Vương Minh nghe xong Triệu Vận nói mà mồm miệng kéo xệch không biết nên khóc hay nên cười. Hắn cứ nghĩ việc làm nàng khó nói phải là việc gì trọng đại to tát lắm ai ngờ lại là một cái việc bé còn hơn cả con muỗi. Chẳng phải là một chân trong phòng kế toán của công ty Vương thị thôi sao, cái việc loại này chỉ cần hắn nhấc điện thoại alo một tiếng cho Trương Nghĩa là mọi việc xong xuôi ngay lập tức . Vương Minh cười nói
“Làm anh cứ tưởng việc gì, việc này em chỉ cần nói với Trương Nghĩa một tiếng là ổn rồi mà”
“Nhưng em cảm thấy hơi ngại”
Một phần Triệu Vận cảm thấy ngại một phần cảm thấy lời nói của nàng tính ra không đủ sức nặng bởi nàng không phải như Nguyễn Giai Giai, có thân phận là vợ chưa cưới của Vương Minh, trong lòng nàng nhận định rằng nàng chỉ là tình nhân, là người phụ nữ đứng phía sau hắn mãi mãi không thể bước ra phía trước được vì vậy nàng không dám gọi điện cho Trương Nghĩa.
Vương Minh liếc nhìn Nguyễn Giai Giai hỏi
“Sao em không khuyên bảo Triệu Vận”
Nguyễn Giai Giai bĩu môi tỏ vẻ bất mãn vì Vương Minh trách nàng. Nguyễn Giai Giai nói
“Em đã bảo em Vận cứ gọi đi nhưng em Vận cứ bảo ngại không dám gọi”
“Được rồi, được rồi để anh gọi vậy”
Vương Minh một tay lái xe, một tay cầm điện thoại bấm số của Trương Nghĩa. Nói sơ qua tình hình cho Trương Nghĩa sau đó hắn đưa điện thoại cho Triệu Vận để nàng nói các thông tin của bạn nàng với Trương Nghĩa. Nói chừng vài phút thì Triệu Vận đem điện thoại di động trả lại cho hắn, nhìn khuôn mặt đã khôi phục sự nhu thuận lại như ngày thường của nàng, Vương Minh cũng không muốn nói gì chỉ nói với nàng
“Triệu Vận à, em hãy nhớ em với Giai Giai đều là vợ anh, anh không hề có phân biệt cái gì là vợ lớn vợ nhỏ cả, tất cả đều công bằng như nhau cả. Đã là vợ anh thì tất cả mọi tài nguyên anh có đều có thể cho các em sử dụng cả, anh không hi vọng sự việc tương tự lại xảy ra. Em nhớ chưa Triệu Vận”
Triệu Vận bị Vương Minh nói mà trong lòng cảm thấy cảm động vô cùng khóe mắt vì hạnh phúc mà hơi có chút ẩm ướt, nàng gật đầu nói
“Em nhớ rồi”
“Nhớ rồi thì tốt”
Vương Minh gật đầu nói.
Nhà hàng Vương Minh chọn làm nơi ăn chưa với hai nàng là một nhà hàng nổi tiếng ở Đông Doanh do một đầu bếp khá có danh tiếng trên thế giới đến đây mở. Bình thường nếu những người không có đặt trước như đám người Vương Minh đến đây chắc chắn sẽ đừng mơ có chỗ ngồi bởi vì nhà hàng này dù cho là phòng riêng hay bàn ăn ở sản lúc nào cũng chật kín người cả, mà cho dù có đặt chỗ cùng phải đặt chỗ trước hai ban ngày thì mới có chỗ. Vương Minh biết điều này nhưng hắn vẫn đến đây ăn bởi vì trong nhà hàng này luôn luôn có sẵn một phòng dành riêng cho hắn. Chẳng là vì công ty Vương thị làm ăn càng ngày càng lớn, càng có nhiều đối tác đến bàn bạc công việc làm ăn vì vậy mấy khoản ăn uống là càng ngày càng nhiều, mà nếu như cứ đến lúc đối tác đến mới đặt phòng thì không ổn vì vậy một tháng trước Trương Nghĩa đã tuyển chọn vài nhà hàng có tiếng ở Đông Doanh sau đó hàng tháng bỏ một số tiền lớn coi như bao trọn phòng V.I.P của nhà hàng để phục vụ cho việc tiếp đón đối tác. Mà nhà hàng này chính là một trong những nhà hàng Trương Nghĩa tuyển chọn vì vậy Vương Minh chỉ việc đến bàn tiếp tân sau đó đọc mã số mà Trương Nghĩa đã cung cấp lập tức nữ tiếp việc lập tức dẫn ba người bọn hắn lên phòng V.I.P của công ty.
Quả thật không hổ là phòng V.I.P, bên trong không chỉ có mỗi bàn ăn mà còn có nhiều vật dụng khác như dùng để thực khách đốt thời gian trong quá trình chờ đợi như karaoke, tivi, ghế salon,… Nhìn về mặt tổng thể bài trí thì căn phòng này không kém gì so với các căn phòng V.I.P ở nước ngoài, thiết bị lắp đặt rất tinh xảo và đắt tiền, nội thất được bài trí phù hợp tạo cho thực khác cảm giác ngon miệng cà ấm cúng như ở nhà,… quả thật là đáng đồng tiền bát gạo, đúng là tiền nào của nấy.
“Ài…”
Vương Minh đang xem thực đơn đột nhiên nghe thấy tiếng Nguyễn Giai Giai thở dài, hắn cảm thấy rất tò mò bởi vì hắn và nàng kể từ khi yêu nhau đến giờ cũng chưa bao giờ thấy nàng thở dài chán nản như lúc này. Vương Minh hiếu kì hỏi
“Sao em lại thở dài vậy Giai Giai, có gì phiền lòng à”
Nguyễn Giai Giai thở dài nói
“Em cảm thấy hơi chán nản, không biết bao giờ công ty của em mới được như công ty Vương thị của anh”
Vương Minh cười cười không nói gì bởi căn bản hắn chả biết khuyên nàng như thế nào. Chẳng lẽ lại khuyên nàng giống như hắn, đi tóm vài tên trùm buôn ma túy hoặc trùm buôn vu khí trấn lột toàn bộ tài sản sung vào tài khoản của công ty sao?
“Được rồi, được rồi không nghĩ đến mấy việc này nữa, Giai Giai, Triệu Vận các em muốn ăn gì?”
“Em chưa ăn món Tây bao giờ nên không biết có món gì ngon, anh và chị Giai Giai gọi gì em ăn nấy thôi”
Triệu Vận vốn sinh sống trong gia đình nghèo, cha nàng lúc trước là một kẻ mê cờ bạc còn hơn cả mê gái, trong nhà nợ nần chồng chất nên muốn lo bữa ăn hàng ngày còn khó huống chi là dẫn nàng đi ăn mấy món ăn Tây chứ. Nàng lúc đầu cầm thực đến lên xem thấy một loạt những món lạ hoắc lần đầu thấy tên, không biết nên chọn món nào vì vậy đặt thực đơn xuống tùy ý Vương Minh và Nguyễn Giai Giai chọn gì thì nàng ăn nấy.
“Để xem nào. Lần này chúng ta ăn món phái được không ”
Nguyễn Giai Giai cầm thực đơn lên nhìn, lướt một lượt từ trên xuống dưới sau đó hướng Vương Minh và Nguyễn Giai Giai hỏi
“Món Pháp? Được đó, em chọn đi”
Triệu Vận không biết chút gì về ẩm thức nước ngoài nên lựa chọn im lặng, Vương Minh trả lời coi như thay nàng trả lời luôn.
“Ừm… món khai vị thì là salad gan ngỗng, món chính Sườn cừu nướng kiểu Provence, còn món tráng miệng nữa nhỉ. Để xem nào, anh thấy bánh truffles sô cô la như thế nào?”
“Bánh truffles à, món đó ngon đấy”
Hồi còn làm sát thủ, mấy lần làm nhiệm vụ ở pháp Vương Minh đã được thưởng thức vài loại bánh truffles cảm thấy rất là ngon miệng vì vậy Nguyễn Giai Giai gọi loại bánh này làm món tráng miệng hắn đồng ý hai tay luôn.
“Chúng ta có nên uống chút rượu không nhỉ?”
“Anh thì không sao, quan trọng là Triệu Vận”
Vương Minh nhìn Triệu Vận ngồi bên cạnh. Thực ra ăn món ăn Pháp nếu có một chai rượu vang thì mới là hoàn hảo nhưng mà ngồi ăn ở đây không chỉ có hắn và Nguyễn Giai Giai mà còn có Triệu Vận nữa nên cũng cần phải chưng cầu ý kiến của nàng mới được.
“Em không uống được rượu với cả chiều nay em còn có tiết trên lớp nên chắc không uống được”
Triệu Vận nhỏ giọng nói
“Ừm. Nếu vậy thì thôi đi”
Vương Minh gật đầu sau đó bấm cái nút ở bên tay trái để gọi phục vụ. Vì hắn là phòng V.I.P nên tốc độ phục vụ món ăn rất nhanh, đợi khoảng mười phút là món khai vị được mang lên. Ăn xong khai vị đợi khoảng năm phút là món chính được mang lên. Cả bữa ăn mất khoảng chừng một tiếng, Vương Minh trái ôm phải ấp, rất thân mật cùng hai nàng đi ra xe. Lên xe, trước tiên Vương Minh trở Triệu Vận về lại trường sau đó cùng với Giai Giai trở vè nhà. Vào trong nhà nhìn ngó quanh một hồi không thấy Nguyễn Sinh và Liễu Mai đâu, hỏi cô giúp việc mới biết hai vợ chồng Nguyễn Sinh trưa nay có đối tác mời ăn cơm nên đã ra ngoài ăn.
Lúc này Nguyễn Giai Giai đột nhiên vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, môi thơm hôn lên má hắn sau đó liếm liếm mối, tinh nghịch nháy mắt hắn nói
“Hiếm có cơ hội chỉ có hai ta, anh Minh anh nghĩ chúng ta có nên trở về phòng đàm lận một chút sự tình về việc khai chi tán diệp hay không?”
Vương Minh tay vòng ra sau bàn tay chộp vào bộ mông đầy đặn và co dãn của Nguyễn Giai Giai bóp bóp vài cái, tay còn lại thí ôm trọn một cái bánh bao của nàng, cười có chút dâm tà hỏi
“Chẳng lẽ buổi tối ăn còn chưa no sao?”
Kể từ khi biết ý định sinh còn của hai nàng, Vương Minh tối nào cũng làm một nông dân chăm chỉ cần cù, đêm nào cày cấy gieo hạt vô siêng năng vì vậy nếu nói buổi tối hắn không cho hai nàng ăn no thì đánh chết hắn cũng không tin.
Chỉ thấy Nguyễn Giai Giai khuôn mặt hồng lên, cười rất tươi nói
“No, no đến bội thực là đằng khác”
Nói xong lời này Nguyễn Giai Giai lớn mật một tay đi xuống dưới, cách quần xoa xoa cục u đang nổi lên ở giữa chân của Vương Minh khiến Vương Minh dục hỏa bừng bừng, hứng phấn đến suýt chút nữa chu lên. Lúc này sự kiểm soát về hắc ám nội khí yếu đi, dưới sự trợ giúp của hắc ám nội khí, dục hỏa như được tưới thêm dầu, đã cháy lại càng cháy cao hơn khiến Vương Minh rất nhanh không nhẫn nhịn được nữa. Hắn bế xốc Nguyễn Giai Giai lên một đường bay lên trên phòng ngủ. Ném nàng lên trên giường, Vương Minh chẳng mất đến một phút để thoát hết quần áo của hắn và nàng. Thoát xong cái quần cuối cùng, Vương Minh như một con sói đói nhảy bổ về phía Nguyễn Giai Giai. Rất nhanh hai thân thể tràn truồng quần chặt vào nhau, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vang lên, mưa xuân tung tóe khắp nơi trên giường. Một hồi chiến đấu kịch liệt bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...