Vương Minh đón nhận thái độ phản đối và nghi ngờ của các thành viên Hắc quân nhưng trên mặt vẫn cứ mỉm cười. Hắn thấy Lê Minh Đức hướng hắn nói xin lỗi thì lắc đầu nói
“Không cần phải xin lỗi, điều này xảy ra cũng là dễ hiểu mà. Tất cả mọi người ở đây đều là thành viên thế hệ thứ hai cũng không có ai biết mặt anh mà anh cũng lâu rồi chưa lên đây nên lúc này đột nhiên xuất hiện lại nói là đại ca của bọn họ, đổi lại là anh anh cũng không phục”
“Nhưng mà…”
Lê Minh Đức còn đanh định nói thì Vương Minh chặn lại. Chỉ thấy hắn nở nụ cười, vặn vặn người nói
“Hắc hắc… cũng nên thể hiện một chút rồi, sáu người các chú vận sẵn nội khí mà chống đỡ đi”
Lê Minh Đức, Lê Linh và bốn đội trưởng của Hắc quân nghe Vương Minh nói thì cũng không hiểu lắm. Vương Minh thể hiện thực lực có liên quan gì đến bọn hắn mà cần bọn hắn vận nội khí để chống đỡ chứ. Đột nhiên Lê Linh trong đầu nhớ đến thủ đoạn lần trước trong phòng họp để trấn nhiếp bốn người Nguyễn Đại Dương thì vội vàng phát động nội khí của bản đến đến cực hạn đồng thời hướng năm người bên cạnh vội vã nói
“Mau mau vận nội khí kẻo không lại như lần trong phòng họp”
Năm người còn lại nghe Lê Linh nhắc đến lần trong phòng họp thì mặt hơi đổi, quả thật mặc dù đã qua ba ngày rồi nhưng cứ nghĩ đến cái áp lực lần đó Vương Minh tạo ra cũng khiến năm người trong tâm có một loại vô hình sợ hãi vội vàng vận nội khí hộ thân kẻo không lại gặp phải thảm trạng như lần trước tại nhiều thuộc hạ như lúc này thì đúng là quá mất mặt mũi a
Năm người vận nội khí vừa xong thì Vương Minh đứng trên bục đá dâm chân một cái, hắc ám nôi khí được Vương Minh thả lỏng khống chế lập tức điên cuồng chạy trong cơ thể hắn khiến cả người hắn lúc này tỏa ra xung quanh vô số đợt sát khí lãnh lẽo. Sát khí cứ như những cơn sóng, sóng sau lớn hơn và dữ đội hơn sóng trước lấy Vương Minh làm trung lan tỏa ra xung quanh còn những thành viên Hắc quân có mặt tại đây như những con đê chắn sóng ngoài biển liên tiếp bị những cơn sóng sát khí lạnh lẽo và đầy huyết tính vỗ vào.
“Quả nhiên cái trò cũ này vẫn cứ hiệu quả a”
Nhìn tình cảnh của mọi người tại sân huấn luyện hiện tại Vương Minh trong lòng cười thầm
Lúc này cả sân huấn luyện rộng lớn đông nghịt người hoàn toàn im lặng có chăng chỉ là những tiếng xào xạc của những chiếc cây ở xung quanh đang đung đưa theo từng cơn gió mà thôi.
“Ọc”
Cuối cùng một thành viên của Hắc quân đứng gần Vương Minh nhất không chịu nổi thứ sát khí của Vương Minh tạo ra lập tức sắc mặt trắng bệch không thua gì người bị bệnh bạch tạng, lập tức cúi người xuống nôn khan. Những thành viên của hắc quân có mặt tại đây phần lớn đều là quân nhân xuất ngũ, cũng đã ít nhiều ăn xương nằm máu trên chiến trường nên tinh thần cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều chứ nếu là người bình thường đụng phải sát khí mà Vương Minh tỏa ra chắc chắn lập tức sẽ bị sát khi ép đến bất tỉnh nhưng những người này vẫn đứng vững, thân hình chỉ có chút lắc lắc hoặc thỉnh thoảng run run, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng lúc này có một người biểu hiện không chịu nổi lập tức làm tan rã sự chống cự của mọi người, đã có người thứ nhất lập tức xuất hiện người thứ hai, người thứ ba thế là cả một đoàn người cùng quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay ôm bụng, miệng mồm há hốc liên tục nôn khan
“Ọc”
“Ọe”
…
Vương Minh thấy mình có chút hơi quá tay lập tức đè ép hắc ám nội khí trong cơ thể, lập tức sát khí trên người hắn bị thu lại vào trong. Những thành viên Hắc quân cảm giác được cái bầu không khí đè ép đã biến mất lập tức sắc mặt có chút hồng hồng trở lại nhưng trong lòng vẫn còn kinh hoảng, lúc này ánh mắt của mọi người nhìn Vương Minh từ khinh thường chuyển sang sùng bái, bọn họ đã thực sự công nhận người thanh niên trông gầy yếu đang đứng trên bục đá cao kia chính là đại ca của bọn họ.
Vương Minh đợi mọi người hồi phục lại rồi hơi cúi người nói
“Thật xin lỗi mọi người”
“Đại ca”
Tất cả thành viên Hắc quân thấy đại ca Vương Minh chịu cúi người xin lỗi bọn họ vì việc vừa rồi thì trong lòng lại tăng thêm một phần kính trọng Vương Minh cũng cúi gập người xuống đồng thanh hô
Vương Minh biết hắn đã thu phục được nhân tâm của mọi người, đã nhận được sự thừa nhận của tất cả vì vậy hắn quay trở lại việc chính. Vương Minh cười nói
“Ta nghe nói mọi người đều muốn tham gia vào chiến dịch lần này nhưng mọi người có biết đối thủ của chúng ta lần này là ai không?”
“Là đám dị nhân của Nguyễn gia Nam Hải”
Mọi người đồng thanh nói, không hề có chút sợ hãi. Vương Minh giật mình, hắn nhìn lướt qua thất mấy người này không phải mạnh miệng, ánh mắt rất kiên định thậm chí là có chút chờ mong, Vương Minh có chút không lí giải được tại sao bọn họ lại có thái độ như vậy, bình thường nếu có người biết được mình sẽ đối đầu với dị năng giả nếu không hoảng sợ thì là e sợ lập tức rút lui, chẳng lẽ bọn họ không biết sức mạnh của dị năng giả nên không biết sợ sao?
Thực ra Vương Minh quên mất một điều những người đứng tại đây phần lớn là xuất thân từ quân đội, làm sao mà không biết về sự mạnh mẽ bá đạo của dị năng giả nhưng quan trọng nhất chính là những người này vì đã lăn lộn trong quân đội nên sự ngưỡng mộ cường giả và khát vọng chiến đấu đã ăn sâu vào trong máu tủy, chính vì đã ăn sau vào máu tủy không thể dứt bỏ những người này khi xuất ngũ lại không thể giống như người dân bình thường, tìm một công việc nhàn hạ sống qua ngày. Họ muốn một công việc càng nhiều tính thử thách, càng nhiều đối thủ mạnh càng tốt. Quay trở lại vấn đề, nếu như những người này giống như ngày xưa chỉ là những bính lính bình thường nếu biết đối phương là dị năng giả tuy rằng sẽ không lùi bước nhưng mà ẩn ẩn trong lòng chắc chắn có chút khiếp sợ nhưng những người này từ khi gia nhập vào trại huấn luyện của Hắc quân họ đã không phải là những người bình thường. Họ cảm nhận mình đã mạnh lên, cả người tràn đầy lực lượng vì vậy ham muốn chiến đấu càng lúc càng mạnh mẽ đồng thời vì sức mạnh thực lực tăng lên khiến sự tự tin của những người này tăng lên rất nhiều. Chính vì vậy khi biết đối thủ của mình sắp tới trong chiến dịch sẽ là dị năng giả, mặc dù biết có thể mất tính mạng nhưng những thành viên này không hề vì cái chết mà sợ hãi, ý chiến chiến đấu càng hừng hực hơn hận không thể lập tức xông lên chiến đấu.
“Mọi người đừng kích động, ta muốn hỏi một câu mọi người có biết được sự lợi hại của dị năng giả không?”
Vương Minh lại đưa ra một câu hỏi
Lập tức tất cả mọi người đồng thanh hô
“Có”
“Biết vậy tại sao còn muốn tham gia, mọi người nên biết rằng kẻ địch lần này số lượng rất nhiều thậm chí còn có cả dị năng giả cấp bốn, là dị năng giả cấp bốn”
Vương Minh đặc biệt lên giọng khi nói những lời cuối bởi hắn muốn mọi người biết rõ tại sao hắn lại nói chiến dịch lần này có độ nguy hiểm rất cao. Quả thật nếu đối phương chỉ có là dị năng giả cấp hai hoặc cấp ba thì với ưu thế về số lượng và chiến thuật tách chiến được huấn luyện kỹ càng thì Hắc quân vẫn có thể chống đỡ được. Nhưng vì đối phương có sự xuất hiện của dị năng giả cấp bốn, những kẻ sở hữu dị năng có lực phá hoại trên diện rộng, nên khiến ưu thế của Hắc quân mất sạch thậm chí nếu thực sự chiến đấu xảy ra còn tạo ra một loại uy hiếp cực kỳ khủng bố đối với Hắc quân. Đến cả Vương Minh tự nhận với hắc ám nội khí cường đại cũng có chút không tin tưởng đối phó được với dị năng giả cấp bốn, thực sự nếu có thể rút lui khỏi chiến dịch này thì hắn không cần do dự lập tức lui bước nhưng vấn đề là hắn không thể lui được, chỉ có thể tiếp tục lao lên phía trước. Nhưng những thành viên Hắc quân thì lại khác với hắn, họ có quyền được lựa chọn vì vậy Vương Minh không muốn họ theo hắn mà phải đối mặt với nguy hiểm nên mặc dù đã nghe được kết quả từ đám Lê Minh Đức nhưng hắn vẫn triệu tập mọi người tại đây để xác nhận lại một lần nữa thật sự chính xác.
“Dị năng giả cấp bốn, đó là cái thá gì cũng chỉ là con người mà thôi, tưởng hắn là thần bất tử chắc”
“Đúng vậy, chỉ cần Hắc quân chúng ta hợp lực, há lại phải sợ hắn”
“Phải a, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một tên dị năng giả, cấp bốn thì sao chứ cho dù là cấp năm chúng ta cũng chém giết hết. Chỉ cần là địch nhân của chúng ta thì phải chết”
“Giết… giết…”
“…”
Vương Minh nghe thấy cả ngàn người đồng thanh hô “giết”, máu cũng theo khí thể ngút trời mà sôi sục, đây cũng là lần thứ nhất kể từ sau khi giã từ sự nghiệp sát thù hắn lại có được cái thứ cảm giác sôi sục trong máu huyết như lúc này, thật sự quá thân thuộc và hoài niệm đồng thời trên khóe mắt ẩn ẩn có chút ướt. Mắt hắn ướt là bởi vì cảm động tấm lòng của những thành viên này, họ không sợ chết, một lòng vì Hắc quân. Có những người thủ hạ như vậy Vương Minh còn muốn gì hơn nữa chứ, hắn tin tưởng chỉ cần trải qua chiến dịch lần này với những người thuộc hạ như thế này cái ngày mà Hắc quân có thể đạp bằng thế giới ngầm dưới chân chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...