Siêu Cấp Ác Ma
Bốp… bốp…
Vương Minh lúc này thật sự là không thể không bội phục người phụ nữ này, những điều nàng nói hoàn toàn chính xác vì vậy hắn vỗ tay thể hiện sự tán thưởng của mình đối với Hắc Phượng. Dừng tay lại hắn gật đầu nói
“Không hổ danh Nữ quân sư của Liên Minh nhưng mà hai điều cô nói lại vừa đúng lại vừa sai?”
“Sai ở đâu”
Hắc Phượng khó hiểu nhìn tên đeo mặt nạ bí ẩn trước mặt này
Vương Minh lắc lắc ngón tay trỏ nói
“Phải tôi chính là Mr.Bosss, ông trùm của Hắc bang, lần này đến đây không phải chỉ muốn hợp tác với cô mà là muốn thuyết phục cô rời khỏi Liên Minh đầu nhập vào phe tôi”
Hắc Phương nghe Vương Minh nói mà sửng sốt giật mình, trên khuôn mặt không giữ nổi được sự bình tĩnh lúc trước nữa. Mãi một lúc sau nàng ta mới bình tĩnh lại, khuôn mặt khôi phục lại dáng vẻ ban đâu, mở miệng cười vang lên những tiếng như tiếng chuông bạc nói
“Muốn tôi đầu nhập vào Hắc bang sao?Chắc có lẽ anh đang nói mơ”
Vương Minh lắc lắc đầu nói
“Không phải nói mơ mà tôi đang đưa ra một đề nghị tốt nhất để cô lựa chọn”
“Đề nghị tốt nhất. Ta thấy có một đề nghị còn tốt hơn đó là tôi ở lại Liên Minh rồi sau đó phối hợp với Thanh Long Bạch Hổ xóa sổ hoàn toàn Hắc bang khỏi giới Hắc đạo miền Nam. Theo ta nghĩ đề nghĩ này còn tốt hơn đề nghị của ngươi vài lần”
Vương Minh nghe xong không nói gì mà trầm tư im lặng một lát. Hắc Phượng cũng không làm phiền hắn mà chỉ ưu nhã cầm cốc nước trên bàn đưa lên miệng, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ, nhân vật được mệnh danh là bí ẩn nhất của giới hắc đạo Đông Doanh, đang ngồi trước mặt. Phải một lúc lâu sau Vương Minh mới mở lời trở lại
“Ồ. Vậy chắc là hai tên Thanh Long và Bạch Hổ vừa đưa ra cho cô một đề nghị gì đó rất hay ho phải không”
“Đúng vậy”
Hắc Phượng không phủ nhận, nàng nói
“Nếu tôi hợp tác với bọn chúng thì hai tên đó sẽ cho tôi địa bàn quận 13”
“Quận 13 à. Ừm quả là một phần quà hậu hĩnh a”
Vương Minh nói đến đây thì ngừng lại nhìn chằm chằm vào Hắc Phượng khiến nàng ta cảm thấy trong người rất khó chịu. Nàng ta cảm giác rằng cái ánh mắt đáng sợ kia ẩn giấu một sức mạnh nào đó khiến nàng cảm thấy áp lực cực lớn. Vương Minh từ từ cẩm cốc nước lên tu một hơi hết sạch, đặt cốc xuống thì hắn nói
“Bất quá tôi nghĩ cô sẽ không đồng ý phải không?”
Hắc Phượng nở nụ cười, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của nàng. Nàng nói
“Tại sao ngươi nghĩ ta không đồng ý chứ. Xem xét kĩ thì thấy đó là một điều kiện rất tốt, mặc dù quận 13 là quận nghèo có tiếng nhưng nguồn nhân lực nơi đây rất dồi dào, nếu ta có quận 13 trong tay thì thực lực của Hắc Phượng đường sẽ nâng lên một mức mới. Ngươi nghĩ xem nếu ngươi là ta, đối mặt với một điều kiện tốt đến như vậy liệu ngươi có đồng ý không?”
Vương Minh gật đầu không cần suy nghĩ nói
“Nếu tôi là cô, ở vào trong điều kiện như thì tôi cũng sẽ đồng ý. Bất quá…”
Vương Minh nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp mà hắn nhìn thần sắc của Hắc Phượng. Vẫn là một bộ dạng bình tĩnh như mặt hồ nhưng Vương Minh ẩn ước nhìn ra bên trong ánh mắt nàng biểu hiện ra sự hứng thú. Điều này như là sự cổ vũ đối với Vương Minh, khiến hắn càng phải nói ra cái điều đang nghĩ trong đầu.
“Bất quá cô nghĩ rằng hai cái tên đó sẽ chịu nhường miếng thịt thơm ngon đó cho cô sao”
Vương Minh lại ngừng lại nhìn vào mắt của Hắc Phượng thấy ánh mắt nàng ta có sự dao động rất nhẹ chứng tỏ điều Vương Minh nói đã đánh đúng trọng tâm. Vì vậy hắn tiếp tục xoáy sâu xuống
“Cô là người trong Liên Minh chắc cô rõ hơn tôi về tình hình của Liên Minh hiện nay. Cô xem trong ba thế lực thì thế lực của cô là yếu ớt nhất kể cả trước khi liên minh giữa Bạch Hổ đường và Thanh Long đường xuất hiện thì các thế lực trước và sau vẫn không coi trọng cô, bọn chúng chỉ coi cô như là một tấm đệm lưng giữa các phen nhằm trung hòa lợi ích tránh vì xung đột quá ngay ngắt dẫn đến sự sụp đổ của Liên Minh. Mà nhìn vào tình hình hiện tại, Bạch Hổ đường và Thanh Long đường đã liên thủ lại với nhau chắc chắn một người thông minh như cô sẽ nhìn ra dã tâm của hai tên đó chứ”
Hắc Phượng im lặng không trả lời Vương Minh. Thấy vậy Vương Minh tiếp tục công việc diễn thuyết của mình, hắn uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ rồi mới nói tiếp
“Với thực lực của hai tên đó hiện nay liệu hắn còn cần một tấm đệm nhưng như Hắc Phượng đường nữa không? Câu trả lời rất đơn gian, chỉ một chữ: “không”. Thậm chí hai tên đó còn sợ cô quay ngược mà liên thủ với Lân Giác đường cùng đối phó với bọn chúng vì vậy trong mắt chúng Hắc Phượng đường của cô lúc này trở thành một cái gai cản trở trên con đường tiến đến nắm giữ toàn bộ Liên Minh của bọn chúng”
Hắc Phượng gật đầu, nàng trong lòng tán thưởng với ánh mắt nhìn toàn cục của Vương Minh. Không sai những điều Vương Minh nói đều là những thắc mắc trong lòng nàng vào lúc này. Nhìn tình thế hiện nay, việc nàng phải liên kết với một thế lực mạnh mẽ là một điều bắt buộc nếu muốn sinh tồn. Nhưng nàng không hề muốn đứng về phía hai tên Bạch Hổ và Thanh Long, lí do rất đơn giản bởi cách làm của hai tên này không hợp với nàng nhưng điều này cũng không có nghĩa nàng sẽ đứng về Lân Giác bởi cái tên Lân Giác này là loại người vũ phu hữu dũng vô mưu sớm muộn cũng chết, nếu nàng đứng cùng trận tuyến với Lân Giác thì có lẽ thời gian sống của nàng càng ít ỏi hơn.
Nàng nhìn về phía người đàn ông bí ẩn đeo mặt nạ đang ngồi trước mặt nàng lúc này. Nàng biết Hắc bang của người đàn ông này vừa bị Bạch Hổ và Thanh Long tấn công làm tổn thất không nhỏ nhưng nàng tuyệt nhiên không tin rằng những thứ đang hiện ra trước mặt là toàn bộ thực lực của Hắc bang, nàng tuyệt đối tin tưởng chắc chắn đằng Hắc bang đang ẩn núp một lực lượng mạnh mẽ ở phía sau không hề kém bất cứ thế lực bang phái nào ở Đông Doanh. Chứ không liệu người đàn ông trước mặt này tại sao lại có thái độ ngông cuồng không coi một đại bang phái như Liên Minh vào mắt. Nhưng những điều này chỉ làm ấn tượng của Vương Minh trong lòng nàng tốt một chút mà thôi chứ chưa đủ để lọt vào phạm ví đối tượng nàng có thể dựa vào.
Vương Minh nhìn Hắc Phượng thấy nàng trầm ngâm suy tư thì cũng im lặng không làm phiền nàng. Hắn biết việc quyết định này liên quan đến sống chết của nàng nên nàng phải suy nghĩ kỹ càng mọi việc. Vì trong phòng khách rộng lớn lúc này chỉ có hai người mà hai người lại im lặng không một ai nói lời nào nên vô hình chung đã khiến bầu không khí tại đây hơi chút nặng nề ngột ngạt. Không biết bao lâu sau Hắc Phượng mới mở miệng nói
“Mr.Boss, tôi với anh đều là người thông minh chắc anh không nghĩ đến đây chỉ mở miệng nhả vài lời ngon ý ngọt mà định chiêu hàng tôi phải không”
Vương Minh thấy ngữ khí nói chuyện của nàng đã biến đối thì trong lòng thầm vui mừng, lúc đầu nàng dùng cách xưng hô ta – ngươi mà lúc này lại đổi thành tôi – anh khiến Vương Minh cảm thấy khoảng cách giữa hai người được nối gần lại với nhau. Xem ra một hồi công phu miệng lưỡi đến nỗi mồm khô lưỡi đắng của hắn cũng không phí công, ít ra cũng khiến người phụ nữ thông minh Hắc Phượng này động tâm một chút rồi. Vương Minh cười nói
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Người xưa có câu cường gia vi tôn, nếu tôi chứng minh được thực lực mạnh mẽ của mình chắc cô sẽ về làm việc cho tôi chứ”
“Đúng vậy. Nếu anh có đủ thực lực khiến tôi phải bái phục thì tôi sẽ thàm thủ hạ của anh”
Hắc Phượng dung nhan xuất hiện nụ cười mê người , gật đầu xác nhận lời nói của Vương Minh hoàn toàn chính xác với lòng nàng.
Vương Minh cười cười lấy từ trong túi áo một xấp ánh ném lên trên bàn mặt bàn, hắn nhìn Dương Hân với ánh mắt đầu ý cười nói
“Hắc Phượng cô thử xem những tấm ảnh này trước đã”
Hắc Phượng không biết dụng ý của tên đàn ông bí ẩn này là gì, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn rồi vươn người cầm xấp ảnh đang toán loạn trên mặt bàn thủy tinh lên xem. Nàng xem tập ảnh không xót một cái rồi mới từ từ đặt tập ảnh nằm ngay ngắn lên trên mặt bàn. Nàng cũng là người thông minh nên vừa xem đến nửa tập ảnh là nàng đã hiểu được ý định của người đàn ông bí ẩn này. Nhưng nàng vẫn cảm thấy có đôi chỗ khó hiểu vì vậy không kìm lòng được mà hỏi
“Hình như trong này vẫn thiếu hai người”
“Tinh ý lắm. Quả không hổ danh nữ quân sư”
Vương Minh giơ ngón cái lên thể hiện sự tán thưởng của mình với Hắc Phương rồi hắn mới nói
“Đúng vậy trong này còn thiếu Thanh Long và Bạch Hổ. Tôi cố tình để lại hai tên này để tự mình ra tay”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...