“Không thể ở lại sao” Vương Tung Sơn thở dài hỏi
“Không thể” Vương Minh kiên quyết đáp.
Thấy sự cương quyết trong mắt Vương Minh khiến Vương Tung Sơn nản lòng. Xem ra không còn hi vọng khuyên giải rồi. Tuy là nghĩ vậy những hắn lại không muốn mất viên ngọc quí trước mặt nên chỉ còn một cách duy nhất… Đó là uy hiếp. Thu lại vẻ chán nản, Vương Tung Sơn nhìn Vương Minh với ánh mắt lạnh lùng, giọng điềm đạm nhấn mạnh từng câu từng chữ một.
“Cậu làm sát thủ lâu như vậy chắc phải biết quy tắc đúng không. Mà Vương gia là gia tộc sát thủ số 1 thể giới nên càng phải coi trong quy tắc hơn.” Nói đến đây Vương Tung Sơn dừng lại quan sát biểu tình trên khuôn mặt Vương Minh. Quả nhiên trên khuôn mặt Vương Minh có chút dị thường nhưng nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ trầm ổn ngày thường.
Đây là một sự uy hiếp trắng trợn. Trong giới sát thủ có một quy tắc bất thành văn đó là người thuộc tổ chức sát thủ nào thì sẽ mãi mãi cả đời thuộc về tổ chức đó, kẻ nào phản bội hoặc tự ý rời bỏ tổ chức thì sẽ trở thành mục tiêu truy sát của tổ chức đó. Xem chừng mục đích của Vương Minh sẽ rồi khó thực hiện rồi. Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, hắn quyết định chỉ có thể một cách mà thôi.
Thấy sự biến hóa trên khuôn mặt Vương Minh khiến Vương Tung Sơn khá hài lòng nhưng hắn quyết định phải bồi thêm một đòn chí mạng nữa để đánh tan cái suy nghĩ kia. Hắn nói:
“Cậu xem xem bao năm qua ta đối xử với cậu không tệ chút nào. Lần này cậu tuy không ám sát được mục tiêu nhưng cậu cũng hoàn thành một nhiệm vụ khác là bảo vệ an toàn cho con gái ta. Điều này chứng tỏ lòng trung thành của cậu. Vì vậy ta quyết định sẽ thăng cậu lên làm quản gia quả Vương gia. Cậu nghĩ sao”
Quản gia của một gia tộc sát thủ. Điều này có sức hấp dẫn rất lớn a. Trong một gia tộc sát thủ thì người quản gia là một mắt xích quan trọng. Có thể nói người quản gia là người phát ngôn của gia chủ, đồng thời là cầu trung gian giữa gia tộc với tổ chức, là một trong những người nắm giữ nhiều bí mật và quyền lực nhất của tổ chức sát thủ. Đây chính là cái đích cao nhất mà những sát thủ ngoại tộc như Vương Minh hằng mơ ước. Một chiếc bánh ngọt lợi ích quá lớn được Vương Tung Sơn đưa ra cho Vương Minh. Phải công nhận một điều là cái chiêu vừa đám vừa xoa này của hắn rất là inh a. Đe dọa xong liền đua ra một miếng bánh lớn để câu dẫn, nếu trong tình huống bình thường e rằng Vương Minh đã không cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý. Tuy nhiên hoàn cảnh lúc này của hắn rất đặc biệt, thứ hắn có sắp tới sẽ lớn hơn cái bánh ngọt này rất nhiều lần vì vậy mắc kệ lời đe dọa hay dụ dỗ của Vương Tung Sơn, trong lòng hắn vẫn quyết chí ra đi.
Ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ lời đề nghị của Vương Tung Sơn, Vương Minh cầm lấy chai rựơư rót đầu hai chiếc cốc rồi nói:
“Gia chủ tôi kính ngài một chén” Nói xong Vương Minh liền giơ chén rượu lên uống cạn.
Thấy vậy, Vương Tung Sơn không còn cách nào khác, cũng cầm chén rượu của hắn lên uống cạn một hơi. Hắn đoán tâm trạng của Vương Minh hiện đang giằng co quyết liệt nên mới mượn rượu giải sầu. Vì vậy cũng làm theo Vương Minh uống cạn chén, Vương Tung Sơn tính rằng lát nữa đợi khi Vương Minh ngà ngà say rồi hắn tiếp tục bồi thêm vài lời nữa thì đảm bảo có thể thành công giữ chân Vương Minh ở lại. Nhưng khi uống xong chén rượu vừa rồi, hắn thấy đầu óc ong ong, hai mí mắt nặng dần trĩu xuống rồi sau đó không biết gì nữa gục đầu xuống bàn làm việc.
Lúc này Vương Minh từ trong tay áo trái lấy ra một cái lọ nhỏ, đây chính là một lọ thuốc ngủ dạng lỏng. Cái lọ này Vương Minh đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây, hắn biết rằng việc thuyết phục Vương Tung Sơn chấp nhận cho hắn đi là một điều rất khó khăn nên lọ thuốc ngủ này là một đường lui dự phòng của hắn. Trừ khi thương thuyết không thành công mới bất đắc dĩ dùng đến nó. Vương Minh đứng dậy tiến gần kiểm tra đồng tử của Vương Tung Sơn, xác định là Vương Tung Sơn đang trong trạng thái ngủ thì mới mở ngăn kéo bên trái ra. Từ bên trong, Vương Minh lấy ra một tấm thẻ. Đây là một tấm thẻ đặc biệt cho phép người cầm nó có thể sử dụng mọi tài nguyên của Vương gia. Đút tấm thẻ vào túi rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng khi bước đến cửa phòng, Vương Minh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Vương Tung Sơn, thở dài nói:
“Gia chủ xin lỗi…”
Cầm lấy túi hành lí đã chuẩn bị sẵn từ trước, Vương Minh dễ dàng đi ra khỏi lãnh địa của Vương gia. Đứng từ xa hắn nhìn tòa lâu đài phía xa mà thở dài. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm đối với hắn nhưng đối với những thứ sắp tới thì đối với hắn những kỷ niệm đó chỉ là một đoạn ký ức đã qua mà thôi. Sau đó, Vương Minh liền quay lưng ra đi, biến mất vào trong bóng đêm.
-----------------------
Bên trong thư phòng của Vương Tung Sơn.
“Lão gia, lão gia… sao anh lại ngủ ở đây” Một người phụ nữ trung niên nhỏ giọng bên cạnh Vương Tung Sơn. Người này không ai khác chính là Vương phu nhân, vợ của Vương Tung Sơn.
Lúc này thuốc ngủ cũng dần mất hiệu lực, Vương Tung Sơn ôm đầu ngồi dậy. Nhìn người vợ xinh đẹp của mình, rồi nhìn xung quanh chợt giật mình vội vàng quay ra hỏi vợ
“Bây giờ là mấy giờ rồi”
“10 giờ đúng… sao có vậy ông có việc gì à” Vương phu nhân hỏi.
Nhìn chiếc đồng hồ treo trên từng. Đúng là đã 10 giờ, trong lòng Vương Tung Sơn thần kêu không ổn. Lại nhìn trên bàn, ngoài thức ăn đã nguội lạnh và hai chén rượu ra thì còn có một lọ nhỏ. Đó chính là chai thuốc ngủ mà tối qua Vương Minh đã cho vào trong chén rượu của Vương Tung Sơn. Cầm lọ thuốc lên, Vương Tung Sơn vừa bực vừa buồn cười. Bực vì có kẻ dám đánh thuốc mê hắn còn buồn cười vì già đời như lão rồi lại không ngờ dính thuốc của một thằng trẻ ranh kém mình hơn ba chục tuổi.
“Đúng là trẻ già măng mọc… Haiz ta thật sự già rồi” Vương Tung Sơn cảm thán nói.
Lúc này trên tay đang cầm chiếc điện thoại nhưng hắn rất do dự có nên gọi cuộc điện thoại này không. Nhấc lên đặt xuống nhiều lần cuối cùng Vương Tung Sơn thở dài quyết định không gọi nữa. Hắn coi như vì ân tình và nhưng đóng góp của Vương Minh cho Vương gia mà quyết định phá lệ một lần. Cơi như từ bây giờ trong Vương gia, cái tên Vương Minh chưa bao giờ tồn tại cả. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Tung Sơn thở dài nói:
“Hy vọng ngươi có được cuộc sống mà ngươi mơ ước”
“Có chuyện gì xảy ra sao mình” Thấy hành động và biểu hiện kỳ quái của Vương Tung Sơn, Vương phu nhân lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. Bà đừng quan tâm” Vương Tung Sơn xua tay nói.
--------------------
Lại nói Vương Minh. Tất cả mọi thứ đều đúng theo kế hoạch đã dự định của hắn. Bằng tấm thẻ đặc biệt của Vương gia nên trong cả hành trình hắn không gặp bất cứ một cản trở nào cả. Nhưng để đề phòng người của Vương gia có thể đánh hơi thấy dấu vết nên bất cứ phương tiện đi lại nào hắn cũng tự mình điều khiển. Khi đã đến nơi thì lập tức đem tiêu hủy. Hiện nay nơi hắn đang đứng và cũng là nơi hắn ước hẹn là một hòn đảo hoang vu nằm ở Thái Bình Dương.
Đang đứng ngắm nghĩa xung quanh hòn đảo thì bất chợt một bàn tay đặt lên vai Vương Minh. Hắn giật mình, theo bản năng lập tức lắc người thoát ra khỏi bàn tay đó. Nhìn chủ nhân của bàn tay đó, Vương Minh mới thở phào, bỏ đi sự cảnh giác ban đầu nói:
“Là lão à. Lão làm tôi giật hết cả mình mà lần sau đừng chơi trò giả thần giả quỉ đó nữa”
Người đang đứng trước mặt Vương Minh là một lão già. Trông lão không khác gì một ăn mày chính hiệu cả. Quần áo cũ sờn, khắp quần áo là chi chít vết chắp vá. Dáng người lão gầy gò như thiếu ăn, trông rất khắc khổ. Nhưng chớ để bề ngoài tầm thường này của lão mà bị lừa bởi ẩn sâu bên trong đó là một con quái vật. Lão già nhìn Vương Minh rồi nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tay nói:
“Rất đúng giờ. Ta rất thích tính cách này của cậu. Đã hứa là làm”
“Được rồi không tán phét nữa. Như tôi đã hứa lần trước tôi sẽ đến. Bây giờ tôi đã đứng ở đây lão có thể nói cho tôi được chưa” Vương Minh sốt ruột nói.
“Làm gì mà vội vàng vậy. Cái gì cũng phải từ từ, cái gì có trình tự cả. Cậu đi theo ta vào trong nhà đã, từ từ ngồi xuống rồi nói. Câu chuyện sẽ rất dài nên không phải vội” Ông già nói xong liền chắp hai tay sau lưng, thả bước đi về phía khu rừng trước mặt.
Vương Minh cũng chẳng thèm nghi ngờ mà đi theo lão đó bởi nếu lão già đó muốn giết hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi, càn gì phải mất công phục kích trong rừng làm chi ệt. Đi được một lúc thì một ngôi nhà gỗ đơn sơ xuất hiện. Có lẽ đây chính là căn nhà của ông già kia. Bên trong căn nhà cũng đơn sơ không khác gì bên ngoài cả, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ, một chiếc giường và một chiếc tủ lớn, chính giữa nhà đặt một bếp củi lớn.. Có thể nói căn nhà này không thể nào đơn giản hơn được nữa.
“Được rồi cậu vừa lăn lội đường xa đến đây nên chắc mệt mỏi. Nằm xuống chiế giường kia mà nghỉ ngơi đi” Ông già vừa nói, tay vừa chỉ vào chiếc giường gỗ ở góc nhà.
“Tôi không mệt, chúng ta ngồi xuống nói chuyện luôn đi” Vương Minh nói.
Ông già nhìn Vương Minh với một ánh mắt như nhìn thấu cả ruột gan hắn khiến hắn vô cùng khó chịu. Một lúc sau ông già mới rời cặp mắt của lão ra khỏi Vương Minh rồi nhàn nhạt nói:
“Đúng là thanh niên trai trẻ, bồng bột và thiếu kiên nhẫn, không đủ độ trầm ổn tí nào cả”
Nghe thấy những lời này, Vương Minh biết lão đang nói xoáy mình. Quả thật lúc này trong lòng Vương Minh đang rất sốt ruột nên sự trầm ổn bình thường cũng biến mất. Nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thật hắn đã quá bồng bột. Thở dài một hơi, Vương Minh đi về phía chiếc giường nói:
“Được rồi tôi nghe lão lần cuối. Tôi sẽ đi nghỉ” Sau đó Vương Minh liền đặt lưng xuống giường. Tuy rằng đã đi một quãng đường dài liên tục không nghỉ nhưng đối với một sát thủ như hắn thì chuyện này là bình thường nên khi đặt lưng xuống hai mắt hắn vẫn mở to. Quay ra nhìn ông lão thì thấy lão đang nấu một thứ gì đó trong cái nồi ở giữa nhà. Một mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ trong cái nồi. Hít một hơi thật sâu, Vương Minh cảm thấy cả cơ thể dễ chịu vô cùng, tâm tình cũng thả lỏng hơn trước.
“Này ông già, tôi có thể hỏi lão một câu được không” Vương Minh nói.
Ông già dừng hành động đang làm lại, nhìn Vương Minh, khóe miệng cười nói:
“Không nhịn được rồi à”
“Không phải chỉ là có một việc còn hỏi trước thì mới an tâm thôi” Vương Minh dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.
“Tôi biết lão đang thử độ kiên nhẫn của tôi nhưng có một vấn đề cần làm rõ là tại sao lần đó khi tôi bị bắn rơi xuống biển lão lại cứu tôi. Tại sao lão lại xuất hiện ở đó, trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý?”
Ông già im lặng suy nghĩ một lúc, lựa chọn lời nói phù hợp xong rồi mới đáp:
“Thứ nhất ta cứu cậu lần đó là bởi vì ta không muốn cậu chết. Thứ hai, ta không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đó mà là ta đã theo dõi cậu từ lâu lắm rồi. Bất quá lần đó thấy cậu như vậy nên mới ra tay. Hai câu trả lời này đã đủ thỏa mãn chưa”
“Đã đủ. Vậy tôi đi ngủ đây” Nói rồi Vương Minh nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...