Ngủ một giấc ngon lành, Vương Minh khi tỉnh lại thì đã gần 12 giờ trưa. Hắn thay quần áo đi ra thì thấy Nguyễn Dũng, Trương Nghĩa cùng với bố con Lâm gia đang ngồi đó nói chuyện. Thấy Vương Minh ra, Trương Nghĩa vội đừng dậy nói:
“Đại ca, đây là bố con Lâm gia, hôm nay họ đến đây mời đại ca lát nữa sang nhà họ ăn trưa để họ tỏ lòng cảm ơn”
“Đúng vậy, chàng trai mong cậu nê mặt lão già này. Gia đình chúng tôi rất biết ơn cậu, nếu không có cậu hôm qua chắc tôi đa bị đám xã hội đen đó đánh chết còn đứa con giá nhỏ của tôi đã bị chúng..,” Lão Lâm đứng lên nói tiếp, trong ánh mắt và giọng nói tràn đầy sự chờ mong.
Thấy tù chối họ lúc này là không có thành ý, Vương Minh đành gật đầu, nói:
“Bác Lâm, bác đừng nói quá như vậy. Ai thấy tình cảnh đó cũng đều làm như vậy thôi”
“Trên đời ai cũng tốt như vậy đâu”
Lời này tiểu Lâm tuy nói rất nhỏ nhưng Vương Minh với thính giác mạnh hơn người thường nên nghe rõ từng chữ. Lúc này hắn mới chú ý đến tiểu Lâm. Tối qua do mải xử lí đám xã hội đen nên hắn không chú ý nhiều lắm đến tiểu Lâm. Nhìn kĩ lại trông cô bé cũng khá là xinh xắn. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong sáng, hai bời môi ngơi cảm. Thân hình đang trong đỉnh cao của quá trình phát dục tuy được che dâu dưới một cái áo rộng thùng thình nhưng không che dâu nổi sự thành xuân ngợi cảm, ngực không to nhưng cao vút, eo thon, cặp mông săn chắc vểnh cao. Đúng là một người đẹp. Vương Minh tuy không phải là loại sắc lang nhưng hắn cũng biết bản thân hắn cũng giống như đa số đàn ông khác, không thể không chế được trước sắc đẹp của phụ nữ nên Vương Minh bề ngoài thì trò chuyện với ba người Nguyễn Dũng, Trương Nghĩa và lão Lâm nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào.
Tiểu Lâm trong ba năm sống ở thành phố đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, cũng nhìn thấy và hiểu ra nhất nhiều chuyện. Thấy ánh mắt hau háu như sói đói của Vương Minh nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, tiểu Lâm có chút chán ghét nhưng nghĩ đến đây là ân nhân tôi quá của mình, tiểu Lâm không nói gì chỉ khoang hai tay trước ngực, gia tăng một lớp phòng ngự cho bộ ngực, đồng thời ném cho hắn một ánh mắt giận dữ. Xem ra tính cách nàng ta rất mạnh, không hề nhu nhược giống như những cô bé cùng tuổi ở nông thôn. Có lẽ thời gian 3 năm trên thành phố đã tôi luyện cho tiểu Lâm ý thức tự lập và ý chí mạnh mẽ kiên cường.
Vương Minh thu lại ánh mắt, không đùa với nàng ta nữa, quay ra tiếp tục nói chuyện với ba người kia. Nói chuyện một lúc thì đúng 12h, nhóm người Vương Minh đi đến nhà Lâm gia. Trên đừng đi, Vương Minh khá là uể oải bởi gặp ai thì người đó cũng tiến đến bắt tay, miệng hắn luôn phải nở nụ cười. Vương Minh cười nhiều đến nỗi có cảm giác cơ miệng hắn như cứng đờ lại không thể nào trở lại được. Xoa xoa quai hàm đang mỏi nhừ của mình, Vương Minh liếc nhìn tiểu Lâm thì thấy nàng ta đang che miệng cười trộm mình.
Nhóm người Vương Minh đi đến nhà Lâm gia thì thấy ở trong nhà đã bày một bàn ăn khá “thịnh soạn”. Tuy rằng trong mâm chỉ có một ít rau các loại, một con cá, một con gà, một đĩa thịt lợn kèm theo đó là một vò rượu lớn tỏa ra mùi thơm phức, vừa gửi Vương Minh đã biết đây chắc chắn rượu ngon được chôn lâu năm. Nếu so với hoàn cảnh trong thôn lúc này thì từ “thịnh soạn” không hề quá chút nào cả. Mọi người ngồi xuống mâm thì lão Lâm trịnh trọng nói:
“Bữa ăn hôm nay trước là để đa tạ ơn huệ của Vương ân công đối với thôn Hoa Huệ và cha con chúng tôi. Hai là để chúc mừng con gái tôi, Lâm Yên Yên đỗ đại học Tổng hợp Đông Doanh.”
“Đại học Tổng hợp Đông Doanh”
Vương Minh giật mình rồi cười lớn rồi quay ra nhìn Lâm Yên Yên nói:
“Em gái xinh đẹp không ngờ sắp tới chúng ta là bọn học đó nha”
“Ai là em gái của ngươi” Lâm Yên Yên tức giận nói. Trước đó ở nhà Trương Nghĩa, cái hành vi dê xồm của Vương Minh đã làm nàng khó chịu rồi. Chẳng qua hắn là ân nhân của gia đình nàng nên nàng nhịn nhưng tên tưởng nàng dễ dãi, lại gọi nàng là “em gái xinh đẹp” khiến nàng không kìm nổi con giận quát lớn.
“Yên Yên sao con lại vô lễ với ân công như vậy” Lão Lâm trừng mắt nhìn con gái. Thấy vậy, Lâm Yên Yên không dám nói gì nữa chỉ hậm hực cúi đầu xuống.
“Bác Lâm, bác cứ gọi cháu là Vương Minh hoắc tiểu Vương là được, gọi một tiếng ân công hai tiếng ân công nghe xa lạ quá. Cháu chú mừng bác tai qua nạn khỏi, lại có một cô con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang”
Vương Minh giơ chiếc chén lên, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người nhưng nhìn đến Lâm Yên Yên thì dừng lại một hồi lâu. Thấy cơ mặt của nàng ta dãn ra đôi chút. Quả nhiên lời khen vừa rồi của Vương Minh có hiệu quả. Quả nhiên thánh nhân nói không sai không có người phụ nữ nào lại không thích nghe lời khen cả. Còn về phía lão Lâm thì cũng cầm chén lên, cười lớn:
“Sảng khoái lắm. Ta thích những người như cậu. Nào chúng ta cạn chén”
Bữa con rất suôn sẻ. Lúc rời nhà Lâm gia về nhà Nguyễn Dũng dũng thì thấy chiếc toyota của hắn đang đậu ở cửa, bánh sẽ đã được sửa lại. Hắn nhìn hai người bên cạnh thì Trương Nghĩa gãi đầu gãi tai cười cười nói:
“Tối qua bọn em nhớ ra là xe đại ca còn ở trên đường nên khi đại ca ngủ bọn em đã nhờ một số anh em trong thôn đẩy xe về đây sửa. Đại ca thử xem có mất thứ gì không”
Mặc dù Vương Minh tin là những người này sẽ không táy máy chân tay vào bất cứ đồ dùng gì của hắn nhưng trong xe của hắn có một số thứ quan trọng không thể để người ngoài nhìn thấy được. Vì vậy cẩn thận là trên hết, hắn mở cửa xe vào trong kiểm tra. Kiểm tra một lượt, Vương Minh thấy không có mất mát gì thì cầm chiếc vali cùng với Nguyễn Dũng và Trương Nghĩa đi vào trong nhà.
Ba người ngồi xuống thì Vương Minh nói:
“Các chú có dự tính gì chưa”
Trương Nghĩa và Nguyễn Dũng nhìn nhau, Trương Nghĩa cười cười nói:
“Mọi người trong thôn đang ra sức khôi phục lại nghề trông hoa huệ nổi tiếng của thôn mỗi tội là…”
“Kinh phí bao nhiêu” Vương Minh nhàn nhạt nói
Nhẩm tính một lúc, Trương Nghĩa dè dặt nói
“Khoảng hơn 300 triệu đồng”
Vương Minh nhớ rằng trước khi đi Henry bảo rằng trong cặp này có một số tiền mặt kha khá. Hắn mở ra thì bên trong có khoảng 30 triệu đồng. Muốn xoay được số tiền 300 triệu thì chỉ có nước là chuyển khoản từ ngân hàng mà thôi. Trầm tư một lúc, Vương Minh hỏi
“Chú xem có thể chuyển khoản ngân hàng được không”
“Đại ca anh có 300 triệu ư?” Trương Nghĩa vuột miệng hỏi
Vương Minh cười lớn. Chỉ 300 triệu d đối với hắn là một con số quá nhỏ. Trong khoảng thời gian làm sát thủ, sau mỗi lần làm nhiệm vụ hắn được chia một số phần trăm hoa hồng. Tính đi tính lại trong ngân hàng tại Thụy sĩ hiện nay của số tiền hắn tích lũy được không ít hơn 100 triệu dolar. Vì vậy xuất ra 300 triệu d để giúp khôi phục thôn Hoa Huệ đối với hắn chả thấm vào đâu cả. Vương Minh nói:
“Ừm các chú không phải lo, tuy mới ở đây có ít hôm nhưng ánh rất thích quang cảnh và con người thôn Hoa Huệ nên anh sẽ xuất tiền. Coi như anh ọi người vay không hoàn lại”
Vay không hoàn lại 300 triệu. Điều này có sức hấp dẫn quá lớn a. Nhưng thông qua điều này Trương Nghĩa và Nguyễn Dũng cũng thấy được tình cảm của Vương Minh đối với thôn Hoa Huệ. Họ tí nữa thì bật khóc. Hai người kéo nhau ra một góc nhà thì thầm to nhỏ bàn bạc một lúc thì, một lúc sau Nguyễn Dũng quay lại nói
“Đại ca, bọn em cũng cảm nhận được tình cảm với thôn nhưng mà cho vay không hoàn lại một sô tiền lớn như vậy bọn em không dám nhận. Sống trên đời này có vay thì phải có trả, đại ca làm như vậy thì bọn em và người dân trong thôn cảm thấy áy náy lắm”
Lúc này Trương Nghĩa lại nói thêm:
“Đại ca em có ý này đại ca xem có được không”
“Chú cứ nói đi” Vương Minh nói
“Đại ca hay là anh mua lại công ty nông sản Hoa Huệ đi”
“Công ty nông sản Hoa Huệ?”
“Vâng. Công ty đó trước đây chuyên lo việc thu mua và phân phối nông sản của thôn. Chẳng là lúc trước do đám công ty bất động sản muốn thu mua đất của thôn nên dùng thủ đoạn làm công ty này phá sản. Rồi khi đám xã hội đen kia đến chúng chiếm luôn đấy làm. Bây giờ công ty vẫn còn nhưng chỉ là một cái xác không hồn”
Vương Minh thấy đề nghị này của Trương Nghĩa của khá là hay, rất đang để suy ngẫm. Vương Minh đã dự tính là sẽ ở lại đất nước này lâu dài, sẽ coi đây như là quê hương của hắn. Vì vậy trong tương lại kiểu gì hắn cũng phải sinh con đẻ cái, cũng phải xây dừng sự nghiệp cho riêng bản thân mình. Nếu mua công ty nông sản Hoa Huệ thì đó sẽ là bước đầu của con người gây dựng sự nghiệp của hắn. Nghĩ kĩ thì mua công ty nông sản kia cũng tốt, vừa giúp được người dân thôn Hoa Huệ lại vừa giúp hắn tẩy trắng được số tiền trong tài khoản của hắn. Phải biết rằng số tiền đó là do hắn thực hiện nhiệm vụ ám sát mà có được, vì vậy nó không khác gì tiền đen, muốn rút ra được thì không có cách nào khác ngoài rửa tiền. Hạ quyết định, Vương Minh liền nói
“Được rồi. Anh quyết định sẽ mua lại công ty đó nhưng vấn đề là anh không có ở đây thường xuyên, liệu người trong thôn có ai đủ trình độ quản lí công ty cho anh hay không”
Đây chính là điều khiến hắn lo nghĩ nhiều nhất. Vương Minh sắp sẽ đến sinh sống ở thành phố Đông Doanh, thời gian về đây rất ít, mắc dù hắn không dặt nặng vấn đề lỗ lãi nhưng mà công ty này là bước khỏi đầu cho việc gây dựng sự nghiệp của hắn. Nhưng đa mang tư tưởng của một người làm kinh doanh, Vương Minh không muốn thấy công ty mình bỏ tiền đầu tư lại phá sản. Vì vậy hắn muốn có một người quản lí xuất sắc để thay hắn chủ trì công việc.
Nghe thấy Vương Minh nói vậy, Trương Nghĩa mắt sáng rực, người hơi ưỡn lên vỗ ngực nói:
“Đại ca yên tâm có em giúp đại ca kinh doanh”
“Chú giúp anh?” Vương Minh nghi ngờ nhìn Trương Nghĩa.
Lúc này Nguyễn Dũng lên tiếng nói:
“Đại ca anh cứ yên tâm đi. Giao công ty cho Trương Nghĩa quản lí thì đảm bảo làm ăn chỉ có lãi lớn”
“Thật sao?” Vương Minh lại nhìn Nguyễn Dũng với ánh mắt nghi ngờ
Trương Nghĩa cười cười nói:
“Không dấu gì đại ca. Lúc trước em cũng học trường đại học Tổng hợp Đông Doanh, khoa quản lí, có bằng thạc sĩ. Từ có thời gian làm phó giám độc ột tập đoàn lớn ở thành phố Đông Doanh…”
“Nếu vậy thì tại sao chứ lại ở đây?” Vương Minh càng lúc càng nghi ngờ Trương Nghĩa
Thấy Vương Minh nghi ngờ Trương Nghĩa nhưng Trương Nghĩa không nói lời giải thích nào, Nguyễn Dũng sốt ruột đành lên tiếng thay người an hem
“Chẳng là tiểu Trương lại yêu tiểu thư của chủ tịch tập đoàn. Tuy cậu ấy có tài nhưng mà nhà người ta chê gia cảnh cậu ấy nghèo vì vậy nói cậu ấy “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” rồi đuổi việc cậu ấu. Chưa hết bọn chúng còn dùng quan hệ của chúng khiến cho không một công ty nào dám nhận tiểu Trương nữa. Bị ép đến đường cùng cậu ấy trở về thôn, mang theo một số tiền tích góp được,tính định đầu tư vào công ty nông sản Hoa Huệ nhưng mà lúc cậu ấy về thì công ty đã bị bọn xã hội đen kia chiếm mất. Tiền bị cướp rồi còn chung số phận với người dân nơi đây lúc ấy”
“Ồ ra là vây”
Nhưng vẫn có một điều Vương Minh khó hiể là rõ rằng hai người lúc trước hai người này đã ra khỏi thôn, chặn đường cướp thì tại sao không trốn luôn. Vương Minh hỏi thì Nguyễn Dũng cười khổ trả lời:
“Hai bọn em muốn trốn lắm chứ nhưng mà nỡ lòng nào lại nhìn quê hương chịu cảnh giàu xéo, chưa kể cha nuôi của tiêu Trương đang nằm trong tay bọn chúng nữa chứ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...