Sick Boy - Taekook

Seoul bước vào mùa mưa, suốt cả ngày trời mưa tầm tã khắp mọi ngõ ngách. JungKook đứng dưới mái hiên nhìn từng hạt mưa rơi trên đầu thở dài một tiếng chán nản. Buổi chụp vừa bắt đầu đã phải kết thúc một cách chóng vánh, thứ thời tiết không thể yêu thương nổi này thật khiến con người ta bực mình.

Điện thoại trong túi vẫn rung báo tin nhắn và cuộc gọi liên hồi từ một người mà cậu còn chẳng muốn nhìn thấy mặt, hay đúng hơn là tuy rất nhớ anh nhưng chẳng muốn nhìn mặt anh.

Hôm đó vì tức giận nên JungKook đã bỏ đi ngay mà chẳng mang theo đồ dùng cần thiết gì, đến tận lúc đứng trước cửa nhà Seok Jin cậu mới thấy mình mang bao thiệt thòi đi mất. Cậu đáng ra nên ở lỳ ở đó mới phải, chẳng nên vì một chút tức thời mà bỏ đi giờ chẳng khác gì kẻ vô gia cư. Căn phòng ngày trước JungKook thuê sau khi dọn ra cũng liền trả lại, vì vậy mà ngoài nhà Seok Jin ra, cậu chẳng còn nơi nào để đi.

Seok Jin biết chuyện của cậu sau khi bắt JungKook kể hết toàn bộ mới cho vào nhà, và anh chỉ để lại một câu, sau đó không hề nhắc lại chuyện này nữa.

" Thay vì tức giận nhau chẳng đáng, hai đứa nên ngồi xuống nói chuyện tử tế thì hơn. "

JungKook hiểu, mọi chuyện bắt nguồn từ xung đột lời nói và cũng cần lời nói để chấm dứt, nhưng cứ mỗi lần cậu nhớ về vẻ mặt của Taehyung lúc dẫn cô gái đó về, trước mặt cậu nói rằng cậu là em họ anh thì JungKook đều không thể tưởng tượng nổi mình muốn ngồi trước mặt anh để nghe anh nói bất cứ gì cả.

Mina là cô gái mà Taehyung đã từng rất yêu, tuy cậu không chắc giờ anh còn yêu cô ấy không, nhưng không thể nói rằng tình cảm không còn lại gì. Nếu như đã không còn, anh chắc hẳn sẽ không nhìn người ta với ánh mắt như vậy và chắc hẳn cũng sẽ dám đứng trước mặt người đó mà nói rằng cậu là người yêu của anh.

Điện thoại trong túi lại đổ chuông, JungKook đã chán chẳng còn muốn nhìn. Cậu rút điên thoại ra, định tắt nguồn cho tới khi thấy cái tên sáng lên trên màn hình.

" Namjoon hyung! "

" Đến quán đi, anh có chuyện muốn nói. Taehyung không có ở đây. "

Namjoon chỉ nói có vậy, sau đó tắt máy. JungKook đứng đờ đẫn một lúc, màn mưa bay vội trên phố đã ngưng, nhưng trái tim cậu thì không thôi run rẩy.


Namjoon đón JungKook ở quán với một bản tình ca buồn được phát qua chiếc loa đã cũ của anh. Quán vắng chẳng một bóng người, kể cả nhân viên. JungKook đưa mắt nhìn quanh một vòng trước khi ngồi xuống.

- Sao trông như anh đóng cửa quán vậy.

- Ừ, anh đóng cửa mà.

Namjoon không mặn mà đáp, JungKook ngước mặt nhìn anh, tạm thời không thốt lên nổi nửa chữ.

Cậu nhìn chằm chằm bàn tay Namjoon lúc anh thuần thục lắc sữa sau đó đổ đầy chiếc ly rỗng, trước khi đẩy về phía JungKook, anh nói khẽ.

- Sữa lắc vào ngày mưa là tuyệt nhất đấy.

JungKook bật cười, rồi cậu giơ ngón cái. Đáp lại nụ cười sáng bừng của JungKook, Namjoon chỉ nhếch môi nhẹ. Anh nhấc ly cocktail màu vàng lên, lắc lư nó trước mặt.

- Người trẻ chúng ta mắc nhiều bệnh khi yêu thật. JungKook có gì muốn nói với anh không?

JungKook nhìn Namjoon, ở góc độ này khuôn mặt anh chìm vào ánh sáng loang lổ của đèn vàng treo trên tường, để lại những vệt sáng thật mâu thuẫn trên vầng trán thông minh.

Cậu uống một ngụm sữa lắc do chính tay Namjoon làm, tự hỏi tại sao anh luôn sâu sắc đến vậy dường như cả những thứ liên quan tới anh cũng đều như mang hơi thở của anh. Cả mùi vị của thứ nước uống này nữa.

- Em không biết chúng em có phải đang cãi nhau không nữa. Taehyung không hề phản ứng lại với những lời em nói.


JungKook bất chợt ngừng lại, cậu nhìn Namjoon, chỉ thấy anh vẫn im lặng như đang muốn nghe. Và JungKook nói tiếp, cùng với tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà.

- Đôi lúc em tự hỏi có phải do em nhầm lẫn không rằng Taehyung liệu có yêu em nhiều không. Khi anh ấy không còn nói câu anh yêu em sau mỗi cuộc gọi nữa, em thấy trống vắng lắm. Giống như....

JungKook lại ngừng lại, lúc này Namjoon đã nhìn cậu. Những vòng xoáy trong mắt anh thật lạ. JungKook tự hỏi liệu anh có đọc được suy nghĩ của cậu không. Anh ấy là Kim Nam Joon mà, dám lắm.

- Giống như em đang níu kéo cuộc tình này bằng điều đó vậy. Khi Taehyung không làm điều đó nữa. Em thấy như anh ấy cũng không còn yêu mình.

Tiếng mưa rơi bên ngoài ngày một lớn, trái tim JungKook sau ngần nấy điều đã nói ra cũng hoang hoải đi mấy phần. Namjoon đặt ly cocktail xuống bàn, tiếng động vang lên lạnh lẽo giữa không gian trống vắng của quán. Anh thở rất nhẹ, giữa những ca từ bay bổng của bản tình ca JungKook không rõ tên đang được phát, Namjoon chầm chậm nói.

- Taehyung yêu em rất nhiều.

JungKook dường như không ngạc nhiên lắm tới điều Namjoon nói. Cậu cúi đầu im lặng.

- Anh chưa từng thấy cậu ấy cười với ai như khi ở cùng em, cũng chưa từng thấy Taehyung nhìn ai như nhìn em. Và chưa từng thấy Taehyung đối xử với ai như đối xử với em.

Giọng nói trầm ổn của Namjoon vang lên như tiếng hát, mang JungKook đi xa lắm. Cậu không biết rốt cuộc mình đã im lặng bao nhiêu, cũng không biết tự bao giờ ly cocktail của Namjoon đã cạn. Tới tận khi đó, JungKook mới nghe thấy mình lên tiếng.

- Nhưng anh ấy cũng đã từng làm điều đó với người khác. Và người đó đã xuất hiện trong cuộc đời bọn em rồi.

Namjoon không đáp, một nửa biểu cảm cũng không để lộ. Chỉ có tiếng mưa và tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, dày vò tâm trạng ngổn ngang của JungKook.


Anh nhớ em.

Taehyung không biết mình đã ngồi đây gõ những dòng tin nhắn y hệt nhau như vậy bao lâu rồi. Anh chỉ biết có một điều duy nhất ngay lúc này, rằng anh nhớ cậu.

Taehyung chưa bao giờ có thể tưởng tượng được khoảnh khắc anh gặp lại người đó. Cuối cùng nó lại diễn ra vào lúc anh không ngờ nhất, và người đó, vẫn luôn rất giỏi trong việc lấy đi mọi suy nghĩ của anh.

Taehyung vẫn còn nhớ như in dáng vẻ của Mina chiều hôm ấy, và anh ghét bản thân mình vì chẳng lờ cô ấy đi được. Người từng rời bỏ anh quay lại và nói muốn bù đắp cho anh, lúc nghe được những điều đó Taehyung chỉ muốn cười khẩy một cái. Cuộc sống khốn nạn quá, nếu không có chuyện ngày đó xảy ra, có thể Mina đã ở cạnh anh giờ phút này với một thân phận khác rồi. Nhưng cô ấy đã rời bỏ anh, khiến anh đau đớn, khiến thế giới của anh sụp đổ. Rồi khi anh tìm lại được màu sắc trong cuộc sống của mình, thì người đã từng dập tắt nó xuất hiện như vẩy một đám màu đen vào bức tranh anh đang vẽ nên. Tạo ra những vệt màu loang lổ, vấy bẩn cả tương lai tươi đẹp mà anh ao ước.

Và rồi Taehyung nhận ra, anh rất có thể sẽ mất JungKook.

Có tiếng động phát ra phía sau, Taehyung tắt màn hình điện thoại, đưa mắt nhìn ra xa xa chân trời đang nhuộm màu hoàng hôn trước mắt.

- Tae, anh muốn ăn gì cho bữa tối?

Từ phía sau có vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh. Taehyung không cảm thấy gì từ hơi ấm đã từng quen thuộc đó ngoại trừ trái tim đang nguội lạnh của anh. Anh đưa tay lên gỡ tay cô ra, lạnh nhạt đáp.

- Em ăn một mình đi. Anh sẽ ra ngoài ăn.

- Cùng với JungKook hả, vậy em đi cùng với.

Cái tên người anh đang mong nhớ đến vậy cô ấy lại thốt ra một cách dễ dàng như thế giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí anh. Taehyung thấy tim mình buốt giá, anh chẳng đáp, chỉ lướt qua Mina rồi bỏ đi.

Đường phố Seoul những ngày này âm u đặc biệt khiến tâm trạng kẻ thất tình như Taehyung thấy như đất trời sụp đổ. JungKook không muốn gặp anh, cậu thậm chí còn không nghe máy hay đọc hàng trăm tin nhắn từ anh gửi và Taehyung cũng không biết đi đâu để tìm cậu.


Bước chân của anh đã bước tới trước quán rượu từ bao giờ. Taehyung ngước mắt nhìn quán rượu trước mặt, không hiểu sao đột nhiên rất muốn gặp Namjoon, muốn nghe anh nói về những chuyện linh tinh trên đời và hơn hết là muốn nghe anh đưa ra lời khuyên vì Taehyung đã sắp mất JungKook rồi.

Lúc Taehyung còn đang lưỡng lự mãi bên ngoài thì cánh cửa gỗ bật mở, trái tim Taehyung lúc đó như rơi xuống một cái hố sâu thật sâu. Cảm giác vừa vui mừng mà cũng đầy lo sợ bủa vây lấy cả cơ thể anh khiến hô hấp anh cũng như ngưng trệ lại.

- JungKook.

Taehyung lên tiếng gọi tên cậu, giữa những nhịp đập đầy hỗn loạn từ nơi ngực trái. Ánh mắt của JungKook rất khác, cậu đang nhìn anh nhưng Taehyung thấy giống như JungKook đang nhìn người cậu căm ghét nhất trên đời này vậy.

-Tốt thật, trông anh vẫn khoẻ.

JungKook khựng lại rất lâu, sau đó mới mỉm cười nói một câu chẳng liên quan. Taehyung không biết phải đáp lại như thế nào, cảm giác tội lỗi xâm chiếm cơ thể anh.

- JungKook, anh xin lỗi. Về với anh đi em.

JungKook thề rằng mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đó, khoảnh khắc đôi mắt Taehyung như chuyển sang màu xanh của đại dương và giọng nói của anh đầy ám ảnh. Cậu lại vậy rồi, chỉ cần một lời Taehyung phát ra, cậu liền mềm lòng.

JungKook quay đi tránh ánh mắt đầy tha thiết của Taehyung.

- Anh không có lỗi. Là do em quá tin tưởng vào tình cảm của anh dành cho mình nên mới ra nông nỗi này. Taehyung ạ, chúng ta chia tay thôi.

Lời chia tay khi đó thốt ra không hiểu sao lại dễ dàng tới vậy. JungKook không biết liệu trái tim mình thương tổn nhiều tới bao nhiêu, chỉ biết rằng cậu thậm chí chẳng cảm nhận nổi một nhịp đập nào từ nó nữa.

Taehyung nhìn JungKook, anh lắc đầu cố gắng phủ nhận những gì mình vừa nghe thấy.

- Không. JungKook, đừng đùa nữa, không vui đâu em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận