Si Vi Tri Ky


Xử lý xong vết thương Thi Hạo Nhiên, Dịch Diệp vội gấp gáp chạy tới đằng này, lúc tìm được Tử Thanh, thình lình nhìn thấy một tay cô phỏng rộp, cả kinh nói: “Làm sao thế?”
“Không cẩn thận bị bỏng.” Tử Thanh bổ sung, “Vừa rồi đã xối nước hồi lâu, không đau nữa.”
Dịch Diệp nhíu chặt mày, quay lại móc túi thuốc bên yên ngựa, giúp cô bôi thuốc tiêu vết rộp, sau đó băng bó kỹ lưỡng, nhẹ thở dài: “Nhớ đừng để vào nước… mà tiếp theo không được nghỉ ngơi thật tốt, sợ là trên tay sẽ có sẹo.”
Tử Thanh nhìn đôi tay bị hắn băng bó kỹ, không để ý lắm cười nói: “Lần này không cần phải mang thủ y rồi.”
“Thật là đứa ngốc…” Dịch Diệp hết cách vỗ vỗ đầu cô.
Trận đánh bất ngờ này quân Hán thu hoạch toàn thắng, thương vong có thể đếm trên đầu ngón tay, y sĩ bọn họ hầu như không có chuyện để làm, cộng thêm chỉ có hai canh giờ chỉnh đốn, đều muốn mau mau nhét đầy bao tử, sau đó còn thiếp được một lát.
Từ doanh trướng Từ Hung Nô đúng là có thể moi ra không ít thứ ăn được, nhưng tất nhiên không thể chia đến từng sĩ tốt, vẫn có một phần gặp bánh mì không theo thường lệ.
Từ Đại Thiết cắn mấy miếng bánh mì, nghe mùi canh thịt dê nấu bên kia hâm mộ muống nhễu nước bọt.

Tay vẫn đau, Tử Thanh không muốn ăn lắm, ăn tạm vài miếng rồi tháo yên ngựa định dựa vào ngủ thiếp một lát, cung tên và đoản sát đều đặt sẵn ở nơi có thể chạm tay đến.
Đang đi nằm, thì thấy một quân sĩ bưng một tô canh thịt dê nóng lớn đến, hỏi ai là Tử Thanh.
Tử Thanh vội đứng dậy đáp.

Quân sĩ kia đưa canh thịt dê cho cô xong, không nói là ai bảo hắn đưa tới, vì sao đưa tới, chỉ nói một chữ “Ăn”, rồi quay đi.
Tử Thanh ngẩn ra tại chỗ, bưng tô canh, chẳng hiểu nội tình.

Trong ánh mắt hâm mộ của không ít sĩ tốt cùng Khúc xung quanh, Dịch Diệp cười đứng dậy bưng tô canh giúp sang Tử Thanh, hỏi: “Ai vậy?”
“Em cũng không biết.” Tử Thanh nghi ngờ nói, “Hay là nhận lầm người?”
“Chỉ mặt gọi tên tìm em mà sao nhầm được.” Dịch Diệp nói, mùi thơm canh thịt xộc thẳng, thật không thể món ngon tới tay lại chắp tay nhường ra, “Ăn mau đi!”
“Lão Đại, Thiết Tử, tới ăn cùng một miếng.”
Triệu Chung Vấn hãy còn cảm thấy xấu hổ, Từ Đại Thiết đã không do dự, đứng dậy nhào tới, không sợ bỏng, đưa tô qua một bên uống một hớp lớn, ấm áp thẳng vào bụng, đặc biệt thoải mái, kiềm chế không uống tiếp một hớp lớn nữa.
Cầm thìa gỗ, Triệu Chung Vấn buồn cười kéo Thiết Tử ra, nhét thìa vào tay cậu ta, cười nói: “Gấp cái gì, từ từ sẽ đến lượt, người khác còn chưa ăn đấy.”
Đám người ăn canh ăn thịt, vì thời gian có hạn, thịt dê chưa hầm nhừ, cắn vào còn phải nhai nhiều, Thiết Tử không để ý, chỉ nhai hai phát đã nuốt thẳng.
Tử Thanh chỉ hờ hững uống hai húp canh, thấy canh thịt chỉ có hạn, bèn lấy cớ buồn ngủ nhường cả bọn ăn, gối đầu lên yên ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vết bỏng trên tay nhói từng cơn, cô vốn tưởng khó chìm vào giấc ngủ song chỉ qua một lát đã ngủ thật say trong tiếng ồn ào.
Trong giất mơ mơ hồ nghe tiếng Hồ già vang, cô bật ngồi dậy nhìn quanh, mới biết không có.

Trời còn chưa sáng, rải rác mấy đống lửa còn đang cháy, trong sương mù nặng nề, đám đồn bào còn đang ngang dọc ngủ mơ màng, áo bào đỏ ban ngày lúc này nhìn xám xịt u tối, cảnh trong mơ không rõ ràng, như cách cô rất xa.
Có một nỗi bất an mờ hồ lướt qua trong lòng, Tử Thanh hít một hơi sâu sâu, định xoa mặt thì mới nhớ ra trên tay còn băng bó, đành dùng ngón tay nhẹ xoa xong, chụp lấy mắt.
Đúng lúc này, tiếng Hồ già chân chính vang lên, đây là tiếng lệnh xuất phát.

Đám đồng bào vốn nằm dưới đất đều động đậy, một chớp mắt, màu xám rút đi, màu đỏ thẫm lại tiếp tục tươi tắn.
Ngắn ngủi trong mấy ngày, Hoắc Khứ Bệnh dẫn một vạn thiết kỵ này liên tiếp đánh với năm bộ lạc lớn của Hung Nô, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giáng một phát mạnh vào Hung Nô.
Đây tất nhiên là thắng lợi cực lớn, quân Hán liên tiếp mấy ngày ngựa không dừng vó, mỗi ngày chỉ vẻn vẹn nghỉ hai canh giờ thôi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, tất nhiên là do bình thường nghiêm chỉnh huấn luyện, cũng là vì thắng lợi to lớn thôi thúc.


Chiến quả huy hoàng như vậy, đợi chừng khải hoàn tất nhiên sẽ được phong thưởng đáng mong đợi.
Lúc này quân Hán đã qua khỏi núi Yên Chi, thẳng tới núi Kỳ Liên.

Dựa theo địa đồ, dưới chân núi Kỳ Liên, ngay phía trước bên cạnh quân Hán hẳn sẽ có một con suối nước, nhưng một bộ lạc của Chiết Lan Vương Hung Nô đang hạ trại ở đây.

Hoắc Khứ Bệnh quyết định đánh bộ lạc Chiết Lan Vương trước, sau đó toàn quân chỉnh đốn tại chỗ, bổ sung nguồn nước.
Ngoài dự kiến là, khi họ còn cách Chiết Lan Vương bộ còn chưa tới một dặm thì nghe tham tiếu hồi báo, chỗ vốn dĩ là bộ lạc Chiết Lan Vương đã thành trống trơn, chỉ còn sót lại một mảnh đất còn lưu dấu trồng trọt hạ trại.
Mặt Hoắc Khứ Bệnh không lộ cảm xúc, hạ lệnh toàn quân bất động tại chỗ, rồi lệnh dò xét tiếp, mãi đến khi xác định trong phạm vi vài dặm không có mai phục mới ra lệnh đại quân tiếp tục tiến lên, cho đến cạnh bờ suối.

Vì cẩn thận, Hoắc Khứ Bệnh tận mắt nhìn thấy có chim sẻ thú nhỏ uống nước bên bờ suối không gây phản ứng khó chịu, mới cho phép chúng tướng sĩ đến bên bờ suối lấy nước.
Bản thân chàng thì dẫn mười mấy kỵ sĩ chạy tới trú doanh của bộ lạc Chiết Lan Vương dò xét.
Toàn bộ lều vải đã dỡ sạch, vô số vật sinh hoạt bình thướng ném trên mặt đất, như giày hơi cũ, vó ngựa rơi, dây da các loại, còn có bình muối thô để rửa mặt bị xô ngã…
Hoắc Khứ Bệnh khều đống lửa tàn, dùng tay thăm dò, đã mất độ ấm, chàng bất giác nhíu mày — điều này cho thấy, người Hung Nô đã đi từ rất lâu.
“Ngày xuân cỏ mọc, hay bọn chúng đã dời đi nơi khác chăn thải?” Triệu Phá Nô hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu: “Tuyết còn chưa tan hết, chúng sẽ không vội vã vậy.


Anh nhìn bình muối kia kìa, muối đối với chúng vô vàn quý giá, cả bình đổ úp cũng không dọn, chứng tỏ chúng đã bỏ đi rất gấp.” Nói đến đây, chàng sực nghĩ tới một chuyện, đứng dậy nói: “Các người tản ra tìm kiếm xung quanh!”
“Tìm cái gì?” Triệu Phá Nô không hiểu, “Không phải đã nói chúng đã đi từ lâu sao? Không thể nào còn ở gần đây.”
“Không phải tìm người, là tìm đồ, tìm lều chúng đã tháo dỡ, hoặc dê bò thả vào trong núi.” Hoắc Khứ Bệnh trầm mặt, “Nếu mục tiêu của chúng là chúng ta thì chắc chắn sẽ không mang theo những thứ này cùng lên đường.”
Triệu Phá Nô tỏ vẻ vừa tỉnh giấc đã có đại họa ập xuống đầu: “…Thế nhưng, sao chúng biết được hành tung của chúng ta chứ?”
“Người Hung Nô dĩ nhiên có cách liên lạc của chúng.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn lên trời, chim sẻ bay qua, ánh mắt tối sầm: “Dù chúng ta cũng đã rất nhanh nhưng rốt cuộc vẫn khó mà đề phòng.

Đi, nhanh đi tìm!”
“Rõ!”
Sau một trận lục soát cẩn thận, ở một góc rừng rậm cách doanh địa một quãng họ đã tìm thấy lùm cây che giấu lều vải các loại
“Có cần tìm đám dê bò nữa không?” Trên mặt Triệu Phá Nô phủ một tầng u ám, bọn họ chỉ có một vạn người xâm nhập vào vùng đất Hung Nô, nhanh chuẩn hung hãn là ưu thế của bọn họ, song cùng với Hung Nô hai quân quyết đấu, cứng đối cứng, thì so về lực lượng là một yếu thế cực lớn.
“Không cần!”
Là trong dự kiến, mặt Hoắc Khứ Bệnh trầm như nước, bỗng kéo cương ngựa, quay đầu ngựa chạy về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui