Si Vi Tri Ky


Lửa mãnh liệt thiêu cháy trong đêm gió rét.

Một chớp mắt ấy, huyên náo xung quanh tựa như cách chàng rất xa, bóng người dao động trước mắt, la hét ầm ĩ cái gì đấy, Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn chẳng nghe thấy, trong mắt chỉ có căn lều vải đang cháy.

Chàng phải phí rất nhiều sức mới có thể bắt mình đứng bất động tại chỗ, chứ không phải phóng tới lều vải kia.

Một tiếng rầm rầm thật to, hai cây trụ chính chống lều bị đốt gãy, nửa bên nghiêng đổ sụp vang ầm…
Lều vải khó khăn chạm đến mặt đất bỗng bị phá rách, một bóng người lăn lộn nhào ra, chính là Tử Thanh ôm chặt lấy Zashim, hết sức bảo vệ nàng ta trong lòng.

Buông Zashim, để dập tắt lửa còn sót lại trên người, Tử Thanh lăn tiếp tại chỗ, lập tức liền có một tấm cờ chỉ huy bằng da chồn lớn phủ lên đầu cô đến mờ mịt, có người cách tấm cờ lớn gấp gáp vỗ giúp cô, lực tay rất mạnh, đánh đến đau điếng.

Mãi lâu, xác định lửa đỏ trên người cô đã bị dập tắt mới ngừng tay, kéo lớp mền lớn ra.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn thiếu niên trước mắt đăm đăm — cậu ta còn sống, may mà cậu ta còn sống!
Tử Thanh ngồi dậy, hai mắt đối diện với đôi ngươi u tối của chàng, mới biết người vừa rồi là Tướng quân.

“Cậu chán sống hả!”
Tay xuyên qua lớp cổ áo, bóp chặt lấy sau cổ cô, chàng gằn giọng, vỗ đầu mắng,
Bị quở trách thế, Tử Thanh không biết nên ứng đối ra sao, bèn nở nụ cười đầy gượng ép nói: “Không sao rồi…” Thoáng liếc mắt sang Zashim nằm bên cạnh, không để ý Tướng quân phía trước mặt, vội bật dậy đi xem xét nàng ta.

“Trên người có bị bỏng không…”
Câu hỏi của Tướng quân rớt lại sau lưng cô, cô hoàn toàn không hề nghe thấy, trong lòng chỉ lo lắng cho Zashim, hmạ thấp nằm bên người nàng ta, lo lắng gọi.


Hoắc Khứ Bệnh nhìn cái cậu thiếu niên vốn không xem trọng bản thân này, đột nhiên cảm thấy mình quả thực hơi thừa thãi, đứng dậy liếc nhìn Zashim, bèn sai binh lính bên cạnh lấy chút nước tới.

Zashim được áo choàng phủ rất kín, trên người hầu như không bị tổn thương gì, nhưng do hít phải quá nhiều khói đã bất tỉnh, sau khi bị dội nước lạnh đã từ từ tỉnh lại.

Nhìn cặp mắt Tử Thanh, nàng ta biết mình vẫn còn sống, tuyệt vọng khép cặp mắt xinh đẹp, nước mắt tuôn trào.

Vú già ôm đứa bé đợi bên cạnh, khóc đến nghẹn ngào khôn tả.

“Đừng tìm cái chết!” Tử Thanh khẽ nói.

Cô vốn kém ăn nói, đối mặt với một người một lòng muốn chết, chỉ có đầy bụng lo lắng, không biết làm sao mới khuyên nàng ta hồi tâm chuyển ý.

Zashim chậm rãi chống người dậy, nhìn Tử Thanh, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Tội gì cậu phải cứu ta?”
“Sao cô phải tìm cái chết chứ!” Tử Thanh nửa quỳ, cặp mắt sắc bén nhìn nàng ta đăm đăm, “Đây không phải lỗi của cô, đừng vì sai lầm của người khác mà thương tổn đến mình!”
“Ta không còn mặt mũi nào sống tiếp cả.

” Zashim thì thào.

Tử Thanh nắm lấy bờ vai nàng ta, bóp chặt, ngữ điệu gần như cầu khẩn: “Người làm sai không phải là cô! Cô còn có đứa nhỏ, đừng bỏ nó lại, đừng bỏ nó lại một mình!”
Đừng bỏ nó lại một mình! — đứng sau lưng cô, Hoắc Khứ Bệnh nghe thấy, chợt hiểu ra điều gì, hai mắt nghiêm túc nhìn bóng lưng mỏng manh cô đơn này: Tử Thanh, thật ra cậu chính là cái người bị bỏ lại kia, dù cậu quật cường thế, lưng thẳng tắp như có thể gánh vác mọi trách nhiệm, nhưng từ đầu đến cuối không ai từng hỏi cậu, rằng cậu có đồng ý bị bỏ lại hay là không.

Nước mắt Zashim tuôn rơi, hai mắt đẫm lệ nhìn đứa nhỏ trong ngực bà vú già… Thằng bé đã tỉnh lại từ cơn mơ ngủ mơ, chiếc mũi nhỏ khụt khịt mấy cái, mắt còn chưa mở đã ngoác miệng oa oa khóc lớn trước.

“Là đói bụng hay là tiểu ướt?” Zashim vội quệt nước mắt một vòng, hỏi.


Vú già lấy tay sờ lên tã: “Tiểu ướt…”
Zashim gượng dậy, tạm thời quên sạch nỗi chua xót của mình, chuyện quan trọng trước mắt chính là con nàng cần thay tã, nếu không dễ bị cảm lạnh.

Nhìn nàng ta và vú già tất tả ôm đứa nhỏ đi, Tử Thanh nhẹ thở phào, dù trên người mặc dày dặn, lại thêm áo giáp che chở nên không bị bỏng, nhưng trên hai mu bàn tay bị liếm phồng rộp, đến lúc này mới cảm giác được đau đớn.

Thử thăm dò chạm khẽ, đau đến như thiêu như đốt, cô thầm nhe răng xuýt xoa, định tự đi tìm Dịch Diệp nhờ anh ấy xử lý vết thương giúp mình.

“Tướng quân.

” Vừa đứng dậy cô mới phát hiện Hoắc Khứ Bệnh còn chưa rời đi.

Hoắc Khứ Bệnh tức giận quét mắt qua đôi tay cô, nói: “Cậu cũng bản lĩnh quá nhỉ, cô gái kia thì chẳng sao, đổi lại mình bị rộp đầy tay.


“Da bị bỏng tí, vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.

” Tử Thanh hiểu Tướng quân quan tâm, khẽ cười cười nói.

Cô đang định dứt lời sẽ xin Tướng quân cáo lui đi tìm Dịch Diệp, không ngờ Hoắc Khứ Bệnh đã chụp tay cô lên xem kỹ, cẩn thận dùng hai ngón tay nhón lấy giữa ngón tay cô, hiển nhiên là sợ chạm đến vết rộp làm đau cô.

“Không sao thật…” Còn chưa dứt lời, Hoắc Khứ Bệnh đã sai lính tùy thân.


”Mang nước lại đây!”
Binh sĩ lập tức đưa túi nước, Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy, dùng miệng cắn rớt nắp, một tay cầm túi nước, một tay cầm lấy tay cô, nước trong từ túi nước đổ xuống, chảy qua mu bàn tay Tử Thanh, tí tách tí tách rơi xuống đất…
Bàn tay đau như thiêu như đốt được dòng nước mát lành nhẹ nhàng vuốt ve, cơn đau từng chút từng chút biến mất.

“Tướng quân, không được!”
Tử Thanh định rút tay lại thì bị chàng giữ chặt, vội la lên.

Bôn tập bên ngoài, nước đối với người và ngựa mà nói đều cực kỳ quan trọng, há có thể vì vết thương của mình mà lãng phí thế.

“Đừng nhúc nhích.

” Hoắc Khứ Bệnh trừng cô, “Cử động nữa thì nước này mới lãng phí đấy! Vết thương như cậu phải dùng nước chảy làm dịu, mới không tổn thương đến phần máu thịt bên dưới, cũng nhanh lành…”
Tử Thanh im lặng, liệu pháp này sao cô có thể không biết, chỉ là hiện thời nước là thứ quý giá, sao cô có thể lấy để trị thương cho chính mình.

Đương nói, cả một túi nước đã đổ sạch, Hoắc Khứ Bệnh không chút chần chừ gọi: “Lấy thêm nước tới.


Đưa nước tới chính là Triệu Phá Nô, cười bảo Tử Thanh: “Nhóc thối! Lửa lớn đến thế cũng dám xông đi vào, ta thật chưa thấy ai không cần mạng giống cậu thế đâu.


Tử Thanh ngượng ngùng cười trừ, không biết nên đáp thế nào.

“Đây là nước của ta, cứ việc dùng, không cần đau lòng.

” Trên tay anh ta còn cầm theo một túi nước khác, cười nói tiếp, “Ta vừa mới hỏi, phía trước không xa có nguồn nước, cậu có dùng hết thì ta mới có thể rót mới chứ.



Nghe vậy, Tử Thanh mới thoáng an tâm,
Triệu Phá Nô lại đến cạnh Hoắc Khứ Bệnh, cười nói: “Tôi vừa mới biết, con suối kia còn có một cái tên, gì mà suối Phục Ưng, truyền thuyết kể…”
Hoắc Khứ Bệnh cắt lời dài dòng, vừa giúp Tử Thanh xử lý vết thương, vừa hỏi: “Đã chôn Quách Minh rồi chứ?”
“Vâng, đào hố chôn ngay phía đông, tôi đặc biệt để ký hiệu lại rồi.

” Triệu Phá Nô thở dài, “Đến chừng đó nếu người họ Quách cần thấy xác, cũng tìm được về đúng không? Lần này ngài nói chém là chém, Quách Tiến là Quang Lộc Đại phu đó, e là ngài cũng phải ăn nói với phía bệ hạ.


Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên: “Ý chỉ của bệ hạ ý chỉ, đối với Hung Nô phải vừa đánh vừa lôi kéo, nhất là bộ lạc Hữu Hiền Vương Hung Nô, xưa nay luôn chia rẽ với Y Trĩ Tà, càng phải bỏ thêm công sức.

Lần này chúng ta không bắt được Hưu Đồ Vương, cô gái kia lại là Hưu Đồ Vương Vương phi, bảo toàn nàng ta, nói không chừng mai này có thể bớt không ít sức lực.


Nghe họ đối thoại, giờ Tử Thanh mới hiểu ý đồ chân chính của Hoắc Khứ Bệnh, bảo toàn Zashim, nói không chừng mai này có thể khuyên Hưu Đồ Vương không đánh mà hàng, lại có thể bảo toàn bao nhiêu nhân mạng quân Hán lẫn Hung Nô, quả nhiên là biện pháp hay.

Túi nước đã hết, Hoắc Khứ Bệnh ném cho Triệu Phá Nô, lại cầm một túi nước khác đến, cầm bàn tay kia của Tử Thanh dội tiếp chỗ rộp cho cô, sắc mặt không hề có chút gì mất kiên nhẫn.

“Nhóc giỏi lắm!” Triệu Phá Nô cào đầu Tử Thanh, cười nói, “Thảo nào cậu lại liều mạng đi cứu cô gái kia, hiểu được tâm tư của Tướng quân thật không dễ!”
Tử Thanh ngẩn người ra.

Hoắc Khứ Bệnh buồn cười hừ đáp: “Đồ đầu gỗ như cậu ấy, anh còn tưởng cậu ấy vì ta thật ư! Cậu ấy sốt sắng liều mạng vì chính hai mẹ con kia đấy…” Chàng ngừng đoạn, nhíu mày dí mặt gần tới cô, “Không phải chính cậu coi trọng cô gái kia đấy chứ?”
Nghe vậy, Tử Thanh cực lúng túng: “Sao có thể!”
Thấy mặt cô hơi ửng đỏ, Hoắc Khứ Bệnh mới cười cười, không làm khó cô nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui