Si Tướng Công

Không biết Ngọc Thiên Diệp vô ý hay thực sự cố tình châm ngòi, làm cho
đường tình của Nhị Hoàng tử từ đầu vốn đã không thuận lợi giờ lại càng
trở nên nhấp nhô. Trước đây khi La Tam tiểu thư thấy hắn vốn chỉ là giận nhẹ oán mỏng, nhưng sau khi thân phận Hoàng tử bị bại lộ, mỗi lần đối
diện đều trưng ra nét cười lạnh lùng như sương như tuyết, làm cho người
nào đó thật là ai oán trong lòng.

Aiz~~

Ngọc Vô Thụ
trong lòng thở ra một hơi dài, quay lại với sổ sách. Đến hiện tại, phần
công việc này hắn làm coi như đã thuận tay rồi, thêm nữa kinh đô phồn
hoa, trong triều lại không có sự việc gì nghiêm trọng, thật đúng lúc để
thể nghiệm một cuộc sống khác. Cái chính là cần lấy lại trái tim mỹ nhân nhanh nhanh một chút, thì mọi việc chẳng phải là sẽ trở nên thập toàn
thập mỹ rồi sao? Aiz—

“Tiểu Lý tử, chạy nhanh về phủ kêu tổng
quản triệu tập hộ vệ cùng gia đinh tinh tráng, đi vùng Nguyên Hòa Tự tìm Tam tiểu thư. Vương quản sự, lập tức triệu tập hộ vệ hiện có ở trong
cửa hàng, đi theo ta!”

“Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tình hình cụ thể trên đường nói sau, kêu bọn họ nhanh lên!”

“Dạ!”

Ngọc Vô Thụ trong phòng thu chi bỗng dưng giật mạnh mở cửa phòng, thấy bóng
người ngoài sân tụ tập lại cực nhanh, tiếng chân vội vàng, liền vội vã
bắt lấy tay một người vừa lướt qua bên cạnh.

“Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì?”


“Tiểu nhân không rõ, Nhị tiểu thư chỉ nói là muốn chúng tôi nhanh chóng tập hợp để đi tìm người.”

Ngọc Vô Thụ không chậm trễ đi theo sau người kia tiến thẳng đến sảnh trước.
“Khởi nhi xảy ra chuyện gì?” Vừa thấy được La Đoạn liền hỏi ngay.

La Đoạn không rảnh đế ý đến hắn, khan giọng đếm số người có mặt, “Đi theo
ta! Vương quản sự, ngươi trông coi cửa hàng, đừng để cho người khác nhân cơ hội này mà làm loạn!”

Ngọc Vô Thụ bước vượt qua La Nhị tiểu thư đang đi trước dẫn đường: “Khởi nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

La Đoạn không trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đã nhảy lên con ngựa cao to đang chờ trước cửa tiệm, “Nữ nhi La gia không có
mảnh mai như ngươi nghĩ!” Nói xong, không đợi hắn trả lời, vụt roi vào
đùi ngựa, “Giá —”

Ngọc Vô Thụ đoạt lấy con ngựa của một gã hộ
vệ, nhảy lên lưng nó rồi đuổi theo ngay phía sau. Giờ khắc này, hắn mới
hoảng sợ nhận ra rằng tình cảm mà bản thân hắn dành cho La Khởi đã sâu
đã nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Vốn tưởng rằng, mình
nhất kiến chung tình đối với tiểu nữ tử này chỉ là bởi vì tìm được một
khối ngọc bích trong suốt trong sáng không tỳ vết, một đóa hoa hương sắc trọn vẹn, nếu bắt buộc phải thành hôn, sao không tìm một người thuận
mắt hài lòng động lòng người như vậy?

Nhưng hôm nay nghe xong
tin tức này, trong ngực như có vài sợi dây đập loạn nhịp thình thịch nên đã khiến cho hắn hiểu rõ, tiểu nữ tử này không phải là ngọc, hoàn toàn
không phải, mà là… ‘người’, người mà hắn để ở trong lòng.

“Các
ngươi năm người một nhóm, đi dọc theo núi tìm tiểu thư, hễ người nào tìm được dấu vết của tiểu thư, phát pháo hoa làm hiệu. Xuất phát!” La Đoạn

vỗ tay làm lệnh, mọi người phân tổ mà hành động.

“Tiểu thư, chúng ta làm cái gì?” Tiểu nha đầu bên cạnh hỏi.

“Theo ta đi đến các gia đình làm nghề nhuộm xung quanh hỏi thăm, ta muốn biết Khởi nhi rời khỏi gia đình thợ nhuộm cuối cùng là khi nào.” La Đoạn
xách mép váy, sải chân hướng lên trên núi.

Ngọc Vô Thụ vô thanh
vô tức bước nhanh phía sau các nàng để hỗ trợ. Tuy rằng khó mà dằn nổi
nỗi lo lắng vô cùng trong lòng, nhưng hắn cũng không biết đường biết xá, đành phải đi theo người ta mà thôi. La Đoạn chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn
hắn một cái, nhún nhún vai, xem như ngầm đồng ý.

Đường núi gập
ghềnh, bước đi không dễ, càng leo lên cao thì càng có vẻ gian nan hơn.
Thêm nữa, các gia đình thợ nhuộm cũng không sống tập trung một chỗ, vừa
mới đi lên trên xong lại phải bấu víu mà leo xuống, thật sự rất phí sức.

Ngọc Vô Thụ tuy có võ phòng thân, nhưng dù sao xuất thân trong gia đình quý
phái bậc nhất, sau một thời gian dài thì hơi thở bắt đầu trở nên hổn
hển, nhưng vẫn thấy hai nữ tử thân hình nhỏ nhắn cả mặt và hơi thở đều
bình ổn, bước chân vẫn mau lẹ, lúc này mới lĩnh hội cái câu mà La Nhị tỷ nói lúc nãy “Nữ nhi La gia không có mảnh mai như ngươi nghĩ”. Chỉ mong, tiểu nữ tử kia cũng mạnh mẽ như tỷ của mình.

“Tiểu thư, đó là
gia đình thợ nhuộm cuối cùng.” Lúc này dĩ nhiên sắc trời đã tối hoàn
toàn, người hầu đốt cây đuốc, chỉ vào một chỗ đỉnh núi khác.

Ngọc Vô Thụ đưa mắt nhìn qua, cầm cây đuốc từ trong tay người hầu, giơ cao
lên cẩn thận soi mói nhìn mấy con đường núi xung quanh, nhíu mày nói:
“Có khả năng Khởi nhi vẫn chưa đến bên đó.”


“Tại sao thấy được?” Theo dọc đường đi, La Đoạn đã thay đổi cách nghĩ về hắn rất nhiều, một
vị Hoàng tử sống trong nhung lụa mà không nề hà đường tối nguy hiểm vì
tiểu muội, vậy thì, sợ là ai kia không phải chỉ “gặp dịp thì chơi” mà
thôi.

“Đường núi thông lên đỉnh núi bên kia trải đầy rêu xanh,
nhưng trên rêu xanh không có dấu mới bị đạp lên, phỏng chừng toàn là
những dấu cũ trước đây năm bảy ngày rồi, vả lại dấu chân lại rất lớn,
không phải là dấu chân nữ nhi.”

“Theo quan sát của ngươi thì Khởi nhi không đi vào trong đó hả? Vậy con bé sẽ đi đâu?”

“Nếu theo như nhà thợ nhuộm vừa rồi nói rằng Khởi nhi đi theo hướng này,
chúng ta nên tìm ở mấy lối rẽ nhỏ, ta sợ là nàng không biết nên đã ngã
vào cạm bẫy núi ao nào đó.”

La Đoạn gật đầu: “Nha đầu, bắn pháo hoa, triệu tập mọi người gần đây tới đây.”

Không bao lâu sau, các hộ vệ của các nhóm gần nhất đã tập họp lại đây. Ngọc
Vô Thụ thấy đã có bọn họ che chở hai nữ tử nên liền yên lòng, cúi đầu
sát xuống cẩn thận tìm kiếm các dấu vết trên mặt đất, bất tri bất giác
dần dần cách xa với mọi người.

Có rồi! Ánh lửa chiếu xuống thì
thấy trên cành của một bụi cây gần trong gang tấc có một cái góc khăn
bay thấp thoáng. Mặc dù bởi vì trời tối nên không nhìn rõ được màu sắc
tính chất, nhưng nhìn hoa văn tỉ mỉ tú lệ trên đó đã biết ngay không
phải là vật mà gia đình vùng núi có thể sử dụng.

Đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, bước nhanh về phía trước, cánh tay vươn ra muốn gỡ
chiếc khăn trên cành xuống, cũng chính tại lúc này, dưới chân hụt một
cái, thân mình rơi xuống thẳng tắp. Hắn thầm kêu trong lòng một tiếng
“không xong rồi”, mặc dù xoay người búng ngược lên khả năng không lớn,
nhưng ít nhất có thể bảo vệ tâm mạch lúc rơi xuống.


Đã lường
trước là thể nào giữa núi cũng có người đục huyệt động, đáng lẽ hắn
không nên tiến tới quá xa mới phải. Có sợ là sợ rằng thú trên núi sẽ vồ
lấy, hoặc sẽ rớt trên mặt đất rải đầy vật sắc nhọn… Nghĩ đến đây, hắn
đưa tay rà vào vách núi tìm kiếm, sau một lúc bị đá lồi lõm liên tiếp
cắt qua lòng bàn tay thì rốt cuộc cũng bám vào một cục đá nhô ra bên
thành hang mà dừng lại không rơi nữa.

Tạm ổn định thân hình, tay kia cầm cây đuốc rọi xuống phía dưới tìm kiếm. Lập tức liền trở nên
ngạc nhiên mừng rỡ bởi đáy động không hề có vật nhọn chĩa lên mà lại có
mỹ nhân đang nằm, chính là chủ tớ La Khởi. Lúc này hai người ôm nhau
cùng xụi lơ, chắc là ngất xỉu cả hai rồi.

Hắn phóng thân mình
xuống mặt đất phía dưới, cắm đuốc vào khe đá vách hang, cúi người kéo
thân thể mềm mại của tiểu nữ tử qua, đầu tiên là kiểm tra hơi thở, rồi
thở ra một hơi dài buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, “Khởi nhi, Khởi
nhi, Khởi nhi!”

Hiệt nhi tỉnh lại đầu tiên, chợt mở bừng hai
mắt, một bóng nam nhân giữa tranh tối tranh sáng này lập tức dọa tiểu
nha đầu phát ra một tiếng thét chói tai. Tiếng thét chói tai này làm cho La Khởi đang được Ngọc Vô Thụ vỗ gò má khẽ gọi dần dần lấy lại ý thức.

Mặc dù Ngọc Vô Thụ vui mừng khi thấy người trong lòng mình đã tỉnh, nhưng
khi tiểu nha đầu kia vung đến một chưởng thì không thể ngồi đó mà hưởng
thụ, vừa rời tay ra vừa lui về sau ba bước, quát: “Ta đây mà!”

“Aa…” La Khởi kêu đau, bởi hắn ôm vào mà liền lắc mình tránh ra.

“Chân tiểu thư bị gãy xương, xin Ngọc tiên sinh cẩn thận!” Thấy rõ được mặt
của người tới, Hiệt nhi đang vịn tay đứng dậy vội la lên.

Ngọc Vô Thụ cả kinh: “Gãy rồi ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui