Không xứng với Chi Tâm!
La Chẩn cười khổ, nàng làm sao không biết? Một viên ngọc tinh khiết không tỳ vết giống như hắn, ai có thể xứng đây?
“La đại tiểu thư, Chi Hành này tới, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi, rốt cuộc là nghĩ như thế nào về Chi Tâm?”
“… Lương Nhị công tử nếu như đã hiểu rõ tấm lòng của La Chẩn, thì sẽ làm gì?”
Lương Chi Hành ngẩn ra.
“La Chẩn biết Lương gia mang Quốc quân các ngươi ra bức hôn, mà La gia làm
hoàng thương đã nhiều năm, theo ý của công tử, nghĩ rằng mối lương duyên này chúng tôi đã hết đường xoay xở sao?”
“Ngươi…” Lương Chi
Hành cảm giác vị La đại tiểu thư này, trên người chứa một sức mạnh kinh
hồn, tuyệt đối không giống với vẻ thanh lệ tú nhã như bề ngoài. “Như
vậy… ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
La Chẩn bình thản, “Lúc các hạ đến đây, Chi Tâm, hắn như thế nào?”
“Ta nói cho đại ca biết, ta nhất định sẽ dẫn ngươi trở về. Hắn hứa sẽ chờ
ta…” Sắc mặt lạnh lẽo của Lương Chi Hành cứng đờ, thiết tha nhìn nữ tử
này. “Ngươi sẽ theo ta đến gặp đại ca chứ?”
La Chẩn lắc đầu.
Mặt Lương Chi Hành biến sắc.
“Lương Nhị công tử, công tử thật sự suy nghĩ không cặn kẽ rồi.” La Chẩn nói:
“Chi Tâm toàn tâm tin các hạ, nếu các hạ không mang ta trở về, hắn sẽ
như thế nào? Nếu mang ta về, ta dẫm lên vết xe đổ, tổn thương hắn một
lần nữa, hắn lại sẽ ra sao? Ngươi đối với Chi Tâm bảo vệ quá mức, có
lúc, ngược lại uốn cong thành thẳng đấy.”
Lương Chi Hành nghiêm
mặt, hừ lạnh một tiếng, “Nếu đại tiểu thư đã quyết định cùng Chi Tâm vô
duyên, tất cả chuyện của Chi Tâm cũng không hề có liên quan gì đến La
đại tiểu thư!”
Vị Lương Nhị công tử này a, vẻ ngoài lãnh đạm thờ ơ, sao lại có tính tình nóng nảy thế? Khó trách xảy ra tranh cãi cùng
với Đoạn nhi…. “Lương Nhị công tử, xin cho ta ba ngày thời gian, ba ngày sau, ta nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng với công tử.”
Ba ngày nay, là La Chẩn dùng để chuẩn bị thuyết phục song thân.
Sau khi xảy ra chuyện của bốn năm trước, phụ thân luôn cho rằng chuyện mình xử sự không thỏa đáng làm liên lụy đến ái nữ của mình, vì thế đau lòng
và cắn rứt lương tâm không dứt, tấm lòng yêu thương của mẹ thì càng
không cần phải kể nhiều lời.
Bọn họ vô số lần lập lời thề, đời
này kiếp này, dù cho có phải trả giá bằng bất cứ chuyện gì, nhất định
cũng phải chuẩn bị cho ái nữ của mình một mối lương duyên thật tốt, thật hoàn hảo. “Lương duyên” này trong mắt của ông chính là, xuất thân của
nhà trai không cần thiết, nhưng nhất định phải có tài trí gồm nhiều mặt.
Đừng nói bọn họ không biết tính tình Chi Tâm thuần khiết thiện lương, cho dù có hiểu biết sâu, có thương yêu Chi Tâm, Chi Tâm nhất định không phải
là một trong những người được chọn làm ái tế (con rể) của bọn họ. Phong
thư cầu hôn đó của Quốc quân, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong, lấy cái chết
chống đỡ.
Hôm nay, cho dù là chính miệng của nàng mở miệng chủ
động xin gả chăng nữa, sợ bọn họ cũng sẽ cho là nàng vì sợ cảnh nhà khó
khăn, hoặc vì áy náy chuyện xưa, sẽ không dễ dàng đồng ý gả.
“Cha, gần đây có tin gì của Lương gia không?” Bữa tối vừa xong, gia nhân đang thu dọn sạch sẽ, mang đến một bầu trà Ô Long Tĩnh ướp lạnh, La Chẩn
chậm rãi thưởng thức chén trà thơm ngát trong tay, tùy ý lên tiếng hỏi.
“Lương gia?” La Tử Kiêm đem chén trà mới vừa bưng ở trong tay lại thả lại án
thượng, vội vàng nói: “Nói đến chuyện này, ta thiếu chút nữa đã quên
rồi. Mấy ngày nay con trở lại liền bận rộn, hiếm khi có lúc ở nhà, con
mau nói cho cha biết một chút, con có gặp được Lương bá bá của con
không, huynh ấy có khỏe không?”
“Chẩn nhi vẫn chưa được diện kiến Lương bá bá.”
“A…” La Tử Kiêm khẽ vuốt râu, có chút buồn bã.
“Vậy tỷ có gặp được thằng ngốc Lương gia không? Ngốc thật sao? Ngốc đến cỡ
nào? Có phải còn đái đầm, nói lắp và chảy cả nước dãi hay không…”
“Đoạn nhi!” Tiếp theo một tiếng vang nhỏ, chính là chén trà trong tay của La
Chẩn cũng bị đặt mạnh xuống bàn, gương mặt thanh tú đột ngột lạnh như
băng tuyết, đôi mắt sáng tràn đầy lửa phẫn nộ.
“Tỷ tỷ?” La Đoạn
chưa từng nhìn thấy gương mặt thanh tú cao quý của tỷ tỷ lại băng lãnh
đến thế, sợ đến mức co vai rụt cổ lại, lí nhí, “Sao vậy?”
“Đừng
nói đến việc hắn không giống như muội vừa nói, cho dù thật sự là như
thế, muội có tư cách gì đi cười nhạo một người kém may mắn bị trời xanh
cướp đi thứ mà theo lẽ hắn ta nên được hưởng đó chứ? Chẳng lẽ do muội
may mắn được sinh trưởng trong gia đình giàu có như La gia, từ nhỏ được
hưởng vinh hoa phú quý, nên muốn cười nhạo kẻ bần dân phải lo miếng ăn
ngày ba bữa hay sao?”
“…. Muội… Muội chỉ nói đùa thôi ạ…” La Đoạn cong cái miệng nhỏ nhắn: “Cha, mẹ…”
La Tử Kiêm mặc dù không biết trưởng nữ tại sao lại thịnh nộ như thế, nhưng biết trưởng nữ thịnh nộ tất nhiên không phải là không có nguyên do.
“Chẩn nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cha, theo cha nghĩ, một người
trí dũng song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tâm địa lại âm hiểm xảo trá, cùng một người trời sanh ít đi ba phần trí lực nhưng tâm địa lương thiện, người nào xứng làm con rể của người hơn?”
Cái này…” La
Tử Kiêm giật mình, “Nếu chỉ có hai loại lựa chọn này, dĩ nhiên là người
sau. Nhưng thế gian này, người lưỡng toàn cũng có khối người a. Phụ thân dù đánh liều cả cái mạng già này, cũng nhất định sẽ không để cho chuyện chung thân cả đời Chẩn nhi của ta có sai sót gì, còn đối với Quốc quân
bên kia, cha nhất định sẽ sang đó thỉnh tội.”
“Đúng vậy, đúng
vậy, Chẩn nhi của mẹ tài mạo song toàn, đương nhiên xứng với người có
tài đức. Chẩn nhi, nhi tử của Lương bá bá đúng là ít đi chút trí lực có
phải không? Như vậy, vô luận như thế nào mẹ cũng sẽ không để cho con gả
sang đó. Cùng lắm thì, mẹ sẽ liều thân quỳ đón kiệu của Quốc hậu, cầu
xin ngài thông cảm cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ, sẽ khuyên Quốc quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra…”
Aizz—, quả nhiên!!! La Chẩn hướng về phía bốn con mắt của song thân, chuẩn bị giải thích, nhưng làm sao
cũng nói không ra miệng, Chi Tâm, Chi Tâm, Chi Tâm à.
Khuê phòng đàn hương lãnh, giường chiếu lạnh như băng. Sắp tới đầu mùa hè, sao còn thấy xuân hàn se lạnh?
“Tiểu thư, lão gia phu nhân kiên quyết như vậy, làm sao bây giờ?” Hoàn Tố mặt co mày cáu.
La Chẩn khẽ lắc đầu, “Còn có thể làm gì đây.”
“Ngài…” Hoàn Tố ngẩn ra, “Ngài sẽ không theo Lương Nhị công tử đến gặp Chi Tâm công tử sao?”
“Nếu ta không thể hứa với hắn cái gì, làm sao có thể đi gặp hắn? Lấy bản
tính trẻ con đó của hắn, nếu không gặp nhau thêm một ít thời gian nữa,
nói không chừng hắn sẽ quên mất ta. Nếu gặp hắn, tương đương với việc
cắn hắn thêm một lần nữa rồi bỏ chạy, ngoài việc tổn thương hắn thêm lần nữa, cũng đâu có ích lợi gì?”
“Nhưng tiểu thư có nghĩ tới, Chi
Tâm công tử một khi đã nhận định chuyện gì đó sẽ rất khó thay đổi không? Hắn có thể đứng ở trước khách điếm chờ ngài hai ngày một đêm, chuyện
kiên trì hơn cũng có thể làm được nha. Nếu Lương Nhị công tử không đưa
hắn về, Chi Tâm công tử….”
“Đừng nói thêm nữa.” La Chẩn khoát tay, “Trời còn sớm, ta đến cửa hàng một lát.”
“Nô tỳ….”
“Em ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo ta.” Nàng cần phải suy nghĩ cho rõ lòng mình, chọn con đường nào để đi, bên nào nặng bên nào nhẹ. Nhưng khi
ngồi vào trong xe kiệu, La Chẩn lại phát hiện, mình vẫn không có cách đè nén sự lo lắng trong lòng mình.
Gương mặt tinh khiết xinh đẹp
của Chi Tâm, cùng hai đôi mắt của song thân nhìn nàng, vẫn luôn lần lượt thay đổi, nhẹ cùng nặng, nhưng bên nào trọng bên nào khinh? Bỏ bên nào
lấy người nào? Vẫn không thể có lời giải đáp…
Trân nhi, ngươi đang ở đâu?
Trân nhi, Chi Tâm nhớ ngươi….
Chi Tâm? La Chẩn giật mình cả kinh, vội vén màn xe, đầu đẹp hướng ra ngoài tìm kiếm.
“Đại tiểu thư, sao thế?” Phu xe hỏi.
“Không có gì.” La Chẩn thả rèm xuống, lắc đầu cười khổ, sao mình lại có cảm
giác giống như Chi Tâm đang ở rất gần đây? Tên ngốc tử đó làm sao có thể chạy đến một địa phương xa như thế được?
“…. Có một ngày, gió Tây Nam nổi lên, đại ca biết ngươi trở về Ngọc Hạ quốc, liền hướng ta hỏi thăm, Ngọc Hạ quốc ở đâu…”
Lương Chi Hành nói như thế là sao? Gió Tây Nam nổi lên, cùng với việc Chi Tâm biết tung tích của nàng thì có liên hệ gì?
Trân nhi, Trân nhi, Chi Tâm rất nhớ ngươi….
“Chi Tâm!” La Chẩn sợ hãi kêu lên, lại vén màn xe.
“Đại tiểu thư…”
“Ta xuống xe ở chỗ này, ngươi trở về đi, coi như đã xong việc.”
“Vậy ngài…”
“Lát nữa ta sẽ trở về sau, ngươi về sớm một chút bồi Hổ tẩu cùng tiểu Hổ đi.”
“Vâng, Cám ơn đại tiểu thư, tiểu nhân cáo lui.”
Nhìn xe ngựa khuất khỏi tầm mắt, La Chẩn mới xoay người lại, thiếu chút nữa đã đâm sần vào người ở phía sau.
“Hoàn Tố?”
“Tiểu thư, nô tỳ vẫn không thể yên lòng, nên đã theo
tới đây. Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không lên tiếng làm phiền ngài, ngài cứ coi như nô tỳ không tồn tại.”
La Chẩn bật cười, vỗ vỗ ót nha đầu này, “Đi theo đi…”
“Thằng ngốc này từ đâu đến vậy, cứ hỏi mãi Chẩn nhi, Giả nhi khắp nơi…. Cút ngay!”
La Chẩn chấn động.
“Nhưng Phong gia gia nói Trân nhi ở đây mà, Trân nhi ở đây… Nói cho Chi Tâm, Trân nhi ở đâu vậy? Trân nhi…”
“Thằng ngu! Ngu ngốc! Cút….”
Đôi mắt xinh đẹp của La Chẩn nhíu lại, “Hoàn Tố!”
“Nô tỳ biết!” Hoàn Tố đưa tay vào trong áo lấy ra chiếc khăn che mặt, tung
người nhảy về hướng đám người đó, một cước đá văng ra hai người, đem
người nào đó bị xô đẩy kéo ra bên ngoài.
“Chi Tâm công tử, đi
theo ta, tiểu thư đang đợi công tử!” Hoàn Tố nắm lấy tay hắn, chạy qua
mấy khúc quanh, đến một nơi hoàn toàn không có người, cùng hắn nhảy qua
một vách tường, đặt chân xuống một sân trong viện, là một trong những
hậu viện cửa hàng của La gia. “Tiểu thư, nô tỳ đã mang Chi Tâm công tử
đến.”
Bên trong phòng, La Chẩn vội quay đầu lại, nhìn thấy ngốc
tử kia đầu bù tóc rối, mặt bẩn thỉu, khiến trong mắt như có một làn
sương mù đánh úp lại.
“….Trân nhi?” Chi Tâm mở to đôi mắt to
tròn trong suốt, nhìn người mặc áo xanh quần trắng, tóc mây búi trái
đào, thật là đẹp nha….
“Sao ngươi lại đến nơi này?” Thật ra thì, hắn không cần phải nói, nàng đã không khó đoán ra, tính tình của hắn
như vậy, trên đường đến được đây, chắc cũng đã chịu không ít đau khổ.
Thân thể bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, gương mặt mệt mỏi….
“Ngươi
thật sự là Trân nhi sao?” Vẻ mệt mỏi, bẩn thỉu trên mặt bất chợt bị vui
mừng cực lớn bao phủ, đôi mắt xinh đẹp to tròn của hắn bất chợt sáng lên những tia sáng rực rỡ, dang rộng đôi tay ôm choàng lấy nàng. “Là Trân
nhi, là Trân nhi, là mùi hương của Trân nhi, Chi Tâm tìm được Trân nhi
rồi, hu hu…”
“Ngốc tử, khóc cái gì?” La Chẩn cắn môi khẽ cười, “Tìm được ta, mất hứng sao?”
“Cao hứng, Chi Tâm rất cao hứng, tìm được Trân nhi, Chi Tâm tìm được Trân
nhi rồi….” Hắn còn sợ không đủ, cố gắng gật đầu liên tiếp thật mạnh,
nước mắt như mưa tẩy rửa gương mặt bẩn thỉu của hắn loang lổ vết nước.
La Chẩn lấy khăn, nhẹ nhàng lau cho hắn. “Hoàn Tố, mang nước đến đây… đến
cửa hàng trước mặt mang một bộ y phục mới vừa với công tử. Rồi đến đối
diện mua một con gà, ta muốn đút cho một con Đại cẩu đã đói bụng lắm
rồi.”
“Đại Cẩu ở đâu vậy, Trân nhi?” Người nào đó hào hứng hỏi.
Hoàn Tố mím môi cười một tiếng. “Nước đã mang tới, nô tỳ đi lấy y phục cho Chi Tâm công tử ngay đây.”
“Đại Cẩu ở đâu vậy, Trân nhi?” Ai đó vẫn không bỏ qua.
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Hửm?” Chi Tâm xoay người một vòng không có, xoay thêm một vòng nữa, vẫn không có nha? Tiếp tục xoay….
“Đừng xoay vòng vòng nữa, tới đây rửa mặt gội đầu nè.” La Chẩn dắt chú chó
cực lớn kia đến trước chậu nước, gỡ tóc hắn, bắt đầu gội đầu cho hắn.
“Đại Cẩu ở đâu vậy, Trân nhi?”
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt…. Xoay nữa, muốn bị đánh à.”
“Á.”— ‘Đại Cẩu’ ngoan ngoãn cúi đầu bất động, bởi vì bàn tay mềm mại của nàng đưa vào trong tóc, chậm rãi xoa gội khiến hắn thoải mái khẽ kêu một
tiếng, “Trân nhi…”
“Ừ?”
“Ngươi tốt nhất nha.”
“…Ngốc tử.” Ngốc tử này, lại cho rằng con ‘Hầu Tử’ từng cắn hắn một ngụm là tốt sao? “Đi đến đây bằng cách nào vậy?”
“Phong gia gia mang Chi Tâm tới, Phong gia gia làm cho người trên thuyền không mở mắt ra được, sau đó Chi Tâm lén vào bên trong ngồi. Ngồi rất lâu,
lúc đi xuống thuyền, Phong gia gia lại đem mọi người thổi ngủ, sau đó
Chi Tâm đi lâu, lâu lắm, Phong gia gia nói, bò qua ngọn núi kia, dưới
chân núi là nơi Trân nhi ở. Chi Tâm đi mãi, đi mãi, có người muốn lấy
bạc của Chi Tâm, nhưng Chi Tâm sợ không có bạc sẽ không tìm được Trân
nhi, nên nhất định không cho, bọn họ liền đánh Chi Tâm, Chi Tâm thật là
đau, liền kêu Sói ca ca tới, hù bọn họ chạy mất…”
La Chẩn quyết
định, tạm thời không hỏi tới nữa. Ngốc tử này chịu rất nhiều đau khổ là
sự thật, tìm tới nơi này cũng là sự thật, nàng không bao giờ… đẩy hắn ra cho dù ai cũng thay đổi không được là sự thật.
Nếu như thế, đã không còn phân biệt nặng nhẹ nữa rồi.
“Trân nhi…”
“Ừ.”
“Trân nhi…”
“Ừ?”
“Trân nhi….”
“Gì thế?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi Trân nhi thôi, có Trân nhi ở bên cạnh Chi Tâm, Chi Tâm thật vui nha.”
“Đứa ngốc.” Nàng nhéo nhéo lỗ tai giống như khối vàng của hắn, rước lấy một
tràng cười nhẹ nhàng khoan khoái của hắn. Nụ cười này, khiến cho La Chẩn cảm thấy lòng nhẹ nhàng thoải mái. Ngốc tử này…
Đem hắn tắm gội ba lần mới tẩy sạch được mái tóc mượt như nước chảy của
hắn, cầm chiếc khăn to bao lấy. “Bên kia có y phục mà Hoàn Tố mới mang
đến, thay đồ đi, sau đó ăn cơm.”
“Trân nhi.”
“Sao vậy?”
“Chi Tâm đói bụng.” Hai con mắt to, chớp chớp, rất đáng thương.
“Muốn ăn cơm trước sao?”
“Ừ, ừ.”
La Chẩn mỉm cười, dắt hắn ngồi vào bàn, trên bàn có bày một con gà và đủ
loại thức ăn, lau bàn tay trắng nõn, xé một cái đùi gà đưa cho hắn, “Ăn
đi.”
Người nào đó bụng đói kêu vang, hé mở đôi môi đỏ mọng, “Trân nhi đút cho Chi Tâm.”
Ngốc tử được voi đòi tiên này!. La Chẩn xé một miếng thịt gà đút vào miệng
hắn, lại gắp một chút thức ăn đưa đến bên miệng. “Trên đường đi, có ăn
gì không thế?”
“Có nha, ở trên thuyền, chủ thuyền có nuôi Miêu
ca ca, nó trộm một con cá rán rất thơm cho Chi Tâm ăn, còn có đậu phộng
rang giòn nữa.”
May thật, cho dù “Miêu ca ca” gì đó là hiệp sĩ
nghĩa hiệp phương nào, ít nhất hắn cũng không bị đói. “Ăn xong thay y
phục, đến giường ngủ một giấc nhé.”
Ai ngờ, Chi Tâm luôn luôn ngoan ngoãn biết vâng lời, lần này lại lắc đầu thật mạnh, “Chi Tâm không ngủ!”
“Không buồn ngủ sao?”
“Chi Tâm rất buồn ngủ nha.”
“Vậy tại sao không ngủ?”
“Tỉnh dậy Trân nhi sẽ biến mất, Chi Tâm không ngủ.”
Thì ra thế, ấn tượng của mình lưu lại quá kém, khiến cho tên ngốc tử không
an toàn. La Chẩn nhéo lỗ tai của hắn, điểm điểm lên gò má trắng nõn của
hắn, “Đi ngủ đi, Trân nhi hứa với Chi Tâm, sẽ không biến mất nữa.”
“Nhưng…”
“Lần trước, Trân nhi đâu có hứa với Chi Tâm, đúng không?”
“À há.”
“Đi ngủ, chờ khi Chi Tâm tỉnh ngủ, Trân nhi sẽ cùng Chi Tâm cùng nhau trở về Hàng Hạ quốc.”
“Thật sao? Trân nhi sẽ cùng Chi Tâm về nhà?”
“Đúng vậy, về nhà.”
La Chẩn đút xong hai cái đùi gà, lại ép hắn uống một chén trà sâm, thay bộ trường sam bẩn thỉu. Lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ ngây thơ của hắn
say sưa chìm vào mộng, La Chẩn vươn tay mơn trớn mắt, mũi, miệng của
hắn, khẽ lắc đầu. “Ngốc tử, ngươi lúc nào cũng tin tưởng ta như thế, kết quả vẫn là ở nơi ta.”
“Tiểu thư, ngài sẽ không…” Hoàn Tố không
tiếng động lẻn vào, chu cái miệng nhỏ nhắn, “… Ngài không thể đối với
Chi Tâm công tử như vậy nữa, nếu ngài cứ như vậy, không bằng trực tiếp
giết hắn a.”
“Ta làm sao có thể giết hắn?” La Chẩn nghiêng đầu liếc nhìn tiểu nha đầu đã bị mình làm hư mất rồi. “Ta đối với hắn ra sao?”
“Ngài trước tiên là thương yêu ôn nhu với hắn, hiện tại lại chuẩn bị vứt hắn
đi. Chờ khi hắn mở mắt ra, phát hiện lại bị ngài vứt bỏ, Chi Tâm công tử sẽ chết mất…”
“Ta nói muốn vứt bỏ hắn lúc nào?”
“Vậy ngài để An Thụy tán (*) ở trong bát súp…” (*thuốc ngủ ngon)
“Là vì để cho hắn ngủ ngon.”
“Nhưng ngủ đến hai ngày nha.”
“Hai ngày là đủ rồi. Hai ngày này, em canh giữ ở chỗ này, đừng để ai bước
vào gian phòng này, mỗi ngày cho hắn uống nước ba lần.”
“Ngài không phải muốn đem công tử đưa về Hàng Hạ quốc sao?”
“Dĩ nhiên phải đi về. Hai ngày sau, Lương Chi Hành sẽ đến đón hắn.”
“Tiểu thư, nô tỳ bị ngài làm cho hồ đồ rồi….”
La Chẩn cười nhẹ, “Tiểu nha đầu, em sẽ hiểu nhanh thôi.”
Lúc có người bẩm báo rằng Lương gia Lương công tử Hàng Hạ quốc tới chơi, La Tử Kiêm giật mình không nhỏ. Cùng phu nhân vội vã đến phòng khách,
La Tử Kiêm hướng về hình bóng cao gầy đang chăm chú nhìn bức họa sơn
thủy, ho nhẹ một tiếng.
“Cháu bái kiến La thúc phụ.” Lương Chi
Hành đang đứng chắp tay ngắm nhìn bức họa, nghe tiếng thấy tiếng, xoay
người lại liễm tay áo làm lễ ra mắt.
“Ngươi là con trai của
Lương đại ca?” La Tử Kiêm quan sát thanh niên dáng vẻ không tầm thường
trước mắt mình, kinh ngạc ban đầu qua đi, sau đó hiện lên vẻ thưởng
thức.
Lương Chi Hành thu tay áo, “Chính là cháu.”
Người
trẻ tuổi này mặc dù hơi lộ vẻ lạnh lùng, nhưng mặt mày hiện lên vẻ chánh khí cương nghị, thoáng có nét giống Lương huynh năm đó, đúng là hổ phụ
sinh hổ tử mà. La Tử Kiêm âm thầm tán thưởng. Chủ khách cùng ngồi xuống
xong, La Tử Kiêm hỏi, “Phụ thân của con, huynh ấy có khỏe không?”
“Gia phụ thân vẫn khỏe mạnh, tạ ơn La thúc phụ quan tâm.”
“Tốt, tốt, rất tốt.” La Tử Kiêm trộm liếc về phía phu nhân, Thích thị cũng thu hồi ánh mắt, đưa trượng phu một ánh mắt hài lòng.
“Lương hiền chất, ta nhớ, con bây giờ…. Dường như…”
“Cháu cũng nghe gia mẫu nói qua chuyện đạo sĩ sờ cốt, cháu thấy chuyện giang
hồ thuật sĩ, không thể nào tin được.” Nha hoàn dâng trà, Lương Chi Hành
khẽ nghiêng người nói cám ơn, càng làm đẹp lòng Lương gia nhị lão.
“Rất đúng, rất đúng, đối với những chuyện giang hồ thuật sĩ vốn là giả danh
lừa bịp rất nhiều. Buồn cười ta ngu ngốc lại vì chuyện như thế mà làm
tổn thương tình nghĩa nhiều năm với Lương đại ca, cẩn thận nghĩ lại, bây giờ thật xấu hổ mà.”
“La thúc phụ đừng tự trách. Gia phụ từng
bảo, năm đó Lương gia bắt đầu sự nghiệp chính là nhờ La thúc phụ khẳng
khái giúp đỡ. Trưởng bối trong nhà đều cho rằng hành động tuyệt giao năm đó cũng có phần quá đáng nên hối hận không thôi.”
Tốt, tốt. Lời nói không khoa trương không xu nịnh, lễ phép đúng mực, mặc dù dung mạo
không thể so sánh với Phan An, nhưng khôi ngô anh tuấn khí độ bất phàm,
rất xứng với Chẩn nhi. La Tử Kiêm cùng phu nhân lần nữa trao đổi ánh mắt ngầm đồng ý nói: “Không biết Lương hiền chất lần này đến đây, là vì
chuyện gì?”
Lương Chi Hành đáp, “Không dám dối La thúc phụ, con
vâng lệnh các vị trưởng bối trong nhà vì hôn ước của hai nhà Lương, La
mà đến. Trong nhà trưởng bối vẫn một lòng muốn bù đắp lại tình cảm thân
thiết ngày xưa, nay lại nghe được La phủ Đại tiểu thư bất luận là dung
mạo, tính tình, tài cán, học thức, đều thuộc hàng thượng đẳng, ưu tú
hiếm có….”
Đối với lời tán dương dành cho đứa con gái yêu quý
của mình, La Tử Kiêm dù rất vui vẻ nhưng vẫn hỏi: “Hiền chất khách khí
quá, nhưng không biết, con có từng gặp qua Chẩn nhi chưa?”
“Không dám dối gạt La thúc phụ, cháu chỉ sợ tin đồn sai lệch, nên hôm qua từng lấy danh hiệu khách thương đến thăm viếng La đại tiểu thư.”
“Con thấy như thế nào?”
“So với tin đồn, chỉ có hơn chứ không kém.”
Ừm. La Tử Kiêm vuốt râu cười nhẹ, “Nói như thế, hiền chất đồng ý với hôn sự này sao?”
“Lương gia có thể cưới được La đại tiểu thư, là phúc phận của Lương gia.”
“Phúc phận của Lương gia, còn hiền chất thì sao? Hiền chất nếu cưới Chẩn nhi, sẽ là phúc khí như thế nào?”
“Thế gian này, phàm là người có thể lấy được La đại tiểu thư làm vợ, nhất
định người đó có phúc vô cùng. La đại tiểu thư nếu vào cửa Lương gia,
cháu nhất định sẽ toàn lực bảo vệ kính trọng.”
La Tử Kiêm thưởng thức vẻ chính khí toát lên tỏ đường nét cương nghị của người trẻ tuổi
này, Thích thị cũng giống như bao nhạc mẫu khác trên đời này, càng nhìn
càng hài lòng. Thân gia trước kia vốn là bạn thâm giao, hôn lễ thành
đương nhiên là chuyện vui không thể nào so sánh nổi, còn có lý do gì cự
tuyệt chứ?
“Đến cửa hàng mời Đại tiểu thư tới đây.”
La Chẩn cầm miếng gấm đưa ra trước ánh sáng đánh giá, “Đoạn nhi, tới đây xem đi chất lượng miếng gấm này ra sao?”
La Đoạn chạy tới, để mắt sát vào nhìn cẩn thận, “Sớ vải mịn, hoa văn tinh tế tỉ mỉ là một trong những món hàng cực phẩm.”
La Chẩn hài lòng cười, “Đoạn nhi, muội đã có thể xuất sư rồi.”
“Thật sao?” Được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của La Đoạn vui mừng không
thôi. “Nếu tỷ tỷ đem bí quyết thêu trên tơ tằm dạy cho Đoạn nhi, nói
không chừng ngày nào đó danh tiếng của La nhị tiểu thư cũng sẽ truyền
khắp Ngọc Hạ quốc nha.”
La Chẩn mỉm cười liếc nàng, “Chuyện này có khó khăn gì? Tối nay tỷ sẽ viết cho muội.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, tốt quá, cám ơn tỷ tỷ.” La Đoạn ôm lấy thâm thể
mềm mại của nàng dịu dàng nói: “Hôm đó sao tỷ tỷ tức giận đến vậy, làm
Đoạn nhi sợ quá.”
“Ngày đó, là tỷ tỷ thất lễ, Đoạn nhi đừng trách.”
“Không có đâu, người ta chỉ là sợ tỷ tỷ không thương Đoạn nhi nữa thôi, hôm đó Đoạn nhi nói cũng hơi quá đáng a…”
“Tiểu nha đầu….”
“Đoạn nhi đã trưởng thành, không phải là tiểu nha đầu, Khởi nhi mới đúng.”
Đang vùi ở một góc cửa hàng, cầm một đống gấm vóc lụa đánh giá so sánh chất
liệu, La Khởi nghe vậy ngẩng đầu lên, bĩu môi, phùng má nói: “Nhị tỷ,
người thường ôm tỷ tỷ làm nũng không phải là muội nha.”
Mặt La Đoạn vờ hung dữ, “Xú nha đầu, dám cãi Nhị tỷ hả, xem tỷ đánh muội nè!”
La Khởi nghiêng đầu chạy đi, lắc lắc miếng tơ tằm trong tay, le lưỡi nói: “Không bắt được, không bắt được.”
Hai vị tiểu thư đùa giỡn chơi đùa, gia nhân trong cửa hàng đã nhìn quen lắm rồi, cũng không kinh ngạc. Bọn họ hiểu rõ hơn bất kì ai hết. Ba vị tiểu thư của La gia này, ai cũng xinh đẹp tựa như một đóa hoa đang nở rộ
nhưng mấy đóa hoa này đầy gai nhọn, lại chua ngoa. Nếu cho là đóa hoa
mềm mại có thể lấn lướt, vì thế mà khinh thường, thì chỉ có thể là tự
nhận lấy đau khổ.
Mà La Chẩn, đang kiểm tra sổ sách, thỉnh
thoảng giương mắt nhìn hai tiểu muội như hoa như ngọc, khẽ cười: Hai nha đầu, tỷ giao La gia cho các muội. Tỷ tỷ không lo lắng lắm vì đã có các
muội, người La gia vốn có tiềm chất kinh doanh từ trong bụng mẹ rồi,
không phải sao…
“Chẩn nhi.” Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, có người đang che khuất ánh sáng, bước vào cửa hàng.
“Tấn Vương gia?”
“Cái gì, cha, mẹ, Cha mẹ thực sự muốn đem tỷ tỷ gả cho tên ngốc mặt lạnh đó sao?” La Đoạn vừa nghe cha mẹ nói, đã nhảy đựng lên, “Không được,
cha, mẹ, hắn không xứng với tỷ tỷ đâu.”
“Đoạn nhi, ngồi xuống.” La Tử Kiêm nghiêm giọng quát.
“Dạ…” La Đoạn dậm dậm chân, không phục trở về ghế ngồi.
La Tử Kiêm nhìn trưởng nữ, “Chẩn nhi, con thấy sao? Con có hài lòng với vị công tử Lương gia đó không?”
“Cử chỉ, nói năng cũng xem như thượng đẳng, trừ mặt lạnh một chút.”
“Ừ, mặt lạnh không sao, tâm không khinh là đươc. Thằng bé rất yêu thích
con….” Thích thị nắm lấy tay của con gái, “Chẩn nhi, nếu con không có ác cảm với hắn, cuộc hôn nhân này sẽ quyết định như thế nhé?”
La Chẩn cúi đầu mỉm cười, “Không phải đã sớm định rồi sao?”
“Ha hả….” La Tử Kiêm hiểu ý của con gái mình, cười sang sảng. “Đúng, đúng
vậy, đã sớm đính hạ, hôm nay chẳng qua là hoàn thành hôn ước mà thôi.”
“A nha, tên ngốc mặt lạnh đó, không xứng với…”
Sắc mặt Thích thị trầm xuống, “Đoạn nhi nếu nói nữa, mẹ sẽ đuổi con ra ngoài.”
“Ưm…” La Đoạn cong cái miệng nhỏ nhắn, đè nén cơn giận.
“Chẳng qua, nữ nhi có một thỉnh cầu.”
“Hả?” La Tử Kiêm sửng sốt, “Chẩn nhi muốn của hồi môn sao? Con yên tâm, con muốn cái gì, cha cũng sẽ đưa cho con.”
La Chẩn mỉm cười khoát tay, “Lương gia cũng là một phú thương, của hồi môn theo ý cha là được. Nữ nhi muốn nói là, cuộc hôn nhân lần này, nữ nhi
cần âm thầm tới Hàng Hạ quốc trước, về phần cha ở đây tổ chức thế nào,
miễn cha thích là được rồi.” Nàng biết rõ, lấy tình cảm mà cha dành cho
con gái, muốn ông tổ chức đơn giản là không thể nào.
“Sao vậy?”
“Hôm nay Tấn Vương lại tới tìm nữ nhi.”
“Hắn…” La Tử Kiêm nhất thời nóng nảy, “Vẫn nói chuyện cũ sao?”
“Đúng vậy, nếu nữ nhi khua chiêng gõ trống xuất giá, khó tránh khỏi sẽ kinh
động Tấn Vương, chỉ sợ hắn ta thẹn quá thành giận, lấy quyền lực vương
thất làm khó dễ. Khi đó, chúng ta tuy có thể xin Quốc quân, Quốc hậu ra
mặt điều đình, đương nhiên sẽ trễ nãi ngày lành. Không bằng nữ nhi lặng
lẽ đến Hàng Hạ quốc trước, vào ở khách điếm, chờ đội nghi thức đưa dâu
đến, sẽ vào Lương gia thành hôn. Về phần nghi lễ, tân nương bên này, cha hãy bảo Đoạn nhi thay con vậy.”
“… Muội?”
La Tử Kiêm
vuốt cằm. Biện pháp của nữ nhi thật sự chu toàn, dân không đấu cùng
quan, tránh được nên tránh, tránh khỏi vất vả là việc nên làm mà.
Lừa cha mẹ là chuyện khổ sở nhất mà nàng phải làm với song thân.
Dù cho nàng biết rất rõ từ “Khổ sở nhất mà nàng phải làm”, nhưng cũng
không thể trốn tránh cảm giác áy náy tội lỗi. Nhưng trước mắt nàng chỉ
có thể làm như thế mà thôi.
Nếu là vì cha mẹ, cũng không phải là không thể nhẫn tâm đem Chi Tâm đưa về Hàng Hạ quốc từ đó cắt đứt liên
hệ giữa hai người. Nhưng… ngốc tử đó, tất nhiên sẽ bị nàng làm tổn
thương sâu đậm. Mà đả thương ngốc tử này nàng, sẽ… đau lòng, đau đến vỡ
tung, đau đến mức tan nát cả cõi lòng, trở thành một ngươi tan nát cõi
lòng, sẽ là người như thế nào?
Nàng tự biết chuyện này, lừa
không được mãi, nàng cũng không có ý định gạt song thân mãi. Đợi nàng
thành nương tử của Chi Tâm, đợi khoảng thời gian thích hợp nào đó, lúc
thích hợp để nói chuyện, nàng sẽ giãi bày với song thân…
“Chi Tâm, tỉnh đậy nào, tỉnh tỉnh.”
“…. Trân nhi?” Ai đó đã ngủ hai ngày, ngồi dậy xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, “Ngươi lại chạy đến trong mộng của Chi Tâm sao?”
La Chẩn mỉm cười nói: “Ta không chạy vào mộng của ngươi, là ngươi chạy đến giấc mộng của ta.”
“ Mộng của Trân nhi thật là đẹp nha, Trân nhi thật là đẹp, Trân nhi cười thật là đẹp….”
La Chẩn nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai êm dày của hắn. “Còn có chuyện đẹp hơn đang chờ ngươi, còn không mau thức dậy?”
“Không muốn đâu.” Ai đó đem mặt dựa vào trên tay nàng, cười ngây ngô, “Giấc
mộng của Trân nhi thoải mái quá, Chi Tâm muốn vĩnh viễn ở đây thôi…”
Ngốc tử này! La Chẩn dám chắc, gương mặt lạnh lùng của Lương Chi Hành bên
ngoài phòng nhất định đã nén cười đến nội thương, còn nha hoàn nghịch
ngợm Hoàn Tố chắc đang ôm bụng cười bò không kiêng nể gì rồi. “Mau thức
dậy, nếu không thức dậy, Trân nhi sẽ không làm nương tử của ngươi đâu.”
“Hả?” Ai đó đang nũng nịu ăn vạ, bất chợt mở to đôi mắt to tròn, “Trân nhi sẽ làm nương tử của Chi Tâm sao?”
“Nếu ngươi có thể xuống giường trước khi ta đếm đến ba…”
Nàng chưa bắt đầu đếm, có người đã ôm luôn chăn nhảy xuống giường. “Trân
nhi, Trân nhi, Chi Tâm đã xuống giường rồi, đã xuống giường rồi nè…. Nha nha nha…” — Dáng vóc cao ráo cùng chiếc chăn bông quấn thành một khối.
Cái này…..
La Chẩn vừa buồn cười vừa tức, đưa tay gỡ chiếc chăn đang quấn lấy người
hắn, muốn lạnh nhạt mắng hắn vài tiếng, chưa kịp mắng đã bị hắn dang tay ôm vào lòng thật chặt.
“Trân nhi, Trân nhi….”
“Thế nào?”
“Trân nhi sẽ làm nương tử của Chi Tâm, vậy Chi Tâm là gì của Trân nhi a?”
“Đứa ngốc, dĩ nhiên là tướng công rồi.”
“Tướng công? Tướng công, tướng công, hi hi hi…. Giống như cha và mẹ phải không? Không đúng!”
La Chẩn nhướng mi, “Sao lại không đúng?”
“Cha gọi mẹ là ‘phu nhân’, Chi Tâm gọi Trân nhi là ‘nương tử’, mẹ gọi cha là ‘lão gia’, Trân nhi gọi Chi Tâm là ‘tướng công’. Hì hì, Chi Tâm thích
gọi Trân nhi là nương tử, Chi Tâm thích Trân nhi gọi Chi Tâm là tướng
công, hi hi, thích….”
La Chẩn ôn nhu đưa mắt nhìn dung nhan ngây thơ xinh đẹp của hắn, kìm lòng không đặng, khẽ kiễng chân, hạ một nụ
hôn lên vầng trán của hắn. Thấy hắn lập tức ngây người, bất chợt nảy lên ý muốn trêu cợt hắn, lại tiếp tục hạ một nụ hôn nhẹ lên môi hắn….
“Trân nhi….”
“Thế nào?” Đối mặt với gương mặt đỏ ửng như lửa của hắn, La Chẩn ra vẻ vô tội nhìn hắn.
“Trân nhi…”
“Chuyện gì?”
“Trân nhi…”
“Gọi hồn sao?”
La Chẩn làm sao cũng không nghĩ tới, ngốc tử này có thể chủ động “Công
kích” mình. Chẳng qua là, hắn đang gặm xương sao? Đôi môi đỏ mút chặt
lấy nàng không đủ, còn….
“Ưhm…”
… Dùng răng khẽ gặm gặm, cắn cắn lên môi của nàng. Nhưng hiển nhiên, hắn cũng không thỏa mãn
được, lúc gặm, bên trong cổ phát ra tiếng rên rỉ nức nở, không muốn rời
xa, nhưng lại không biết làm cách nào để tiến thêm một bước….
Nếu là do mình trêu chọc, cũng nên giúp hắn một lần?
Nữ thương gia khôn khéo La Chẩn hiếm khi thiện lương như thế, khẽ mở cái
miệng nhỏ nhắn, lại vươn đầu lưỡi, thích hợp chỉ dẫn nho nhỏ….
“Ô…” Ai đó như đã tìm được chìa khóa mở ra kho tàng bí mật trong bảo tháp,
khẽ rên một tiếng, tìm đến thơm ngọt mê người như ý nguyện….
“Tiểu thư, chuẩn bị chưa xong à?” Hoàn Tố bên ngoài phòng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, cắt ngang đôi uyên ương đang má tựa vai kề.
“Xong rồi.” La Chẩn đẩy Chi Tâm ra, hai gò má ửng hồng, thong dong lên tiếng.
“Trân nhi…”
“Không được…” Nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của hắn, “Chi Hành chờ ngươi đã lâu…”
“Một chút nữa được không?”
Một chút? Đôi mắt đẹp của La Chẩn sáng lên ánh lửa, “Chỉ một chút?”
“Ừ!”
Người nào đó ôm lấy thân thể nhỏ xinh của nàng, cúi đầu đòi hỏi, “một chút” được phép đó….
“Tiểu thư, vẫn chưa xong sao?”
Trời ạ ! La Chẩn đẩy tên đệ tử hiếu học và cũng học rất giỏi ra. “Xong rồi, xong rồi, các ngươi đem xe ngựa….”
“Xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ tiểu thư ngài cùng Chi Tâm
công tử ra ngoài….” Nha đầu HoànTố nói vọng vào, lại không tự chủ tăng
thêm vài phần ranh mãnh, “Ngài xác định, đã xong rồi?”
Xú nha đầu bị làm hư này! “Ngươi chờ một chút.”
“Như vậy thì…. Chi Hành công tử, chúng ta ra ngoài đại sảnh chờ vậy, đoán
chừng tiểu thư nhà ta còn có rất nhiều chuyện muốn dặn dò Chi Tâm công
tử đây.”
Xú nha đầu!
“Trân nhi….”
La Chẩn trừng hắn, “Mau đổi y phục, phải ra khỏi cửa rồi.”
“Một chút nữa thôi mà, được không?”
“Một chút nữa?”
“Một chút?”
Sau nửa canh giờ, La Chẩn híp mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm người nào đó,
hung ác nói: “Cái miệng này của ngươi, không thể hôn người khác!” Thật
may là hắn bị như thế, nếu không, lấy tướng mạo cùng với tinh thần “Hiếu học” như thế này, nhất định phải là một công tử đào hoa mất….
“Tại sao?”
Hắn còn dám hỏi tại sao? Mắt đẹp nhíu lại, “Vậy ngươi còn muốn hôn ai? Hay là, ngươi đã hôn qua người nào?”
“Trước kia, có một cẩu ca ca bị thương, Chi Tâm có hôn lên trán của ca ca.
Nhưng chỉ có thế thôi nha. Chi Tâm chưa từng hôn ai giống như Trân nhi
nha, Trân nhi là nương tử của Chi Tâm. Cha nói, cha chỉ hôn mỗi mình mẹ, nên Chi Tâm cũng sẽ chỉ hôn mỗi Trân nhi thôi…”
Nga! Nghe giọng điệu của ngốc tử này, thì dường như rất hâm mộ khí khái của cha chồng,
mở miệng là tựa như cha đối với mẹ. “Nếu lỡ cha ngươi có hôn người khác, ngươi cũng không đi hôn người khác đó.” Vạn nhất ngày nào đó cha chồng
tuổi già khó giữ được, bị những mưu tính lọc lừa bên ngoài làm mê mắt,
vậy ngốc tử này học theo thì sao?
“Ừ, ừ…Vậy A Bạch, A Hoàng thì có thể hôn được không?”
“Chúng nó là huynh đệ miêu miêu, cẩu cẩu của ngươi à?”
“Ừ. Nhưng chỉ hôn lên trán một chút thôi nha. Lúc bọn họ bị người khác
đánh, lúc Chi Hành trị thương cho bọn họ, bọn họ rất đau nha. Chi Tâm
vừa hôn một cái, bọn họ rất vui, mặc dù cố làm ra vẻ như không muốn,
nhưng Chi Tâm biết bọn họ thật cao hứng khi có người thích bọn họ.”
“….”
Có một tướng công ngốc thế này, cuộc sống của mình trong tương lai, thật đúng là đáng giá mong đợi nhỉ.
“Trân nhi, có thể hay không?”
“Nếu ta không cho phép, ngươi sẽ không hôn?”
“Ừ, Chi Tâm nghe Trân nhi.”
“Ngươi sờ đầu bọn họ, vuốt ve lưng bọn họ, bọn họ cũng sẽ cao hứng như thế
mà…” Không phải là nàng hẹp hòi, thật sự nghĩ đến mình cùng một đống Cẩu nhi Miêu nhi cùng tranh thủ tình cảm, tình cảnh thật quái dị.
“Ừm, Trân nhi, có đuổi bọn họ đi không?”
“Ta vì sao phải đuổi bọn họ?” La Chẩn vừa khoác áo khoác sạch sẽ cho hắn,
vừa tự xét lại bản thân đã làm gì để ngốc tử cảm giác không an toàn?
“Bởi vì Trân nhi xinh đẹp, mọi người xinh đẹp sợ dơ bẩn. Thẩm thẩm xinh đẹp, nên không thích bọn họ. Chi Tâm để cho bọn họ ở trong viện của Chi Tâm, nhưng bọn họ có lúc không chịu được, chạy ra ngoài chơi. Thẩm thẩm mỗi
lần bắt gặp, đều sai bọn hạ nhân cầm gậy đuổi theo đánh bọn họ. Chi Tâm
đi cản, thẩm thẩm liền mắng Chi Tâm. Chi Hành thấy, liền cùng thẩm thẩm
gây gổ. Mỗi lần như thế, cha và mẹ đều rất buồn, rất buồn. Chi Tâm cũng
rất khổ sở, thật là khổ sở…”
Nói như thế, Lương Chi Hành vị đệ đệ mặt lạnh này có một mẫu thân không hề yêu thương huynh trưởng của hắn?
“Đại tẩu sẽ biết, Chi Tâm là một bảo bối.”
Câu nói này của Lương Chi Hành, làm La Chẩn mỉm cười, “Ta dĩ nhiên biết Chi Tâm là một bảo bối.”
Lương Chi Hành không nói thêm gì nữa. Nếu La đại tiểu thư đã đem Chi Tâm hiện tại làm thành bảo bối, như vậy hãy để những năm tháng sau này của nàng
từ từ khám phá ra niềm vui mà Chi Tâm mang đến cho nàng đi, hi vọng đến
lúc đó, chớ để kinh ngạc lớn hơn vui vẻ.
“Chi Hành, ngươi không đi sao?” Chi Tâm từ cửa sổ xe nhô đầu ra, hỏi.
Lương Chi Hành đi tới trước xe huynh trưởng, “Chi Hành cần ở lại chỗ này, giúp đại ca làm xong một chuyện rồi mới đi.”
“Ưm. Chi Hành phải ngoan nga, đừng quá cố sức nga.”
“Chi Hành biết, đại ca đi đường cẩn thận.” Lương Chi Hành đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, vừa định dời chân, lại bị gương mặt xinh đẹp đón đầu ngăn
lại. Mày kiếm nhướng cao, “Ngươi tới lúc nào?”
“Mới vừa đến, thì sao?” La Đoạn hất cằm cao ngạo, “Ngốc mặt lạnh, ta cho ngươi biết, ngươi không xứng với tỷ tỷ ta!”
“Đúng lúc tại hạ cũng nghĩ như thế.” Lương Chi Hành lười biếng nói, “Có lẽ
lấy tiêu chuẩn của tại hạ, chỉ có thể xứng với La nhị tiểu thư.”
“Ngươi….”
Rời khỏi kinh thành, La Chẩn không có cảm giác giống như những lần xa nhà
đi làm ăn giống như lúc trước, quay đầu lại nhìn. Bởi vì lần này, nàng
đã sắp xếp sẵn mọi thứ trong nhà, quyến luyến cũng đã đủ.
Nàng
không để cho bản thân nhu nhược nước mắt rơi lã chã lúc rời đi, nàng
cùng Chi Tâm sắp bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu cuộc sống mới đầy hạnh
phúc và vui vẻ….
***
Một tháng sau.
Hôm nay là
ngày vui của Lương gia ở Vạn Uyển Thành, Hàng Hạ quốc, Trưởng tử Lương
Chi Tâm cưới vợ, cưới nữ phú thương đến từ Ngọc Hạ quốc. Môn đăng hộ
đối, trăm năm hảo hợp, cẩm tú lương duyên, tháng tốt ngày lành, sớm
sinhquý tử, đạt đỉnh vinh quang…..
Những lời nói cát tường, lời
chúc phúc may mắn như thế không ngừng vang lên từ những thương khách có
qua lại với Lương gia, hoặc bằng hữu thân thiết. Thật ra thì, tận đáy
lòng của tất cả mọi người không khỏi thắc mắc hoài nghi rằng:
Vị công tử ngốc nghếch này của Lương gia, sẽ lấy phải một người vợ như thế nào? Không phải bỏ thật nhiều sính lễ, bỏ ra thật nhiều cơ hội hợp tác
làm ăn béo bở, để đổi lấy một người vợ chứ? Nếu không, người từ Ngọc Hạ
quốc trù phú như thế cần gì phải chạy đến Hàng Hạ quốc xa xôi này để
đính kết hôn nhân?
“Nhất bái thiên địa!”
Lạy, lạy nha, Trân nhi nói, lạy xong rồi, Trân nhi chính là nương tử của Chi Tâm, vĩnh viễn không chia cách….
“Phu thê giao bái!”
Chi Tâm thật vui vẻ, Chi Tâm thật vui vẻ, Chi Tâm thật sự rất muốn nhìn
Trân nhi, nhưng Trân nhi nói phải vào trong phòng mới có thể nhìn, Chi
Tâm thật vui vẻ…..
“Ê, Lương huynh, dừng bước.”
Tân lang cầm sợi tơ hồng đang định bước tiến vào động phòng thì có người vội
ngăn cản. Người này phất nhè nhẹ chiếc quạt, cười lạnh, tự xưng là phong độ không tầm thường, chính là Phùng gia công tử Phùng Mạnh Thường.
Ánh mắt Lương Chi Hành nghiêm khắc lạnh lẽo, vừa định bước ra, đã bị âm
thanh của mẫu thân kéo lại, “Chi Hành, sắp khai tiệc rồi, con đến nhà
bếp xem thử thức ăn đã chuẩn bị xong hết chưa? Hôm nay là ngày vui của
đại ca con, đừng thất lễ sơ suất với các khách quý.”
“Mẹ, người khác đi không được sao?”
Phu nhân của Nhị lão gia Lương gia – Ngụy Thiền, dáng dấp thướt tha, ưu nhã nhìn nhi tử nói: “Đều đang bận rộn, sai ai được đây? Hay con muốn ở chỗ này cãi nhau với mẹ, quấy rối tân hôn hỉ sự của đại ca con….”
“Lương huynh, hôm nay là ngày vui của Lương huynh, thật cao hứng quá nhỉ?”
“Đúng vậy, Chi Tâm thật cao hứng, thật cao hứng!”
“Nếu cao hứng, còn không cho chúng ta xem mặt tân nương một chút? Vội vã vào động phòng làm cái gì đấy? Dù sao Lương huynh ngươi cũng…”
“Mạnh Thường, không được vô lễ, còn không lui xuống!” Phùng phụ bước ra khỏi
bàn tiệc, trầm mặt quở trách nhi tử vô lễ của mình. Phùng gia cùng Lương gia bởi vì nghề nghiệp bất đồng, ít lui tới trên kinh doanh, nhưng cùng Lương Đức vô cùng hợp ý. Còn có một lần, nếu không phải Lương Đức cứng
rắn sai Lương Chi Hành đến nhà chữa trị, bệnh của phu nhân mình làm sao
chữa khỏi được? Nghiệt tử này, sao không có gia giáo gì cả vậy?!
“Phùng bá phụ, ngài cũng đừng quở trách Phùng huynh, tân hôn ba ngày, không
kiêng kỵ gì, Phùng huynh cũng chỉ là muốn tiệc vui có thêm phần náo
nhiệt mà thôi.” Một vị công tử mặc hoa phục xen vào nói: “Tin tưởng
Lương bá phụ cũng muốn để cho ngày vui của Lương huynh càng vui hơn,
ngày lành càng nhộn nhịp hơn?”
“Chuyện này…” Lương Đức là người
khiêm tốn, mặc dù miệng lưỡi cũng không phải thua kém ai, nhưng không
giỏi cãi nhau, người trên thương trường phần lớn tính toán, tất cả đều
do phu nhân của ông ra mặt chủ trì. Ông đương nhiên nhìn ra được, những
huynh đệ đang quấy rối này không có ý tốt gì với con trai của mình, mặc
dù ông yêu con hơn cả tánh mạng của mình, nhưng trường hợp như thế này,
nhất thời cũng tìm không ra lời giải thích thích hợp.
Mà Vương Vân, thê tử của Lương Đức, cũng thuộc hàng đa mưu túc trí, lời
nói cũng sắc bén, nhưng trong ngày vui của con, bà cũng đang đắn đo nên
dùng cách nào để bảo vệ tốt nhi tử, đồng thời cũng không làm khách quý
mất vui.
Lúc trước, những chuyện như thế này, đều do một tay
Lương Chi Hành đứng ra thay mặt cho con mình, nhưng lúc này, Chi Hành
đang ở đâu?
“Mấy vị công tử nếu muốn cùng tân lang đùa cợt, hay
là chờ tân lang đưa tân nương vào phòng rồi hãy nói. Tân nương tử nơi xa đến, cũng mệt mỏi rồi.” Người chủ trì nghi thức của buổi lễ đứng ra
giảng hòa.
“Mau tránh ra, mau tránh ra, giao tình của chúng ta
cùng Lương huynh xưa nay vô cùng tốt, ngày vui như thế này, không làm
cho thêm náo nhiệt làm sao có thể bỏ qua? Lương huynh, tân nương của
huynh có đẹp hay không vậy?”
Chi Tâm cau mày thật chặt, “Ngươi không tốt, ngươi cầm ghế đánh Trân nhi, Chi Tâm ghét ngươi!”
“Ngươi…..” Phùng Mạnh Thường không nghĩ rằng mình lại bị một tên ngốc mắng té tát, mặt liền biến sắc, “Lương huynh, không phải là ngươi cưới một cô nương
xấu xí chứ? Hay là Lương bá phụ bỏ ra số bạc lớn, mua một thê tử ngốc
nghếch đem về cho ngươi?”
“Trân nhi mới không phải người xấu,
Trân nhi là nương tử của Chi Tâm, Trân nhi thật thông minh, Trân nhi
thương Chi Tâm, ngươi mới xấu xí…”
“Tướng công.” Bên dưới chiếc
khăn đỏ, La Chẩn ôn nhu mở miệng: “Đừng tranh cãi cùng những vật thối
nát đó làm gì, hôm nay là ngày vui của chúng ta, tha thứ cho những người ngu dốt ấy đi chàng.”
Hi hi, ‘tướng công’… Chi Tâm cười thật
tươi, “Đúng nha.” Không thèm quan tâm, không tức giận, ngày vui, không
tức giận nữa. Chi Tâm dắt hồng đoạn, cười hì hì rời khỏi hỉ đường.
“Ha ha!! Người của Ngọc Hạ quốc rất kỳ quái, trên hỉ đường, khăn hồng vẫn
chưa được vén, tân nương đã dám mở miệng nói chuyện, là phong tục của
nước Ngọc Hạ quá mức hào phóng, hay là thuộc dạng thấp hèn nên kiến thức mới nông cạn đến thế kia? Phùng huynh, huynh thấy sao?”
“Trương huynh, tại hạ cũng đang kỳ quái đây…”
“Hai vị thật sự muốn biết sao?” Âm thanh trong sáng của La Chẩn lên tiếng hỏi.
“Dĩ nhiên muốn biết.” Giọng nói đầy vẻ khinh thường.
“Đương nhiên là hai vị có kiến thức nông cạn rồi, hèn chi thấy kì lạ.” La Chẩn nhếch môi, “Ngay cả vấn đề đơn giản như thế, hai vị lại nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra đáp án, còn cần tiểu nữ tử chỉ giáo, phong cách văn nho
phong nhã của Hàng Hạ quốc dường như không có chút liên hệ nào đến hai
vị nhỉ.”
“Ngươi….” Sắc mặt hai người này lúc đỏ lúc xanh, không nghĩ rằng bị một cô nương chế nhạo. “Ngươi thật sự không biết phép tắc!”
“Phải không?” La Chẩn nhìn chăm chú vào hoa văn bên cổ tay áo, “Sao tiểu nữ
tử lại cảm thấy, nếu đem so với hai vị, tiểu nữ tử còn biết cung kính lễ độ hơn vậy? Xem ra hai vị nếu muốn dùng trí lực để tiến tới công danh,
nếu thực sự thế thì đường công danh của hai vị quá mức mờ mịt rồi.”
“Ha ha, trí lực.” Phùng Mạnh Thường cho là mình đã bắt được chỗ sơ hở của
đối phương, “Chúng ta như thế, vậy so với Lương huynh thì sao? Vị tân
nương Hàng Hạ quốc này, ngươi cho rằng đã gả vào núi vàng, núi bạc phải
không? Tướng công của ngươi là…”
“Tướng công nhà ta ôn nhã khả
ái, tinh khiết nhân từ thiện lương, tinh khiết như vàng ròng, công tử
cho rằng điểm nào của công tử đây có thể so sánh được với tướng công nhà ta? Tướng mạo? Tính tình? Tấm lòng? Hay là thái độ lễ giáo?
Chỉ bằng trò hề mà hai vị đây biểu diễn ngay tại hỉ đường này, phàm là
người có chút trí khôn, không khó thấy rằng, hai công tử đây so với
tướng công nhà ta không thể nghi ngờ rằng đang so sánh bùn nhơ và mây
trời, đất và trời…”
Lương Chi Hành dù chưa tới sau phòng bếp để
xem xét thức ăn, nhưng bởi vị bị mẫu thân níu chặt, nhất thời không thể
kịp thời ra giải vây cho huynh trưởng được. Nhưng biểu hiện của tân
nương tử, lại khiến cho hắn hiểu vướng bận của mình đối với huynh
trưởng, có lẽ đã có thể giao phó lại cho La đại tiểu thư rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...