Si Triền

Edit: Khuynh Khuynh

_________________________________

Đối với chuyện Bộ Mạch Nhiên bị lừa bán, người áo trắng chỉ hỏi đại khái vài câu. Bộ Mạch Nhiên vẫn như trước chấp nhất tin tức của Nhiếp Kinh Vận, lúc nào cũng không có tinh thần nghỉ ngơi, ngẫu nhiên ngay cả trong mơ cũng mơ thấy hắn.

Lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc mơ, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, chôn mặt vào gối, vòng tay lại ôm chặt chính mình.

Người áo trắng ở chiếc giường đối diện cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng mà đi tới ngồi ở mép giường, rất quen thuộc mà đưa tay vỗ vỗ lưng Bộ Mạch Nhiên, an ủi nói: "Hắn không có việc gì, không có tin tức chính là tin tốt, có lẽ hắn giống như con, đã được người cứu."

"Hiện tại thời tiết rất lạnh, một tiểu hài tử rất dễ chết cóng."

Bộ Mạch Nhiên bi thương, tuy rằng chỉ ngắn ngủi hai tháng, nhưng làm bạn với tiểu nam hài này nàng đã thành thói quen. Hắn đối với nàng tốt lắm, tốt đến không hiểu tại sao, cho nên bây giờ Bộ Mạch Nhiên mới áy náy nhiều đến như vậy.

"Nếu nói như vậy, đó cũng là mạng của hắn."

Người áo trắng thở dài một tiếng, nói: "Ngày mai chúng ta sẽ về tới Dược Vương cốc, vô luận như thế nào, con đều phải buông xuống, đến lúc đó ta sẽ là sư phụ con, từ này về sau con hãy theo ta học y."

Bộ Mạch Nhiên trầm mặc, nàng nhớ tới những lời nghe được ở Diêm gia, vì thế liền hỏi: "Người không chê con là một quái vật cùng phiền toái sao?"


Nàng vẫn cảm thấy nói rõ ràng có vẻ tốt hơn.

Người áo trắng tựa hồ ngây ngẩn cả người, hắn ngơ gác nhìn Bộ Mạch Nhiên một hồi, đột nhiên bật cười: "Khó trách tự nhiên con lại rời khỏi Diêm phủ, nguyên lai con nghe được những lời ta nói đó. Không sai, ta quả thực cảm thấy con là một phiền toái, nhưng bây giờ đã không phải, người biết thân phận của con tất cả đều chết rồi, cho nên con rất an toàn. Về phần quái vật..."

Bộ Mạch Nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng theo dõi ánh mắt hắn.

"Đại khái là con thiên tư thông minh đi, ta đã nghĩ thông suốt, trên thế giới khẳng định có tiểu hài tử so với con càng quái dị, cho nên con hẳn vẫn bình thường."

Hắn dừng lại một chút, sờ sờ tóc Bộ Mạch Nhiên, ngữ khí có chút áy náy: "Chuyện trước kia cứ quên đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại. Đoạn thời gian trước ta khiến cho con chịu khổ, là ta không đúng, không tìm được con sớm hơn."

Hắn nhìn bộ dáng gầy trơ xương của nàng, trong lòng có chút thương tiếc cùng áy náy.

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, mỉm cười. Tuy rằng bây giờ nàng còn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng tin tưởng về sau dần dần đều sẽ rõ.

Ngày hôm sau, bọn họ về tới Dược Vương cốc nhiều tháng xa cách.

Trên núi trong Dược Vương cốc tất cả đều là cây tùng, mỗi gốc đều cao ngất xanh tươi, dòng suối nhỏ trong suốt từ trên cao chảy xuống, bên bờ là từng khóm hoa dại, những đoá hoa rực rỡ bay múa theo làn gió...cùng với mùa đông tiêu điều ở những nơi khác mà so sánh, nơi này đúng là một mảnh sinh cơ dạt dào, phảng phất vị xuân.


Cảm nhận được ấm áp nơi này, tinh thần Bộ Mạch Nhiên không khỏi run lên, tâm tình đè nén bấy lâu cũng khởi sắc đôi chút.

Người áo trắng ôm Bộ Mạch Nhiên bước nhanh vào một căn phòng nhỏ, khoảng cách càng gần, cước bộ càng nhẹ nhàng.

Cây bạch quả vẫn cao lớn như trước, theo gió lay động. Dược điền trước phòng đã lâu không người chăm sóc, dược thảo giống như cỏ dại mọc tràn lan.

Hết thảy những thứ này đều khiến Bộ Mạch Nhiên cảm thấy thân thiết, làm cho nàng cao hứng nhất là, con hổ cùng nàng lớn lên giờ phút này đang ngồi trước phòng nàng, mắt hổ trừng trừng Bộ Mạch Nhiên cùng người áo trắng.

"Sư phụ, hổ con hình như lớn rất nhanh, bộ dạng thực khác."

Bộ Mạch Nhiên từ trong lòng người áo trắng trượt xuống, lập tức chạy qua cùng hổ con đối mặt nhìn nhau một hồi, xác nhận quen thuộc mới thân thiết ôm nhau thành một khối.

Nghe nói trước kia trong Dược Vương cốc không có hổ, từ sau khi Bộ Mạch Nhiên đến nơi này, hai mẹ con chúng nó cũng chạy tới, thuận tiện cung cấp sữa hổ suốt ba năm cho Bộ Mạch Nhiên. Con hổ mẹ kia cũng bị người áo trắng đút cho không ít dược vật, cho nên sữa nó cũng có tính dược, đối với thân thể Bộ Mạch Nhiên mới có lợi, bằng không thời điểm đi làm khất cái, mạng nhỏ này của nàng cũng chẳng còn.

Mà hai con hổ này cũng đến từ nơi bất đồng. Đầu tiên, con hổ mẹ là khi người áo trắng ở trên núi đã quen biết, năm năm trước không biết vì sao tmì đến nơi này nương tựa hắn. Mà con hổ nhỏ này lớn lên trong Dược Vương cốc, luôn thân cận cùng Bộ Mạch Nhiên.

Người áo trắng rất ít khi để ý tới nàng, cho nên Bộ Mạch Nhiên tình cảm cùng hổ con luôn luôn phá lệ tốt.


"Hổ nhi đã năm tuổi, so với con tất nhiên phải lớn hơn."

Người áo trắng lắc đầu thở dài: "Con cũng phải lớn nhanh một hút, miễn cho luôn bị hổ nhi khi dễ."

Hắn nhìn Bộ Mạch Nhiên giờ này đã cỡi lên lưng hổ nhi, nói.

Bộ Mạch Nhiên nhếch miệng cười: "Con thích nó."

Trước kia mẫu thân nàng có nuôi con hổ, nàng cùng nó thật thân cận. Chính là không nghĩ tới đi vào địa phương xa lạ này, thế nhưng có thể nhìn thấy con hổ đáng yêu như vậy.

"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta bắt đầu sửa sang lại này nọ đi, con nếu đã là đồ đệ của ta, vậy kế tiếp con phải học y rồi."

Âm thanh người áo trắng mang theo ý cười. Từ khi bọn họ đem mọi chuyện nói rõ, tình cảm cả hai đã tốt lên rất nhiều.

Bộ Mạch Nhiên lên tiếng, đi theo người áo trắng vào phòng.

Vì thế, Bộ Mạch Nhiên bắt đầu kiếp sống học tập khắc khổ, nàng gọi mình là Bộ Mạch Nhiên, kéo dài tên kiếp trước của mình. Người áo trắng đối với họ tên của Bộ Mạch Nhiên cũng không có ý n gì, mà cho dù có ý kiến, chỉ cần hắn không nói ra, Bộ Mạch Nhiên cũng vô pháp thấy được vẻ mặt của hắn.

Cho nên bọn họ coi sống an tường trôi qua.

Cây bạch quả trước phòng càng ngày càng cao lên, con hổ cũng theo ngày tháng lớn lên, trong nháy mắt, năm năm trôi qua, Bộ Mạch Nhiên đã được mười tuổi.


Hôm nay, Bộ Mạch Nhiên đưa tay nâng cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa một năm bốn mùa đều tràn ngập sắc xanh, ánh mắt trong suốt hữu thần chớp chớp, khoé miệng lộ ra một chút mỉm cười.

Năm năm, năm năm này nàng có thể nói rất thú vị, nàng đã học tập được rất nhiều, biết viết chữ, phong thổ đại lục này, tri thức y thuật trụ cột... Nhiệm vụ học tập nặng nề, nhưng Bộ Mạch Nhiên cũng vui vẻ đi học mấy thứ này. Điều làm nàng vui vẻ nhất là, sư phụ đối với nàng phi thường tốt, cơ hồ tận tâm hết sức, cùng thái độ đối với nàng vào lúc năm tuổi là một trời một vực.

Một người vui dạy, một người vui học, hai người phối hợp ăn ý.

Tâm tính Bộ Mạch Nhiên luôn luôn kiên định, trên thực tế, có thể nói là người có vẻ đơn thuần. Tuy rằng nàng có mười tám năm kinh nghiệm sống, nhưng dù sao cũng là thế giới bất đồng. Vả lại mười tám năm trước cũng không có giao tiếp qua bao nhiêu người, nhiều nhất chỉ là yên lặng ở một bên xem. Mà kiếp này, trong hai tháng lưu lạc nàng đã tìm được chuyện mình muốn làm, chuyện mình hứng thú, cho nên nàng muốn dùng toàn lực ứng phó, kiên định với mục tiêu đề ra.

Bộ Mạch Nhiên nhớ lại những gì mình đã được học, trên phương diện y học còn cách sư phụ rất xa, xem ra còn phải tiếp tục cố gắng. Bất quá.... Nàng khẽ nhíu mày, bắt tay lật xem cuốn sách dị thường cũ nát, cảm thấy hoang đường.

Trên sách nói, lịch sử ở khối đại lúc này và lục địa kiếp trước nàng sống cuộc sống khác biệt rất lớn. Tương truyền ba ngàn năm trước, khối đại lúc này căn bản là một nơi hoang dã, khi đó cuộc sống mọi người còn khốn khổ, chiến loạn liên miên. Sau có một vị đại thần đi qua nơi này, do không đành lòng nên đã làm một loạt chuyện tình.

Từ nay về sau, một khối đại lục chia thành ba quốc gia, phân biệt là Kỳ Liên quốc, Kỳ Lan quốc và Kỳ Mai quốc, ba quốc gia đều thờ phụng thiên thần của chính mình, phân biệt lấy kim liên, kim lan và kim mai vi tôn. Theo lệ ở Kỳ Liên quốc, cách hai trăm năm, trong hoàng thất sẽ xuất hiện một nam tử thân mang kim liên, hắn chính là người phát ngôn của thần, lấy quyền lợi tuyệt đối thống trị Kỳ Liên quốc.

Sự thật chứng minh, người phát ngôn của thần đều là người cơ trí, xác thực đem quốc gia thống trị rất tốt, cho nên mọi người liền tâm phục khẩu phục. Nhưng mà bởi vì người phát ngôn cách hai trăm năm mới xuất hiện một lần, cho nên thời điểm không xuất hiện cũng sẽ có một số hôn quân, hoặc là người phát ngôn chưa có quyền thừa kế liền chết...linh tinh, vì thế, tam quốc ngẫu nhiên cũng hỗn loạn một chút. Nhưng không hề nghi ngờ, so với ba trăm ngàn năm trước, dân chúng ba ngàn năm sau đã cảm thấy mĩ mãn rất nhiều, mọi người an cư lạc nghiệp, tam quốc hoà bình chung sống.

Mà chỗ Bộ Mạch Nhiên ở chính là Kỳ Liên quốc, nghe nói hai trăm năm trước xuất hiện một nữ tử thân mang kim liên, nàng thuở nhỏ thông minh dị thường, làm việc lý trí, trị quốc nghiêm minh, tuy rằng mọi người kinh ngạc nàng là nữ tử, nhưng tổng hợp lại mà xét, nàng coi như là một minh quân hiếm có, hơn nữa thân mang kim liên, cho nên mọi người cũng thật tình ủng hộ.

Nhưng là... Bộ Mạch Nhiên nhẹ vỗ bàn một cái, bực mình nhăn mi, tại sao lại không viết tiếp. Chỉ biết nàng kia đột nhiên chết đi. Quỷ dị nhất là, từ sau khi nàng mất, Kỳ Liên quốc sinh ra nữ tử ngày càng giảm, đa số đều sinh nam, mãi cho đến hiện tại. Người đương quyền suy nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không làm được gì.

Quên đi, không để ý tới chuyện này, Bộ Mạch Nhiên không thể lý giải thuyết thần quỷ, cho dù trước kia đã làm quỷ hồn một đoạn thời gian. Nàng bỏ xuống cuốn sách đã đọc suốt mấy lần, ngẩng đầu lên nhìn trời, đã đến giờ học y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui