Si Triền

Editor: Khuynh Khuynh.

______________________________________

Đêm đó, nhóm ba người Bộ Mạch Nhiên không hề ngủ, mà cùng nhau ra khỏi phủ thành chủ.

Điểm đến chính là một khách điếm xa hoa, phàm là người trọ trong này, không phú cũng tức quý.

"Xin hỏi, có một vị khách nhân trẻ tuổi tên Nhiếp Kinh Vận trọ ở đây có đúng không?"Bộ Mạch Nhiên nhẹ giọng hỏi. Nàng không hề có võ công, mà có cũng chỉ là một chút khinh công để giúp khi đi đường đỡ một phần mệt nhọc mà thôi, bằng không sớm đã dạ thám ban đêm, xông vào phòng tìm đến Nhiếp Kinh Vận, hà tất phải dò hỏi làm chi cho phiền phức.

Chưởng quỹ nhìn nàng hồi lâu, lắc dầu nói: "Không có, vị công tử kia bỏ tiền thuê một gian phòng ở đây, một gian một mình, nhưng chỉ ở đúng một ngày, sau đó chúng ta không còn thấy bóng dáng của hắn nữa. Hơn nữa, mấy ngày nay người đến tìm hắn rất nhiều, nhưng đều không gặp được."

Bộ Mạch Nhiên sửng sốt, tâm tình đang sôi trào đã bình phục.

"Tiểu thư, một khi đã như vậy, chúng ta cứ trở về trước đi, chuyện này để từ từ dò hỏi tiếp vậy."

Bạch Mạn La đỏ mặt, xấu hổ vì tình báo của mình không chính xác.

"Cũng tốt."

Bộ Mạch Nhiên gật đầu, thất vọng cụp mắt, chuẩn bị trở về.


Nhìn biểu tình của nàng, Bạch Mạn La hận không thể đánh mình một bạt tay, ai kêu tại nàng hồ đồ? Nhìn biểu tình này của nàng ấy, xem ra quan hệ giữa nàng và thiếu niên tài hoa "Nhiếp Kinh Vận" kia tuyệt đối không tầm thường.

Chắc không phải người yêu chứ? Nàng thầm nghĩ, nếu đúng như vậy thì nàng chết chắc thật rồi, người yêu người ta vất vả mới có cơ hội gặp mặt lại bị nàng phá hỏng.

"Chắc hắn không gặp nguy hiểm gì chứ?" Bộ Mạch Nhiên lo lắng nói. Nghe nói võ công Nhiếp Kinh Vận cao cường, nhưng hắn lại điên cuồng khiêu chiến nhiều người như vậy, tuy có thể nhanh chóng thành danh, nhưng cũng đã đắc tội không ít người, cho nên, những người tìm tới cửa này chắc không phải kẻ thù chứ?

"Hẳn không đâu, nếu võ công Nhiếp Kinh Vận thật sự lợi hại như trong đồn đãi, hắn nhất định sẽ an nhiên không có việc gì."

Dạ Tử Đằng an ủi nói, thắt lưng lại bị Bạch Mạn La véo một cái rõ đau.

Bộ Mạch Nhiên nghe, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên về sớm một chút thôi."

Dạ Tử Đằng dỏng tai lên nghe ngóng, hắn cứ cảm thấy ở chỗ tối có người đang nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ e là người của Thất Sắc Minh. Huống hồ, bây giờ bọn họ đang trên đường cái, nhiều người qua lại, nếu ra tay chắc chắn bị trói buộc không ít, tới lúc đó hắn sẽ không cam đoan bảo vệ tiểu thư được an toàn.

Bộ Mạch Nhiên thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, ánh mắt không dấu vết đảo xung quanh, sau đó liền vuốt cằm đáp ứng.

Trong một tháng này, hai người bọn họ đều luân phiên canh giữ bên cạnh nàng, chỉ vì phòng vạn nhất.


Lúc trở lại phủ thành chủ, thật trùng hợp lại gặp được Phượng Trản trước cửa.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn một thân bạch y tinh khôi, mặt mày ôn nhu, phong tư lỗi lạc, tựa hồ cả người cũng sáng lên, gắt gao hấp dẫn ánh nhìn của người khác, khiến Bộ Mạch Nhiên muốn không thấy cũng không được, vả lại nhìn bộ dáng của hắn, dường như là đang đợi nàng.

"Thiếu thành chủ, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?" Bạch Mạn La thấy Bộ Mạch Nhiên chỉ gật đầu với Phượng Trản, liền nhanh miệng hỏi.

Phượng Trản liếc Bạch Mạn La một cái, tuý ý "ừ" một tiếng, lại nhìn Bộ Mạch Nhiên, quan tâm nói: "Nge thủ vệ nói mọi người ra ngoài, cho nên đến đây xem một chút. Bộ cô nương trễ như vậy còn ra ngoài làm gì? Phải chú ý an toàn, ngày mai là đại hội võ lâm, nhân sĩ giang hồ bên ngoài rất nhiều, ta sợ có người không cẩn thận gây phiên toái cho ngươi."

Bộ Mạch Nhiên không nói gì, chỉ tuỳ ý gật đầu: "Cảm ơn thiếu thành chủ đã quan tâm, nếu không còn gì nữa, ta xin phép về phòng trước."

Phượng Trản không trả lời, chỉ là ánh mắt như có như không mà lướt qua hai người sau lưng nàng một chút.

Bộ Mạch Nhiên cũng cảm giác được, nàng khó chịu nhíu mày, khó mà hiểu nổi hắn có chuyện gì muốn nói nữa đây. Bất quá nàng cũng gật đầu một cái với hai người Dạ Tử Đằng, thấy bọn họ nhanh chóng rời đi, mới lên tiếng: "Thiếu thành chủ có chuyện gì thì cứ nói đi."

Phượng Trản nhoẻn miệng cười, cầm quạt phe phẩy vài cái, thổi qua từng trận gió lạnh.

"Bộ cô nương, hai tuỳ tùng bên cạnh người thật có bản lĩnh."


Lời nói của hắn có hàm ý khác, sau đó tiếp tục: "Cũng không có chuyện gì, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Bộ Mạch Nhiên vì thế yên lặng song song cùng hắn. Hiện tại tâm tư của nàng đều đặt trên người Nhiếp Kinh Vận, đối với những lời Phượng Trản sắp nói cũng không để ý lắm.

"Bộ cô nương, chúng ta cứ việc nói thẳng đi. Liệt Dương sắp đến rồi, tuy rằng ta không để lộ ra tin tức của ngươi, nhưng ngày đầu tiên sau khi ngươi đến, tin tức cũng đã truền đến tay hắn rồi. Theo ta bết, từ Thông Châu thành đến Sơ Ảnh thành, ra roi thúc ngựa chỉ khoảng mười lăm ngày. Nhưng Liệt Dương thì khác, ngựa của hắn là thiên lý mã, hơn nữa được trải qua huấn luyện, cho nên chỉ khoảng mười ngày mà thôi, vì vậy, có lẽ hai người sắp gặp mặt rồi."

Mười ngày sau, khi đó Âu Dương Sắc Vi vẫn đang chữa trị, tất nhiên Bộ Mạch Nhiên vẫn còn ở Sơ Ảnh thành rồi.

Bộ Mạch Nhiên trong lòng ngẩn ra, nhưng ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, nói: "Cám ơn thiếu thành chủ nhắc nhở. Đúng rồi, đã tìm được Hàng xà thảo chưa?"

Phượng Trản lắc đầu, có chút thất bại nói: "Cái loại thảo dược này quả nhiên không thể tìm được vào mùa này. Xem ra ông trời muốn mẫu thân ta chết. May mắn gặp được Bộ cô nương, mẫu thân mới có thể thoát khỏi tử lộ."

Nói xong, hắn dừng chân lại, thâm tình chân thành nhìn vào nàng, con ngươi bóng như ngọc ẩn chứa một tia tình cảm cùng....khiêu khích!

Mỹ nam than hình thon dài, kim quan quấn tóc, quần áo phiêu phiêu, giống như một đoá hao anh túc mê người lại trí mạng, khiến người khác không kiềm được mà lao đầu vào biển lửa của hắn, không chút do dự.

Bộ Mạch Nhiên sửng sốt, nhanh nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Không cần cảm kích, sau khi ta chữa khỏi nói cảm ơn cũng không muộn."

Phượng Trản tránh mắt đi, không nhìn nàng nữa, hắn cúi đầu, cước bộ vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi. Đúng rồi, quan hệ của người và Liệt Dương là thế nào vậy? Ta thấy hắn dường như rất tức giận. Ta quen hắn nhiều năm như vậy, cảm thấy chuyện có thể chọc giận hắn chắc chắn không đơn giản, người biết không. Hắn là một người rất giỏi kiềm chế bản thân."

Rõ ràng mang ý tò mò đến thế, vậy mà Bộ Mạch Nhiên vẫn không nghe ra, nhưng đối với mấy câu sau của hắn, nàng lại rất thắc mắc, dường như những chuyện này không gống với những gì nàng thấy.

Tên kia giỏi kiềm chế? Khó mà tức giận? Nếu nói như vậy, vậy trước kia nàng đã gặp quỷ, có phải hay không?


"Ta với hắn chỉ là bằng hữu bình thường, chỉ là ta thiếu hắn một vài thứ mà thôi." Bộ Mạch Nhiên rất phức tạp, kỳ thật nàng cũng không biết phải nên định nghĩa quan hệ giữa mình và Diêm Liệt Dương thế nào cho phải?

Phượng Trản hình như nhíu mày một chút, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn lại, đã đến phòng Bộ Mạch Nhiên, Bạch Mạn La cùng Dạ Tử Đằng đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm hắn.

"Thiếu thành chủ, xin dừng bước, nam nữ có khác." Ngữ khí Dạ Tử Đằng nghiêm túc, mặt không chút thay đổi nói.

Phượng Trản cũng không để ý,nhẹ nhàng cười: "Ta đây không quấy rầy Bộ cô nương nữa, ngủ ngon! Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt."

"Đợi chút." Bộ Mạch Nhiên đột nhiên gọi hắn lại, nói: "Ngày mai chúng ta muốn đến đại hội võ lâm, bây giờ nói trước với thiếu thành chủ một tiếng, miễn tới lúc đó không tìm thấy bọn ta."

Bộ Mạch Nhiên là một đại phu, hiện tại người nàng có trách nhiệm chữa trị là Âu Dương Sắc Vi, cho nên nàng muốn đi dâu cũng phải nói một tiếng với người nhà bệnh nhân, miễn đến lúc nguy cấp lại không tìm thấy nàng.

Phượng Trản sửng sốt, nói: "Ha ha, mấy ngày qua ta hấy Bộ cô nương thích yên tỉnh, cứ tửng ngươi ghét mấy chuyện đánh đánh chém chém. Như vậy đi, ngày mai ta cho người đến đón sau đó sắp xếp vị trí cho các ngươi."

"Vậy làm phiền." Bộ Mạch Nhiên gật đầu, có chủ nhân an bài, nàng càng dễ dàng tìm được Nhiếp Kinh Vận.

Sau khi Phượng Trản đi rồi, Bạch Mạn La mới tò mò hỏi: "Tiểu thư, không phải người động tâm rồi chứ? Đây chính là một mỹ nam hiếm thấy nha. Đêm nay hắn đối với người ôn nhu như vậy, người thật sự tuyệt không rung động sao?"

Bộ Mạch Nhiên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhấc váy bước vào xửa: "Phải nói gì chứ? Ta mệt rồi, muốn đi ngủ."

Dứt lời nàng liền im lặng, một lát sau đã nằm ngon giấc trên giường, trong lòng âm thầm nhẩm ngày mai sẽ nhanh đến.

Có lẽ, ngày mai, nàng sẽ được gặp lại Nhiếp Kinh Vận rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui