Editor: Khuynh Khuynh.
___________________________________
Trong hai ngày này Bộ Mạch Nhiên thật thản nhiên, trừ bỏ mỗi ngày phải châm cứu cho Âu Dương Sắc Vi, thời gian khác nàng đều không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi ngốc trong phòng nghiên cứu y thuật.
Bộ Mạch Nhiên nhàm chán, nhưng Bạch Mạn La lại rất hưng phấn, mỗi ngày qua lại chỗ thành chủ phu nhân, chuyện bát quái đã nghe đến bất nhạc diệc hồ.
Bộ Mạch Nhiên vẫn luôn thấy kỳ quái, Bạch Mạn La có chỗ nào giống một sát thủ lãnh huyết. Trong cảm nhận của nàng, một sát thủ phải giống như Dạ Tử Đằng, bình tĩnh, trầm mặc, sâu sắc.
"Bạch Mạn La, nàng lớn lên cùng ngươi, thật sao?" Rốt cuộc cũng nhịn không được, Bộ Mạch Nhiên lên tiếng hỏi, nàng vừa xem xong một quyển sách, hỏi chút chuyện để giải trí cũng được.
"Tất nhiên, nàng luôn như vậy, bất luận đối mặt với khốn cảnh gì, nàng cũng có thể cười được. Nàng, vốn không nên làm một sát thủ." Thời điểm nhắc đến Bạch Mạn La, con ngươi Dạ Tử Đằng hiện lên một luồng ấm áp.
"Ha ha, vậy ngươi không sợ nàng thật sự mê mệt Phượng Trản sao?" Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, hai ngày nay, Bạch Mạn La luôn Phượng Trản đến Phượng Trản đi. Bộ Mạch Nhiên thừa nhận, Phượng Trản là một nam tử xất sắc, nhưng Bạch Đà La đã có Dạ Tử Đằng, sao nàng lại còn chú ý nam nhân khác. Còn có chẳng lẽ Dạ Tử Đằng không ghen tuông chút nào sao? Trước kia mỗi khi nàng liếc nam nhân khác một cái, Diêm Liệt Dương liền tức giận, biến đổi sắc mặt cho nàng xem.
Dạ Tử Đằng nhìn Bộ Mạch Nhiên, thấp giọng nói: " Tiểu thư, chúng ta không giống người khác, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại sống cùng nhau, cho nên tín nhiệm đối với nhau khẳng định là tuyệt đối. Bạch Mạn La mê mẫn, chỉ cần không quá đáng, ta sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua. Huống hồ, ta tin tưởng nàng là người đúng mực."
Từ sau khi Bộ Mạch Nhiên thay bọn họ giải độc, Dạ Tử Đằng đối với cơ hồ có hỏi tất đáp, thái độ cung kính đến đáng sợ.
"Vậy là tốt rồi." Nghe thế nàng không truy vấn nữa, liền chuyển đề tài: "A, sao Bạch Mạn La còn chưa về? Không phải nói đi thăm dò chuyện võ lâm đại hội sao?"
Ngày mai là đại hội võ lâm, bởi vì Sơ Ảnh thành trị an tốt, lại có thành chủ xuất thân từ giang hồ, thành chủ phu nhân lại là thiên kim giang hồ đệ nhất thế gia, cho nên từ nhiều năm về trước, mỗi kỳ đại hội đều được tổ chức tại đây, năm nay cũng không ngoại lệ, cho dù Âu Dương Sắc Vi đang bệnh nặng trong người.
Phượng Trản là người phụ trách an ninh Sơ Ảnh thành, cũng là bên tổ chức cho nên hắn cũng sẽ không tham gia đại hội lần này. Hai hôm nay cơ hồ bận đến nỗi không chạm chân xuống đất, Bộ Mạch Nhiên cũng chỉ gặp qua hắn vài ba lần, mà mỗi lần gặp, đều dùng anh mắt tò mò nghiên cứu mà nhìn nàng.
Tuy rằng hắn che giấu rất khá, nhưng bản tính nàng vốn sâu sắc, cho nên vẫn cảm giác được đôi chút.
Bình thường, người có ác ý với nàng, Bộ Mạch Nhiên sẽ nhanh chóng phát hiện ra. nhưng ánh mắt mà Phượng Trản nhìn nàng, không hề mang theo ác ý, nhưng bất đồng ở chỗ nào, cho tới bây giờ nàng vẫn không hiểu ra.
"Chắc cũng sắp về rồi." Dạ Tử Đằng trả lời, ánh mắt nhìn ra cửa, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa vài phần lo lắng.
Cũng may, hai người vừa dứt lời không lâu, liền nhìn thấy Bạch Mạn La xuất hiện ở cửa.
"Ha ha, tiểu thư người đoán xem, hôm nay ta đã nghe được chuyện gì?" Bạch Mạn La đắc ý dào dạt khoe khoang.
"Không biết, người nói thẳng đi." Bộ Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu, cũng không mang ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Bạch Mạn La lè lưỡi, bất mãn nói: "Hai người các người đều không biết chữ hiếu kỳ viết như thế nào sao?" Nàng chớp mắt, lại hưng phấn mà nói: "Ta nghe nói năm nay Phượng Trản đã hai mươi lăm, nhưng hắn vẫn chưa thành thân nha, ngay cả một thị thiếp cũng không có. Nghe nói, hắn đối với nữ nhân luôn ôn nhu, nhưng vẫn không gần nữ sắc, cho nên hiện tại nữ nhân khắp Kỳ Liên quốc vừa vui sướng vừa lo lắng, vui sường là gần như mỗi người đều có cơ hội, lo lắng là hầu như ai cũng không có cửa vào."
Nói đền đây, Bạch Mạn La cười ha hả, nói: "Theo ta thấy, hắn chỉ là chưa gặp được đối tượng mà thôi. Ngày đó ta đã cẩn thận quan sát qua, hắn đối với tiểu thư không có giống như vậy nha, ánh mắt rất là khác. Hai người nói xem, có phải hắn coi trọng tiểu thư rồi hay không? Nếu như vậy thì tốt rồi, hắn dễ nhìn như vậy nếu có thể ngắm mỗi ngày ta đây cũng thật cao hứng." Dạ Tử Đằng ho khan một tiếng, nhìn như vân yên lặng đứng một bên, nhưng tay đã từ từ cầm tới trường kiếm.
Bộ Mạch Nhiên âm thâm cười, nói: "Vẫn là nói chuyện đại hội võ lâm đi."
Bạch Mạn La thấy không ai hưởng ứng mình, phấn khích cũng xẹp xuống, lười biếng ngã xuống ghế, uống một ngụm trà, bị đắng đến nhíu mày: "Tiểu thư đừng có lần nào cũng cho thuốc vào trà được hay không? Đắng muốn chết. Đúng rồi, nghe nói chuyện đại hội võ lâm lần này chính là để chọn ra minh chủ võ lâm mới, tuy rằng minh chủ hiện tại võ công không tầm thường, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, lần trước lúc bao vây thanh trừ ma giáo còn bị thương, cho nên liền nhân cơ hội lần này chọn ra tân minh chủ. Đây, cái này là ta thu thập được, những người này đều là người có khả năng giành được cái ghế minh chủ."
Bạch Mạn La dương dương tự đắc cầm mảnh giấy trong tay, đắc ý đặt lên bàn, tiếp theo lại lấy một tờ giấy khác ra, nói: "Đây là những thế gia tham dự đại hội võ lâm, tiểu thư tìm bọn họ hỏi thăm chuyện dược liệu, có lẽ sẽ hữu dụng."
Không thể không nói, Bạch Mạn La mặc dù có thời điểm rất thích bát quái, nhưng năng lực thu thập tình báo vẫn là nhất đẳng, có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đem mọi chuyên hỏi thăm thật rõ ràng.
"Hừ, những thứ võ công này, có thể dùng sao?" Dạ Tử Đằng là sát thủ, chú ý nhất chính là một kiếm phong hầu, cho nên cực kỳ chán ghét mấy thứ võ công hoa mỹ nhưng lại vô dụng.
Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, mở mảnh giấy ra, bắt đầu đọc, chỉ là vừa nhìn vào, đồng tử của nàng đột nhiên cứng lại.
Nàng đột ngột đứng lên, đưa trang giấy lại gần mắt hơn, đọc đi đọc lại nội dung bên trong, tay cũng bắt đầu run ẩy, miệng khẽ nhếch.
Dạ Tử Đằng cùng Bạch Mạn La đều bị hành động cùng biểu cảm của nàng doạ sợ, tuy rằng chỉ ở chung chưa tới một tháng, nhưng bọn họ cũng coi như hiểu được tính tình của nàng một vài phần. Cho dù lân đầu tiên gặp phải cảnh hiểm nghèo nói hoang sơn dã lĩnh, nàng cũng không mảy may thay đổi sắc mặt, nhưng lần này.
Hai người nhịn không được liền đem đầu nhìn qua.
"Có cái gì không đúng sao?" Bạch Mạn La gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.
"Nhiếp Kinh Vận, người đem tình huống của hắn nói lại một lần, càng tỉ mỉ càng tốt." Bộ Mạch Nhiên trầm giọng, âm thanh không ức chế được kinh hỷ. Tìm lâu năm như vậy, vào thời điểm nàng sắp tuyệt vọng, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Bạch Mạn La tuy rằng khó hiểu, nhưng nhin biểu tình của Bộ Mạch Nhiên, nàng cũng không dám trì hoãn, vội nói: "Nhiếp Kinh Vận, năm nay mười chín tuổi, một tháng trước xuất đạo, sư môn nơi nào không người biết, nhưng võ công cực kỳ cao, trong vòng một tháng lên tục khiêu chiến các môn phái trong võ lâm, chưa từng bị thua lần nào. Là thế hệ trẻ tuổi nổi bật nhất hiện nay. Hắn còn thả ra tin tức muốn đến đại hội võ lâm, bởi vậy mọi người đều đoán năm nay người vô địch sẽ là hắn, bất quá về phần có thể làm minh chủ hay không còn chưa xác định."
Võ lâm minh chủ ngoại trừ ngoài vì các môn phải phân ưu giải nạn, đảm đương trọng trách "Liên Hợp quốc", còn phải có võ công cao cường. Đương nhiên gia thế cùng nhân phẩm cũng là điều kiện tiên quyết, nhưng mà, võ công vẫn là quan trọng nhất.
"Nhiêu đấy thôi?" Bộ Mạch Nhiên nhăn mi, nhìn trang giấy mà trầm tư, võ công Nhiếp Kinh Vận tốt như vậy, xem ra hắn không bị bán vào thanh lâu, nhưng lòng của nàng lại chùng xuống, võ công tốt, xem ra cũng ăn không ít đau khổ.
Càng nhiều đau khổ mới là người đạp trên người khác. Nhiếp Kinh Vận còn trẻ như thế đã đạt được thành tựu cao chót vót, khẳng định những đau khổ mà hắn đã chịu người thường tuyệt đối khó mà hiểu thấu. Nhưng nàng lại là người rõ ràng hơn ai hết, năm nay nàng mười tám, nhưng ba tuổi đã bắt đầu học y, có thể đạt được hai chữ "Thần y", nàng đã phải ghi nhớ bao nhiêu loại thuốc cùng phương pháp trị liệu, đôi khi ngay cả trong mơ còn nhìn thấy mình đang nghiên cứu y thuật, nàng thậm chí đã muốn phát điên. Nếu không phải bản thân nàng mang tư duy của người trưởng thành, tính tình lãnh đạm, lại chịu được kiên nhẫn, phỏng chừng nàng cũng không kiên trì nổi tới ngày hôm nay.
Cho tới tận bây giờ, vẫn còn có người dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn nàng, không tín hiệm y thuật của nàng, cho nên ở thời điểm trị liệu, theo bản năng nàng liền trưng ra khuôn mặt lạnh, nhằm gia tăng một chút cảm giác uy nghiêm.
Trong lĩnh vực y học, tuổi càng lớn càng có lợi.
"Đương nhiên không chỉ có như thế, tiểu thư, nghe nói bộ dạng hắn vô cùng xinh đẹp, là xinh đẹp đó, làm cho phần đông nữ tử giang hồ vì hắn mà mê muội, thậm chí ra tay tranh giành với nhau."
Bạch Mạn La miếng bay tứ tung, thấy Bộ Mạch Nhiên không có ý muốn hưởng ứng, đành khép miệng lại, câm nín nhìn mặt đất.
Phục hồi tinh thần, Bộ Mạch Nhiên thấp giọng nói: "Ta muốn gặp hắn, phiền ngươi đi thăm dò nới ở của hắn cho ta."
Nàng nắm chặt hai tay, sau đó cho một viên Định tâm hoàn vào miệng, sờ soờ ngực, cố gắng áp chế cảm xúc của mình.
Nam hài nho nhỏ năm xưa, tiểu nam hài có đôi mắt thuần khiết nọ, không biết hiện tại đã như thế nào?
Nàng thật sự nóng lòng muốn gặp hắn, rất nóng lòng!
_______________________________
Bắt đầu từ hôm nay, tên Benladon sẽ được thay thành Bạch Mạn La nhé mọi người. Mình cũng sẽ chỉnh lại ở các chương trước luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...