Editor: Khuynh Khuynh.
___________________________________
Ở Kỳ Liên quốc quốc, cổ là một loại độc vật đáng sợ, thường nhân đối với nó thiếu hiểu biết, chỉ biết người trúng cổ cơ hồ không thể cứu, cho nên nghe đến cổ liền biến sắc. Mà cổ, chỉ có vùng đất phía Tây Nam mới có, nơi đó có một dân tộc, tương tự như Miêu tộc ở Trung Hoa, chỉ là bọn họ không phải Miêu tộc, mà là Mạn nhân. Nhưng mà, bình thường bọn họ chỉ sống tách biệt một mình, không cùng ngoại nhân tiếp xúc.
"Nhưng mà, một tháng trước, mẫu thân ta từ Thông Châu thành trở về cũng không có gì khác thường, cũng không ra ngoài, làm sao dính phải loại độc vật này? Hơn nữa xưa này bà hoà ái dễ gần, không có khả năng kết thù với người khác, làm sao lại có giờ muốn hại bà chứ?" Phượng Trản khó hiểu, ánh mắt mờ mịt nhìn Bộ Mạch Nhiên.
"Thần, thần y, vậy phu nhân ta có trị được không?" Thân thể Phượng Kính Đức bắt đầu lay động, đôi môi run run. Phượng Kiêu đứng một bên nhanh chóng chạy đến đỡ hắn.
Bộ Mạch Nhiên hoài nghi, chỉ cần nàng vừa nói một câu không thể, người này lập tức ngã xuống.
Xem ra, đồn đãi quả nhiên không sai, thành chủ này đối với phu nhân hắn quả thực rất thắm thiết.
"Chỉ cần tìm hiểu rõ nguốn gốc cổ trong người phu nhân, ta còn có vài phần nắm chắc." Bộ Mạch Nhiên âm thanh chầm chậm, nhẹ nhàng giải thích: "Cổ không thể vô duyên vô cơ mà trúng vào giờ, bởi vì nó không phải một loại độc, hoặc là ký sinh trùng linh tinh gì đó, bình thường được giấu ở móng tay, hoặc làm thành bột phấn, không có khả năng hạ từ xa, nhất thiết phải ở gần người hạ, đây cũng chính là nguyên nhân cổ không thể phát tán rộng khắp. Mà vàng bạc cổ, chủ yếu bám vào đồ trang sức, bình thường nữ nhân đeo lên sẽ trúng phải, thử nhớ lại xem, trong vòng một tháng nay phu nhân có đeo thứ gì hay không?"
Thị nữ của Âu Dương Sắc Vi bị gọi vào, sau khi hỏi lại, mọi người không khỏi thất vọng. Phu nhân luôn không thích đeo đồ trang sức, cảm thấy chúng là tục vật, bà chỉ cảm thấy hứng thú với ngọc sức mà thôi. Mà trong một tháng nay, vàng bạc linh tinh gì bà cũng chưa từng chạm qua.
Bộ Mạch Nhiên cảm thấy có chút phiền phức, liền lên tiếng: "Các ngươi xem trong gian phòng này có cái gì bất đồng hay không?"
Mọi người ngẩng đầu xem, cẩn thận quan sát một hồi, lắc đầu.
"Các ngươi không thấy căn phòng này quá mức sạch sẽ sao? Ngay cả một hạt bụi cũng không có, thuyết minh trong phòng này có vết tích của cổ. Cho nên ta dám nói, phu nhân bị trúng cổ, các ngươi tìm lại đi. Hoặc là, chờ phu nhân tỉnh lại hỏi rồi sẽ biết." Ngoài miệng Bộ Mạch Nhiên nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phượng Kính Đức, từ lúc bắt đầu, sắc mặt của hắn đã có chút không thích hợp.
Vi thế, nàng nâng cao âm thanh, nói: "Phu nhân mang cổ đã là kỳ cuối, nếu không nhanh một chút ngay cả ta cũng không dám bảo đảm."
Quả nhiên,Bộ Mạch Nhiên dứt lời, Phượng Kính Đức liền nhìn Âu Dương Sắc Vi, ngơ ngẩn một hồi, liền hỏi: "Thần y, có phải cái này hay không?" Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái vòng tay vàng, mặt trên khắc hoa văn rắn quỷ dị, ánh kim rực rỡ.
Bộ Mạch Nhiên không có cầm lấy, mà cầm lấy hòm thuốc của mình xem xét một hồi, rồi nghiêm túc ngẩng đầu: "Hiện tại có thể giải cổ, phương pháp giải trừ cổ độc, kỳ thực rất bình thường, dùng hùng hoàng, tỏi tử, xương bồ, giun sống, tập trung lại cùng một chỗ, rồi sau đó dùng nước sôi nấu nhừ. Cuối cùng còn cần thêm một loại thảo dược, hàng xà thảo."
Bộ Mạch Nhiên còn chưa nói xong, Phượng Kiêu đã cắt ngang: "Vậy thì dễ rồi, số thuốc này, ngươi muốn bao nhiêu ta đều có thể cho ngươi."
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: "Hàng xà thảo quả thực rất dễ tìm, nhưng trị cổ phải dùng hàng xà thảo tươi, mà hiện tại đang mùa hạ, còn hàng xà thảo thì chỉ sinh trưởng vào mùa xuân mà thôi."
"Không có hàng xà thảo không được sao?" Phượng Kính Đức suy yếu nói, từ sau khi hắn đưa ra chiếc vòng tay kia, cũng đã tê liệt ngã trên nhuyễn tháp, Phượng Trản bên cạnh hoài nghi nhìn phụ thân mình, có chút đăm chiêu.
Bộ Mạch Nhiên lắc đầu: "Nếu một lần không bắt được cổ vậy thì đừng nghĩ đến chuyện có lần sau nữa."
"Ta lập tức phái người đi tìm, trên đời này chắc chắn có người biết bây giờ phải làm sao để có hàng xà thảo, khả năng ở nơi nào đó âm áp như mà xuân thì có thể."
Phượng Trản nhìn Bộ Mạch Nhiên: "Bộ thần y, nếu chúng ta tìm được một trong ba thứ là Lĩnh nấm, Tuyết Tham vạn năm, Hoả Diễm chi hoa, như vậy có thể chữa được bệnh của mẫu thân ta hay không?"
Bộ Mạch Nhiên sửng sốt: "Làm sao ngươi biết ba loại dược liệu này?"
"Diêm Liệt Dương từng dặn dò ta để ý tìm." Phượng Trản nhìn chằm chằm nàng, dừng lại một chút, nói: "Ta luôn phái người đi tìm, tiếc là cho đến này vẫn không có tin tức gì."
Bộ Mạch Nhiên kinh hãi, nàng không nghĩ tới Phượng Trản đột nhiên nhắc tới Diêm Liệt Dương.
"Ba loại dược liệu này là trân phẩm có thể ngộ không thể cầu, trên y thư có ghi lại, dược tính kỳ diệu. Nhưng mà, có rất ít người có thể gặp qua chúng, mà gặp rồi phỏng chừng cũng không biết được đây là dược liệu trân quý, cho nên hai trăm năm qua, vẫn cứ là truyền thuyết mà thôi. Hơn nữa, phu nhân trúng cổ mà không phải trúng độc, cho nên ta cũng không nắm chắc có thể dùng thuốc chữa khỏi. Vật trong bụng phu nhân là vật sống, ta chỉ sợ số dược liệu này chỉ đi vào bụng nó mà thôi."
"Vật còn sống?" Phượng Kiêu kinh dị nói: "Nương ta từng nói, lúc nửa đêm bà giống như nghe được trong bụng mình có tiếng kêu, kết quả còn bị dọa đến ngất đi."
Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, chỉ là mỉm cười: "Vô luận như thế nào, phải nhanh chóng tìm được hàng thảo, bây giờ ta lập tức bảo sư phụ ta đưa tới, nơi ta học y bốn mùa như xuân, vừa vặn có hàng xà thảo sinh trưởng, bất quá phải khoảng mười ngày mới có thể đưa được đến đây. Cho nên chúng ta chia làm hai đường, các ngươi cũng nhanh chóng đi tìm đi."
Phượng Trản gật đầu một cái liền xoay người ra ngoài, trươc khi đi, còn nhìn sắc mặt tái nhợt của Bộ Mạch Nhiên, nói: "Bộ cô nương, ta thấy ngươi cũng mệt mỏi rồi, nếu ngươi không ngại, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Đợi chút! Bệnh của phu nhân ta như thế nào? Có thể đợi mười ngày không. Bây giờ thời gian nàng thanh tỉnh chỉ khoảng một canh giờ mỗi ngày, càng ngày càng gầy guộc, nàng có nguy hiểm tính mạng hay không?" Phượng Kính Đức uể oải đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Bộ Mạch Nhiên, sốt ruột hỏi.
"Lớn mật! Dám động thủ động cước với tiểu thư nhà ta." BBạch Mạn La ngoài dự đoán của mọi người, tức giận quát to.
Tiếng hét đủ làm cho Phượng Kính Đức kinh hãi, giật mình lui về sau.
Trên trán Bộ Mạch Nhiên hiện lên ba đường hắc tuyến, nhìn Bạch Mạn La che trước người mình, nói: "Bạch Mạn La, không được vô lễ. Xin lỗi thành chủ, Mạn La nhà ta thật không hiểu chuyện."
Nàng không hiểu tại sao Bạch Mạn La có thể thốt ra một câu như vậy. Chẳng lẽ nàng nghĩ Phượng Kính Đức định làm gì mình sao?
Phượng Kính Đức lắc đầu: "Là lão phu quá đường đột. Bộ thần y, bây giờ toàn bộ hy vọng của ta đều đặt trên người ngươi, hy vọng phu nhân không chịu khổ nữa."
"Vương gia tình thâm, phu nhân thật có phúc." Bộ Mạch Nhiên tuỳ ý nói một câu khách sáo: "Ta sẽ cố hết sức, trong mười ngày này sẽ dùng ngân châm giúp phu nhân giam bớt thống khổ.
"Vậy làm phiền thần y." Phượng Kính Đức nhìn Âu Dương Sắc Vi sau khi được Bộ Mạch Nhiên châm cứu đã yên ổn ngủ, cảm kích nói.
Bộ Mạch Nhiên cũng chắp tay lại, sau đó liền theo Phượng Kiêu đi ra ngoài.
Dọc đường đi, mọi người đều không nói chuyện, Phượng Kiêu tựa hồ có tâm sự, khuôn mặt thiếu niên tràn đầy suy tư.
Bọn họ đến một tiểu viện trồng đầy cây cỏ xanh tươi, cách viện của Âu Dương Sắc Vi rất gần, phỏng chừng là để thuận tiện cho việc trị liệu.
Nhìn bóng dáng Phượng Kiêu rời đi, Bạch Mạn La bĩu môi, nói: "Tiểu thư, Phượng Kiêu này không hề xuất sắc như ca ca hắn, vẫn là Phượng Trản anh tuấn hơn."
Vẻ mặt nàng vô cùng si mê: "Bả vai kia, lồng ngực kia, bóng lưng kia, đôi chân thon dài kia.... chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng hoàn mỹ, ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử đẹp như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền mà."
"Phải không? Nói như vậy, nàng nói xem ta tốt hơn hay hắn tốt hơn." Phía sau, âm thanh u ám của Dạ Tử Đằng truyền đến.
Bộ Mạch Nhiên âm thầm cười: "Hai người các ngươi mau về phòng câu thông với nhau đi, ta đi nghỉ ngơi đây."
Hai người nhìn lướt qua Bộ Mạch Nhiên, biết thân thể của nàng không tốt như bên ngoài nhìn thấy, liền gật gật đầu, thuận theo về phòng của mình, căn phòng cách vách Bộ Mạch Nhiên.
"Có lẽ, mình phải tự cho bản thân một thang thuốc ngủ rồi." Bộ Mạch Nhiên âm thầm nói, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập tâm sự.
Nếu Phượng Trản không tìm thấy hàng xà thảo, nàng liền có thể nhìn thấy sư phụ rồi.
Sư phụ...
Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nỉ non một câu, đã hơn nửa năm chưa nhìn thấy mặt, người có khoẻ không? Lúc trước, người muốn nàng xuống núi hành y, cũng cho bản thân một cơ hội đi thu thập dược liệu.
Có lẽ vì nàng, có lẽ muốn nhìn thấy bảo vật sư môn.... mặc kệ mục đích của sư phụ là gì, Bộ Mạch Nhiên đều luôn cho rằng người làm nhu vậy là vì lo lắng cho mình.
Còn Diêm Liệt Dương, có lẽ bây giờ hắn đã nhận được tin tức rồi đi. Trên thực tế, từ khi nàng quyết định đến phủ thành chủ, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị hắn tìm được. Cho dù nàng đã yêu cầu Phượng Trản không đem tin tức của mình truyền ra ngoài.
Hỏi thế gian tình ái là chi? Bộ Mạch Nhiên nhớ tới Phượng Kính Đức cùng Âu Dương Sắc Vi, bọn họ có lẽ còn một đoạn chuyện xưa đi. Hơn nữa, chuyện xưa này hẳn còn có một cô nương Mạn nhân ở giữa.
Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nên đến sẽ đến.
Cứ nghĩ như vậy, nàng chung quy vẫn đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...