Si tình làm sao mà thành

Thấy cô gái vẫn nhìn chằm chằm mình, trong mắt Hạ Tư Dữ nhất thời lóe lên ý cười, nghiêm túc nhìn cô một cái, hạ thấp giọng, dùng tiếng phổ thông nhắc nhở cô: "Chào hỏi."
 
Hai chữ này đánh thức Tô Trĩ Yểu.
 
Cô chợt hoàn hồn, gập eo, vội vàng cúi đầu chín mươi độ với bà cụ, dùng tiếng Anh chào một tiếng xin chào bà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt tươi cười của Saria hiện ra trước mắt cô, khi cô trả lời bằng tiếng Anh, giọng điệu nhẹ nhàng và sâu lắng: "Cô tên là Yểu Yểu phải không?"
 
Tô Trĩ Yểu dùng sức gật đầu mấy cái.
 
"Thật là một cô gái Trung Quốc xinh đẹp." Saria là một người Áo chính gốc với làn da trắng và đôi mắt màu xám, hốc mắt sâu. Dù đã lớn tuổi nhưng bà ấy vẫn toát lên khí chất thanh lịch già dặn. Khi bà ấy cười nói, đem lại cảm giác rất gần gũi.
 
Tô Trĩ Yểu cúi đầu cười dịu dàng, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
 
"Cô là… Của Hạ." Saria đưa ra ánh mắt dò hỏi, kéo dài âm thanh một cách kiên nhẫn.
 
Tô Trĩ Yểu dừng một chút, sau đó ngây người "À" một tiếng.
 
“Tôi là… Của anh ấy” Không nghĩ ra được câu trả lời nào cho đàng hoàng, Tô Trĩ Yểu nhìn Hạ Tư Dữ cầu cứu, nhưng anh lại đảo mắt, vô tư đưa ly nước lên môi uống nước, như thể không nhìn thấy cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trĩ Yểu cắn môi, lại hướng ánh mắt về phía Saria, cười không tự tin: "Bạn bè?"
 
Câu trả lời này khiến Saria che môi mỉm cười.
 
Tô Trĩ Yểu ngạc nhiên chớp chớp mắt, nhìn Hạ Tư Dữ chăm chú, rồi chuyển sang tiếng phổ thông, như thể dùng mật mã thì thầm với anh: “Tôi có nói gì sai sao?”
 
Hạ Tư Dữ ngoái đầu nhìn cô, không đáp.
 
Tô Trĩ Yểu thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, giống như không muốn nói chuyện với cô, cô mím chặt miệng, vừa mới cúi đầu xuống đã nghe thấy anh thấp giọng nói: "Tôi không có... Người bạn nhỏ như em."
 
Vậy mà lại ghét bỏ cô.
 
“Vậy cũng không thể nói là con gái anh chứ…” Tô Trĩ Yểu lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ.
 
Hạ Tư Dữ bị cô làm cho tạm thời không biết nói gì.
 
Im lặng một lúc, anh nghiêm túc như một người cha đang giáo dục con gái: “Không biết nói gì thì ngoan ngoãn nghe tôi nói.”
 
Vừa rồi rõ ràng là anh giả vờ không nghe thấy.
 
Tô Trĩ Yểu áy náy, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ồ."
 
Hạ Tư Dữ bình tĩnh giải thích cho Saria, nói tiếng Đức rất lưu loát, Tô Trĩ Yểu yên lặng lắng nghe, cô lấy làm kinh ngạc trước tài năng ngôn ngữ của anh, vô tình nghe rất chăm chú.
 

Cô không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, chỉ biết sau khi trao đổi, Saria đột nhiên mỉm cười, sau đó nhìn cô ân cần hỏi: “Thứ năm tuần sau, một học sinh của tôi sẽ tổ chức buổi hòa nhạc từ thiện cá nhân tại nhà hát kinh kịch. Cô có muốn tham gia và chơi một bản hòa tấu trực tiếp với cậu ấy không?"
 
Tô Trĩ Yểu sửng sốt một hồi, hoài nghi mình nghe lầm, không thể tin nói: "Có thể sao?"
 
Saria cười thẳng thắn: "Tại sao lại không?"
 
Nụ cười của Tô Trĩ Yểu chưa chạm đến đỉnh mày đã lại rũ xuống, tâm trạng từ mừng rỡ chuyển sang tiếc nuối: “Nhưng chỉ còn một tuần mà thôi…”
 
Cô chỉ có kinh nghiệm biểu diễn ở sự kiện do trường tổ chức, chưa từng đứng trên sân khấu biểu diễn chính quy trang trọng như vậy, nói thật cô sợ mình làm không tốt lại gây phiền phức cho người khác.
 
"Đủ rồi." Saria cũng không nghĩ thế, ra dáng phong cách bậc thầy: "Cô gái trẻ nghe tôi nói, tự tin lên, việc này đối với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp không khó."
 
Không biết có phải vì sự có mặt của Hạ Tư Dữ hay không, trong tiềm thức Tô Trĩ Yểu cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác ngại ngùng ban đầu lập tức biến mất, trong lòng cũng có thêm chút dũng khí.
 
Cảm giác đó nói thế nào đây, cứ như bạn biết rằng sẽ có người nâng đỡ bạn, rơi xuống cũng không sợ ngã.
 
Tô Trĩ Yểu được khích lệ, không giấu nổi cảm kích cười: "Cảm ơn bà, tôi sẽ cố gắng hết sức."
 
Saria nhướng mày, nhẹ nhàng ôm vai cô: "Thời gian rất quý giá, tại sao chúng ta không bắt đầu luyện tập ngay bây giờ nhỉ?"
 
Được nữ nghệ sĩ dương cầm số một thế giới thân thiết ôm vai như được truyền năng lượng vào cơ thể, Tô Trĩ Yểu đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết, vui mừng không nói nên lời: "Được thôi!"
 
Lời vừa dứt, một cuộc điện thoại đã tạm thời kéo Saria ra khỏi phòng đàn, vô tình tạo cơ hội ngắn ngủi để hai người ở một mình.
 
Nhìn thấy bóng dáng Saria dần biến mất, Tô Trĩ Yểu vuốt ngực, bình tĩnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Dọa chết tôi rồi."
 
Hạ Tư Dữ quay sang nhìn cô.
 
Hôm nay cô búi tóc kiểu công chúa, trên tai cài một chiếc kẹp pha lê, khuôn mặt trắng nõn dưới lông mày và đôi mắt thanh tú không tì vết khiến cô trông càng thêm trẻ con.
 
Anh thầm nghĩ, quả nhiên cô vẫn còn là một cô bé, dù sao sợ giáo viên cũng là bản tính của trẻ con.
 
“Ở trước mặt tôi, không phải em rất nhanh mồm nhanh miệng sao?” Hạ Tư Dữ không nhanh không chậm nói.
 
Đó là bởi vì anh lòng dạ xấu xa.
 
Đương nhiên không thể nói cho anh biết sự thật này, Tô Trĩ Yểu mơ hồ đáp: “Đó là chúng ta quen thuộc như thế…”
 
Hạ Tư Dữ nhếch môi dưới rất nhẹ.
 
Chút suy nghĩ nhỏ nhặt của cô gái đối với anh không có vấn đề gì cả, anh dường như đã quen với việc giả vờ không để ý nên chỉ thản nhiên hỏi: “Được chưa?”
 
Tô Trĩ Yểu bối rối vài giây mới nhận ra anh đang hỏi cô xem tiếp theo đây có thể ứng phó không.
 
“Anh cố ý đến đây cùng tôi sao?” Tô Trĩ Yểu cười đáp lại, ánh mắt sáng ngời khó tin nhìn lên.

 
Khoảnh khắc nhìn nhau, Hạ Tư Dữ ngoảnh mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, cầm ly lên uống một ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
 
“Đi ngang qua.” Anh nghiêm túc đáp.
 
Tô Trĩ Yểu nghi ngờ nhìn anh: "Đi ngang qua phòng chơi đàn ư?"
 
Đúng lúc này, cửa bị gõ nhẹ hai cái.
 
Tô Trĩ Yểu theo tiếng quay lại, thấy Từ Giới đang đứng ở cửa, tay ôm túi mèo.
 
"Thưa anh, kiểm tra xong rồi, rất khỏe mạnh."
 
Hạ Tư Dữ khẽ gật đầu, khẽ "ừm" một tiếng.
 
Tô Trĩ Yểu còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói của bọn họ thì đã nhìn thấy cái đầu bông xù dễ thương của mèo con nhô ra từ chiếc lồng trong suốt.
 
Cô nửa kinh ngạc nửa vui mừng, chạy bước nhỏ tới, mở lồng mèo ra, ôm chú mèo ra ngoài, hỏi Hạ Tư Dữ: "Sao anh lại dẫn em gái ra ngoài?"
 
Làm việc lâu như vậy, Từ Giới theo bản năng trả lời những câu hỏi nhỏ thay anh: "Cô Tô, anh Hạ bảo tôi đưa Nhị Yểu đến bệnh viện thú y kiểm tra sức khỏe."
 
“Ồ…” Tô Trĩ Yểu chợt hiểu ra.
 
Nghe thấy những lời này, cô bất giác cho rằng anh thật sự chỉ là đi ngang qua, sau đó mới phát hiện tối hôm qua mình suy nghĩ không chu đáo, quên mất việc khám bệnh.
 
Sau đó, Tô Trĩ Yểu chợt tỉnh, trừng mắt nhìn Từ Giới chằm chằm, tức giận nói: “Nhị Yểu?”
 
Từ Giới giật mình.
 
Anh ấy chỉ gọi theo ông chủ, không hiểu làm sai chuyện gì khiến cô gái này không hài lòng.
 
Suy nghĩ một chút, Từ Giới nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi thị phi này, vừa vô tội vừa dè dặt đứng lên, nói với người phía sau: "Anh Hạ, tôi đi ra ngoài chờ anh."
 
Sau đó anh ấy gật đầu với Tô Trĩ Yểu, dứt khoát xoay người rời đi.
 
Đôi bốt ngắn của Tô Trĩ Yểu phát ra tiếng lách cách, bước lại gần Hạ Tư Dữ, hất cằm lên: "Nhị Yểu gì?"
 
Trông mặt cô như muốn tính sổ với anh.
 
Khoé miệng Hạ Tư Dữ mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng rất nhanh đã kìm lại, thản nhiên hỏi: "Con mèo này, không phải tặng cho tôi sao?"
 
Giọng Tô Trĩ Yểu trở nên khàn khàn, sau một lúc lúng túng mới bất đắc dĩ nói nhỏ: "Là tặng cho anh, sao thế?"

 
"Mèo của tôi, tôi có quyền đặt tên cho nó."
 
"..."
 
Tư thế của anh cũng giống như lúc nhẹ nhàng khống chế cục diện trong giới kinh doanh, ai cũng đừng mơ lấy lòng anh, nếu thật sự tranh luận, Tô Trĩ Yểu chung quy cũng không phải đối thủ của anh.
 
Cô không nghiêm túc tranh luận với anh, mà cúi đầu nựng con mèo, hơi phồng má lẩm bẩm: “Anh mới là đồ ngốc…”
 
Chỉ nói thôi cũng không thể hết giận được, Tô Trĩ Yểu rất muốn trừng mắt nhìn anh.
 
Kết quả khi ngước mắt lên, người này vẫn nhàn nhã uống trà, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh nắng như dát vàng chiếu vào người khiến anh trông vô cùng nhàn nhã.
 
Tô Trĩ Yểu càng nghĩ càng tức giận, nhón chân nhấc Nhị Yểu trong lòng lên, nắm lấy chân mèo, bất chợt vỗ vào má phải người đàn ông một cái.
 
Không có sức gì, chỉ là ấn xuống một cái.
 
Miếng thịt của mèo con áp sát vào mặt, rất mềm mại, Hạ Tư Dữ khó hiểu quay đầu lại: "Làm gì vậy?"
 
Khí thế của Tô Trĩ Yểu chỉ tồn tại trong một giây, cô liền bị con ngươi đen láy của anh doạ cho ngây người, có chút chột dạ ôm lấy Nhị Yểu, lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, không dám làm càn nữa.
 
Nhưng vẫn không phục lắm.
 
Vì vậy, cô dùng giọng điệu hèn nhát nhất, yếu ớt nghẹn lời nói: "Đánh anh."
 
Hạ Tư Dữ nhìn cô cười nhẹ.
 
Cô gái nhỏ chỉ là một con bê vừa mới sinh, vô tri không chút đáng sợ, không biết kiềm chế, thử thách giới hạn của mãnh thú.
 
Tô Trĩ Yểu giương khóe mắt nhìn lén anh, thấy vẻ mặt anh vẫn như cũ, cười cười đi về phía sau nửa bước.
 
“Vừa rồi anh nói gì với bà Saria?” Sau khi chuyển đề tài, cô không khỏi lộ ra vẻ mặt thắc mắc: “Nói tôi là con gái anh thật sao?”
 
Hạ Tư Dữ cụp mi, tầm mắt chậm rãi rơi xuống trên mặt cô: "Sao?"
 
Vì sự khác biệt về chiều cao, mỗi khi họ nói chuyện trực tiếp, luôn có cảm giác anh đang nhìn cô từ trên cao xuống.
 
Mặt Tô Trĩ Yểu tràn đầy sự bối rối.
 
Anh cúi đầu, áp mặt lại gần, đè xuống hơi thở nóng bỏng phả lên sống mũi cô, từ khoảng cách gần nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Em có daddy complex?"
 
Trong những năm ở Mỹ, Tô Trĩ Yểu bị những nữ sinh ngoại quốc cởi mở xung quanh ảnh hưởng, biết được rất nhiều kiến ​​thức giới tính, trong đó bọn họ say mê nhất là văn học daddy, đàn ông già.
 
Gọi bạn trai, không phải darling mà là daddy, họ nói, đây là một loại sở thích, nhất là khi đang yêu mà xin tha.
 
Tô Trĩ Yểu không hiểu, chỉ cảm thấy thật biến thái.
 
Nhưng rất kỳ lạ, loại từ vựng biến thái này, sau khi truyền qua giọng nói khàn khàn của anh, lại khiến cô cảm thấy có chút quyến rũ và hứng thú.
 
Hô hấp Tô Trĩ Yểu chậm lại, vành tai hơi ửng đỏ.
 
Cô nhướng mày, cố gắng kiềm chế bản thân.

 
Hạ Tư Dữ nhếch nửa môi dưới, ngừng trêu chọc cô, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày: “Tôi đã nói với bà ấy, em là em gái có mối quan hệ rất tốt với tôi, Saria đã không nhận học sinh suốt hai mươi năm nay rồi, dạy em là đã rất nể mặt rồi, hành động thông minh một chút."
 
Tô Trĩ Yểu cảm thấy mình bị mắng ngầm.
 
Vừa rồi cô còn nói mình với anh là bạn, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là cô không giỏi giao tiếp cho lắm.
 
“Ồ.” Tô Trĩ Yểu đáp lại, thu hồi sự xấu hổ vừa rồi, lẩm bẩm cãi lại: “Vậy tôi cũng không có yêu anh trai mình…”
 
Hạ Tư Dữ khịt mũi cười: "Còn chuyện gì nữa không?"
 
"Hết rồi."
 
"Ừm, trả con mèo đây, tôi phải đi rồi."
 
Anh cũng không phải người rảnh rỗi, chắc chắn là sắp đến công ty chi nhánh, Tô Trĩ Yểu cũng không giữ anh lại mà ngoan ngoãn hỏi anh: “Vậy buổi tối anh trở về Phàm Tỉ, có thể thuận đường đến đón tôi không?"
 
“Chúng ta cùng nhau về nhà.” Cô nói giọng lanh lảnh, cười dịu dàng với anh.
 
Hạ Tư Dữ quan sát cô một lúc, chắc chắn cô không nói đùa, sau đó nhướng mày: “Còn thật sự muốn sống bên chỗ tôi sao?”
 
"Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"
 
"Tôi nói xong với em khi nào?"
 
“Tối hôm qua.” Tô Trĩ Yểu coi như là đương nhiên, giả điên: “Anh không từ chối, không từ chối chẳng phải là đồng ý sao, bây giờ anh muốn nuốt lời ư?"
 
Cái miệng nhỏ nhắn than thở liên tục, Hạ Tư Dữ không chen vào được chữ nào, cô lại chớp đôi mắt ngấn nước, ấm ức nói: “Tôi với người nhà đã lục đục rồi, hành lý cũng chuyển hết đến Phạm Tỉ rồi. . . "
 
Lúc than thở thì nói thao thao bất tuyệt, giọng điệu của cô nhẹ nhàng lại mềm mại, vẻ ngoài đáng thương đó, khiến người ta không phản cảm, cũng không kìm được mà mềm lòng.
 
Xem ra, nếu hôm nay anh không đồng ý, cô sẽ trở thành đứa trẻ không nhà không cửa.
 
Hạ Tư Dữ đột nhiên có chút nhức đầu, khịt mũi nặng nề thở dài, dây dưa cũng không thu được kết quả gì nên cũng lười quan tâm: "Tự ngủ ở phòng dành cho khách."
 
Trong nháy mắt nụ cười của Tô Trĩ Yểu tỏa ra khắp mặt.
 
“Hạ Tư Dữ, anh tốt với tôi thật!” Cô vui vẻ, tiến tới xoa đầu Nhị Yểu, lời nói ngọt hơn mật: “Chị không ở đây, em phải ở bên anh ấy đàng hoàng đó.”
 
Đây là cô gái đòi hỏi nhất mà anh từng gặp.
 
“Cố lên.” Hạ Tư Dữ mặt không cảm xúc đáp lại, hít sâu một hơi, đặt ly xuống, chuẩn bị rời đi.
 
Giây tiếp theo, lại thấy cô bé mặt ngây thơ nhìn qua.
 
Đối diện với cửa sổ kính sát sàn, ánh sáng phản chiếu đôi mắt xinh đẹp của cô thành màu hổ phách trong suốt, trong veo như ngọc bích.
 
Cô mỉm cười, hàm răng trắng đều, trong cử chỉ chớp mắt của cô có một chút điệu đà đáng yêu và một chút ranh mãnh.
 
"Tôi đang nói chuyện với em gái, anh trai hứa gì vậy?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui