Si tình làm sao mà thành

Cô bé ngoan.
 
“Yểu Yểu?”
 
Một giọng nói nghiêm túc bỗng nhiên xen vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên tầng cao nhất trụ sở chính của đài truyền hình, trong trường quay rộng cả trăm mét vuông này ngoại trừ những thiết bị thu cần thiết và đạo diễn ra, chính giữa chỉ đặt một bộ bàn trà và ghế sofa phong cách Bắc Âu sang trọng.
 
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía khung cảnh bên ngoài cửa. Nhìn ra ngoài, có thể thấy được bao quát cảnh đêm hoa lệ ở Bắc Kinh. Ngựa xe tấp nập như nước, qua lại như thoi đưa, đèn neon thắp sáng khiến cả thành phố như một bầu trời đầy sao, những bóng sáng đủ màu sắc phía xa mờ ảo như sương mù.
 
Tuyết đang rơi giữa trời đêm.
 
Ánh nhìn lơ đãng của Tô Trĩ Yểu dần tập trung lại từ phía bên ngoài cửa sổ, cô nhìn vào mắt nữ MC trẻ tuổi mặc váy công sở ngồi ở sofa phía đối diện.
 
Cô chợt nhận ra bản thân vẫn còn đang nhận phỏng vấn của đài truyền hình.
 
Lúc nãy cô đã thất thần. Khi MC hỏi về hình mẫu lý tưởng của cô, cô không nhịn được mà nhớ tới người đàn ông mình gặp ở biệt thự của giáo sư vào buổi tối hai năm trước. Đoạn ký ức xa vời những vẫn khiến lòng người không khỏi xao động, cô có ấn tượng rất sâu sắc.
 
Hôm nay rất trùng hợp lại là giáng sinh, sinh nhật hai mươi tuổi của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuyết rơi rồi.”
 
Nữ MC thoáng sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được của câu “nhất tiếu khuynh thành” này. Cô ấy vô thức ngây người một lúc trước nụ cười ngọt ngào của cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa kính.
 
Đúng thật.
 
Không ai có sức chống cự lại nụ cười như vậy, nữ MC trước nay luôn ngồi ngay ngắn trong lúc làm việc cũng không kìm được mà mềm lòng, đè kịch bản dưới tay, giọng nói trở nên cưng chiều hơn: “Nếu không muốn trả lời vấn đề này thì chúng ta bỏ qua, không sao đâu.”
 
Đây cũng là một thủ đoạn nhỏ của Tô Trĩ Yểu.
 
Lúc không biết làm thế nào cô sẽ nặn ra một nụ cười trong trẻo như vậy, thường thì đối phương sẽ không làm khó cô nữa.
 
Có vẻ hơi khốn nạn nhưng trước mắt chưa có lần nào xảy ra sai sót.
 
“Tất nhiên là thích anh trai tươi sáng, ấm áp rồi.” Tô Trĩ Yểu không hề né tránh, khẽ dựa vào tay ghế sofa, nghiêng đầu đáp: “Tốt nhất là dịu dàng, biết quan tâm giống chị ấy.”
 
Tốt nhất là hoàn toàn trái ngược với tên đàn ông xấu xa đó, cô thầm nghĩ.
 
Tiếng gọi “chị” ngọt lịm của cô khiến trái tim nữ MC bỗng chốc tan chảy.
 

Trước ngày hôm nay, cô ấy vẫn luôn không hiểu tại sao cô con gái út trẻ tuổi nổi tiếng của nhà họ Tô lại có thể khiến cho hơn nửa số lượng cậu ấm giàu có ở Bắc Kinh bằng lòng hạ thấp phong thái để theo đuổi cô.
 
Giờ đây cô ấy đã hiểu ra rồi.
 
Cô gái trước mặt cô ấy mặc một chiếc váy sa tanh liền thân sang trọng màu hồng sâm panh, tay váy bồng bềnh, mái tóc xoăn nhẹ nửa buộc nửa thả. Chân đi đôi boot da cừu màu trắng ngà, giá khởi điểm tới mấy chục vạn. Đôi chân thon dài đặt nghiêng khép vào nhau theo tư thế ngồi, trông vô cùng dịu dàng.
 
Làn da trắng hồng trời sinh mịn màng, cô ngồi đó trông tao nhã như một con búp bê sứ.
 
Xinh đẹp như vậy, chỉ cần mỉm cười thôi cho dù có phạm tội cô ấy cũng cảm thấy cô vô tội.
 
Thế là, trong suốt thời gian phỏng vấn còn lại, tất cả những câu hỏi sắc bén đều được nữ MC tự động lược bỏ, không nỡ làm khó cô.
 
“Yểu Yểu vừa mới tốt nghiệp về nước chưa được bao lâu, có ý định sắp xếp một buổi biểu diễn cá nhân không, có thể tiết lộ một chút chứ?” Cuối cùng, MC mỉm cười đưa ra câu hỏi kết thúc.
 
Ngón tay trắng nõn của Tô Trĩ Yểu xoa cằm, sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, cô trả lời như không trả lời: “Em còn phải học tập những người đi trước nhiều hơn.”
 
Phỏng vấn kết thúc, Tô Trĩ Yểu đứng dậy, trợ lý ôm một chiếc áo khoác dài bằng lông chồn màu trắng chạy lên, bọc kín đôi vai gầy yếu của cô. Dăm ba bảo vệ hộ tống cô rời khỏi trường quay, cô còn mỉm cười với MC một cái, dùng giọng nói dịu dàng như được ngâm trong rượu ngọt nói: “Chị vất vả rồi.”
 
Cô công chúa khiêm tốn, xinh đẹp lại lễ phép.
 
Nữ MC càng lúc càng thích cô.
 
“Phương Húc, công việc kết thúc rồi, còn nhìn gì nữa!” Sau khi nữ MC thu lại cảm xúc, cô ấy cuộn kịch bản lại gõ lên đầu người quay phim phía trên.
 
Phương Húc vẫn còn chìm đắm trong hình ảnh bóng lưng cô gái vừa biến mất phía cửa ra vào, linh cảm về tiêu đề mới chợt trào ra cuồn cuộn không ngừng. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. 
 
“Tiểu Điêu Thuyền Tô Trĩ Yểu: Hoàn toàn xứng đáng với danh xưng công chúa Piano trong giới Bắc Kinh…” Cậu ta búng ngón tay, đọc từng câu từng chữ, tự mình vỗ tay khen hay: “Chị An, tiêu đề này của em thế nào? Tập này của chị chắc chắn sẽ nổi lắm! Vị trí đầu trong kỳ kiểm tra đáng giá tháng sau nhất định sẽ thuộc về chị!”
 
“Nghĩ cái gì vậy, quên là lão Giản đang phỏng vấn ai ở phòng bên cạnh hả?”
 
Vừa nghe tới đây Phương Húc lập tức nhớ ra, tặc lưỡi cảm thán: “… Anh Giản đúng là giỏi thật đó, vị lão đại Hồng Kông đó cũng mời được, người này tàn nhẫn tự tay đưa cha mình vào tù đó… Chậc, em nói này, chương trình chiếu cùng một ngày đó, xem ra hai người các chị phải tranh đấu rồi.”
 
An Lam không nói gì, đúng là lần này cô ấy chịu thua.
 
Phương Húc xoa tay mong đợi, hóng chuyện không chê chuyện lớn: “Tiểu Điêu Thuyền Bắc Kinh PK Hạ lão đại Hồng Kông, đúng là đáng mong chờ!”
 
“Chị An, chị cá tỉ lệ xem của ai sẽ cao hơn?” Phương Húc tiếp tục hỏi.
 
An Lam lặng lẽ lườm cậu ta rồi rời đi.
 
Đặt thiên sứ nhỏ xinh đẹp của cô ấy cạnh một ác ma tàn ác mà được sao?
 

Dưới lầu trụ sở chính đài truyền hình.
 
Gió thổi bông tuyết nhẹ không ngừng bay qua mái hiên ngoài cao ốc, bất chợt bị chiếc ô trong suốt chặn lại.
 
Dưới ô, Tô Trĩ Yểu cầm một que kem sữa dừa muối màu xanh, trợ lý đang giơ điện thoại cho cô xem.
 
Trợ lý có một cái tên rất đáng yêu, Thái Tiểu Nhung.
 
Tiểu Nhung chỉ lớn hơn Tô Trĩ Yểu hai tuổi, đeo một chiếc kính cận tròn, là một cô gái đơn thuần, cẩn thận. Trong lúc đợi xe, cô ấy xác nhận lịch trình mấy tháng sau với Tô Trĩ Yểu.
 
Số lượng hoạt động trong lịch trình cũng không nhiều, đều là phỏng vấn và tiệc tối. Kem lạnh chậm rãi tan chảy trong miệng, giọng Tô Trĩ Yểu cũng mang theo chút hơi lạnh: “Hội đấu giá từ thiện đã sắp xếp xong rồi, lễ hội âm nhạc piano quốc tế Hồng Kông đâu?”
 
“Ý của công ty là, chúng ta không cần phải tham gia những hoạt động có tính chất thi đấu như thế.” Tiểu Nhung thật thà trả lời.
 
“Lí do là gì?” Tô Trĩ Yểu nghe xong rất muốn cười lớn: “Sợ kỹ thuật của em không bằng người khác, sợ rằng hình tượng mong manh công ty xây dựng cho em sẽ bị em làm hỏng sao?”
 
Phía trên thật sự có ý như vậy, Tiểu Nhung cân nhắc chọn lọc từ ngữ, uyển chuyển nói: “Không phải, không phải… là sau khi công ty xem xét, lễ hội âm nhạc đó quy tụ rất nhiều tiền bối trong nghề, em còn trẻ như vậy, phần thắng cũng không lớn cho lắm, hơn nữa Yểu Yểu, em cũng không thiếu tài nguyên và sự nổi tiếng mà.”
 
Tô Trĩ Yểu nhìn cô ấy như thể đang nhìn một sinh vật lạ, không hiểu logic trong câu nói đó: “Em là idol sao?”
 
Tiểu Nhung thản nhiên lắc đầu.
 
“À.” Tô Trĩ Yểu cười nhẹ, mang theo vẻ gian xảo khó đoán: “Còn tưởng rằng công ty định để em đầu quân vào giới giải trí cơ đấy.”
 
Về phương diện biểu diễn piano trước nay cô luôn có chủ kiến của riêng mình, Tiểu Nhung có dự cảm chẳng lành: “Vậy mấy lời mời phỏng vấn và tiệc tối này…”
 
Tô Trĩ Yểu cong mắt, cười nhưng không nói.
 
Quả nhiên… lại là nụ cười quen thuộc khiến người ta không thể từ chối này…
 
Giả vờ ngoan ngoãn, âm thầm lôi kéo người khác bằng khuôn mặt xinh đẹp ấy.
 
Là những thứ cô giỏi nhất.
 
Tiểu Nhung gãi đầu, lo lắng xem phải ăn nói với công ty như thế nào, không phối hợp với thông báo sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. 
 
Cô ấy muốn nói thêm nhưng thấy cô không hề chú ý, trong đầu Tiểu Nhung xuất hiện một hàng chữ “Nếu không chơi đàn cho tốt sẽ phải về nhà thừa kế gia sản”.
 
Được rồi.
 

Đây không phải là chuyện mà tầng lớp người được trả lương như cô ấy phải lo lắng.
 
“Em có thể thua, cũng không sợ mất mặt.” Giọng nói Tô Trĩ Yểu vẫn nhẹ nhàng như cũ, cô bất lực nói. Cô cắn một miếng kem, nhìn về chân trời xa xa.
 
Tiểu Nhung nhìn góc nghiêng của cô, bỗng nhiên bừng tỉnh.
 
Giây phút đó, Tiểu Nhung cảm thấy trước mặt cô ấy lúc đó là một chú chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng, ngẩng đầu nhìn lên trời tuyết mênh mông. Có một nỗi bi thương đang chảy dài trong đôi mắt, có cầu mong nhưng lại không có gì để mong đợi, không nơi nào để nương tựa.
 
Tâm tư của Tiểu Nhung rất mẫn cảm, hiểu được rằng cô hoàn toàn đang bị công ty bồi dưỡng theo chiều hướng trái ngược, cô ấy không nhịn được mà đau lòng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Yểu Yểu, hay là em nói với giám đốc Tiểu Trình đi, mở rộng điều khoản hạn chế không cho phép hợp tác riêng này. Nếu vậy, sau này em thích hoạt động liên quan đến piano hoặc thi đấu âm nhạc, chúng ta có thể tự mình đi bàn bạc.”
 
Tô Trĩ Yểu quay đầu cười một cái: “Không cần đâu.”
 
Cô và truyền thông Trình Ngu ký hợp đồng hợp tác toàn diện, là do năm đó cha cô thay cô ký, lúc đó cô còn chưa thành niên.
 
Có nhiều công ty quản lý đa quốc gia về âm nhạc chất lượng cao như vậy, cứ nhất quyết phải ký với truyền thông Trình Ngu chuyên về bồi dưỡng nghệ sĩ thần tượng. Tô Trĩ Yểu thật sự không hiểu ban đầu cha cô nghĩ gì.
 
Nhưng không sao.
 
Bây giờ cô đã trưởng thành rồi, cũng đã tốt nghiệp, đang đi trên con đường hủy bỏ hợp đồng với Trình Ngu.
 
Tiểu Nhung nghi ngờ, thấy cô không muốn nói nhiều nên không dám thêm, chỉ lẩm bẩm, tiến lên chỉnh lại áo lông chồn trắng trên người Tô Trĩ Yểu: “Tuyết dày hơn rồi, sao chú Dương còn chưa tới vậy?”
 
Xe bất ngờ gặp phải sự cố nên tài xế chỉ có thể tạm thời lái xe mới đến, có lẽ là do tối nay đông người nghỉ lễ dẫn đến tắc đường. Tô Trĩ Yểu buồn chán, không thích ngồi đợi trong phòng nghỉ.
 
Tiểu Nhung nhớ tới chuyện gì đó, tháo kính xuống rồi nói: “Phải rồi Yểu Yểu, lúc em ở trong trường quay, điện thoại có nhiều cuộc gọi đến lắm.”
 
“Ai?”
 
“Thì đám cậu ấm đó chứ ai, còn có cả giám đốc Tiểu Trình nữa, nói là bên Thương Mại Quốc Tế tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho em, có đi không?” Tiểu Nhung dần để lộ ra sự thích thú của mình: “Yểu Yểu, vận đào hoa của em nhiều thật đó, nhiều trai đẹp như vậy đều thích em.”
 
Tô Trĩ Yểu nhíu mày, nhớ tới những khuôn mặt bất cần đời đó. Cô lười phải giả bộ, mang theo sự ghét bỏ, thầm nói: “Xấu xí, ai thèm bọn họ yêu thích chứ.”
 
Tiểu Nhung trầm giọng cười: “Vậy về nhà nhé?”
 
Ánh mắt Tô Trĩ Yểu khó nhận ra khẽ lóe lên sự xao động.
 
“Thôi.” Cô cụp mắt, dùng giày đá tuyết rơi xuống, nhẹ giọng tự nói một mình: “Ở nhà cũng chẳng có ai đợi em.”
 
Không đợi Tiểu Nhung trả lời, giây tiếp theo, Tô Trĩ Yểu coi như không có chuyện gì, mở miệng nói trước: “Gửi một email cho giáo sư của em đi.”
 
Tiểu Nhung gật đầu, mở điện thoại, hỏi cô nội dung.
 
“Em muốn hai tấm vé tham gia lễ hội âm nhạc, nghe nói lễ khai mạc lần này mời một vị khách quý quan trọng rất thần bí, chắc chắn vé đã bị tranh hết rồi, giáo sư quen biết rộng trong giới này, chị hỏi thầy ấy xem có quan hệ với bên Hồng Kông không.” Tô Trĩ Yểu nói.
 
Không thể lên sân khấu, vậy thì cũng phải giành cơ hội làm khán giả chứ.
 
Tiểu Nhung cúi đầu viết mail, Tô Trĩ Yểu khẽ đặt cán ô lên vai, bên ngoài thường xuyên có tuyết bay vào, rơi trên gạch men ven thềm.
 
Cứ nhìn mãi, Tô Trĩ Yểu dần trở nên thất thần, không biết nghĩ đến điều gì, quên luôn cả việc phải cắn cây kem trên tay.

 
“Bùm…” Một tiếng nổ bất ngờ vang lên.
 
Tô Trĩ Yểu rùng mình, gần như là phản xạ có điều kiện, cô ngồi sụp xuống, ô và kem cũng vứt sang một bên, sợ đến mất hồn.
 
Tiểu Nhung cúi đầu nhìn cô: “Sao thế Yểu Yểu?”
 
Không xảy ra chuyện gì cả.
 
Hơi thở của Tô Trĩ Yểu hơi gấp, nhìn lên trời, hoảng hốt chưa kịp ổn định lại. Cô nhìn thấy một bông pháo hoa bay lên, nở ra giữa tiếng nổ, chiếu sáng rực bầu trời đêm. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. 
 
“…”
 
Hình ảnh buổi tối hai năm trước đã để lại bóng đen tâm lý trong lòng cô.
 
Tô Trĩ Yểu nhắm mắt, tự an ủi: “Không sao, đứng mệt rồi.”
 
Cô nhặt ô lên, vứt que kem đã hy sinh vào thùng rác.
 
Tô Trĩ Yểu còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, một bóng đèn xe sáng choang đột nhiên chiếu lên chiếc ô trong suốt của cô, khiến cả chiếc ô gần như phát sáng.
 
Cô bị chói đến mức phải híp mắt lại, đứng ngược ánh sáng nên đành che mắt nhìn qua.
 
Một chiếc Bugatti công vụ màu đen dài dừng trước cửa cao ốc.
 
Biển số xe màu đen, đuôi là năm số 0 kiêu ngạo.
 
Cửa kính cảm ứng của cao ốc tự động mở sang hai bên, nhân viên đeo găng tay trắng bước nhanh tới mở cửa xe, đứng thẳng người chờ đợi.
 
Trông có vẻ như có nhận vật lớn nào đó đến, một đám vệ sĩ mặc vest đi giày da vây quanh người đàn ông vừa bước ra khỏi đài truyền hình, bầu không khí yên ắng dường như có chút hỗn loạn, càng trở nên gấp gáp hơn.
 
Tò mò là nhân vật nào khí thế như vậy, Tô Trĩ Yểu vô thức nhìn qua hai cái. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland. Mặc dù người đàn ông đó cao hơn những người bên cạnh một chút nhưng lại bị mấy vệ sĩ cường tráng xung quanh chắn mất nên cô không nhìn thấy gì cả.
 
Lúc này, một người đàn ông khá gầy cầm điện thoại đuổi theo anh, trông dáng vẻ có lẽ là trợ lý: “Ông chủ, điện thoại của giáo sư Zane, ông ấy mong ngài có thể giúp một chuyện.”
 
“Tôi sẽ trả lời điện thoại sau.”
 
Giọng nói của người đàn ông đó giống như một chiếc máy hát cổ điển đang chậm rãi phát nhạc trong đêm tuyết, lạnh lẽo, kiêu ngạo.
 
Nhưng lại được hòa lẫn chút dịu dàng của giọng Hồng Kông và tiếng Quảng Đông.
 
Bọn họ dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện, Tô Trĩ Yểu nghe không hiểu, cũng nghe không rõ cho lắm. Cô chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông này không hề xa lạ, khiến cô bỗng chốc rơi vào trạng thái muốn tỉnh giấc nhưng lại không tỉnh được.
 
Ngày đông tuyết dày, có tiếng ngọc rơi.
 
Tô Trĩ Yểu bất giác chìm vào trong tiếng tim loạn nhịp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận