Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Đêm hè, bầu trời một mảnh yên tĩnh. Lạc Thường lẳng lặng nằm ở góc nhà, ngờ ngác nhìn bóng đêm đen kịt.

Từng làn gió thoảng qua, mơn trớn da thịt. Thực thoải mái, mí mặt nặng dần…

Một cảm giác quen thuộc xông lên trong tâm trí.

Quá lâu…

Đã quá lâu không còn cái cảm giác ấy…

*****

‘Phụ thân, tại sao người ta lại đối xử với mình như vậy?’

Ngạn Tử ôn nhu xoa đầu đứa con, nhàn nhạt nở nụ cười.

Đau khổ nhưng cũng có hạnh phúc. Đau khổ nhưng không muốn buông xuôi.

Lạc Thường khó hiểu nhìn phụ thân. Hắn không rõ phụ thân đang nghĩ gì.

*****

Lạc Thường khi còn nhỏ đã biết được thể chất đặc thù của mình. Tây Nạp tộc, một chủng tộc bị người đời khinh rẻ, nam cũng như nữ đều có khả năng dựng dục. Mỗi Tây Nạp tộc nhân đều mang trên mình một hình xăm biểu tượng. Khi mang thai, hình xăm đó sẽ chuyển sang màu đỏ tươi, so với màu máu không có gì khác biệt.

Bởi vì thân phận như vậy, hắn không thể cùng những hài tử đồng trang lứa chơi đùa. Cẩn cẩn dực dực để không bị phát hiện bản thân mang trong mình khả năng kì dị. Nhiều năm qua, Lạc Thường đều theo phụ thân bôn ba khắp chốn. Về sau, phụ thân do tìm hiểu được đã đem hắn về thôn xóm của Tây Nạp tộc để sinh sống.

Nằm sâu trong rừng núi, người trong thôn cơ bản không có liên lạc gì với ngoại giới. Một phần cũng bởi vì họ biết rõ, một khi thân phận bại lộ sẽ dẫn đến họa diệt vong. Trong thôn, phần lớn là Tây Nạp tộc nhân, nhưng cũng có người thường. Họ đều vì yêu Tây Nạp tộc nhân mà tình nguyện ẩn thân nơi núi rừng hoang dã.

Khi lần đầu tiên theo phụ thân vào thôn, mọi người tựa như đối với phụ thân vô cùng tôn kính. Lạc Thường đi phía sau cũng không khỏi hãnh diện. Thôn không lớn, chỉ vài ngày, Lạc Thường đã nhận thức hết mọi người. Mỗi sáng sớm khi vừa thức dậy, hắn sẽ cùng phụ thân vào rừng hái thuốc. Cuộc sống trôi qua thật êm đềm.


Hắn cùng phụ thân ở chung một phòng. Vì sợ hắn buổi tối ngủ không may rơi xuống đất, phụ thân để hắn nằm phía trong.

Vừa nghe tiếng chim hót râm ran, Lạc Thường đã từ trong chăn chui đầu ra, vặn vẹo thân thể của mình, vuốt vuốt đôi mắt còn đang ngái ngủ, hướng bên phụ thân mà gọi: ‘Phụ thân…’, bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy, hắn muốn gọi phụ thân dậy.

Lạc Thường ngày thường thức dậy cũng không coi là sớm, sở dĩ hôm nay dậy sớm như vậy bởi…hôm nay là sinh nhật hắn, phụ thân hứa sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi.

‘Phụ thân…’ nhu nhu phát ra âm thanh, Lạc Thường muốn đánh thức phụ thân dậy. Hắn biết rõ phụ thân mỗi ngày đều làm việc vất cả, hắn cũng biết mình gây cho phụ thân không ít phiền toái làm cho phụ thân mệt chết, nhưng để phụ thân ngủ nữa, phụ thân quên mất dẫn hắn đi chơi thì sao. Dù sao một năm mới có một lần, phụ thân sẽ dẫn hắn chợ, mua cho hắn một ít đồ đạc mới. Thân thể nho nhỏ áp lên, Lạc Thường tựa hồ đem cả bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gò má phụ thân: ‘Phụ thân…phụ thân…’ Nhìn phụ thân đến một chút cũng không chịu động, Lạc Thường có chút nóng nảy.

Qua hồi lâu, Ngạn Tử cũng mở mắt, khóe miệng còn mang theo ý cười: ‘Thường nhi…’, nhẹ nhàng ôm hắn trong ngực, gọi tên của hắn ‘Hôm nay chính là sinh nhật sáu tuổi của ngươi…’

Cười cười ôm cổ phụ thân, hôn chụt lên má, hắn nóng vội hỏi: ‘Phụ thân, khi nào thì chúng ta xuống chợ?’

‘Trước tiên rửa mặt, ăn sáng đã.Thường Nhi, ngươi nóng vội cái gì, cả ngày hôm nay, phụ thân sẽ nghe theo ngươi.’

‘Phụ thân, ngươi mang Thường Nhi vào chợ trong thành nha. Thường Nhi nghe Triệu thúc thúc nói, chợ ở đó rất lớn, cái gì cũng đẹp, đồ ăn nào cũng ngon a…Phụ thân, phụ thân…’ Bàn tay nhỏ bé không an phận túm lấy vạt áo mà lắc tới lắc lui, nhìn cũng biết chủ nhân nó hưng phấn đến mức độ nào.

‘Hảo, hảo!’ Ngạn Tử đem Lạc Thường để trên giường, thay hắn chỉnh trang mọi thứ thật tốt: “Hôm nay phụ thân mang ngươi ra chợ, cho ngươi ăn thảo thích!’

‘Ân!’ Lạc Thường ngồi im cho phụ thân thay y phục cho mình, rồi một phen nhày từ trên giường xuống, kéo phụ thân đi rửa mặt, ăn sáng.

Tây Nạp tộc cách chợ rất xa, trên đường đi, để Lạc Thường trước mặt, Ngạn Tử nói: ‘Thường Nhi, ngươi còn nhớ lúc đi phụ thân đã nói gì không?’

‘Ân…’ Lạc Thường nhẹ gật đầu, duỗi bàn tay nhỏ bé bắt đầu đếm: ‘Phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, không được chạy loạn, phải cẩn thận không cho người khác nhìn thấy hình xăm, không được tiết lộ cho người khác mình là Tây Nạp tộc nhân.’

‘Đúng rồi, Thường Nhi phải nhớ kĩ những điều này…Nếu thân phận bị bại lộ, không chỉ chúng ta mà còn những người trong thôn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thường Nhi tuyệt không muốn những người trong thôn bị tổn thương đúng không.’

‘Phụ thân, vì cái gì những người kia lại muốn đuổi giết chúng ta.?’ Lạc Thường nâng lên cái đầu nhỏ có chút khó hiểu.

‘Bởi vì chúng ta vi phạm lẽ thường của nhân sinh…’ Có chút bất đắc dĩ thở dài, Ngạn Tử xoa xoa đầu đứa con: ‘Trời đất sinh ra con người, nam nữ phối hợp là âm dương nhất thể, nhưng Tây Nạp tộc nhân chúng ta, nam nhân cũng có thể sinh con, đó là nghịch thiên.’


‘Chính là chúng ta không có làm sai gì a….Mọi người ở cùng một chỗ không phải rất hạnh phúc hay sao. Như Triệu thúc thúc bọn họ ấy…’

‘Nếu như mỗi người đều mang ý nghĩ đơn giản như vậy, chúng ta đã có cuộc sống yên bình như trước kia.’ Kéo đứa con vào trong ngực, Ngạn Tử khẽ thở dài.

‘Cũng không hẳn là như vậy…Lạc Thường, ngươi có hai phụ thân, phụ thân kia của ngươi rất yêu chúng ta, nhưng chúng ta ở cạnh hắn sẽ gậy cho hắn bất hạnh… Thường Nhi, hãy nhớ kĩ, không phải phụ thân kia không cần ngươi, mà là ta ích kỉ đem ngươi đi. Cho nên, không cần phải hận hắn.’

‘Phụ thân không ích kỉ…Thường Nhi yêu cả hai người…’

Phụ tử hai người cưỡi trên lưng ngựa, chẫm rãi tiến vào thành.

*****

Chợ thực náo nhiệt, Lạc Thường một lần nữa khẳng định lời nói của Triệu thúc thúc. Bởi vì rất nhiều người, hai cha con xuống ngựa đi bộ.  Lạc Thường bị cảnh vật chung quanh lôi kéo sự chú ý. Trên đường phố, ngươi đi lại nhộn nhịp, hai bên bày đầy sạp hàng, còn có rất nhiều cô nương xinh đẹp… Ngạn Tử một bên quan sát đứa con, biểu tình ngạc nhiên, miệng mở to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, thật đáng yêu.

“Thường Nhi, ngươi thấy thế nào?’

‘Ân, phụ thân, thật nhiều người a…’ Lạc Thường phấn khích nhìn, lúc thì chăm chú xem vật phẩm muôn sắc màu của người bán hàng rong phía trước, chốc thì quay sang các món ăn ngon miệng.

Hai người đi dạo vòng quanh, Ngạn Tử mua rất nhiều đồ ăn cho Lạc Thường đem về cấp bọn nhỏ trong thôn. Đồng thời, hắn cũng hỏi xem Lạc Thường muốn gì để cấp hắn làm quà sinh nhật, chính là Lạc Thường đã bị nhiều thứ hấp dẫn cám dỗ, đến cuối cùng cũng không biết mình thích cái gì.

‘Linh linh…linh linh linh…’ Đột nhiên, một chuỗi âm thanh thanh thúy vang lên rơi vào tai Lạc Thường làm hắn hiếu kì ngẩng đầu lên xem. Trên sạp hang của một người bán rong, treo lủng lẳng vài chiếc chuông rất đẹp, đang đung đưa trong gió, phát ra những âm thanh ngân nga không dứt.

‘Phụ thân…’ Lạc Thường kéo kéo tay áo Ngạn Tử.

‘Làm sao vậy?’ Ngạn Tử có chút khó hiểu, nhíu mi nhìn đứa con của mình.


‘Cái kia…’ Lạc Thường chỉ lên chiếc chuông, đôi mắt nỏ long lanh ngập tràn mong chờ.

‘Ngươi thích…’ Ngạn Tử đi đến, chọn lấy một cái vừa tay, thanh toán tiền, sau đó chuyển nó cho Lạc Thường ‘Phụ thân tặng ngươi…’

‘Ân…’ Lạc Thường cao hứng gật nhẹ đầu, sau đó tay ôm chuông, vui vẻ đi chơi tiếp.

Phụ tử hai người đi một vòng, trời đã muốn trưa. Ngạn Tử liền dẫn Lạc Thường vào một  quán ăn, chọn một chỗ khuất ngồi xuống, gọi một ít thức ăn để dùng. Quay sang nhìn Lạc Thường, Ngạn Tử chỉ thấy đứa con nhỏ bé của mình đang dồn hết sự chú ý vào chiệc chuông, trái lắc lắc, phải lung lay, thỉnh thoảng lại bật cười hớn hở.

‘Thường Nhi, ngươi ăn chút gì đi, sau đó phụ thân dẫn ngươi đi chơi tiếp, trước khi trời tối, ta phải về rồi.’

‘Phụ thân…chúng ta…sau này có thể đến đây tiếp không?’ Lạc Thường mở to hai mắt nhìn Ngạn Tử, khuôn mặt nhỏ bé không khỏi có chút chờ mong. Ngạn Tử nhìn cặp mắt thuần khiết không vương chút bụi kia, nhẹ nhàng nở nụ cười: ‘Từ nay về sau a…không, hàng năm, cứ đến sinh nhật ngươi, phụ thân mang ngươi đến đây chơi.’

‘Hảo…người ở đây thiệt nhiều, còn có rất nhiều thứ để chơi, Thường Nhi còn muốn đến nữa.’

Trong chốc lát, tiểu nhị đã đem những món ăn bày ra đầy bàn, Ngạn Tử cẩn thận gắp từng miếng uy Lạc Thường, chỉ sợ hắn vừa nãy chỉ ăn ít điểm tâm mà bị đói.

Lạc Thường khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn hạnh phúc mỉm cười nhai nhia mĩ vị trong miệng.

Đứa con vô lo vô nghĩ, nhưng phụ thân hắn trong lòng lại chất chứa nỗi niềm. Ngạn Tử không phải là không hiểu chính mình rất ích kỉ. Lừa gạt Lạc Sở Khí khi trong bụng đang mang Lạc Thường, cái này thế nhưng vạn lần không phải là mong muốn của hắn. Tại vì hắn không thể làm hại Lạc Sở Khí. Hắn không xứng có được tình yêu của Lạc Sở Khí.  Lạc Thường cũng vậy, thân là Tây Nạp tộc nhân, hắn không thể tồn tại trong cái thế giới bình thường này được. Có lẽ, tương lai của hắn, tương lai của đưa con hắn, rồi cũng sẽ bị trói buộc trong cái thôn nhỏ nhỏ kia thôi. Như vậy, cuộc sống sẽ an toàn mà trôi qua từng ngày.

Hai người rất nhanh liền ăn xong. Đem khóe miệng Lạc Thường lau sạch, Ngạn Tử liền muốn đem Lạc Thường dẫn về: Ngươi đứng ở chỗ này, phụ thân đi lấy ngựa, sau đó chúng ta cùng về nhà. Không được chạy loạn, phải đứng yên một chỗ a.’ Lạc Thường khẽ gật đầu, Ngạn Tử yên tâm đi về phía sau quán ăn.

Nghịch nghịch cái chuông trên tay, Lạc Thường ngoan ngoãn đứng chờ phụ thân trở về. AI ngờ không cẩn thận, chiếc chuông trên tay rơi xuống đất, lăn lăn vài vòng hướng ra xa. Lạc Thường có chút khẩn trương nhìn theo hướng phụ thân vừa mới li khai, phụ thân còn chưa có ra, liền muốn vụng trộm chạy tới nhặt lấy cái chuông. Chuông lăn đến, dừng lại bên chân một người qua đường. Nam nhân đó có chút ngoài ya muốn, cúi xuống xem là vật gì, lại thoáng trông thấy một thân ảnh nhỏ nhỏ đang lao đến: ‘Của ngươi…?’

‘Ân!’ Lạc Thường nhận lấy chiếc chuông, cảm kích ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mặt. Nam nhân này thập phần tuấn tú, tựa hồ không hề hung ác mà còn tỏa ra một tia khí tức đầy ấm áp.

Nam nhân lúc này mới tỉ mỉ đánh giá hài tử trước mặt. Hài tử lại mang trên mình một đôi mắt đen láy cực kì linh hoạt. Ánh mắt ấy, mấy năm nữa, chắc chắn sẽ rất giống người kia…Người kia… Nam nhân không khỏi thở dài.

‘Thúc thúc…Người làm sao vậy? Tại sao lại thở dài?’  Lạc Thường khó hiểu nhìn người trước mặt mình.

‘Không có gì…Chỉ là thúc thúc nghĩ tới một người…Ta không tìm thấy hắn, cũng không biết hiện tại hắn sống thế nào…có chút bận tâm…’ Nam nhân cũng không hiểu sao mình lại ở trước mắt đứa trẻ này nói nhiều như vậy, có lẽ trong thời gian dài cô độc làm cho hắn muốn có người lắng nghe được tâm sự của mình.

‘Thúc thúc…ngươi nhất định sẽ tìm được người đó…’ Lạc Thường không biết làm thế nào để an ủi vị thúc thúc này. Hắn đột nhiên nghĩ tới lời của phụ thân, nếu một người đối hắn nói những lời thương tâm, phải nói những câu tốt đẹp để an ủi người đó: ‘Thúc thúc, nói không chừng, người sắp gặp được người đó a… Người không cần thở dài nữa, thở dài nhiều sẽ mau già đó…’


Nghe được lời nói ngây thơ của trẻ con, Lạc Sở Khí bật cười. Hài tử trước mắt này thật đáng yêu…Nếu hắn cùng người đó ở một chỗ, hài tử của hai người chắc cũng lớn thế này rồi.

‘A!’ Nghĩ tới điều gì, Lạc Thường bỗng kêu toáng lên ‘Phụ thân còn đang chờ ta…’, nói rồi muốn xoay người rời đi.

‘Chờ một chút…’ Nam nhân kéo hài tử lại, từ trong lòng ngực móc ra một túi bánh: ‘Cái này tặng ngươi…’

‘Ôi chao…’ Có chút ngoài ý muốn tiếp nhận, Lạc Thường ngẩng đầu nở một nụ cười tươi rói ‘Tạ ơn thúc thúc…Tạm biệt ngài…!’

Nhàn bóng lưng hài tử rời đi, nam nhân âm thầm thở dài….

Tử…Ngươi vẫn khỏe chứ…

Ngươi mang theo con của chúng ta đi, cuộc sống vẫn hảo chứ…

Ngạn Tử dắt ngựa trở về, không trông thấy bóng dáng Lạc Thường đâu, lo lắng không thôi nghiêng đầu tìm kiếm khắp nơi, rột cục trông thấy bóng dáng nho nhỏ đang chạy về. Dừng ở trước mặt mình, hài tử thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi: ‘Phụ thân…’

‘Không phải nói ngươi phải đứng yên một chỗ chờ phụ thân sao?’ Ngạn Tử thoáng chút tức giận nói, sau đó ngồi xổm trước mặt đứa con kiểm tra một lượt: ‘Vì cái gì không nghe lời phụ thân?’

‘Chuông bị rơi…con chỉ đi nhặt về…’ Biết mình làm sai, Lạc Thường cúi đầu nhận lỗi.

Nhìn vẻ mặt khổ sở vặn vẹo của Lạc Thường, Ngạn Tử thở dài một tiếng, vuốt ve đầu đứa con: ‘Chuông mất có thể mua lại được, nếu như ngươi bị thương thì sao? Lần sau không được như vậy nữa.’ Nói rồi ôm lấy Lạc Thường lên ngựa, hai người men theo đường nhỏ về thôn.

Trên đường, Lạc Thưởng thỉnh thoảng lại liếc trộm phụ thân, cái đầu nhỏ ngó ngoáy trước ngực, hai tay vòng qua thắt lưng phụ thân ôm thật chặt: ‘Phụ thân, con xin lỗi…’

‘Lần sau không được để ta lo lắng nữa…’ Ngạn Tử đem Lạc Thường ôm chặt vào ngực.

Trong lòng phụ thân…ngươi chính là bảo bối…

Vô luận như thế nào phụ thân cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.

…………………..

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui