Yến Phàm Vũ cùng Lạc Sở Khí theo đúng hẹn tới ngọn núi phía thành Nam. Tứ bề vắng lặng, không một bóng người lai vãng, cơ hồ là yên lặng đến đáng sợ.
“Các ngươi đã tới…” Lãnh Sát mỉm cười từ phía sau tảng đá lớn đi lại “Đã lâu không gặp, Lạc Sở Khí…”
“Thật là ngươi, Lãnh Sát…” Bạn cũ gặp mặt, không hề có cảm giác cao hứng, về phía Lãnh Sát, có thể coi như căm hận khôn xiết.
Yến Phàm Vũ không có tâm trạng mà để ý đến cừu hận của bậc bề trên, trong lòng y lúc này chỉ duy nhất lo lắng cho an nguy của Ngạn Lạc Thường: “Lạc Thường đang ở chỗ nào? Ngươi mau đem hắn ra đấy!”
“Ngươi nói thế là sao? Ta đây thân là sư phụ hắn, đau hắn còn không kịp, ngươi lại sợ ta thương tổn hắn sao…”
“Lãnh Sát, nếu như ngươi hận ta, cứ hướng về ta mà trả thù, không liên quan đến tiểu bối.”
“ Lạc Sở Khí, ngươi đừng giở cái giọng thanh cao đó ra. Hường về ngươi, ngươi có chịu nổi không?” Lãnh Sát cất lên âm thanh khinh miệt, phất tay một cái, một bóng người sau lưng tiến lại, chính là Ngạn Lạc Thường.
“ Lạc Thường!” Chứng kiến ái nhân bình an vô sự, Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Ngạn Lạc Thường đứng ở sau lưng Lãnh Sát, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.
“Lạc Thường! Giết hắn!’’
“Đồ nhi tuân lệnh!” Ngạn Lạc Thường vừa nói xong, tay đã nhanh nhẹn rút ra bảo kiếm, trong nháy mắt hướng về Yến Phàm Vũ mà đánh xuống. Bị hành động này của Ngạn Lạc Thường dọa cho khiếp sợ, Yến Phàm Vũ cơ bản không kịp phản ứng, cánh tay đã bị chem cho một nhát thấu xương “Ngô…” Bắt lấy cánh tay chảy đầy máu, quỳ gối trước mặt Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ nhìn thấy máu tươi của chính mình từ mũi kiếm chảy xuống đất, từng giọt từng giọt một.
“Lạc Thường, vì cái gì…” Nghi hoặc nhìn Ngạn Lạc Thường, muốn nghe được đối phương giải thích, xem biểu tình của hắn vẫn như cũ lạnh lùng, không hé miệng nói dù chỉ là một câu.
Lạc Sở Khí nhìn ánh mắt Ngạn Lạc Thường, cái cảm giác này thật quen thuộc: “Ngươi cho hắn ăn Huyễn Minh!”
“Ha ha, ngươi vẫn còn nhớ rõ a…” Khóe miệng Lãnh Sát một lần nữa giơ lên “Không nghĩ tới, mười mấy năm trước, ngươi vì Huyễn Minh mà mang trong mình thương tích, bây giờ, đồ đệ ngươi cũng vì Huyễn Minh mà bỏ mạng. Ngươi có hoài niệm cảm giác đó hay không? Ha ha ha…”
“Ngươi…” Lạc Sở Khí tay nắm chặt thanh kiếm, phẫn nộ nhìn Lãnh Sát “Mau đem giải dược giao ra đây!”
“Giải dược? Ngươi đang giả ngốc hay thực sự không biết? Huyễn Minh không có thuốc giải, kẻ trúng Huyễn Minh căn bản chỉ là công cụ để giết người mà thôi. Muốn ngăn cản trừ khi giết hắn, bằng không hắn sẽ vĩnh viễn trầm mê trong giết chóc.”
Nghe đến đó, Yến Phàm Vũ đau lòng nhìn Ngạn Lạc Thường, hắn còn mang hài tử, vận khí đã không dễ dàng gì, nếu như không ngừng sử dụng võ công, đối với bản thân cùng hài tử đều nguy hiểm vô cùng. Thật đáng giận!
“Lãnh Sát, ngươi rốt cục muốn gì?”
“Muốn gì? Lạc Sở Khí, ngươi hẳn là rõ rang chứ, ta muốn làm cho ngươi hối hận cả đời! Ta muốn ngươi cùng đồ đệ của ngươi hối hận cả đời!”
“Ngươi…” Nhìn Ngạn Lạc Thường tiến lên phía trước định tấn công Yến Phàm Vũ, mà Yến Phàm Vũ hoàn toàn là một bộ dáng không chống cự, Lạc Sở Khí xông đến, chắn trước mặt Yến Phàm Vũ.
“ Lạc Thường! Lạc Thường, ngươi tỉnh lại!” Hy vọng có thể kéo trở về ý thức của Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ chịu đựng đau nhức, kịch liệt hô to.
Nhưng Ngạn Lạc Thường vẫn không hề nhúc nhích, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất “Giết! Giết Yến Phàm Vũ!”
Lạc Sở Khí trước muốn không chế Ngạn Lạc Thường, sau đó đem hắn mang về chữa trị, nhưng vừa định tiến lại, hắn đã bày ra thế sẵn sàng nghênh đánh.
“Lạc Sở Khí, chẳng nhẽ ngươi muốn giết hắn? Đồ đệ của ngươi sẽ bỏ qua cho ngươi ư?” Lãnh Sát phảng phất cười nhạo, ung dung như đang ngồi xem kịch hay.
“ Lãnh Sát, ngươi cho rằng ta không dám? Nếu như hắn trở thành một công cụ giết người, ta cũng sẽ không quản Phàm Vũ có hận ta hay không mà ra tay giết hắn!”
“Đến! Ta muốn xem thế nào!”
Ngạn Lạc Thường đột nhiên huy kiếm, mũi kiếm lướt qua vai Lạc Sở Khí, huyết theo miệng vết thương chảy ra ồ ạt.
Yến Phàm Vũ trông thấy thế, lập tức đem toàn bộ phẫn nộ hướng Lãnh Sát : ‘Làm cho Lạc Thường khôi phục lại, Lãnh Sát, ngươi đến tột cùng là muốn gì ?’
‘Làm gì ? Hừ, xuống đến hoàng tuyền ngươi sẽ minh bạch, Lạc Thường !’ Nghe được mệnh lệnh của Lãnh Sát, Ngạn Lạc Thường lần nữa chĩa mũi kiếm về phía Yến Phàm Vũ mà công kích. Yến Phàm Vũ từng bước, từng bước lùi về sau, nhanh nhẹ tránh né từng đường tấn công, muốn ngăn cản nhưng e ngại Ngạn Lạc Thường còn đang mang thai, sợ làm tổn thương đến hắn.
Lạc Sở Khí thực sự không có biện pháp nào, trong nháy mắt rút ra trường kiếm của bản thân. Nếu như dây dưa không dứt lại trúng kế Lãnh Sát. Như vậy, dù cho Phàm Vũ có hận chính mình…Kiếm thẳng hướng lưng Ngạn Lạc Thường đâm tới, nhanh đến mức không nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vun vút.
‘Lạc Sở Khí, ngươi muốn giết con của mình ?’ Nhìn ra ý đồ cảu Lạc Sở Khí, Lãnh Sát liền nói ra tên của người đó.
Lạc Sở Khí bỗng sững lại ‘Ngươi…ngươi nói cài gì…Hắn…hắn là con ai… ?’
‘Ha ha, đúng vậy, Ngạn Lạc Thường là con của Ngạn Tử, ngươi không biết sao ?’
Cái gì…Con của Tự… ? Danh tự khắc sâu trong trí nhớ bị khơi dậy. Ngạn Tử, người làm cho Lạc Sở Khí hắn phải ngày đêm kiếm tìm, không phút giây nào ngừng nuôi hy vọng được gặp lại hắn : ‘Ngươi nói hắn là con của Ngạn Tử, ngươi lấy gì để chứng minh !’
‘Chứng minh ?Ngươi có trông thấy không ? Cái đó…’ Lãnh Sát chỉ vào hướng bên hông Ngạn Lạc Thường ‘Miếng ngọc bội này không phải cùng một đôi với ngươi sao ? Đây không phải là của ngươi ư ? Lạc Sở Khí, đừng nói với ta, ngay cả đồ ngươi tự mình tặng cho Ngạn Tử ngươi cũng không nhận ra !’
Lạc Sở Khí chăm chú nhìn miếng ngọc bội kia. Trong suốt không chút vẩn đục, quan trọng hơn cả là trên đó còn khắc tên của hắn.
‘Ngạn Tử…’
Chớp lấy thời cơ Lạc Sở Khí còn đang ngây người, Ngạn Lạc Thường xoay người, trong nháy mắt hướng Yến Phàm Vũ hạ xuống đường kiếm vô tình. Nhanh hơn một bước, Yến Phàm Vũ đã kịp tung người né tránh, một phát bắt được hait ay Ngạn Lạc Thường. Bị gắt gao kiềm chế, Ngạn Lạc Thường không khỏi giãy dụa ‘Lạc Thường, ngươi dừng tay ! Ngươi hãy mau tỉnh táo lại a !’ Yến Phàm Vũ một lòng muốn hắn tỉnh lại, nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm ‘Giết ! Giết Yến Phàm Vũ’
Lãnh Sát nhìn về phía Ngạn Lạc Thường, mở miệng : ‘Yến Phàm Vũ, ngươi nghĩ muốn làm cho hắn tỉnh dậy, chỉ còn một cách, đó là ngươi chết. Ha ha ha !’
‘Trừ khi…ta chết…’ Nghe được lời nói của Lãnh Sát, Yến Phàm Vũ quay đầu nhìn Ngạn Lạc Thường. Nếu như y có thể hảo hảo bảo vệ hắn, hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Nếu như ngay từ ban đầu, y đem hắn rời nơi này càng xa càng tốt, hiện tại hắn cũng sẽ không thành cái dạng này. Lạc Thường, nếu như không phải vì ta, ngươi cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu như cái chết của ta có thể giải thoát cho ngươi…
Trong nháy mắt, Yến Phàm Vũ tăng thêm lực đạo trên tay, làm cho mũi kiếm thẳng tắp đâm vào ngực của mình….
Máu phun ra, nóng ấm chảy xuôi theo tay Ngạn Lạc Thường…
Một giọt, hai giọt, ba giọt, theo gương mặt Ngạn Lạc Thường mà nhỏ xuống…
Nóng quá…
Vật gì đó…
Nóng quá….
Tinh thần Ngạn Lạc Thường dần dần trở lại, ánh mắt dần dần có thể nhìn rõ ràng, mà cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy….
Yến Phàm Vũ đang ở trước mặt hắn, bảo kiếm cảu hắn đang đâm vào ngực y, máu tươi nhuộm đỏ thẫm y phục, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay hắn. Máu nóng đến mức cơ hồ làm cho hắn phát điên.
‘Vũ…’ Yến Phàm Vũ dùng đôi tay dính đầy máu của mình lau nước mắt trên mặt hắn, thật ôn nhu nói : ‘ Lạc Thường…không có gì…ta không có việc gì…’. Dường như đó đã là cực hạn của y, thì thào nói xong rồi y bắt đầu lịm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...