Sau một tháng Từ Ly Yến lại trở về cuộc sống bình thường của một cảnh viên, đơn từ chức cuối cùng vẫn không được phê duyệt, Từ Ly Thịnh cũng không ép cậu phải từ chức. Cậu biết anh cả là loại người ngoài cứng trong mềm độc miệng thế thôi, cứ thấy cậu vì nghề nghiệp gặp chuyện ngoài ý muốn là thúc giục cậu từ chức nhưng thấy cậu mệt mỏi ủ rũ thì lại đốc thúc cậu mau chóng đi làm. Mà cũng may không từ chức còn có việc để làm, không để Từ Ly Yến có thời gian suy nghĩ lung tung.
Đúng như Trịnh Trọng Thành lo lắng, tâm cơ Phó Dụ Triêu rất sâu. Đao Tế Xã dưới sự lãnh đạo của hắn mau chóng khôi phục thế lực, từ những hoạt động gần đây của băng đảng thì không bao lâu sau đã to gan đối đầu trực tiếp với cánh cảnh sát.
Mong rằng nếu tới thời điểm ấy, cậu có thể toàn tâm toàn ý đối phó với hắn.
Đêm đó, Từ Ly Yến tới quán bar của Cao Bảo Sinh uống rượu, vốn muốn uống bia nhưng cuối cùng đàn anh chỉ cho cậu uống coctail như ngày trước.
“Giọng nói cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không được uống rượu mạnh.” Cao Bảo Sinh trừng mắt nghiêm chỉnh nói.
“Không nghiêm trọng đến mức ấy…”
“Đừng có nói, lấy bút viết là được, anh không muốn mai kia cậu có chuyện gì cả nhà cậu lại đến đây thẩm vấn anh.” Cao Bảo Sinh chặn họng Từ Ly Yến, sau đó lại hỏi, “Thế nào rồi, giữa cả hai có phát triển thêm chút nào không?”
Đương nhiên là không, cậu và Trịnh Trọng Thành vốn là hai người thuộc hai thế giới, dù Trịnh Trọng Thành có không kết hôn mối quan hệ của hai người cũng chưa chắc có thể kéo dài. Huống hồ, Từ Ly Yến có thể dễ dàng quên được người kia chắc?
Mắt Từ Ly Yến đảo qua một lượt mấy quyển tạp chí bên cạnh, một quyển trong đó có gương mặt Phó Dụ Triêu được in trên trang bìa. Hắn so với Đao Cửu thì hành động khiêm tốn hơn nhiều, dường như đang chờ cơ hội thuận lợi. Mới ra tù không bao lâu đã chen chân vào giới giải trí, trên trang bìa còn viết vài dòng giới thiệu chiến lược kinh doanh Phó Dụ Triêu mới đưa ra, khen hắn là nhân tài ưu tú giữa các nhà kinh doanh.
Chiến lược kinh doanh mới, là chiến lược dạy người ta làm sao buôn thuốc phiện trót lọt chắc? Từ Ly Yến cười thành tiếng, ngửa đầu đem cả ly rượu chẳng còn mùi vị trôi tuột xuống cổ họng.
“Yêu một người không sai, nhưng không nên yêu sai người.” Cao Bảo Sinh đứng bên cạnh hàm ý nói với cậu.
“Em không sai!” Cậu không yêu sai người, cho tới bây giờ cậu luôn biết người mình yêu là ai. Nhưng không ai nghe lời cậu, cũng chẳng có ai chịu tin cậu.
Tâm trạng đột nhiên phiền muộn, Từ Ly Yến trả tiền chào tạm biệt rồi rời đi, Cao Bảo Sinh đằng sau liền căn dặn, “Ngày mai còn phải đi làm, mau về ngủ sớm đi.”
Nhưng Từ Ly Yến không về nhà mà tới một quán bar khác, ít nhất ở nơi xa lạ này không có ai quản cậu uống rượu gì, cũng không nhìn cậu với ánh mắt lo lắng thương hại. Hiện tại Từ Ly Yến không cần ai đồng tình mà chỉ muốn tìm nơi nào trút hết ra. Kìm nén hơn một tháng, cậu thực sự sắp không chịu nổi.
Uống một mạch hai tiếng trong quán, cổ họng bị rượu mạnh đốt cháy đau rát Từ Ly Yến mới lảo đảo đi về, ra trước cửa xe định bụng chui vào ngủ một giấc rồi sáng dậy đi làm luôn. Anh cả bận đi công tác xa, A Hạo và A Thần đều không có nhà, chẳng ai biết cậu đang làm gì.
Lúc mở cửa xe, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cơn gió mát cổ quái từ đâu ập tới Từ Ly Yến theo bản năng vội tránh đi, giơ khuỷu tay ra sau đánh một đòn đánh ngã kẻ đánh lén sang một bên.
Bãi đỗ xe vốn yên lặng chẳng biết xuất hiện một đoàn người từ bao giờ, không ngờ Từ Ly Yến dù say rượu thân thủ vẫn tốt như vậy. Cả đám đồng loạt xông lên, tấn công chớp nhoáng làm Từ Ly Yến không kịp lôi súng ra chỉ có thể tay không chống lại. Tâm tình vốn không vui càng tìm được cớ giải tỏa, dùng hết sức bình sinh đánh đám người. Nhưng rượu đã ngấm làm động tác của cậu chậm hơn, không thể chú ý hết cuối cùng bị một tên vung tay đánh vào bụng, hai mắt hoa lên ôm bụng ngẩt xỉu bên cạnh xe.
Không biết qua bao lâu, Từ Ly Yến hôn mê tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một cái ghế salon dài, gian phòng rất lớn mang phong cách Châu Âu cách điệu hoa lệ trang nhã, xung quanh có rất nhiều người, còn có một người yên lặng ngồi đối diện đang nhìn cậu.
“Cậu tỉnh rồi?” Phó Dụ Triêu liếc thấy mỉm cười nói.
Phát hiện mình đang trong địa bàn Đao Tế Xã Từ Ly Yến lập tức tỉnh táo, vội xoay người ngồi bật dậy, động tác động đến vùng bụng bị đánh lúc trước làm cậu nhíu mày, đưa tay ôm lấy bụng.
Động tác này không thoát khỏi mắt Phó Dụ Triêu, ánh mắt sắc lạnh lập tức quét một loạt đám thủ hạ đứng ở cửa, “Tao giao cho chúng mày nhiệm vụ gì?”
Biết lỗi, cả đám không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có kẻ cầm đầu nhỏ giọng lí nhí, “Là A Tứ ra tay, cậu ta phản ứng rất kịch liệt, thân thủ lại tốt, còn đả thương mấy huynh đệ, nên mới…”
“Đoàng…” Tiếng súng cắt ngang câu nói, tay phải A Tứ nhất thời chảy máu ròng ròng, gã lại chỉ dám che tay lại mà không kêu lấy một tiếng.
“Tao không muốn nghe giải thích, nhớ đừng để có lần sau, ra ngoài đi.” Nam nhân nhàn nhạt nói xong đem súng lục để lại bàn trà.
Có người đỡ A Tứ mang ra ngoài, một màn vừa rồi làm không khí như lạnh thêm mấy phần. Từ Ly Yến cũng giật mình trước thái độ hung ác của hắn, đồng thời từ thái độ cung kính của những người khác với hắn thì biết Phó Dụ Triêu đã thành công giành quyền quản lý Đao Tế Xã. Cậu đề phòng nhìn Phó Dụ Triêu hỏi, “Anh bắt cóc tôi tới đây làm gì?”
“Không cần khẩn trương như thế, chúng ta ôn chuyện chút thôi, dù sao trong lúc tôi mất trí nhớ cậu đã chăm sóc tôi lâu như thế, cảm ơn cũng là chuyện nên làm.” Phó Dụ Triêu cười hì hì nói.
Một tháng không gặp, gương mặt xanh xao của Phó Dụ Triêu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ý cười ngạo mạn cùng tự tin. Đây không phải người mà cậu biết, nhưng lại cùng một bộ dáng mị nhân, nhìn thẳng cặp mắt kia vẫn làm tim Từ Ly Yến ngưng lại nửa nhịp.
“Không cần, đó là nhiệm vụ của tôi.”
Nói xong cậu đứng lên, đồng thời có người chĩa súng ngay đầu cậu, là một nam tử trẻ tuổi, nhưng xét thấy tốc độ nhanh nhẹn đó nếu giao đấu cùng, cậu chắc chắn không chiếm được thế thượng phong.
Thời gian này Từ Ly Yến liên tục cập nhật thông tin của Đao Tế Xã, biết cậu thanh niên này là vệ sĩ mà Phó Dụ Triêu mới kéo được về Phương Thanh Vu, Phương Thanh Vu xuất thân là sát thủ, có thể gọi hắn về làm vệ sĩ chứng tỏ Phó Dụ Triêu hoàn toàn không đơn giản.
“Xem ra mục đích của anh không chỉ là ôn chuyện cũ.” Từ Ly Yến thuận miệng cười nói, ánh mắt sắc bén liếc về góc mặt bàn có khẩu súng lục Phó Dụ Triêu vừa dùng —— cậu không nghĩ mình có thể thoát đi trong hoàn cảnh này, nhưng cũng không có nghĩa là cậu sẽ ngoan ngoãn chịu đầu hàng.
Phó Dụ Triêu nháy mắt ra hiệu để Phương Vu Thanh bỏ súng xuống, cười nói: “Ôn chuyện không thì chán lắm, Từ cảnh quan, dạo này tôi xem không ít tư liệu về cậu, với tài năng của cậu tiền lương cảnh sát đúng là bèo bọt, có hứng thú đi theo tôi làm ăn không?”
“Không hề.”
Từ Ly Yến vừa nói đồng thời vung tay ra, nhưng chậm hơn Phó Dụ Triêu một bước, còn chưa kịp chạm tới súng đã bị đẩy sang góc bàn bên kia. Hắn giả bộ áy náy, “Xem ra muốn cậu ở lại tôi cần tốn chút sức.”
“Anh muốn gì?”
“Chỉ cần thắng tôi tôi sẽ thả cậu đi, ngược lại nếu cậu thua thì phải theo tôi. Nhưng mà vệ sĩ của tôi cũng đủ rồi, nếu cậu không ngại có thể bảo vệ tôi trên giường.”
Nhìn những người khác đồng loạt lui về sau một bước nới rộng không gian trống, Từ Ly Yến hỏi, “Nếu anh nuốt lời thì sao?”
Phó Dụ Triêu nhún nhún vai cười có điểm tàn nhẫn, “Cậu hiện tại có thể từ chối ư?”
Vừa dứt lời Từ Ly Yến đã vung tay đánh tới, Phó Dụ Triêu nói đúng lúc này cậu không có quyền từ chối, nên chỉ có thể dốc sức đánh một trận, may mắn đoạt được súng giành lấy cho mình một vài phần thắng.
Phó Dụ Triêu lách mình dễ dàng thoát khỏi đòn vừa rồi đồng thời ra tay đánh trả, ra tay cực kì tàn nhẫn, Từ Ly Yến gắng gượng tránh né vẫn bị nắm đấm sượt qua mặt mà đã cảm giác đau nhói. Đối phương không dễ ăn, tâm lý không hi vọng một nửa điểm may mắn sẽ đến với mình, Từ Ly Yến chỉ có thể liều mạng mà đánh.
Không để ý bản thân lộ ra bao nhiêu sơ hở, Từ Ly Yến chỉ ra sức tấn công không để cho đối phương có cơ hội công kích mình, tay nắm thành quyền ngoan lệ giáng xuống. Phó Dụ Triêu có điểm chống đỡ không kịp một loạt công kích này phải lùi về sau mấy bước, Từ Ly Yến cuối cùng tìm thấy cơ hội nhanh tay đoạt được súng. Đợi tới khi Phó Dụ Triêu ngẩng lên nòng súng đã chĩa thẳng vào mi tâm.
“Anh thua.” Cậu lạnh lùng nói.
Phó Dụ Triêu không nói gì, vẫy tay một hàng thủ hạ xung quanh đồng loạt giương súng vào người Từ Ly Yến, căn bản không có ý định cho cậu đi.
“Anh lật lọng.” Mắt phượng khẽ híp lại, Từ Ly Yến nhìn thẳng Phó Dụ Triêu.
“Thì làm sao?” Phó Dụ Triêu dửng dưng cười nói, “Vừa đánh một trận càng không muốn thả cậu đi, tôi thích nhất loại người tính cách nóng nảy như cậu, trên giường nhất định sẽ rất thú vị.”
Mặt Từ Ly Yến lạnh tanh, vẻ do dự biến mất hoàn toàn, dứt khoát lên đạn tạo thành tiếng vang, tới bước này cậu nhất định không nương tay.
Phó Dụ Triêu mặt cũng lạnh xuống, “Cậu muốn bóp cò?”
“Thả tôi, tôi có thể cho anh một con đường sống.”
“Không!” Nhìn hắn, Phó Dụ Triêu lạnh lùng nói, “Tôi nhất định phải có được cậu!”
Nòng súng dí sát phía trước minh chứng cho việc Từ Ly Yến quyết không do dự ra tay, quanh hai người tỏa ra sát khí hừng hực, nhưng không có lệnh của Phó Dụ Triêu không ai trong đám thuộc hạ dám ra tay, chỉ khẩn trương nhìn hai người.
Trong chốc lát, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Phó Dụ Triêu liếc Từ Ly Yến chế giễu, “Sao vậy? Cậu không dám nổ súng?”
“Đừng ép tôi!”
Phải bắn! Đây là cơ hội duy nhất!
Nhìn ánh mắt đối phương nhìn mình không hề che giấu ham muốn lộ liễu, Từ Ly Yến trong lòng tự nhủ nhưng ngón tay đặt trên cò súng không cách nào cử động nổi. Đối diện gương mặt giống người kia như đúc, cậu sao xuống tay được. Lần duy nhất chĩa súng vào Dụ Chiêu, nháy mắt nhìn thấy bi thương cùng kinh ngạc làm Từ Ly Yến cho tới giờ vẫn không thể quên. Cho dù người trước mặt không phải Dụ Chiêu, nhưng cảm giác đó cậu không gạt bỏ đi được.
Bàn tay nắm chặt súng tới phát run, nhìn ra cậu phân vân Phó Dụ Triêu tiếp tục chế nhạo, “Ngay cả dũng khí nổ súng cũng không có, thật là thất vọng.”
“Im miệng!”
“Vậy bắn đi!” Nhất thời bị quát tay Từ Ly Yến càng run, rồi phát hiện đúng như lời hắn nói là cậu không có can đảm. Từ Ly Yến thua rồi, thua đến mức không nói được lời nào, ngay từ đầu đã chẳng thể nào thắng nổi.
Không cần thiết phải cứng rắn thêm nữa, cậu mệt. Nên, chẳng cần chống cự làm gì.
Từ Ly Yến đột nhiên thu súng, không hề có động tác dư thừa tự đưa súng nhắm ngay thái dương mình. Đây là cách tốt nhất, nếu đã không thể giết đối phương, vậy chỉ còn cách hủy diệt chính mình.
Hạ ngón tay bóp cò, Phó Dụ Triêu kịp lúc vung tay đẩy tay cậu, viên đạn trong gang tấc bay ra ngoài. Cậu giật mình ngẩn người, chưa kịp định thần đã cảm thấy đằng sau đau đớn, sau đó bất tỉnh ngã xuống vòng tay Phó Dụ Triêu.
Ánh mắt lạnh lẽo, Phó Dụ Triêu ôm cậu đi ra ngoài, Phương Thanh Vu cạnh Tạ Văn thấy vội hỏi, “Đại ca, anh định giữ cậu ta lại?”
“Để từ từ dạy dỗ.”
Nhìn hướng Phó Dụ Triêu đi là tầng hầm ngầm, nơi trước đây chuyên dùng để huấn luyện sủng vật, Tạ Văn lè lưỡi, không mấy lạc quan cho hoàn cảnh của Từ Ly Yến.
****
Cả người khô nóng, cảm giác đau đớn cùng hưng phấn không ngừng đan xen, vùng nhạy cảm được cọ sát không ngừng, tựa như chất độc ngọt ngào lan truyền làm Từ Ly Yến nhớ tới những lần ân ái cùng Dụ Chiêu, khóe miệng vô thức kéo cong.
“Dụ Chiêu, là anh đúng không?” Trong lúc hưng phấn, cậu rên rỉ bật ra thành tiếng.
“Nhìn cậu rất vui vẻ, muốn kích thích hơn nữa phải không?”
Giọng điệu tàn nhẫn chế nhạo này làm Từ Ly Yến lập tức giật mình, thần trí từ trong sương mù nhanh chóng trở lại mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh thân thể hai người trần truồng đan xen vào nhau trên giường lớn, người nằm dưới hai mắt mở lớn, giật mình mãi lâu sau bình tĩnh lại Từ Ly Yến mới nhận ra trần nhà khảm một cái gương lớn, làm toàn bộ tràng cảnh hoan ái phía dưới đập vào mắt cậu không xót chút nào. Hiện hai chân cậu mở rộng, phía sau nam nhân mạnh mẽ chuyển động vài cái, nháy mắt làm đầu óc Từ Ly Yến trống rỗng.
Tay chân giang ra bị dây xích cột lại làm Từ Ly Yến không thể phản kháng hay né tránh, nam nhân ôm lấy cậu vừa nhu động vừa không quên âu yếm những vùng mẫn cảm trên thân mình người dưới thân. Từ Ly Yến cắn mặt môi trong lòng cảm vừa giận dữ vừa nhục nhã, cậu buồn bực phát hiện hóa ra thân thể mình chẳng hề bài xích màn ân ái này. Trái lại còn có phần thỏa mãn, bởi cảm giác này quá đỗi quen thuộc, tới mức cậu không hề có ý định kháng cự lại.
“Cậu đang rất hưởng thụ.” Nhìn thấy Từ Ly Yến tỉnh lại, Phó Dụ Triêu ngẩng đầu nhìn cậu cười gian, ngón tay tinh tế như chơi như đùa mơn trớn trên da thịt cậu, một mạch kéo dài xuống vị trí tương hợp của hai người, “Cậu xem, cậu giữ tôi chặt thế nào, cứ như đang cầu xin tôi vậy.”
Nhìn qua tấm gương trên trần nhà, Từ Ly Yến thấy rõ ràng cả nơi giao hợp mập mờ, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng lại dâng trào một loạt cảm xúc nóng bỏng không tên không thể nói thành lời, Từ Ly Yến chỉ biết nghiêng đầu sang một bên tránh, oán giận nói, “Tôi sẽ giết anh, nhất định sẽ giết anh!”
“Cậu nỡ à?” Nam nhân khẽ nắm cằm cậu, éo cậu quay lại nhìn thẳng mình, “Thà rằng tự sát chứ không ra tay, cậu nói vậy ai sẽ tin đây.”
Lúc này thì không, chỉ cần được cậu nhất định sẽ ra tay.
Trong lúc nghiêng đầu Từ Ly Yến nhìn thấy có súng lục để trên bàn, chỉ cần có cơ hội lấy được…
Hai môi nóng lên, Phó Dụ Triêu đã cúi xuống hôn cậu, Từ Ly Yến tức giận muốn nghiêng đầu tránh nhưng cằm bị đối phương chế trụ không thoát ra được. Đầu lưỡi hắn nhanh trượt vào khoang miệng cậu, cuốn lấy lưỡi Từ Ly Yến cùng nhau chơi đùa, ma sát quá mức kích tình vừa ngang ngược vừa dịu dàng hệt như hành động của Dụ Chiêu trước đây. Hạ thân trong người đồng thời như dùng sức vào thêm sâu chạm tới đỉnh, nội bích nhạy cảm cảm nhận thấy làm Từ Ly Yến theo bản năng kích động co giật một cái, mơ màng rên rỉ đồng thời vô thức nồng nhiệt hôn đáp trả.
Phân thân được bàn tay nam nhân dịu dàng chăm sóc, nóng cháy tiêu hồn, cậu không giãy dụa phản kháng bởi càng giãy dụa đối phương lại càng đi vào sâu. Hắn dường như thấu hiểu cơ thể Từ Ly Yến, biết toàn bộ vị trí mẫn cảm của cậu, dễ dàng kích khởi khoái cảm cho Từ Ly Yến, biết rõ là không nên nhưng bản thân Từ Ly Yến càng lúc càng bị hãm sâu vào cuộc vui tình ái.
Tác dụng của rượu làm thần trí Từ Ly Yến mơ hồ, con ngươi chẳng biết từ bao giờ dần mất tiêu cự, mồ hôi chảy ra ướt đẫm tóc mai, nam nhân trên thân cũng đầy mồ hôi, thân thể không chút tì vết không ngừng dao động làm cậu có lỗi giác cả hai như ngày càng hòa làm một. Cảm giác nóng cháy thiêu đốt toàn bộ lí trí, chống cự lẫn trốn tránh không còn, Từ Ly Yến thuận theo cái hôn đối phương, cũng tiếp nhận hạ thân đang xâm phạm mình không chút do dự.
“Dụ Chiêu, Dụ Chiêu, Dụ Chiêu…”
Thấp giọng rên rỉ càng làm nam nhân hưng phấn, động tác càng lúc càng nhanh, sau cùng hắn gầm nhẹ giải phóng dục vọng bên trong người Từ Ly Yến, nguồn nhiệt như thủy triều lấp đầy nội bích khiến bụng cậu co rúm, phân thân cũng không nhịn được phát tiết ra ngoài.
Hai chân buông xuống nhưng nam nhân vẫn ôm cậu, cắn gặm cánh môi Từ Ly Yến. Từ Ly Yến vẫn bị hãm trong dư vị hoan ái chưa thoát ra, hai mắt vô hồn mê li nhìn về khoảng không, Phó Dụ Triêu cười giơ tay gạt sợi tóc rối trên trán cậu.
“Dụ Chiêu!” Từ Ly Yến đột nhiên tỉnh táo, nhìn thẳng hắn gọi.
Nụ cười trên mặt Phó Dụ Triêu cứng đờ, lạnh lùng nói, “Phó Dụ Triêu, nhớ kĩ!”
“Dụ Chiêu!” Từ Ly Yến một lần nữa khẳng định nói.
Cặp mặt tinh anh sáng thuần chỉ Dụ Chiêu mà cậu biết mới có, tàn cuộc là lúc dễ lộ sơ hở, nam nhân đã quên che giấu phân ôn nhu vốn có, việc gạt tóc cho cậu là thói quen Dụ Chiêu vẫn thường làm.
Tâm tình nhất thời phấn chấn hẳn, hạnh phúc đột ngột kéo Từ Ly Yến như rớt xuống địa ngục nhoáng cái trở lại thiên đường, Từ Ly Yến mỉm cười vậy mà thấy Dụ Chiêu như cũ lạnh lùng bèn nghiêm nghị, “Không cần… đóng kịch nữa. Em biết anh là con quỷ kia.”
Ánh mắt nam nhân thoáng hốt hoảng vội quay mặt đi, “Không phải, ta là Phó Dụ Triêu!”
“Phó Dụ Triêu sao hiểu rõ cơ thể em thế được, cũng chẳng ai hôn kém như thế.” Từ Ly Yến liếm liếm viền môi bị cắn rách, vị tanh tanh, không biết người này muốn hôn mình hay là tìm cách muốn hút máu mình nữa.
“Nhưng mà anh đóng kịch giỏi lắm, nếu không phải làm cảnh sát lâu năm em đã bị anh lừa rồi.” Nhớ tới cảnh bị Dụ Chiêu lăn qua lăn lại chọc ghẹo trước mặt đám thuộc hạ, Từ Ly Yến nghiến răng nói.
Dụ Chiêu cứng miệng, muốn tìm cái cớ phủ nhận nhưng lại thôi, im lặng một hồi đột nhiên không khí trầm xuống, Dụ Chiêu lạnh lùng nhìn thẳng Từ Ly Yến, “Thế không tốt ư? Cậu thích Phó Dụ Triêu, ta làm Phó Dụ Triêu của cậu, sao cậu nhất định muốn vạch trần? Chẳng lẽ cậu sợ quỷ đến mức ấy ư?”
Giọng nói như tiếng gầm tuyệt vọng của loài thú làm Từ Ly Yến ngẩn ra, Dụ Chiêu đã xuống giường đảo mắt nhìn súng trên bàn, trong chớp mắt có xúc động muốn lập tức giết chết Từ Ly Yến, biến cậu thành quỷ thì sẽ không còn gì vướng mắc nữa.
Đồng tử khẽ động, súng tự động bay đến trước mặt hắn, súng đã lên đạn bắn liên tiếp vào đối tượng cũng ở trên giường, nhưng là đống đồ sứ lỗi thời trong phòng, trong khoảnh khắc tiếng đạn rền vang trời, vật phẩm mang giá trị xa xỉ nháy mắt biến thành những mảnh vỡ nhỏ.
“Đại ca, anh không sao chứ?” Tạ Văn ở bên ngoài hỏi vọng vào.
“Cút!”
Hỏi một câu đầy quan tâm lại nhận lấy một chữ thô tục, Tạ Văn nhìn Phương Vu Thanh đứng bên cạnh, khẳng định nói, “Xem chừng cậu cảnh viên này không dễ dạy khiến đại ca bị chọc giận rồi. Tuyệt đối là tiền dâm hậu sát!”
Trong phòng cuộc chiến còn chưa kết thúc, bắn hết đạn rồi Dụ Chiêu vứt súng sang bên, nhưng lửa giận vẫn còn chưa tiêu tán làm bức tranh treo trên tường gần đó khó tránh bị liên lụy, bị gió lạnh quét qua lớp kính bên ngoài lập tức vỡ vụn như mạng nhện.
Hắn không muốn Từ Ly Yến thấy mình bạo lực thế này, hành động này thực tế chỉ làm Từ Ly Yến sợ hơn nhưng hắn không kiềm chế được bản thân. Quỷ không giống người thích giả làm người tốt che giấu bản tính xấu bên trong. Một tháng này, để lừa Từ Ly Yến hắn đã rất cố gắng học làm Phó Dụ Triêu, nhưng vì sao vẫn bị phát hiện?
“Xả xong chưa?” Đằng sau có tiếng hỏi nhàn nhạt, Dụ Chiêu ngẩn ra chưa kịp phản ứng Từ Ly Yến lại nói, “Mau cởi dây trói ra, anh muốn trói em tới bao giờ?”
Trong người tức giận thế nào thì nghe lời Từ Ly Yến đã thành một thói quen, nháy mắt ánh vàng nổi lên trong đáy mắt, đám vòng xích khóa Từ Ly Yến đồng loạt rơi xuống.
Từ Ly Yến xoa xoa cổ tay ngồi dậy, nhưng cả đầu choáng voáng thiếu chút nữa ngã lại xuống giường. Buổi tối không ăn uống gì, uống nhiều rượu bị người ta đánh cho bất tỉnh, chưa hết còn bị người lăn qua lăn lại trên giường một trận, thể lực đã tiêu hao quá lớn mới thế. Cậu tiện tay cầm bộ đồ ngủ đầu giường đắp lên người.
“Em chưa từng thích Phó Dụ Triêu.” Từ Ly Yến bình tĩnh nhìn Dụ Chiêu nói.
Dụ Chiêu ngẩn ra lập tức cười nhạt, “Cậu nói không cho phép hắn chết trước cậu! Cậu vì hắn chết mà bắn ta! Một tháng trời cậu luôn tìm kiếm tư liệu về hắn! Còn nói không thích?!”
Rõ ràng là mùi dấm chua nồng nặc, Từ Ly Yến muốn cười nhưng ngậm lại nói, “Hắn là tội phạm, trước khi có thể tống hắn vào ngục em không muốn hắn chưa đền hết tội mà đã chết. Đêm đó trong nhà kho để hàng mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, em làm sao biết con quái vật kia là anh. Sau khi biết rồi muốn nói thì anh bóp cổ em không cho nói.”
Thấy Dụ Chiêu thay đổi nét mặt từ ngạc nhiên sang hối hận, Từ Ly Yến thuận miệng hỏi, “Phó Dụ Triêu đâu?”
“Chết rồi!” Rất ghét nhắc đến cái tên này, Dụ Chiêu lại nói, “Nếu muốn tìm hắn thì xuống đáy biển mà mò.”
“Anh giết hắn?”
“Được như thế đã tốt!”
Khi nghĩ Từ Ly Yến thích Phó Dụ Triêu, Dụ Chiêu đã không muốn hắn sống. Đáng tiếc Dụ Chiêu còn chưa kịp ra tay, chỉ mới nhìn thấy bộ dạng quái thú của Dụ Chiêu thôi hắn đã sợ đến nỗi chạy thẳng đi gặp Diêm Vương. Kì thực Phó Dụ Triêu vốn phải sống đời thực vật, nếu không phải nhờ Dụ Chiêu nhập xác thì đã sớm chết. Sau này nhờ Dụ Chiêu dùng âm khí khống chế não bộ hắn nhiều thành ra bất ngờ tỉnh lại, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu. Nên hôm ở toà án sắc mặt hắn mới nhợt nhạt như thế.
Thấy Phó Dụ Triêu đã chết, Dụ Chiêu còn chưa hết giận nên mới quyết định chơi trò giả mạo này. Hắn xử lý xác Phó Dụ Triêu xong thì biến thành hắn, dự định dùng thân phận này tiếp cận Từ Ly Yến.
“Xử lý sạch sẽ, không có cảnh sát nào phát hiện. Anh cũng có thiên phú lăn lộn trong hắc bang lắm.” Ngeh Dụ Chiêu kể hết một loạt, Từ Ly Yến kết luận.
Giọng điệu không vui không buồn của cậu làm Dụ Chiêu không biết cậu đang giận hay đang khen, nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm mình Từ Ly Yến lại hỏi, “Rốt cuộc anh là kiểu quỷ gì?”
“Ta không phải quỷ, mà là yêu quái. Con người chết đi sẽ thành quỷ, quỷ chết rồi mới thành yêu quái. Ta vốn là quỷ trông coi kết giới của Hoạch Đạc đảo, sau còn đổi thành mấy loại quỷ nữa. Ta đã du đãng trên thế gian bao lâu không rõ, không có việc gì thì vào rừng ngủ. Là cậu và đám người xông vào rừng đánh thức ta.”
“Nghe rất lợi hại.” Đảo Hoạch Đạc là cổng vào giới quỷ, nhưng Từ Ly Yến không biết cái này, cũng lười muốn biết, “Nếu lợi hại thế sao thời gian trước bị Đao Cửu bắt còn phải chờ em đến cứu?”
“Khi đó bám vào thân con người, pháp lực còn bị hạn chế nhiều, hơn nữa ta cũng đã hứa với cậu sẽ không giết người.”
“Khống chế con người còn khó hơn giết họ nữa à?”
“Cậu thấy giết người khó à? Nhưng so với việc cải tạo kẻ xấu thành người tốt thì còn dễ hơn nhiều.”
Không thể phủ nhận lời Dụ Chiêu nói rất có lý, Từ Ly Yến lập tức đổi trọng tâm câu chuyện, “Thắt lưng đau quá, anh lại đây bóp lưng cho em.”
Điệu bộ nhàn nhã không nhanh không chậm, tùy tiện khoác cái áo lên người cũng không mất phong cách, nhìn thân thể như ẩn như hiện dưới bộ quần áo, tim Dụ Chiêu đập chậm nửa nhịp, vừa vặn nghe thấy người ta sai càng thấy giống như đang mời gọi mình, bèn rất nghe lời đi tới.
“Phanh!” Vừa tới đã ăn một đấm, không đau nhưng kích khởi lệ khí của hắn, nháy mắt Dụ Chiêu giơ tay phản kích, Từ Ly Yến trừng mắt, “Anh muốn đánh trả?” /Bà nội, dạy chồng ít có bựa =)))))/
Dụ Chiêu ngượng ngùng rụt tay về, không làm tổn thương cậu cũng là lời hắn từng thề, “Tóc cậu bị rối, ta vuốt giúp cậu.”
Từ Ly Yến hết sức hài lòng, “Cảm ơn.”
Lại nói tới vừa bị ăn một đấm vào bụng, mạnh tới độ bắn vào tường, Từ Ly Yến tiếp tục cấu véo áo hắn, lạnh lùng hỏi, “Biết vì sao em đánh anh không?’
Dụ Chiêu cười khổ, “Khi cậu muốn đánh ai có cần lý do bao giờ.”
“Vì anh là đồ ngốc!” Từ Ly Yến nhấc chân đá hắn, mắng: “Em bảo anh không giết người, có bảo nếu ai muốn giết anh thì anh để im cho người ta xẻo thịt đâu! Nói thích em nhưng một câu giải thích cũng không chịu nghe, còn bỏ rơi em biến đi mất tích, còn bắt cóc em đến đây, trêu đùa em, hung dữ, cường bạo em…” /đổi ngôi xưng xong giọng nữ vương thành làm nũng mie r ;; v ;; /
Nghĩ đến màn ân ái bị trói như heo kia Từ Ly Yến rất tức giận, vì vậy động thủ càng lúc càng mạnh, âm vang quá lớn. Tạ Văn bên ngoài dán lỗ tai vào cửa nghe trộm, chỉ nghĩ Dụ Chiêu bình thường ra tay tàn bạo, sợ rằng cậu cảnh sát này rơi vào tay đại ca đúng là vận mệnh đi xuống bằng vận tốc ánh sáng, trước khi bị giết còn bị cường bạo đánh đập dã man.
Mà hắn đâu ngờ người đang bị đánh là đại ca nhà mình, Dụ Chiêu nói:”Ta đâu muốn làm thế, nhưng ta không nghĩ ra cách nào khác.”
“Sao không trực tiếp tìm em?”
Bị hỏi thế, Dụ Chiêu cũng thấy tức giận, cười nhạt, “Ta rất muốn trực tiếp gặp nhưng phải lấy thân phận gì để gặp? Dùng hình dạng quỷ đi gặp ư? Cậu sợ quỷ thế, ta là sinh vật cậu sợ nhất, còn làm cậu bị thương, cậu bảo ta làm sao gặp cậu?”
“Em chưa từng trách anh, huống hồ là do em ra tay trước.” Từ Ly Yến chậm rãi nói, “Với lại em chưa từng hối hận vì đã yêu một con quỷ. Em vẫn luôn đợi anh tới tìm em.”
“Cậu không sợ quỷ nữa à?” Khó có thể tưởng tượng được Từ Ly Yến thấy hình dạng to lớn dữ tợn của hắn rồi mà còn nói thế.
“Không vừa sợ vừa thích được à?”
Dụ Chiêu suy nghĩ một chút lắc lắc đầu, tình cảm nhân loại phức tạp hắn không biết, vì thế lấy lập trường của một con quỷ trả lời, “Không thể.”
Từ Ly Yến tức giận hét, “Đồ con lợn! Không thích anh em hẹn hò với anh làm gì, không thích em mạo hiểm đi cứu anh làm gì! Sau này biết anh là quỷ nữa, không thích em chạy vào rừng tìm làm gì, còn hét tới nỗi suýt mất giọng.”
“Cậu đi tìm ta?”
“Ừ, đi mấy lần đều không thấy em mới thôi.”
Nghe Từ Ly Yến nói đi tìm mình, tâm trạng của Dụ Chiêu nháy mắt rất tốt, bị ăn đánh cũng không tức giận, vội nói, “Ta chưa trở về đó, nơi ở của yêu quái không cố định, ta không phải cố ý muốn trốn cậu. Nếu còn tức giận, cứ đánh vài cái nữa đi!”
“Anh có thấy đau không?”
Dụ Chiêu lắc đầu, Từ Ly Yến nhìn tay mình có điểm đỏ au, “Nhưng mà em đau!”
Đánh một lúc, bực tức cũng hết, đối phương thì chả đau có mỗi mình vừa đau vừa mệt, Từ Ly Yến cười, “Nói chuyện yêu đương với một con quỷ đúng là mệt chết đi được.”
Dụ Chiêu nháy mắt lạnh tanh, “Cậu hối hận?”
“Hối hận?” Nhìn Dụ Chiêu mặt mày như đưa đám, Từ Ly Yến bật cười kéo hắn lại, hôn hắn: “Có kịp không?”
Vật lộn với nhau một hồi nữa Từ Ly Yến chính thức nằm bẹp một chỗ, tựa ở đầu giường mơ mơ màng màng hỏi Dụ Chiêu, “Anh định làm gì với Đao Tế Xã?”
“Giao cho người khác, dùng phép thuật để bọn họ quên ta đi.” Đằng nào thì hắn cũng chả thích lăn lộn trong hắc đạo, giết người là bản năng của quỷ, nhưng còn việc người giết người, chỉ có một lý do duy nhất là do tham vọng.
“Phá nó đi.” Đao Tế Xã là căn nguyên khiến cảnh sát đau đầu, để Dụ Chiêu tẩy trắng Đao Tế Xã có vẻ là cách hợp lý nhất.
“Ừ.”
Cảm giác Dụ Chiêu rời giường, Từ Ly Yến lười biếng thuận miệng nói, “Giúp em gọi điện thoại cho Trịnh Trọng Thành xin nghỉ.”
Ánh mắt trời lấp ló chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ấm áp tràn vào làm Từ Ly Yến càng buồn ngủ, mơ màng nghe Dụ Chiêu nói, “A Yến mệt hôm nay xin nghỉ, ta là ai? Dụ Chiêu, bắt cóc? Ta cần phải bắt cóc người yêu mình chắc? Đừng có quấy rầy bọn ta, có vấn đề gì mai A Yến đi làm sẽ nói với ngươi. Như vậy đi!”
Con quỷ này đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, Từ Ly Yến lười mở mặt khóe miệng mỉm cười. Ngày mai chắc lại phải kiếm lý do giải thích đây, không, chắc chỉ có nước từ chức. Cậu cũng không muốn ngày nào gặp Dụ Chiêu cũng phải nghe giáo huấn…
oOo
Nửa năm sau, trong biệt thự Dụ Chiêu mới mua.
Đêm khuya, trong đại sảnh thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở trầm thấp ái muội… Dụ Chiêu đang ngồi dán mắt vào trang web xem hoạt hình, màn hình đủ lớn cho hắn xem rõ ràng. Dụ Chiêu không phải đặc biệt thích xem loại hoạt hình này, mà là muốn tìm hiểu chút mới mẻ về áp dụng với A Yến, nhân lại không phải luôn nói phải học hỏi không ngừng à.
Có tiếng bước chân từ trên tầng lầu, Dụ Chiêu ấn tạm dừng, lập tức chuyển sang trang web tìm kiếm thông thường, sau đó quay mặt lại nhìn Từ Ly Yến mặt mũi tèm nhem từ trên tầng đi xuống.
“Muộn rồi sao anh không ngủ đi?” Từ Ly Yến không vui hỏi.
Dụ Chiêu ngủ muộn thế nào vốn dĩ không cần quan tâm, nhưng hai người vừa ngồi xem hết bộ phim ma mới ra năm nay, không có ai bên cạnh Từ Ly Yến không dám ngủ.
“Uống nhiều cafe không ngủ được nên định lướt web một lúc.”
“Anh có uống cafe bao giờ đâu?”
Bị quê, Dụ Chiêu mặt không đổi sắc ôm Từ Ly Yến vào trong lòng, hai người cùng nằm trên ghế salon dài, cười hì hì hỏi, “Có phải không có ta bên cạnh em không ngủ được?”
“Nói tiếp đi.” Từ Ly Yến liếc hắn.
Sóng mắt như gợn nước mê ly, so với diễn viên trong phim còn quyến rũ gấp vạn, ngực Dụ Chiêu rục rịch cúi đầu định hôn thì Từ Ly Yến quay mặt tránh đi, “Em khát.”
“Ta đi lấy trà.”
Dụ Chiêu đứng dậy vào nhà bếp, chờ hắn đi rồi Từ Ly Yến ngồi lướt web, thấy một tab đang có hình ảnh được tạm dừng, bèn nhướn mày click vào xem.
Thời gian trôi thật nhanh, bản thân đã quen con quỷ này một năm rồi, có lúc ngẫm lại thấy đúng là buồn cười, từ bé đã sợ quỷ nhất chạy vòng vo thế nào lại thích ngay một con quỷ, còn là con đáng sợ nhất.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Đao Tế Xã bị Dụ Chiêu xóa sạch. Không muốn Trịnh Trọng Thành khó xử Từ Ly Yến cũng nộp đơn từ chức, từ bỏ công việc cảnh sát nhiều năm mở một văn phòng trinh thám nhỏ, được Phương Thanh Vu, Tạ Văn và mấy người thân tín của Dụ Chiêu hỗ trợ.
Đầu vai bị lay một cái, Từ Ly Yến giật mình phát hiện mình ngủ quên trên salon từ lúc nào. Không trách được, vừa mới mở văn phòng, công tác bận rộn không tránh khỏi mệt mỏi.
“Đóng cửa văn phòng trinh thám đi.” Dụ Chiêu bên cạnh đề nghị, định nói cậu giải quyết mười vụ làm ăn cũng không bằng một phần mình kiếm được, nhưng sợ chạm vào tự ái của cậu nên không nói.
“Cũng mệt.” Từ Ly Yến nhắm mắt, thuận miệng nói, “Không anh cũng giúp em đi.”
“Được.”
“Sáng sớm ngày mai rửa xe, mười giờ ngày mai em phải đi gặp khách hàng, anh làm tài xế kiêm bảo tiêu cho em, hai giờ chiều có vụ đặc biệt, bọn Phương Thanh Vu thì bận rộn anh tới đỡ một tay. Buổi tối có khách lớn tới công ty chúng ta, nhưng công ty chưa có ai quét tước hết anh đến làm đi. Rồi lịch trình ngày hôm sau hôm sau em nói với anh.”
Đây căn bản không phải bảo hắn tới giúp đỡ mà là gọi hắn tới để hành xác, Dụ Chiêu cười khổ, “A Yến, ta không phải nhân viên của em.”
Từ Ly Yến mở mắt nhìn sợi dây ngũ sắc Dụ Chiêu đeo, cười nói: “Nhân viên có thể bò lên giường em nằm chắc?”
“Ta thực sự không biết em có sợ quỷ thật không nữa.”
“Sợ, nhưng mà lỡ yêu nhiều hơn sợ thì biết làm sao.”
Cười, Từ Ly Yến ôm cổ Dụ Chiêu kéo hắn lại gần, ngọt ngào hôn môi trong hương trà thơm ngào ngạt, tạo nên một buổi đêm yên tĩnh bình an.
~ Hoàn ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...