Edit: Pitttamim
Trong phòng thay quần áo, trên tấm gương xuất hiện một cô gái có làn da trắng nõn, dáng người quyến rũ mặc một bộ hiện đại cao quý lễ phục, đang đứng nhìn mình trong gương.
Cô giang rộng hai tay thon dài trắng bóng, mềm mại quẹo trái, quẹo phải, từ góc độ nào xem đều không tìm ra được khuyết điểm nhỏ nào.
Mặc dù nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, nhưng còn phải xem quần áo và trang sức đẹp mặc ở trên người ai. Tục ngữ nói, bảy phần cách ăn mặc, ba phần khuôn mặt, quần áo đẹp cũng phải mặc ở trên người xinh đẹp, mới có thể hiện ra giá trị của nó.
Cô gái đang mặc lễ phục có một đầu tóc dài như thác nước đen nhánh tóc dài, tóc dài xõa tại trước ngực của cô, sợi tóc toả ra mùi thơm ngát. Trên khuôn mặt mượt mà, trắng nõn có một đôi mắt to sáng ngời đen láy, hai đồng tử lóe ra sự khôn khéo, cơ trí như là trong đêm tối lấp lánh tỏa sáng ánh sao làm rung động lòng người. Dưới cái mũi tinh xảo là đôi môi xinh xắn hồng nhuận phơn phớt anh đào, được bôi lên lớp son môi màu hồng hồng hoa quả vị anh đào toả ra thoang thoảng hoa quả mùi thơm ngát, để cho người ta nhịn không được muốn tiến lên liếm láp cái kia mê người bờ môi, hung hăng mà hôn lên một cái. Ngũ quan xinh xắn sinh trưởng trên khuôn mặt, như là tỉ mỉ điêu khắc ra giống như, có lẽ đến Tây Thi cũng nhịn không được muốn đố kỵ. Mỹ nhân mặc lên lễ phục xinh đẹp, giống như là một bức tranh tuyệt tác.
Âu Dương Tuyết nhìn tấm gương trước mặt thưởng thức chính mình Mỹ Tư, ngay cả chính mình đều thoả mãn, còn có một ít say mê rồi, cô kìm lòng không được cười cười. Một lát nữa là lễ trao giải thành phố S tốt nhất xí nghiệp gia, mà là bản thân là duy nhất một vị nữ tính lần này lấy được thưởng người trẻ tuổi nhất, cô tuyệt đối không cho phép chính mình có một chút khuyết điểm nhỏ nào cả.
Âu Dương Tuyết, 23 tuổi, tốt nghiệp ở nước Mỹ HF đại học, kinh tế học, quản lý học song thạc sĩ học vị. Sau khi tốt nghiệp về nước gây dựng sự nghiệp, một lần hành động thành danh. Chẳng những sáng lập Trung Hoa quốc số một xí nghiệp, còn sáng tạo ra hơn người công trạng, vì quốc gia nộp thuế hơn trăm triệu nguyên, hơn nữa tạo việc làm cho rất nhiều sinh viên của các trường cao đẳng tốt nghiệp bị thất nghiệp. Vì thế, cô đã trở thành thành phố S trẻ tuổi nhất và xinh đẹp nhất nữ xí nghiệp gia. Hôm nay là ngày trao giải, cô là hoàn toàn xứng đáng là tiêu điểm tỏa sáng đêm nay.
Nhìn thời gian, lễ trao giải sẽ bắt đầu diễn ra sau 10 phút nữa. Âu Dương Tuyết nghĩ đến lúc lên phát biểu, trong đầu tưởng tượng thấy đến lúc đó chính mình đứng giữa sân khấu, tại lộng lẫy nhất chói mắt đèn sáng soi xuống, có nhiều như vậy ánh mắt nhìn chăm chú lên chính mình, tuy nhiên cảm thấy vạn phần vinh quang, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có vài phần khẩn trương. Vì vậy, cô vén tóc ra sau tai, định đi vào nhà vệ sinh, để giảm một chút cảm xúc khẩn trương.
Buồng vệ sinh cùng phòng thay quần áo chỉ cách nhau vài bước, Âu Dương Tuyết nhấc váy lên, đi giày cao gót bước nhanh đi vào buồng vệ sinh. Vừa đẩy ra cửa phòng vệ sinh, cô đã cảm thấy dưới chân không biết bị ai đẩy ta một phát. Cô không kịp đề phòng, thân thể liền ngã về phía trước, hung hăng mà ngã trên mặt đất. Cô không kịp nghĩ nhiều, bản năng lập tức đứng lên."Chát", còn không đợi Âu Dương Tuyết đứng lên, không biết là ai cầm đồ đạc đứng sau lưng cô hung hăng đánh xuống đầu cô một phát, Âu Dương Tuyết chỉ cảm thấy con mắt tối sầm, đầu ong ong tác hưởng, liền ngất đi rồi.
...
Đợi cô chậm rãi mở mắt, phát hiện mình nằm ở chính là một chiếc giường gỗ cũ. Bên cạnh là một ngọn đèn cháy tỏa ánh sáng lờ mờ, một người ngồi ở trước giường, yên lặng nhìn cô chăm chú.
Âu Dương Tuyết tập trung nhìn vào, không khỏi hoảng sợ.
Trước mặt người này lớn lên tướng mạo anh tuấn, thanh tú, mặc dù nếp nhăn trên mặt lưu lại tang thương, nhưng là không mất một loại nam nhân trưởng thành cùng soái khí.
Lại để cho Âu Dương Tuyết kinh ngạc không phải trước mặt người nam nhân này tướng mạo, mà là bộ quần áo không hợp thời đại. Trên đầu của hắn thắt cao cao búi tóc, mặc trên người chính là màu nâu xanh quần áo, bên hông buộc lên màu xanh đậm đai lưng. Trên quần áo còn mang thoang thoảng mùi dầu, và mùi khói. Âu Dương Tuyết không khỏi nhíu lông mày, người nam nhân này là ai, tại sao phải xuất hiện ở chỗ này, còn có sao lại mặc kiểu quần áo nhự vậy là chuyện gì xảy ra.
Thấy nàng tỉnh lại, người nam nhân kia có vẻ rất vui mừng.
"Vân nương, con đã tỉnh?" Thân thể của hắn cúi lại gần mép giường.
Âu Dương Tuyết theo bản năng hướng phía sau rụt lại, mang theo vài phần sợ hãi hỏi: "Ngươi là ai, như thế nào sẽ ở giường của ta bên cạnh?"
Lời vừa hỏi ra, làm cho trước mắt nam tử này sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lại nổi lên ửng đỏ.
Lúc này, một cái cùng nam tử kia không sai biệt lắm cách ăn mặc thiếu niên đi đến trước mặt của nàng. Chỉ thấy thiếu niên này lớn lên khoẻ mạnh nhanh nhẹnh, đáng yêu. Có một đôi mắt lớn và tròn, cực kỳ giống hạt bồ đào đen và sáng. Cười rộ lên, khóe miệng còn lộ ra hai cái đáng yêu má lúm đồng tiền.
Chỉ thấy thiếu niên kia đi tới, cười hì hì đối với chính mình nói "Sư tỷ, tỷ đã tỉnh. Như thế nào cả sư phó cũng quên, không phải là bị người đánh ngu đi."
"Thái đầu, đừng nói bậy" cái kia lớn tuổi nam tử trách cứ thiếu niên, thiếu niên gãi đầu, giả làm cái một cái mặt quỷ, trực tiếp đi ra.
Tuổi lớn nam tử xoay đầu lại, mang theo vài phần áy náy đối với chính mình nói "Vân Nương, đều là vi sư không tốt, không có chăm sóc tốt cho con, mới có thể để cho kẻ xấu thừa cơ hội hại con. Còn nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sư phó trở lại thăm con." . Đam Mỹ Trọng Sinh
Nói xong, cầm chăn mền nhẹ nhàng đắp kín cho nàng, sau đó xoay người ra ngoài.
Người nam nhân kia giống như đối xử với chính mình còn rất tốt. Vừa mới hắn kêu gọi chính mình cái gì nhỉ?, Vân nương? Là gọi mình sao? Tên ở nhà của mình không gọi Vân Nương nha. Nhớ tới tại nước Mỹ cha mẹ đều gọi chính mình Tuyết Nhi. Mà bạn tốt, bạn học thân mật xưng hô cũng là Tuyết, không ai kêu là Vân nương cả. Lại nói, người nam nhân kia lại tự nhận mình là sư phó, ta từ lúc nào có như vậy một người sư phụ nha.
Vừa mới tỉnh lại Âu Dương Tuyết lúc này trong nội tâm sớm đã loạn thành một đoàn rối tinh rối mù. Trong đầu chỉ nhớ mang máng chính mình trong phòng vệ sinh bị người đánh ngất thôi, mà hung thủ là ai còn không rõ ràng lắm, đã bị người đưa tới cái địa phương kỳ lạ này, gặp gỡ những.. người kỳ quái này.
Nàng nhìn đánh giá mọi nơi trong phòng, vững tin đây là một phòng ở cũ nát được làm bằng gỗ. Tấm ván gỗ làm phòng ở, đầu năm nay còn có người dùng gỗ làm phòng ở? Âu Dương Tuyết vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, lúc này lại phát hiện mình vậy mà cũng mặc một bộ kỳ lạ quần áo. Mặc trên người một bộ quần áo màu củ sen, cách cổ ống tay áo và áo, bên dưới mặc một cái quần dài làm bằng vải day thô màu vàng xanh nhạt. Một áo liền quần ngược lại cùng mới gặp phải hai người kia rất là giống nhau, chỉ là màu sắc hơi nhạt một ít.
Âu Dương Tuyết kinh ngạc, bọn hắn là lúc nào cho mình thay quần áo? Không kịp nghĩ nhiều như vậy, cô liền rón ra rón rén đứng dậy, đi ra trước cửa phòng. Nàng ngây người ra một lúc, cái cửa được làm bằng gỗ và cái chốt cũng làm bằng gỗ, không có cửa khóa, chỉ có một cái chốt cửa.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là đen tối, âm u hành lang làm bằng gỗ, rất giống khách sạn trên TV. Âu Dương Tuyết chân nhẹ nhàng bước đi trên hành lang, sợ tạo ra tiếng động, kinh động những cái... người kỳ quái kia.
Nàng cẩn thận từng li từng tí đi lên lầu một, lại đẩy ra cái kia cách cửa gỗ. Nhìn xung quanh, nàng choáng váng. Bên ngoài hoàn toàn cũng là kiểu phong cách kiến trúc cổ xưa. Chắc chính mình đi tới quay phim khách sạn Ảnh Thị Thành?
Không nghĩ nhiều như vậy. Âu Dương Tuyết nhanh chóng chạy ra ngoài, nàng muốn tìm một người bình thường một chút hỏi thăm rõ ràng. Ít nhất cũng phải là người ăn mặc bình thường.
Một đường chạy chậm, thẳng đến nhìn không thấy những... căn phòng kiến trúc cổ, đi tới một khu rừng nhỏ xanh tươi. Âu Dương Tuyết cũng không tìm được người bình thường. Mà lúc này, đêm đã khuya. Trong rừng cây không có một tia ánh sáng, chỉ có ánh trăng sáng ở trên trời cao.
Âu Dương Tuyết cho tới bây giờ chưa từng một mình ở dã ngoại, hoang vu qua đêm, nhớ tới chính mình tại buồng vệ sinh gặp chuyện, lại đi tới nơi này không có một bóng người khu rừng nhỏ, trong lòng hít sâu một hơi, sợ hãi không hiểu ở đâu xông lên đầu.
Tại ánh trăng soi sáng xuống, những cái...kia đen kịt cây cối càng giống hệt một đám quỷ ảnh. Mà xa xa lại vọng đến tiếng kêu của loài động vật không biết tên, lại càng làm cho Âu Dương Tuyết cảm thấy khủng bố hơn. Cũng không biết là do vì sợ hãi, hay là vì đêm khuya rừng cây lạnh lẽo, Âu Dương Tuyết cả người đã lạnh run.
Trong nội tâm nàng yên lặng đọc thầm "đợi trời sáng, đợi trời sáng thì tốt rồi". Đợi đến lúc trời sáng ít nhất sẽ gặp được một người bình thường mang nàng ra khỏi đây. Nghĩ vậy, Âu Dương Tuyết khoanh hai tay, ôm lấy thân thể, dựa lưng vào cây, trong lúc không để ý, ngủ say sưa.
....
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người Âu Dương Tuyết, làm Âu Dương Tuyết cảm thấy trên người ấm áp. Nàng mới từ trong ngủ mơ tỉnh lại. Tối hôm qua, nàng ngủ không ngon chút nào. Cho tới bây giờ vẫn không ai đi qua nơi này, cả tối hôm qua nàng ngủ trong lo sợ.
Nàng đứng dậy nhìn xem chính mình, vẫn mặc trên người bộ quần áo cổ trang, một chút cũng không có thay đổi. Mang theo vài phần mệt mỏi, nàng đi xung quanh xem xét.
Ngắm nhìn bốn phía, trước là khu rừng nhỏ cách xa 10m, có một con sông nhỏ. Âu Dương Tuyết hướng bờ sông đi đến. Nước sông rất trong, cây chiếu xuống mặt nước có thể nhìn thấy rõ bóng cây. Nàng đi đến mép nước rửa mặt, lại nhìn trong nước ảnh chiếu mà hoảng sợ.
Trong nước phản chiếu mặt của một cô gái xa lạ. Âu Dương Tuyết chỉ biết sau mình bị đánh ngất, quần áo và trang sức tất cả đều thay đổi, không nghĩ tới ngay cả mặt đều không phải là của mình. Trước mắt thân thể này là của mình, lại hoàn toàn lạ lẫm, mà dường như chỉ có linh hồn mới là của mình.
"Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai? Ô ô ô..." Âu Dương Tuyết sau một loạt sự việc, nhịn không được khóc lên.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa "Cộc cộc". Một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến gần.
Trên xe đi xuống hai người, đúng là đêm qua trong khách sạn gặp phải hai người mặc quần áo kỳ lạ nam tử.
"Vân nương, con như thế nào lại chạy đến đây hả? Con đi một mình lại gặp người xấu bây giờ, chạy nhanh lên xe!" Vị kia lớn tuổi anh tuấn nam tử nói.
Vị thiếu niên kia cũng trách cứ chính mình: "Sư tỷ, sao tỷ lại chạy linh tinh! Hại đệ cùng sư phụ đi tìm khắp nơi!"
Âu Dương Tuyết nhìn hai người bọn họ, sự ân cần lại không giống như giả bộ. Được rồi, đã đến nơi này, đã trở thành người ta. Dù sao hiện tại ta cũng không phải chính mình. Dứt khoát cùng bọn họ cùng nhau đi thôi, cũng tiện hỏi thăm ra tình hình hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...