Edit: Mr.Downer
An Vũ có một tài khoản italk cá nhân, không dùng để tán gẫu, mà chỉ để nhận tin tức giao dịch thương mại.
Nhưng có lúc, cũng không tránh khỏi một vài tin tức nhàm chán cùng một số tin nhắn quấy rối.
Ví dụ như, anh đã từng nhận được một bức thư tình không có ký tên, cùng với một ID tên là freak bám lấy anh dai như đỉa.
freak thường hay login vào khoảng một giờ sáng, thích dùng chat voice và video để tiến hành oanh tạc. Còn nội dung, dĩ nhiên không ngoại lệ, đều liên quan đến chuyện ***.
An Vũ hoài nghi đối phương là một kẻ nghiện ***.
“Nè, đêm nay anh đang làm gì đó?” Thông qua màn hình loé lên tia sáng âm u, freak bắt đầu nói chuyện: “Đang nhớ em sao? Muốn làm em sao?”
An Vũ mở khuy cổ áo sơ mi, băng qua phòng khách, lấy một cốc thuỷ tinh từ trên quầy bar.
Freak thở dốc, “Ngày hôm nay anh cũng thật tuyệt… A ——”
Rượu vàng óng hoà vào cùng đá lạnh, An Vũ lắc lắc cái cốc trong tay, một lần nữa trở về ngồi xuống trên sofa, ngón tay chạm vào Tablet PC, lướt xem báo cáo chi tiết hằng ngày của công ty. Điện thoại di động trước mặt anh đang trình diễn một màn… tự an ủi nóng bỏng?
Đôi chân dài thẳng tắp hướng mặt về ống kính, được chủ nhân thân thể dùng tay ôm lấy khuỷ chân, giang rộng sang hai bên, hoàn toàn không mặc quần lót. Ngoại trừ nơi nào đó đang có tinh thần, một chỗ bí ẩn nào đấy cũng trần trụi lọt vào ống kính.
“Em đẹp mắt không?” Ngón tay của freak mò tới lối vào giữa đùi, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng hỏi, “Chỗ này nhìn được không?”
An Vũ nở nụ cười, anh uống một hớp rượu, để cốc xuống. Nhìn về phía điện thoại di động, không tỏ rõ ý kiến, trong chốc lát nói rằng: “Không tệ.”
Đương nhiên, freak không nghe thấy An Vũ. Giống như An Vũ chưa hề nhìn thấy mặt freak.
An Vũ chưa từng một lần chấp nhận tán gẫu của đối phương, anh chỉ bình tĩnh thưởng thức màn biểu diễn và thanh âm của người kia. Nửa tiếng sau, tắt italk, đi ngủ.
Dù sao An Vũ mỗi ngày đều rất bận bịu.
Tập đoàn An thị là một xí nghiệp gia tộc, An Vũ tiếp nhận An thị đã được năm năm.
Anh quản lí khá tốt, sau khi mở rộng lĩnh vực trước đây bèn mở thêm một con đường trong giới thời trang giải trí.
Công ty người mẫu Khải Duệ hàng đầu trong nước chính là đã qua tay An Vũ, càng hoạt động càng phát triển. Không biết bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi ôm giấc mộng làm người mẫu xa hoa đều muốn bước chân vào trong đây.
Nguyên nhân Khải Duệ rất được ưu ái, ngoại trừ có bối cảnh là An thị, còn do một người gọi là Chung Khởi.
Chung Khởi là ai? Cậu là người mẫu đang được hoan nghênh nhất hiện nay, nói là khuôn mặt quốc tế cũng không quá đáng. Là cục cưng của hết thảy trang bìa tạp chí, báu vật trong mắt các hãng quảng cáo.
Mà Chung Khởi là do một tay Khải Duệ nâng hồng. (làm nổi tiếng)
Bên tai, freak thở dốc dần dần gấp gáp, pha thêm tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Ánh mắt của An Vũ đã sớm từ màn hình di động dời về Tablet PC của mình, anh không quan tâm đối phương có thể lên đỉnh trong bao lâu, cái anh quan tâm là cuộc họp cao tầng vào sáng mai thôi.
Sáng sớm, Phó Ái lái xe tới cửa nhà An Vũ, đón ông chủ đại nhân của mình đi làm.
Phó Ái là trợ lý của An Vũ, phong cách làm việc mạnh mẽ, hơn nữa cô luôn tuân theo nguyên tắc nói ít làm nhiều, rất được An Vũ tin cậy.
Đi tới công ty, An Vũ gặp phải một người.
Thân hình người kia cao gầy kiên cường, khuôn mặt anh tuấn, thậm chí còn có chút tà khí, khi nhấc tay lại vô cùng tao nhã. Sau khi nhìn thấy An Vũ, lập tức treo lên một nụ cười, nói rằng: “Sếp, chào buổi sáng.”
An Vũ gật gù: “Chào buổi sáng, Chung Khởi.” Không thể không nói, anh thật ra là một cấp trên không tự cao tự đại. Lúc đi qua Chung Khởi, An Vũ quay đầu lại nói một câu: “Đêm nay là lễ trao giải rất quan trọng, để Mạc Thu đưa em tới sớm một chút, đừng tới trễ.”
Đôi mắt Chung Khởi cong cong cười, đáp: “Vâng, em sẽ lập tức nói cho chị ấy biết.”
An Vũ vừa mới rời khỏi. Chung Khởi cứ tiếp tục nhìn bóng lưng của anh cho đến khi hoàn toàn không thấy, sau đó thu hồi ánh mắt.
Kết quả của bận rộn cả ngày chính là, thật sự quá mệt mỏi.
Khi An Vũ về tới nhà đã rất muộn, anh tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước ẩm ướt.
Lau tóc, cuối cùng kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, dự định như vậy rồi đi ngủ.
Có điều, freak lại hiển nhiên bắt đầu hoạt động ban đêm, italk sắp bị người kia chiếm đóng.
Nhưng kỳ lạ, tối nay đối phương không tự an ủi, cũng không kể chuyện cười đồi truỵ. Chỉ là giọng điệu rất hưng phấn, nhiều lần nhấn mạnh mình đang thật cao hứng.
Tình huống như vậy rất ít. Nói đúng hơn là, chưa từng xảy ra.
“Vinh quang như một chất gây nghiện,” freak nói: “Anh biết không? Nó có thể để cho em chiếm được rất nhiều thứ mà từ trước tới nay không dám nghĩ tới.”
An Vũ một bên nghe, một bên rót một cốc nước lọc. Giờ phút này anh không muốn uống rượu.
“Tiền, sự chú ý, rất nhiều người thích em.” freak đang cười: “Nhưng vẫn còn một chút chưa hoàn hảo, em còn phải nỗ lực nhiều hơn. Có điều bất kể như thế nào, ngày hôm nay em rất hài lòng. Đây là phần thưởng xứng đáng của em đó.”
Thanh âm của freak không cố ý rên rỉ khoa trương như lúc trước, cũng không phun ra những lời nói trắng trợn, chỉ đơn giản là chia sẻ tâm tình của chính mình. Liên miên lải nhải liên tục.
Ngay sau đó, An Vũ lần đầu tiên trả lời sau một năm. Anh nói: “Chúc mừng cậu.”
Giọng nói của người kia im bặt đi. Sau một giây, chỉ thấy trên italk, ảnh đại diện của đối phương trở nên đen xì.
An Vũ nhún vai.
Ngày hôm sau, khoảng chừng mười một giờ tối, freak chủ động knock An Vũ.
Đây vốn không phải là thời gian đối phương thường hay login, có chút kỳ quái.
An Vũ buông mi mắt nhìn nút trò chuyện, nhấn đồng ý.
Sau hai giây chờ đợi, freak mở miệng.
“Ngày hôm qua… Ừm, em cho rằng tài khoản này bị bỏ hoang rồi.” Trong giọng nói của freak vẫn còn sự kinh ngạc, “Một năm qua, anh vốn không để ý đến em, vì vậy —— hôm qua em mới biết, hoá ra anh vẫn luôn ở đó.”
An Vũ trầm thấp ừ một tiếng.
Bên kia im lặng không bao lâu, freak lại khôi phục giọng điệu như xưa: “Như vậy… Thực ra, anh vẫn luôn để ý tới em, nhìn em thẩm du phải không hở?” Trong giọng điệu của freak tràn đầy bỡn cợt.
An Vũ nhận xét: “Tiếng rên của cậu nghe rất giả, cần cải thiện thêm.”
freak không nhịn được cười nhẹ: “Anh thật biến thái nha…”
An Vũ cũng cười: “Bảo bối, quấy rối *** kinh niên là cậu, không phải tôi.”
Hô hấp của freak dồn dập một chút, nói: “Âm thanh của anh thật dễ nghe, em thích nghe anh gọi em như vậy. Thiệt khiến cho em muốn lên đỉnh.”
An Vũ nói: “Xuất tinh sớm là bệnh, cậu nhớ phải đi khám bác sĩ.”
freak: “…”
Editor lảm nhảm: Em nhanh cũng không sao, chỉ cần anh không nhanh là được, mượn lời của Thẩm lưu manh nào đó. ╮(╯╰)╭
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...