Vì để mau chóng nghe ngóng được tin tức về thân thế của A Cửu, nàng đã từng nhắc đến chuyện này với Nghê Thiếu Khanh, có điều bởi vì hắn không phải người địa phương nên khi ấy nàng cũng bày tỏ là không hề miễn cưỡng, không ngờ rằng Nghê Thiếu Khanh lại thật sự đi tìm hiểu giúp.
“Làm phiền Nghê tiên sinh.”
Ly Xuân mời hắn ngồi xuống, pha một bình trà mời hắn, Nghê Thiếu Khanh khách khí nhún nhường mấy phen rồi mới cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Tăng tiên sinh từng nói qua đối phương ngất xỉu ngã vào trước nhà ngươi, vì trời giá rét, sợ hắn chết cóng nên cứu giúp. Không biết khi ấy trên người hắn có tín vật gì để nhận rõ thân phận không nhỉ?” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Cái này..”
Ly Xuân hơi chần chừ một chút. Lúc ấy nàng phát hiện A Cửu trong sân nhà, trên người hắn loang lổ vết máu, lại còn mặc đồ đen. Vốn dĩ nàng không muốn để hắn ở lại lâu nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì bị ngớ ngẩn, quên hết mọi chuyện. Để tránh phức tạp, nàng nói với bên ngoài là đêm khuya A Cửu té xỉu trước cửa nhà nàng, sau khi tỉnh dậy thì ngu dại mất trí nhớ, bởi vậy nên nàng chẳng thể làm gì hơn là để hắn ở lại nhà mình. Ngoại trừ miêu tả chiều cao, tướng mạo và tuổi tác của hắn, nàng không muốn nói chi tiết gì thêm.
Mẫu thân nàng xuất thân vọng tộc, dù sau này sống khổ nhưng khả năng quan sát của bà không hề tầm thường, cũng rất để tâm trong việc dạy bảo nữ nhi. Vì thế Ly Xuân nhìn ra được ngọc bội trên người A Cửu không phải vật đơn giản, lại sợ trên người hắn có thứ này sẽ bị người lừa gạt lấy mất nên nàng dặn A Cửu đừng để người khác trông thấy, chính nàng cũng chưa từng nhắc đến nó.
Chỉ là hôm nay Nghê Thiếu Khanh hỏi như vậy, nàng nghĩ nói chuyện này ra sẽ giúp đối phương dễ tìm người hơn, cộng thêm những hiểu biết về Nghê Thiếu Khanh, nàng hơi suy tư một chút rồi vẫn nói: “Có một miếng huyết ngọc, ước chừng hình dáng như thế này.”
Nàng đi tới trước bàn, nhấc bút lên phác họa đường viền và hoa văn điêu khắc trên ngọc bội. Nghê Thiếu Khanh đặt chén trà xuống, đứng dậy nhìn sang. Ly Xuân tập trung vẽ, không phát hiện hắn tiến lại gần. Đến khi nàng vẽ xong đặt bút xuống, theo thói quen lùi về sau vài bước để xem cho rõ thì đụng vào lồng ngực của Nghê Thiếu Khanh.
Đầu tiên Ly Xuân giật mình, nhanh chóng lui qua một bên, bởi vì tránh né gấp gáp nên vướng vào chân bàn, Nghê Thiếu Khanh vội vã đưa tay đỡ nàng. Lôi lôi kéo kéo như thế, hai người gần như đang dán vào nhau. Sau khi nàng ổn định thân thể, Nghê Thiếu Khanh cũng không lập tức buông tay, ngược lại mang theo vẻ mặt kỳ quái, cứ yên lặng cầm lấy cánh tay nàng, khiến cho nàng xấu hổ không thôi. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Cảm tạ Nghê tiên sinh giúp đỡ.” Một lúc lâu sau, cuối cùng Ly Xuân chịu không nổi đành lên tiếng.
Nghê Thiếu Khanh phát hiện bản thân thất lễ, vội vàng buông tay, khôi phục dáng vẻ nhanh nhẹn, mỉm cười nói: “Nghe nói Tăng tiên sinh viết chữ vẽ tranh đều giỏi, hôm nay nhìn thấy quả thật không sai. Chỉ vài nét phác thảo bằng chu sa đã vẽ ngọc bội kia trông giống như thật, khiến ta nhìn mà ngây người mất một lúc.”
Nghe hắn nói vậy, mang tai Ly Xuân ửng đỏ, vội khoát tay đáp: “Nghê tiên sinh quá khen, ta không kham nổi mỹ danh này đâu.”
“Là Ly Xuân ngươi quá mức khiêm nhường.” Nghê Thiếu Khanh nói xong câu này lại hơi chần chừ nói: “Hai ta cũng coi như quen biết, ngươi lại không có tên tự, khi riêng tư ta gọi ngươi Ly Xuân được không? Ngươi cũng có thể gọi tên tự của ta là Tử Duẫn.”
Ly Xuân do dự một chút, thấy dáng vẻ khẩn thiết của Nghê Thiếu Khanh thì không nghĩ nhiều nữa, gật đầu đồng ý. Sau đó hắn lại nói thêm: “Cho ta bản vẽ này được không? Thoạt nhìn ngọc bội kia có vẻ không phải vật tầm thường, ta sẽ không dễ dàng đưa ra, nhưng nếu như tin tức đáng tin cậy thì có thể dựa vào tranh này để xác nhận với đối phương.”
“Đương nhiên là có thể, vậy làm phiền Nghê … làm phiền Tử Duẫn, vô cùng biết ơn.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
“Đừng nói như vậy, chẳng qua là chút việc nhỏ thôi.”
Nghê Thiếu Khanh lại trò chuyện thêm một lát với Ly Xuân, đợi mực đỏ trên giấy khô rồi mới thu bản vẽ lại, dự định rời đi. Có điều hắn vừa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại nói: “Bây giờ ngươi lẻ loi một mình, giữ một nam tử trưởng thành ở trong nhà chắc là có nhiều bất tiện. Nhà của ta vẫn còn phòng trống, lại có tôi tớ hầu hạ. Hay là ngươi để hắn chuyển qua chỗ của ta, ngươi về nhà sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, cũng có thể tránh mấy lời gièm pha của người ngoài.”
“Lời gièm pha?”
“Chẳng qua là một vài tin đồn về trai đơn gái chiếc khi sống cùng nhau thôi, ngươi yên tâm đi. Có điều chúng ta đang ở nơi dạy học, các tiên sinh khác sẽ có yêu cầu hơi cao, nếu như để tin đồn lan truyền quá mức chỉ sợ sẽ dẫn tới một số phiền toái không cần thiết.”
Nghê Thiếu Khanh nói vậy khiến Ly Xuân không khỏi cười khổ: “Đúng là ta quá mức lơ là, có điều việc này ta phải hỏi qua ý của A Cửu đã.”
“Nếu quyết định xong thì có thể chuyển vào trong viện của ta ngay hôm nay cũng được, ngươi đừng khách khí gì với ta.”
Nghê Thiếu Khanh lại tha thiết dặn dò thêm vài câu rồi mới cầm bản vẽ xoay người rời đi, để lại một mình Ly Xuân đứng trước bàn, ngẩn người nhìn bóng lưng hắn biết mất.
Nói thật, nàng và A Cửu đã ngủ cùng giường đắp chung chăn, thật sự chẳng thể coi là thuần khiết gì. Nàng có thể không để ý tới những lời đồn đãi ở bên ngoài, thế nhưng liệu nàng có thể thản nhiên đối mặt với chính lòng mình, tiếp tục mập mờ không rõ như thế với A Cửu sao?
Ly Xuân lắc đầu nhắm mắt lại, lúc này đã hơi trễ nhưng nàng lại có chút không muốn về nhà. Một khi trở lại, A Cửu sẽ quấn quýt lấy nàng vừa kéo vừa ôm, làm cho nàng quên hết phép tắc, trầm mê trong hơi thở của hắn. Nàng không chống lại được hắn, phản kháng duy nhất chỉ có thể là kéo dài thời gian từ thư viện về nhà. Dù sao vết thương của A Cửu đã hồi phục, trong nhà có một ít bánh màn thầu và nước canh, cũng không đến mức để hắn bị đói.
Nàng đang nghĩ như vậy thì lại nghe được giọng nói của A Cửu truyền đến: “A Xuân không cần hỏi ta. A Cửu không muốn chuyển đến nhà người kia đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...