Ba năm đau khổ nhớ nhung, ba năm không thể thấy mặt, hắn cho rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, cũng từng trách bản thân không nên gặp được nàng, không nên mang nàng về Vương phủ để khiến nàng phải mất mạng. Nhưng khi biết được nàng vẫn còn sống trên đời này, lại cố gắng giả chết để rời khỏi hắn, còn đang ở Dương Kinh, qua lại thân thiết với Nghê Thiếu Khanh thì hắn lập tức lên cơn thịnh nộ, chỉ muốn cầm tù nàng lại rồi hung hăng làm nhục, khiến cho nàng không có cơ hội trốn thoát.
Trong những ngày này, không phải hắn chưa từng nghĩ đến, nàng đã không có sắc đẹp lại không biết lấy lòng, nữ tử như vậy, tại sao hắn cứ cố gắng giữ bên người?
Tân triều mới lập, quy củ đều đã được khôi phục. Nhưng vì nàng, hậu cung của hắn đến này cũng chẳng có tác dụng gì. Để cầm tù nàng, hắn bỏ mặc lý trí, nhốt nàng trong tẩm cung của thiên điện, vì muốn ngày ngày đêm đêm đều có thể chắc chắn rằng nàng không hề biến mất. Ba năm trước hắn còn có thể tự lừa dối bản thân rằng hắn chỉ là nhất thời ý loạn tình mê. Nhưng đến hiện tại, hắn vẫn như thế, ngoài từ si mê ngu muội ra, hắn không còn biết phải dùng từ gì để miêu tả bản thân mình.
Vốn dĩ với chênh lệch giữa hai người, ba năm trước đây nên cắt đứt hẳn đi. Hiện giờ hắn lại không từ thủ đoạn để trói nàng lại bên người, biết rõ nàng vô tâm nhưng lại không nỡ buông, tìm mọi cách để trói buộc để có thể giữ lấy nàng. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Hơn một tháng này, cho dù bị đùa giỡn, làm nhục ra sao, nàng đều không phản kháng, không nổi giận cũng không có ý kiến gì. Nàng không còn là A Xuân sẽ trừng mắt, đánh hắn, tranh luận với hắn như trước kia. Nàng nhu thuận đón ý nói hùa, càng khiến cho cơn tức giận trong lòng hắn tan đi phân nửa, lo âu và bất án thì lại gia tăng từng ngày.
Ngoại trừ sự nhiệt tình khi ở trên giường, hiện tại nàng cứ mơ hồ như một ảo ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, năm đó khi hắn quyết định muốn nàng tiến cung thì sắc mặt của nàng đã trở nên thờ ơ, chỉ là khi đó hắn đang đắm chìm trong niềm vui đăng cơ, tân triều lại có muôn vàn việc cần làm nên hắn không để tâm đến mà thôi.
“Ngươi không cam lòng ở bên cạnh trẫm đến vậy sao?”
Hoành Giác trầm giọng nói, Ly Xuân không trả lời vấn đề này, chỉ nhẹ giọng lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể tháo vải che mắt ra được không?”
“Ngươi không muốn gặp trẫm, tại sao trẫm phải để cho ngươi thấy?”
Trong giọng nói của Hoành Giác mang theo chút giận dỗi, cho dù hiện tại hắn đã là người tôn quý nhất đất nước này nhưng hắn đối với nàng vẫn có chút ấu trĩ, bốc đồng của A Cửu khi đối mặt với A Xuân. Trái tim Ly Xuân khẽ rung động, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, đành lên tiếng: “Năm ấy thần thiếp rời đi, không phải là vì không muốn nhìn thấy Hoàng thượng.”
“Vậy thì tại sao phải rời đi, khi ấy trẫm đối xử với ngươi không tốt sao?”
Ly Xuân trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Khi đó Hoàng thượng đối xử với thần thiếp rất tốt, trong lòng thần thiếp luôn cảm kích. Nhưng thần thiếp… Không, A Xuân không thể sống mà chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng được.”
Hoành Giác không nói gì, Ly Xuân vẫn tiếp tục nói: “A Xuân ôm ấp ảo mộng được cùng A Cửu một đời một kiếp chỉ hai người nên mới có thể đi cùng Hoàng thượng. Nhưng cho dù Hoàng thượng có yêu mến thần thiếp đến mức nào thì lòng dạ đều là thiên hạ và lớp lớp ngự uyển, không còn là A Xuân và A Cửu nơi tiểu viện đơn sơ được nữa. Lúc ấy A Xuân đi cùng Hoàng thượng, tất nhiên biết là sẽ phải đối mặt với điều này, nhưng bởi vì tình cảm với A Cửu nên vẫn hạ quyết tâm đánh cược một ván. Thế nhưng khi A Xuân nhìn thấy những cung nhân và sủng thiếp xinh đẹp như hoa trong vương phủ thì không khỏi tự thấy xấu hổ.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Nàng nói tới đây, bàn tay không khỏi đưa lên khẽ vuốt ve khuôn mặt mình, mờ mịt nói: “Cho dù biết sắc đẹp chỉ là thứ hư ảo ngắn ngủi nhưng ở trước mặt người mình yêu, ai lại không muốn có được dung nhan tuyệt thế để có thêm được thật nhiều yêu thương cơ chứ? Thần thiếp không phải mỹ nhân, cũng không có tài nghệ gì để lấy lòng Hoàng thượng. Thậm chí việc thần thiếp yêu thích bàn luận Tân Chính cũng là luận điệu mà Hoàng thượng chán ghét. Thế nhưng Hoàng thượng tình thâm ý trọng, không hề ghét bỏ thần thiếp, điều này khiến cho thần thiếp càng thêm tham lam, cũng càng thêm sợ hãi, lo sợ nếu Hoàng thượng biết được sự tham lam này thì sẽ ghét bỏ thần thiếp. Khi ở Ly vương phủ, Hoàng thượng có thể vì thần thiếp mà đuổi các kiều thiếp đi, nhưng Hoàng thượng cũng đã nói, sau khi vào cung, để có được sự ủng hộ của các thế gia, Hoàng thượng không thể chỉ có một mình thần thiếp. Cho dù Hoành thượng hứa hẹn sẽ không để ai làm nhục thần thiếp, nhưng làm sao thần thiếp có thể không ghen không tham, không buồn không sợ được đây?”
Nàng đột nhiên đứng lê, lần mò mép bàn đi đến bên cạnh Hoành Giác, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt bị vải đen bịt kín kia nhìn hắn, không hề tức giận mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải là người có lòng độ lượng bao dung như người nghĩ, mỗi nữ tử xinh đẹp kiều mị ở Ly vương phủ kia, thần thiếp đều từng có đố kị, chắc Hoàng thượng không biết đâu nhỉ? Ở Ly vương phủ còn như thế, vậy đến khi vào trong cung, nếu nhìn thấy ngài đi giữa bao nhiêu mỹ nhân, thần thiếp làm sao có thể không phát điên được đây? Thân thể và trái tim thần thiếp đã hoàn toàn bị Hoàng thượng chiếm trọn rồi, nếu dấn thân vào sâu bên trong lớp cung tường, cả ngày ngoại trừ ngóng trông Hoàng thượng rũ lòng thương ra thì chẳng còn con đường sống sót nào cả. Đến lúc đó chỉ cần sự sủng ái của Hoàng thương hơi dao động, trái tim hẹp hòi đố kị của thần thiếp sẽ chẳng thể nào che giấu được nữa. Một khi Hoàng thượng phát hiện ra bên trong lẫn bên ngoài của thần thiếp đều thật xấu xí, làm sao ngài sẽ còn ở bên cạnh thần thiếp được đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...