“A a… Sướng quá… A Cửu… A Cửu… Nhanh hơn chút đi... “ Ly Xuân bị xuân dược ăn mòn thân thể, cộng thêm được người mình nhớ nhung lấp đầy thân thể khiến cho Ly Xuân hoàn toàn dỡ xuống cảm giác thẹn thùng trong giây phút hoảng hốt ấy, ra sức nghênh đón theo sự đòi hỏi cuồng bạo của hắn.
Hoành Giác hung hăng mắng một tiếng, động tác càng thêm kịch liệt. Hắn ngậm lấy cái miệng nhỏ hơi hơi khép mở của nàng, cướp lấy hơi thở của nàng, đâm chọc vào thân thể nàng cho đến khi nòng pháo của hắn co giật bắn ra, mới sảng khoái trút hết thứ chất trắng đục đầy dục vọng của mình vào trong cơ thể nàng.
Thân thể Ly Xuân vốn đã bị bắt tiếp nhận quá nhiều khoái cảm, khi chất dịch nóng bỏng khi vừa bắn vào, nó lập tức tê liệt rồi mềm nhũn như đang tan chảy. Cuối cùng khi Hoành Giác buông miệng nàng ra, Ly Xuân gần như muốn hụt hơi. Có điều Hoành Giác vừa mới trút xuống một lần, làm sao có thể đủ thỏa mãn. Hắn tháo dây trói trên chân nàng ra, lật thân thể của nàng lại, một lần nữa cọ xát trên rãnh mông đã ngập đầy mật dịch của nàng.
Thế là bên trong sương phòng tao nhã lịch sự này, trên chiếc giường nệm có rèm che màu nhạt, chỉ thấy một nam tử đẹp trai anh tuấn, thân khoác trường bào minh hoàng lại giống như một dã thú, đè lên trên người một nữ tử đã ngất, không ngừng phát tiết ra dục vọng điên cuồng của hắn. Không bao lâu sau, cuối cùng Hoành Giác không chịu được vướng víu, lột hết quần áo vứt xuống mặt đất rồi dùng cơ bắp cường trắng rắn chắc của hắn mà cọ xát lên cơ thể nàng, khiến da thịt nàng nóng dần và đỏ bừng lên, đồng thời không ngừng gặm cắn, hôn mút khắp thân thể nàng.
Nếu có thể, hắn thật muốn xét nát nàng ra mà khảm vào thân thể mình, như vậy hắn không cần phải chịu đựng nổi khổ mất đi nàng, cũng không chần chịu đựng nỗi đau khi nàng bỏ hắn mà đi. Đáng tiếc là hắn không nỡ xé nàng thành những mảnh nhỏ mà cắn nuốt vào bụng, chỉ có thể thông qua giây phút nàng mất hồn và sa đọa mà đáp lại hắn để xác định rằng nàng có nghĩ đến hắn, có lưu luyến quãng thời gian nồng nàn say đắm và quấn quýt dây dưa của hai người.
Nhưng cho dù là lưu luyến đến thế nào, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời khỏi hắn. Hắn không hiểu tại sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy. Hắn không hiểu, thật sự không hiểu.
…
Từ ngày hôm ấy, Ly Xuân đã bị Hoành Giác cầm tù trong thiên điện của tẩm cung. Không có sự cho phép của hắn, một bước cũng không thể bước ra, cho dù là thỉnh thoảng được đi ra ngoài cũng chỉ là bị đưa đến tẩm cung của Hoành Giác. Nàng muốn ra hoa viên hít thở giải sầu cũng không được, càng miễn bàn đến các tin tức bên ngoài lớp tường cung.
Nhưng cũng may thiên điện vốn là nơi lưu giữ sách riêng của đế vương, bên trong thu thập được rất nhiều loại sách cổ quý hiếm, chủng loại đa dạng. Cả ngày Ly Xuân vùi mình vào đó, tìm chút sách để đọc hoặc sao chép chút kinh văn tĩnh tâm. Có điều khong bao lâu sau, nàng lại phát hiện tuy trong điện này có sách và tập san thời sự, cũng có không ít các tập san hàng tháng gần đây nhưng lại không có sách vở gì thảo luận về Tânn Chính, càng miễn bàn đến quyển .ất>
Từ lúc bị hắn bắt tới đây trong mờ mịt hoang mang, tuyệt vọng bị thương đến bây giờ bị hắn cầm tù gần một tháng hơn, Ly Xuân đã bình tâm hơn rất nhiều. Rốt cuộc là cho dù hắn có đùa bỡn bằng lời lẽ lạnh lùng thế nào, cưỡng ép bằng những từ ngữ lạnh lẽo ra sao thì nàng biết, cuối cùng hắn vẫn sẽ ôm nàng mà trút xuống tất cả, thậm chí là ôm lấy nàng mà tiến vào giấc mộng.
Mà nàng - kẻ thật không có cốt khí này, cho dù có oán hận hắn làm nhục, cầm tù nàng thế nào đi nữa thì chỉ cần hắn bế lên rồi ôm lấy là nàng sẽ nghĩ đến những cưng chiều, thương yêu trước đây đều không phải là ảo mộng, nghĩ đến ba năm này hẳn là hắn vẫn luốn nhớ nàng, đến nay vẫn ôm ấp dục vọng với nàng, thế là bản thân lập tức không còn cảm thấy ấm ức gì nữa.
Nàng cầm bút lên, thả lỏng mặt sao chép kinh Phật dưới ánh nến để tĩnh tâm. Lúc này nàng đang chép kinh Lăng Nghiêm, trong quyển thứ tư có một đoạt như sau: “Ngươi nợ mạng ta, ta trả nợ ngươi, do nhân duyên này trải qua trăm ngàn kiếp, thường ở trong vòng sanh tử; ngươi yêu tâm ta, ta ưa sắc ngươi, do nhân duyên này trải qua trăm ngàn kiếp, thường ở trong vòng ràng buộc.”
Nàng chấm ngòi bút thấm mực viết kinh văn, khi ngòi bút dừng ở ‘thường ở trong vòng ràng buộc”, nàng không khỏi sửng sốt, mãi cho mực loang ra trên giấy trắng, nàng mới buông bút xuống, nhìn điểm đen đập vào mắt kia mà lặng yên rơi lệ.
Hai người bọn họ vốn không nên gặp nhau, càng không nên quyến luyến dây dưa. Lúc ban đầu là nàng luyến tiếc hắn, hắn cũng luyến tiếc nàng, cho nên cứ thế mà đi cùng hắn. Nhưng về sau khi hắn đã chiếm hết toàn bộ thể xác và tinh thần nàng, nhốt nàng vào chiếc lồng vàng, nàng quá ngột ngạt nhưng lại không nỡ rời xa thương yêu chiều chuộng của hắn, hoang mang đến gần như nghẹt thở, mãi cho đến khi trận hỏa hoạn kia xảy ra, nàng mới quyết định rời khỏi hắn.
Nàng cho rằng rời xa hắn là có thể cắt đứt tất cả nhưng nàng lại không thể quên hắn. Hắn cũng chưa từng buông bỏ nàng, cuối cùng hai người vẫn đau khổ dây dưa bên nhau, yêu ghét giận si, chẳng thể nào may mắn tránh khỏi.
Tiếng vải sột soạt sột soạt làm nàng giật mình, vội lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên thì thấy hai cung nữ đang cầm vải đen trên tay, nói với vẻ kính cẩn: “Hoàng thượng phân phó, xin ngài bịt vải lên mắt.”
Ánh mắt Ly Xuân buồn buồn, gật đầu, mặc cho cung nữ cột miếng vải quanh mắt mình. Tuy thái độ của Hoành Giác không còn cứng rắn như lúc nàng vừa tiến cung nhưng hắn vẫn không muốn nàng nhìn thấy mặt hắn. Nghĩ đến điều này, nước mắt đã cố gắng dằn xuống lại trào ra, thế là khi Hoành Giác lẳng lặng đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng nàng ngồi khóc bên cạnh bàn.
Hắn nhíu mày tính an ủi nàng rồi lại không muốn yếu thế, rũ ánh mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy vết mực kia thì không khỏi ngẩn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...