Vốn là nàng muốn kiềm chế đợi đến khi hắn nói vài lời rồi mới lên tiếng, nhưng nỗi nhớ điên cuồng những năm qua đã khiến nàng chẳng thể nhịn nổi mà run rẩy hô lên.
Chỉ là Hoàng Giác nghe nàng gọi như thế thì càng thêm tức giận: “Câm miệng, năm đó trẫm một lòng một dạ với ngươi, ngươi lại dựa vào đám cháy mà giả chết, ngàn dặm xa xôi lặn lội đến Dương Kinh tìm tình lang của ngươi, lại còn vì hắn mà viết văn phản trẫm. Tiếng A Cửu này ngươi còn mặt mũi để gọi sao?”
“... Ta…”
Ly Xuân muốn giải thích, lại phát hiện cổ họng mình nghẹn cứng không nói nổi thành lời. Nàng tranh thủ lúc vương phủ bị cháy để rời xa hắn là sự thật, sau đó nàng tới Dương Kinh gặp Nghê Thiếu Khanh rồi viết văn cho Bác Nhã Đường cũng là sự thật. Nhưng tại sao nàng lại quyết định như vậy, bản thân đã dằn vặt đau khổ bao nhiêu thì nàng chẳng có cách nào để mở miệng giải thích. Thái độ của nàng như vậy lại càng khiến cho Hoàng Giác nổi giận xung thiên, đá bay một cái ghế rồi quay đầu rời đi. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Ly Xuân bị tiếng ghế đập vào tường rồi nát vụn dọa cho hoảng sợ, lại vội vội vàng vàng muốn ngăn Hoàng Giác lại. Trong bóng tối, nàng loạng choạng lao tới, đâm vào bàn vào ghế suýt chút nữa té ngã, một lúc sau mới phát hiện ra hắn đã đi rồi. Nghĩ tới sự nóng giận điên cuồng vừa rồi của hắn, lại nhớ đến những ngày tháng ngọt ngào nồng nàn trước kia, hắn luôn tìm mọi cách để lấy lòng nàng, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa đành gục xuống mặt bàn, nước mắt lặng lẽ tuôn tơi.
Vốn dĩ Ly Xuân cho rằng bản thân sẽ lập tức được đưa về, sẽ chẳng có cơ hội để thấy được Hoàng Giác, nào ngờ không bao lâu sau bản thân lại được nâng dậy, cũng được tháo vải bịt mắt và dây trói ở tay ra.
Lúc này nàng mới thấy rõ xung quanh mình đều là cung nữ, thì ra bản thân đã bị Hoành Giác trực tiếp bắt vào trong cung. Những cung nữ kia hầu hạ nàng tắm rửa xong thì bưng lên điểm tâm bát sắc (tám màu) tinh xảo cho nàng dùng, sau đó mới bịt mắt của nàng lại một lần nữa rồi đưa nàng lên một chiếc giường nệm thật lớn.
“Hoàng thượng phân phó, xin nương nương đừng gỡ miếng vải đen trên mắt xuống.”
Nữ quan dẫn đầu cung kính nói xong câu đó rồi dẫn các cung nữ khác lui ra, để một mình Ly Xuân bơ vơ ngồi trên giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Nàng và Hoàng Giác từng vô cùng thân mật, từ lâu đã chẳng còn là thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện nên đương nhiên biết kế tiếp sẽ có khả năng phát sinh chuyện gì. Nhưng nàng không hiểu được tại sao Hoàng Giác lại muốn che hai mắt nàng lại. Ba năm nay nàng nhớ hắn nhớ đến muốn phát điên, luôn ước ao được nhìn thấy hắn thì tốt biết bao. Nào ngờ hôm nay khi hắn ở gần ngay trong gang tấc, bản thân lại chẳng có cách nào để nhìn thấy hình bóng hắn.
Rốt cuộc thì hiện tại hắn có cảm xúc thế nào đối với nàng? Là oán nàng hay là hận nàng? Liệu có còn chút yêu thương nào hay chỉ là muốn trút hết tức giận? Nàng ngồi bên mép giường, thấp thỏm chờ đợi trong bất an. Bởi vì lời dặn của nữ quan nên nàng không dám gỡ miếng vải trên mắt xuống. Không biết đợi bao lâu, lâu đến mức nàng nhịn không nổi phải tựa vào đầu giường mơ màng ngủ, mãi cho đến khi một bàn tay to ấm áp khẽ vỗ về trên khuôn mặt, nàng mới giật mình tỉnh lại.
“Hoàng thượng???”
Ly Xuân vươn tay ra muốn sờ hắn, để chắc chắn rằng hắn không phải là ảo giác của bản thân. Thế nhưng Hoành Giác bỗng rút tay về gạt phắt tay của nàng ra, lạnh lùng nói: “Trẫm cho phép ngươi chạm vào trẫm sao? Đừng tưởng trẫm còn ngu ngốc si mê như trước kia mà yêu thích người vô tâm như ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Ly Xuân lập tức run lên như bị dội cho một chậu nước lạnh giữa mùa đông buốt giá. Còn nhớ năm xưa, cho dù Hoành Giác ở bên ngoài sát phạt quả quyết, hung ác vô tình ra sao thì vẫn luôn cực kỳ yêu thương nàng, che chở chu toàn cho nàng. Cho dù nàng và hắn có lúc mâu thuẫn thì cùng lắm hắn cũng chỉ phóng túng, chơi xấu ép nàng đồng ý, hoặc đè nàng xuống giường mà lăn lộn một phen, nào có lạnh giọng nói ra những lời trách mắng đầy ác ý như lúc này. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Thế nhưng cục diện hôm nay còn không phải là do một tay nàng tạo ra hay sao? Nghĩ như vậy, cả người nàng như vô lực, mặc cho hắn đẩy ngã nàng xuống giường, xé rách quần áo nàng. Khi ngọc thể của nàng lõa lồ trước mặt hắn thì nghe được hắn nói với giọng có chút trào phúng: “Trẫm thật không hiểu tại sao năm đó lại si mê một thân hình nhạt nhẽo như thế này.”
Hoành Giác nói xong liền đứng dậy rời đi, mặc cho Ly Xuân một mình quần áo hớ hênh nằm bất động trên giường, trong lòng chết lặng.
Nàng nghĩ, hẳn là hắn hận nàng. Có điều hắn hận nàng cũng là đương nhiên. Rốt cuộc là nàng đã phụ tấm chân tình của hắn. Hắn trói nàng mang về cung có lẽ là muốn vũ nhục nàng. Nhưng như thế cũng tốt, so với trước đây không có cách nào để đến gần hắn thì ít ra hiện tại nàng đã có thể nghe được giọng nói của hắn, ngửi được hơi thở của hắn.
Hơn nữa, hận nàng dù sao vẫn tốt hơn là quên, nàng cười tự giễu một cái, rồi lại đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc. Hoành Giác đặt một bình sứ vào tay nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy bôi thứ này lên trên người rồi cẩn thận lấy lòng trẫm. Nếu làm trẫm không vui, trẫm sẽ tịch biên Bác Nhã Đường, tống Nghê Thiếu Khanh vào ngục.”
“Hoàng thượng!”
Ly Xuân hoảng sợ hô lên, lại nghe Hoàng Giác nói với giọng lạnh lùng: “Khai ân không trói chặt ngôn luận, đám mọt sách ăn không ngồi rồi các ngươi lại cả ngày ồn ào gào thét muốn đoạt quyền, cứ làm như trẫm mắt mù tai điếc. Nếu ngươi có thể làm trẫm vui vẻ ở trên giường, nói không chừng trẫm còn đồng ý thả vài người. Còn nếu như ngươi không nghe lời, trẫm sẽ hạ đao trước với đám người thân cận của ngươi.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...