Si đế

Nghe hắn nói vậy, Ly Xuân không giãy giụa nữa, chỉ lẳng lặng cúi thấp đầu, nói: “Tử Duẫn, ngươi nhìn bộ dạng này của ta thì biết, ta đã là nữ nhân của người khác.”
 
Nhưng lời này làm cho Nghê Thiếu Khanh như bừng tỉnh khỏi mộng, cuối cùng cũng buông tay nàng ra. Tuy nhiên hắn vẫn không kiềm chế được kích động mà nói: “Nhưng năm đó khi nàng mới tới Dương Kinh nghèo túng không nơi nương tựa thì hắn không xuất hiện. Bây giờ cuộc sống của nàng ổn định, dư dả rồi vẫn không thấy nàng tìm hắn. Nếu hắn gặp nạn trong lúc chiến loạn, qua nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng nên bước tiếp về phía trước. Còn nếu như hắn bình yên vô sự mà lại không ở bên cạnh nàng thì nàng giữ mình vì hắn để làm gì?”
 
“Ta không có nhan sắc, không biết giao tế quản việc nhà, không thể trở thành một chủ mẫu tốt, thực sự không xứng với ngươi. Tử Duẫn cần gì phải cố chấp với ta như vậy.”
 
Ly Xuân nói với giọng nhàn nhạt, Nghê Thiếu Khanh nghe vậy thì giọng điệu có chút trầm trọng hơn: “Ly Xuân, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, lại từng làm việc chung ở thư viện, hẳn là nàng biết ta đã có lòng muốn cưới nàng thì đương nhiên sẽ không bị ràng buộc bởi những thành kiến thế tục đó. Đã là phu thê thì phải hiểu nhau thương nhau, tri kỉ mà đỡ đần nhau, cử án tề mi*, bạch đầu giai lão*. Nếu như ta lấy một thê tử xinh đẹp như hoa, biết vun vén cho gia đình như lời của thiên hạ, nghe qua thì có vẻ rất tốt nhưng khi tuổi tác của nàng ta càng lớn, khuôn mặt xinh đẹp kia chẳng còn nữa thì ta nên nhìn vào cái gì đây? Chưa kể mọi người cho rằng nữ tử biết lo liệu chuyện nhà thì không cần phải biết nói chuyện học vấn cùng ta, lúc tân hôn có thể sẽ vì tình nồng ý ngọt mà quên mất điều này, nhưng dần dần rồi cũng sẽ phát sinh vấn đề mà thôi.”
 
*cử án tề mi: ý chỉ vợ chồng kính trọng nhau

*bạch đầu giai lão: vợ chồng cùng nhau sống đến khi bạc đầu
 
Nói đến đây hắn khẽ thở dài: “Bên cạnh ta ví dụ như thế nhiều vô kể, vốn là xứng lứa vừa đôi cuối cùng lại trở thành phu thê bất hòa, thực sự làm người ta phải thở dài. Ly Xuân, ta không phải là con trai trưởng, trong nhà cũng không quản thúc nghiêm chuyện của ta. Đợi đến khi phân chia gia sản xong, hai chúng ta sống đơn giản, cũng không cần buồn phiền vì chuyện quản nhà quản cửa. Thế gian này rộng lớn như vậy, có thể gặp được đối tượng để cùng bàn chuyện chính sự một cách thấu triệt, tranh luận một cách vui vẻ thỏa thích như vậy là chuyện hiếm có, nàng không cảm thấy hai chúng ta đẹp đôi sao?” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
Nghê Thiếu Khanh nói thế làm Ly Xuân nở nụ cười ấm áp. Nàng và Nghê Thiếu Khanh có rất nhiều quan điểm giống nhau, ngoài ra hắn cũng là một người ôn hòa lễ độ, không khinh thường năng lực của phái nữ, đối xử với người khác chân thành, lương thiện.
 
Hai năm trước khi bọn họ gặp lại, nàng phát hiện hắn có tình ý với mình nhưng lúc hắn giúp nàng giới thiệu văn chương, tìm kiếm chỗ đặt chân lại chưa từng tranh thủ cơ hội đòi đền đáp mà đụng chạm đến nàng. So với A Cửu trước kia đã dần dần khôi phục lại vẫn giả vờ ngây ngô mà động tay động chân sàm sỡ nàng thì hắn thật sự tử tế hơn rất nhiều. Nếu như nàng không gặp được A Cửu, có lẽ nàng sẽ thật sự bị những lời này của Nghê Thiếu Khanh làm cho cảm động, đáng tiếc là nàng đã gặp A Cửu.
 
“Tử Duẫn, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?” Qua một lúc lâu, Ly Xuân nhẹ nhàng mở miệng hỏi. 
 
Nghê Thiếu Khanh vội gật đầu, dịu dàng trả lời: “Nàng hỏi đi, chắc chắn ta sẽ trả lời thành thật.”
 
“Mấy năm nay có lúc nào ngươi nghĩ đến ta rồi đột nhiên muốn vẽ ta, nhớ đến bóng dáng của ta, nghĩ xem ta đang khóc hay đang cười. Ngươi có thường xuyên muốn viết đôi dòng cho ta để giải bày hết nỗi nhớ nhung, sau một hồi khổ não viết ra được rồi thì lại cảm thấy dù có ngàn câu vạn chữ cũng không thể tỏ bày được hết nên lại đốt cháy tất cả những nhớ nhung kia thành một đống tro tàn, xem như chưa từng có.”
 

Nghê Thiếu Khanh hơi sững sờ, cũng không nhìn Ly Xuân, mở miệng hút một hơi rồi mới lên tiếng: “Ta có nghĩ đến nàng, nghĩ xem nàng đi đâu, không biết có khỏe hay không, không biết đến khi nào mới có thể được gặp lại một lần.”
 
Ly Xuân vẫn nhìn hắn những trong mắt thì mang theo vẻ mông lung, dường như xuyên qua hắn mà nhìn về phía người nàng khao khát nhất: “Một khi nhớ nhung lâu rồi thì tâm tư sẽ càng thêm phức tạp. Nhớ lại mọi kỷ niệm, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau khổ, thậm chí có lúc là vừa oán vừa hận, nghĩ rằng đời này gặp nhau là sai lầm, chẳng bằng đừng bao giờ gặp lại. Rõ ràng thế gian này rộng lớn như thế, vì sao hai bên lại cứ cố tình va vào nhau để rồi từ đó chẳng thể nào thoát khỏi.”
 
Nghê Thiếu Khanh bị vẻ mê man đầy ưu thương kia của nàng mê hoặc, mờ mịt lắc đầu tính nói rằng bản thân chưa từng như vậy thì lại nghe nàng nói tiếp: “Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm muốn dứt bỏ, quay mặt đi cho rằng có thể quên nhưng lại phát hiện nỗi nhớ tựa như hô hấp vậy, không thể nhớ nhung thì cũng bị ngạt thở, thế nên cuối cùng đành phải mặc cho nỗi nhớ bủa vây, giống như uống rượu độc để giải khát, ảo tưởng bản thân chưa bao giờ mất đi.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
“Đây... đây chẳng phải là điên cuồng sao?” Nghê Thiếu Khanh lẩm bẩm nói.
 
Ly Xuân khẽ cười nói: “Tử Duẫn, ngươi nói không sai, ta điên rồi, cho nên hai chúng ta thật sự không có khả năng đâu. Ta tuyệt đối không phải người xứng đôi.”
 

Dáng vẻ này của Ly Xuân làm Nghê Thiếu Khanh cảm thấy cực kỳ xa lạ. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn thản nhiên, lễ độ, tiến thoái vừa phải, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nàng cũng sẽ bộc lộ một mặt cố chấp trước mặt hắn.
 
Trong khoảnh khắc ấy, Nghê Thiếu Khanh như cảm thấy bản thân chưa bao giờ biết về Ly Xuân. Nhưng tình cảm của hắn dành cho nàng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên sẽ không vì vài ba câu của nàng mà lập tức từ bỏ. Khi hắn đang tự hỏi, suy nghĩ xem mở miệng an ủi nàng thế nào thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy tung ra, vài tên bịt mặt cầm kiếm xông vào.
 
Nghê Thiếu Khanh thấy thế hoảng hốt, dù cho hắn là văn nhân tay trói gà không chặt nhưng vẫn lập tức bảo vệ Ly Xuân ở sau lưng mình, “Các ngươi muốn làm gì?”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui