Si đế


Khoảng chừng một tháng trước, nàng phát hiện hắn ngã trên vũng máu trong sân nhỏ nhà mình. Lúc ấy hắn đã hôn mê bất tỉnh, trên người mặc đồ đen dạ hành, mang theo mấy tờ ngân phiếu và một khối huyết ngọc nhìn có vẻ giá trị xa xỉ, chắc là xuất thân của hắn rất tốt. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại thì chính là dáng vẻ ngốc nghếch như hiện tại, không nhớ được những chuyện trong quá khứ. Nàng hỏi tên của hắn, hắn suy nghĩ thật lâu rồi mới a a nói hình như có người gọi hắn là Tiểu Cửu. Không còn cách nào, nàng chỉ có thể để hắn ở lại, cũng gọi hắn là A Cửu.
 
Khi đó mẫu thân đang bệnh nặng, nàng giấu một người trong nhà cũng không khó khăn gì. Nhưng trên người A Cửu có vết thương, lại còn thân hình cao lớn, nàng thật sự nuôi không nổi, chỉ có thể dựa vào ngân phiếu trên người hắn mua thuốc trị thương và dầu muối củi gạo mới có thể dàn xếp ổn thỏa được cho hắn.
 
A Cửu khù khờ, không cảm thấy vết bớt trên mặt nàng đáng sợ, cũng không có ngại ngùng giữa nam nữ. Nàng thì vừa chăm sóc mẫu thân lại đồng thời phải coi chừng A Cửu, khi đổi thuốc cho hắn cũng luôn bôi chét một chút, sao có thể suy nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay bị A Cửu nói vậy, quả thật làm cho trong lòng nàng sinh ra vài phần ngượng ngùng và áy náy.
 
Sau khi vết thương của A Cửu lành hẳn thì vô cùng thân thiết với nàng, thường ôm ôm ấp ấp, nàng nói nhiều lần nhưng cũng chỉ khiến hắn an phận được vài ngày, không bao lâu lại chứng nào tật nấy. Nàng vẫn nghĩ hắn như trẻ con vậy, cần phải nhắc nhở nhiều lần mới nhớ được, thật không ngờ là hắn lại có ý nghĩ khác. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
Nàng suy nghĩ một chút rồi dịu giọng trả lời: “Khi đó ngươi bị thương nặng, ta làm thế là bất đắc dĩ. Hiện tại vết thương của ngươi đã khỏi, ngươi thấy ta có từng làm vậy với ngươi nữa không? Lần sau đừng có ôm ôm ấp ấp với ta như vậy hay là tùy tiện vén váy của ta lên nữa.”
 

“Nhưng ta thích thân cận với ngươi, cũng thích A Xuân vén quần áo của ta lên sờ ta.” A Cửu hơi ấm ức nói: “Có phải do vết thương của ta lành rồi nên A Xuân liền ghét bỏ ta? Chỉ cần A Cửu lại bị thương thì A Xuân sẽ đối xử tốt với ta như trước đúng không?”
 
“Ôi!! Ngươi.”
 
Ly Xuân nhất thời nghẹn lời, thực sự không biết nói thế nào với tên ngốc này mới được. Trầm mặc một hồi, nàng mới nhớ tới trong lồng ngực mình còn đang ôm bài vị của mẫu thân. Trong lòng đau xót, nàng cố nén cảm giác đau trên người, muốn xuống giường bố trí ổn thỏa bài vị của mẫu thân.
 
A Cửu nhìn dáng vẻ của nàng, xoạt một cái đứng bật dậy hét lên: “Ngươi gạt ta, nói không đau cái gì, nhìn A Xuân đang rất đau, còn không mau quay về giường nằm đi!”
 
Ly Xuân không né tránh A Cửu đỡ lấy vòng eo nàng, nhưng nàng nhàn nhạt liếc mắt qua khiến hắn không dám ôm nàng quay trở về giường, chỉ có thể cẩn thận từng bước đỡ nàng đi tới chính đường của tiểu viện ở bên cạnh sương phòng. Hắn đứng ở một bên, ngơ ngác không biết làm gì nhìn nàng từ từ đặt bài vị lên rồi đoan đoan chính chính quỳ xuống mặt đất lạnh như băng, dập đầu ba cái. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
Trong thoáng chốc, căn phòng đơn sơ âm u này yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh tuyết rơi ở bên ngoài. Không biết qua bao lâu, cuối cùng giọng của Ly Xuân cũng nhàn nhạt vang lên: “Sau này ta sẽ tích cực đi hỏi thăm tin tức, giúp người tìm thân nhân rồi về nhà.”
 
A Cửu bị thương nặng té ngã nên đần độn, không thể nhớ những chuyện trước đây, chỉ có thể dựa vào nàng đi hỏi thăm chút tin tức. Có điều mấy tháng nay vì bận chăm sóc mẫu thân và A Cửu nên nàng thực sự không thể nào dồn nhiều tâm sức vào việc này. Nay mẫu thân đã qua đời, ở nơi đây, thứ duy nhất nàng lo nghĩ cũng chỉ còn có nơi đi về của A Cửu.
 
“A Cửu không muốn về nhà, chỉ muốn ở cùng A Xuân.”
 
“Ngươi ấy!!” Ly Xuân cười cười: “Ta nghĩ gia thế của ngươi rất tốt, trở về rồi mỗi ngày đều có thể ăn ngon mặc đẹp. Theo ta chỉ càng hao tổn ngân lượng của ngươi, cả ngày còn phải đốn củi nấu nước cho ta. Người theo ta làm gì?”
 

“A Cửu đi, không phải là A Xuân chỉ còn có một mình sao?” A Cửu tiến lên nắm lấy vạt áo của nàng nói. Ly Xuân thở dài đẩy hắn ra: “Đưa ngươi đi rồi, ta sẽ mang theo bài vị của mẫu thân rời khỏi đây.
 
 
“A Xuân muốn đi đâu?”
 
“Nói với ngươi thì người cũng không hiểu đâu!!” Ly Xuân lắc đầu đứng dậy, A Cửu lại rất cố chấp níu nàng lại tiếp tục hỏi: “A Xuân muốn đi đâu, ở lại đây không tốt sao?” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
Ly Xuân hết cách với hắn, chỉ có thể nói rõ với hắn: “Tiên sinh ở thư viện mà ta quen trước kia, trước khi rời đi đã từng nói với ta hắn sẽ đi về Đôn Thịnh Thành nơi Tân Chính ngôn luận phát triển mạnh. Ta cũng dự định đến đó.”
 
“Tân Chính? Đôn Thịnh Thành?”
 
A Cửu ngơ ngác hỏi, Ly Xuân kiên nhẫn giải thích: “Trước khi tiên đế băng hà triều chính đã loạn. Lúc tiên đế băng hà lại chưa lập Thái tử, chư vương từng người phân đất, đều có ý xưng đế. Có điều trong mấy thập niên qua đã có không ít các tiên sinh đưa ra quan điểm dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, vua còn nhẹ hơn* tạo nên tân pháp (luật mới), cải cách Đế chính*, đó được gọi là Tân Chính.”
 

*Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, vua còn nhẹ hơn (民为贵, 社稷次之, 君为轻): câu nói của Mạnh Tử
*đế chính: việc chính trị của đất nước, của đế vương
 
A Cửu nháy mắt nhìn Ly Xuân, vẻ mặt hoang mang nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Giống như những thứ trong thư phòng của A Xuân viết, hoàng quyền cần có quy phạm, nên lập ra tân pháp mời Hoàng đế đồng quản, cũng thiết lập nghị viện, tuyển chọn sĩ tử từ các nơi để bàn bạc Đế chính?”
 
Nghe A Cửu nói những điều này một cách rõ ràng như vậy, Ly Xuân khá kinh ngạc, sau đó hơi mỉm cười, gật đầu nói: “A Cửu thật thông minh.”
 
“Nhưng như thế không phải rất kì quái sao?”
 
A Cửu càng hoang mang: “Vốn dĩ thiên hạ không phải đều là của Hoàng đế sao, hắn nói một là một, hai là hai, chỉ cần đầu óc hắn tinh tường thì chuyện gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết tốt rồi. Đám sĩ tử có thực quyền mồm năm miệng mười, nếu mỗi người vì vấn đề rcá nhân mà kéo chuyện quan trọng dây dưa dây cà, lại lập pháp quản Hoàng thượng chẳng thể làm này làm kia, thế thì làm sao triều chính có thể trở nên tốt được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận