Si đế

Ly Xuân không quen để người khác hầu hạ bên cạnh, huống chi hiện tại Hoành Giác chỉ có một nữ nhân là nàng, một khi hứng lên thì chẳng màng thời gian, địa điểm. Thế nên trong gian phòng của nàng, ngoài Hoành Giác ra thì không ai có thể tùy ý ra vào, cho dù là tôi tớ đưa đồ ăn hay đưa thuốc thì cũng vậy, tất cả mọi người đều sẽ duy trì khoảng cách nhất định, chờ nàng đáp lại mới có thể đi vào.
 
“Mang vào để đó là được.”
 
Sau khi Ly Xuân nói xong, cung nhân mới đẩy cửa ra, cung kính đặt thuốc lên trên bàn cạnh trường kỷ ở một bên của gian phòng. Sau đó cung nhân dịu dàng hỏi Ly Xuân có sai bảo gì khác không, xác nhận không có việc gì nữa thì mới khom người thối lui ra ngoài. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
 
Tuy nói Ly Vương phủ là Vương phủ nhưng kiến trúc đồ sộ, chiếm một khoảng đất cực kỳ rộng lớn, còn có sông đào bảo vệ và cổng lớn ở bốn hướng, thực ra nó chính là một hoàng thành với quy mô nhỏ. Ngoài điều đó ra thì quy củ bên trong rất nghiêm khắc, những người hầu nữ được gọi là cung nhân, tất cả đều phải trải qua vòng tuyển chọn kĩ càng chặt chẽ, ngoài dung mạo đẹp đẽ, cử chi đoan trang xinh đẹp ra thì thậm chí trên người không được có một tì vết gì.
 
Ly Xuân nhìn chén thuốc, nhớ tới gương mặt trắng nõn không chút tì vết của tỳ nữ kia, không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, trong lòng phiền muộn. Một lúc lâu sau nàng mới phục hồi tinh thần, rũ mi đi tới bên cạnh bàn, chấp bút vẽ lên giấy, từng nét từng nét miêu tả hình dáng của Hoành Giác.
 

Khoảng thời gian ngắn này hắn bận rộn chinh phạt, dường như đen và gầy đi nhiều, khí thế dũng mãnh hung bạo trên người hắn lại càng rõ rệt hơn. Có điều nàng không nhìn thấy hắn đã gần hai tháng rồi, cho dù quản sự từng bày tỏ là những lá thư nàng viết đều đến tay Ly Vương nhưng nàng vẫn không cách nào biết được chính xác, chi tiết tình trạng của hắn, nên làm sao có thể không lo lắng cho an nguy của hắn.
 
Nàng muốn gặp hắn, cũng muốn được yêu thương hắn, nhưng nàng không biết bản thân phải làm sao để vượt qua những ngày tháng chờ đợi đơn phương này. Nàng chẳng thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể trông mong sự xuất hiện của hắn, chờ đợi tình yêu của hắn, hy vọng hắn có thể được như ý nguyện, mong ước hắn được bình an, rồi sau đó lại cầu mong cho sự sủng ái mà hắn dành cho nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngừng nghỉ.
 
Nam nhân vô cùng tôn quý, tướng mạo bất phàm dưới ngòi bút này đã chiếm lấy thân thể và cả trái tim nàng. Hắn là người nàng yêu, cũng là người ràng buộc khiến cho nàng mất đi tự do.
 
“Đang vẽ ta?”
 
Một đôi tay vững chắc của nam nhân vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, thoải mái cọ sát chiếc cằm đầy râu ria lên khuôn mặt non mềm của nàng. Ly Xuân sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi bút. Nàng nhìn cửa gỗ vẫn đang đóng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Chàng đi vào từ đâu đấy?”
 
“Cửa sổ.”
 
“Phủ viện nhà mình mà sao phải vào từ cửa sổ?”
 
“Cửa sổ tương đối nhanh.”
 
“Tương đối nhanh?” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/

 
“Ta nhớ nàng như thế, không muốn tốn thời gian qua mấy lớp cửa để đi vào.”
 
Hoành Giác vừa nói vừa vén làn váy của nàng lên. Ly Xuân thẹn thùng đẩy hắn. Hắn lại đè thân thể của nàng xuống, để nàng chống hai tay ở mép bàn, banh rộng hai chân, đưa lưng về phía hắn với tư thế vô cùng xấu hổ. Ly Xuân còn chưa kịp phản ứng thì vật cứng nóng bỏng kia đã bắt đầu cọ xát nơi hoa huyệt giữa hai chân nàng. Vừa mới nếm được chút mật dịch, nó đã không kiềm chế được mà vội vã đâm vào.
 
“A Cửu!!! Nhanh quá!!! Nhanh quá rồi!!! A a a!!!”
 
Đã hai tháng hoa huyệt chưa nếm mùi tình dục, nay bị đâm vào như thế lập tức đau ngứa khó chịu, siết thật chặt, làm cho Hoành Giác lại càng căng cứng, sinh lực vùng dậy, càng phóng túng mà rút ra thọc vào một cách điên cuồng. “Thế mà ta còn muốn nhanh hơn một chút đấy. Lâu như vậy không được ôm A Xuân, thật làm ta nghẹn muộn chết!”
 
Hắn giữ chặt eo nàng, lúc thoải mái đưa đẩy tới lui còn không quên hơi kéo hai đùi của nàng vào khiến cho hoa huyệt của nàng hẹp hơn, tác động đến phần thịt mềm bên trong của nàng, cũng khiến cho nàng hoàn toàn mất đi sức chống cự, bị khoan sâu đến nơi tư mật mẫn cảm nhất.
 
Ly Xuân bị trêu đùa như vậy, trước mắt như tràn ngập ánh sáng lấp lánh, rồi lập tức bị đưa lên tận đỉnh, đôi môi run rẩy đầy nước miếng phải thốt lên: “... Đừng… Đừng… Chết mất thôi… Đừng như vậy… Ưm a… A a…”
 

Hoành Giác đùa một chút đã đưa nàng lên đỉnh, trong lòng khoan khoái, cũng mặc kệ phần ngoài của nàng còn đang thẹn thùng đóng chặt, hắn dứt khoát xộc thẳng vào lút cán, khuấy đảo hoa tâm. Ly Xuân làm sao có thể chịu được kích thích như vậy, nàng rên lên một tiếng, dưới thân xuất ra rồi ngất lịm đi, hai tay cũng trượt khỏi mép bàn.
 
Hoành Giác lập tức ôm lấy thân thể yếu ớt mềm mại của Ly Xuân, đặt thân thể xụi lơ của nàng nằm sấp lên bức họa trước đó nàng đã vẽ, tiếp tục rong ruổi ở phía sau nàng. Khi Ly Xuân từ từ tỉnh lại từ trong khoái cảm thì thấy người trong bức họa đang nhìn chăm chú vào nàng, trên đó còn có nước miếng của nàng vô thức chảy ra khi sung sướng, cứ như nàng vừa mới say mê mà hôn lên bức họa của hắn.
 
“Thì ra A Xuân nhớ ta như vậy. Không uổng công ta luôn nhớ nhung A Xuân.”
 
Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Hoành Giác cực kỳ tốt, sau khi phát hiện Ly Xuân tỉnh lại thì mở miệng trêu nàng. Trước mắt Ly Xuân là hắn, trong cơ thể cũng là hắn. Bị kẹp trước sau kích thích như vậy khiến nàng mẫn cảm đến cực điểm, những đợt sóng luân phiên ập tới dường như vỡ òa cùng khoái cảm không ngừng. Ly Xuân khóc không thành tiếng mà rên rỉ xin tha, hy vọng hắn đừng tiếp tục làm thế nữa.
 
Nhưng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng càng khiến hắn đạt tới cao trào mà bắn ra tinh dịch trong cơ thể nàng. Rồi hắn ôm Ly Xuân vào nội thất, lăn lộn trên giường một hồi, mãi cho đến khi toàn thân nàng co rút không ngừng vì ngập chìm trong khoái cảm, hai mắt lộ ra toàn tròng trắng như không thể hô hấp được nữa thì hắn mới thỏa mãn mà ngừng động tác lại, sai người chuẩn bị nước nóng cho hai người tắm rửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận