Cơ thịt khắp người Nam Nhứ căng chặt đến nỗi gần như cứng nhắc, Lận Văn Tu là người thông minh như thế, cô sớm nên đoán được.
Nhưng anh ta rốt cuộc đứng trên lập trường nào, nếu như bọn họ không ngăn chặn Thái Cách thì sẽ mất đi đầu mối.
Lận Văn Tu thì sao, anh ta có khi nào sẽ làm ra những chuyện bất lợi đối với Tề Kiêu hay không, thật nguy hiểm.
Trong đầu cô nổ ra hồi chuông cảnh báo, cô nên làm sao đây?
Lận Văn Tu nhìn vào nét quật cường nơi đáy mắt của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một độ cong không chút nhiệt độ: “Cô trăm phương nghìn kế đến bên cạnh tôi, muốn biết gì nào?”
Tay của anh ta dần dần trượt từ trên mặt của cô xuống đầu vai, đầu ngón tay tỉ mỉ ma sát trên bả vai của cô, thân thể cô căng chặt cứng, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, đừng để nhịp tim hoảng loạn bán đứng bản thân, “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Tay của anh ta thuận theo bả vai của cô từng chút từng chút trượt xuống, chuyển đến sau lưng cô, dán sát cô vào người mình, môi áp sát bên tai cô, “Vũ khí đạn dược? Hửm?”
Hô hấp của Nam Nhứ sắp ngừng lại, cô cảm giác tay của anh ta rơi ở giữa eo cô, lại dời xuống dưới…
Cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng bị cánh tay dùng sức của anh ta mạnh mẽ khống chế, lực đạo cánh tay của anh ta càng lúc càng mạnh, với thân thủ của Nam Nhứ cũng không tránh thoát được, anh ta lạnh lẽo nở nụ cười, tay thăm dò xuống dưới, từ trong túi quần của cô lấy ra một món đồ.
Anh ta cầm điện thoại của cô, giơ lên trước mặt cô, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô, ngón tay buông lỏng, điện thoại tức khắc vơi vào trong ly rượu vang ở bên cạnh, chất lỏng màu đỏ thẫm tung tóe ra thành ly trong suốt, nhưng dấu vết để lại lại giống như một cơn sóng ngầm máu tanh, anh ta thờ ơ mở lời, nhưng có sức uy hiếp cường hãn, “Ngoan một chút, nếu không tâm tình của tôi sẽ trở nên bực dọc hơn đấy.”
Nam Nhứ nghe thấy lời uy hiếp của anh ta, cô không hành động thiếu suy nghĩ nữa, cô đang ở dưới mí mắt của anh ta, không làm được gì cả.
Tề Kiêu, phải làm sao đây?
Nếu như Lận Văn Tu thật sự bảo người truyền tin tức ra ngoài, cô sẽ dùng cả sinh mạng để đi ngăn cản.
Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của anh ta, trái tim Nam Nhứ mạnh mẽ xoắn chặt lại với nhau.
……
Mà một bên khác, sau khi Thái Cách bị bắt đi thì có một đám người truy kích đến, tiếng lửa đạn tức khắc ngút trời, khói thuốc súng tràn ngập, người đi đường kinh hoảng trốn né.
Tề Kiêu nhanh chóng qua đó tiếp ứng, lửa đạn dày đặc rơi xuống, bazooka* nổ ầm về phía chiếc xe áp giải Thái Cách, tài xế nhanh chóng né đi, chiếc xe điên cuồng chạy về phía trước.
*Bazooka: Bắt nguồn từ tiếp Pháp, là một loại súng chống tăng không giật rất nổi tiếng.
Pháo truy kích nổ ra, chiếc xe tránh đi, đạn pháo nổ trên thân chiếc xe đang điên cuồng lao về phía trước, chiếc xe tải lớn chạy đến chặn lại, thân xe nằm chắn ngang giữa đường, chặn lại lối đi của chiếc xe chở Thái Cách trốn thoát.
Tề Kiêu trốn trong góc tối, hỏa lực của đối phương quá mạnh mẽ, lửa đạn ngập trời, mục đích không cần phải nói, không bắt được Thái Cách thì sẽ bắn chết, không để anh ta thoát khỏi phạm vi khống chế, càng không thể để anh ta bị phe quân đội bắt được.
Thái Cách trốn ở trên xe, hoàn toàn không biết là người ở phe bên nào đang truy kích anh ta, ba phe, bốn phe, hay là có bao nhiêu người đang truy kích, muốn bắt anh ta, diệt khẩu ông ta.
Lận Văn Tu rốt cuộc là người như thế nào mà lại khiến cho tướng quân cưỡng chế áp bách anh ta, thậm chí còn muốn diệt khẩu anh ta.
Bây giờ anh ta đã sắp bị bức đến phát điên rồi, anh ta bị chế trụ trên xe, hai tay trói ra sau lưng, nếu không anh ta sẽ giết chết tên tài xế ở trước mặt, cho dù là sống hay chết, anh ta đều không muốn bị bất kỳ phe nào bắt giữ.
Tề Kiêu tìm điểm công kích hỏa lực mạnh mẽ nhất của đối phương, tiến hành bắn xử.
Đội ngũ bên ta đang dùng ám ngữ, bài binh bố trận ngăn chặn công kích hỏa lực của đối phương, mắt thấy đội ngũ bên ta ngã gục xuống, Tề Kiêu chạy qua đó nấp trong góc tối, nhanh chóng giải quyết.
Mắt thấy bên ta có không quá mười người, đối phương lại là mấy chục tên lính vũ trang tinh anh cầm vũ khí hạng nặng, Tề Kiêu biết nước xa không cứu được lửa gần, tìm Ngư Phu cứu viện đã không còn kịp nữa, anh dán sát vào vách tường đi về phía trước, gặp được đội ngũ bên ta, họng súng mới nhanh chóng hướng về phương hướng còn lại bắn trả.
Vừa bắn trả vừa rút lui, đội ngũ bên ta đã gục xuống ba người, chiếc xe bắt giữ Thái Cách xông phá đoạn đường bị ném bom, hét lớn mau rút, Tề Kiêu trong bóng tối giúp bọn họ đánh úp kẻ truy kích.
Hai bên tổn thất nghiêm trọng, sau khi Tề Kiêu thấy năm người đội ngũ còn lại bên ta rút lui mới len lén trốn vào con hẻm, ở bên đường ngăn chặn một chiếc xe lại rồi rời khỏi hiện trường.
Anh ngồi ở trên xe, nặng nề thở phào một hơi, gửi tin nhắn nói với Ngu Phu đã rút lui.
Ngư Phu trả lời tin nhắn, có tiến triển sẽ lập tức thông báo với anh.
Tề Kiêu thuê một chiếc xe hơi đánh lượn vài vòng rồi mới quay lại xe của mình.
Anh ngồi trên xe, người đầu tiên nghĩ đến chính là Nam Nhứ, không biết cô lúc này thế nào rồi, cô ở bên cạnh Lận Văn Tu nên anh không dám dễ dàng gửi tin nhắn cho cô, sợ lộ sơ hở.
Chuyện ngày hôm nay, anh đã không có cách nào xác định thân phận của anh có bị Lận Văn Tu hoài nghi hay không, với đầu óc thông minh của Lận Văn Tu và người xuất hiện cản đường Thái Cách, anh ta rất có thể đã suy đoán được là đội ngũ của phe quân đội.
Sự xuất hiện của đội ngũ phe quân đội cộng thêm trước đó anh ta đã sớm có suy đoán về anh, lúc này lại sẩy tay trong việc Thái Cách, cùng với tâm lý cấp bách muốn bắt Thái Cách của anh ta, thế thì… Tề Kiêu có dự cảm không lành, Nam Nhứ, có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không.
Anh vội vã liên lạc với Ngư Phu: “Theo dõi được vị trí của Lận Văn Tu chưa?”
“Người bị vụt mất rồi, đàn em của anh ta trọng thương sau khi trốn thoát không biết đi về hướng nào, đội ngũ bên ta tóm bắt Thái Cách, đã không thể để tâm đến Lận Văn Tu nữa.”
“Tôi lo lắng cho Nam Nhứ.”
Ngư Phu vừa nghe thì trầm mặc chốc lát, “Cậu liên lạc không được à?”
“Không dám liên lạc, chuyện ngày hôm nay, với sự thông minh của Lận Văn Tu thì nhất định sẽ đoán ra được người nửa đường chặn đường Thái Cách chính là người của phe quân đội, tôi lo lắng thân phận bị bại lộ, Nam Nhứ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cậu đợi chút, điện thoại của Nam Nhứ có hệ thống định vị, là cô ấy tự mình lắp đặt, tôi bảo người đi tra thử.” Ngư Phu nói xong, lập tức phân phó đội ngũ ở bên cạnh.
Ngư Phu nhanh chóng nói với anh, “Điện thoại không có tin hiệu, tín hiệu theo dõi mất rồi.”
Hệ thống định vị do chính bản thân Nam Nhứ lắp đặt nhưng lại không tra được, trong lòng Tề Kiêu lập tức nổi lên hồi chuông cảnh báo, “Nhất định đã xảy ra chuyển.”
Anh nói xong thì liền khởi động xe, “Tôi gọi điện thoại cho Lận Văn Tu.”
“Nếu như Lận Văn Tu thật sự là tội phạm vũ khí đạn dược, cậu đi chỉ có nước dâng mạng.” Phân tích của Ngư Phu là đứng trên lập trường an toàn của Tề Kiêu, anh ấy không hy vọng con đường đắc lợi nhất mà anh đã bố trí mấy năm giờ lại đứt đoạn mất.
Tề Kiêu hét lên, “Thế phải làm sao, Nam Nhứ sẽ gặp nguy hiểm.”
Anh rất ít khi dùng giọng điệu giận dữ xa lạ để nói chuyện với cấp trên như thế này, liên tiếp mấy lần, bây giờ như thế đều bởi vì Nam Nhứ.
Ngư Phu đã đoán được, mối quan hệ của bọn họ tuyệt đối không bình thường, “Tề Kiêu, chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm ra vị trí của cô ấy, nhưng trước lúc đó, cậu không được làm liều.”
“Đừng có nói nguy hiểm gì đó với tôi, cô ấy hiện tại đang ở nơi nguy hiểm nhất đấy.”
Ngư Phu đập một phát lên mặt bàn ở trước mặt, ngữ khí lạnh lùng đến cực độ, “Bạch Ưng, đây là mệnh lệnh.”
“Đừng có nói mệnh lệnh với tôi, mạng của tôi, tôi tự mình định đoạt.”
“Bạch Ưng, cậu không nên mang tình cảm ra để chấp hành nhiệm vụ.” Đây là đại kỵ của nội gián, có tình cảm sẽ có nhược điểm.
Tề Kiêu trực tiếp cắt ngang điện thoại, Ngư Phu gọi lại anh cũng không ngó ngàng.
Anh có thể vì quốc gia cống hiến sinh mạng, nhưng không thể nào mắt thấy Nam Nhứ gặp nguy hiểm mà không làm gì, lần này vốn không nên để cô quay về bên cạnh Lận Văn Tu, anh không hiểu rõ tình huống bên phía Lận Văn Tu, cho dù mạo hiểm, anh cũng phải thử một lần.
Với sự hiểu biết của anh đối với Lận Văn Tu, anh ta không phải là một người khát máu, anh ta hành sự rất có nguyên tắc.
Mà lúc này anh cũng không có thời gian để nghĩ thêm được nữa, anh khởi động xe, gọi điện thoại cho Lận Văn Tu.
Anh đánh cược một lần, cược Lận Văn Tu không phải tội phạm vũ khí đạn dược, anh ta chỉ có một chút liên quan nhỏ đối với chuyên án lần này.
Lúc điện thoại của Lận Văn Tu reo lên, anh ta xoay đầu nhìn qua, cánh môi nhàn nhạt khẽ cong lên một nụ cười, anh ta không nghe máy mà nhìn Nam Nhứ ngoắc ngoắc tay.
Nam Nhứ vô thức phản ứng lại, cuộc gọi này là của Tề Kiêu.
Cô đi đến bên cạnh anh ta, nhìn số điện thoại gọi đến trên màn hình, quả nhiên, hai chữ Tề Kiêu thình lình chiếu vào đáy mắt.
Hai tay cô rũ ở bên người, cô suy đoán, chắc chắn là Tề Kiêu phát giác sự việc có xu hướng chuyển xấu nên lo lắng cho cô.
Cô hy vọng Lận Văn Tu không nhận cuộc gọi này, nhưng không phải cô muốn anh ta không nhận là anh ta sẽ không nhận, cô nhìn thấy tay của anh ta dần dần nâng lên, đầu ngón tay thon dài lúc này trông giống như ma quỷ vuốt qua phím nhận màu xanh lá, lời cầu nguyện của cô không ai nghe thấy, điện thoại thông máy.
Anh ta mở loa ngoài, giọng nói của Tề Kiêu lập tức truyền đến: “Anh Lận, tôi đang ở trấn Mộc Lạp.”
Ánh mắt Lận Văn Tu nhìn chằm chằm Nam Nhứ, khóe môi của anh ta vẫn chưa ý cười ôn hòa như cũ, nhưng cô lại cảm thấy nụ cười ấy khiến người ta run sợ, “Cậu Kiêu, cậu cũng đến à.”
“Thái Cách xảy ra chuyện rồi, người tôi an bài đi trông chừng nói nhìn thấy A Cát, biết anh cũng ở đây.” Nói chuyện cùng người thông minh thì không được gài quá nhiều bẫy, anh càng nói thật, càng thành khẩn.
Cho dù Lận Văn Tu đoán được thân phận của anh thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ xác thực.
Trước mắt anh muốn xác định an nguy của Nam Nhứ, chỉ cần xác định là được rồi.
“Cậu Kiêu, cậu muốn đến đây không?” Tề Kiêu càng lo lắng cho Nam Nhứ, anh ta càng thêm xác định suy đoán của mình, thân phận của Tề Kiêu vô cùng khiến anh ta nảy sinh hứng thú.
Nam Nhứ vội vã mở lời: “Cậu Kiêu muốn đến đây?”
Cô muốn để Tề Kiêu nghe thấy giọng nói của bản thân, xác định an toàn của bản thân, anh chắc hẳn sẽ phủi bỏ những suy nghĩ kia, lời nói của cô vừa thốt ra, ý cười nơi đáy mắt của Lận Văn Tu càng sâu hơn.
Anh ta hơi híp mắt, “Nam Nam, tôi nên phạt cô thế nào đây.”
Cuộc đối thoại của hai người đều lọt vào tai của Tề Kiêu, Nam Nhứ đang báo bình an với anh, nhưng lời nói của Lận Văn Tu lại lần nữa khiến trái tim của anh bắt đầu âu lo.
Nam Nhứ mỉm cười: “Xin lỗi, tôi nói sai gì sao?”
“Cưng chiều cô đến hư mất rồi.” Tay của anh ta quét lên eo của cô, đầu ngón tay dùng lực nhéo lấy, Nam Nhứ cảm giác giữa eo truyền đến cơn đau đớn ngầm, cô hơi nhíu mày, nhỏ giọng: “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Lận Văn Tu cũng khá vừa lòng với câu xin lỗi xem như ngoan ngoãn của cô, “Cậu Kiêu, tôi ở trang viên số 10 Mộc Lạp.”
Tề Kiêu ngắt điện thoại, trực tiếp lái xe qua đó, anh muốn tìm cách đưa Nam Nhứ rời khỏi đó, không thể để cô ở lại bên cạnh anh ta được nữa, bất cứ lúc nào cũng đều có nguy hiểm.
Nam Nhứ nghe thấy Tề Kiêu muốn đến đây, trái tim cô run lên nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Sau mười phút, Tề Kiêu đã đến trang viên số 10 Mộc Lạp, chiếc xe rẽ vào cửa lớn thì lập tức nhìn thấy một nam một nữ đứng trên ban công lầu hai.
Ánh mắt của Nam Nhứ chăm chăm nhìn lấy chiếc xe vừa lái vào cửa lớn, khóe miệng Lận Văn Tu mang ý cười, đôi tay chống lên lan can, vây cô ở trước người, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cậu ta đến rồi.”
Nam Nhứ mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, Lận Văn Tu giữ chặt cằm cô, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, người không phạm ta, ta không phạm người.
Là cậu Kiêu không phúc hậu trước, ngoan, cười một cái, cười lên có thể khiến tâm tình người ta trở nên tốt hơn.”
Anh ta nói xong, đầu ngón tay đẩy khóe môi của cô cong lên, anh ta lắc lắc đầu, “Nghe lời nào.”
Nam Nhứ cưỡng ép bản thân mình cong khóe môi lên, cô cười một cái, anh ta nói, “Sâu thêm một chút, tính cách này của em quá lạnh lùng, thật sự không thích hợp với cái nghề này, cấp trên của em sao lại chọn em thế, tôi vẫn luôn hoài nghi đầu óc của tên đó có phải lúc đó bị hồ đồ rồi hay không.”
“Lận tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi từng nói tôi đã giải ngũ.” Hiển nhiên, lời biện giải như thế này chẳng có tác dụng gì.
“Thế à?” Anh ta khẽ nhướng khóe môi, Nam Nhứ cười rồi, ý cười rất sâu, đáy mắt có tia sáng trong veo.
Tề Kiêu ngồi ở trên xe, nhìn lên phía ban công lầu hai, nụ cười của Nam Nhứ rất rõ ràng, anh biết rõ mỗi một độ cong của khóe môi cô, tận mắt thấy cô bình an, trái tim nhảy lên đến cổ họng mới rơi về được một nửa.
Anh hòa hoãn lại cảm xúc, đẩy cửa xuống xe, Lận Văn Tu buông Nam Nhứ ra, đôi tay chống lên lan can ban công, “Đến rồi à.”
Anh gật đầu, không chút trở ngại bước từng bước lớn lên lầu.
Lúc Tề Kiêu bước vào, Lận Văn Tu vỗ vỗ lên đầu nhỏ của Nam Nhứ, “Đi về phòng đi, tôi và cậu Kiêu có chút chuyện cần bàn.”
Nam Nhứ gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cô quay về phòng của mình.
Cửa sổ lắp đặt khung sắt bảo vệ, trước cửa có người canh giữ, cô không có điện thoại, cũng không thể ra khỏi chỗ này, cô ở trong phòng sốt ruột đi tới đi lui, cầu nguyện Lận Văn Tu đừng ra tay với Tề Kiêu, Tề Kiêu chỉ đến có một mình, chỉ cần Lận Văn Tu hạ lệnh một tiếng, anh chỉ có nước khoanh tay chịu trói.
Tề Kiêu cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nhưng Lận Văn Tu vẫn như trước kia, trấn tĩnh nhàn nhã cầm ly rượu vang nhẹ nhàng lắc mấy cái, “Cậu Kiêu, cậu biết tôi muốn làm gì.”
Anh ta càng trực tiếp, Tề Kiêu càng không thể quanh co lòng vòng, “Anh Lận thẳng thắn.”
“Cho không?”
Tề Kiêu duy trì vẻ tự nhiên vốn có, “Nếu như tôi có thể làm được.”
“Cậu Kiêu biết, tôi muốn Thái Cách, sống.” Lận Văn Tu đặt ly rượu xuống, thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc, bình tĩnh, không có bất kỳ thương thảo dư thừa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...