Hôm nay Tề Kiêu có chuyện quan trọng phải ra ngoài, tối qua sau khi Địch Tạp đến đây làm loạn, anh không dám sơ suất để Nam Nhứ ở lại đây một mình, hiện tại trừ ở bên cạnh anh thì nơi nào cũng không an toàn.
Nhưng tình huống hôm nay quả thực không thích hợp dẫn cô theo, nhưng dù có không thích hợp đi chăng nữa thì cũng an toàn hơn việc ở lại nơi dưới tầm mắt của Địch Tạp.
“Tôi phải ra ngoài làm việc, cô đi cùng tôi.” Tề Kiêu suy nghĩ tới lui rồi mới nói với cô.
Nam Nhứ ồ một tiếng, đi lấy chiếc áo jacket mà trước đó anh đã mua cho cô, lúc xoay người, xém chút nữa va vào Tề Kiêu, cô vội vã lùi về sau một bước, “Anh làm gì thế?”
Tề Kiêu nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt nghiêm túc lạ thường, “Cho dù nhìn thấy gì, nghe thấy điều gì, cô cũng đừng ghi vào trong đầu.”
Đáy lòng Nam Nhứ chần chừ, chỉ biết anh có bí mật lớn, song trên mặt cô rất bình tĩnh, ngữ khí vẫn thờ ơ như cũ, “Biết rồi.”
Tề Kiêu không dẫn theo người dư thừa, chỉ có Tang Kiệt đi theo, có lẽ do anh cũng tin tưởng cô nên không cần quá nhiều người trông chừng, cũng không sợ cô bỏ chạy.
Chạy, đương nhiên muốn chạy, cho dù cô biết rõ Tề Kiêu vốn không phải người ác độc tàn nhẫn, vài lần đến cửa sinh tử anh đều giúp đỡ cô, nhưng cô tất nhiên muốn rời khỏi cái nơi địa ngục này, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Tang Kiệt đang lái xe, lần này đến sòng bạc của Tề Kiêu, Nam Nhứ lần đầu tiên đến sòng bạc do Tề Kiêu quản lý, tuy nói đây là nơi chướng khí mù mịt, khắp nơi tốt xấu lẫn lộn, nhưng so với cảnh tượng dơ bẩn ở chỗ của Địch Tạp thì nơi này hiển hiên sạch sẽ hơn không ít.
Con bạc ở trên bàn đánh bạc mặc một chiếc áo cũ nát, duỗi tay cầm lấy thẻ đánh bạc ở trong tay, vừa gào vừa thét.
Những người này sẽ dùng hết tất cả gia sản ra để cá cược, sau khi thu sạch sẽ lại đi bán ma túy, lặp đi lặp lại, dường như chỉ có hai thứ này mới có thể chứng tỏ rằng bọn họ còn sống.
Có người tiến đến, là một người đàn ông trung niên, “Cậu Kiêu, cậu đến rồi.”
Tề Kiêu chỉ ừ đáp lại, rồi đi thẳng vào trong, Nam Nhứ đi theo phía sau anh, bọn họ ở nơi này bàn về những việc đã xảy ra ở sòng bạc, Tề Kiêu một mực không mở miệng nói gì, có người dùng ngôn ngữ cô nghe không hiểu nói chuyện bằng giọng phẫn nộ, Tề Kiêu cũng không nói gì, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Nam Nhứ có một loại ảo giác mình đang làm vệ sĩ cho anh, anh sẽ không tưởng đó là thật đâu nhỉ.
Qua một lúc sau, Tề Kiêu giơ tay cắt ngang lời nói của một người đàn ông trong số đó, sau đó nói gì đó, anh đang dùng tiếng Miến.
Cô đại khái nghe ra được một ít, hình như là một thế lực nào đấy đang âm thầm muốn làm gì đó, chưa thấy vẻ tức giận của Tề Kiêu nên chuyện này chắc hẳn thường xảy ra.
Nghề nghiệp dùng mạng kiếm tiền, có ai không phải đang sống trên lưỡi dao đâu chứ, tranh giành cũng là bình thường, dù sao cũng đều là đám qua quỷ không có nhân tính.
Sau khi Tề Kiêu nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, Nam Nhứ cũng đuổi theo, người ở trong phòng không động đậy, giống như đang đợi Tề Kiêu quay lại.
Ra khỏi gian phòng, sòng bạc ở bên ngoài đang chơi đến hăng say, bọn họ chen qua đám người đi ra phía sau, đi ngang qua một con đường nhỏ dài ngoằn u tối đến nơi chật hẹp, Tề Kiêu mở miệng: “Hai người ở đây đợi tôi.”
Tang Kiệt dừng bước, Nam Nhứ cũng dừng lại, Tề Kiêu đi vào trong, rẽ vào một con đường bí mật.
Cô quay đầu nhìn Tang Kiệt, người phía sau vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cô chưa từng thấy qua cảm xúc dư thừa nào của anh ta, kiểu vệ sĩ này rất hợp quy cách.
Tề Kiêu đi qua một gian phòng hỗn loạn, vượt qua một con đường nhỏ lại rẽ trái, ở trước một cánh cửa cũ nát vô cùng, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên lấp ló trốn tránh, người nọ có một bộ tóc hơi dài, râu mọc lởm chởm, mặc một chiếc áo ba lỗ cũ rách phai màu, trước ngực áo ba lỗ đã rách vài cái lỗ nhỏ, một bộ dáng vẻ lôi thôi bài bạc thành tính hút chích thành nghiện.
“Cậu Kiêu, cậu đến rồi.”
“Thăm dò được chưa?”
Ánh mắt của người nọ từ đầu đến cuối cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói, “Lô ‘số 4’ của Saila cuối tháng ra.”
“Bao nhiêu.” Anh hỏi.
Người đó duỗi tay diễn tả một con số, Tề Kiêu nhíu chặt chân mày, số lượng lớn đến thế, “Người mua thì sao?”
“Khá thần bí, biết hai loại ngôn ngữ Miến – Trung, hơn ba mươi tuổi, chiều cao tầm khoảng 1m75, khá gầy, tôi nghe người khác gọi hắn là anh Tam.”
Trước đó Tề Kiêu nhận được tình báo lô hàng của Saila sắp tuồn vào nước ta, thân phận người mua khó tra, ở cái nơi quỷ môn quan này, đến bàn việc làm ăn, ai dám dùng điện thoại chụp mặt người chứ, đó là tự tìm đường chết.
Cho nên bình thường trong thời gian trùm buôn ma túy ẩn nấp không có bất kỳ bức ảnh chính diện nào lộ ra ngoài.
“Người đâu?”
“Đi vào tối hôm qua, đi bằng thuyền.” Người nọ lại nói, “Cậu Kiêu, tôi mạo hiểm lớn đến như thế, sau khi mọi chuyện thành công, có thể cho nhiều thêm một chút không.”
“Không thiếu phần ông đâu.” Mua tình báo thì phải dùng tiền, tin tình báo càng lớn giá cả càng cao, Tháp Đà đã đưa cho anh rất nhiều tin tình báo, thù lao mỗi lần đều không ít, nhưng mà nhận được tiền rồi lại đi cược, cược hết sạch sẽ xong thì tiếp tục đi bán mạng.
Đột nhiên ở nơi xa xa truyền đến giọng nói, “Đứng lại, ai đó.”
Là giọng nói của Tang Kiệt, Tề Kiêu duỗi tay đẩy Thạp Đà đến trước mặt, nói vài câu bảo bản thân ông ta cẩn thận rồi sải bước lớn chạy ra ngoài.
Quay lại vị trí khi đến, Nam Nhứ đứng ở đó, ánh mắt Tề Kiêu lóe lên, anh rút khẩu súng ra ném cho cô: “Hướng hai giờ phía sau, giữ chân người đó lại.”
Nam Nhứ nhận lấy khẩu súng, xoay người đuổi theo, cô không biết tại sao, chỉ là tin tưởng phán đoán của Tề Kiêu, người đó chắc chắn đang thăm dò bí mật của Tề Kiêu, lại cộng thêm những lời trước đó anh đã từng nói với cô, thế thì đến cùng chuyện này được che giấu đến mức độ nào, có thể tưởng tượng ra được.
Về việc anh bảo cô đi thăm dò là tốt hay là xấu, giờ cô bị trói chung một sợi dây với anh, anh sống, cô sống, anh chết, cô cũng không sống được.
Tại sao Tề Kiêu lại đưa súng cho Nam Nhứ, bởi vì anh phát hiện ở một nơi không xa vẫn còn một kẻ lấp la lấp ló dò đầu ra, anh vội vã đuổi theo, người đó trở mình chạy vào sòng bạc, Tề Kiêu hạ lệnh bảo đàn em lên đường đuổi theo.
Tính cảnh giác của anh rất cao, hơn nữa địa điểm này nằm ngay trong phạm vi thế lực của anh, sẽ là ai đây?
Dù tay Nam Nhứ cầm chặt súng song cũng không có thói quen nổ súng, cho dù là tội ác đến cỡ nào cũng đều có pháp luật trừng trị, cô chuyên sử dụng hai con dao nhỏ, nhưng đáng tiếc sau khi đến đây, con dao ẩn giấu duy nhất bị Tề Kiêu tịch thu, cô chỉ đành cầm chặt súng đuổi theo kẻ tăng tốc chạy trốn ở trước mắt.
Thân thủ người đó nhanh nhẹn, đội một cái mũ lưỡi trai, cả thân quần áo màu đen, chạy loạn trong đường hẻm u tối, trông năng lực thế này tuyệt đối không phải lâu la bình thường.
Nam Nhứ ở nơi rừng sâu núi hiểm cũng không tụt lại phía sau, chỉ là người phía trước một mực ẩn trốn, cũng không quay đầu nổ súng vào cô, Nam Nhứ đuổi mãi đuổi mãi, cuối cùng ra khỏi ngỏ hẻm.
Trước mắt là chợ trên đường chính, người qua người lại, phụ nữ người đeo giỏ tre, người địu trẻ nhỏ, xe hơi cũ kỹ gầm thét băng băng qua dòng người, để lại một làn khói bụi mù mịt.
Ánh mắt Nam Nhứ tìm kiếm, đã không còn nhìn thấy người đàn ông vừa nãy nữa, cô nắm chặt khẩu súng trong tay, đột nhiên phát hiện bản thân không biết đang ở nơi nào.
Nhìn phố xa lạ lẫm, máu huyết của cô đột nhiên kêu gào cuộn trào lên, là loại khoái cảm khi sắp được thoát khỏi hang ổ ma quỷ,
Lúc này chẳng phải là thời cơ tốt nhất hay sao.
Cô quay đầu nhìn về phía con đường mà bản thân mình vừa mới chạy ra, không một bóng người, trái tim cô nảy lên, nhanh bước chạy sang bên trái, sau đó xuyên qua dòng người đi đi lại lại, chen vào một con đường nhỏ không biết rõ, không ngờ rằng, trong một góc khuất ở nơi không xa, chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen vừa nãy đang dùng ánh mắt đen láy như mắt sói đang nhìn chằm chằm vào cô.
Còn Tang Kiệt bên này, súng ở trong tay đã nổ hai lần, người bị truy đuổi rẽ vào con hẻm, anh ta đuổi theo, bên trong nổ “đùng” một tiếng súng lạnh lẽo, đạn ghim lên ghềnh đá, anh ta nhanh chóng lách người tránh đi, sau đó nghe thấy âm thanh trốn chạy ở bên trong, lại lần nữa gấp gáp đuổi theo.
Chân mày Tề Kiêu nhíu chặt, là người của Saila? Hay người anh sắp xếp vào cơ sở ngầm đã bị lộ rồi, nếu như là thế, người kia tại sao lại trốn chạy, hoặc là, người kia tại sao lại không lợi dụng danh tính của người bị vạch trần trực tiếp xử gọn hắn mà cứ phải đợi sau khi anh nhận được mật báo, không đúng, đối phương chỉ là trốn chạy, không hề động thủ.
Trái tim Tề Kiêu đột nhiên kinh hoảng, Nam Nhứ…
Nếu như mục tiêu của đối phương là Nam Nhứ, chết rồi, anh vội vã theo phương hướng Nam Nhứ đã chạy đi, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, Tề Kiêu thầm mắng một câu, lúc này nhận được tín hiệu của Tang Kiệt.
Anh vội vã chạy về phía Tang Kiệt, Tang Kiệt đã bắt được người đàn ông kia, đè tên đó trên đất.
“Ai phái mày đến đây?” Tề Kiêu hỏi gã ta.
Người đó không nói gì.
Đáy lòng Tề Kiêu lo lắng cho an nguy của Nam Nhứ, còn có chuyện vừa nãy nhận được tin tình báo từ chỗ Thạp Đà, cho dù là điểm nào đều khiến anh tức sôi gan.
Anh nổi nóng giơ chân tàn nhẫn đá một cú vào đùi của người nằm trên đất, lập tức nghe thấy tiếng gào thét như lợn kêu vang lên khắp cả con đường, chim nhỏ bị dọa sợ xào xạc bay loạn khắp nơi.
“Nói, ai phái mày đến đây.” Tề Kiêu mang ánh mắt lạnh như lưỡi dao đâm vào đáy mắt của người nọ, người đó run rẩy cầm cập, sợ, cũng là đau đớn, “Huân, anh Huân hoài nghi Thạp Đà, bảo tôi theo đi dõi.”
Anh Huân là đại ca của Thạp Đà, làm việc dưới tay Saila, Tề Kiêu thầm mắng cái tên Thạp Đà ngu ngốc làm lộ thân phận này, nhưng đã lộ rồi thì chỉ đành xuống tay từ người ở trước mắt, anh cho Tang Kiệt một ánh mắt, người đã bắt được, đưa tin tức cũng bị gã nhìn thấy, không dùng chút thủ đoạn thì e tính mạng của Thạp Đà khó giữ, giữa anh và Saila cũng sẽ kết mối thù, tốp “số 4” kia nếu như ra tay tuồn vào trong nước, dưới tình huống anh không nắm chắc tin tình báo, hậu quả không thể nào lường được.
Tang Kiệt biết nên làm thế nào, anh ta lôi người đến sòng bạc, có người nhận ra người nọ, liền đe dọa dụ dỗ, sau cùng bảo gã ta làm tai mắt cho cậu Kiêu, tiền không phải vấn đề, cũng bảo đảm cả nhà hắn một đời vô lo.
Có ai mà không biết cậu Kiêu cơ chứ, đó là một nhân vật tài giỏi và có vị thế lớn.
Bán mạng cho ai cũng được, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, gã ta sẽ đồng ý ngay.
Tề Kiêu không lo gã giở quẻ, lăn lộn ở nơi này, tiền kiếm được đều là tiền bán mạng mà ra, có mấy ai trung thành với ai? Ai nấy đều mang ý nghĩ nham hiểm xấu xa.
Bên này vừa giải quyết xong, người vẫn chưa thả đi thì đã nhìn thấy bên ngoài có người đến, đàn em đi đến nhỏ giọng nói với anh: “Cậu Kiêu, Địch Tạp đến rồi.”
Tề Kiêu siết bàn tay đến độ vang lên tiếng răng rắc, Nam Nhứ không quay lại, Địch Tạp lúc này tìm đến nơi, đáy lòng anh càng lúc càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Địch Tạp đi vào, vẫn là nụ cười lớn như ma quỷ ấy.
Gã phái người đến âm thầm theo dõi, tự biết Tề Kiêu nhất định sẽ truy kích, quả nhiên, Nam Nhứ bị dụ đi, cô gái nhỏ chạy cũng nhanh thật đấy.
Tề Kiêu, ha ha.
“ y da, lão tam, cô gái của mày đâu?”
Tề Kiêu thầm biết không ổn, nhưng ngoài mặt không thấy vẻ dao động, đáy lòng lại không khỏi lo lắng cho Nam Nhứ, “Sao thế, anh Địch không phải đến cược vài ván sao?”
“Chơi thì tất nhiên phải chơi, chẳng qua không phải hiện tại, cô gái của mày không phải nước bước không rời sao.”
“Anh Địch quan tâm người của tôi đến thế, muốn chơi thì đến chơi, hôm nay đúng lúc tâm trạng của tôi tốt, cùng anh chơi vài ván vậy.”
Địch Tạp đi đến gần, lộ ra cái răng nanh khát máu, “Người bên quân đội kia, chắc không phải mày thả đâu nhỉ.” Gã nói xong, đột nhiên rút súng ra, nhắm thẳng vào Tề Kiêu.
“Địch Tạp, mày phát điên cái gì thế.”
“Để tao xem mày ăn nói với ông Liêu thế nào.”
Địch Tạp nói xong, thì nghe thấy tiếng xe vang ở bên ngoài, ông Liêu dẫn đầu đi vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...