Edit + Beta: meomeoemlameo.
Lần này Hứa Trích Tinh phải trang điểm cho cả chín người nên đến chậm, vẫn
như bình thường không chen lên trước mà nhón chân từ đằng sau nhìn theo
idol càng đi càng nhanh, càng đi càng xa.
Cô tức giận mà nói với Tiểu Thất ở bên cạnh: “Thật quá đáng! Gameshow thì
anh nhà mình đẹp hơn à? Đúng là nhặt hạt mè ném dưa hấu!”
Nói xong quay sang, Tiểu Thất đang bưng di động xem 《 Xuyên qua 5000 năm 》, cười đến không thấy mắt đâu nữa.
Hứa Trích Tinh: “……”
Ôi, anh tôi đúng là chỉ còn mỗi tôi.
ID group bị fans ghét bỏ buồn bực đi nốt thảm đỏ, nhưng chút buồn bực này rất nhanh bị lễ trao giải sắp bắt đầu xua tan.
Bởi vì nãy lúc vào hội trường, Ngô Chí Vân đã lén tới nói cho các cậu thông tin từ ủy viên ban tổ chức, 《 Hướng dương 》 giật giải rồi.
Đây là giải thưởng đầu tiên của bọn họ!
A, tí nữa lên đài nhận giải nên dùng tư thế gì đây? Cúp có 1 hay 9 cái thế? Nên phát biểu cảm ơn thế nào đây?
ID group lén lút hưng phấn.
Trước kia bọn họ toàn phải lên đài biểu diễn, bây giờ ngồi ở dưới đài xem
người khác biểu diễn, còn thấy hơi không quen, mỗi lần biểu diễn kết
thúc đều ra sức mà vỗ tay.
Chờ phần biểu
diễn qua đi, MC lên sân khấu, chính thức bắt đầu phần trao giải. Các
giải thưởng ban đầu đều là giải cho cá nhân, tỷ như giải Ca khúc vàng
của năm, giải Ca khúc được hoan nghênh nhất của năm, giải Ca sĩ được
hoan nghênh nhất của năm.
Suy nghĩ của ID group đều đang bay tới chuyện tí nữa lên nhận giải, cũng không chú ý
xem, đột nhiên nghe thấy MC gọi tên Sầm Phong.
Tám người đều giật mình kinh ngạc, động tác nhất loạt nhìn về phía đội trưởng ngồi giữa.
Giải gì giải gì đấy?! Vừa rồi đang thất thần! Hoàn toàn không nghe thấy! Là bọn mình à? Đến chúng mình rồi à?!
Sau đó liền thấy đội trưởng sắc mặt nhạt nhẽo đứng lên, vừa đi lên sân khấu vừa cài cúc áo trên comple. Fan trong khán đài đều gào ầm lên, MC nói:
“Chúng ta cùng chúc mừng Sầm Phong đạt giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất
năm nào!”
ID group: “Oa!”
Không hổ là đội trưởng!!!
So sánh với sự kích động của ID group và fans, chính chủ có vẻ cực kì bình tĩnh. Cũng đúng thôi, tính cách của người này như thể trời có sập xuống cũng chẳng thèm nhíu mày vậy.
Đi lên sân khấu nhận cúp, MC đưa microphone cho anh, cười hỏi: “Trong giờ phút này, bạn có muốn nói gì với mọi người không?”
Anh hướng tới máy quay cười một cái, vẫn nói câu cũ: “Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Trên màn hình lớn, thiếu niên mặc tây trang nở nụ cười thản nhiên, đôi mắt
lấp lánh ánh sáng, cả người đều là khí chất không màng hơn thua, giống
như đã từng bước trên con đường này rất lâu. Những thành tựu và vinh dự
mà anh thu hoạch được, tựa như khiến người ta quên mất anh kỳ thật chỉ
là một newbie debut chưa tới một năm.
Có mấy Phong Tranh đang điên cuồng gào thét bỗng dưng bật khóc.
Chúng em cùng anh sóng vai tiến lên, vinh nhục cùng nhau, vinh quang của anh, cũng là ánh sáng của chúng em.
MC đã sớm biết anh kiệm lời, nhưng để có đủ độ dài theo yêu cầu của đạo
diễn, đành phải tiếp tục cue cho anh: “Còn muốn nói gì với fan nữa
không? Bạn có nghe tiếng hô rất lớn của fan bạn kìa.”
MC đã cue như vậy, Phong Tranh càng ra sức mà thét chói tai.
Sầm Phong rũ mắt, hàng mi rất dài phủ lên mí mắt, không biết nghĩ đến cái
gì, khóe mắt cong lên, lại ngước mắt nhìn về phía biển cam rộng lớn, sau đó anh nói: “Không cần cày rank quá vất vả, Thái Tử thật ra cũng không
cần nhiều khí thế như thế.”
Phong Tranh:????!!!!
Vờ lờ!!! Anh nhà còn biết cày rank??? Còn biết bọn mình gọi album đầu tay là Thái Tử???
Chẳng nhẽ nị bình thường xài clone xem trộm tụi mị?! Mau! Mau xóa hết meme anh nhà mặc váy da báo trên Super Topic đi!!!
Hứa Trích Tinh trợn mắt há mồm:……
Học tập đi đôi với thực hành đấy à?
Chờ Sầm Phong xuống đài ngồi trở lại vị trí xong, chiếc cúp nặng trĩu bị
từng cậu trong ID sờ soạng mấy lần, sờ đến độ trên chiếc cúp bóng lưỡng
toàn là dấu vân tay.
Trao hết giải đơn,
kế tiếp chính là giải nhóm. ID group sôi nổi ôn lại lời cảm ơn một lần,
thuận tiện quản lý cảm xúc một tí, tí nữa lúc được gọi tên không thể trẻ trâu được, phải học tập đội trưởng!
Chuẩn bị rất lâu, chờ khi MC gọi tên In Dream, chín người đồng thời đứng dậy, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Fan nhìn trên màn hình lớn:???
Đội trưởng từ trước đến nay đều là vẻ mặt này, tám con khỉ con cái người giả vờ giả vịt làm cái gì đấy???
MC cười nói: “Chúc mừng In Dream của chúng ta đạt được giải nhóm nhạc xuất sắc nhất bằng tác phẩm 《 Hướng dương 》, chúc mừng chín vị thiếu niên!”
Chín người xếp hàng đi lên sân khấu, động tác vô cùng ăn khớp. Cúp chỉ có
một, tạm thời chỉ có thể để đội trưởng cầm. Sau đó từng người nói cảm
ơn, tuy rằng lời thoại rất nghiêm túc, nhưng nghe giọng điệu họ, nhìn
ánh mắt như phát sáng của họ, liền biết tâm tình họ kích động thế nào
Vẫn là một đám thiếu niên đuổi theo mơ ước thôi mà.
Theo đuổi được một mơ ước, liền trưởng thành một chút, chờ tới ngày kia các
cậu đuổi được giấc mơ lớn nhất, hy vọng họ quay đầu lại vẫn là thiếu
niên.
Tục ngữ nói nhất nghệ tinh nhất
thân vinh, ID girls dường như càng kiên cường hơn nữa. Đặc biệt là Phong Tranh, bây giờ tác phẩm của idol đã giành được giải thưởng danh giá,
với một newbie mà nói, anh đã đạt được thành tựu cao nhất. Khen anh một
câu lưu lượng hàng đầu cũng sẽ không có anti fan nhảy ra mỉa mai nữa.
Sau lễ trao giải, thương hiệu thể thao cao cấp và hãng di động QVVQ liền công bố chính thức người phát ngôn.
Lúc này 《 Xuyên qua 5000 năm 》 phát sóng đều đặn, đang là lúc độ nhận diện quốc dân của ID group và
Sầm Phong tăng điên cuồng nhất, hai cái đại diện thương hiệu này vừa ra, không chỉ fandom mà đám cư dân mạng qua đường cũng cảm thấy ‘người lày
hot thế’ và tâm mình sẽ được thay đổi.
Dường như rất tự nhiên, thân phận và địa vị của Sầm Phong ở trong giới cũng có sự cải thiện về chất.
Ngô Chí Vân vốn dĩ định nhân cơ hội này nhận cho anh thêm mấy gameshow và
phỏng vấn, tăng hẳn độ nhận diện quốc dân lên, kết quả bị Sầm Phong từ
chối.
Trong nửa tháng anh không làm việc, ra nước ngoài tĩnh tâm vài ngày, về nhà lại luyện piano một thời gian,
chơi game bắn súng mấy hôm, viết thêm hai bài hát mới.
Cái chuyện sống chậm lại nghĩ khác đi này, Ngô Chí Vân cảm thấy anh còn làm tốt hơn nhiều nghệ sĩ debut lâu năm.
Tuy rằng có chút tiếc nuối với mấy show thực tế kia, nhưng tự nghệ sĩ có
thể giữ gìn được sự thanh thản đầu óc, anh ta vẫn rất vui mừng.
Sau khi ra ngoài anh ta liền gọi điện cho đại tiểu thư.
Giọng điệu đại tiểu thư như chuyện đương nhiên: “Ảnh muốn ra bài hát mới thì
chú cứ để ảnh ra đi, chú đi liên hệ bộ phận âm nhạc, tìm ekip chế tác
tốt nhất đi ạ.”
Ngô Chí Vân chần chờ nói: “Còn vấn đề bản quyền thì sao?”
Hứa Trích Tinh: “Cứ dựa theo hợp đồng album, toàn bộ cho anh ấy hết, chúng ta chỉ chiếm 20% lợi nhuận cuối cùng.”
Ngô Chí Vân: “………… Cô chủ cô làm từ thiện đấy à, bỏ quách 20% đừng lấy nữa cho rồi.”
“Thế làm sao mà được?” Hứa Trích Tinhđang pha cà phê, dùng cổ kẹp di động, “Nếu không lấy tiền, ảnh sẽ hoài nghi đó.”
Ngô Chí Vân: “…… Cô chủ nói chí phải, mai chú dẫn nó lên công ty.”
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Trích Tinh mặc quần yếm, trang điểm giống một cô bé đơn thuần, xuất hiện ở Thần Tinh.
Hình tượng của đại tiểu thư ở công ty luôn là tinh tế lại mạnh mẽ, cô nói
như vậy mới có sức ép với người khác, đột nhiên lại biến thành cô em gái mềm mại nhỏ nhắn trước đây, mọi người nhất thời chưa thích ứng được.
Hứa Trích Tinh mặc kệ bọn họ, lon ton nhảy nhót, chạy đến tầng 13 mua cà phê.
Cô rất lâu chưa gặp Sầm Phong. Cho dù giờ đã thành bạn bè (?) với idol, cô vẫn kiên trì với nguyên tắc không quấy rầy không vượt rào của fan,
ngoại trừ những dịp công việc cần thiết, cô hiếm khi lạm quyền để đến
bên anh.
Ngay cả lần Sầm Phong ra nước ngoài này, cô cũng bảo Vưu Đào đừng nói cho cô biết anh đi đâu.
Cô sợ một khi mình không nhịn được, sẽ làm bộ ngẫu nhiên chạy qua gặp anh.
Aizzz, cô bây giờ đúng là càng ngày càng tham lam, chỉ có thể dấn thân vào
công tác lúc bệnh tương tư phát tác, nỗ lực không nghĩ tới anh.
Idol thích uống latte, Hứa Trích Tinh đứng xoắn xuýt một hồi giữa nhiều
đường và ít đường, vẫn quyết định thân thể khỏe mạnh quan trọng nhất,
lựa chọn ít đường.
Chờ lúc Sầm Phong đội
mũ đeo khẩu trang đi thang máy lên thẳng bộ phận âm nhạc, vừa ra thang
máy, liền thấy cô gái nhỏ lâu rồi không gặp bưng một ly cà phê, dựa vào
tường, chán đến chết ngáp dài.
Mới ngáp
được một nửa, nhìn thấy anh, nửa sau bèn vội ngậm miệng, trong mắt có
ánh lệ nên nhìn càng sáng. Cô giống như thỏ con nhảy nhót tới trước mặt
anh: “Anh ơi! Mua cà phê cho anh nè!”
Ngô Chí Vân từ phía sau đi ra, Hứa Trích Tinh cười tủm tỉm chào hỏi anh ta: “Chào chú Ngô ạ.”
Ngô Chí Vân không được tự nhiên mà sờ soạng cái mũi, nói với Sầm Phong:
“Anh An một lúc nữa mới đến, hai đứa cứ tán dóc đi, anh vào phòng họp
một lát.”
Nói xong lại vào thang máy, đóng cửa đi tiếp.
Sầm Phong nhìn cô gái nhỏ cười tủm tỉm trước mắt, trong lòng mềm hẳn đi.
Anh cầm lấy cà phê uống một ngụm, đuôi lông mày hơi nhướn lên: “Lần này
không thêm đường?”
Hứa Trích Tinh dẩu môi, dùng giọng vì tốt cho anh thôi: “Anh ơi anh thật sự phải ăn ít đường đi, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.”
Ý cười trong mắt Sầm Phong sắp tràn ra ngoài, mà vẫn làm bộ nghe lời cô: “Ừa, vậy về sau anh uống cà phê ngọt cỡ này thôi.”
Cô vui vẻ gật đầu một cái.
Lo lắng cửa thang máy có người tới, Hứa Trích Tinh đưa idol đang uống cà
phê tới phòng họp nhỏ ở chỗ rẽ. Bao nhiêu ngày nay cô không gặp anh, bây giờ nhìn thấy, cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều thoải mái,
khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hỏi anh: “Anh ơi, nước ngoài chơi vui không ạ?”
Kỳ thật cũng chả có gì vui, chỉ là thay đổi chỗ ngủ chơi game, thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ mà không cần đội mũ đeo khẩu trang.
Nhưng cô đã chờ mong hỏi như vậy, anh liền rất nghiêm túc mà trả lời.
Đi nơi nào, ăn món gì, đi dạo những chỗ nào, nhìn thấy phong cảnh gì. Cuối cùng anh nói: “Bài hát đầu tiên của anh tìm được cảm hứng ở đó đấy.”
Hứa Trích Tinh nghe vậy hai mắt liền sáng lên: “Cũng muốn đi ghê!”
Giọng anh dịu dàng: “Vậy lần sau đi chung với anh đi.”
Hứa Trích Tinh còn đắm chìm trong cuộc sống nghỉ phép đẹp đẽ của idol, cũng không cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng. Cô hân hoan hớn hở
tưởng tượng xong xong rồi, rút từ dưới bàn hội nghị ra một cái túi, hơi
ngượng ngùng giao cho anh: “Anh ơi, đây là merch em làm, cho anh một
phần.”
Sầm Phong lấy ra, hóa ra là một quyển lịch bàn năm nay.
2/3 mặt trước là lịch ngày tháng, bên phải có tấm ảnh chụp anh trên sân
khấu, đằng sau là một tấm ảnh ghép lớn, đều là ảnh các hoạt động nửa năm này của anh.
Sầm Phong lật đến trang thứ hai, nhìn thấy ngày sinh nhật của anh được gạch chân màu cam, phía dưới nắn nót viết “sinh nhật Bảo bối”, lại lật mấy tờ sau, lại có một ngày
được khoanh lại, viết “ngày kỷ niệm debut của Bảo bối”.
Sinh nhật năm nay đúng là lúc anh bận rộn nhất, các fan tiếp ứng cho anh rất long trọng. Anh chỉ nghe được mấy câu từ Ngô Chí Vân, nói tiếp ứng phô
trương lớn lắm, sau đó lại lao tới hành trình tiếp theo.
Anh đã quen không tổ chức sinh nhật, kỳ thật ngày này đối với anh mà nói không có ý nghĩa lắm, thậm chí có chút nực cười.
Nhưng Hứa Trích Tinh luôn tìm mọi cách đưa bánh kem tới trước mặt anh, anh
nhớ rõ cô và anh cùng một ngày sinh nhật, vì thế lúc cô ôm bánh kem đứng ở ngoài trại thu hình, anh cũng không từ chối, mỗi người thổi một ngọn
nến chung với cô, ước nguyện rồi cắt bánh kem.
Cô nhớ rõ ràng tất cả những kỉ niệm đáng giá của anh.
Trên lịch bàn có ngày phát hành album đầu tiên của anh, ngày phát hành single đầu tiên, ngày nhận giải đầu tiên.
Anh có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Sầm Phong lật mãi đến trang cuối cùng.
Hứa Trích Tinh khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh thích không ạ?
Đây lần đầu tiên em làm, có chút ngượng tay, có lẽ làm được không tốt
lắm.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Anh thích hết.”
Hứa Trích Tinh bối rối: “Hết?”
Cánh cửa đằng sau bị đẩy ra, Ngô Chí Vân đi vào: “Anh An tới rồi, qua đi thôi.”
Sầm Phong bỏ lịch để bàn vào túi, Hứa Trích Tinh lưu luyến không rời vẫy tay: “Anh ơi hẹn gặp lại ạ.”
Anh thấp giọng hỏi: “Hôm nay có rảnh không?”
Hứa Trích Tinh ngây ra: “Có ạ.”
Sầm Phong cười rộ lên: “Thế tí nữa nấu cơm cho anh ăn nhé.”
Cô nhìn nụ cười dịu dàng sáng trong của anh, trái tim như thể piu một cái, nở ra một bông hoa xinh đẹp, nặng nề gật gật đầu: “Dạ vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...