Lúc Tiết Lam rời đi, Trương Giai và Cao Thông cùng tới đón cô.
Cao Thông vừa gặp Tiết Lam đã nói: “Uây, Thời lão sư nuôi em không tệ nha, nhìn sắc mặt hồng hào mịn màng này, ăn uống được nhỉ.”
Tiết Lam: “……….”
Muốn bảo cô béo thì cứ nói thẳng, đừng tưởng quanh co vòng vèo thì cô không hiểu nhé, nhé!
Trương Giai cũng cười trêu: “Anh Cao, vậy là anh không hiểu rồi, Lam Lam thế này gọi là béo hạnh phúc đấy.”
Tiết Lam nhịn không được biện giải: “Hai người khoa trương quá rồi, gần đây em vẫn luôn khống chế đó, được không hả. Còn nữa, có thấy máy chạy bộ trong phòng không, em cũng có chạy mà.”
Mặc dù số lần không nhiều, tốc độ siêu rùa, nhưng nói tóm lại thì cô cũng rất nỗ lực vận động ó.
“Hơn nữa, Thời Chí cũng nói em không có mập.”
Cao Thông trực tiếp lôi một cái cân điện tử trừ trong túi xách ra, “Có mập hay không, lời bạn trai em nói cũng không được tính đâu. Lại đây, chúng ta cân một chút không phải biết liền ư.”
Tiết Lam cả kinh: “…………..Anh ra ngoài còn mang cái thứ này làm gì?”
Tới đón cô còn mang cả cân điện tử, KHÌN rồi!
Cao Thông nhún vai, “Tặng em đó. Em xem cái cân này gọn nhẹ cỡ nào, ra ngoài mang theo cũng rất tiện, sau này cho dù em đi đâu cũng có thể mang theo bên người, sao nào, thích chứ hả.”
Tiết Lam: “……….”
Thích chết liền!
Cao Thông cũng nhân cơ hội giải thích: “Aizz, Lam Lam à, quản lý vóc dáng đối với nữ minh tinh quan trọng nhường nào đâu phải em không biết, cộng thêm hiện tại em đang thời kỳ phát triển, thời gian quý báu, lỡ như mập lên thì chúng ta cũng không thể sắp xếp thời gian để em giảm cân được.”
Vừa nghe Cao Thông lại bắt đầu tụng kinh thì Tiết Lam liền nhịn không được vỗ trán. Cô nghĩ cũng không sao hiểu nổi, anh ấy đàn ông đàn ang mà sao còn có thể lắm lời hơn cả phụ nữ nữa vậy.
“Được được được, em cầm theo còn không được nữa ư. Sau này ấy à, em đảm bảo hai mươi bốn tiếng đều sẽ kè kè bên người, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ bảo dưỡng trạng thái nữ minh tinh của mình.”
Cao Thông lúc này mới thôi, “Vậy em trước lên cân thử xem nào.”
Được lắm, vẫn trốn không thoát.
Chẳng qua chuyện đã như vậy, Tiết Lam cũng không dùng dằng nữa, tâm không cam lòng không nguyện bước lên cân. Nhưng không cân thì thôi, vừa bước lên cân chính cô đã sợ giật bắn.
Vậy mà mập lên hai ký rưỡi! Thể trọng mắt thấy sắp vượt năm mươi rồi!
Tiết Lam sợ out-cả-nét. Thời gian qua bởi vì trong khách sạn không có cân, ngày ngày cô cũng không mấy để ý, chỉ cảm thấy có lẽ béo hơn một chút, nhưng tuyệt đối không ngờ lại béo lên nhiều đến vậy!
Sau khi Cao Thông thấy con số trên chiếc cân điện tử thì nhất thời cũng không bình tĩnh nổi, “Anh nói rồi mà, vừa nhìn đã thấy em mập lên, hai ký rưỡi đó, được cả một tảng thịt heo!”
Tiết Lam: “………”
“Chắc không sao đâu, không phải Lam Lam nói tối qua ăn lẩu ư, bình thường em ăn lẩu tăng 1.5-2kg là chuyện hết sức bình thường, qua hôm sau khống chế việc ăn uống một tí, ngày kia là có thể trở lại cân nặng.” Trương Giai nói.
Cao Thông: “Cũng chỉ có thể như vậy, mấy ngày nay phải kiểm soát nhé. Sắp tới có nhiều hoạt động phải tham gia, lại qua ít hôm thì tới lễ cuối năm, lễ phục cũng đã mượn rồi, lỡ mặc không vừa thì phiền lắm.”
Tiết Lam gật đầu. Được ùi, đây cũng xem như hình phạt cho thời gian phóng túng vừa qua của cô.
Trương Giai cười hỏi: “Thời lão sư đâu, tới đoàn phim rồi ạ?”
“Ừ, phía đoàn phim cảnh quay của anh ấy tương đối gấp, chị cũng không cho anh ấy ở lại tiễn chị.” Tiết Lam đáp.
Vì chuyến bay của Cao Thông và Trương Giai khá trễ nên Tiết Lam bảo Thời Chí tới đoàn phim trước, không cho anh ở lại chờ.
Ba người vội tới sân bay, cũng không trì hoãn nữa.
Họ vừa lên xe thì tin nhắn của Thời Chí đã tới.
Thời Chí: “Em đi rồi chứ? Nếu vẫn chưa đi, giờ anh về khách sạn tiễn em nhé.”
Tiết Lam sửng sốt, trả lời: “Em đã rời khách sạn rồi, anh đừng đi.”
Tin nhắn của Thời Chí rất nhanh lại tới: “Được, vậy em chăm sóc mình cho tốt, nhớ ăn cơm đàng hoàng.”
Tiết Lam vừa thấy bốn chữ “ăn cơm đàng hoàng” thì lập tức nhớ tới cân nặng của mình, sau đó liền muốn khóc.
Hụ hụ hụ, hai ký rưỡi thịt lận á, ăn cơm đàng hoàng, e là tạm thời cô đừng hòng nghĩ.
Vì vậy, cô bắt đầu khóc lóc ỉ ôi tìm Thời Chí tính sổ.
Tiết Lam: “Đều tại anh hết! Em tròn lên những 2.5kg, lại phải bắt đầu giảm cân rồi!”
Đều trách Thời Chí thời gian qua chiều cô như vậy. Mỗi lần chỉ cần cô vừa nói muốn ăn gì thì anh liền hận không thể ngay lập tức dâng tới ngay trước mặt cô, xin hỏi, như vậy còn không mập cho được à.
Trương Giai có nói một câu không sai, 2.5kg thịt này của cô là béo hạnh phúc, do bạn trai chăm mà ra!!!
Bên Thời Chí dường như còn bị mấy chữ 2.5kg này làm cho hoảng hốt, mãi một lúc mới nhắn lại.
Thời Chí: “2.5kg? Có phải cân hư rồi không, có thấy em thêm miếng thịt chỗ nào đâu, ôm còn có chút cấn nữa là.”
Tiết Lam: “……….”
“Vậy là anh đang chê ôm em cảm giác tay không tốt?!” Mạch não của Tiết Lam trực tiếp chạy lệch hướng.
Sau khi Thời Chí đọc được tin nhắn này thì trước tiên là ngẩn ra, kế đó bật cười thành tiếng.
Hải ca ngồi cạnh mặt mày ngơ ngác. Anh ấy vừa tới, vốn định tìm Thời Chí xin chữ ký hợp đồng đại ngôn, ai ngờ từ lúc anh ấy vào phòng hóa trang này thì Thời Chí vẫn luôn ôm điện thoại, e là không hề phát hiện có người khác vào phòng từ lúc nào.
Đại Bảo thấp giọng giải thích cho Hải ca: “Chắc là Thời ca đang nhắn wechat với chị Lam, quen rồi là được.”
Hải ca gật đầu. Thật ra anh cũng đoán được đại khái, dù sao biết Thời Chí lâu như vậy, người có thể khiến cậu ấy có phản ứng thế này, ngoại trừ Tiết Lam thì anh thật sự chưa từng gặp được người thứ hai.
Bỏ đi, thời điểm thế này anh vẫn nên đợi thôi, dù sao, làm phiền lúc người ta yêu đương sẽ bị trời đánh á.
Thời Chí suy nghĩ rồi đáp: “Không có, anh đang khen dáng em cân đối, nơi cần có thịt thì có thịt, nơi cần gầy thì gầy.”
“Hơn nữa, xúc cảm khi sờ cực kỳ tốt, anh rất thích.”
Tiết Lam: “……….”
Cái người này, thật sự không trêu cô một lúc thì khó chịu lắm hở!
Tiết Lam không nhận thua rep lại: “Em cũng rất thích xúc cảm khi chạm vào anh!”
Thời Chí đáp: “Vinh dự của anh.”
Tiết Lam một lần nữa cạn lời, đoán chừng Thời Chí đã dùng sự không đứng đắn của hai mươi năm đều dùng hết với cô rồi nhỉ.
Lần này, ba người Tiết Lam bay thẳng tới thành phố ghi hình chương trình.
Trùng hợp là show giải trí mà lần này sắp quay Tiết Lam cũng không xa lạ, chính là trước đây cô từng tham gia.
Lúc cô tới nơi, các diễn viên khác của cũng đã tập hợp ở phòng hóa trang nơi hậu đài của tổ chương trình.
Sau khi Tiết Lam vào phòng hóa trang, mọi người đều phấn khởi lên tiếng chào hỏi cô, nhanh chân nhất chính là Nghiêm Tân.
Nghiêm Tân khoác vai Tiết Lam, dáng vẻ “anh em tốt”.
Nghiêm Tân: “Lam Lam, rốt cuộc cô đã tới rồi, tụi tôi chờ cô lâu lắm rồi đó.”
Tiết Lam bình thản lườm anh chàng một cái, đưa tay đẩy cánh tay anh chàng, “Cậu chú ý ảnh hưởng tí đi, đừng có mà động tay động chân, bớt để người ta hiểu lầm.”
Nghiêm Tân trước tiên sửng sốt, sau đó lập tức nghĩ tới chuyện gì, dáng vẻ sáng tỏ.
Dường như anh định nói gì, nhưng lại trông có vẻ kiêng kỵ nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn không hề lên tiếng.
Mọi người đã lâu không gặp, tụ tập trò chuyện với nhau, sau đó những người khác được biên kịch và đạo diễn của tổ chương trình gọi đi, nói là muốn thêm một tiết mục tạm thời gì gì đó.
Sau đấy trong phòng hóa trang chỉ còn lại ba người Nghiêm Tân, Đàm Tuyên Bạch và Tiết Lam.
Nghiêm Tân lần này cuối cùng cũng không còn kiêng dè, nhìn Tiết Lam hỏi: “Nghe nói cô và Thời Chí bên nhau?”
Tiết Lam sửng sốt, “Sao cậu biết?”
Nghiêm Tân cạn hết cả lời nhìn cô, đáp: “Tiết Lam, có phải cô quên hai chúng ta cùng một công ty rồi không.”
Trong giới giải trí, chuyện kiểu như yêu đương không thể nào giữ bí mật tuyệt đối, đặc biệt là với người trong giới như họ mà nói, tóm lại sẽ có chút tin tức phong phanh truyền ra.
Cộng thêm Tiết Lam và Nghiêm Tân lại cùng một công ty, nhân viên hai bên chung quy sẽ như có như không tiết lộ, vì vậy biết được cũng là chuyện thường tình.
Tiết Lam và Nghiêm Tân, Đàm Tuyên Bạch quan hệ không tệ, cho dù sau khi phim sát thanh thì ba người cũng thường xuyên liên lạc, cũng em như bạn bè tốt trong giới, vì vậy cô cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm.
“Đúng vậy, chúng tôi bên nhau, chẳng qua hiện thời vẫn chưa định công khai với bên ngoài, hai người phải giữ bí mật cho tôi đấy, ngàn vạn lần đừng có mà lỡ miệng.” Tiết Lam căn dặn.
Nghiêm Tân liên tục cam đoan, “Yên tâm đi, miệng các anh đây kín lắm.”
Đàm Tuyên Bạch cũng gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Nghiêm Tân nhìn Đàm Tuyên Bạch rồi lại nhìn Tiết Lam, cảm khái nói: “Ai ya, trước đây lúc truyền ra tin đồn của hai người, tôi còn tưởng hai người ở sau lưng tôi lén lút bên nhau cơ đấy, ai ngờ ầm ĩ toàn là cạp cạp.”
“Chẳng qua hai người cũng thật là, uống rượu vậy mà lại không tìm tôi, đáng đời bị chụp lén!” Nghiêm Tân tức giận nói.
Tiết Lam: “………”
Tên ngốc này thật sự hết thuốc chữa rồi! Chuyện đã lâu như vậy mà cậu ta vẫn nhớ tới tận bây giờ.
Tiết Lam bất giác nhìn qua Đàm Tuyên Bạch. Đàm Tuyên Bạch cười với cô, hai người ngầm hiểu nhìn nhau.
Haizzz, trong lòng Tiết Lam không khỏi cảm khái, xem dáng vẻ Đàm Tuyên Bạch vẫn hết sức nhẫn nhịn, lâu như vậy mà vẫn không lộ ra bất cứ manh mối nào.
Có lẽ, anh ấy thật sự chỉ muốn dùng phương thức “bạn bè” để ở cạnh chăng.
Bỏ đi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì cũng đều là chuyện cô không nên quản. Vẫn câu nói đó, tình cảm trước giờ đều là chuyện của hai người, người ngoài không can dự vào được.
Nghiêm Tân vẫn ở đó tự mình càm ràm: “Có điều Lam Lam, lần này mắt nhìn người của cô được đấy.”
Tiết Lam lườm anh, thuận miệng nói: “Thế nào, nhìn thái độ của cậu thì đánh giá của cậu về bạn trai tôi cũng không tồi hả.”
Nghiêm Tân gật đầu, đáp: “Nói thế nào nhỉ, sự ưu tú của Thời Chí không cần tôi nói nhiều, chủ yếu là cậu ta trông đứng đắn, tôi cảm thấy người làm bạn trai hẳn là phải đáng tin cậy, là bạn của cô, tôi cũng có thể yên tâm.”
Tiết Lam: “………”
Thời Chí đáng tin thì đáng tin thật đấy, nhưng mấy từ như nghiêm túc hay đứng đắn hoàn toàn không hợp với anh ấy một tẹo nào!
Chương trình rất nhanh đã chuẩn bị ghi hình, bởi vì trước đây Tiết Lam từng tham gia nên đối với trình tự và MC của chương trình cũng xem như quen thuộc, cho nên toàn bộ quá trình quay show đều cực kỳ thuận lợi.
Ước chừng sau ba tiếng ghi hình, tiết mục này cũng chính thức quay xong.
Trong cả quá trình, Tiết Lam cũng tham gia rất vui vẻ. So với lần trước đơn đả độc đấu, lần này cô có cảm giác dự phần nhiều hơn, dù sao trong phim cô cũng đi cùng với cp, có rất nhiều phần game cũng có thể tham gia.
Vì vậy trong suốt cả quá trình, cảm giác đi show của Tiết Lam được phát huy cực tốt, điểm cười tràn ngập, khiến toàn thể tổ đạo diễn hết sức hài lòng.
Sau khi quay xong chương trình, bởi vì hôm sau Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch còn công việc khác nên Tiết Lam cũng không tụ tập với hai người mà ngay trong đêm liền lên máy bay rời đi.
Trên đường quay về, Miêu Y Y nghe nói Tiết Lam đi ghi hình chương trình tuyên truyền cho thì ngay lập tức nhắn tin hỏi thăm.
Miêu Y Y: “Lam Lam, thấy tin trên mạng nói bộ phim này của mọi người sắp chiếu rồi. Thế nào, bà chế, cp mới của chúng ta có cần bắt đầu ship.”
Tiết Lam đọc tin nhắn của Miêu Y Y, trước tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý của cô ấy.
Từ sau khi
sập nhà, khoảng trống cp nam nam trời định của hai người vẫn luôn chưa được lấp, xem ý tứ của Miêu Y Y, chính là muốn ra tay với Nghiêm Tân và Đàm Tuyên Bạch.
Đối với việc này Tiết Lam cũng không thấy quá bất ngờ, dù sao là phim đam cải, chiếu theo lệ cũ, hai diễn viên chính nhất định sẽ tạo thành một cặp cp, tiện cho quần chúng ship từ trong phim cho tới ngoài phim.
Có điều lần này Tiết Lam không định ship cp này. Nói thật, với tư cách là người biết nội tình, hiện tại cô thật sự ship không nổi.
Tiết Lam: “Em ship đi, chị ship cp trong phim là được rồi.”
Miêu Y Y: “Vì sao vậy, trước mắt em xem hình ảnh do đoàn phim nhả ra trước thì “chem” giữa hai người thật sự rất mạnh.”
Tiết Lam sửng sốt. Chuyện của Đàm Tuyên Bạch cô không hề kể với ai, với anh ấy mà nói, có thể đem bí mật quan trọng tận đáy lòng như vậy chia sẻ với cô, đương nhiên cô sẽ không phụ lòng tin của anh ấy.
Một người lắng nghe đủ tư cách, nghe xong là hết.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không ngăn cản Miêu Y Y ship, ship cp mà, vui vẻ là được.
Tiết Lam giải thích: “Không có, chính là lúc quay bộ phim này cả ngày trời đều ở chung với họ, mấy hình ảnh hay vid mọi người gặm đường chị đều ở cạnh thấy rồi, nếu ship thì ít nhiều bớt đi thú vị.”
Miêu Y Y đáp: “Cũng đúng, vậy em cũng giống chế vậy, chỉ ship cp trong phim thôi, chị em tốt phải chung sức chung lòng. Dù sao một trong những niềm vui to lớn khi ship cp chính là có chị em bạn dì cùng mình ship mà!”
Đọc được lời của Miêu Y Y, Tiết Lam bật cười. Không phải như vậy sao, cho dù là đu idol hay là ship cp, một phần niềm vui rất lớn chính là có bạn có bè đu cùng mình.
Bởi vì họ cùng làm một việc mà bản thân yêu thích hoặc cùng thích một người, họ sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, cũng nhận được niềm vui gấp bội, thậm chí là nhiều lần.
Với Tiết Lam mà nói, con người ta sống ở đời, có thể ở cạnh người khiến bạn vui vẻ, có thể làm việc bạn yêu thích, vậy là đủ rồi.
—
Sau khi Cao Thông và Trương Giai tiễn Tiết Lam tới dưới nhà thì Tiết Lam để hai người quay về cùng tài xế.
Sau khi thang máy tới tầng mười bốn, Tiết Lam kéo hành lý từ trong thang máy đi ra, nhưng cô chưa về nhà mình mà gõ cửa nhà Thịnh Lâm.
Hai hôm nữa Thịnh Lâm và cô phải tham gia đêm hội cuối năm của đài truyền hình nào đó, vì vậy cậu ấy sẽ có nhà.
Cửa mở, Thịnh Lâm vừa xuất hiện thì Tiết Lam liền nhấc cao chiếc túi trong tay.
“Leng keng leng keng, quay show giải trí còn mang quà về cho em, ngạc nhiên không nào?”
Thịnh Lâm liếc cô một cái, giọng không mấy tốt: “You có thể có thành ý hơn chút được không, đây là đặc sản tiện tay mua ở sân bay chứ gì.”
Còn là loại đóng bao bì tại chỗ!
Tiết Lam: “………”
Được rồi, lúc ở sân bay cô tiện tay mua thật.
“Thằng nhóc thúi, chị vội bắt cho kịp máy bay nhưng vẫn có thể nhớ mang đặc sản về cho em, em mừng thầm đi.”
Dứt lời, Tiết Lam liền đem tay cầm của túi nhét vào tay Thịnh Lâm rồi nghênh ngang vào nhà cậu, còn không quên sai sử Thịnh Lâm chuyển hành lý vào trong.