Tiết Lam thấy Tần Văn phiền, mà tâm trạng của Tần Văn lúc này càng tệ hơn.
Nghĩ tới gần đây Tiết Lam nhờ vào mà hơi nổi tiếng thì trong lòng chị ta càng lúc càng bất bình. Nhớ tới vai Lâm Mị Nhi này hồi đầu vốn là của chị ta, cơ hội hot lên này vốn dĩ cũng thuộc về chị ta.
Vì vậy, Tần Văn cảm thấy Tiết Lam đã cướp đi mọi thứ của mình, trong lòng đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn đối với cô.
Nhưng Tần Văn lại quên mất một điều, lúc đó là chị ta tự mình gấp gáp muốn leo lên giường Thời Chí nên mới bị đá khỏi đoàn phim, hoàn toàn không liên quan gì đến Tiết Lam.
Không sai, Tiết Lam có thể diễn vai Lâm Mị Nhi là nhờ vào quan hệ với Thịnh Lâm, nhưng đó cũng là vì vừa hay vai này đang trống thôi mà. Cho dù Tiết Lam không diễn thì vẫn có diễn viên khác đến nhận.
Còn nữa, người có tí ti chất xám đều có thể nhận ra, vai Lâm Mị Nhi này vốn không phải là nhân vật được yêu thích gì cho cam để có thể nổi. Chính vì là Tiết Lam, cho nên rõ ràng đây cũng là một kiểu vai diễn nhờ vào diễn viên.
Nếu như đổi thành người khác đóng, có lẽ không chắc chắn có được kết quả thế này. Ít ra bản thân Tần Văn sẽ làm không được, chỉ riêng gương mặt thì chị ta đã thua không phải chỉ một chút thôi đâu.
Có điều kiểu người như Tần Văn, nếu như có chút ý thức biết thân biết phận hay biết đánh giá tình hình thì hồi đó cũng đã không bị đá khỏi đoàn.
Hiện Tần Văn đã có chút phát cuồng. Chị ta thậm chí cho rằng vai nữ chính trong bộ phim này của Tiết Lam hẳn là cũng nên của chị ta, chứ không phải đóng vai nữ phụ của phụ không ai biết đến.
Tiết Lam hiển nhiên không nắm được suy nghĩ của Tần Văn. Mà cho dù biết, cô cũng chỉ làu bàu một câu bệnh thần kinh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trên đường trở về khách sạn.
Lê Vũ đi cạnh Tiết Lam, thấp giọng hỏi: “Cô và Tần Văn từng có xích mích à?”
Vừa rồi trên bàn tiệc, sự thù địch của Tần Văn đối với Tiết Lam thể hiện quá mức rõ ràng, không chỉ Lê Vũ mà tất cả mọi người trong bàn e là đều cảm giác được.
Tiết Lam cũng không giấu anh, đáp: “Ừm, trước đây từng chạm mặt nhau tại một hoạt động, coi như là xảy ra chút không vui.”
Lần duy nhất hai người gặp nhau cũng là tại hoạt động Tinh quang đại thưởng. Lúc đó cô ở trước mặt ký giả cũng không hề giữ lại thể diện hay tình cảm cho Tần Văn, khi ấy còn dấy lên một trận phong ba trong phạm vi nhỏ, chuyện này lên mạng search thì hẳn là có thể tra được.
Lê Vũ gật gật đầu, suy nghĩ một lúc thì vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Nghe nói chị ấy được nhà đầu tư bộ phim này nhét vào, sau này bản thân cô phải cẩn thận một chút.”
Tiết Lam sửng sốt, rõ ràng không ngờ Lê Vũ lại nhắc nhở mình, “Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.”
Lê Vũ cười đáp: “Đừng khách sáo, mấy tháng tới hợp tác vui vẻ.”
Tiết Lam cũng cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi về phòng khách sạn, Tiết Lam suy nghĩ rồi vẫn gọi điện cho Trần tỷ, kể về chuyện của Tần Văn.
Cô cũng rất xem trọng bộ phim này, đương nhiên không hi vọng lúc quay phim sẽ xảy ra chuyện điên khùng gì.
Trần tỷ đáp: “Được, chị biết rồi. Em cũng đừng lo lắng quá, kim chủ sau lưng cô ta nếu như chỉ có thể nhét cho cô ta vai nữ ba, có thể thấy cũng không phải người một tay che trời, bình thường ở trong đoàn em cảnh giác một chút là được, những chuyện khác cứ mặc kệ cô ta, tới lúc cô ta thật sự gây chuyện thì chúng ta cũng sẽ không để yên.”
Câu này của Trần tỷ cho thấy chị ấy khá giận, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Hiện Tiết Lam là nghệ sĩ đang nổi của công ty, phía công ty đương nhiên sẽ không bàng quan ngồi nhìn, mặc kệ chuyện của cô.
Càng đừng nhắc tới sau lưng Tiết Lam có em trai Thịnh Lâm và bạn trai Thời Chí, chắc chắn sẽ không thể nào để mặc cô bị người khác bắt nạt.
Tiết Lam vẫn có chút không hiểu, “Không phải, chỉ là em không hiểu sao chị ta cứ chĩa mũi dùi vào em làm gì. Lúc đó cũng đâu phải em khiến chị ta mất vai đâu.”
Điểm này Tiết Lam thật sự nghĩ mãi không rõ. Tần Văn sao cứ chòng chọc nhắm vào cô cơ chứ, rốt cuộc hai người thực ra cũng đâu có thù oán gì.
Trần tỷ cười đáp: “Chịu thôi, trong showbiz kẻ đỏ mắt ghen tị với người khác thế này chị gặp nhiều rồi, chiều hướng phát triển của em gần đây rất tốt, đoán chừng là cô ta ganh tỵ đến mất trí. Còn nữa, trước đó cô ta mất vai Lâm Mị Nhi, không phải em diễn sao, hiện giờ xem ra là giận cá chém thớt đấy.”
Sau khi cúp điện thoại với Trần tỷ, Tiết Lam ngẫm nghĩ, vẫn quyết định tìm Thịnh Lâm hỏi chuyện Tần Văn trong đoàn hồi đó.
Trước đây cô cũng không mấy quan tâm, chỉ nhớ Thịnh Lâm lúc cảnh cáo cô không được trêu vào Thời Chí thì có từng nhắc sơ qua, nói Tần Văn là bị Thời Chí tống đi, nhưng cụ thể là vì sao thì cô thật sự không hỏi cụ thể.
Có điều hiện tại cô cảm thấy vẫn cần hỏi rõ ràng mới được. Người này ngày ngày ở ngay trước mắt cô, hơn nữa rõ ràng còn có địch ý với cô, cho nên cần phải biết mình biết ta.
Nhìn thời gian, Tiết Lam không chắc Thịnh Lâm có đang quay đêm hay không, vì vậy cũng không gọi cho cậu mà chỉ gửi tin wechat, chờ cậu có thời gian đọc rồi trả lời là được.
Điều đáng nói là Thịnh Lâm cuối cùng đã chịu thêm wechat Tiết Lam rồi. Chính là tối hôm cô đăng weibo xin cộng đồng mạng chỉ giáo, Thịnh Lâm đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.
Còn lý do ấy à, còn không phải tối hôm ấy ba Thịnh gọi điện cho Thịnh Lâm ư. Nghe đâu trong điện thoại, hết ba Thịnh lại tới mẹ Tiết tụng cho Thịnh Lâm một tràng dài, hai người cũng không hề mắng cậu, chỉ đơn thuần là dùng lý lẽ để đánh động cảm xúc của cậu.
Tóm lại một câu ngắn gọn, chính là tụi tui hông hề mắng bạn, nhưng tụi tui có thể phiền chết bạn.
Sau khi trải qua hơn một tiếng đồng hồ được “thỉnh kinh” ba trăm sáu mươi độ không góc chết bên tai, Thịnh Lâm đầu hàng.
Có điều sau khi chấp nhận kết bạn, Thịnh Lâm đã gửi tin nhắn bày tỏ sự bất mãn của mình với Tiết Lam.
Thịnh Lâm: “Tiết Lam, you bao lớn rồi mà còn đi méc, ấu trĩ!!!”
Lúc đó Tiết Lam tưởng cậu nói vụ cô đăng weibo, cũng không để ý lắm.
Mãi tới hôm sau, ba cô gọi qua hỏi thăm Thịnh Lâm đã chấp nhận kết bạn wechat chưa, cô mới biết là chuyện gì.
Thì ra ba mẹ cô đọc được weibo cô đăng, vì vậy đã gọi điện nói đạo lý với Thịnh Lâm. Tiết Lam nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Chẳng qua, mặc dù chuyện đã được giải quyết xong như thế, nhưng Tiết Lam vẫn thật sự có ý định tặng một món quà cho Thịnh Lâm.
Như fan Lâm ai nấy đều biết Thịnh Lâm đặc biệt thích micro, Tiết Lam đương nhiên cũng biết một chút.
Thịnh Lâm từ nhỏ đã yêu thích sân khấu, thích hát thích nhảy. Theo Tiết Lam biết, cậu thực sự còn có sở thích sưu tập micro.
Vì vậy, Tiết Lam quyết định đặt làm riêng một chiếc micro cho cậu. Cô tìm một công ty nước ngoài chuyên sản xuất micro, chuẩn bị từ đủ phương diện như âm vực, âm sắc phát âm tới thói quen ca hát để chế tạo một chiếc micro đặc dụng cho cậu.
Đơn vị chế tạo micro này là Cao Thông giúp cô tìm hiểu từ các ca sĩ chuyên nghiệp trong giới giải trí. Đương nhiên, micro chuyên dụng kiểu này giá cả siêu “đẹp”, hở tí là bay vèo mấy chục vạn.
Dù sao Tiết Lam gần đây nhận không ít đại ngôn, còn có thu nhập từ show giải trí và quay phim nên miễn cưỡng cũng được xem là người có chút tiền, tốn tiền vì em trai thế này cô không hề tiếc.
Chẳng qua micro làm riêng cần mất một chút thời gian, Tiết Lam chuẩn bị tới khi nhận được hàng mới nói với Thịnh Lâm, cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Đêm nay Thịnh Lâm không có cảnh quay đêm, tin nhắn Tiết Lam gửi qua chưa tới mấy phút thì tin trả lời của cậu đã tới.
Thịnh Lâm: “Không quay đêm, đang ở trong khách sạn. Sao tự nhiên lại hỏi chuyện của Tần Văn vậy, hay là you biết chuyện đó rồi?”
Tiết Lam ngơ ngác, cô biết chuyện gì cơ? Sao cảm thấy câu này của cậu có ý gì đó?
Vì vậy, Tiết Lam cũng không thèm đoán mò, trực tiếp gọi qua.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã được kết nối, giọng bà tám của Thịnh Lâm truyền tới.
Thịnh Lâm: “Gì đó, sao you tự nhiên lại hỏi thăm Tần Văn?”
Tiết Lam không mấy vui nói: “Tần Văn hiện chung một đoàn phim với chị, bằng không chị hỏi chuyện chị ta làm gì.”
Thịnh Lâm hơi bất ngờ, hỏi: “Cô ta tìm you gây sự?”
Tiết Lam đáp: “Vậy thì chưa, mới ngày đầu chị ta có thể tìm chị kiếm chuyện chắc.”
“Em cũng bớt cù nhây đi, hỏi em nè, chị nhớ em từng nói lúc đó Thời Chí tống chị ta ra khỏi đoàn, rốt cuộc là vì sao?”
Thịnh Lâm không đáp còn hỏi ngược lại: “Vậy you trực tiếp hỏi Thời Chí không phải là được rồi à, you chạy qua hỏi tôi không thấy thừa hả.”
Tiết Lam nghiến răng cảnh cáo: “Thịnh Lâm, em rốt cuộc có nói hay không?”
Thịnh Lâm cũng không vòng vo nữa, trả lời thẳng: “Cụ thể thì tôi cũng không biết, chẳng qua lúc đó nghe nói cô ta chọc vào Thời Chí, Thời Chí đích thân tìm đạo diễn yêu cầu thay người.”
“À đúng rồi, tối hôm trước khi đoàn phim đổi người, tôi còn thấy Tần Văn ăn mặc mát mẻ đứng trước cửa phòng Thời Chí ấy.”
Tiết Lam sửng sốt. Trước đây trên mạng đọc được một ít tin đồn giữa Tần Văn và Thời Chí, vừa nhìn đã biết là đoàn đội của Tần Văn tung ra, khi ấy cô còn cho rằng bởi vì mấy tin này nên Thời Chí mới đuổi người đi, không ngờ vậy mà còn có chuyện tự mình chủ động dâng tới cửa thế này.
“Rồi sao, sau đó thế nào?” Tiết Lam truy hỏi.
Thịnh Lâm cạn lời: “Chuyện đó sao tôi biết, khi ấy vô tình bắt gặp đã ngại lắm rồi. Tôi không thể ở lại hiện trường hóng đúng không, đương nhiên là mau chóng tránh đi.”
Tiết Lam “ờ” một tiếng, nghĩ thấy cũng phải.
Thịnh Lâm ngạc nhiên nói: “Sao vậy, you sẽ không thật sự để ý đó chứ.”
Tiết Lam đầu óc mù mờ: “Chị để ý chuyện gì?”
Thịnh Lâm: “You bớt cứng miệng giùm, đương nhiên là để ý chuyện của cô ta và Thời Chí rồi.”
Tiết Lam không nghĩ vậy: “Chị đâu có ngốc, chuyện này không phải rõ rành rành ra đó à, hôm ấy nếu như thật sự để chị ta đạt được ý đồ thì chị ta đã chẳng bị tống khỏi đoàn phim.”
Việc này cô đại khái đã hiểu rõ. Đơn giản là Tần Văn muốn tìm Thời Chí tự mình dâng hiến, sau khi Thời Chí cự tuyệt thì tống người ta khỏi đoàn. Vụ việc đơn giản như vậy, có gì phải để ý đâu.
Thịnh Lâm vừa thấy Tiết Lam quả thực không hiểu lầm thì mới thoáng thở phào. Vừa rồi cậu cũng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ có gì nói nấy với Tiết Lam, nhưng kể xong mới giật mình, liệu có phải nên uyển chuyển một chút hay không.
Thịnh Lâm: “Được rồi, you tự mình có tính toán là được. Với sự hiểu biết của tôi về Thời Chí, với nhân phẩm lẫn ánh mắt của cậu ta thì người như Tần Văn chắc chắn cậu ta không hề để mắt tới.”
Tiết Lam ngạc nhiên, không ngờ Thịnh Lâm lại đánh giá Thời Chí cao như vậy, chẳng qua nghĩ thấy cũng đúng. Đôi bên trước đây là bạn, chắc chắn là cũng công nhận tính cách của đối phương.
Tiết Lam thừa cơ nói: “Em nói vậy thì người được Thời Chí có ánh nhìn cao nhìn trúng, ít ra cũng đã cho thấy chị ok ha.”
Thịnh Lâm khựng lại một lúc: “…………You là ngoại lệ, cậu ta đụng phải you lúc mắt bị mù.”
Tiết Lam: “……….”
Thằng nhóc thúi, khen chị đây hai câu bộ chết hả!
Lúc đang bức bí thì điện thoại Tiết Lam bỗng nhảy ra lời mời gọi video, là Thời Chí.
Bên cô im lặng một lúc khiến Thịnh Lâm lên tiếng hỏi: “Sao rồi?”
Tiết Lam thành thật trả lời: “À, không có gì, Thời Chí vừa gọi video cho chị.”
Thịnh Lâm lên tiếng “cắt”, “Không phải tôi nói chứ hai người bình thường không vậy. Mới tách ra buổi sáng thì tối đã gọi video, không thấy sến súa hả?”
Tiết Lam không phục đáp lại: “Sến súa gì chứ, bọn chị cũng coi như đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, thường xuyên liên lạc không phải rất bình thường sao. Bỏ đi, có nói thì cẩu FA như em cũng không hiểu!”
Thịnh Lâm: “………..”
Cảm thấy có thâm ý trong đó!
Thịnh Lâm tức giận nói: “Cúp đây, đi mà tìm bạn trai nhỏ dính người kia của you!”
Thấy điện thoại đã bị Thịnh Lâm ngắt cái rụp, Tiết Lam đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
“Bạn trai nhỏ dính người”- hình dung này thật sự là một lời khó mà tả hết. Nếu Thời Chí biết Thịnh Lâm miêu tả anh như vậy, đoán chừng cũng có biểu cảm cạn lời mà thôi.
Tiết Lam cũng không rối rắm nhiều, gọi video lại cho Thời Chí. Vừa rồi lúc anh gọi qua bị cô từ chối, đoán chừng lúc này anh vẫn đang đợi đây.
Video call rất nhanh đã kết nối, Thời Chí đang ở trong phòng khách nhà mình.
Thời Chí hỏi: “Vừa rồi bận sao?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không có, vừa rồi đang gọi cho Thịnh Lâm.”
Thời Chí im lặng, ngây ngốc chăm chú nhìn Tiết Lam trong điện thoại.
Tiết Lam thấy anh đột nhiên không lên tiếng thì khó hiểu hỏi: “Anh sao vậy?”
Thời Chí khẽ đáp: “Không có gì, đang suy nghĩ một vấn đề.”
Tiết Lam: “Vấn đề gì?”
Thời Chí nét mặt nghiêm túc, nói: “Anh đang xét lại mình, bạn gái anh có thời gian nhớ gọi điện cho em trai nhưng lại không muốn gọi cho người bạn trai là anh đầu tiên, liệu có phải có chỗ nào anh làm chưa tốt hay không.”
Tiết Lam sửng sốt, không dám tin nói: “Thời Chí, anh đang ghen à?”
Thời Chí nhẹ “ừ” một tiếng, cực kỳ thẳng thắn gật đầu.
Tiết Lam cười không được khóc không xong: “Thời Chí, anh có thấy mình ấu trĩ không vậy.”
Thời Chí cũng tự mình bật cười: “Có một chút, chẳng qua, do nhịn không được.”
Tiết Lam lườm anh một cái, cũng không nói gì nữa, có điều trong lòng lại thầm cảm thấy ngọt ngào.
Ầy, bạn trai có chút dính người nha!!!!
Tiết Lam hơi lúng túng giải thích: “Bên em xảy ra chút chuyện nên tìm Thịnh Lâm hỏi chút.”
Bằng không sau khi cô về khách sạn, chắc chắn sẽ liên lạc với Thời Chí đầu tiên.
Thời Chí nhẹ cười, đáp: “Ừm, biết rồi.”
Nói rồi anh lại thuận miệng hỏi: “Em tìm Thịnh Lâm có việc gì à?”
Tiết Lam gật đầu, “Coi như có đi, cũng không phải chuyện lớn gì, tìm em ấy hỏi thăm chuyện của một diễn viên khác, thuận tiện nghe một đoạn “tình phong lưu” của người nào đó.”
Cô không định kể chuyện của Tần Văn, bằng không sẽ khiến cô giống như kiểu bạn gái hẹp hòi không hiểu chuyện, cố ý đi nghe ngóng chuyện của bạn trai.
Đương nhiên, Tiết Lam cũng không muốn Thời Chí vì cô mà lo lắng. Chuyện của Tần Văn cô sẽ tự mình xử lý.
Như Trần tỷ đã nói, cho dù sau lưng Tần Văn là nhà đầu tư của bộ phim này thì đã sao. Từ việc người đó không thể nào giao thẳng vai chính cho Tần Văn đã có thể thấy nhà đầu tư này cũng không ngốc, cũng là người lấy lợi ích làm đầu.
Thời Chí cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tiết Lam không muốn nhắc tới chuyện này, vì vậy cũng không truy hỏi.
Mặc dù chung quy anh cảm thấy lúc Tiết Lam nhắc tới “người nào đó” có chút thâm ý, nhưng nghe cô nói gì mà “tình phong lưu” thì liền bất giác bỏ qua, dù sao người nào đó không có khả năng là anh là được.
Thời Chí quan tâm hỏi: “Sao rồi, hôm nay vào đoàn đã quen chưa?”
Tiết Lam gật đầu, “Cũng ổn, hôm nay đoàn phim mở tiệc, ngày mai mới bấm máy. Anh thì sao, hôm nay ở nhà làm gì thế?”
Thời Chí trả lời: “Buổi sáng sau khi tiễn em thì tới công ty, buổi chiều gặp đạo diễn, vừa về đến nhà.”
Tiết Lam “à”, thuận miệng hỏi: “Vậy anh cũng chuẩn bị vào đoàn rồi sao? Quay gì vậy, điện ảnh hay là truyền hình?”
Thời Chí: “Ừm, còn đang bàn, là một bộ phim truyền hình.”
Chiếu theo thói quen của Thời Chí, vốn sẽ không nhận phim mới nhanh như vậy. Nhưng anh phát hiện sau khi Tiết Lam vào đoàn, anh ở trong nhà cả ngày cũng không bình tâm nổi, cho nên mới muốn sớm vào đoàn một chút, để bản thân trở nên bận rộn.
Vì vậy, hôm nay Tần Tề còn cười nhạo anh không ít, bảo anh thay đổi rồi, trở nên không giống anh nữa. Có điều Thời Chí cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy trạng thái này ngọt như hũ mật.
Từ nhỏ tới lớn anh lần đầu tiên có loại cảm giác này, là cảm giác muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh một người.
Hai người lại chuyện trò một lúc, bởi vì lo nghĩ ngày mai Tiết Lam còn phải quay nên cũng không nói tới quá muộn. Sau khi đôi bên chúc ngủ ngon thì ngắt video call.
Sau khi cúp máy, Tiết Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười ngốc một lúc, sau đó mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Hôm sau, nhân viên đoàn phim cử hành nghi thức khai máy, đạo diễn bắt đầu bố trí quay cảnh đầu tiên.
là phim đô thị hiện đại, kể về nữ chính Lý Hiểu Âu sau khi tốt nghiệp đại học thì ôm theo mộng tưởng, can đảm tới đô thị lớn quốc tế hóa liều mình phấn đấu, trở thành kim bài sale bất động sản.
Thực ra trên thị trường phim truyền hình, cứ cách mấy năm lại rộ lên một làn sóng kiểu phim về công việc sự nghiệp*, nhìn mãi thành quen, nhưng đồng thời cũng nói lên thị trường này có đủ lượng khán giả.
Nguyên văn: chức nghiệp
Nhưng đồng thời, phẩm vị của quần chúng cũng được dưỡng thành quen, mấy bộ phim chức nghiệp hai năm trước đều bị đánh giá là “tình cảm khoác áo phim sự nghiệp.”
Dùng công việc như mánh khóe, trở thành chất xúc tác cho tình yêu đều bị quần chúng chê là “treo đầu dê bán thịt chó.”
Nhưng bộ
này không như vậy, cùng với việc giảm bớt phần tình cảm thì tính chuyên nghiệp của nghề nghiệp cũng được nhấn mạnh rất nhiều.
Nữ chính Lý Hiểu Âu là một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, không có học bạ trường khủng, cũng không có hào quang du học lấp lánh đẹp đẽ, càng không có đủ kinh nghiệm xã hội.
Sau khi cô ấy một thân một mình tới thành phố sôi động này, gửi hồ sơ đến rất nhiều doanh nghiệp lớn, nhưng cuối cùng đều như đá chìm đáy biển.
Đúng vậy, thành phố lớn cơ hội rất nhiều, nhưng dường như đều không dành cho cô, vì vậy dưới áp lực của cuộc sống, Lý Hiểu Âu trước tiên không thể không chọn tạm một công việc để nuôi sống bản thân.
Vì vậy, cô ấy tìm một công việc mà mức sàn không cao đến thế, trở thành nhân viên sale bất động sản.
Nếu đã là bất đắc dĩ mới tìm công việc như vậy, có thể thấy Lý Hiểu Âu ban đầu cũng không có ý định bám trụ lâu dài với nghề này.
Vì vậy kế đó, sự tích cực của cô đối với công việc đương nhiên cũng có vấn đề.
Mà cảnh đầu tiên khai máy ngày hôm nay chính là quay cảnh sau khi Lý Hiểu Âu vào cửa hàng, bởi vì thái độ không tích cực nên bị khách hàng khiếu nại, sau đó thì bị cửa hàng trưởng, cũng chính là nam chính của phim – Tô Khải mắng.
Sau khi các khâu chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn nói hô lên với Tiết Lam và Lê Vũ, “Sao rồi, chuẩn bị ổn chưa?”
Tiết Lam và Lê Vũ gật đầu, “Đạo diễn, tụi em không có vấn đề, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”
Vừa rồi lúc đang dàn dựng hậu cảnh, hai người ở cạnh đã tập diễn với nhau mấy lần, cả hai đều cảm thấy rất ổn, hẳn là không sao.
Đạo diễn cười nói: “Được, vậy bắt đầu nhé.”
Sau đó, Tiết Lam và Lê Vũ đi tới vị trí trong bối cảnh, đạo diễn vừa hô “action”, sau mấy giây chuẩn bị, cả hai mau chóng vào trạng thái.
Đây là cảnh quay trong nhà, bối cảnh là cửa hàng môi giới bất động sản, bên trong phòng của cửa hàng trưởng.
Lúc này Tiết Lam đứng trước bàn, Lê Vũ ngồi trên ghế, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Lê Vũ nhíu mày, nói: “Lý Hiểu Âu, cô xem thử tuần này mình bị khách hàng khiếu nại mấy lần rồi, xin cô đừng quên thân phận của mình. Cô là nhân viên sale, nếu như ngay cả ý thức phục vụ cơ bản nhất cũng không có thì tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm cuốn gói biến đi.”
Tiết Lam bị quở mắng, cúi đầu không nói tiếng nào.
Nhưng sống lưng cô lại thẳng như cán bút, dường như muốn dùng phương thức này để phản đối trong im lặng.
Lê Vũ thấy cô như vậy thì càng nhìn càng giận, “À, tôi biết cô nghĩ thế nào rồi. Không phải là cảm thấy một sinh viên đại học lại chôn mình trong cửa hàng bé tẹo này của chúng tôi, cả ngày luôn chân luôn tay với khách hàng, nhân tài không được trọng dụng hay sao. Vậy tôi hỏi cô, rốt cuộc tài năng của cô lớn nhường nào, khiến cô cảm thấy oan ức như vậy?”
Nghe thấy câu này, Tiết Lam rốt cuộc có phản ứng. Cô bỗng ngẩng phắt lên nhìn Lê Vũ, trong mắt toàn là tức giận cùng không cam lòng.
Một lúc sau, từ khóe mắt cô rơi xuống một giọt lệ, rơi thẳng xuống mu bàn tay.
Lúc này đạo diễn hô lên: “CUT! Cảnh này qua!”
“Tốt lắm tốt lắm, biểu hiện của cả hai đều rất tốt. Cảnh quay đầu tiên của chúng ta thuận lợi như vậy khởi đầu tốt, khởi đầu tốt.”
Đạo diễn phim họ Đường, mọi người đều gọi ông là đạo diễn Đường.
Đạo diễn Đường ngạc nhiên nhưng rất vui mừng nhìn Tiết Lam: “Nhất là Tiết Lam, ánh mắt và các cử động nhỏ đều nắm bắt rất chuẩn, hoàn toàn đã thể hiện được sự không cam lòng cùng sự bất lực của Lý Hiểu Âu.”
Thật ra trong quay phim, thường là vai diễn không có mấy lời thoại sẽ càng khó để diễn đạt, bởi vì toàn bộ cảm xúc của nhân vật đều phải được thể hiện thông qua ánh mắt lẫn động tác, điều này rất khó.
Khi diễn bằng mắt và động tác cơ thể, hơi quá dùng sức thì nhân vật trở nên khoa trương, bớt đi một ít thì cảm xúc không tới, không cách nào để khán giả nắm bắt được tâm trạng của nhân vật vào lúc đó, đương nhiên cũng sẽ thiếu đi sự cộng hưởng.
Đạo diễn Đường trước đây từng xem qua biểu hiện của Tiết Lam trong. Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, chỉ có thể coi như bình thường, cộng thêm vai diễn đó của cô diễn xuất cũng không có gì khó cho lắm, diễn xuất như vậy cũng chỉ có thể xem như không kéo tổng thể đi xuống mà thôi.
Nhưng bộ phim này của họ và khác nhau. Trong Tiết Lam chỉ là một vai nhỏ, nhưng bộ phim này của họ, cô là nữ chính đó.
Nói thật, trước khi vào đoàn đạo diễn Đường vốn có chút lo ngại về khả năng diễn xuất của Tiết Lam, không ngờ cảnh đầu tiên đã khiến ông kinh ngạc đến vậy, đạo diễn Đường phải nói là tươi như hoa luôn.
Mà biểu hiện vừa rồi của Tiết Lam ngoại trừ đạo diễn Đường cảm thấy rất được ra thì cảm xúc của Lê Vũ diễn chung với cô càng sâu sắc hơn, không khỏi nhìn nhìn cô bằng vẻ mong đợi khác.
Có điều chuyện này cũng không có gì lạ. Mấy bộ phim trước của Tiết Lam mặc dù cô không phải vai chính, nhưng thành viên của mỗi đoàn đều rất giỏi, đạo diễn đều là người có tiếng trong giới, diễn viên hợp tác cũng rất xuất sắc, mọi người khi quay phim có thời gian đều tình nguyện hướng dẫn tỉ mỉ cho cô.
Đặc biệt là lần trước trong phim điện ảnh , Thời Chí thật sự không giấu nghề chút nào, cầm tay chỉ việc dạy cô diễn xuất.
Nếu như đã được mài giũa như vậy qua từng đoàn phim, diễn xuất còn không tiến bộ thì Tiết Lam cảm thấy chính cô không có mặt mũi tiếp tục ở lại trong giới giải trí.
Tiết Lam cười cười, khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, chủ yếu là vì Lê Vũ biểu hiện tốt, em cũng được cậu ấy dẫn dắt nhập vai.”
Lê Vũ liền xua tay, vì vậy hai người bắt đầu anh một câu tôi một câu khiêm nhường. Nhất là Tiết Lam, khen tận mây xanh đâu có mất tiền, thế nên ca ngợi đến độ Lê Vũ xấu hổ, tình huống bất giác trở nên có chút buồn cười.
Đạo diễn Đường nhìn hai người, nhịn không được đỡ trán, cười đuổi cả hai đi, nói là để đôi bên từ từ mà khiêm tốn.
Có điều hai diễn viên chính diễn xuất ổn áp, người còn khiêm nhường, giao tiếp cũng rất ok. Thân là đạo diễn, đương nhiên cũng hết sức vui mừng.
Dù sao không ai hi vọng trong đoàn phim cả ngày gà bay chó sủa, không khí ngột ngạt, đúng không.
Nhưng nguyện vọng của đạo diễn Đường sắp tèo rồi, bởi vì hiện tại ông vẫn chưa để ý thấy, Tần Văn trốn trong góc đang dùng ánh mắt tràn đầy ghen tị nhìn chằm chằm hướng Tiết Lam rời đi.