Sau khi từ nhà ma đi ra, thể lực của mọi người bị tiêu hao cũng đã khá nhiều, tổ chương trình giúp họ sắp xếp bữa ăn.
Đương nhiên, lúc này trong phòng cũng có máy quay, đây cũng coi như một phần của công việc ghi hình.
Thẩm Lãng nhìn Tiết Lam ngồi xuống bên cạnh thì một lời khó tả: “Cảm giác lần này chúng ta cùng ghi hình chương trình chỉ là giả, ngoại trừ lúc đầu và lúc cuối, còn thì toàn bộ quá trình một lần cũng không gặp nhau.”
Tiết Lam ngớ ra, đúng thật là vậy, “Nào, vậy chị lấy đồ uống thay rượu kính cậu một ly, cũng kính chúc việc có duyên không phận đáng chết này của chúng ta!”
Dứt lời, Tiết Lam cầm đồ uống của mình lên mạnh mẽ cụng ly với Thẩm Lãng, thu hoạch được sự ghét bỏ tràn màn hình của anh.
Thang Y nghe câu này thì không khỏi bật cười tiếp lời: “Nếu đã nói vậy, thế thì ở đây người có duyên phận nhất chính là Lam Lam và Lý Thư rồi. Cả hai gặp được nhau đầu tiên, hơn nữa hôm nay có thể kết thúc nhanh như vậy phần lớn cũng nhờ vào hai người mà.”
Phương Hạo Sơ cũng cười: “Đúng vậy, chẳng qua chờ sau khi kỳ này của chúng ta phát sóng, Lý ca khẳng định sẽ hối hận. Anh ấy suốt cả chương trình đều trốn sau lưng chị Lam Lam, thật sự là buồn cười chết đi được.”
Nửa phần đầu khi ghi hình chính là đoạn Lý Thư và Tiết Lam bắt tay tìm thẻ manh mối, Tiết Lam gan lớn như hùm và Lý Thư gan bé như chuột, đôi này quả thật là điểm cười tràn ngập.
Đây cũng là điều mà tổ đạo diễn hết sức hài lòng. Tổ hợp trái ngược nhau như thế này trong chương trình của Tiết Lam và Lý Thư tuyệt đối là điểm tuyên truyền siêu mạnh cho chương trình kỳ này, đặc biệt là trước đó hai người vốn còn có cp Con lười khá hot, khi tuyên truyền chắc chắn là làm chơi ăn thật.
Ghép cp trong show giải trí là mánh tuyên truyền quen thuộc của các chương trình, vốn dĩ cũng có tổ muốn tuyên truyền cp, nhưng đáng tiếc cp mà chương trình tung ra đều không ấm không nóng, quần chúng cũng không hưởng ứng. Đây là điều khiến tổ chương trình lúc làm tuyên truyền đau hết cả đầu.
Có điều ghi hình ngày hôm nay trái lại khiến mắt đạo diễn rực sáng. Toàn bộ quá trình Tiết Lam dường như biểu hiện cho cái gọi là “hầm trú ẩn bạn gái”, còn Lý Thư ngược lại thập phần thể hiện cho “vật trang sức đeo chân”.
Tiết Lam can đảm che chắn cho Lý Thư tìm kiếm manh mối, phá giải câu đố, hai người hợp tác ăn ý, có lúc một ánh mắt một động tác đã biết được đối phương định làm gì, ngay cả đạo diễn ở ngoài quan sát cũng chắc lưỡi chậc chậc.
Nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng được khi chương trình phát sóng thì quần chúng sẽ phản ứng thế nào.
Giản Ngữ Nhu liếc Tiết Lam một cái, đáy mắt vụt qua một tia không cam lòng.
Trước đây trong chương trình, cô ta cũng từng được tổ chương trình xào ghép cp với Lý Thư, nhưng đáng tiếc là căn bản xào không nổi.
Giản Ngữ Nhu cũng có thể cảm giác được Lý Thư cơ bản không muốn ghép cp với mình, trong chương trình cũng tận lực cách cô ta xa một chút. Hơn nữa quản lý của cô ta còn nói, có người áp chế các bài đăng cp mà phía họ tung ra, tám chín phần là do đoàn đội của Lý Thư.
Nếu như bản thân Lý Thư bài xích việc ghép cp thì thôi, nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của cậu và Tiết Lam, cậu ấy căn bản một chút cũng không hề né tránh Tiết Lam, như vậy sao có thể khiến cô ta cam tâm.
“Đúng vậy, em cảm thấy chị Lam Lam rất biết cách đi show, cảm thấy mỗi lần đều phối hợp rất tốt với nam khách mời, thật sự vô cùng lợi hại.” Giản Ngữ Nhu trong lời có lời nói.
Cô ta vừa thốt ra câu này, bàn cơm liền trở nên yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, câu nói của Giản Ngữ Nhu thật không phải quá rõ ràng ư. Ngoài mặt khen Tiết Lam giỏi, nhưng kỳ thực là châm biếm cô ở trong chương trình dính lấy nam khách mời thu hút độ hot.
Thang Y và Phương Hạo Sơ đưa mắt nhìn nhau, trước đó cả hai cũng chưa từng nghe nói Giản Ngữ Nhu và Tiết Lam có mâu thuẫn gì mà.
Sắc mặt Thẩm Lãng và Lý Thư rõ ràng không mấy tốt. Cả hai đều là nam khách mời từng ghi hình với Tiết Lam, hiện tại đương nhiên cũng không tiện lên tiếng.
Thang Y và Tiết Lam bị nhốt bên trong cùng nhau lâu như vậy, ấn tượng đối với cô cũng tốt, vì vậy vắt óc suy nghĩ muốn nói gì đó giải vây giùm cô.
Lúc này, Tiết Lam bình thản liếc Giản Ngữ Nhu một cái, lên tiếng: “Muốn biết sao, tôi có thể chỉ cho cô.”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiết Lam, Giản Ngữ Nhu giật mình, theo bản năng định đáp “Không cần”, nhưng lại bị Tiết Lam trực tiếp chặn lời.
“Kỳ thực, người với người giao lưu với nhau rất đơn giản. Chỉ cần cô thẳng thắn vô tư, không vô duyên vô cớ ném đá giấu tay, tìm chuyện gây sự gì đó thì cho dù là nam khách mời hay nữ khách mời, đều có thể tiếp xúc với nhau rất tốt. Vậy nên cô cũng không cần hâm mộ người khác, tự tìm nguyên nhân từ chính mình là được.”
Lời này của Tiết Lam phải nói là không hề nể mặt chút nà., Giản Ngữ Nhu nghe xong sắc mặt liền tái xanh, chỉ là lúc cô ta vừa định nói gì đó thì bị quản lý của mình hung hăng trừng một cái, cảnh cáo không để cô ta nói bậy nói bạ gì nữa.
Giản Ngữ Nhu sau khi bị quản lý trừng mắt thì lúc này mới hoàn toàn im lặng, lặng lẽ cúi đầu ăn uống, không tiếp tục sinh sự nữa.
Bàn cơm sau khi trải qua sự im ắng nhất thời đó, dưới ám hiệu của tổ đạo diễn bên ngoài cho Thang Y và Phương Hạo Sơ, họ một lần nữa tìm chủ đề, hâm nóng bầu không khí.
Hết cách rồi, chương trình vẫn phải tiếp tục quay mà.
Phương Hạo Sơ xung phong, chủ động kể tiến triển của nửa phần sau lúc ghi hình cho Tiết Lam và Thang Y.
Thì ra sau khi ba người Lý Thư thoát ra thì đúng lúc gặp được Thẩm Lãng nghe thấy động tĩnh nên tìm tới, vì vậy mấy người vừa hợp lại liền cùng Thẩm Lãng đi tìm tấm thẻ manh mối cuối cùng.
Sau khi thu thập được đủ thẻ, quả nhiên như họ dự đoán, tìm được nơi cô bé đang trốn, là ở từ đường.
Sau đó họ đột phá được vòng vây trùng trùng của npc mà tổ chương trình mới phái đến, tìm được vị trí của từ đường, lúc này mới khuyên cô bé rồi thành công giải cứu ra ngoài.
Tiết Lam nghe xong, khó hiểu hỏi: “Thế nguyên nhân mà cô bé bỏ nhà đi là gì?”
Nếu như cô bé đã tình nguyện vào trong nhà ma này, nếu không cởi bỏ được khúc mắc trong lòng của cô bé thì họ e là rất khó mà đưa cô bé ra ngoài.
Lý Thư đáp: “Thật ra cũng không phải vấn đề to tát gì, là gần đây cô bé và em gái cãi nhau, ba mẹ đều đứng về phía em gái nên cô bé liền cho rằng họ chỉ thương em mà không thương mình. Vì vậy bị quỷ câu hồn dẫn dụ vào nhà ma này.”
Tiết Lam gật đầu, chả trách sau đó họ lại mất nhiều thời gian đến vậy, đoán chừng là mất không ít công sức ở phần cởi bỏ nút thắt trong lòng cho cô bé.
Phương Hạo Sơ cũng có chút cảm khái: “Đúng vậy, ba mẹ cô bé sốt ruột chết đi được, sao có thể không thương cô bé cơ chứ. Vấn đề lớn nhất của họ chính là không có trao đổi giải thích rõ ràng, ba mẹ ngàn vạn lần đừng cho rằng con còn nhỏ, cảm thấy không cần phải giải thích, thực ra bọn trẻ đều sẽ nghe hiểu.”
“Còn nữa, em cảm thấy lần này ba mẹ cô bé lúc đụng phải chuyện chị em xảy ra mâu thuẫn, tóm lại bảo chị phải nhường em, điểm này cũng không tốt.”
Mọi người phần nào tán đồng gật đầu.
Lúc này, bên tổ chương trình thấy đã ghi được tương đối, vừa hay nhắc tới đề tài này thì đem chủ đề kỳ này của họ làm điểm nóng.
Tổ chương trình: “Không sai, trao đổi rõ ràng thật sự rất quan trọng. Dù là người nhà, bạn bè hay là người yêu, đụng chuyện đừng nên đoán mò, đừng một mình suy nghĩ này nọ, cần nghiêm túc chân thành trao đổi với đối phương, biết rõ được suy nghĩ của đối phương thì vấn đề đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết.”
“Giống như cô bé kia và ba mẹ mình, không kịp thời trao đổi rõ ràng, đụng chuyện thì theo bản năng trốn tránh, cho nên mới để quỷ câu hồn có cơ hội dẫn dụ. Vì vậy hi vọng mọi người sau này gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đừng nên tránh né mà hãy nói chuyện rõ ràng với nhau để cùng giải quyết…”
Nghe lời tổng kết kỳ này của nhân viên tổ chương trình, Tiết Lam bỗng rơi vào trầm tư.
Trao đổi rõ ràng? Từ này với cô mà nói sao lại xa lạ đến vậy.
Làm ma nhiều năm như thế, cô đã quen với việc tự nghĩ tự nói, cũng quen đụng chuyện thì bản thân tự đưa ra kết luận, dù sao thì trong thế giới của cô vẫn luôn chỉ có một mình cô. Người khác không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy được lời cô nói, dù sao cũng không có bất cứ ảnh hưởng nào.
Nhưng bây giờ đã khác, cho nên, liệu có phải cô cũng nên thay đổi một chút rồi không.
Sau khi ăn cơm xong, kỳ này coi như hoàn toàn kết thúc ghi hình.
Tiết Lam và Thẩm Lãng hẹn nhau đi KTV cuối cùng vẫn không thành, Thẩm Lãng vì công việc nên bị quản lý của anh từ hiện trường ghi hình trực tiếp đón đi.
Tiết Lam ngược lại không vội, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai mới rời đi.
Trên đường trở về khách sạn, Cao Thông hỏi: “Lam Lam, trước đây em và Giản Ngữ Nhu biết nhau à?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không ạ.”
Cao Thông nhíu mày: “Thế sao vừa rồi trên bàn ăn cô ta lại châm chích em như vậy, đoàn đội của chúng ta cũng đâu có xung đột gì với đoàn đội cô ta?”
Việc này cũng khiến Cao Thông nghĩ mãi không hiểu. Giản Ngữ Nhu là thành viên girl group, hướng phát triển khác với Tiết Lam, cũng không tranh giành tài nguyên, cho nên cô ta sao tự nhiên lại gây sự với Tiết Lam cơ chứ.
Tiết Lam nhún vai, đúng đắn nói: “Để ý cô ta làm gì, có thể đơn giản là vì nhìn em không thuận mắt. Không sao, em cũng ngứa mắt cô ta, công bằng.”
Thật ra lúc ghi hình trong nhà ma,Tiết Lam đã như có như không cảm giác được Giản Ngữ Nhu không thích mình, chỉ là lười để ý cô ta mà thôi.
Cao Thông thấy Tiết Lam hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng thì cũng bỏ qua chuyện này, lập tức nhắc tới việc sắp xếp hành trình tiếp theo.
“Phải rồi, em muốn sáng mai quay về hay là chiều mai, để lát nữa anh đặt vé máy bay.” Cao Thông hỏi.
Dù sao tiếp theo Tiết Lam cũng không có công việc gì nên lúc nào về cũng được.
Tiết Lam suy nghĩ trong giây lát, trả lời: “Anh đợi chút ạ, chỗ này rất gần với đoàn phim của Thịnh Lâm, em định ngày mai đi tham ban. Có điều trước phải chờ em gọi điện hỏi em ấy thử, xem bên đó có tiện hay không.”
Cao Thông đương nhiên không có ý kiến, gật đầu đồng ý, nhìn Tiết Lam đi tới bên đường gọi điện thoại.
Một phía khác, Giản Ngữ Nhu đang bị quản lý của mình giáo huấn.
Quản lý: “ Cô rảnh rỗi quá nên tìm việc à, đang yên đang lành, cô tự dưng châm chọt Tiết Lam làm gì hả?”
Giản Ngữ Nhu cố gắng giảo biện: “Tôi có chọc chị ta đâu, không phải là tò mò hỏi thăm thôi sao, ai biết chị ta lại phản ứng gắt như thế.”
Quản lý cười lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Giản Ngữ Nhu, tôi khuyên cô đừng có mà khôn vặt. Chút tâm tư kia của cô e là đứa ngốc cũng có thể nhận ra, tới khi chương trình phát sóng, chờ lúc cô bị mắng thì đừng có mà khóc.”
Quản lý của Giản Ngữ Nhu suýt nữa thì bị nghệ sĩ này tức chết rồi. Tầm nhìn hạn hẹp dễ ganh tị với người khác thì thôi đi, vậy mà còn đặc biệt không có đầu óc, chút khôn vặt đã có thể bị người ta nhìn thấu, cả ngày cứ phải theo sau chùi đ*t cho cô ta, thật sự khiến người ta phiền chết đi được.
Nhưng Giản Ngữ Nhu lại không nghĩ vậy, “Sợ gì chứ, tới lúc đó fan của tôi chắc chắn cũng sẽ mắng Tiết Lam, tới lúc đó ai chửi thắng ai còn chưa biết nữa là.”
Nghe thấy câu này, quản lý của Giản Ngữ Nhu trực tiếp tức tới bật cười. Đúng là không biết trời cao đất dày, bình thường ở trong girl group dùng mánh khóe, cố ý dẫn dụ fan mắng người trong nhóm cũng thôi đi, hiện giờ vậy mà còn định dùng chiêu này ở bên ngoài, nói cô ta không tự lượng sức là còn nhẹ đấy.
“Ồ, vậy cô hãy cầu nguyện fan của cô có thể mắng thắng được fan Lâm được xưng tụng là “lão đại giới cấu.xé showbiz” nhé.”
Quản lý Giản Ngữ Nhu lo lắng cũng không hề sai. Mặc dù fan của Giản Ngữ Nhu ở trong giới fan cũng được xem là vô cùng hung hăng, nhưng đứng trước fan Lâm trải qua thân chinh bách chiến thì vẫn thật sự còn non và xanh lắm.
Hiện tại có ai không biết, địa vị của Tiết Lam trong lòng fan Lâm tương đương với chính chủ nhà họ. Nói một cách khác, mấy người bây giờ mắng Tiết Lam, trong mắt fan Lâm chẳng khác gì đang mắng Thịnh Lâm.
Một chữ thôi, chính là phải “XỬ”mấy người!
—
Chiều hôm sau, Tiết Lam xuất hiện ở đoàn phim Thịnh Lâm.
Cao Thông và trợ lý của Thịnh Lâm Tiểu Bạch bận rộn phân phát đồ uống và bánh ngọt mà họ mang tới cho các diễn viên khác cũng như nhân viên đoàn phim.
Thịnh Lâm vừa quay xong một cảnh bò lên từ trong đống bùn, sau khi cậu chào đạo diễn một tiếng thì cùng Tiết Lam về khách sạn.
Sau khi tới nơi, Thịnh Lâm trước tiên tắm rửa, đem bùn đất và nước bẩn trên người tắm sạch rồi mới ra phòng khách.
Mà Tiết Lam hiện đang ngồi trên sofa nhàm chán lướt di động.
Thịnh Lâm uể oải ngồi xuống sofa, “Sao tự nhiên muốn tới tham ban tôi thế, có phải you lại gây chuyện gì rồi không?”
Tiết Lam: “………”
Nói chuyện kiểu này, không biết còn tưởng Thịnh Lâm là người lớn trong nhà cô đấy!
“Chị thì có thể có chuyện gì chứ, không phải là vừa quay xong show nên tiện đường ghé thôi sao.” Tiết Lam nói.
Thịnh Lâm liếc cô một cái, “Thật không có gì?”
Với sự hiểu biết của Thịnh Lâm về Tiết Lam, người lười như cô lại đặc biệt tới đây một chuyến, tuyệt đối không giống như không có chuyện gì.
Tiết Lam ngập ngừng một lúc: “Cũng coi như có đi, chính là, Thịnh Lâm, em nói thật với chị đi, em và Thời Chí, ờm…”
“Chính là không phải em yêu thầm Thời Chí đấy chứ?”
Tiết Lam cuối cùng vẫn cắn răng hỏi ra suy đoán trong lòng.
Thịnh Lâm: “…………”
Cậu thầm yêu Thời Chí á?!
Thịnh Lâm quả thực tức tới bật cười. Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của Tiết Lam, cậu đại khái đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Thịnh Lâm nửa cười nửa không: “Sao vậy, không phải trước đây you cho rằng tôi và Thời Chí là một đôi à, sao giờ thay đổi rồi?”
Tiết Lam ậm ừ: “Chuyện đó không phải trước đây chị hiểu lầm sao, bây giờ đã biết hai người không ở bên nhau.”
Thịnh Lâm lười vòng vo với cô, trực tiếp hỏi thẳng: “Thời Chí thổ lộ với you rồi à?”
Tiết Lam giật mình, ngạc nhiên nói: “Sao em biết?”
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, đáp: “Thời Chí biểu hiện rõ rành rành như vậy, chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn ra.”
“À, quên mất, đứa ngốc như you cũng không nhận ra.”
Tiết Lam: “……..”
Nói chuyện đàng hoàng, không chèn ép cô dăm câu bộ chết hở!
Tiết Lam suy nghĩ, thận trọng hỏi: “Vậy nên, em rốt cuộc có thích Thời Chí hay không?”
Thịnh Lâm một lời khó mà tả hết: “Tôi hiện giờ vô cùng tò mò, mạch não quái dị như you, rốt cuộc từ đâu lại đưa ra kết luận tôi yêu thầm Thời Chí thế?”
Tiết Lam trả lời vô cùng thành thật: “Việc này, chính là trước đây lúc chị hiểu lầm em và Thời Chí, em cũng đâu có giải thích đâu, cho nên chị tưởng em ngầm thừa nhận.”
Thịnh Lâm tức tới bật cười: “Thế you có cho tôi cơ hội giải thích chắc.”
Có lần nào không phải là cậu còn chưa mở miệng thì đã bị cô chọc tức đến nửa sống nửa chết, sau đó thì dứt khoát lười đôi co với cô.
Tiết Lam nhớ lại trước đây hình như Thịnh Lâm có mấy lần định giải thích, nhưng cô đều không tin, vì vậy không khỏi có phần nhụt chí.
“Thế hồi đầu ở đoàn, sao em lại không phủ nhận?” Tiết Lam hỏi.
Thịnh Lâm ngập ngừng, có chút mất tự nhiên giải thích: “Lúc đó không phải tôi thấy you vừa mới thất tình hay sao, sợ lại khiến you sập nhà, you chịu không nổi.”
Tiết Lâm ngây ra, hoàn toàn không ngờ là vì nguyên nhân này.
Cô bỗng có chút cảm động không biết vì sao, chẳng qua, ngẫm nghĩ thì quả thực cũng là chuyện mà Thịnh Lâm có thể làm.
Thịnh Lâm hỏi: “Thế nên, hiện you đồng ý Thời Chí rồi?”
Tiết Lam lắc đầu, ấp úng: “Vẫn chưa, trước đó chị tưởng em thích Thời Chí nên sao có thể đồng ý anh ấy chứ.”
Nghe thấy câu này, Thịnh Lâm nhất thời dở khóc dở cười, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại hơi vui mừng. Ít nhất trong lòng cô, em trai này vẫn có chút phân lượng đấy chứ.
Có điều tình tiết tình yêu tay ba giữa hai chị em gái và một người đàn ông trong phim truyền hình người ta, sao tới bà ngốc Tiết Lam này lại trở thành chị gái và em trai rồi dzậy?
Quá sức DỞ. HƠI!
Tiết Lam nhìn Thịnh Lâm, ngập ngừng do dự hỏi: “Vậy em cảm thấy, chị có nên đồng ý hay không?”
“You hỏi tôi?” Thịnh Lâm một lời khó mà nói hết: “Tiết Lam, là you muốn yêu đương với cậu ta, chứ không phải tôi.”
Tiết Lam: “Thực ra, em cũng có thể mà.”
Thịnh Lâm: “…….”
Thịnh Lâm mặt mày vô cảm: “Tiết Lam, đừng ép tôi đá you ra ngoài!”
Tiết Lam thấy vậy liền rút lui, vội vàng lấy lòng: “Giỡn thôi giỡn thôi.”
Có điều, sau đó Thịnh Lâm dường như nghĩ tới gì đó, cảnh giác nhìn Tiết Lam: “Nói trước nhé, anh đây tính hướng bình thường, không thích Thời Chí, cũng sẽ không thích đàn ông khác.”
Tiết Lam đầu óc mù mờ, không hiểu cậu đột nhiên nói như vậy làm gì.
“Biết rồi, em không thích Thời Chí, đàn ông con trai khác em không nhìn trúng không phải hết sức bình thường sao. Có điều em tự nhiên nói chuyện này làm gì?” Tiết Lam không hiểu hỏi.
Thịnh Lâm mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì không: “”You coi tôi là tri kỷ của you à, chuyện này lại đi hỏi tôi?”
Tiết Lam xấu hổ đáp: “Không phải vì chị không có ai để hỏi ý đấy sao?”
Thịnh Lâm lườm cô một cái, rõ ràng không ngờ lại là đáp án này.
“Không phải you và Miêu Y Y kia quan hệ rất tốt à?”
Tiết Lam thở dài, không biết nói sao: “Chị không dám nói với em ấy, sợ em ấy theo đường truyền internet lao qua đập chết chị.”
Thịnh Lâm nhíu mày, nhìn Tiết Lam bằng vẻ khó hiểu, im lặng chờ cô nói tiếp.
“À, em ấy cũng là cp fan của [Thịnh Thời Thiên Hạ], chị dỡ nhà của em ấy như vậy, còn quay lại tìm em ấy bàn bạc, ít nhiều có chút không ổn mà.” Tiết Lam lắp bắp.
Thịnh Lâm: “……..”
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tiết Lam, Thịnh Lâm suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Muốn đồng ý hay không, chủ yếu là phải xem you có thích cậu ta hay không. Thế nên, you thích Thời Chí chứ?”
Thích Thời Chí sao? Tiết Lam ngơ ra, hai ngày nay cô cũng từng suy ngẫm vấn đề này.
“Chắc là có thích một chút.” Tiết Lam thành thật đáp.
Dù sao, cô có tà niệm với Thời Chí, đây là sự thật không thể nào chối cãi.
Thịnh Lâm nghiêm túc nhìn Tiết Lam, nói: “Vậy nghe theo tiếng lòng của you đi, bất kể cuối cùng you quyết định như thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ you.”
Họ là chị em ruột, trừ ba mẹ thì là người thân thiết nhất, vì vậy, cậu sẽ luôn là hậu thuẫn của cô.
Đương nhiên Tiết Lam hiểu được ý của Thịnh Lâm, bỗng cảm thấy vành mắt có chút xót.
“Thịnh Lâm, cảm ơn em. Chị đã bao giờ nói với em là trong lòng chị, em là em trai tốt nhất trên đời chưa.”
Huhuhu, chính là tốt nhất, không có người thứ hai!
Tiết Lam lại cam đoan: “Em yên tâm, sau này chị chắc chắn sẽ không chọc giận em, làm một người chị tốt thiện lương hiểu ý.”
Nghe câu này của Tiết Lam, Thịnh Lâm sửng sốt: “Không cần, vẫn nên giống như trước đây đi, “thiện lương hiểu ý” của you khiến tôi sợ hãi đấy.”
Tiết Lam: “……..”
Đệch, không khí chị em thâm tình nháy mắt bay sạch!
Tiết Lam nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng phải, thực ra chị cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, ví dụ như nếu sau này em không còn châm chọt chị thì chắc chắn chị sẽ nghĩ em đang gây ra họa lớn gì đó.”
Thịnh Lâm từ chối cho ý kiến.
Tiết Lam cười, nhân cơ hội nói: “Vậy nên chị thêm wechat của em, em cũng accept đi nhé.”
Lần trước sau khi block Thịnh Lâm, Tiết Lam hết giận rồi muốn add lại, nhưng liên tục add mấy lần Thịnh Lâm vẫn chưa chấp nhận.
Vì vậy, hiện giờ hai người vẫn không phải bạn bè trên wechat, có chuyện cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Thịnh Lâm lườm cô, kiêu ngạo đáp: “Hừ, tôi là người muốn xóa là xóa, muốn thêm thì thêm chắc?”
Tiết Lam thăm dò: “Vậy hay là, chị chính thức xin lỗi em nha?”
Thịnh Lâm “hừ” một tiếng, “Vậy cũng không được, you vô duyên vô cớ xóa tôi, tôi không cần thể diện chắc, giờ vẫn chưa bỏ qua được.”
Tiết Lam trực tiếp nắm được trọng điểm: “Vậy nên, khi nào thì có thể?”
Thịnh Lâm nói: “Thế thì phải xem biểu hiện của you, ví dụ như, you kêu tôi một tiếng “anh” nghe thử nào.”
Tiết Lam: “…..”
Hôm nay tham ban Tiết Lam cũng không vội quay về, Cao Thông đặt phòng khách sạn cho cô, chuẩn bị ở lại một đêm, hôm sau mới đi.
Buổi tối sau khi cùng Thịnh Lâm ăn xiên nướng ở gần đó, cô quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa lên giường, Tiết Lam bắt đầu chán chường dạo weibo, chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ cô vừa thoát khỏi weibo thì khung tin nhắn xuất hiện tin wechat, là Thời Chí gửi.
Từ sau hôm Thời Chí thổ lộ với cô, đây là lần đầu tiên anh nhắn tin cho cô. Tiết Lam thấy avata wechat của Thời Chí thì không khỏi ngây ra.
Thời Chí: “Đọc tin tức trên mạng, nói em đi tham ban Thịnh Lâm, hiện tại vẫn đang ở đoàn phim sao?”
Tiết Lam: “Ừm, ở đoàn phim.”
Thời Chí: “Khi nào thì về?”
Tiết Lam ngập ngừng: “Sáng mai bay, chắc là buổi trưa sẽ về tới nhà.”
Lần này bên Thời Chí trả lời có hơi chậm. Đại khái khoảng một phút sau, tin nhắn mới đến.
Thời Chí: “Mấy giờ bay, anh tới sân bay đón em nhé?”
Tiết Lam do dự trong giây lát, trả lời: “Không cần, công ty sẽ cho xe tới đón.”
Lần này, Thời Chí không gửi tin trả lời mà trực tiếp gọi điện sang.
Tiết Lam sững sờ hết vài giây, hít sâu một hơi rồi mới nhấn nút nghe, nhưng sau khi kết nối thì cả hai đều không ai lên tiếng.
Ước chừng qua nửa phút, âm thanh của Thời Chí mới từ đầu dây bên kia truyền đến.
Giọng Thời Chí có chút trầm thấp: “Tiết Lam, thế nên, ý của em là muốn từ chối anh sao?”
Tiết Lam sửng sốt, cô biết từ chối mà Thời Chí nói không phải chỉ việc cô từ chối anh tới sân bay đón mình.
Tiết Lam cúi đầu, sau vài giây, mới ấp úng trả lời: “………Không có.”
Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở phào thật mạnh của Thời Chí, hiển nhiên là vừa rồi anh đang nín thở.
Nghe thấy âm thanh này, Tiết Lam bỗng bật cười.
Sau đó, bên kia điện thoại cũng truyền tới tiếng cười trầm thấp của Thời Chí.
Cứ như vậy, hai người thông qua di động bắt đầu cười. Tiếng cười này có sảng khoái, có men say xen lẫn vui mừng, rơi vào tai so với tiếng trống còn khiến con tim người ta loạn nhịp hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...