Nghe thấy câu nói của Thời Chí, Tiết Lam gắng sức ngước mắt lên, nét mặt có phần ngơ ngác.
Cô dụ dỗ anh khi nào, rõ ràng là anh quyến rũ cô trước, dựa vào đâu mà vu khống cô chứ.
Chỉ là lúc cô vừa định lên tiếng kháng nghị thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, giây tiếp theo, Thời Chí trực tiếp sát lại gần, hôn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiết Lam kinh hoảng trợn tròn mắt, đầu óc vốn hỗn loạn vào thời khắc này bỗng dưng có chút tỉnh táo.
Tiết Lam có thể cảm nhận một cách rõ ràng xúc cảm trên môi, ấm áp, mềm mại, giống như có một luồng điện từ môi dần dần lan khắp toàn thân.
Não cô chấn động, vô thức há miệng cắn.
Trên môi Thời Chí truyền tới cảm giác đau nhói, sau khi anh thấp giọng cười một tiếng thì trong đôi mắt thuôn dài loé qua tia sáng.
Giây tiếp theo, anh nhân cơ hội cạy mở đôi môi Tiết Lam, đầu lưỡi thăm dò vào giữa răng môi cô.
Môi lưỡi giao nhau, liếm mút, hơi thở của đôi bên rất nhanh đã hòa quyện làm một, nóng hổi hừng hực.
Nụ hôn sâu triền miên, cuối cùng khiến Tiết Lam suýt nữa thì không thở được mà kết thúc.
Tiết Lam hít vào một hơi thật sâu không khí tươi mát, đáy mắt lấy lại vài phần tỉnh táo.
Thời Chí cúi đầu chạm trán cô, giọng nói lẫn với hơi thở dồn dập, vừa trầm thấp vừa gợi cảm: “Đây là hậu quả em trêu chọc anh.”
Tiết Lam vừa định lên tiếng nói gì đó, nhưng cổ họng bỗng chua lòm, ú ớ nói: “Thả tôi ra, tôi muốn nôn.”
Thời Chí sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì sau đó Tiết Lam đã “ỌE” một tiếng nôn đầy nước chua lên áo khoác anh.
Cùng lúc ấy, bầu không khí mờ ám lãng mạn vừa rồi trong phòng cũng cứ thế bị cuốn sạch.
Thời Chí cũng không suy nghĩ được điều gì khác, vội đỡ cô vào trong, giúp cô súc miệng.
Tiết Lam nôn xong thì bắt đầu nhắm mắt khóc tu tu gào lên khó chịu.
Thời Chí không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành cô, vào bếp pha nước mật ong đút cho cô. Vất vả một hồi lâu, Tiết Lam mới có chút dịu đi, không còn khó chịu như thế nữa.
Nhìn Tiết Lam nằm trên giường ngủ xem như yên ổn, Thời Chí lúc này mới có thời gian vào nhà vệ sinh tẩy rửa cho mình.
Áo khoác bị bẩn đã được anh cởi ra, những đồ khác trái lại không bị lan.
Sau đó, anh vốc nước lạnh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương không khỏi bật cười thành tiếng.
Tần Tề có một câu không hề sai, Tiết Lam đúng là khắc tinh của anh.
Là người mà ông trời phái tới để trị anh, ngay cả chứng sạch sẽ ở chỗ cô cũng được điều trị ổn thỏa.
Chờ tới khi nhìn thấy vết răng mờ mờ trên môi, Thời Chí dùng tay nhẹ ấn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như cắn mạnh thêm chút nữa là được rồi.
Ấn ấn một chút, không biết sáng mai có còn không ta.
Chẳng qua vừa nghĩ tới chuyện hai người vừa hôn xong thì cô nôn, Thời Chí bỗng có chút không biết nói gì.
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Thời Chí đi tới phòng khách.
Nhìn thấy vỏ lon bia nằm đầy trên sàn cùng với rượu trắng trên bàn trà, lông mày anh liền nhíu chặt. Cô vậy mà lại uống nhiều đến thế, còn trộn rượu với bia, trách sao lại say túy lúy đến vậy.
Vì vậy, Thời Chí cầm thùng rác bên cạnh lên, dọn dẹp phòng khách một lượt.
Chỉ là lúc anh thu dọn mấy món nhắm trên bàn thì thoáng dừng lại, đáy mắt vụt qua một tia bất đắc dĩ.
“Bé chăn cừu, vốn không hề giảm béo.”
Lúc Thời Chí quay lại phòng ngủ, Tiết Lam đang ngủ nhưng lại đá chân lung tung, ngay cả chiếc chăn mà anh đắp cho cô trước khi ra khỏi phòng cũng đã sớm bị cô đá rớt xuống giường.
Khi Thời Chí khom lưng nhặt chăn lên thì ngoài cửa sổ bỗng truyền tới một tràng tiếng sấm. Tiết Lam sợ đến run rẩy, từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc bật dậy.
Thời Chí vội tiến tới an ủi cô: “Không sao, không sao, anh ở đây.”
Lúc này, ngoài cửa lại truyền tới mấy tiếng sấm đì đùng. Thời Chí không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ôm Tiết Lam vào lòng.
Cơ thể Tiết Lam run lên khe khẽ, mắt chớp chớp nhìn chăm chăm bên ngoài. Xem ra là thật sự sợ đến thẫn thờ luôn rồi.
Hai người cứ thế lặng im một lúc lâu, ngoài cửa sổ mưa tạnh gió ngừng, sấm chớp cũng không còn.
Thời Chí đỡ Tiết Lam nằm xuống giường, dịu dàng nói: “Không sao rồi, ngủ đi.”
Ai ngờ Tiết Lam nằm trên giường nhưng mắt cứ tròn xoe chăm chú nhìn anh một lúc, sau đó thì từ từ ngồi dậy.
Thời Chí sửng sốt, phản ứng đầu tiên là cho rằng Tiết Lam đã tỉnh rượu.
Nhưng nào ngờ một giây sau, Tiết Lam đứng trên giường bắt đầu nhảy múa, miệng còn hát ca, lạc tone đến độ Thời Chí căn bản không nghe ra được là cô đang hát bài nào.
Thời Chí bất đắc dĩ vỗ trán. Được rồi, tỉnh rượu gì chứ, e là rượu xộc lên não luôn rồi ấy chứ.
Vì vậy, trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, Thời Chí coi như hoàn toàn cảm nhận được một người sau khi say rượu thì tinh lực sung mãn đến nhường nào.
Trọng điểm là cô tóm lại sẽ va chỗ này đụng chỗ kia. Lúc thì đụng tủ, lúc thì suýt nữa rớt xuống giường khiến Thời Chí ở cạnh theo đó kinh hồn bạt vía, sợ chỉ một chút bất cẩn cô sẽ bị thương.
Cuối cùng Thời Chí hết cách, sợ cô lại bị thương nữa nên chỉ có thể khống chế Tiết Lam, cưỡng ép kéo cô nằm xuống giường.
Tiết Lam sao có thể chịu chứ, lôi kéo quần áo trên người Thời Chí, nút áo sơ mi cũng bị cô giật rớt mấy cái.
Cuối cùng, Tiết Lam thấm mệt, vì vậy trở nên yên tĩnh.
Tiết Lam sờ sờ cơ bụng Thời Chí, anh bắt lấy tay cô, nhẹ cười nói: “Đừng nghịch, ngủ đi.”
“Không, tôi muốn sờ.” Tiết Lam ngang ngược nói, sau đó lại mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm một câu: “Dù sao cũng đang nằm mơ, không cần chịu trách nhiệm.”
Dứt lời, cô cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Thời Chí nhất thời dở khóc dở cười, “Không muốn chịu trách nhiệm, nghĩ hay nhỉ.”
Nếu đã trêu chọc anh trước, sao còn có thể để cô chạy cho được.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Lam đầu đau như búa bổ tỉnh dậy.
Trong cơn mơ màng cô muốn nhấc tay xoa đầu, nhưng phát hiện cánh tay căn bản không nhúc nhích được, hình như bị vật gì đó khống chế.
Mở bừng mắt, đập vào tầm mắt Tiết Lam trước nhất chính là gương mặt quá mức yêu nghiệt của Thời Chí. Lông mi vừa dày vừa dài, sống mũi vừa cao vừa thẳng, còn có làn da gần như không thấy lỗ chân lông kia…
Ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới, lúc này Tiết Lam mới hậu tri hậu giác ý thức rõ được tình trạng của chính mình. Toàn thân cô thoáng chốc cứng đờ, không dám động đậy lấy một chút.
Hiện tại cô đang bị Thời Chí ôm trong ngực, hơn nữa tay cô vậy mà còn luồn vào dưới áo sơ mi của anh, đặt trên ngực anh.
Trong đầu Tiết Lam OÀNH một tiếng, sấm giữa trời xanh, ký ức rải rác sau khi say rượu tối qua đồng loạt ùa về.
Cô hôn yết hầu Thời Chí, sau đó còn vươn lưỡi liếm liếm!
Cô còn cắn môi Thời Chí, sau đó còn thăm dò vào khoang miệng anh!
Cô sờ cơ bụng Thời Chí, còn lẩm bẩm một tràng không chịu trách nhiệm!
Sau đó, hình như cô còn vừa giậm vừa nhảy trên giường, còn ra tay giật đứt nút áo Thời Chí…
Những hình ảnh này rời rạc không liên tục, không đầu không đuôi, cô căn bản không nhớ rõ mấy việc này xảy ra như thế nào, nhưng chết tiệt là mấy chỗ quan trọng thì toàn bộ đều nhớ hết.
Từ mớ trí nhớ đêm qua cùng với tình hình hiện tại của hai người, tất cả đều nói rõ với Tiết Lam một sự thật, cô toi đời rồi!
Cô vậy mà lại nhân lúc say rượu ngủ với em dâu của cô! Hơn nữa, còn là cưỡng gian* người ta!
*Nguyên văn: bá vương ngạnh thượng cung
Hụhụhụ, cô đã gây ra đại họa động trời gì thế này, hiện giờ phải thu dọn như thế nào đây.
Tiết Lam cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, đại não tức tốc hoạt động suy nghĩ đối sách.
Cô cúi đầu kiểm tra quần áo trên người cả hai, úi….may mà vẫn còn!
Như vậy chắc hẳn cô chỉ nhân lúc say rượu phát điên sàm sỡ Thời Chí một tí, vẫn chưa phát triển tới mức hoàn toàn không thể nào thu dọn.
Nghĩ nghĩ, Thời Chí cũng không hề say, sao có thể để cô muốn gì được nấy, cùng lắm cũng chỉ là bị cô cưỡng ép ngủ chung với nhau đơn thuần mà thôi.
Nhiệm vụ gấp gáp trước mắt chính là cô phải nhân lúc Thời Chí chưa tỉnh, đem hiện trường phạm tội xử lý gọn gàng, bằng không lát nữa anh thức rồi thì thật sự không cách nào giải quyết.
Về phần sau đó, cô vờ như uống quá nên cái gì cũng không nhớ, hơn nữa với hiểu biết của cô về Thời Chí, chắc hẳn anh cũng sẽ không tính toán với một con ma men làm gì.
Nhưng lúc cô vừa chuẩn bị âm thầm rút tay từ trong quần áo của Thời Chí ra thì bên tai bỗng truyền tới giọng nói hơi nhừa nhựa: “Tỉnh rồi.”
Tiết Lam điếng hồn, không dám động đậy chút nào, trong lòng còn cố níu một tia may mắn, có lẽ mình nghe nhầm cũng hông chừng.
Mấy giây sau, cô từ từ ngước mắt lên, đúng lúc Thời Chí cụp mắt nhìn cô. Chân mày anh khẽ nhướn, ánh mắt hàng mi toàn là vẻ biếng nhác.
Tiết Lam mấp máy môi, “Tôi, tôi….”
Cô cứ “tôi” hết nửa ngày vẫn không thốt được lời nào.
Thời Chí cười khẽ: “Ngồi dậy rồi nói, còn nữa, trước có thể bỏ tay của em ra không?”
Một luồng nhiệt nóng bừng xộc thẳng lên não Tiết Lam, tay chân cô luống cuống từ trong ngực Thời Chí rút về, mặt mày đỏ bừng.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Tôi uống nhiều quá, não hoàn toàn không hề nghe lời cho nên mới gây ra mấy chuyện như vậy. Anh tin tôi đi, đây vốn không phải là hành động cố ý của tôi….”
Sau khi giải thích lộn xộn một hồi, cuối cùng Tiết Lam mới thấp thỏm hỏi: “Vậy nên, Thời Chí, anh có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”
Thời Chí cong môi nhìn Tiết Lam, thong thả nói: “Em nói xem?”
Dứt lời, ánh mắt anh còn như có như không đảo lên người mình.
Sơ mi nhăn nhúm dúm dó, bị vò nhàu đến độ căn bản không dám nhìn, không cần nói cũng biết là tác phẩm của ai.
Thuận theo tầm mắt của anh nhìn qua, Tiết Lam nghẹn lời, ánh mắt né tránh, chỉ có thể lắp ba lắp bắp: “Chuyện, chuyện đó, tôi biết rồi, trước tiên anh cài nút áo lại đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Lần này Thời Chí cũng không từ chối, gật đầu, vừa cài cúc áo vừa ngồi dậy xuống giường.
Đại khái mười phút sau, hai người đi tới phòng khách, mỗi người ngồi xuống một đầu sofa.
Tiết Lam gục đầu, không biết đang nghĩ gì.
Thời Chí pha nước mật ong cho cô, đặt trước mặt cô, ý bảo cô uống một chút.
Sau khi Tiết Lam nói cảm ơn thì lơ đễnh nhấp mấy ngụm.
Một lúc sau, Tiết Lam cuối cùng hạ quyết tâm, ngước lên nhìn Thời Chí.
Lúc này cô mới để ý thấy cúc áo sơ mi anh bị giật rớt mấy cái, cho nên cổ áo mở hơi rộng. Không cần đoán cũng biết kẻ giựt cúc áo là ai.
Ánh mắt cô bỗng chốc có chút không biết phải nhìn đi đâu.
“Anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng tìm một lý do chuyển đi, sau này sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện trước mặt anh nữa. Như vậy đối với chúng ta cũng tốt.”
Chuyện đã tới nước này, đây là phương pháp duy nhất mà Tiết Lam có thể nghĩ ra.
Hiện tại trong lòng cô hết sức áy náy. Huhuhu, cô sàm sỡ Thời Chí quá đáng như vậy, cô có lỗi với Thịnh Lâm!!!!
Xảy ra chuyện thế này, nếu cô còn tiếp tục chen vào giữa anh và Thịnh Lâm thì về sau không biết sẽ như thế nào nữa đây.
Thời Chí nghe vậy liền giật mình, ánh mắt u ám nhìn Tiết Lam, trong mắt có chút nguy hiểm: “Cho nên, em đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh?”
Vạch rõ ranh giới? Tiết Lam sửng sốt.
“Cũng có thể nói như vậy. Mặc dù tôi biết với quan hệ hiện tại của chúng ta, vạch rõ ranh giới triệt để có chút khó khăn, chẳng qua…”
“Chúng ta có quan hệ gì, hửm?” Tiết Lam còn chưa nói xong thì Thời Chí đã ngắt lời.
Tiết Lam ngớ người, quan hệ gì? Vấn đề này thật sự khó phân định lắm, chủ yếu vẫn là phải xem giữa anh và Thịnh Lâm nên xưng hô với cô như thế nào.
Thời Chí gần như đoán được Tiết Lam đang nghĩ gì, đáy mắt xẹt qua tia bất đắc dĩ.
Chẳng qua, chuyện đã tới nước này, có vài việc cũng đến lúc phải làm rõ rồi.
“Tiết Lam.” Thời Chí cất tiếng gọi.
Tiết Lam ngước đầu lên theo bản năng, đáp lại: “Ừm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thời Chí khẽ nói: “Anh thích em.”
Tiết Lam đờ ra, mất một lúc lâu mới kinh hãi thốt lên: “Sao, sao có thể chứ. Sao anh có thể thích tôi, anh, anh có phải là chưa tỉnh rượu không, đúng, chắc chắn là vậy.”
Thời Chí thản nhiên nhìn cô, bình tĩnh phân tích: “Đêm qua người say rượu là em, anh không hề uống.”
Vậy nên anh rất tỉnh táo, cũng biết bản thân mình đang nói gì.
Tiết Lam nghẹn lời, hình như đúng thật là vậy. Người uống rượu là cô chứ không phải Thời Chí.
Chỉ là cô vẫn không thể nào tiếp nhận. Sao Thời Chí có thể thích cô, thế anh và Thịnh Lâm là sao, lẽ nào anh thay lòng rồi?
Thời Chí nhân cơ hội giải thích: “Tiết Lam, anh và Thịnh Lâm không phải như em nghĩ, bọn anh chỉ là bạn bè, vẫn luôn là vậy.”
Lần này Tiết lam hoàn toàn chết trân tại chỗ, ngây ra như phỗng!
Lúc này trong đầu cô chỉ có câu nói đó, anh và Thịnh Lâm chỉ là bạn bè? Vẫn luôn là vậy, đây, đây là ý gì?
Thời Chí nhìn bộ dạng Tiết Lam thì không khỏi lo lắng hỏi: “Tiết Lam, em không sao chứ?”
Tiết Lam ngơ ngác nhìn Thời Chí, mấy giây sau, cô đột nhiên khóc rống lên: “AAAAAA, tôi có sao, có sao rất lớn đấy, nhà của tôi sập mất rồi!”
Thời Chí trước tiên là sửng sốt, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được ý tứ của cô, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nếu như nhớ không nhầm, anh đang thổ lộ với cô thì phải.
Mãi tới thời khắc này, anh mới hiểu được hàm ý câu nói kia của Thịnh Lâm “Bà ấy với người bình thường mạch não khác nhau, căn bản nói không hiểu”.
Hết cách, Thời Chí chỉ có thể giữ hai vai Tiết Lam, cưỡng ép cô nhìn anh: “Tiết Lam, anh nói, anh thích em.”
Tiết Lam khóc nấc lên, sửng sốt một lúc, sau đó lại càng đau lòng hơn, tiếp tục ôm mặt khóc than: “Huhuhuhu, còn là tự mình kéo sập.”
Thời Chí: “………”
Thời Chí không biết làm sao với cô, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tiết Lam, đừng giả ngốc!”
Tiết Lam đáp: “Không có giả ngốc, chỉ là cảm thấy mình có tội, là tội nhân của nhóm Thiên nhân. Tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với các chị em từng cùng mình ship cp, anh mặc kệ tôi đi, để tôi một mình…”
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tiết Lam giật mình, cũng mặc kệ đau lòng gì đó, mắt thường cũng có thể nhận ra cô trở nên căng thẳng.
Tiêu rồi, gõ cửa vào giờ này, không phải giống như lần trước, là Thịnh Lâm qua tìm đồ ăn đó chứ.
Thời Chí đứng dậy định ra mở nhưng đã bị Tiết Lam giữ lại, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tuyệt đối không thể mở, sẽ chết người á!
Thời Chí không cần đoán cũng biết trong lòng cô đang lo lắng việc gì nên không khỏi phì cười: “Yên tâm, là Hải ca. Anh bảo anh ấy đưa thuốc giải rượu tới.”
Hôm qua Tiết Lam say bí tỉ như vậy, anh căn bản không rời đi được, nhưng vẫn lo lắng cô sau khi tỉnh rượu sẽ đau đầu, vì vậy liền nhắn tin cho Hải ca, nhờ anh ấy sáng ra đưa thuốc giải rượu tới đây.
Vừa rồi, Hải ca gửi tin cho anh nói đã tới.
Tiết Lam vừa nghe nói là Hải ca thì mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, đồng thời cũng thả áo Thời Chí ra.
Thời Chí mở cửa, Hải ca đang đứng trước nhà, trong tay cầm thuốc giải rượu vừa mua tới.
Hải ca nhìn bộ dạng Thời Chí thì đáy mắt tràn đầy vẻ bà tám, kinh ngạc thốt lên: “Quần áo em…Ờm, có cần anh mang một bộ qua cho em không.”
Sớm như vậy đã kêu anh mang thuốc giải rượu tới nhà Tiết Lam, hiện tại Thời Chí còn có bộ dạng như vậy, thật sự khó trách Hải ca nghĩ nhiều. Tình huống này cảnh tượng này, say rượu loạn tính là gì, quả thực không phải quá ư chuẩn xác sao.
Thời Chí cúi đầu nhìn quần áo của mình, giọng thản nhiên: “Không cần, thuốc đưa cho em là được, quần áo lát nữa tự em về nhà thay.”
Tiết Lam nghe vậy thì không khỏi đỡ trán. Tiêu rồi, Hải ca hiện giờ chắc chắn là hiểu lầm rồi, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có dũng khí đi giải thích, chỉ có thể làm rùa rụt cổ ngồi trong nhà không lên tiếng.
Hải ca “ờ” một tiếng, do dự một lúc, cuối cùng lúc Thời Chí khép cửa mới ấp a ấp úng hỏi: “Chờ chút, cái đó, có cần anh giúp tụi em mua thuốc khác không?”
Thời Chí khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi lại: “Thuốc gì cơ?”
Hải ca lúng túng mấy giây, “Tránh, tránh thai ấy!”
Chịu thôi, anh là quản lý, nhất định phải suy nghĩ toàn diện một chút. Loại chuyện thế này cũng cần phải cân nhắc trước họ mới được, dù sao say rượu loạn tính, biện pháp an toàn bình thường rất khó mà để ý.
Thời Chí: “………..”
Tiết Lam ở trong nhà: “……….”
—
Trên đường đi ghi hình, Cao Thông nhìn Tiết Lam ủ rũ co rúc ở băng ghế sau, không khỏi có hơi lo lắng.
“Lam Lam, em không sao chứ, sắc mặt sao lại kém như vậy, đêm qua ngủ không ngon ư?”
Tiết Lam sầu não đáp: “Ừm, tối qua ngủ hơi muộn, không sao, tới khách sạn em ngủ một lúc là được.”
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô có thể ngủ được mới là lạ!
Mặc dù buổi sáng sau khi Hải ca nói ra “thuốc tránh thai”, cô nhân lúc bầu không khí đầy xấu hổ cùng lúc đuổi cả Thời Chí và Hải ca đi, nhưng không đủ, cô biết tránh được một lúc, không tránh được cả đời.
Nhưng cô vẫn muốn tránh né!
Lúc Cao Thông gọi điện qua hỏi, nói bên tổ chương trình hỏi liệu họ có thể tới thành phố chỗ ghi hình sớm một ngày được không, muốn quay một ít tư liệu tuyên truyền thì Tiết Lam không cần nghĩ đã đồng ý ngay.
Cô thừa nhận lúc Thời Chí nói thích mình, cô có hơi luống cuống.
Hơn nữa, có một vài chuyện cô cần phải suy nghĩ kỹ càng. Thịnh Lâm và Thời Chí rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mặc dù Tiết Lam là cp fan của hai người, nhưng cô không phải là kiểu ship một cách gượng ép.
Khi ấy lúc rời đoàn, cô có nói với Thịnh Lâm bảo cậu và Thời Chí cần phải theo đuổi tình yêu đích thực, thực ra cũng là một cách thăm dò.
Với hiểu biết của cô về tính cách khó ưa của thằng ranh Thịnh Lâm, nếu như nó và Thời Chí không phải là thật, thằng nhóc thúi đó sao có thể không giải thích gì, để mặc cô hiểu lầm.
Cũng chính từ lúc đó, sự ngầm thừa nhận của Thịnh Lâm mới khiến Tiết Lam kiên quyết tin tưởng [Thịnh Thời Thiên Hạ] is real!
Hơn nữa, mãi cho tới sáng hôm nay, cô chưa từng hoài nghi điều này.
Nhưng hiện tại Thời Chí lại nói với cô, anh và Thịnh Lâm trước giờ chỉ là bạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiết Lam chỉ nghĩ được một khả năng, đó là Thịnh Lâm yêu thầm Thời Chí!
Vì vậy, sau khi rút ra được kết luận này, Tiết Lam quả thực sắp phát điên. Thịnh Lâm thích Thời Chí, nhưng Thời Chí nói thích cô. Mẹ ơi, đổi hành tinh cho con sống đêeeeeee.
Rất nhanh xe đã lái tới khách sạn của tổ chương trình, Cao Thông cùng Trương Giai giúp Tiết Lam xách hành lý lên phòng rồi cả hai cùng theo nhân viên công tác tới địa điểm ghi hình.
Địa điểm quay lần này của là nơi chuyên quay phim siêu lớn, nhóm Tiết Lam vòng qua vòng lại mấy bận mới tới được hiện trường quay.
Thật ra ghi hình chỉ là mấy câu hỏi đáp phỏng vấn đơn giản, để tổ hậu kỳ của chương trình dùng để cắt nối biên tập lúc tuyên truyền.
Chủ đề cũng không quá khó, đại khái phỏng vấn nửa tiếng là kết thúc.
Sau khi Tiết Lam trở về khách sạn, tắm rửa xong liền đi nghỉ.
Sáng hôm sau, Cao Thông qua đón Tiết Lam tới hiện trường quay, thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều thì mới an tâm phần nào.
“Lam Lam, vừa rồi anh ở bên dưới khách sạn gặp được quản lý của Thẩm Lãng mới biết, Thẩm Lãng cũng giống như em, đều là khách mời của kỳ này. Tụi em không phải rất thân quen sao, ở trong chương trình cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Cao Thông nói.
Tiết Lam thực sự có hơi bất ngờ, “Thẩm Lãng cũng tới à, sao trước đó không hề nghe nói nhỉ?”
Cao Thông đáp: “Đây không phải trùng hợp ư, hai tụi em đều là khách mời tạm thời, bên tổ tiết mục không hề tuyên truyền thân phận của tụi em.”
Tiết Lam gật đầu, “Được, để em gửi tin nhắn cho cậu ấy, hỏi thử xem lát nữa có thể cùng đi qua đó không.”
Chỉ là lúc cô vừa mới cầm điện thoại thì Thẩm Lãng đã gọi sang, Tiết Lam tiện tay nhấn nút nghe.
Thẩm Lãng: “Alo, nghe quản lý của tôi nói chị cũng tới ghi hình chương trình à, lát nữa cùng đi?”
Tiết Lam: “Được, tôi đang chuẩn bị xuất phát đây, chúng ta gặp nhau dưới lầu nhé.”
Sau khi cúp máy của Thẩm Lãng, Tiết Lam cũng không chậm trễ, đi thẳng xuống lầu, quả nhiên ở đại sảnh gặp được Thẩm Lãng đang chờ ở đó.
Hai người từ sau khi quay xong thì đây là lần đầu tiên gặp nhau, chẳng qua cả hai lại chẳng chút xa lạ, dù sao họ thường xuyên liên lạc bằng wechat, cũng coi như bạn tốt.
Tiết Lam quan sát Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một phen, “chậc chậc” hai tiếng, “Tạo hình hôm nay của cậu được ghê nhỉ, tăng thêm mấy phần đẹp zai.”
Thẩm Lãng liếc cô một cái, vẫn là bộ dạng ngứa đòn kia, “Ngưng, tôi đẹp trai còn cần tạo hình tôn lên, muốn khen tôi thì nói thẳng, đừng có hàm súc như vậy.”
“Có điều, chị đó,” Thẩm Lãng tựa như có điều suy nghĩ liếc cô, “Hình như béo hơn một chút so với trước đây.”
Tiết Lam: “…..”
Tự nhiên muốn đập chết cậu ta quá, làm sao giờ!
Cao Thông nghe vậy thì nhất thời trở nên hoạt bát, “Lam Lam, em xem anh nói em dạo này mập lên em còn không thừa nhận, cứ bảo là anh nhìn nhầm rồi. Xem đi, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, cho nên em nên giảm cân rồi đó!”
Tiết Lam coi như sợ Cao Thông rồi, công lực tụng kinh của anh tuyệt đối một chín một mười với Đường Tăng.
“Biết rồi mà, từ hôm nay em sẽ bắt đầu giảm cân, được chưa hả.” Tiết Lam không còn gì lưu luyến nói.
Cao Thông vội đáp: “Được, tối nay anh bảo Trương Giai chuẩn bị salad cho em.”
Tiết Lam: “………”
Được lắm, kiếp ăn cỏ của cô lại sắp bắt đầu rồi.
Nghĩ tới đầu sỏ gây ra vụ này, Tiết Lam ngước lên nhìn Thẩm Lãng, cười giả lả: “Lâu ngày không gặp, ghi hình xong chúng ta tụ tập nhé.”
Thẩm Lãng không nghĩ gì nhiều, đồng ý ngay tắp lự: “Được đấy, tôi không có vấn đề.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Tiết Lam trực tiếp quay qua nói với Cao Thông, “Tìm một KTV gần đây cho tụi em, bao phòng lớn chút. Lâu rồi không song ca với Thẩm Lãng, lần này chúng ta phải hát một ngày một đêm với cậu ấy!”
Không hát tới khiến cậu ta hoài nghi cuộc đời, Tiết Lam tuyệt đối không để yên!
Thẩm Lãng: “……….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...