Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 25:
"Chừng hai năm nữa em sẽ trưởng thành, biết đâu sẽ không thích anh nữa."
***
Mãi tới tận tối đến chuẩn bị đi ngủ, Tưởng Dung cũng không nói thêm gì.
Cậu ôm chân ngồi trên sô pha, nhìn Viên Việt rửa bát, cảm thấy trong lòng mình có trăm mối ngổn ngang.
Lời Viên Việt nói, sao cậu lại không biết, bất kể ra sao thì cậu cũng phải về nhà.
Chỉ là, sâu trong nội tâm cậu vẫn hi vọng Viên Việt cất lời giữ cậu lại, bảo cậu đừng đi.
Đối diện với anh người yêu trưởng thành, một mặt cậu thấy đối phương thành thục đến đáng hận, một bên lại cảm thấy mình ngây thơ đến buồn cười.
"Này," Tưởng Dung tức giận hô to, "Có phải anh cảm thấy em rất ấu trĩ không?"
Viên Việt xếp bát đĩa đã rửa sạch sẽ lên kệ, lau khô nước trên tay, nghĩ nghĩ, còn chưa lên tiếng đáp đã bị Tưởng Dung uể oải cắt ngang: "Em vẫn còn nhỏ mà, chắc chắn là ấu trĩ, anh phải đợi thêm mấy năm thì em mới có thể trở nên chín chắn."
Viên Việt đi qua, đưa lưng về phía Tưởng Dung đang ngồi trên sô pha, khom lưng, đợi Tưởng Dung dùng cả tay chân leo lên lưng thì anh ôm lấy kheo chân cậu, xốc xốc, cõng ổn định rồi cất bước lên tầng.
Tưởng Dung vòng lấy cổ Viên Việt, hôn gò má anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mấy năm sau, anh vẫn lớn hơn em nhiều tuổi như thế, anh vẫn sẽ thấy em thực ấu trĩ cho xem."
Viên Việt cười, cười đến mức lưng cũng hơi run rẩy, làm Tưởng Dung giận cúi đầu xuống ngoạm vai anh.
"Anh cười cái gì!" Tưởng Dung hầm hừ nói.
"Sao em lại ấu trĩ được," Viên Việt vừa cười vừa nói, "Em là học sinh xuất sắc cơ mà."
Ấu trĩ hay không với học có giỏi hay không hình như không có liên quan gì đến nhau, Tưởng Dung không hài lòng lắm, nhưng vì được khen cũng cũng thấy vui vui một tẹo, đầu ngón chân lúc la lúc lắc trong không trung.
Viên Việt nói tiếp: "Chừng hai năm nữa em sẽ trưởng thành, biết đâu sẽ không thích anh nữa."
Tưởng Dung: "Ai nói..."
Viên Việt: "Em xem, em học giỏi như vậy, dáng vẻ lại ưa nhìn, hai năm nữa em sẽ vào một trường đại học hàng đầu, quen biết thêm rất nhiều người ưu tú."
Tưởng Dung nghĩ nghĩ, siết chặt cánh tay đang ôm cổ Viên Việt, nói: "Không hẳn là vậy đâu."
"Đến lúc đó, em được nghỉ hè về nhà thăm anh, bỗng phát hiện ra anh chỉ là một ông chú xấu tính ở căn nhà xập xệ, không có công việc đàng hoàng, mở một quán bar, nhưng kinh doanh cũng không tốt." Viên Việt đặt Tưởng Dung xuống giường, để cậu ngồi trên mép giường, anh thì chống hai tay ở hai bên chân cậu, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Em lớn chậm một chút thì tốt biết bao."
Tưởng Dung nhíu mày cúi đầu nhìn Viên Việt, chạm ngón tay vào hàng lông mày sắc bén của anh, nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy anh phải đối xử tốt với em, tốt thêm một chút nữa nha, thì em sẽ không ghét bỏ anh."
Viên Việt hơi ngẩng đầu, hôn một cái lên đầu ngón tay cậu, đáp: "Được, ngàn vạn lần xin đừng ghét bỏ anh."
Hai người nằm trên giường, Tưởng Dung điều chỉnh tư thế, chui vào lòng Viên Việt, bắt lấy một cái tay của anh khoác lên lưng mình, hài lòng nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời họ vừa mới nói với nhau.
Viên Việt cũng sợ sau này mình ghét bỏ anh, vậy thì anh và cậu hòa nhau rồi.
Mấy năm sau, mấy năm sau nữa sẽ như thế nào nhỉ.
Người còn nhỏ tuổi luôn luôn không thể tưởng tượng bản thân mình của mấy năm sau ra sao, bởi vì nó như xa tận chân trời.
Nhưng Tưởng Dung chắc chắn một điều rằng, nhiều năm sau, cậu vẫn sẽ vùi trong ngực Viên Việt, ngủ một giấc ngon lành.
...!
Sau khi từ X thành trở về, hết thảy mọi thứ đều trở về quỹ đạo, mỗi ngày Tưởng Dung di chuyển trong ba điểm trên một đường thẳng, từ nhà Viên Việt tới trường đi học, sau khi tan học thì tới Bạch Tháp, buổi tối thì cùng Viên Việt về nhà.
Hơi khác biệt một chút chính là, Viên Việt đánh thêm cho cậu một chiếc chìa khóa nhà, còn mua cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ hơn của anh một cỡ.
Thời tiết tháng 11 vẫn nóng nực một cách kỳ quặc, mặt trời nóng bỏng rọi xuống, nóng đến mức khiến người ta choáng váng, nóng đến mức dưới cơn bực tức Tân Nghiêu đã cạo phăng mái tóc dài mình đi, còn cạo thành vài đường hoa văn trên đầu, ngầu không chịu được, tỉ lệ quay đầu lại nhìn gia tăng đột biến, lúc mới nhìn thấy cô Tưởng Dung hoảng đến nỗi phun hết dưa hấu đang nhai trong miệng ra ngoài.
Tạ Tấn và Vu Tiểu Lân rảnh rỗi không có việc gì là sẽ đến Bạch Tháp ngồi chơi, uống chút gì đó, tâm sự cãi nhau.
Trong đó Tạ Tấn là chịu khó tới nhất, vào quán là cắm rễ ở quầy bar, chẳng mấy khi di chuyển, vắt óc nghĩ cách nói chuyện với Hứa Nhất Tâm.
Hứa Nhất Tâm không có kiên nhẫn để ý tới cậu, quẳng một câu "Cậu không cần học bài hay làm bài tập à" qua, Tưởng Dung ở bên cạnh vừa viết bài vừa chế giễu: "Tạ Tấn á thi tháng vừa rồi lại đội sổ, thấp hơn Vu Tiểu Lân 10 điểm lận ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Tạ Tấn thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên bịt miệng Tưởng Dung.
Có một lần tan học, Tưởng Dung định gọi Tạ Tấn đi cùng mình thì phát hiện cậu chàng đã sớm chạy mất dạng.
Khi cậu đến Bạch Tháp, không thấy ai ở trong, qua một hồi lâu, mới thấy Hứa Nhất Tâm đẩy cửa đi vào, xụ mặt, Tạ Tấn đi theo phía sau, mặt mũi cực kỳ tức giận, trên mặt bị thương, đuôi mắt có một chỗ ứ máu, khóe miệng rách một miếng, tia máu rỉ ra.
Tưởng Dung vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đánh nhau với người ta à?"
Tạ Tấn ngồi xuống cạnh cậu, ôm tay, lầm lì không nói.
Hứa Nhất Tâm lật tìm hòm thuốc ở một góc sau quầy bar, tức giận đặt mạnh lên bàn.
Tạ Tấn không nói lời nào, cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt rất bướng bỉnh.
Hứa Nhất Tâm tìm một cái kẹp trong hòm thuốc, kẹp lấy một cục bông, thấm cồn, ra sức dí mạnh một cái lên khóe môi Tạ Tấn, khiến cậu đau đến nỗi rú lên: "Anh làm gì vậy!"
Hứa Nhất Tâm lạnh lùng: "Sợ đau? Sợ đau mà cậu còn ra tay?"
"Ra tay thì làm sao," Tạ Tấn đẩy tay Hứa Nhất Tâm ra, "Em đánh gã nên anh đau lòng?"
Hứa Nhất Tâm lại dí bông tẩm cồn lên mặt Tạ Tấn, nói: "Không biết là ai đánh ai đâu..."
"Ờm...!thì..." Tưởng Dung ngồi ở một bên, nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, lúng túng đứng dậy, "Em ra bếp sau xem sao."
Tưởng Dung lập tức biến mất như một làn khói, Tạ Tấn che vết thương của mình, không cho Hứa Nhất Tâm chọt nữa, ấm ức nói: "Đau."
Hứa Nhất Tâm đẩy cái tay đang che của cậu ra, nhẹ nhàng hơn: "Đáng đời, ai bảo lo chuyện bao đồng."
"Anh..." Tạ Tấn trợn tròn mắt, nói, "Rõ ràng là anh vừa ăn cướp vừa la làng."
Hứa Nhất Tâm cười lạnh: "Tôi ăn cướp cái gì, tôi hẹn người qua đêm thì phiền gì đến cậu?"
Tạ Tấn xìu, gục đầu xuống, tủi thân nói: "Nếu anh muốn hẹn thì sao không hẹn em?"
Hứa Nhất Tâm hung hăng đập vào đầu cậu một cái: "Nói cái gì đó, mới tí tuổi đầu, hẹn đến hẹn đi, có biết xấu hổ không?"
Tạ Tấn cãi lại: "Hôm đó anh ngậm cho em sao anh không bảo xấu hổ?"
Hứa Nhất Tâm vô cùng hối hận đêm đó say rượu làm càn nên giờ rước phải một cục phiền phức thế này, vứt không được ném không xong.
Tạ Tấn thấy Hứa Nhất Tâm không nói lời nào, lại đỏ mặt: "Anh không thử sao mà biết, người mà anh hẹn hôm nay ấy hả, nhìn tướng mạo là biết tiết sớm, em dám cam đoan em to hơn gã lâu hơn gã, được việc hay không thì người nào thử người đó biết."
Kẻ già đời Hứa Nhất Tâm anh đây bị cú sút trực diện của Tạ Tấn làm cho choáng váng, không thể không nhớ tới buổi tối ở quán trọ kia, thứ đồ anh ngậm trong miệng vừa thô vừa to, tản ra hơi nóng, bừng bừng sức sống.
Vành tai anh thoáng ửng lên, hắng giọng một cái, vân vê hoa tai trên vành tai theo thói quen, nghiêm túc nói: "Cậu học hành cho giỏi, không được đội sổ nữa, đừng có chủ quan."
Tạ Tấn thấy hình như anh hơi dịu xuống, vội thừa thắng xông lên: "Vậy anh nói rồi đó, thi cuối kỳ em mà có tiến bộ thì chúng ta hẹn nhau một lần thử xem sao nhé."
Nói xong, không để Hứa Nhất Tâm kịp phản ứng, cậu túm balo lên, vung lên lưng, phi ra ngoài như gió.
Hứa Nhất Tâm sững sờ đứng tại chỗ, mãi sau mới gào lên: "Này! Tên thiểu năng kia! Ai nói thế với cậu hả!"
Hết chương 25..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...