Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 02:
Vì quần áo trên sô pha toàn là mùi hương của Viên Việt, mùi thuốc lá nhàn nhạt, và cả mùi nước cạo râu bạc hà...
***
Viên Việt đứng trong sân, nhìn Tưởng Dung cách một cái cổng.
Tưởng Dung túm lấy song sắt, mặt mũi tha thiết, như mèo con bị vứt bỏ với lên thành thùng giấy, mấy vết bẩn trên má cũng đáng thương đến tội.
Tưởng Dung lại run rẩy gọi: "Chú út!"
Viên Việt thiếu ngủ, đầu óc không tỉnh táo lắm, nhưng anh vẫn biết mình không có thân thích nào ở thành phố Y này cả.
Anh hắng giọng, vò mái tóc ngắn đến nỗi không thể ngắn thêm được nữa của mình: "Khoan đã, ai bảo cậu tôi là chú út của cậu."
Tưởng Dung: "Mẹ con nói á, chú là Tần Anh đúng không, Tần Anh chính là chú của con."
Giờ thì Viên Việt đã rõ, Tần Anh là bạn thân của anh, cũng là chủ cho thuê căn nhà này, đã xuất ngoại 5 năm trước, anh nói lại chuyện này cho Tưởng Dung biết, Tưởng Dung ỉu xìu ngay tắp lự.
"Vậy phải làm sao bây giờ, con không có nhà để về, bị thương mất điện thoại đói gần chết lại còn mệt lắm rồi, lần này xong đời luôn, mẹ con không cần con nữa, chú con cũng không cần con luôn..."
Đầu Viên Việt giật từng cơn, chỉ muốn ngã ra giường đánh một giấc, ngắt lời cộc lốc: "Đủ rồi!"
Tưởng Dung vội ngậm miệng, vì dáng vẻ Viên Việt hung dữ cực kỳ, nhìn qua là thấy đầu đinh, ngũ quan sắc nét nổi bật, xương lông mày nhô ra, mũi cao thẳng, lúc nhíu mày nhếch môi có chút dọa người.
Trong ngõ nhỏ yên ắng sắp đón bình minh, bụng Tưởng Dung "ọt" lên một tiếng rõ to, cậu che bụng, ngượng nghịu nói: "Anh trai...!Em có thể gọi anh là anh trai không, anh có cơm không, cả ngày nay em chưa ăn gì cả."
Viên Việt bực bội lôi chìa khóa ra, mở cánh cổng vừa đóng chặt, dẫn Tưởng Dung vào trong nhà.
Tưởng Dung bám sát Viên Việt, phát hiện trên gáy Viên Việt có một hình xăm, đúng chỗ xương cột sống lồi lên mỗi khi cúi xuống, là hình trăng bán nguyệt.
Căn nhà này là nhà gạch kiểu cũ hai tầng, còn có gác xép nhỏ, trước cửa có sân, là nhà cũ của gia đình Tần Anh, về cơ bản là vứt đó không ai ở, khi Tần Anh và người nhà di dân ra nước ngoài định cư, đúng là lúc Viên Việt đang suy sụp nhất, thế là đưa luôn nhà cho Viên Việt đang không chỗ đặt chân, thu chút tiền thuê nhà tượng trưng cho có.
Tầng một là phòng khách và phòng bếp kiểu mới, có cả phòng vệ sinh nhỏ, bên cạnh nhà vệ sinh là cầu thang dẫn lên tầng hai, với một người đàn ông độc thân thì dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp, nhưng nhìn sơ qua hơi trống trải.
Viên Việt chỉ chỉ ghế sô pha: "Ngồi đi."
Tưởng Dung gạt quần áo trên sô pha ra, ngồi xuống, phát hiện trên ghế còn có đồ lót của Viên Việt, cậu đỏ mặt duỗi hai ngón tay nhặt lên, bỏ qua một bên.
Cậu nhìn thấy trong đống quần áo còn có cả áo lót của phụ nữ, cái nóng trên mặt lại nguội xuống, đôi mắt không ngừng duỗi sang cầu thang hướng lên tầng hai.
Viên Việt mở tủ lạnh ra, tìm một túi bánh mì không biết đã để từ bao lâu, định ném cho Tưởng Dung ăn.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tưởng Dung đang hóp bụng giẫm lên cầu thang như mèo, lén lén lút lút leo lên tầng.
Anh bước nhanh tới, túm gáy Tưởng Dung, xách cậu xuống như xách mèo, quẳng về ghế sô pha, rồi ném bánh mì cho cậu: "Tầng một có nhà vệ sinh, có thể tắm gội, nếu cậu dám lên tầng tôi đánh cậu liền."
Tưởng Dung khúm núm gật đầu, cầm bánh mì lên gặm, nhìn qua đúng là đói lắm rồi, bị bánh mì khô khốc làm vừa nghẹn vừa ho.
Viên Việt mặc kệ cậu, bỏ lại một câu "Uống nước thì tự đun" rồi xoay người lên tầng.
Tầng hai được Viên Việt khơi thông toàn bộ, biến thành một gian phòng ngủ lớn có ban công, dùng một tấm rèm cửa dày ngăn cách với cầu thang, lên trên nữa chính là gác xép.
Viên Việt vén rèm cửa lên, cũng không tắm rửa, cởi sạch quần áo rồi ngã ra giường, móc điện thoại định gọi một cuộc ra nước ngoài cho Tần Anh, không kết nối được, anh buồn ngủ vô cùng, vứt điện thoại đi lăn ra ngủ.
Tưởng Dung nghe thấy trên tầng không có động tĩnh gì nữa, vứt bánh mì đi, chạy đi tắm rửa gội đầu, trước đó cậu bỏ đồng phục vào máy giặt rồi hong khô, sau đó mở phòng tắm ra, phát hiện trên kệ chỉ có bao cao su, những đồ dùng của phụ nữ thì không hề có.
Cậu trần truồng đứng ngân nga bài hát,mượn một chiếc T-shirt trắng của Viên Việt trên sô pha, rất rộng, mặc lên là có thể che khuất mông.
Cậu vứt túi bánh mì cứng đến nỗi gặm không nổi vào thùng rác, lục tủ lạnh của Viên Việt mấy hồi, đến trứng gà cũng không tìm tấy, chỉ đành nấu mì suông, xì xụp ăn xong, rửa bát, khẽ khàng đặt chân lên cầu thang, nhìn thấy rèm cửa đóng chặt, lặng lẽ xốc lên một cái khe.
Viên Việt nằm sấp, chỉ đắp một góc chăn, lưng rất rắn chắc, cơ bắp nhô lên, phập phồng theo hô hấp, mông cũng rất săn chắc, nhìn xuống đùi, trên đùi phải có hình xăm, kín một mảng lớn.
Tưởng Dung còn muốn nhìn nữa, Viên Việt cụng cựa, anh sờ sờ lên đầu giường, cầm lấy cục sạc, lẳng về phía Tưởng Dung.
Tưởng Dung sợ quá, vội chạy ù té về tầng một như làn khói, vo cái áo lót phụ nữ kia thành cục nhét vào thùng rác, rồi gấp gọn quần áo trên ghế lại, để qua một bên, chọn một chiếc áo khoác cao bồi của Viên Việt đắp lên người, co tròn trên sô pha, nhìn ánh bình minh dần hé ngoài cửa sổ, chuẩn bị vào giấc.
Nhưng không dễ ngủ như thế.
Vì quần áo trên sô pha toàn là mùi hương của Viên Việt, mùi thuốc lá nhàn nhạt, và cả mùi nước cạo râu bạc hà.
Hết chương 02..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...