Gabrielle đứng bên cửa sổ phòng ngủ và quan sát đám nhóc con đang chơi trò đánh trận giả với những thanh gươm gỗ. Cô nghe một nhóc thét lên đến lượt nó đóng vai Lãnh chúa MacHugh, cô sớm nhận ra rằng điều đó có nghĩa là đến lượt nó thắng. Lúc nào cũng có hai chiến binh bất bại trong trò đánh trận, Colm và Liam. Cô tự hỏi liệu lãnh chúa và cậu em trai có biết họ được cả thị tộc tôn sùng đến mức nào không.
Những tên nhóc gây bất hòa, Ethan và Tom, đứng xớ rớ ngòai lề luôn miệng xin được cùng tham gia, nhưng bọn trẻ lớn tuổi hơn toàn đẩy chúng trở lại và lờ chúng đi. Cô ngạc nhiên vì hai nhóc con này từ bỏ quá dễ dàng. Chúng quay đi, cười to, và rồi co cẳng chạy về phía bên kia lâu đài, chuyển sang cuộc phiêu lưu của riêng chúng.
Nghe tiếng cười đùa của bọn trẻ khiến cho tâm trạng Gabrielle bớt nặng nề. Kể từ khi Colm đi cô thấy cực kì phiền muộn, và anh đã xa nhà cả một thời gian dài. Anh có bình an không nhỉ? Lạy chúa, xin người phù hộ cho anh.
Cô biết MacKenna xấu xa đến mức độ nào, vì bằng chứng hiển nhiên ông ta đã âm mưu tra tấn và mưu sát Liam. Trong vài ngày cuối cùng cô có nghe được nhiều chuyện về Lãnh chúa MacKenna, và mỗi câu chuyện lại vẽ lên một bức tranh về một gã độc tài lợi dụng người khác để thực hiện những dự định tàn bạo. Lòng trung thành của ông ta đối với thị tộc chỉ tồn tại trong chừng mực mà ông ta nhận được những lợi ích cho riêng mình. Nếu như tùy tùng không làm vui lòng ông ta, họ sẽ bị trục xuất, và tệ hơn nữa , là bị giết chết, Ông ta thậm chí còn lợi dụng cả phụ nữ và trẻ em thành những tấm khiên chắn trước những thị tộc thù địch lân cận. Dựng nhà cửa cho họ ở gần ngay sát tường thành, ông ta đảm bảo bất kì lãnh chúa nào cả gan tấn công vào lãnh địa MacKenna sẽ phải bước qua xác của những người dân vô tội đó trước khi xâm nhập vào sâu hơn nữa.
Khi Gabrielle nghe được câu chuyện khủng khiếp đó, cô nghĩ lại người mà cô đã gặp tại Tu viện Arbane. Tính hào phóng của Lãnh chúa MacKenna dành cho các linh mục không nghi ngờ gì chỉ là một phần của âm mưu đã dự tính sẵn. Cha trưởng đã bị lừa gạt, và cả cô cũng vậy. Lúc ông ta giới thiệu mình, Gab đã nghĩ người đàn ông này thật tử tế và hòa nhã, nhưng giờ khi biết được sự thật, cô tự mắng mỏ mình vì đã phán xét người khác chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Cô đã lầm lẫn về ông ta, cũng như đã lầm lẫn về Colm. Nếu chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài dữ dội của Colm, cô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấu tâm hồn và trái tim anh.
Cô cố không nghĩ gì đến MacKenna nữa và chuyện sẽ phải xảy ra, nhưng vào cuối ngày khi cô rúc mình ấm áp sau tấm chăn đắp, giấc ngủ vẫn không đến với cô, thì trí tưởng tượng lại bùng lên khó mà kiềm chế nổi. Mọi hình dung khủng khiếp tràn vào tâm trí cô. Cô tưởng tượng ra Colm nằm đó, thương tích đầy mình, đơn độc, và không ai đến trợ giúp cho anh.
Viễn tưởng anh sẽ chết thật khó mà chịu đựng nổi. Cả thị tộc đều cần đến anh.
Đẩy một nỗi lo lắng ra khỏi đầu thì lại nảy sinh nỗi lo lắng khác. Tại sao cô không nghe tin tức gì về cha mình? Đã có đủ thời giờ để cho ông gửi tin đến cô hoặc đến thị tộc Buchanan. Cô càng chờ lâu thì ccàng trở nên lo rằng Wellingshire bị vây hãm và binh lính của vua John đã bắt giữ ông. Gab biết cha mình sẽ không bao giờ đầu hàng.
Có quá nhiều nỗi đau khổ…. và tất cả chỉ vì một lời dối trá. Gabrielle mong một ngày nào đó cô sẽ biết được tại sao người đàn bà đó lại nói về cô bằng những lời lẽ báng bổ. Sao cô ta lại có thể hủy hoại người không hề quen biết với mình một vô tình đến thế? Lương tâm của cô ta ở đâu? Isla có cảm thấy ăn năn chút nào không? Hay giống những kẻ khác, tìm ra cách để bào chữa cho những hành vi ác độc của mình?
Gabrielle không có bất kì giải đáp nào. Cô chỉ biết nỗi sợ hãi đó có thể làm cô tê liệt đi nếu như cô cho phép nó. Cô cần giữ bản thân mình bận rộn. Nếu cô làm việc đủ miệt mài, sẽ chẳng có thời giờ mà lo lắng nữa.
Giờ thì, khi cô đứng bên cửa sổ phòng ngủ, cô lại cầu nguyện rằng chúa sẽ che chở cho cha cô và Colm.
Cảm thấy một luồng không khí lạnh tràn vào, cô đến bên cửa sổ để hạ tấm thảm thêu. Trước khi tấm rèm nặng nề đó buông xuống, cô liếc nhìn một lần nữa đám trẻ đang chơi đùa dưới kia. Có gì đó đập vào mắt, cô nhanh chóng vén tấm rèm lên.
“Ôi, chúa ơi.”
Cô nhấc váy, mở toang cửa và guồng chân chạy hết mức. Cô gần như gãy cả chân khi bay xuống cầu thang.
Liam đang ở trong sảnh thì nghe tiếng cô thét. Anh đá bay chiếc ghế trên đường chạy của mình. “Gabrielle, chuyện gì vậy?” Anh túm lấy cô khi cô tìm cách chạy qua anh.
“Ethan… Tom… gươm.” Cô thở hổn hển.
“Ừ, tôi thấy đám trẻ đang chơi ngòai kia, nhưng cái gì…”
“Gươm thật,” cô lắp bắp. “Chúng có gươm thật…”
Cô không phải nói gì thêm nữa. Liam hiểu cô định nói gì với anh. Anh còn nhanh hơn cả cô và đã biến mất ngay dưới bậc thang thứ hai. Gabrielle vén lọn tóc đang xõa ra che một bên mắt và hít thật sâu, sau đó lại nhấc váy lên và đuổi theo anh.
Chẳng có tiếng thét đông-cả-máu nào, điều đó cho thấy một dấu hiệu tốt đẹp rằng đám trẻ không hề cắt phải nhau. Dù vậy, cô vẫn muốn đảm bảo chúng hoàn toàn ổn. Lúc cô xuống được tầng trệt, cô đã chạy kha khá. Cánh cửa sắp đóng sập vào khi cô chạy ra ngoài. Cô đập hông vào cánh cửa, mất thăng bằng và trượt xuống bậc cầu thang đi ra sân. Cô sẽ bảo vệ mình khỏi việc ngã dập mặt nếu như đôi chân không vướng vào gấu váy. Cô vấp và một lần nữa cả người bay lửng lơ trong không khí, lần này cô chắc chắn mình sẽ tiếp đất bằng đầu.
Colm cứu cô thoát khỏi thảm họa gẫy rụm chân. Một tay anh ôm chặt lấy Tom khi nhìn thấy cô. Quẳng tên nhóc cho Christien, anh tóm lấy Gabrielle và cô rơi thịch vào ngực anh bằng một tiếng uỵch lớn.
Gabrielle thốt lên một tiếng làu bàu chẳng quý phái chút nào mà cô mong không ai nghe được, rồi cô ngước lên, nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Colm. Cô quá mức vui sướng được gặp anh, cô hôn anh. Anh không cạo râu, cô cảm thấy quai hàm lởm chởm của anh cọ vào má mình. Anh ôm siết lấy cô đủ để tỏ cho cô thấy anh cũng vui mừng gặp lại cô. Ít nhất thì đó cũng là điều mà cô muốn tin.
Cô bước lùi lại. “Anh vẫn khỏe?”
“Phải.”
“Còn cuộc chiến?”
“Kết thúc rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Như mong đợi.”
Cô biết anh sẽ chẳng kể gì thêm nữa, và dù cô nghĩ bụng anh hơi có vẻ thô lỗ, cô vẫn quá mức vui mừng gặp được anh nên bỏ qua hết.
Liam bước qua bọn họ với Ethan cắp vào nách. Tên nhóc đang réo rắt đòi Liam thả nó xuống để nó lấy thanh gươm. Kéo theo Tom lủng lẳng ngay bên cạnh, Christien theo họ vào trong. Tên nhóc này lải nhải luôn mồm mà không hề để ý người cận vệ chẳng thèm bận tâm.
Giây phút đó Gabrielle và Colm được ở riêng. “Em nhớ anh,” cô lên tiếng.
Cô mong anh sẽ nói với cô rằng anh cũng nhớ cô, nhưng anh chỉ gật đầu đánh rụp một cái. Và thế là anh làm trái tim cô vỡ tan.
“Gabrielle, anh biết đã bảo em anh sẽ cưới em trong vòng sáu tháng nữa…” anh bắt đầu.
“Phải, và gần hết một tháng rồi.”
“Qua bao lâu không quan trọng. Anh không thể giữ lời hứa nữa.”
Willa chen vào không cho anh nói tiếp. “Lãnh chúa, xin anh bớt chút thời gian…” cô vừa gọi vừa bước lại gần, tay chùi vào tấm tạp dề quấn quanh eo. “Bọn tiểu quỷ này lại trêu chọc đám gà tội nghiệp của tôi, và giờ chúng không đẻ trứng nữa. Tôi thề đã thấy một trong bọn chúng nấp đi khi Ethan và Tom chạy ngang qua. Tôi e rằng ngài phải bắt chúng không được phép ra sân nữa.”
“Được rồi, Willa. Ta sẽ để ý tới việc đó,” anh trả lời.
Qua khóe mắt, anh thấy những người khác đang ào đến – một người thợ xây đá cầm sợi dây bị đứt đôi tơi tả trên tay, người thợ rèn với lưỡi gươm mới tinh để xem xét lại, người lính trẻ - toàn là những vấn đề cần giải quyết ngay tắp lự.
Anh trả lời một vài câu hỏi và sau đó ra hiệu cho những người khác chờ cho đến khi anh xong xuôi với Gabrielle về những điều anh định nói. Cô đã đi đâu mất tiêu.
“ Điều mà… Gabrielle!” anh thét.
“Xin phép ngài, Lãnh chúa, nhưng tôi nghĩ tiểu thư của ngài đang trên đường đến chuồng ngựa rồi,” người lính lên tiếng.
“Tôi thấy đám cận vệ của cô ấy đi cùng,” một người khác tình nguyện.
“Thật, chết tiệt,” Cô lại thế nữa rồi. Người phụ nữ này cứ mãi tìm cách rời khỏi anh thế.
Gọi to Braeden lại để bàn giao công việc còn đang dang dở, Colm bước thẳng đến chuồng ngựa.
Gabrielle đã biến mất tăm trước khi anh nói hết câu, và do vậy cô chẳng hiểu anh đang định truyền đạt cái gì cho cô - rằng sẽ không có cuộc hôn nhân nào hết trong năm tháng tới vì anh không thể chờ đến mức đó mới được lên giường cùng cô, và rằng cả tháng trời vừa rồi thật trở thành nỗi tra tấn khổ sở và anh không tài nào chịu nổi thêm nữa. Anh không thể ở chung một phòng với cô mà không nghĩ về điều anh muốn làm cùng cô. Điều đó ngày càng trở nên lố bịch. Cô sẽ bước lên lầu; còn anh thì bước xuống. Cô bước vào phòng, anh bước ra. Cô chẳng có ý niệm gì về thứ quyền lực mà cô phủ quanh anh, chính vì thế anh đã làm mọi thứ để có thể tránh xa cô ra.
Vì cô quá ngây thơ nên cô không thể biết sự đụng chạm của cô tác động tới anh đến mức nào. Nhưng sau khi họ kết hôn, anh sẽ giành thời gian chỉ cho cô rằng cô có thể khiến cho anh phát cuồng lên.
Anh bắt kịp cô khi cô đang mở cửa chuồng của Rogue. Anh vòng đến bên cạnh cô và đẩy cửa đóng cái sầm, sau đó ra lệnh cho đám cận vệ rời đi. Không một lời thắc mắc, họ tản ra ngòai chuồng ngựa và đứng chờ.
Colm không hề dịu dàng khi anh bắt cô xoay người lại đối diện với anh. Mắt cô ngập nước.
“Em sẽ không rời đi,” anh bảo cô.
“Theo ý anh thôi.”
“Không, em sẽ không rời khỏi anh.”
“Nhưng Colm..”
“Em sẽ không rời khỏi anh.” Giọng nói của anh rung lên đầy biểu cảm.
Tay cô đẩy vào ngực anh, nhưng không tài nào làm anh nhúc nhích lấy một phân. “Em không thể ở đây,” cô òa khóc. “Em không thể. Em sẽ không thể dừng đuổi theo anh, hôn anh và gây sự chú ý với anh được. Em biết anh nghĩ anh có thể tránh xa em, nhưng anh không thể, Colm. Em sẽ dai dẳng cho đến khi có được thứ mà em muốn. “ Cô thở ra và thì thào. “Và em muốn anh.”
Chẳng có chút khoảng không nào để anh thừa nhận hay chối bỏ. Cô ngước lên nhìn vào anh. Anh hoàn toàn đứng chết sững. Cô thậm chí không dám chắc anh còn thở nữa hay không. Cô biết mình đã làm anh choáng váng vì thổ lộ tâm tình với anh. Dường như chẳng thích hợp đối với một tiểu thư khi bộc lộ tình cảm nồng nàn của mình, nhưng rút lại lời nói thì quá muộn màng, mà Gabrielle dù sao đi nữa cũng chẳng muốn.
“Anh nói anh không thể cưới em, và em sẽ chấp thuận quyết định của anh,” cô lên tiếng. “Nhưng nếu ở lại, sẽ chẳng quan trọng nếu chúng ta kết hôn hay không. Em sẽ vẫn theo đuổi anh, và rốt cuộc là em sẽ đánh đổ anh. Anh không thể rũ bỏ em được.”
Anh vuốt ve một bên mặt cô bằng mu bàn tay của mình khi anh vận lộn để tìm từ ngữ nói với cô. “Có nhiều lần anh không biết nghĩ gì về em. Em luôn làm anh kinh ngạc. Em đã cứu mạng em trai anh, và không hề yêu cầu đền đáp gì. Anh đề nghị cưới em, và em lo rằng anh sẽ phá hủy cuộc đời anh. Em đã bị kéo xuống Địa ngục, và em chỉ thể hiện lòng tốt của mình. Giờ em nghĩ anh vứt bỏ em, và em lại mở rộng trái tim trước anh. Anh không biết phép màu đến bằng cách nào, nhưng anh không thể hình dung việc sống thiếu em trong cuộc đời mình. Anh muốn em, Gabrielle, và anh sẽ không đợi đến năm tháng mới có em được. Chúng ta sẽ kết hôn ngay bây giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...