Colm thề sẽ tìm ra những tên khốn đó. Anh không quan tâm liệu mất bao nhiêu thời gian – một năm, mười năm hay cả đời – anh sẽ truy đuổi cho đến khi giết đến tận tên cuối cùng trong bọn chúng. Và trước khi chúng từ giã cõi đời này, chúng sẽ phải khai ra tên của kẻ đã ra lệnh cho chúng, vì chắc chắn một cuộc tấn công cố ý bởi đám người lạ mặt đó phải được tính toán kỹ càng và thực hiện bởi một kẻ có chủ đích. Thề có thánh thần linh thiêng, công lý phải được thực thi.
Khi điều đó xảy ra thì lại không mất đến cả đời hoặc thậm chí đến một năm. Chỉ trong vòng có một buổi chiều ngắn ngủi. Và Colm cũng chẳng cần thiết phải truy đuổi chúng. Tự chúng đến với anh.
*****
Sau khi Stephen và Gabrielle tường thuật lại câu chuyện xảy ra ở Finney’s Flat, Liam lồng lộn đi đi lại lại trong phòng.
“Anh đã nghe thấy Stephen nói rồi đấy. Chúng nói ngôn ngữ của chúng ta, nhưng âm điệu thì khác, âm yết hầu…. Chúng chắc phải đến từ vùng đất thấp hoặc từ vùng biên giới. Em nói chúng ta hãy kêu gọi binh lính của mình và các đồng minh, chia ra lùng sục từng inch từ chỗ này đến biên giới cho đến khi nào tìm ra chúng thì tôi. Chôn sống em hả? Chém em làm đôi hả? Bọn khốn khiếp!” Cơn thịnh nộ của Liam và sự nôn nóng trả thù dâng lên trong từng từ ngữ được tuôn ra.
Hai tay khoanh lại, Colm đứng lặng lẽ trước lò sưởi. Anh cho phép cậu em trai của mình cao giọng bùng nổ cho tới khi Liam bắt đầu mô tả cảnh từng kẻ tấn công mình sẽ phải chết như thế nào.
“Gabrielle không cần phải nghe điều đó, Liam.”
“Chúng sẽ trả giá. Em thề trước Chúa, chúng sẽ van xin lòng khoan dung,” Anh thề. Hết hơi với tràng đả kích, Liam ngồi phịch xuống ghế.
“Em biết là chúng ta sẽ tìm ra bọn chúng.” Colm lên tiếng.
“Phải,” Liam đáp lại. “Em biết.”
Cơn nóng giận dần dần nguôi xuống, hai anh em bắt đầu bàn mưu tính kế.
Vì Colm còn bị mắc kẹt với Stephen và Liam, Gabrielle nghĩ có lẽ đây là thời điểm tốt để cô lỉnh đi. Hai lần cô xoay xở tìm cách rời khỏi phòng, cả hai lần Colm đều kéo cô trở lại. Cuối cùng anh đành vòng tay quanh người cô, cho đến khi được phép của anh cô mới được thả ra.
Cha Gelroy tội nghiệp bước vào phòng kiếm bữa ăn trưa của ông và ngay lập tức bị chặn lại. Cuộc chất vấn dài lê thê. Linh mục tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm vì rốt cuộc sự thật cũng được phơi bày, sau đó thì choáng váng cả người khi phát hiện Gabrielle đã lấy đi mạng sống của một kẻ khác.
Gabrielle cảm thấy kiệt quệ, nhưng cô cũng thoải mái vì cuối cùng cũng thổ lộ bí mật giữ kín trong lòng. Cô ngả người tựa vào anh và thư giãn. Gánh nặng khủng khiếp đã được nhấc ra khỏi vai cô và trao cho anh. Cô không hề hồ nghi việc anh sẽ tìm thấy những kẻ đã đánh Liam và lấy làm biết ơn anh đã ngăn em trai mình khỏi mô tả cách thức giết chết bọn chúng ghê gớm đến thế nào.
Khi Colm cho phép Stephen quay lại bãi tập và Cha Gelroy được vào bếp tìm thức ăn, Gabrielle cuối cùng cũng ở một mình với anh, nhưng không lâu.
Anh thả cô ra. “ Gabrielle …” anh bắt đầu.
Maurna lập tức chặn ngang. “Làm phiền anh, Lãnh chúa, nhưng họ đang ở đây. Nếu anh không có thì giờ, tôi sẽ để chúng đứng trong góc phòng cho tới khi anh trừng phạt chúng.”
Theo bước Maurna là một người hầu khác. “Dây tời bị đứt nên không đưa đá tảng lên được. Ngài ra xem qua một chút được không ạ?”
Colm gật đầu. “Một phút nữa thôi, Emmett.”
Đáng ra Gabrielle đã rời khỏi đó, nhưng cô ngồi yên vị và quan sát khi Maurna nửa kéo, nửa đẩy hai tên nhóc con vào phòng. Chúng cúi gằm mặt xuống. Colm cho Maurna đi và yêu cầu bọn nhóc khai báo việc chúng đã làm.
Anh cao to lừng lững áp đảo chúng, Gabrielle chỉ mải hình dung chúng nghĩ gì khi ngước mắt lên nhìn vào một gã khổng lồ như thế. Chẳng tên nhóc nào tỏ ra sợ hãi lúc tranh nhau kể tội át lời kẻ kia.
Colm giơ tay lên. “Từng người một thôi. Ethan, cháu trước, còn Tom, cháu sẽ ngừng ngay cái việc nhìn chằm chằm vào Lady Gabrielle đi và chú ý vào ta.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng có phải cô ấy là bạn gái của ngài không ạ?” Tom hỏi.
“Phải, giờ thì im lặng trong khi ta nghe Ethan trình bày.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng ngài sẽ cưới cô ấy chứ ạ.?” Ethan hỏi.
Colm thể hiện lòng kiên nhẫn vượt bậc. Nét mặt của anh nghiêm nghị, nhưng đám nhóc lại cảm thấy thoải mái trước anh hoặc chúng lẽ ra sẽ không đặt nhiều câu hỏi đến thế.
Gabrielle nghĩ chúng là đám nhóc đáng yêu nhất trần đời. Hai đứa không quá 5 tuổi, mặc dù không giống nhau nhưng rõ ràng là anh em sinh đôi. Cả hai đều có tàn nhang và đôi mắt lớn màu nâu thẫm ánh lên vẻ tinh quái.
Ba lần Colm phải nhắc chúng lý do chúng có mặt ở đây, và rốt cục thì Ethan cũng kể được câu chuyện của nó.
“Nhìn này, Lãnh chúa, việc chúng cháu đã làm là…” cậu bé bắt đầu.
Gabrielle chỉ hiểu được vài từ. Tom cứ liên tục cắt ngang và chỉnh lại, câu chuyện trở nênlộn xộn đến mức lúc kết thúc, cô chẳng mảy may hình dung ra chúng đã phạm phải tội gì.
Tom, lớn hơn Ethan một chút, cảm thấy đến lựơt cậu. Lời giải thích của cậu cũng thật lộn xộn.
Bọn nhóc không lúc nào yên, động đậy hết bên này đến bên kia, huých cùi chỏ nhau và lén lút liếc trộm cô.
Hình như Colm hiểu được chúng nói gì. “Các cháu sẽ không vào bếp trừ khi được gọi vào.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng có thể vào không khi bọn cháu muốn chơi với con mèo?’
“Không được.”
“Vâng, thưa Lãnh chúa,” Ethan nói. “Nhưng thỉnh thoảng bọn cháu được phép nhìn vào chứ?”
“Hai đứa có thể vào bếp khi nào Willa cho phép. Hiểu chưa?”
“Vâng, thưa Lãnh chúa.” Tom lên tiếng. “Nhưng chúng cháu có thể…”
“Không. Giờ thì đi tới chỗ Willa và xin lỗi cô ấy đi.”
Bọn nhóc gật đầu như bổ củi. “Vâng, thưa lãnh chúa.” Cả hai hoàn toàn nhất trí.
“Và sau đó hay tới chỗ dì các cháu và xin lỗi cô ấy”
“Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng chúng cháu không đánh đổ bột của cô ấy.”
“Hai đứa sẽ xin lỗi vì đã bày trò ma mãnh.”
“Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng chúng cháu có thể…”
“Đủ rồi, Tom.” Giọng anh rõ ràng là đanh lại, và anh nhận được ngay phản ứng mà anh muốn. Đôi mắt chúng mở to, chúng lại gật đầu. Liam ho khùng khục để che đi tiếng cười của mình.
Colm nói tiếp. “Ta không muốn nghe bất kì lời tranh cãi nào nữa. Ta sẽ quyết định hình phạt dành cho hai đứa. Ngày mai trở lại đây, và ta sẽ bảo hai đứa phải làm gì.”
Bọn nhóc chạy thẳng vào bếp và sau đó làm một vòng quanh bàn, nơi Liam đang ngồi.
“Liam, giờ chú khỏe chưa ạ?” Ethan hỏi thăm.
“Ta khỏe hơn rồi.”
“Cho cháu nhìn lưng chú được không?” Tom hỏi. “Chú bị thương ở đâu vậy?”
“Không, cháu không thể.”
“Vâng, chú Liam, nhưng bọn cháu có thể nhìn…”
Liam mỉm cười với bọn nhóc và xoa đầu chúng. “Hôm nay các cháu đã làm một việc rất tốt.”
Bọn nhóc cười toe toét trước lời khen ngợi không mong đợi.
“Chúng cháu ạ?” Ethan ngạc nhiên,
“PHải,” Liam đáp.
“Chúng cháu đã làm gì ạ?” Tom thắc mắc.
“Các cháu đã cho ta biết trên đời này vẫn còn tồn tại sự ngây thơ,” Liam giải thích. “Giờ thì đi đi trước khi lãnh chúa nghĩ ra hình phạt cho các cháu.” Ngay khi bọn nhóc chạy khuất, anh lên tiếng. “Chúng làm tôi bớt ưu phiền.”
“Hình như chúng chả ăn năn hối lỗi gì.” Gabrielle nhận xét.
“Đó là do chúng không,” Colm trả lời.
“Anh sẽ phạt chúng thế nào?” Liam hỏi.
“Tôi hoan nghênh lời gợi ý. Từ trước tới giờ chúng đã bị trục xuất khỏi chuồng ngựa, bãi tập, trên đồi, kho vũ khí và giờ là khỏi bếp ăn.”
“Cha chúng đâu?” Gabrielle thắc mắc.
“Đi xa rồi.”
Cô đóan thế nghĩa là người đàn ông kia đã chết và không hỏi thêm gì nữa.
“Xin ngài tha lỗi, Lãnh chúa, nhưng còn cái tời…” Emmett, người đang đợi hết sức kiên nhẫn ở góc phòng, lên tiếng.
“Ta tới ngay,” Colm trả lời.
Liam buộc mình rời khỏi ghế và bước đến chỗ Gabrielle. Colm đang bước lên cầu thang, liền đứng khựng lại khi Liam kéo Gabrielle vào vòng tay mình và ôm chặt lấy cô.
Gabrielle giật mình đến nỗi đứng chết sững một lúc.
“Em nghĩ mình đang làm gì vậy?” Colm chất vấn.
“Thể hiện cho Lady Gabrielle thấy sự cảm kích của em.”
Trong lòng Colm đột ngột dâng lên một cảm giác chiếm hữu. KHông kẻ nào có quyền chạm vào những thứ thuộc về anh, thậm chí cả cậu em trai anh cũng không nốt.
“Bỏ cô ấy ra.”
Liam lờ đi. Anh hôn lên trán Gabrielle, nghiêng người nói thầm vào tai cô. ‘Cám ơn.’
Ngay khi Colm sắp sửa kéo giật Liam ra khỏi Gabrielle, em trai anh buông tay và bước ra khỏi phòng.
Lúc đầu, Gabrielle hết sức sững sờ trước cử chỉ đột ngột của Liam, nhưng khi anh đi khỏi, cô nhận ra việc thể hiện lòng biết ơn của anh thật sự là một hành động ngọt ngào và ý nghĩa. Anh đã khá là dịu dàng lúc kéo cô lại gần mình.
Colm còn khuya mới dịu dàng khi anh chụp lấy cô và ôm chặt cô vào lòng. Anh định nói gì đó, rồi lại đổi ý và quay sang hôn cô. Miệng anh chiếm giữ tuyệt đối miệng cô trong một cái hôn làm tan chảy cả sự kháng cự mà đáng lẽ cô phải tỏ ra.
Mỗi nụ hôn đều tuyệt hơn cả nụ hôn trước đó, nhưng dư âm của nó thì như nhau cả thôi. Colm bước đi không một cái liếc mắt, bỏ mặc cô đứng mê mụ cả người. Gabrielle nhìn chằm chằm đằng sau anh khi anh biến mất khỏi tầm mắt. Cô không nghĩ mình có bao giờ hiểu được anh.
Với gánh nặng được nhấc khỏi hai vai, và thời gian buổi chiều còn lại, cô quyết định đi hít thở không khí trong lành và ra chuồng ngựa chăm sóc cho Rogue. Sau đó cô tìm Faust và Lucien. Cô thấy họ đang ngồi trên một cái gò, loay hoay với đống mũi tên. Licien đang sử dụng một miếng giẻ để thấm dầu lau mũi tên trong lúc Faust gắn phần đuôi của mũi tên. Cô ngồi xuống cạnh Faust và giúp anh vuốt lại những chiếc lông. Hai người đàn ông trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của mình, cô lắng nghe khi Faust bảo Lucien rằng Colm giờ đã biết họ có mắt ở Finney’s Flat. Sau một giờ đồng hồ dễ chịu, Gabrielle hỏi hai cận vệ xem liệu họ có cùng cưỡi ngựa ra ngoài thành với cô không. Lucien muốn tiếp tục làm việc, do đó Faust thắng yên cương hai con ngựa.
Gabrielle biết Rogue rất háo hức được chạy. Ngay khi họ vượt qua bức tường thành, cô rẽ sang phía bắc, hướng dẫn con ngựa phi lên đỉnh ngọn đồi đầu tiên, sau đó cô kìm nó lại để chạy song song với Faust.
“Chúng ta nên quay lại chưa?” Sau vài phút Faust hỏi. “Đòan người chở đồ cho cô lẽ ra phải đến đây rồi. Tôi không biết liệu cha trưởng có nhớ gửi kèm một bức tượng thánh St.Biel không nữa. Cha Gelroy sẽ muốn đặt trước nhà nguyện.”
“Nhà nguyện giờ vẫn chưa có,” cô trả lời. “Bức tượng có thể ở trong phòng chứa đồ cho đến khi xây xong nhà nguyện.”
“Có lẽ một ngày nào đó cha cô sẽ gửi bức tượng thánh giống như bức đặt ở ngòai sân trước của phòng của mẹ cô đến. Nó là món quà của ông ngọai cô trước khi bà tới St.Biel.” Một ánh nhìn buồn bã thoáng qua trong mắt anh. “Giờ này chắc tuyết đã rơi ngập trên núi ở St.Biel rồi.”
Gabrielle biết người cận vệ này đang hoài niệm quá khứ và có đôi chút nhớ nhà, cô cảm thấy tội lỗi vì đã bắt anh rời xa quê hương mình.
“Anh sẽ trở lại sớm thôi mà,” cô lên tiếng.
Anh mỉm cười. “Stephen cũng nói vậy, nhưng cô phải kết hôn trước khi chúng tôi rời đi…”
“Và anh biết rằng tôi sẽ an toàn.”
“Chúng tôi đã tin rằng lãnh chúa của cô sẽ không để bất kì ai hãm hại đến cô.”
“Rồi anh sẽ lại than vãn về thời tiết lạnh cóng và tuyết rơi sớm thôi.”
Anh gật đầu. “Phải, sớm thôi.”
Họ cưỡi ngựa xuống đồi và tiếp tục đi dọc con đường để ngắm vùng đất Finney’s Flat đang trải rộng ra trước mắt. Gabrielle biết lính gác sẽ không cho phép cô tiến xa hơn. Cô ghìm cương điều chỉnh con ngựa vòng qua một khúc quanh và giật mình. Một đoàn người đang tiến về phía họ. Ba chiếc xe bò chật ních hòm xiểng và các túi lớn nhỏ được dẫn đi bởi nửa tá người cưỡi ngựa chỉ cách cô không quá một khoảng cách hòn đá ném.
“Ôi chúa ơi,” Cô thì thào.
Trước khi Faust kịp hỏi chuyện gì, cô đã giật dây cương quay Rogue lại và thúc con ngựa phi nước đại.
Faust đuổi theo. Khi họ gần về tới nhà, anh gọi cô. “Công nương, chuyện gì vậy?”
“Những kẻ đó.. chúng đang ở đây. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Gọi những người khác đi, nhanh lên, Faust.”
Khi họ tới chuồng ngựa, Gabrielle nhảy xuống và trao dây cương cho cậu bé giúp việc. Nếu như nhanh trí, cô đã phi ngựa phóng thẳng vào sân, thay vào đó cô lại guồng chân chạy. Một lọat thắc mắc nhá lên trong đầu. Cô phải chắc chắn. Có đúng là những kẻ đó không nhỉ? Nếu như là chúng, vậy chúng đang làm gì ở vùng đất của người MacHugh này? Quả thật vô lý.
Gabrielle buộc phải chắc chắn trước khi kết tội họ. Faust không nhận ra vì anh lúc đó đang ở lại trông lũ ngựa trong rừng, còn những người khác đi cùng cô xuống khu đất trống ở Finney’s Flat. Họ đã nhìn thấy một số trong bọn chúng, nhưng không rõ bằng cô. Nếu như cô nghe được chúng trò chuyện, cô mới biết chắc được. Cô sẽ nhận ra giọng của chúng.
Faust gọi những cận vệ còn lại bằng hai tiếng huýt sáo lanh lảnh. Stephen đang hướng dẫn cho các chiến binh MacHugh, vừa mới lắp mũi tên vào cung thì nghe được hiệu lệnh. Không một lời giải thích, anh vứt luôn cung tên xuống và guồng chân chạy.
Christien sắp sửa chỉ cho một người lính cách sử dụng đòn tấn công đối thủ trong trận đấu xáp lá cà. Khi nghe tiếng huýt sáo, anh quăng luôn cậu ta ngã rạp dưới đất và nhảy qua người cậu ta để đến chỗ tiếng động phát ra.
Lucien và Faust có mặt bên Gabrielle đúng lúc Stephen và Chistien tới. Đội cận vệ bao bọc quanh cô, cô liền kể điều mình vừa nhìn thấy.
Stephen đồng ý rằng cô phải biết chắc chắn trước khi báo cho Lãnh chúa.
“Chúng họa có ngốc mới tới đây.” Lucien lên tiếng,
“CHính là đó là điều tôi đang nghĩ đến,” cô nói.
“Nhưng công nương, tại sao chúng lại sợ phải tới đây chứ? Chúng có biết ta đã nhìn thấy chúng đâu.” Christien chỉ ra.
“Có ai trong số các anh nhìn rõ mặt bọn chúng không?” Cô hỏi.
“Tôi thì không. Tôi đã ở lại với lũ ngựa.” Faust đáp.
“Tôi không thấy được hết.” Stephen tiếp lời. “Tôi nhớ mình đi đằng sau cô để tầm ngắm bắn của cô rõ hơn. Vả lại chúng vẫn đội mũ trùm đầu mà.”
“Tôi không biết liệu mình còn nhớ được không nữa.” Lucien thú nhận.
“Công nương đã thấy hết, và cô ấy sẽ nhớ được,” Christien nói. “Hãy tin vào bản thân mình,” anh trấn an Gabrielle.
“Nghe được giọng của bọn chúng, tôi sẽ chắc.”
Tiếng vó ngựa dồn dập trên chiếc cầu bắc qua hào của lâu đài thu hút sự chú ý của họ. Đoàn người đã đến. Lính gác chặn họ lại ngay trước cổng. Chỉ những con ngựa kéo xe mới được phép đi qua, còn các kị sĩ được yêu cầu bỏ ngựa lại và đi bộ hết đọan đường còn lại. Đoàn người đi trước xe và tiến về phía Gabrielle cùng đội cận vệ đang đứng. Họ càng tới gần, trái tim Gabrielle càng đập như điên. Khi họ tới gần tới mức nhìn rõ mặt, nỗi sợ hãi siết chặt lấy cô.
Không ý thức được mình đang bước dần đến kết cục bi thảm, đám đàn ông cười nói rổn rảng. Gabrielle nghe giọng nói của họ, nhưng cô biết chắc : họ chính là những kẻ kia.
Stephen không rời mắt khỏi bọn họ khi anh lên tiếng. “CÔng nương?”
“Giờ thì tôi chắc chắn,” cô thì thào.
Những người cận vệ di chuyển sát vào cô hơn để bảo hộ.
“Faust, đi tìm lãnh chúa đi.”
“Có phải cô ta không?” Một kẻ trong bọn họ lớn tiếng hỏi.
“Họ nói cô ta có mái tóc đen và rất xinh đẹp.” một kẻ trả lời. “Nếu những người kia dịch ra xa một chút, tôi sẽ nhìn rõ hơn”.
“Chúng tôi không thể trao những cái rương này cho tới khi biết chắc chắn là cô ấy.”
Một kẻ hạ giọng thì thào.”Làm nhanh lên. Tôi sẽ không quanh quẩn ở đây để chạm mặt lãnh chúa đâu.”
Colm vẫn còn đang bàn bạc với nhóm thợ xây đá về cái tời đã đứt thì nghe tiếng Faust gọi mình.
Đám khách đã đứng thành một hàng ngay trước chiếc xe ngựa đầu tiên. Kẻ cao nhất bước lên phía trước và trong bầu không khí nghiêm trọng thông báo. “Chúng tôi mang đến hành lý của Lady Gabrielle. Chúng tôi sẽ để lại nếu như các anh đảm bảo đúng là cô ấy.” Hắn chỉ vào Gabrielle.
Chẳng ai trả lời.
Colm bước về phía Gabrielle. “Chuyện gì đây?” Anh hỏi.
Sự gần gũi của anh tiếp thêm cho cô sức mạnh, nhưng bàn tay cô không thể nào ngừng run rẩy khi đưa ra chạm vào cánh tay anh. “Tôi muốn anh gặp những người đã mang đồ đạc của tôi đến.” Cô bước lên một bước, nhưng Stephen ngăn cô lại ở bước tiếp theo. “Tôi là Lady Gabrielle.”
Kẻ phát ngôn liếc mắt đầy lo lắng qua MacHugh khi hắn nói với Gabrielle. “Vậy thì đồ đạc của cô đây.”
“Phải, là chúng.”
“Chúng tôi đã mang tới từ tu viện.”
Gabrielle quay sang Colm. “Những người này sẽ khiến anh quan tâm đấy.”
Colm nhìn vào họ. “Tại sao vậy?’ Anh hỏi.
Xoay lưng về phía những kẻ kia, cô thì thầm. “Chúng thích đào hố.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...