Hai ngày nữa trôi qua mà không hề có cuộc gặp như đã hẹn, Gabrielle vẫn chẳng có dịp nào để nói chuyện riêng với Colm. Mặc cho cô dậy sớm đến thế nào đi chăng nữa, anh vẫn biến mất tăm. Và khi đêm xuống, anh trở về và dùng bữa một mình, sau đó lại mất hút.
Cô đang bắt đầu nghĩ anh chưa bao giờ trèo lên giường để nghỉ ngơi, nhưng anh không giống như thể thiếu ngủ - nếu cô không phán đóan tâm trạng của anh. Trong những dịp chạm trán ngắn ngủi, họ bước qua nhau, anh hoặc lờ phắt cô đi hoặc mở miệng càu nhàu điều gì đó mà cô đã làm không theo ý anh với vẻ không bằng lòng.
Cô đã thuyết phục bản thân rằng anh đang cố tình tránh né cô, nhưng rồi Maurna đã khiến cô thay đổi. Người quản gia này đang trong tâm trạng muốn tán gẫu khi cô lướt qua sảnh vào buổi sáng thứ ba.
“Lãnh chúa không có một phút rảnh rỗi kể từ khi Liam bị bắt đi,” bà lắc đầu. “Anh ấy nói mình sẽ không nghỉ ngơi cho đến lúc tìm ra những kẻ có liên quan. Hàng ngày anh ấy đều đưa người đi tìm kiếm bất cứ ai biết phong phanh điều gì đó.” Maurna đẩy chiếc ghế đẩu sang một bên khi bà tiếp tục.”Và rồi tin tức đến ba ngày trước rằng đám cướp đã ăn cắp gia súc từ thung lũng của Seamus MacAlister, vì thế lãnh chúa cùng quân lính cũng phải ra ngoài tìm kiếm thủ phạm. Cho tới hôm qua vẫn không tìm ra, và nếu các lo lắng đó còn chưa đủ, anh ấy lại trở về tối qua để phát động chiến tranh nổ ra giữa Heckert, thợ rèn và Edwin, đồ tể. Cả hai người này đều kì cục...”
Bà trò chuyện huyên thuyên về vô số vụ việc liên quan đến lãnh chúa, và Gabrielle lắng nghe một cách đầy kiên nhẫn. Cô cảm thấy bớt nhiều căng thẳng khi biết mình không phải là lý do gây ra sự vắng mặt của anh, nhưng cô vẫn lo lắng không biết tìm đâu ra thời gian để nói chuyện với anh. Gabrielle đang trở nên tuyệt vọng rũ bỏ gánh nặng lương tâm của mình.
Cô cảm thấy cô đơn. Không có ai để cô tâm sự hay chia sẻ rắc rối của mình. Hầu hết các đêm, cô dùng bữa cùng Liam, và dành hết thời gian còn lại để chơi trò chơi với nhau. Anh thích Fox and Geese, và sẽ nhanh chóng thắng cuộc. Gabrielle yêu quý có anh làm bầu bạn, nhưng cuộc đối thoại của họ không bao giờ chuyển đến những vấn đề quan trọng. Cô không thể kể cho anh về vai trò của mình trong công cuộc cứu thoát anh khỏi bọn người man rợ kia. Colm là lãnh chúa, người đã thu nhận cô, là người sẽ kết hôn với cô. Cô nên nói cho anh biết đầu tiên về cái tin đáng chú ý ấy mới phải.
Cô không muốn đặt gánh nặng cho cha Gelroy vì những phiền muộn của mình. Dẫu sao chăng nữa, cũng chẳng có gì ông làm được, ngoại trừ lo lắng cho cô. Mấy ngày vừa qua, cô không có nhiều thời giờ bên cạnh linh mục. Đến thời điểm này ông đã được cả thị tộc tin tưởng, ông được mời về nhà họ ăn tối cùng gia đình và ban phúc cho những đứa trẻ. Ông bận luôn chân luôn tay, dường như lúc nào cũng thiếu thốn thời gian.
Cô cũng không thể nào trò chuyện với đội cận vệ của mình. Thật không thích hợp để trút hết gan ruột của mình với họ. Cô sẽ không bao giờ bắt họ gánh hết phiền muộn cho mình.
Cô mòn mỏi trong câm lặng.
Nỗi lo chính của cô dành cho cha mình. Ông có an tòan không? Hay nhà vua đã tống giam ông? Lạy chúa, cô cầu nguyện, hãy che chở cho ông ấy. Nam tước Geoffrey có đủ thời giờ để tập hợp binh lính của mình không, và nếu như có, thì họ sẽ chiến đấu chống lại những vị nam tước hầu cận nhà vua và kẻ thù của họ không? Brodick đã ám chỉ rằng một khi cha cô nghe được Gabrielle vẫn còn ở Highland, ông sẽ vội vã đến chỗ người Buchanan. Nhưng cô không hề nghe thấy tin tức gì từ họ cả. Nếu cha cô đã an toàn, tại sao ông ấy lại không gửi tin đến cho cô?
Gabrielle không thể nào chờ thêm được nữa. Ngày mai cô sẽ đi tới chỗ người Buchanan. Brodick biết cha cô, và có thể anh sẽ cung cấp một vài lời gợi ý để giúp tìm thấy ông.
Cô không lo rằng Colm sẽ từ chối cho phép cô rời khỏi lãnh địa của anh vì cô sẽ không thèm hỏi anh.
Gabrielle rảo bước về bãi tập trong lúc lên kế hoạch của mình. Những tiếng reo hò vọng đến từ ngọn đồi thu hút sự chú ý của cô. Cô ngước lên nhìn đỉnh đồi. Vài người – cả già lẫn trẻ - tụ tập dưới một tán cây nơi cô từng ngồi với Faust, quan sát Colm và những bài tập luyện của binh lính.
Một cô gái chạy đến tham gia với đám bạn dừng lại đủ lâu để nhún gối cúi chào Gabrielle, sau đó lao đi khi người bạn gọi to tên cô. “Liam hôm nay đã quay lại luyện tập rồi,” cô ta thông báo. “Anh ấy cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.”
Và anh ấy cũng trông đẹp hơn bao giờ hết với các cô, Gabrielle nghĩ. Rốt cuộc thì Liam rồi cũng sẽ yên bề gia thất, và chúa phù hộ cho người phụ nữ nào được anh ấy chọn làm vợ. Hầu như chắc chắn cô sẽ nhúng tay vào trò tình quái của anh.
Gabrielle hấp tấp đi xuống đồi. Dạ dày cô sôi lên, nhắc cô nhớ rằng thời điểm này đang là giữa trưa. Maurna lại phục vụ cô món cháo nhão nhẹt ấy vào bữa sáng, và Gabrielle không tài nào bắt mình nuốt trôi được đến miếng thứ hai. Willa đã thúc cô ăn hết bát, tuyên bố rằng món cháo đó sẽ dính chặt vào xương sườn của cô. Lý do Gabrielle muốn chuyện đó xảy đến là ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô nghĩ tưởng đó thật kinh tởm.
Cô gần về tới sân thì một người phụ nữ tiến lại gần từ phía sau và vỗ vào vai cô.
“Lady Gabrielle?”
Gabrielle quay lại. “Vâng?”
Có một thời gian cô sẵn lòng mỉm cười chào đón, nhưng giờ thì không còn nữa. Cô đã học được cách thận trọng và hiện thời gặp bất cứ người lạ nào cô cũng tỏ ra cảnh giác.
“Tôi đã không có dịp gặp cô,” người phụ nữ xinh đẹp cất lời. “Tên tôi là Fiona, tôi đến từ thị tộc Dunbar. Cha tôi là Lãnh chúa Dunbar. Tôi vừa mới kết hôn. Devin, chồng tôi, là một trong những người thân tín nhất của Lãnh chúa MacHugh.”
“Rất hân hạnh được gặp cô.” Gabrielle lịch thiệp nhưng ngập ngừng đáp lại.
Fiona không hề mỉm cười. Cô ta là người phụ nữ nồng nhiệt, với một làn da hồng hào, tàn nhang và đôi mắt màu xanh cỏ mựơt. Mái tóc xoăn dài thành từng lọn màu đỏ, không nghi ngờ gì, là nét đặc biệt nổi bật nhất của cô. KHóe mắt hơi cụp xuống, tạo cho cô một cái nhìn toát ra vẻ buồn bã tràn ngập.
“Đến giờ tôi chắc cô biết chị tôi là ai rồi.”
“Tôi không tin là thế. Cô ấy cũng kết hôn với một người MacHugh à?”
Fiona tỏ vẻ sửng sốt, mặc dù Gabrielle có thể đọc thấu vẻ giả tạo vờ vịt của cô ta. “Cô muốn nói gì với tôi vậy?” Gabrielle hỏi.
“Chị Joan của tôi đã được hứa hôn với Lãnh chúa MacHugh.”
Nếu người phụ nữ này muốn làm Gabrielle choáng váng, thì hẳn cô ta đã đạt được mục đích của mình.
Nhưng Gabrielle nhanh chóng bình tĩnh lại. “Vui lòng gửi cho chị cô những lời chúng mừng của tôi.”
Đôi mắt Fiona mở to. “À… vâng.”
Khi Gabrielle bước đi, Fiana gọi với đằng sau cô. “Cô có thể gặp chị ấy sớm thôi. Joan sẽ ở đây vài ngày.”
Gabrielle vờ như không nghe thấy. Cô gặp Lucien đang chờ mình trong sân và vội vã đến bên anh.
“Công nương, mặt cô ửng đỏ, nhưng hôm nay mặt trời đâu có nóng đến vậy đâu.”
“Gió khiến mặt tôi đỏ,” cô giải thích, ngạc nhiên vì lời nói của mình bình thản đến dường ấy. Trong lòng cô đang sôi lên sùng sục. “Anh có tình cờ biết Lãnh chúa MacHugh ở đâu không?” Tôi muốn giết chết anh ta, cô âm thầm thêm vào.
“Không. Cô có muốn tôi đi tìm anh ấy không?”
Cô lắc đầu. “Không, tôi sẽ để anh ấy sống thêm chút nữa.”
Cô không nhận ra suy nghĩ của mình đã thốt ra thành lời to đến mức Lucien đề nghị cô lặp lại lần nữa.
“Tôi sẽ tìm anh ấy sau vậy.” Cô nói. Rồi tôi sẽ giết chết anh ấy luôn.
“Cô có muốn chiều nay đi cưỡi ngựa không?”
“Không, tôi nghĩ mình sẽ ở nhà và khâu vá cho xong. Chuyện đó để thư giãn và cho tôi việc gì đó hữu ích để làm.”
“Nếu cô không cần tôi, tôi sẽ đi giúp Faust. Anh ấy đang làm các mũi tên và tạo hình giống như của người MacHugh. Tên của họ khỏe hơn và mỏng hơn nhiều, cho phép bắn xa hơn và nhanh hơn. Cô sẽ phải thử một lần cho biết, Công nương. Chắc chắn cô sẽ bị ấn tượng.”
“Có khác nhiều không?”
“Để tôi lấy một cái của mình và một cái của bọn họ cho cô xem.”
Nhanh chóng Lucien đi vào phòng mang ra hai chiếc cung. Anh đặt chúng lên bàn. Gabrielle vừa mới ăn xong một lát bánh mì thô màu nâu phết với mật ong. Cô đẩy cái đĩa gỗ sang một bên và cầm mũi tên của người MacHugh lên để cảm nhận sức nặng của nó.
“Thân mũi tên mỏng hơn, nhưng hình như rất chắc. Phần đuôi này thật lạ.”
Maurna nghe được lời bình luận của cô. Bà vội vã đến bên bàn để dọn dẹp đồ ăn, và ngả về một bên vai Gabrielle nhỏ giọng thì thào. “Với tôi có vẻ là từ một con ngỗng.”
Sự chú ý của họ đổ dồn lên gác, cùng lúc Colm và Liam tiến vào phòng. Gabrielle đặt mũi tên lên bàn và quay sang hai anh em.
“Có tin tốt đây,” Liam lên tiếng. “Quần áo và đồ dùng của cô sẽ sớm được một đoàn người chuyển đến.”
Gabrielle bối rối và đặt thẳng thắc mắc với Colm. “Sao có thể được? Người hầu đã mang đồ đạc của tôi về Wellingshire rồi mà. Làm sao giờ họ lại ở đây?”
“Bọn họ đến từ tu viện,” anh giải thích.
“Có phải cha gửi họ về? Ông có nhắn gì không?” Khuôn mặt cô đầy hưng phấn.
Colm ghét phải làm cô thất vọng. “Không, không có tin gì từ cha cô cả.”
Đôi mắt cô nhanh chóng ngập đầy nước. “Tôi đã mong…”
Liam huých Colm và hất đầu ra hiệu về phía Gabrielle.
“Lại đây, Gabrielle.” Colm yêu cầu.
Cô chớp chớp mắt, lưng thẳng tắp, và bước ngang qua phòng để đối diện với anh. “Vâng?”
“Có thể ngày mai cô sẽ nghe được gì đó từ cha mình,” Liam gợi ý khi Colm đứng lặng phắc.
“Có lẽ vậy,” cô dịu dàng đáp. Và có lẽ mặt trời ngày mai cũng chuyển đen, cô nghĩ bụng.
Colm nâng cằm cô lên. “Brodick và tôi đều đang cố gắng tìm ông ấy. Tôi biết rất khó, nhưng cô phải kiên nhẫn.”
“Ông ấy có thể vẫn còn ở Wellingshire.”
Anh gật đầu. “Tôi đã gửi một người đưa tin đến Anh.”
“Anh đã?”
Cô ngạc nhiên quá mức trước sự sâu sắc của anh, cô không hề biết phải nói gì hay nghĩ gì về anh nữa. Có phải cô đã sai lầm khi xét đoán anh một cách cay nghiệt hay không? Rốt cuộc thì anh cũng không tàn ác đến thế.
Rồi cô nhớ đến Joan.
Khi đôi mắt ngập nước của Gabrielle xếch lên thành một cái cau mày, Colm cảm thấy khó hiểu. Có gì sai chăng? Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được cô. Anh đã cho là cô sẽ vui mừng nghe cái tin anh đang cố gắng tìm cha cô. Phải, cô đáng ra phải lấy làm hài lòng như quỷ ấy. Cô hòan tòan không nên bày tỏ cái thái độ như thể cô muốn siết cổ anh tới chết.
Gabrielle quyết định rằng giờ không phải lúc để trao đổi với anh về Joan. Cô cũng sẽ cần khoảng không riêng tư cho cuộc thảo luận này.
“Colm, anh còn nhớ tôi đã yêu cầu một lúc riêng tư với anh không?”
“Tôi nhớ.”
“Tôi sẽ cần nhiều thời gian hơn nữa.”
Liam gật đầu với Lucien, sau đó bước tới bàn và tự rót cho mình một cốc nước. Anh nhận thấy những mũi tên. “Những thứ này làm gì ở đây vậy?”
Lucien trả lời. “Tôi muốn chỉ ra điểm khác biệt giữa hai loại. Công nương, nếu cô không phiền, giờ tôi sẽ đi giúp Faust.” Người cận vệ của cô cúi chào và rời khỏi phòng.
Colm nhấc cả hai mũi tên lên. “Những cái này của ai?” anh hỏi.
“Dấu hiệu trên phần đuôi mũi tên màu gì?” cô hỏi lại.
Anh xoay mũi tên trên tay để kiểm tra.
Nghĩ rằng anh không hiểu ý mình, cô bước lại gần, đứng sát vào anh và chỉ vào phần màu đánh dấu trên chính giữa phần đuôi. “Vàng nghệ. Thấy không? Vàng nghệ là màu của Lucien.”
“Tại sao anh ấy phải đánh dấu?” Liam thắc mắc.
“Để anh ấy biết là của mình. KHi chúng tôi luyện tập, thỉnh thoảng mũi tên của chúng tôi quá gần nhau trên tấm bia ngắm bắn, cách duy nhất nhận biết người nào bắn gần hồng tâm nhất là qua màu sắc.”
“Cô dùng cung tên?” Colm hỏi.
“Phải. Tôi không thường luyện tập với đội cận vệ, chỉ thi thoảng thôi. Nếu anh cho phép, tôi muốn xuống nhà và tìm đồ khâu vá. Hình như tôi để nó ở đâu rồi ấy.”
Cô đã đi được nửa phòng thì Colm ra lệnh cho cô dừng lại.
“Faust đánh dấu mũi tên của anh ta màu gì?”
“Đỏ.”
“Christien?”
“Xanh lá cây.”
“Còn Stephen?”
“Tím.”
“Còn của cô?” anh hỏi.
“Màu xanh da trời. Tôi đánh dấu mũi tên của tôi màu xanh da trời.”
Colm đứng lặng, mắt chiếu vào cầu thang cả phút sau khi cô rời đi. Thế rồi anh đi về phía lò sưởi bằng đá và nhấc lên một chiếc mũi tên gãy làm đôi mà anh đã kéo ra khỏi xác chết ở Finney’s Flat.
Dấu hiệu trên đó là màu xanh da trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...