CHƯƠNG 82: NĂM XƯA THƯƠNG XÚC.
Harry rời khỏi thế giới này năm thứ ba.
Mùa hè này, biệt thự Prince tổ chức một bữa tiệc long trọng, chúc mừng người thừa kế Severus Prince ra ngoài trở về cũng chính thức lấy thân phận bậc thầy độc dược bước vào vòng luẩn quẩn của giới quý tộc.
Năm trước Severus Prince đã lấy thành tích toàn O tốt nghiệp từ Hogwarts.
Sau Tom Riddle thì đây là học trò thứ hai tốt nghiệp với thành tích toàn O.
Sau nghi tốt nghiệp thì bước lên hành trình mạo hiểm, anh cần phải du lịch một năm khi không có sự giúp đỡ của người nhà và bạn bè, sau khi trở về viết một bài luận văn hay giao tài liệu quý trọng tìm được trong cuộc du lịch cho gia tộc, đây là thử nghiệm của anh.
Mấy ngày trước, vừa tròn một năm từ khi anh rời khỏi gia tộc.
Khi anh trở về mang rất nhiều nguyên liệu độc dược tuyệt đối không hề sinh trưởng ở nước Anh – thậm chí có rất nhiều dược liệu khó có thể tìm được – mà còn mang về một luận văn hoàn mỹ cùng một bình Phúc Lạc Dược cao cấp.
Bằng bình Phúc Lạc Dược này chính thức liệt vào hàng ngũ bậc thầy độc dược, trở thành một vị bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hiệp hội Độc dược.
Serres Prince hết sức hài lòng với biểu hiện của cháu ngoại mình, ông quyết định tổ chức một bữa tiệc cho cháu ngoại.
Cho dù ông biết cháu ngoại ông không thèm để ý bữa tiệc này, thậm chí còn hơi chán ghét, nhưng bữa tiệc này tổ chức biểu lộ gia tộc Prince rất hài lòng với trình độ của người kế thừa máu lai này, cho nên phải tổ chức.
Severus cũng hiểu rõ được đạo lý này, cho nên cũng không nói gì với kiên trì của Serres cả, hơn nữa anh cũng dựa theo phân phó của Serres tham dự bữa tiệc này, cho dù từ đầu tới đuôi anh đều có một biểu tình.
“Sev, chúc mừng cậu.” Lily vui thay cho bạn mình, có lẽ người khác không biết nhưng cô sẽ không quên Sev khi mình gặp hồi bé, hiện giờ bạn tốt có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, Lily vui thay cho anh từ tận đáy lòng.
“Cám ơn.” Severus và cô cùng chạm ly, sau đó khi ngẩng đầu thấy đôi mắt xanh biết của cô, không khỏi hoảng hốt.
Anh đã từng thích Lily, anh biết.
Lily xuất hiện như một tia sáng trong thời thơ ấu đen tối, cô nhiệt tình lại hiền lành, làm anh không nhịn được đuổi theo.
Nhưng bắt đầu từ khi nào thì phần tình cảm đó đã lắng đọng lại, chậm rãi chỉ định nghĩa là tình bạn chứ?
Severus nhịn không được thầm nghĩ.
Anh tin tưởng chính mình không phải là người chỉ cần thân phận thay đổi cũng sẽ thay đổi tình cảm của mình, nhưng thật sự anh không nghĩ ra được lý do gì làm mình dừng việc theo đuổi tia sáng này cả.
Nhưng sự thật lại là thế.
Ngay khi bản thân anh cũng chưa kịp phản ứng thì phần tình cảm này đã lắng đọng lại, rốt cuộc không hề gợn sóng.
Giờ phút này, Lily đã trở thành vợ của người khác – không bao lâu sau khi tốt nghiệp, cái tên nhà Potter kia liền cầu hôn Lily – anh vốn tưởng rằng sau khi mình trở về đối mặt với tình huống này sẽ trở nên đau đớn, nhưng sự thật lại không hề.
Anh chỉ hơi buồn bã, nhưng cũng không đau đớn như trong lòng đã tưởng tượng.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết vì nguyên nhân gì.
“Tình huống Severus thoạt nhìn không thích hợp lắm.” Bên kia, Voldemort đến gần Serres, khẽ hỏi, “Nghe nói gần đây thằng bé qua lại rất thân thiết với một cô gái xinh đẹp.”
“Ừ.” Serres không hề giấu diếm, “Cô gái kia…tính cách vô cùng độc đáo.”
“Hả?” Voldemort nhíu lông mày.
“Rất giống với tính cách của “nhóc ấy”.” Serres nói, “Sau khi Severus trở về, liền thường xuyên sẽ hoảng hốt, mà ngay cả khi đối mặt với cô gái kia cũng sẽ thường xuyên ngây ngẩn.”
“Ông cảm thấy tình huống thế nào?” Voldemort khẽ dò hỏi.
“Tình huống nào?” Serres nở nụ cười, “Tương tự vẻ ngoài với James Potter, cùng đôi mắt của Lily Potter, và… tính cách tương tự với cô gái nhà Mayfers.
Riddle, anh không đoán ra sao, Severus đang theo bản năng phản kháng nước thuốc quên đi, thằng bé đang tìm người có cùng đặc thù với Harry, muốn đánh thức tình cảm của mình.”
“Theo bản năng…” Tom lặp lại khẽ nói những từ này.
“Đúng vậy, theo bản năng, nước thuốc quên đi chỉ lắng đọng lại những ký ức và tình cảm, đều không phải là xóa đi hết những ký ức.
Ký ức bị Severus chôn sâu sai khiến cơ thể thằng bé phản kháng lại nước thuốc quên đi, tôi nghĩ, con đỡ đầu của anh cũng hẳn là như thế.”
Voldemort nhớ lại những hành động kỳ quái của con đỡ đầu nhà mình gần đây, rốt cuộc hiểu rõ.
“Nói cách khác, bọn họ có thể phá tan trói buộc của nước thuốc quên đi, nhớ lại chuyện này?”
“Không phải là “có thể”, mà đây mới là kết cục tất nhiên.” Serres nhìn cháu ngoại mình khẽ nói, “Harry vẫn đánh giá thấp tình cảm này.”
Harry trở lại thế giới này tháng thứ chín.
Đứa nhỏ sinh ra làm trong lòng Harry có một chút an ủi, cậu đặt tên cho đứa nhỏ là Edward Potter, gửi gắm hy vọng đứa bé này có thể bình an và vui vẻ.
Tuy cậu rất muốn để đứa nhỏ họ Prince, nhưng cậu biết rõ như vậy sẽ đưa đến rắc rối nhiều thế nào cho tương lai đứa nhỏ, cho nên cậu đè nén ý tưởng của mình lại.
Đứa nhỏ của Draco sinh sau Edward nửa tháng, đó là một đôi song sinh, anh trai thoạt nhìn mạnh mẽ hơn em trai một ít, chắc là do phần lớn pháp lực bảo vệ của em trai là Harry duy trì mà pháp lực tuần hoàn của Harry rốt cuộc cũng không đồng dạng với Draco.
Sau khi đôi song sinh sinh ra vẫn ở lại biệt thự Potter như cũ, nơi này đến nay chỉ có năm người biết và được cho phép tiến vào.
Ban ngày Harry đi ra ngoài sẽ giao bọn nhỏ cho gia tinh chăm sóc – vợ chồng Malfoy biết được cháu mình sinh ra nhưng bất đắc dĩ còn đang ở trong St Mungo đưa mấy gia tinh tới, tuy rằng nhà Potter đã có gia tinh nhưng bọn họ vẫn cho rằng phái thêm mấy con lại đây giúp đỡ thì tốt hơn.
Quy mô chiến tranh lại mở rộng thêm một bước, Harry biết thời kỳ trước chiến tranh, Gotteral chính là mượn tay Harry xử lý hết những người không đi theo người lãnh tụ mới là anh ta trong đám Tử thần Thực tử, còn lại mới là những người có năng lực và đã được anh ta thuyết phục.
Khi những người đó bị xử lý, chiến tranh cũng bắt đầu mở rộng.
Khiến Harry vui mừng là Edward vô cùng ngoan, cho dù ban ngày không thấy cậu cũng sẽ không khóc không nháo.
Nhưng Harry kiên trì từ sáng tới tối đều phải về nhà xem con mình, hành động này rõ ràng làm Edward ỷ lại.
Cho tới một ngày, vì Harry bị thương mà ở lại biệt thự Zabini phải về nhà chậm thì Edward vừa tiến vào cái ôm quen thuộc khóc mãi không ngừng.
Edward rất ít khi khóc nháo lại khóc không ngừng trong ngực mình, Harry sợ hãi, cậu luống cuống kiểm tra Edward có phải xảy ra chuyện gì hay không, nhưng rõ ràng Edward không sao, khi thằng bé gào khóc được năm phút đồng hồ thì ngủ.
Ngày hôm sau, Harry không có đầu óc nói chuyện này với Hermione, Hermione mỉm cười nói, “Thằng bé đang lo lắng cho cậu đó, Harry.”
“Lo lắng?” Harry chớp chớp mắt.
“Đúng vậy, trẻ con không phải cái gì cũng không biết, mỗi ngày cậu đều về chăm sóc nhìn Edward làm thằng bé có một thói quen, mỗi ngày nhất định phải giờ này cậu ôm bé thì bé mới có thể đi ngủ.
Thật ra khi còn là trẻ con còn được coi là có cảm giác chuẩn hơn chúng ta ấy, nhưng tối hôm qua cậu lại về chậm, không có ba ba ôm, thằng bé không ngủ được, bé còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì đó.” Hermione nói.
“Là vậy…” Hóa ra, Edward đang lo lắng cho mình.
“Harry, tuy rằng nói vậy thật không đúng, nhưng mình phải nói, thói quen đúng giờ về nhà của cậu vẫn nên bỏ thì tốt hơn.
Với tình huống bây giờ, ai cũng không biết khi nào thì buổi tối sẽ bị tấn công bất ngờ, cậu không thể lúc nào cũng từ sáng tới tối đều là giờ này về chơi với Edward được.
Cậu xem Draco kìa, cậu ấy cũng không thể từ sáng tới tối đều tới chỗ Scorpio bọn nhỏ, nhưng hai bé không phải cũng không khóc không nháo sao.” Tuy Draco ở tuyến sau nhưng cậu cũng không hề rảnh rỗi, ngược lại cậu còn bận hơn cả Harry, thời gian cậu có thể gặp con còn ít hơn cả Harry.
“Mình chỉ không yên lòng thằng bé thôi.” Harry gãi gãi đầu mình, cười nói.
Người đã trở thành cha này, lạnh lùng vô cảm trước chiến tranh, thời khắc đấu tranh anh dũng, sau khi cởi bỏ hết thảy vẻ bề ngoài lại vẫn còn có thể duy trì sự đơn thuần ở phương diện đó, nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin.
“Đứa nhỏ sinh ra trong thời chiến đều phải học độc lập từ rất sớm, Harry, cậu phải tin Edward.” Hermione vỗ vỗ bờ vai cậu.
Harry gật gật đầu.
Từ đó về sau, cậu dần dần sửa chữa thời gian mình về biệt thự.
Hai tháng sau, thói quen Edward mỗi đêm phải cậu ôm mới có thể đi vào giấc ngủ dần dần được sửa chữa.
Cho nên đến một ngày, Harry bị thương nặng phải vào trong St Mungo, không thể về nhà đêm đó, thằng bé không khóc nháo.
Nhưng sáng ngày thứ hai sau khi thằng bé tỉnh lại, dường như có tâm linh cảm ứng, trong nháy mắt khi thằng bé mở mắt ra liền kêu một tiếng, “Ba ba”.
Đây là lần đầu tiên Edward sinh ra được gần một năm mở miệng nói chuyện, mà trong lúc nói chính là lúc Harry đang hôn mê trong St Mungo, nếu vẫn chưa tỉnh lại, thật sự không qua được thời khắc nguy hiểm nhất.
Ngay khi Edward mở miệng, Harry vốn còn đang ngủ say trong St Mungo mở bừng mắt.
Nhưng gần trong nháy mắt dường như sức lực chống đỡ cậu mở mắt lại hoàn toàn biến mất, cậu lại nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng khiến Ron luôn trông cậu chú ý tới, dường như cậu vừa khóc vừa cười đi tìm bác sĩ, cũng thông báo người khác.
Nếu Harry tới giữa trưa vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ gặp nguy hiểm mất.
Sau đó Ron hỏi Harry sao lại mở bừng mắt không hề dự đoán thế, Harry nghĩ nghĩ rồi nói, “Dường như mình nghe thấy Edward đang gọi mình.”
Ron cười ha hả, “Làm sao có thể.” Cậu vỗ vỗ vai Harry, ý bảo Harry không cần nghĩ lung tung.
Harry cúi đầu, không nói gì.
Hai ngày sau, vì Harry lo lắng Edward nên thật sự yêu cầu về nhà, Ron không lay chuyển được cậu đành phải đưa cậu về biệt thự Potter.
Sau khi trở lại biệt thự, Edward đã có thể đi từ xa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới hướng Harry, vừa đi vừa kêu “ba ba”.
Ron như bị dọa nhìn hai người một lớn một nhỏ này.
Harry cười ôm lấy Edward, đắc ý nhìn về phía Ron, dường như đang khoe khoang tâm linh tương thông trong tình cảm cha con bọn họ.
“Ôi, được rồi,” Ron nói, “Mình sai rồi còn chưa được hả, được rồi, mình không làm phiền hai người nữa, Harry cậu phải chú ý vết thương của bản thân, mình đi trước đây.”
“Ừ.” Harry mỉm cười gật gật đầu,
Chờ Ron đi rồi, cậu ôm Edward về phòng khách.
Ngoài đôi mắt thì về ngoài Edward kế thừa tất cả của một người cha khác.
Có đôi khi, Harry hiếm khi được hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa không có trận chiến, nhìn gương mặt Edward, cậu có thể lộ ra ý cười khó có được, sau đó thả lỏng chính mình.
Giống như hiện tại vậy…
Dỗ Edward ngủ – gia tinh nói rằng mấy ngày nay cậu không ở nhà, Edward cơ bản ngủ không ngon – rồi, cậu nằm bên cạnh con mình, nhìn gương mặt non nớt, dưới đáy lòng bắt đầu miêu tả gương mặt đã khắc sâu, mang theo nhung nhớ đi vào giấc ngủ.
Sev… Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...