CHƯƠNG 81: ĐỨA NHỎ.
Gần nửa năm sau khi Harry rời khỏi thế giới này, những đề tài liên quan tới cậu trong Hogwarts càng ngày càng ít.
Về việc Harry rời đi, Voldemort đưa ra giải thích Harry vốn tới từ nước ngoài, hiện tại cậu nên trở về quốc gia đó.
Không có người nào cảm thấy không ổn với lời giải thích của Voldemort cả.
Dù sao Harry đúng là đột nhiên xuất hiện ở Hogwarts, trước đó đã có rất nhiều người đoán khi nào thì cậu sẽ đi rồi, chẳng qua lại không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi.
Ngược lại James và Lily còn có Sirius hơi mất mát, ký ức bọn họ đều được sửa chữa nhưng chỉ sửa chữa một phần liên quan tới việc Harry và Severus ở cạnh nhau cộng với xác định quan hệ mà thôi, còn đâu thì giữ lại chuyện họ và Harry là bạn tốt.
Nửa năm này, nhân vật nổi đình nổi đám nhất Hogwarts lại trở thành Severus luôn cúi thấp kia.
Thật ra Severus cũng không làm gì, chỉ là thời gian anh xuất hiện ở thư viện nhiều hơn mà thôi, cộng thêm chú ý vệ sinh – đây là cái nhìn của người khác, Severus cũng không cảm thấy như vậy – thỉnh thoảng cũng sẽ kết bạn với bạn học.
Thay đổi này rất nhỏ bé, thậm chí cũng không được cho là thay đổi, nhưng thay đổi này đối với Severus luôn luôn lạnh lùng, không có bạn, bè hơn nữa rất nhiều người thấy cũng không thể thích chào hỏi anh mà nói, tình huống này hiện tại thật sự là nghiêng trời lệch đất.
Trong lúc nhất thời, cho dù là người Nhà nào cũng chú ý tới Severus hơn cả James và Sirius trước kia.
Thậm chí rất nhiều cô bé Nhà khác đều bắt đầu nhìn anh khe khẽ nói nhỏ.
Không phải là thảo luận hay chán ghét bình thường gì gì đó, mà là đỏ mặt thảo luận kìa.
Severus coi như không thấy với tất cả mọi chuyện.
Thành tích của anh tiến bộ hơn trước rất nhiều, không phải thành tích trước kia của anh không tốt nhưng rõ ràng thành tích trước kia của anh đều thiên hướng về độc dược, những môn khác tuy không thấp hơn tiêu chuẩn gì nhưng lại kém xa thành tích độc dược luôn lấy điểm tối đa.
Nhưng học kỳ này gần đây, từ trong luận văn của anh đó có thể thấy được thành tích anh đang bay cao lên khỏi mặt đất, san bằng thành tích các môn khác với độc dược.
Trước khi năm thứ sáu chấm dứt, luận văn của Severus có liên quan tới Dược giảm đau mượn tay Slughorn phát biểu, tiện đà làm bùng nổ Hiệp hội Độc dược.
Phương thức anh đề xuất thay đổi có thể nói đảo điên thao tác thực hiện trước kia, thậm chí dưới tình huống tiết kiệm nguyên liệu độc dược không những không thay đổi dược tính mà còn tăng lên một bước.
Đối với Hiệp hội Độc dược thì một đứa nhỏ mới mười sáu tuổi vì ứng phó bài tập luận văn cũng không có gì đáng chú ý, nhưng khi đứa bé này đã trở thành người thừa kế gia tộc Prince không chỉ nổi danh ở giới phù thủy nước Anh mà còn hướng ra giới phù thủy toàn cầu, hơn nữa anh còn có một vị giáo sư độc dược có vị trí hết sức quan trọng trong Hiệp hội Độc dược, thậm chí chủ nhiệm Nhà anh còn ở sau lưng giúp đỡ thì bọn họ lại không thể mở một con mắt nhắm một con mắt được.
Vì thế, tầng lớp cao trong Hiệp hội Độc dược tự mình thí nghiệm phương pháp này, cũng cùng so sánh với thao tác phương pháp truyền thống làm Dược giảm đau, kết quả rất rõ ràng, phương pháp của Severus xuất sắc hơn nhiều.
Thay đổi Dược giảm đau, mà còn làm cho hiệu quả Dược giảm đau tăng lên hơn trước cũng không coi là chuyện đáng ngạc nhiên gì, trong hiệp hội độc dược có rất nhiều bậc thầy độc dược chỉ cần dốc lòng một đoạn thời gian cũng có thể tìm được phương pháp, nhưng vấn đề ở chỗ hiện tại người đề xuất phương pháp thay đổi này thậm chí còn là một phù thủy chưa trưởng thành.
Có thể nghĩ, thành tựu của đứa bé này trong lĩnh vực độc dược học sau này sẽ rất cao.
Trong nhất thời, phòng khách gia tộc Prince đông nghịt – bọn họ không thể tới Hogwarts “thăm hỏi” Severus được, cho nên chỉ có thể tới biệt thự Prince nhìn tình huống.
Đáng tiếc gia tộc của Severus chính là một thế gia độc dược nổi danh, nếu không chỉ sợ sẽ rất nhiều người tranh nhau nhận anh làm học trò mất.
Đối với bùng nổ do mình tạo ra, Severus cũng không để ý như vậy, anh vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như trước, nên đi học thì đi học, nên luyện tập thì luyện tập, nên nghiên cứu thì nghiên cứu, nên thi thì thi.
Cuộc sống của anh tuy đơn giản lại bộn bề, mặc dù có lúc anh cũng không biết vì sao mình lại cố chấp với những môn ngoài độc dược như vậy, cho dù không thích cũng muốn tiếp tục nghiên cứu.
Có đôi khi anh muốn buông tha, nhưng khi ăn cơm trong lễ đường, vô ý thấy gương mặt cười rạng rỡ của James Potter xun xoe với Lily thì đột nhiên anh không biết vì sao dừng ăn trưa rồi về ký túc xá nghỉ ngơi suy nghĩ một chút, không thì tới thư viện đọc sách – dường như có một niềm tin nào đó ngay cả anh cũng không biết đang thúc giục bản thân – mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên… chỉ có mạnh mẽ mới có thể…
Mới có thể làm gì chứ?
Severus không biết, anh chỉ theo bản năng mà mạnh hơn, nhưng hoàn toàn anh không từng nghĩ là vì sao.
Có lẽ anh đã từng nghĩ, nhưng anh lại để ý không rõ ràng, cho nên anh cũng sẽ không tiếp tục, cho dù niềm tin đó rất khó hiểu.
Tình huống Severus mê man và kiên trì được nhóm người lớn đặt trong đáy mắt, đều không biết phải làm gì với cố chấp của anh cả.
Bọn họ không ngăn được Severus.
Nếu ngay cả nước thuốc quên đi cũng không ngăn cản được thì bọn họ có thể làm gì chứ?
Harry trở lại thế giới của mình tháng thứ ba, cậu thành công mở ra biệt thự Potter.
Đi cùng có Hermione, Ron, Pansy, Blaise và Draco.
Chỉ có sáu người biết biệt thự Potter lần thứ hai mở ra.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì theo nhóm Tử thần Thực tử bắt đầu hoạt động mạnh mẽ trở lại, các quý tộc cũng càng ngày càng nôn nóng bất an.
Không chỉ biệt thự Malfoy mà ngay khách tới thăm biệt thự Zabini cũng ngày càng nhiều.
Harry vẫn cảm thấy đặt đứa nhỏ ở biệt thự Zabini thì chính mình không yên lòng.
Mà phòng ở trong quảng trường Grimmauld kia không chỉ dùng để làm nơi tập trung thành viên Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng, mà phòng ở đó cũng có rất nhiều nơi có đồ vật pháp thuật hắc ám và hơi thở pháp thuật hắc ám lưu lại.
Harry lo lắng những thứ này đều sẽ có ảnh hưởng với đứa nhỏ, cậu không muốn đặt con ở đó.
Vì thế cậu nghĩ biện pháp mở ra biệt thự Potter, mở ra ngôi nhà chân chính của cậu.
Cậu thử vận may tới nơi biệt thự Potter đã từng đi qua trong thế giới kia thử tìm kiếm địa chỉ trong trí nhớ đó.
Rất may mắn cậu thành công.
Cậu không những tìm được mà còn mở ra biệt thự.
Sau đó cậu chuyển đứa nhỏ tới tầng hàm biệt thự Potter, sắp xếp gia tinh phải luôn luôn chú ý.
Mỗi một ngày, cho dù bận bịu thế nào cậu đều phải trở lại nhà mình, trước khi ngủ nhìn đứa nhỏ được pháp lực bảo vệ một lần.
Ngoài vòng pháp lực tuần hoàn là màu trắng, che đi đứa nhỏ đang khỏe mạnh trưởng thành ở trung tâm.
Harry chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ nhưng chính là như vậy Harry mới có thể bình tĩnh lại, hơi hơi lộ ra ý cười.
Đứa nhỏ của Draco cũng dời tới đây, Harry cho Draco Khóa Cảng có thể trực tiếp tới phòng này.
Mỗi khi Draco tới chỉ có thể vội vàng nhìn đứa nhỏ một lần, tăng thêm pháp lực bảo vệ rồi rời khỏi – vì ổn định giới quý tộc, gần đây cậu thường xuyên thức đêm.
Harry trở lại thế giới này tháng thứ năm, từ một tiếng nổ thật lớn ở Hogsmead thì chiến tranh chính thức khai hỏa.
Khi Harry nhận được tin tức, cậu đang kiểm nghiệm tình huống phối hợp giữa Thần Sáng và thành viên Hội Phượng Hoàng.
Lúc Thần Hộ mệnh của Hermione tiến vào, tất cả mọi người dừng động tác trong tay.
“Hogsmeade xuất hiện tình huống, Harry,” Thần Hộ mệnh màu bạc truyền tới giọng nói của Hermione, “Chiến tranh, bắt đầu.”
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng lên, bọn họ đồng thời tự giác đứng, chờ Harry sắp xếp.
Harry nhìn bọn họ, chợt nở nụ cười thản nhiên.
“Mọi người đang sợ hãi sao?” Cậu hỏi.
Mọi người nhìn nhau, chưa trả lời.
“Mọi người đang sợ hãi thất bại sao?” Harry lại hỏi.
Mọi người vẫn không nói gì.
“Nếu có người sợ hãi thất bại thì ở lại phía sau, tôi sẽ không ép buộc mọi người.” Harry dùng đũa phép nhẹ nhàng gõ bàn tay mình, “Ngay cả Voldemort chúng ta còn thắng, vì sao phải sợ chúng chứ? Đã trải qua một lần chiến tranh rồi, khi đối mặt với chiến tranh lần hai, vì sao mọi người còn sẽ có người sợ hãi lùi bước?”
Không giống với cụ Dumbledore, Harry sẽ không cười nói chuyện phiếm cùng đối phương, trong giọng nói ôn hòa cổ vũ khiến người ta tin tưởng vững chắc năng lực của mình, Harry sẽ dùng phương pháp khích tướng kích thích tiếng lòng của các chiến sĩ, làm cho bọn họ bùng nổ niềm tin sẽ không chịu thua.
Đây là năng lực lãnh đạo mà đặc biệt có ở Harry, không ai có thể thay thế.
Nhóm Tử thần Thực tử không thể tàn sát bừa bãi ở Hogsmead quá lâu, Harry đã dẫn người chạy tới.
Có lẽ Gotteral không dự đoán được động tác của Harry lại nhanh như vậy, nên sắp xếp thời gian cho Tử thần Thực tử lâu hơn một ít.
Cho tới khi thấy Harry đến thì nhóm Tử thần Thực tử này mới nhận thấy không ổn, muốn chạy trốn nhưng không còn kịp nữa.
Nhóm Tử thần Thực tử đến đây tàn sát bừa bãi có ít nhất mười tám người, sau khi đám người Harry đến thì lập tức tám người bị trói lại.
Thậm chí có bốn người trực tiếp bị Harry phóng Lời nguyền Chết chóc, phơi thây bên ngoài – trong lúc chiến tranh, lời nguyền bị cấm cũng biến thành không khí.
Hai năm thời gian không những không giảm đi năng lực của Kẻ Được Chọn mà còn làm thủ đoạn của cậu ngày càng tàn nhẫn.
Hai năm mạo hiểm nói cho Harry, hôm nay chỉ cần cậu nương tay thì sớm hay muộn cậu sẽ phải trả giá rất lớn vì hành động nương tay này.
Nhóm Tử thần Thực tử không hề ham chiến, chớp mắt độn thổ.
Harry ý bảo mọi người không cần đuổi theo, cứ sắp xếp trấn an quần chúng trong Hogsmeade trước đã.
Harry biết, đây là Gotteral chính thức tuyên chiến với giới phù thủy.
Sau Voldemort lại là một trận chiến quy mô lớn thổi quét giới phù thủy nước Anh, không ai có thể tránh được.
Năng lực Gotteral không tính là mạnh, lấy tùy tiện một người trong Hội Phượng Hoàng hay Bộ Thần Sáng cũng có thể bắt anh ta, nhưng anh ta đủ giảo hoạt, đủ thông minh, anh ta phát huy năng lực nhóm Tử thần Thực tử đến cực điểm, khiến cho trận chiến tranh này thậm chí còn khó đánh hơn trận trước.
Đã từng, thời kỳ Voldemort mạnh nhất, nhóm Tử thần Thực tử cũng phát huy năng lực lớn nhất của họ dưới sự hướng dẫn của Voldemort, khi đó Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và Tử thần Thực tử là ác mộng của mọi người trong giới phù thủy.
Nhưng thời gian sau, năng lực của nhóm Tử thần Thực tử hạ thấp, trôi theo lý trí của Voldemort dần dần tiêu tán thì nội bộ Tử thần Thực tử bắt đầu lục đục tan vỡ.
Sau khi Voldemort biến mất, bọn họ càng bảo vệ mình và người thân đều bỏ qua quan hệ với Voldemort.
Chờ khi Voldemort trở lại, rất nhiều Tử thần Thực tử cũng chỉ vì hoảng sợ với thủ đoạn ông ta mà lại đi hôn áo chùng của ông ta.
Nhưng dù sao thì người điên cuồng trung thành với ông ta như Bellatrix cũng không nhiều lắm, hơn nữa Voldemort đã điên rồi, năng lực của nhóm Tử thần Thực tử không phát huy được, khiến gánh nặng của Harry nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng hiện tại Gotteral lại phát huy năng lực nhóm Tử thần Thực tử tới mức lớn nhất, vô thức gia tăng khó khăn cho trận chiến này.
Sau khi khai chiến, hai bên đều gian khổ đánh nhau.
Mệt nhất chính là Harry bị vây trong vị trí lãnh đạo.
Cậu phải cùng Hemrione không ngừng nghiên cứu địa điểm Tử thần Thực tử tấn công tìm kiếm quy luật để phòng chống tấn công lần tiếp theo còn phải bớt thời gian kiểm tra tình huống phối hợp giữa các thành viên Hội Phượng Hoàng và nhóm Thần Sáng nhưng lại muốn bảo đảm cơ thể mình khỏe mạnh, vì ổn định pháp lực bảo vệ con mình và con Draco – vết thương của Lucius và Narcissa còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, hiện nay bọn họ vẫn chưa thể rời khỏi St Mungo.
Tồi tệ nhất chính là, thủ đoạn Tử thần Thực tử ngày càng tàn nhẫn, tình cảnh mỗi lần đánh nhau xong luôn làm sắc mặt Harry khó coi – cậu lại bắt đầu bài xích thực phẩm từ thịt, chỉ có thể ăn một chút rau dưa gì đó.
Nếu cậu muốn đưa thịt lên miệng thì dạ dày cậu sẽ kháng nghị ầm ầm.
Cho dù không ngừng uống Dược dinh dưỡng, sau ba tháng khi chiến tranh bắt đầu, Harry vẫn gầy mất một vòng.
Người vốn đã không nặng gì giờ phút này lại càng làm cho người ta đau lòng.
Rõ ràng là mệt như vậy lại vẫn còn kiên trì đứng ở tuyến đầu chiến tranh, rõ ràng kết thúc chuyện mỗi ngày đều đã là đêm khuya nhưng cho dù khi nào ở đâu cậu đều kiên trì trở lại biệt thự xem con của mình.
Harry trở lại thế giới này tháng thứ tám – chiến tranh bắt đầu tới tháng thứ ba, pháp lực Harry có thể đưa vào cho đứa nhỏ càng ngày càng ít.
Vì dường như mỗi ngày liên tục tấn công hao phí quá nhiều pháp lực của cậu, hơn nữa cậu chỉ hấp thụ được dinh dưỡng có hạn, tốc độ di chuyển pháp lực tuần hoàn của cậu dần dần chậm lại.
Nhưng, làm Harry may mắn chính là, cho dù cậu giảm bớt pháp lực đưa vào thì đứa nhỏ vẫn mạnh mẽ trưởng thành, không hề xuất hiện nguy hiểm nào.
Harry trở lại thế giới này tháng thứ chín, một buổi chiều hoàng hôn nào đó, hiếm khi Tử thần Thực tử không tấn công, Hermione giữ Harry và Draco ở lại biệt thự Zabini ăn cơm, sau mười phút ăn cơm Ron chạy lại đây.
Gia tinh xuất hiện vô cùng đột ngột, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã kích động cúi đầu nói với Harry, “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ muốn ra đời!”
“Rầm!” Harry đứng bật dậy, vận chuyển pháp lực độn thổ.
Bốn người còn lại cũng biến sắc, sau đó cũng độn thổ tới biệt thự Potter.
Khi bọn họ đến thì đứa nhỏ đã có ý đánh vỡ pháp lực bảo vệ chung quanh nó.
Harry không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ống kính pháp lực mạnh mẽ run run, ngón tay nắm chặt khẩn trương.
Thậm chí Hermione thấy khi móng tay đâm vào mu bàn tay cậu, máu tươi chảy ra còn chưa biết gì.
Bên kia, bọn nhỏ Draco lại không phản ứng gì.
Đứa nhỏ lăn lộn trong pháp lực bảo hộ gần một tiếng, cuối cùng, thành công làm nứt ống kính pháp lực.
Harry đón được đứa nhỏ vì mất đi pháp lực bảo vệ mà suýt nữa rơi xuống đất.
Đứa nhỏ khóc nấc lên trong ngực cậu.
Harry ôm lấy con mình, rốt cuộc cũng yên tâm rơi nước mắt.
Cậu phải bảo vệ đứa bé này, cậu phải bảo vệ vật báu Sev cho cậu…
Cậu phải bảo vệ… Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...