CHƯƠNG 70: HIỂU RÕ.
Thời gian giống như liền ngừng lại vào giây phút này, ngoại trừ Thánh Đồ còn đang chiến đấu thì tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào người thanh niên đột nhiên xuất hiện.
Thoạt nhìn cậu cũng không đáng chú ý lắm, vài người lớn xuất sắc đứng trước mặt sân đấu, rất nhiều người thường thường sẽ xem nhẹ người thanh niên này.
Nếu không phải là pháp thuật hắc ám xinh đẹp của cậu, ai có thể tưởng tượng một thanh niên gầy yếu như vậy ra tay cũng tàn nhẫn đến thế đâu chứ?
“Harry.” Voldemort nhận ra người đột nhiên xuất hiện này, pháp lực vốn sắc bén bùng phát, đánh lui toàn bộ sinh vật chung quanh.
Rồi anh nhanh chóng tới trước mặt Harry, nắm chặt tay cậu, “Nơi này quá nguy hiểm, con đã thoát khỏi nơi này nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.”
Đối với một người cha mà nói thì an toàn của con trai mình là quan trọng nhất.
Harry nhìn tay bị Voldemort nắm chặt.
Voldemort đang lo lắng cho mình, đang lo lắng cho an toàn của chính mình.
Cậu hít sâu một hơi, vứt cái cảm xúc không rõ trong đầu mình đi, lắc lắc đầu với Voldemort, “Draco còn ở trong đó.” Cậu vốn tưởng rằng Draco đi theo bên cạnh Voldemort bọn họ, nhưng vừa nãy cậu thấy không đúng, vì cũng không cảm giác được dao động pháp lực của Draco.
“Trước đó Draco nói muốn ra ngoài hít thở không khí, cho đến khi sân Quidditch bị bóng tối bao phủ cũng chưa trở về.”
“Tại quanh đây ông ta bày ra trận pháp, phải phá hủy những trận pháp này.” Sau khi Harry nói xong, mắt nhìn nhóm Thánh Đồ đang chiến đấu kịch liệt với những sinh vật khát máu kia, chợt ra tay.
Pháp thuật sắc bén phạm vi lớn vọt tới đám sinh vật đó, nhanh chóng chặt đứt bốn chân của chúng, cho dù chúng không bị đồng loại ăn thịt cũng sẽ chết vì mất máu.
Tấn công phạm vi lớn là tất cả mọi người đều không ngờ, nhóm Thánh Đồ ngừng lại, nhìn về phía người pháp lực cường đại này.
“Đi tới sau núi hủy diệt trận pháp.” Harry đảo ánh mắt vô cảm qua bọn họ.
Cho dù là Thánh Đồ đã được huấn luyện, khi bị tầm mắt Harry đảo qua thì một phần vẫn không tự chủ được mà run rẩy, thậm chí có vài người muốn hành động như vậy, nhưng may mắn bọn họ còn biết chủ nhân của mình không phải Harry mà là Grindelwlad.
Cho nên bọn họ đồng thời chuyển hướng Grindelwald.
Cho tới khi Grindelwald gật đầu bọn họ mới dám hành động.
Vì vừa độn thổ tới rất có thể đã bị tấn công nên bọn họ lựa chọn đi bộ – có vài người mang theo chổi bay hành động càng nhanh – ven đường phá hủy trận pháp nhỏ hoặc lớn.
Nếu gặp phải sinh vật tấn công thì bọn họ học tập phương pháp của Harry, chặt bỏ bốn chân của chúng, như vậy còn có thể tiết kiệm pháp lực của chính mình.
Cho đến khi nhóm Thánh Đồ biến mất, Harry mới cúi đầu, nhìn người vừa mới ổn định lại sau khi chịu Lời nguyền Hành hạ của cậu.
“Cậu là ai…” Yokivies khàn khàn hỏi.
Lời nguyền Hành hạ cường đại của Harry làm cho ông ta ngay cả nói ra cũng khó khăn, lúc này cổ họng của ông ta đã hoàn toàn tịt lại.
Chưa đến mười phút, người vừa mới còn giương cờ đánh trống trước mặt Grindelwald đã suy yếu tới mức này.
“Đã biết năng lực thế nào thì ông cũng không thể tới tìm tôi tính sổ, đúng không?” Harry hừ nhẹ nói.
“Cậu cho là, bẻ gãy đũa phép của tôi là có thể đánh bại tôi sao, nếu tôi dám gây rắc rối cho Grindelwald, đương nhiên sẽ chừa lại đường lui cho mình.” Khi nói chuyện, một tia sáng phóng ra từ tay ông ta, ở trong không trung tạo ra một đóa hoa màu đỏ ở thể khí.
Mà ngay cả Harry cũng không ngờ, sau khi chịu Lời nguyền Hành hạ của cậu người này vẫn có thể dùng thần chú không tiếng động không đũa phép phóng ra tin tức.
Thảo nào người này lại chắc chắn mình có thể thay thế Grindelwald trở thành ông trùm số một nước Đức.
Harry chậm rãi ngồi xổm xuống, theo động tác của Thánh Đồ cậu đã thấy trận pháp ngăn cách sân bóng của Grindelwald loáng thoáng rồi, mà thoạt nhìn bóng tối bên trong dường như đã dần tan đi.
“Ông rất vui sao? Vì ông cảm thấy chỉ cần cái ông chuẩn bị phía sau đến đây thì ông có thể thấy chúng ta bị đánh bại thế nào sao?” Harry đặt đũa phép của mình ở cổ ông ta.
Youkivies cười khanh khách, chỉ cần viện trợ của ông đến đây, vậy ông tin chắc mình có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn này.
“Đáng tiếc… ông lại không thấy được…” Harry khẽ nói với Yokivies phẩm phán tàn nhẫn nhất.
“Cậu…” Yokivies hoảng sợ mở to hai mắt.
Thậm chí ông ta còn không thể nói gì, vẻ mặt ông ta vĩnh viễn dừng lại đây.
Harry không phải Draco, Draco có lẽ thích chơi chiến thuật tâm lý với kẻ thù, nhưng Harry thì không, phải nói, ngay cả Tam Giác Vàng của Gryffindor năm đó cũng sẽ không.
Năm thứ bảy đó, ra ngoài tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, ăn ngủ ngoài, khi bọn họ gặp kẻ thù thì phương pháp tốt nhất là nhanh chóng kết thúc chiến đấu rời khỏi chiến trường.
Vì bọn họ chỉ có ba người, mà Tử thần Thực tử có thể không ngừng vào đó, thậm chí có vài người vừa thấy cậu đã lập tức thông báo Voldemort rồi nghĩ biện phép kéo chân cậu.
Nếu bọn họ không nhanh chóng kết thúc chiến đấu hoặc chạy trốn thì rất có thể không chạy được, chứ đừng nói tới là có thời gian dư thừa chơi chiến thuật tâm lý với kẻ thù.
Cho nên hình thức Harry chiến đấu rất đơn giản.
Nhanh, chuẩn, ác.
Hành động nhanh chóng, tấn công chuẩn xác, ra tay độc ác.
Đây là Harry ở trạng thái chiến tranh.
Nếu là Draco thì cậu sẽ có xu hướng trói người này lại rồi từ từ nói điều kiện với đối phương, sau đó trong quá trình này thừa dịp đối phương không chú ý bắt gọn một mẻ.
Mà Harry lại là giải quyết từng người.
Harry bỏ ra cái tay Yokivies vẫn luôn chỉ lên, chậm rãi xoay người, hỏi Severus không biết đã xốc lên áo tàng hình khi nào, “Sợ sao?”
Em như vậy, khác biệt với em quá khứ, anh sẽ cảm thấy sợ sao?
Sev…
Severus chậm rãi tới gần cậu.
Đối với cảnh tượng chán ghét trên mặt đất, lúc này không hơn sự đau lòng với người trước mắt.
Anh chậm rãi ôm Harry vào trong ngực mình, thật ra khi Harry trưởng thành so với mười sáu tuổi cũng không cao hơn bao nhiêu, thậm chí còn thấp hơn Severus mười sáu tuổi một chút, cho nên lúc này được Severus ôm vào trong ngực, không hề quái dị chút nào, “Tôi chỉ hận mình không thể giúp em cái gì hết.”
Không có ai từ nhỏ đã bình tĩnh sử dụng pháp thuật hắc ám cả, chứ đừng nói tới là sử dụng Lời nguyền Chết chóc.
Mà Harry của anh, vừa nãy cũng không hề chớp mắt cướp đi sinh mệnh của đối phương.
Chỉ có trải qua quá khứ giống vậy mới có thể như thế chăng?
Harry của anh… rốt cuộc đã phải trải qua những gì?
Severus chưa bao giờ hận chính mình không đủ cường đại như giờ phút này, nếu anh đủ cường đại, anh sẽ không chỉ có thể đứng ở một bên nhìn Harry mà không thể giúp đỡ được gì.
Ánh mắt vốn lạnh nhạt của Severus sau khi nói những lời này trở nên ấm áp, Harry theo thói quen cọ cọ cổ Severus, “Sev, có anh hiểu, là trợ giúp lớn nhất với em.”
Ngay lúc này, hơn một trăm người độn thổ trước Harry bọn họ không xa, khi bọn họ nhìn Yokivies dưới chân Harry thì ánh mắt một đám nhìn Harry trở nên vô cùng ác độc.
Harry rời khỏi cái ôm ấm áp của Severus.
“Sev, bảo vệ tốt chính mình, nếu có người tấn công anh thì không cần mềm lòng.
Nghĩ được pháp thuật hắc ám nào thì dùng cái đó, vào thời điểm này sẽ không quan tâm tới quy định mà Bộ Pháp thuật không cho chúng ta sử dụng pháp thuật vào nghỉ hè nữa.” Harry lại phủ áo tàng hình lên Severus một lần nữa, chính mình đi đến bên Voldemort và Abraxas.
“Hiệu trưởng, thầy chăm sóc ngài Grindelwald là tốt rồi.” Harry nhìn ra, độc ở miệng vết thương Grindelwald đã bắt đầu khuếch tán, lúc này cho dù hiệu trưởng giúp đỡ cũng không yên lòng, cho nên hãy để cụ chăm sóc Grindelwald là tốt rồi.
“Đứa nhỏ, con phải cẩn thận.” Cụ Dumbledore vừa giúp đỡ Grindelwald đã bắt đầu thở hổn hển, vừa nói với Harry.
Harry gật gật đầu, lần thứ hai giơ đũa phép lên.
“Chú Abra, chú phụ trách bên trái, Voldemort, ông phụ trách bên phải.
Cho dù hai người dùng phương pháp gì thì cũng phải ngăn cản những người này ở ngoài năm thước Anh.” Harry nhìn chằm chằm kẻ thù đang cố sức chờ phát động trước mặt, vừa nhanh chóng động não ra lệnh cho hai người phía sau.
Abraxas và Voldemort phức tạp nhìn bóng dáng Harry.
Thân thể gầy yếu như vậy lại dường như đã chống đỡ gần mười vạn người sau sân Quidditch.
Nhưng Harry như vậy lại vô cùng chói mắt, gặp nguy hiểm không hề sợ hãi mà còn có thể lý trí an bài người có thể sử dụng.
Đứa nhỏ làm cho người ta phải đau lòng này, lại xuất sắc khiến người ta phải kiêu ngạo.
“Được.” Mỉm cười hiền hòa, Voldemort nhìn bóng dáng Harry, đáy mắt tràn đầy kiêu ngạo vì Harry.
Bọn họ biết, khi trận chiến hỗn loạn này chấm dứt thì Harry sẽ có sự nổi tiếng không thua gì cụ Dumbledore và Voldemort.
Cho dù Harry cũng không lạ gì cái này.
Ngay khi ba người Harry vừa ngăn cản những người này tới gần vừa nghĩ biện pháp cầm chân bọn họ, nhóm Thánh Đồ đã phá hủy hơn một nửa trận pháp.
Cho dù chỉ phá hủy hơn nửa trận pháp nhưng hiển nhiên pháp thuật hắc ám tăng mạnh dựa vào trận pháp đã mất đi tác dụng, bóng tối bao phủ sân Quiddtich hoàn toàn tản ra, cái chắn sinh ra do pháp thuật hắc ám bị Thánh Đồ hợp lại phá tan.
Sự giam cầm sân Quiddtich hoàn toàn mở ra.
Nhưng trường hợp này lại càng làm cho người ta không dám ghé mắt.
Bóng tối bao phủ khiến cho rất nhiều người hoảng hốt, mọi người điên cuồng ra ngoài sân bóng Quidditch bên cạnh, lại bị sinh vật khát máu do Yokivies thả vào tấn công, trở thành bữa trưa cho chúng.
Người có năng lực hơi mạnh có lẽ có biện pháp tránh được lần này, nhưng rất có thể lại bị những người điên cuồng khác dẫm đạp trên mặt đất.
Có một số người nghĩ tới dùng Lumos, bọn họ an toàn trở lại lều rồi ếm thần chú ngoài lều, lúc này cảm giác bên ngoài “trời đã sáng” mới đi ra, rồi lại bị thịt máu vương đầy trên đất sợ tới mức chui lại vào lều.
Trong sân cũng có một số người chiến đấu với đám sinh vật đó trong bóng tối, bọn họ chống được tới lúc “rạng sáng”, lúc này, càng nhiều người đi ra từ sân đấu, nhưng khi bọn họ thấy cảnh bên ngoài, không thể không nôn ra.
Không phải không đành lòng ghé mắt, nhưng bọn họ vẫn cố chống đi ra ngoài, pháp lực tuần hoàn của bọn họ còn chưa hồi phục nên chỉ có thể đi bộ.
Rất nhiều người giờ phút này cùng chung một suy nghĩ, cho dù đi bộ cũng muốn rời khỏi nơi này…
Khi bọn họ đi vào sân bóng, nhìn thấy tình cảnh Harry ba người đang chiến đấu với hơn một trăm người kia.
Bọn họ thấy Harry giơ đũa phép lên đối đầu với hơn một trăm người, cũng nhìn thấy trong sân vận động đám sinh vật đang gặm “thịt tươi” những quái vật đồng loại bị chém đứt bốn chân bọn họ thấy Harry giơ đũa phép phóng lửa chặn lại những người đối diện – bọn họ nhận ra đó là pháp thuật hắc ám bọn họ thấy hai người giúp đỡ phía sau Harry, tạo bẫy cho người đối diện, gom gọn một lưới.
Vì thế bọn họ đều biết rõ, người giúp bọn họ thoát khỏi cái cảnh khốn đốn này, chính là người đang đưa lưng về phía bọn họ.
Khi Harry trói chặt đám người đối diện, cậu nghe thấy phía sau có tiếng người khóc lên vì vui sướng, nhưng Harry còn chưa kịp làm gì thì gương hai mặt trong túi không gian của cậu rung dữ dội.
Harry vội vàng lấy gương hai mặt ra.
“Draco?” Cậu hơi giật mình nhìn Draco rõ ràng hơi kích động.
“Harry,” Draco vội vàng nói, “Mình đang ở cạnh hồ phía rừng cây nhỏ, Lucius bị thương rồi, cậu có thể tới đây giúp đỡ không?” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...