CHƯƠNG 30: GẶP GỠ Ở HẺM KNOCKTURN.
Xảy ra chuyện như vậy làm Harry vốn muốn tìm Draco tâm sự cũng biến mất không còn một mảnh.
Cậu rất nhanh rời khỏi Hogwarts, độn thổ tới Hẻm Xéo rồi tìm ra một áo chùng đen từ trong túi không gian trùm kín mình, chạy vào hẻm Knocturn.
Muốn tìm nguyên liệu độc dược ở trong hẻm Knockturn rất dễ, tuy rằng trong hẻm Knockturn toàn phù thủy hắc ám luôn thích nói thách giá nhưng Harry giao tiếp cùng bọn họ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cậu cũng thường xuyên theo Draco đến hẻm Knockturn, hành vi của Draco mới làm cậu phải khâm phục kìa, đáng tiếc cậu lại không học được.
Hơn mười phút sau Harry đã tìm được độc dược cậu cần, vì để đảm bảo an toàn cậu còn thử một ít.
Nhưng ngay khi Harry phải rời khỏi thì trong ngã tư hẻm Knockturn chật chội lại xảy ra một vụ đánh nhau.
Một đám phù thủy hắc ám nhìn qua là thường sống trong hẻm Knockturn khiêu khích vài phù thủy hắc ám trùm kín mình giống Harry.
Đây cũng là chuyện thường xảy ra trong hẻm Knockturn, một ít phù thủy hắc ám thường sống trong hẻm Knockturn không có thu nhập thích cướp giật đồ của phù thủy hay những gương mặt mới đến trong hẻm Knockturn, hoặc là chỉ muốn tìm một người quyết đấu.
Harry chờ trò khôi hài trước mặt chấm dứt.
Trò khôi hài trong hẻm Knockturn chưa bao giờ vượt qua được ba phút cả.
Ở trong này, sức mạnh là tất cả, người bị chặn lại nếu biểu hiện ra sức mạnh tuyệt đối thì đối phương sẽ biết đường rút lui, nhưng nếu cảm thấy chính mình không có được sức mạnh như vậy, thế thì phải dựa vào luật lệ của người chặn lại mà làm việc rồi.
Lần này nhóm người chặn lại ít ra cũng tới sáu người, hiếm thấy trong cái cảnh luôn một mình một bóng ở trong hẻm Knockturn.
Nói như vậy vì phù thủy hắc ám ít khi hợp lại thành một nhóm, ba bốn phù thủy hắc ám lập nhóm cũng hiếm thấy rồi, huống như là những sáu bảy người thế này chứ?
Có lẽ lần này phù thủy bị chặn lại quá xui xẻo chăng?
Đây là ý tưởng của nhóm phù thủy hắc ám vây lại xem trong chỗ tối, chỉ có Harry biết rốt cuộc bên nào có lợi bên nào không.
Harry cảm nhận được ba người phù thủy bị chặn lại kia ẩn ẩn có áp suất pháp thuật, áp suất này của ba người hoàn toàn chặn được áp suất của sáu phù thủy hắc ám đó nhiều.
Không ngoài dự đoán của Harry ba phù thủy giơ lên đũa phép, niệm vài thần chú chỉ thấy ngọn lửa màu xanh nháy mắt bùng lên, đốt những người trước mặt họ không còn sót thứ gì – thậm chí bọn họ ngay cả thét chói tai cũng chưa kịp thét ra khỏi miệng, trước khi không kịp phản ứng đã trở thành tro tàn mất rồi!
Đây là sự tình chỉ xảy ra trong vòng ba giây ngắn ngủi nhưng hiệu quả lại làm hẻm Knockturn vốn lạnh lẽo càng âm trầm hơn.
Chỉ vài giây giết người cũng không phải là không thể nhưng chỉ vài giây mà hóa người khác thành tro tàn, thì cho dù là ở trong hẻm Knockturn cũng là hiếm thấy.
Harry trừng lớn mắt, nhìn ba phù thủy hắc ám không coi ai ra gì vượt qua đám tro tàn kia.
Đột nhiên ba người chuyển hướng về phía Harry ở tiệm độc dược, ánh mắt màu lam xám giấu trong mũ trùm đầu lợi hại đối diện với ánh mắt của Harry.
Trong nháy mắt đó sát khí vô hình đánh tới chỗ Harry làm lệ khí vốn yên lặng hai năm trời của Harry lần thứ hai bị đánh thức.
Tay nắm đũa phép nổi gân xanh, ẩn ẩn phóng áp suất pháp thuật ra ngoài, chạm vào áp suất phóng tới từ đối diện.
Chỉ cần đối phương thoáng động thôi thì Harry sẽ ra tay trong nháy mắt.
Ba người đó tuy rằng lợi hại nhưng Harry cũng không phải không là đối thủ của bọn họ, cho dù trước đó vì Draco mà pháp lực của cậu cũng không ở trong trạng thái tốt nhất đi nữa.
Dường như cảm thấy kinh ngạc khi chỉ một mình Harry có thể chống cự lại áp suất pháp thuật của cả ba, ba người hơi gơi giật giật, chậm rãi đi tới hướng Harry bên này.
Con ngươi Harry dần dần biến thành màu xanh lục thẫm, hơn nữa con ngươi có vẻ hơi trống rỗng, đó là biểu hiện Harry đang dùng Bế quan Bí thuật.
Đỉnh đũa phép vốn buông xuống lại nâng lên, chủ tiệm phía sau Harry hiểu được nguyên lý tị nạn, ông ta nhanh chóng ném mấy bình độc dược quý giá của mình vào trong túi không gian, nhanh như chớp không thấy bóng người – về phần cửa hàng gì gì đó thì chỉ cần ông lấy được Galleons từ các quý khách khác thì phí sửa chữa cũng bổ sung được rồi.
Harry chậm rãi điều động pháp lực của mình, chờ đợi.
Nhưng ngay khi ba người đến gần phạm vi tấn công của Harryr thì một trong số đó dừng lại.
Đồng bạn của hắn nhìn hắn, người nọ lắc lắc đầu, nói một câu gì đó sau đó ba người liền rời khỏi nơi này, đi về phía ngược lại.
Harry thu hồi đũa phép, nhìn bóng dáng ba người, nheo mắt lại.
Có lẽ rất nhiều người không biết ba người này nói gì nhưng Harry lại nghe rõ.
Vì muốn cùng giao tiếp với Krum mà cậu đã chuyên đi học tiếng Đức, không ngờ lại có tác dụng ở trong này.
Người nọ nói, “Áp suất pháp thuật của hắn quá mạnh, chúng ta không cần phải rước họa vào thân, đi hoàn thành chuyện chúng ta muốn làm thôi.”
Chuyện bọn họ cần làm…
Nhớ tới hai tượng đá bị phá hủy, nhớ tớ pháp thuật hắc ám cường đại kia của bọn họ, Harry cảm thấy, có lẽ cậu hẳn là nên nói với hiệu trưởng chăng?
Chẳng qua hiện tại cậu không nên lo chuyện này…
Harry ra khỏi hẻm Knockturn, độn thổ trở lại gần Rừng Cấm, sau đó chạy về Phòng Yêu Cầu của trường.
“Hermione!” Vừa chuẩn bị vạc và nguyên liệu vừa kêu to với gương hai mặt.
Cậu biết hôm nay Hermione không bận gì, trong ngày lễ Giáng sinh thì nhân viên Bộ Pháp thuật không cần phải làm việc, Hermione phải đang ở trong biệt thự Zabini hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có được này.
Lại nói tiếp, qua nhiều năm như vậy, có lẽ Hermione trở thành một phu nhân quý tộc đầu tiên làm việc trong Bộ Pháp thuật ý chứ? Rất nhiều cô gái sau khi lấy chồng trở thành phu nhân quý tộc sẽ không lại đi làm việc nữa, nhưng Blaise lại không hề khó chịu gì với hành động của Hermione cả mà hoàn toàn đồng ý.
Hơn nữa mẹ của cậu ấy lại cũng không có gì không hài lòng, chuyện này một năm trước đã bùng nổ giới quý tộc chứ chẳng chơi.
“Harry?” Không ngoài dự đoán của Harry, rất nhanh Hermione xuất hiện trong gương hai mặt, “Làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Harry, Hermione cũng biết Harry sẽ không đơn giản nói chuyện phiếm cùng mình, “Nghỉ lễ vui vẻ nhé.”
“Draco xảy ra chuyện, mình cần phải làm một ít độc dược.” Harry đơn giản giải thích trạng thái của Draco cùng với độc dược mình cần, “Đây là lần đầu tiên mình điều chế, cần cậu phải quan sát mình.”
Nếu ở thế giới của cậu thì loại chuyện này làm sao cũng không tới lượt cậu được, nhưng hiện tại chỉ có cậu mới có thể ra trận.
Cậu đương nhiên biết ai có thể chính xác làm được độc dược khó khăn này với mình, nhưng lại vừa xảy ra chuyện kia, sau khi cậu “chạy trốn”, làm sao cậu lại có thể đi tìm đối phương nhờ giúp đỡ được chứ?
Đương nhiên, cậu biết còn có một người có thể làm được độc dược này nữa – Voldemort, người này khi ở trường thì toàn điểm O, độc dược này không làm khó được ông ta.
Nhưng… đừng mơ Harry sẽ đi xin giúp đỡ, hơn nữa nếu sau đó mà Draco biết độc dược do Voldemort làm, chỉ sợ cũng muốn phun ra ý chứ?
“Vậy cậu từ từ, mình đi tìm sách đã.” Đối với Hermione mà nói, Hemione cũng không giống bậc thầy độc dược, tuy thành tích độc dược của cô rất tốt nhưng đối với một số độc dược ít dùng thì cô lại cần phải có sách để xử lý.
Chờ sau khi Hermione tìm được sách, thì Harry cũng chuẩn bị xong độc dược mình cần.
“Một cái lễ Giáng sinh đang yên đang lành vì sao chúng mình lại phải cùng cậu điều chế độc dược chứ hả?” Blaise theo Hermione vào oán giận nói, “Harry à, không thể không nói, từ sau khi cậu và Draco đi đến cái thế giới kia thì đám người chúng mình không có ai được yên ổn cả.” Người biết chuyện thì không ai không lo lắng hai người này sẽ gặp chuyện cả.
“Hì hì Blaise à, cậu có thể không cần giúp mình điều chế độc dược, mình chỉ cần Hermione thôi.” Harry nói, “Được rồi, hiện tại mình cần im lặng.”
Ngay khi Harry đi tìm nguyên liệu độc dược thì trong khoảng thời gian điều chế này Lucius nhìn Draco đang không ngừng đổ mồ hôi, thở dài thật sâu.
Vì sao một cái lễ Giáng sinh đang yên lành tốt đẹp, anh không xã giao trong tiệc tùng quý tộc mà lại phải ở trong này chăm sóc người hả?
Ở trong lòng Lucius oán giận một hồi, sau đó ngồi ở bên cạnh lấy một quyển sách nhìn qua.
Nếu người trên giường này không có việc gì thì anh vẫn nên tìm cho mình một ít chuyện để làm thôi.
Nhưng cũng không lâu lắm anh bị tiếng rên đứt quãng của Draco làm anh không thể nào đọc sách được nữa.
Làn da bên ngoài của Draco sưng đỏ vẫn không biến mất, mà vẫn tiếp tục sưng lên, rất khó tưởng tượng làn da tái nhợt thường ngày lại có thể đỏ được như vậy.
Cái trán của Draco cũng đang đổ mồ hôi, theo bản năng Lucius muốn dùng thần chú khô ráo nhưng nghĩ đến lời nói của Harry liền buông tha cái ý tưởng này.
Anh tìm ra độc dược mà Harry giao cho mình trước khi đi, thật cẩn thận mở miệng Draco, từng chút cho cậu uống.
Độc dược thoạt nhìn rất hiệu quả, chỉ gần trong chốc lát mồ hôi trên đầu Draco liền dần dần biến mất.
Lucius nghĩ nghĩ đặt tay lên trán Draco muốn xem cậu không phát sốt.
nhưng khi anh vừa mới đặt lên thì Draco liền phát ra một tiếng khóc nhẹ, Lucius rút tay mình lại.
Anh cho rằng vì anh đụng tới trán làm làn da Draco đau đớn nhưng ngay sau đó anh biết là không phải.
Draco thoạt nhìn như đang mơ ác mộng.
Cậu nhắm chặt mắt lại, nhíu chặt mày lại, dường như đang lẩm bẩm gì đó, nửa ngày sau thì câu mơ hồ kia mới dần dần trở nên rõ ràng, “Con không làm được…” Draco đau đớn nói, “Ba à… lo liệu như vậy… con không làm được…”
Cậu thoạt nhìn rất đau khổ.
Lucius nhìn Draco suy đoán.
Không chỉ có đau đớn trên cơ thể mà dường như cũng cảm thấy đau đớn khi mình phải làm một chuyện gì đó.
Thật làm cho người ta khó có thể tin được, một người thường ngày luôn thành thạo làm việc lại có thể có chuyện mình không làm được.
Lucius nghe Draco nói nhảm, hơi ngạc nhiên,.
“Con không làm được…” Phần nhiều Draco lặp lại mất câu đó, dường như cậu đang lắng đọng lại cố trải qua cơn mơ nhưng không thoát khỏi được.
Nếu Harry ở trong này cậu chắc chắn biết Draco mơ thấy cái gì.
Draco mơ thấy mình đang ở năm thứ sáu, vì không làm được nhiệm vụ Voldemort giao cho mà gần như phá hỏng chính mình.
Con người khi yếu ớt thường thường sẽ bị cái hồi ức trải qua đau đớn nhất ăn mòn, Draco giờ đây chính là như thế.
Lucius không biết phải nên làm gì để Draco tỉnh táo lại, anh chỉ có thể nhìn Draco giãy dụa trong mơ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Draco yếu ớt đến thế.
Lúc Harry cầm độc dược tiến vào Lucius mới giật mình giờ đã là chiều tối.
“Cám ơn anh,” Harry nhìn Draco không tiếp tục đổ mồ hôi nữa, cười nói lời cảm ơn với Lucius.
Sau đó Harry thật cẩn thận nâng Draco dậy, một tay cầm chai độc dược nhưng đầu Draco vẫn cúi xuống, căn bản Harry không cho cậu uống được độc dược.
Lucius thở dài, bước lên giúp nâng đầu Draco tiện cho Harry cho cậu uống độc dược.
Sau khi tới gần Harry thì bị mùi vị tỏa ra từ trong chai làm ghê tởm, Lucius nhíu mày.
Harry rót độc dược vào trong miệng Draco, Draco rất thuận lợi nuốt xuống.
Loại độc dược mùi vị này cũng không uống ngon lành gì cho cam? Nhưng người này lại nuốt xuống…
Không biết khi cậu ta tỉnh lại có thể uống được cái độc dược này không, Lucius nghĩ.
“Cậu ấy còn cần có Dược giảm tuổi nữa.” Harry lau mồ hôi, “Nếu không thì rắc rối rồi.” Cậu rất may mắn mình không làm nổ vạc.
“Các cậu rốt cuộc là ai?” Lucius hỏi, thấy bộ dáng lúc này của Draco, tuyệt đối anh không thể nào tiếp tục tin tưởng hai người này chỉ là học trò đơn thuần được nữa.
“Ài, chuyện của chúng tôi cần phải giữ bí mật.
Nếu Draco tự mình muốn nói cho anh thì tôi không để ý, nhưng…” Có lẽ cậu cần phải ếm cho Lucius một thần chú Obliviate sao?
“Không cần, tự tôi sẽ điều tra ra.” Lucius lạnh lùng nói.
“Ơ ừm…” Harry gãi gãi đầu, “Được rồi, vậy thì phải phiền anh chăm sóc Draco đêm nay rồi.”
Lucius trừng to mắt, “Đêm nay?”
“Cậu ấy còn cần uống thêm một ít độc dược nữa,” Harry lấy ra một độc dược khác mình làm, “Mới có thể sống qua được đêm nay.”
“Vậy còn cậu? Cậu không phải là bạn của cậu ta sao?” Lucius chỉ trích Harry không đủ quan tâm tới bạn bè của mình.
“Tôi cần phải giúp Draco điều chế Dược giảm tuổi,” Độc dược nào bọn họ cũng chuẩn bị chỉ thiếu mỗi Dược giảm tuổi thì lại không, “Cho nên phải làm phiền anh.”
Lucius chỉ có thể nhìn Harry biến mất tại cửa, quay đầu lại, tức giận nhìn Draco, người này đã hủy đi lễ Giáng sinh của anh! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...