CHƯƠNG 12: DỊU ĐI.
“Ai có thể nói cho thầy biết chuyện gì đã xảy ra không?” Voldemort chậm rãi đi về phía bọn họ, khi tầm mắt đảo qua Harry toàn thân ướt đẫm thì ánh đỏ trong mắt càng sâu, “Thầy nghĩ trò Potter sẽ không thích cái hồ này mà muốn tiếp xúc thân mật với nó đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là không, thưa giáo sư.” Harry bĩu môi, “Chỉ là một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn thôi.” Cậu vừa nói vừa ếm cho mình một thần chú khô ráo, thần chú không tiếng động cực kỳ nhuần nhuyễn làm Severus nheo mắt lại.
“Cái gì là sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn thôi hả.” Bên cạnh Lily cau mày nói.
Giọng của cô lớn hơn Harry, tất cả mọi người đều có thể nghe được sự khó chịu của cô, “Nếu không phải James đẩy cậu ngã xuống thì cậu có thể rơi vào chắc?” Bọn họ còn một khoảng nữa mới tới ven hồ, chỉ lui vài bước cũng không thể nào có khả năng tõm vào trong hồ được, nếu không phải James Potter quá bốc đồng thì Harry cũng không ngã xuống.
“Đó là vì cậu ta định ếm thần chú ác ý lên người cậu.” James ở bên cạnh nói.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy Harry ếm thần chú ác ý lên người tôi hả?” Lily không thể tin nhìn anh, “Vậy khi cậu giơ đũa phép chỉ vào tôi sao không tự đá mình vào trong hồ đi hả?”
“Trò Evans.” Nhìn Lily càng ngày càng xúc động, Voldemort không thể không lên tiếng ngăn cản, “Có lẽ trò sẽ nguyện ý bình tĩnh lại để có thể giải thích cho thầy tất cả về chuyện này.”
“Ơ, dạ, thưa giáo sư.” Lily hít sâu vài cái muốn bình tĩnh lại, cô không hề để ý việc tố giác hành động ác liệt của học trò Gryffindor với chủ nhiệm Nhà Slytherin chút nào hết, nhất là khi đối phương lại là tên chết tiệt luôn gây rắc rối cho bạn của cô – đúng vậy, chỉ chưa đầy một buổi sáng, Lily đã coi Harry trở thành bạn của mình – người như thế phải nên dạy dỗ thật tốt!
“Trò James Potter.” Kiên nhẫn nghe xong từ đầu tới cuối, Voldemort nheo mắt lại, “Có lẽ bình thường trò có hiểu lầm rất lớn với các học trò Nhà Slytherin nên trò vẫn bất hòa với học trò Nhà thầy.
Nhưng thầy không thể không nói, hành động hiện tại của trò làm thầy rất thất vọng.”
“Tom, xảy ra chuyện gì vậy?” Cụ Dumbledore bị Sirius kéo đến hỗ trợ không hiểu thế nào đi tới.
“Cụ Dumbledore,” Voldemort nghiêng người để cụ có thể thấy được Severus đang ôm Harry, “Cụ xem học trò cưng của cụ đã làm chuyện gì.”
“A, Harry, trò làm sao vậy?” Cụ Dumbledore ngạc nhiên nhìn Harry.
Tuy Harry đã ếm thần chú khô ráo nhưng quần áo của cậu vẫn trong trạng thái cứng đơ cùng với mái tóc rối bù đều hiện ra trước đó chắc chắc cậu đã trải qua một khoảng thời gian ngắn không hề thoải mái gì.
“Một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn thôi ạ…” Harry nói giảm nói tránh nhưng Severus luôn im lặng từ nãy giờ cũng đứng cùng một phe với Lily.
Harry còn chưa nói xong thì anh đã hừ lạnh một tiếng, giọng nói quen thuộc làm Harry nhất thời câm như hến.
“Nếu thứ trong đầu của cậu còn chưa bị con mực trong hồ hút đi không sót lại gì thì cậu nên biết hành động đẩy ngã cậu vào trong hồ của tên ngu ngốc này đã được coi là một hành động cực kỳ ác liệt, đó cũng không phải chỉ là “một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn” mà cậu nói qua.
Hay là bản thân cậu thích ở trên mặt đất chờ con mực kéo mình vào nên cậu còn muốn cảm ơn hành động của tên này hả?”
“Tất nhiên là không rồi,” Harry phản bác, “Ai lại có thể thích cái loại động vật trong hồ này chứ.” Chúng nó không hề tốt tí xíu nào hết.
“Vậy thì cậu câm miệng lại ngay.” Snape trừng cậu.
“Severus nói thật sao, James?” Cụ Dumbledore cau mày nhìn về phía James, vẫn đang lộ ra vẻ mặt không phục.
“Tuy rằng thật đáng tiếc nhưng học trò của tôi lại làm ra chuyện này.” Voldemort không phải nhằm vào cụ Dumbledore nhưng anh rất thất vọng về cậu chủ bị người nhà làm hư này.
James Potter bắt nạt bạn học đã không còn là chuyện gì bí mật ở Hogwarts nhưng không phải mỗi một lần cậu ta đều có thể bắt nạt được Severus hơn nữa có đôi khi James Potter còn phải chịu thiệt nên Voldemort mới không đứng ra xử lý chuyện này.
Nhưng hành động hiện tại của James nếu không tốt sẽ dẫn đến tai nạn chết người, loại chuyện “vui đùa” này đã quá trớn rồi.
“Quan trọng nhất là, đã làm sai lại còn không biết đường xin lỗi, hừm, Gryffindor luôn luôn không nghĩ mình làm sai với Slytherin đúng chứ?” Severus ở bên cạnh trào phúng.
“Các cậu…”
“James à, lần này thật sự con không đúng rồi.” Cho dù là cụ Dumbledore cũng không khỏi kéo lại nụ cười thường ngày, “Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường Nhưng James à, hành động nguy hiểm thế này thật sự không nên xuất hiện trong trường học.”
“Hừm,” Cách đó không xa vang lên một giọng nói kiêu ngạo, “Với Gryffindor mà nói, những thứ mà chúng ta nghĩ rằng nguy hiểm thì cũng chẳng qua là một cuộc mạo hiểm tràn đầy kích thích trong mắt bọn họ thôi.
Có lẽ hiện tại cậu ta đang hối hận vừa nãy người tiếp xúc thân mật với sinh vật trong hồ lại là Đầu Sẹo chứ không phải là bản thân cậu ta đó.”
“Á Draco à,” Harry lập tức nhảy dựng lên, “Có thể đừng làm tổn thương mình thế được không vậy?” Harry biết câu trước là chỉ cậu còn câu sau mới chỉ ba và ba đỡ đầu của cậu.
Người này chỉ trong có hai câu mà đã mắng xong toàn bộ nhà cậu rồi.
“Chờ khi nào trong vòng ba ngày hai bữa cậu không phải vào trong bệnh thất thì hãy nói.” Draco chậm rãi đi tới, đưa một bình độc dược tới trước mặt Harry, “Uống hết.” Nước trong hồ Đen rất lạnh, chỉ có một thần chú khô ráo thôi cũng không giảm được cái lạnh này.
“Ầy, cậu nên thử sửa hương vị của nó đi.” Harry cầm độc dược uống một hơi hết rồi vẻ mặt đau khổ nói, khẩu vị độc dược của Draco điều chế dường như cũng giống với độc dược của Snape vậy.
“Sau đó chờ cậu lại không biết tự lượng sức mình rồi toàn thân bị thương đó hả?” Draco khoanh tay trước ngực nhìn Harry.
“…” Harry làm mặt quỷ với Draco, sau đó mới kịp nhận ra nơi này không phải là biệt thự Malfoy, bên cạnh bọn họ không phải chỉ có Hermione và Ron.
Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nhất thời mặt Harry đỏ bừng.
“Ơ…” Harry gãi gãi đầu – James lại nhạy cảm nhận ra động tác này rất giống mình – sau đó nói với cu Dumbledore, “Chuyện này coi như xí xóa đi ạ.”
“Hừ.” Severus và Draco đồng thời hừ lạnh.
Harry đau đầu nhìn hai người.
“Draco à.” Harry kêu tên của Draco.
Người khác không biết nhưng Draco không thể không biết, James Potter và Sirius Black có sự tồn tại như thế nào trong lòng Harry Potter.
Cho dù rất nhiều hành động của James Potter làm Harry rất thất vọng nhưng không có nghĩa Harry lại mong muốn James sẽ bị phạt vì mình.
Nói thế nào nhỉ, tâm tình hiện tại của Harry chính là “Chỉ tôi mới có thể bắt nạt được ba và ba đỡ đầu của tôi, những người khác lăn sang một bên đi”, hơn nữa Harry cũng ôm một phần tò mò, nếu hôm nay James có thể nhớ kỹ ân tình này của Harry thì nhất định bọn họ sẽ có cơ hội làm hòa.
“Hừ.” Draco nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cậu cũng không phải cái tên Gryffindor ngu ngốc này lúc nào cũng mềm lòng, chẳng qua… gia đình Malfoy chẳng phải cũng rất mềm lòng nên mới có thể bình yên tồn tại sau chiến sao, “Mặc kệ cậu.” Do nghe thấy Slytherin và Gryffindor nảy sinh xích mích ở bên hồ, cậu mới nghĩ bản thân tên ngu ngốc kia là vật thể hấp dẫn rắc rối rồi ôm suy nghĩ tới nhìn, không ngờ tên ngu ngốc này lại có thể nảy sinh xung đột với người Gryffindor tòm vào trong hồ.
Hiện tại không có việc gì nữa nên Draco cũng không muốn ở đây chút nào.
Nhìn Draco rời đi, rõ ràng Harry không nhìn tới Voldemort và cả Nagini đang lăn lộn bên chân cậu, “Hiệu trưởng, con không muốn truy cứu chuyện này.”
“Harry, trò là một đứa bé hiền lành tốt bụng,” Cụ Dumbledore vỗ vỗ vai Harry, “Nhưng Tom nói đúng, hôm nay quả thật James làm không đúng nên, tuy rằng thầy không cấm túc trò ấy nhưng thầy sẽ trừ mười điểm Nhà Gryffindor, mà James à, thầy sẽ nói chuyện này cho gia đình trò.”
“Ôi, ba của con sẽ gửi Thư Sấm cho con mất.” James buồn rầu nói.
“Trò nên chịu trách nhiệm về việc mình làm sai.” Cụ Dumbledore kiên định nói, “Được rồi bọn nhỏ, hãy quên đi chuyện không thoải mái vửa rồi, cùng hưởng thụ một buổi chiều tốt đẹp đi thôi.”
Severus lạnh lùng liếc Harry một cái, xoay người rời khỏi hồ.
James băn khoăn nhìn Harry rồi rời đi cùng Sirius, mà Lily thì đuổi theo Severus đi rồi.
“Trò rất coi trọng James.” Khi chỉ còn Voldemort và Harry, Voldemort mới đầy hứng thú mở miệng.
“Trừ ông ra thì ai tôi cũng coi trọng hết.” Harry phòng bị nhìn anh.
“Thầy không biết thầy đã làm gì mà khiến trò phòng bị thầy như vậy.” Voldemort ngây thơ nói.
“Ở thế giới của tôi mọi người đều biết, Harry Potter và Voldemort vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè.” Harry thản nhiên nói.
“Nhưng đây không phải là thế giới của trò.”
[Harry à, cậu tới từ nơi khác hả?] Vẫn ghé vào bên người Harry, Nagini khó hiểu hỏi.
[Câm miệng,] Harry lạnh lùng nói, [Về sau không được nói chuyện với tôi ở trước mặt người khác.]
[Vì sao chứ?] Nagini không hiểu hỏi.
[Không vì sao hết.] Harry nói xong nhìn một người một rắn rồi nhanh chóng rời khỏi.
[Tom à, Harry ghét tôi lắm hả?] Harry đi rồi, Nagini bò lên Voldemort, chán nản hỏi.
[Nagini, Harry không chán ghét mày đâu, chẳng qua nhóc ấy không thích người khác biết nhóc là Xà Khẩu thôi.
Về sau có thể ở lúc không có ai thì mày có thể nói chuyện với nhóc đó.] Anh nắm chắc lỗ hổng trong lời nói của Harry.
[Thật thế hả?] Nagini hỏi.
[Thật sự, hai người có thể trở thành bạn bè.
Nagini đáng yêu như vậy sẽ không ai không thích.] Voldemort không keo kiệt khích lệ sủng vật của mình.
[Ừ, nhất định tôi sẽ cùng Harry trở thành bạn bè.] Nagini thề son sắt nói.
So với bên Nagini thì Harry buồn rầu hơn nhiều.
Vừa vào cửa, Harry liền nhận ra không khí không được ổn.
Trong ký túc xá Snape nhấc vạc của mình, lúc Harry đi vào đầu anh cũng không ngẩng lên.
Nhưng Harry biết không khí lạnh như băng tràn ngập trong phòng đều chỉ vào cậu.
“Ơ, ừm… Severus…” Harry gãi gãi đầu, cậu biết mình nói giúp James, Severus chắc chắn sẽ tức giận.
Thiếu niên đang điều chế độc dược cũng không bố thí một cái liếc mắt nào cho Harry.
“Anh cũng biết, tôi không hề học cùng mọi người từ năm nhất ở Hogwarts này.
Đột nhiên tôi và Draco lại tới đây, tôi cảm thấy mình rất cô đơn.” Harry nửa thật nửa không nói lên tình huống của mình, “Cho nên… Anh cũng thấy đấy, tôi không hợp với học trò Nhà Slytherin, tôi không biết tôi có thể ở đây cho tới năm thứ bảy hay không…”
Snape mạnh mẽ ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua lớp sương mù từ cái vạc bốc ra, Harry không thể nào nhận ra được cảm xúc nào đang ẩn chứa trong đôi mắt đen kia.
“Anh có biết, tôi nghĩ rằng trước đó thì kết bạn với mấy người, tuy rằng quan hệ giữa James bọn họ với anh không tốt tí nào, nhưng… nói thế nào nhỉ… tôi không muốn trở mặt với bọn họ, anh hiểu được ý của tôi chứ?” Harry rõ ràng biểu đạt ý tứ của mình, “Không phải tôi nói anh là một người bạn không tốt, nhưng có lẽ vì tính cách của tôi nên tôi nghĩ… có thêm vài người bạn nữa, cho nên vừa nãy… rất xin lỗi…”
Im lặng một lúc sau, Severus tiếp tục động tác quấy vạc, thật lâu không nói.
Ngay khi Harry thất vọng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, “Tối nay tôi không ra đi ăn cơm chiều.”
Trên mặt, đám mây đen dày đặc bỗng trở nên vô cùng sáng lạn, Harry vui vẻ trở lại, “Được, tôi sẽ mang đồ ăn về cho anh.”
Cậu lại kích động chạy ra ngoài.
Giây tiếp theo cửa phòng ngủ mở ra, Snape tẩy sạch đám độc dược mà từ năm thứ hai không xuất hiện tình huống này, ngồi lên trên giường.
Nhìn tên ngốc kia nói giúp cho đối thủ một mất một còn, nhìn hành động tin tưởng giữa cậu và cái người kêu Draco Malfoy, anh không biết vì sao lòng mình lại căng chặt như vậy.
Nếu cậu muốn làm bạn với James Potter thì vì sao biết mình cùng cậu ta đối nghịch còn đến trêu chọc mình.
Trước khi Harry tiến vào, Snape đã hạ quyết tâm từ nay về sau không để ý đến cậu nữa, nhưng khi Harry nói với anh, “Tôi không biết mình có thể ở trong này đến năm thứ bảy không” thì sự tức giận cũng bị ngạc nhiên che lấp.
Cũng đúng, nếu lý do mà tên nhóc ấy nói là thật… anh còn có thể nói gì nữa chứ?
Từ trong nội tâm anh đã coi Harry thành bạn của mình, anh không muốn… mất đi người bạn này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thái độ của Harry với Nagini không tốt lắm, chủ yếu là vì trước kia Harry qua mắt Nagini nhìn nó đi “ăn” làm cậu khắc sâu ấn tượng, bọn họ sẽ tốt thôi, tin tưởng ta.
Với Tiểu Sev, chỉ cần Harry vui vẻ thì thoáng chịu đựng James cũng không phải không thể.
Hắc hắc, Tiểu Sev đã bất tri bất giác nhân nhượng Tiểu Har rồi nha! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...