Seven

Bốn người cùng nghỉ trưa, chạng vạng sau khi xơi xong bữa tối, Adolf mồm rộng bất ngờ đích thân tới dẫn họ đi, gã thả họ ra ngoài cửa nhà tù rồi mới bí hiểm mà rằng, “May mắn nhá.”

Tất cả kỳ Hunter đều diễn ra vào buổi tối, địa hình đảo Mammon có chút giống với chiếc gậy như ý(1) cổ xưa của Trung Quốc, chân núi Mammon có hình dạng như đầu linh chi(2), bên dưới là một dải rừng hẹp, thấp thoáng vài ngọn đồi và thoai thoải sườn núi. Chân núi um tùm những lùm cây, những cây thân cao cao thì lại mọc đầy những chiếc lá to bản, và dĩ nhiên không thể không kể đến bầy chó săn nhà giam Mammon thả nuôi nữa. Rất nhiều người đều hy vọng thoát khỏi Mammon, nhưng mà ở đêm Hunter, gần như tất cả phạm nhân tận đáy lòng đều bức thiết chỉ mong được trở về.

Đi được vài bước, Jude run giọng lắp bắp, “Seven… Chi bằng chúng ta tìm một chỗ trốn đi.”

Tom tức khắc bật cười, “Được thôi, thế thì mày cứ trốn ở đây luôn đi.”

Mạc Tử Mộc phân tích, “Bọn chúng chọn buổi tối, không chỉ là vì để khiến chúng ta cảm thấy sợ hãi mà còn để chúng có thể sử dụng tia hồng ngoại(3), mấy loại máy móc có gắn tia hồng ngoại theo dõi gì gì đó. Nếu cậu trốn, cũng chỉ có một đường chết mà thôi.”

Tommy và Tom không khỏi tán thưởng nhìn sang cậu, Jude càng lắp bắp hơn, “Vậy… Vậy phải làm gì giờ?”

Đầu Tom căng lên định hình kế hoạch, “Cứ chạy theo Tommy ấy. Ổng đã tham gia đến sáu cuộc Hunter rồi, quen thuộc địa hình nơi này hơn bất cứ ai.”

Tommy cũng không từ chối, “Từ lúc này trở đi, phải chạy liên tục. Nhớ kỹ đây là chạy trốn, chẳng ai lo được cho ai đâu, nếu ai chạy chậm bị bỏ lại sau thì chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo mà thôi.”

Nói xong, ông cùng Tom lao đầu chạy về phía trước, Jude vẫn đang run lẩy bẩy, Mạc Tử Mộc bèn dúi cho nó một món đồ.

Jude xem thử thì là con dao trổ kia, nó lào thào thắc mắc, “Thứ này có thể dùng vào đâu chứ?”

Nói còn chưa xong, Mạc Tử Mộc cũng đã chạy vèo đi, Jude cũng buộc phải đuổi theo cậu.

Bốn người không ngừng di chuyển vị trí, xuyên qua trùng trùng điệp điệp rừng cây. Nằm trong khu vực khí hậu hải dương cận nhiệt đới, lá của những bụi cây rụng đọng đầy dưới đất, cuộn với tảo, tích thành một tầng dày, lại thêm cả lượng mưa dồi dào nữa mà trở thành những đầm lầy lầy lội, một khi sa chân thường phải mất rất lâu thời gian mới rút ra được.

Mây đen dồn ứ trên trời, quả nhiên sau nửa đêm trời bắt đầu lất phất mưa nhỏ.

“Shit!” Tom rủa khẽ, “Mùa đông lúc nào cũng dầm dề mưa, nếu đổi thành mùa xuân thì có phải khá hơn không!”

Bốn người vừa lạnh vừa mệt. Jude nhỏ giọng than, “Tôi… thật sự chịu không nổi nữa, chúng ta nghỉ một lát đi.”

Mạc Tử Mộc lướt đường nhìn sang Tommy, rõ rành rành, dù Tom có vẻ rất ư lanh lợi, song hiển nhiên Tommy mới là tay lão luyện trong cái chốn tù giam Mammon này.

“Không được!” Tommy lạnh lẽo bảo, “Bọn chúng sẽ đuổi kịp chúng ta rất nhanh.”

“Đây là rừng rậm cơ mà, chẳng phải bọn chúng cũng chỉ có thể dùng chân mà đi thôi sao?” Jude cố cãi, “Bọn chúng đâu thể lái xe chớ!”

Cứ liên tục phải nghe nó lải nhà lải nhải, vốn Tom đã rất bực dọc rồi, tới nước này không chịu nổi nữa đẩy mạnh nó, mắng sa sả, “Mẹ kiếp, muốn nghỉ thì mày nghỉ một mình đi.”

Jude bị cậu ta đẩy giật lùi về sau mấy bước, chân giẫm lên chỗ nào đó thì bị mắc kẹt lại, nó chớm cúi đầu nhìn thấy liền thất thanh thét toáng. Mạc Tử Mộc vội cúi xuống nhìn theo, bắt gặp ngay một cái xác kinh dị ẩn trong bụi cỏ, ngực và bụng rỗng toang hoác vẻ như đã bị moi ra hết, chân của Jude vừa vặn đạp trúng khoang bụng mở bành của cái xác, tiếng thét chói tai đầy sợ hãi vang vọng khắp cả khu rừng.

Tom sợ tới mức biến sắc mặt, hốt hoảng kêu lên, “Câm miệng, câm miệng mau!” Cậu ta vừa dứt lời, tiếng súng tức thì rít xé giữa không trung, sắc mặt Tommy đại biến, báo động, “Bọn chúng đuổi tới rồi.”

Mạc Tử Mộc giúp Jude kéo chân nó ra, bốn người không tiếp tục bàn bạc thêm gì nữa, lập tức điên cuồng chạy thẳng phía trước. Tiếng súng sau lưng cứ văng vẳng chớp có chớp không, dường như cách bọn cậu rất xa, lại dường như ở ngay trước mặt.

Mỗi một lần súng rít đều đủ để bốn người đã sức cùng lực kiệt một lần lại một lần bạt mạng chạy như điên.

Đang chạy, đột nhiên Mạc Tử Mộc nghe được ai đó “Ối” một tiếng, cậu ngoái lại, bắt gặp ngay cảnh Jude dường như vô ý trượt vào vũng bùn, ngã nhào trên đất.

“Jude bị ngã!” Mạc Tử Mộc báo với hai người đằng trước.

Tom túm chặt cậu, nhỏ giọng mắng, “Đi mau, cậu không biết Hunter đang ngay phía sau hả?”

“Nếu chúng ta bỏ cậu ta lại, cậu ta nhất định sẽ chết.”

“Cậu có biết con cừu đầu đàn làm thế nào để bảo vệ cả đàn không?” Tom nói, “Bằng cách vứt bỏ con yếu lại, mới có thể bảo vệ tất cả.”

Mạc Tử Mộc lạnh lùng nhìn cậu ta, chỉ nói ngắn gọn, “Tiếc quá, cậu không phải cừu đầu đàn, lời cậu nói không áp dụng được!”

Cậu chạy về phía Jude, Tom tự chửi ‘shit’ một tiếng, vội vàng rời đi cùng Tommy.

Mạc Tử Mộc chạy đến trước mặt Jude, nói vội, “Tôi rút chân ra hộ cậu!”

Jude động đậy thử, rồi khóc sướt mướt, “Chúa ơi, Seven, tôi không cử động được, chân của tôi không động được tí nào hết, tôi chết chắc rồi!” Nói xong thì gào khóc bù lu bù loa.

Thế là Mạc Tử Mộc giơ tay lên giáng cho cậu ta một cái tát, quát dữ dội, “Im ngay cho tôi!”

Mưa đêm sà hạt lên những chiếc lá, phát ra âm thanh lạt xạt lạt xạt nho nhỏ, nghe như tiếng của rất nhiều bước chân đang chậm rãi tiến lại gần. Jude thấy cậu bỗng nhiên trở nên hung dữ như thế, không khỏi sợ run cả người, đành phải ấm ức nức nở.

“Đợi ở đây đi!” Mạc Tử Mộc lạnh lùng bảo, rồi cũng không nhiều lời nữa, rút con dao trổ từ trong túi quần của Jude ra.

Jude sợ hãi mà trợn trừng hai mắt, hối hả van xin, “Đừng… Đừng, đừng bỏ tôi lại mà.”

Mạc Tử Mộc không để ý đến nó nữa mà xoay người chạy biến vào lùm cây.

Jude cứ như một con cừu bị thương đã khuỵu ngã, run rẩy trên mặt đất lạnh tanh. Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân truyền đến, vọng ra tiếng cười cợt, “Ô hô xuất hiện một em cừu con này.”

Nó quay đầu lại nhìn thấy một gã con trai tóc nâu, tai đeo khuyên, mặc đồng phục màu đen đang đi về phía nó từ nơi sâu hun hút rừng rậm, trên vai gã vác một thanh súng ngắm.

Gã thoáng quan sát bốn phía xung quanh, thủng thẳng đến gần Jude, cẩn thận đánh giá, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng đều, “Là người đẹp hẳn hoi à nha, bé con đáng thương bị bỏ rơi lại, không cần phải đau lòng thất vọng làm gì, đám ngu xuẩn kia đều trước sau như một thế đấy. Quả là… không tồi đấy nhỉ, thằng cha Adolf mồm rộng cũng thật biết cách chọn món, vậy để anh đây nếm thử mùi vị của cưng xem sao.”

“Đừng… Không được!” Jude run rẩy lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Gã trai kia để súng sang bên đùi, đưa tay túm tóc Jude, cười quái dị, “Anh đây không thích nghe hai chữ ‘không được’, vậy nên trước tiên phải phạt cưng thôi.”

Gã kéo khóa quần xuống, kế đó nhét cái đó của gã vào miệng Jude, đâm đến chỗ sâu nhất trong cổ họng của nó rồi mới hưng phấn chuyển động ra vào. Hai mắt Jude trắng dã, gần như nghẹt thở.

Gã càng lúc càng ra vào nhanh hơn, miệng thở hổn hển. Ngay lúc gã sắp đạt đến cao trào, thình lình giữa không trung hạ xuống một bóng đen đánh úp về phía gã, gã căn bản không phản ứng kịp, bị xung lực thật lớn kia đánh bay dạt ra đất.

Bóng đen kia nhảy xuống từ một dây cây, nhanh chóng đứng bật dậy, dùng dao kề nơi cổ của gã con trai tóc nâu bị va đến suýt ngất xỉu.

“Thằng bốn mắt…” Gã đàn ông lắc đầu, gằm ghè với cậu, “Mày dám vô lễ với Marcia tao hả?”

Gã vừa nói xong, có một thanh niên tóc đen bước ra từ trong rừng rậm bít bùng, hắn cũng mặc đồng phục giống y gã, cười khẩy, “Cái thằng ngu xuẩn chỉ biết thọc ra thọc vô như mày, còn muốn con mồi tôn kính mày hả?”


“Nhặt súng lên mau!” Mạc Tử Mộc quát Jude, thanh súng ngắm kia vẫn nằm im một chỗ như cũ.

Jude hoảng loạn giơ súng lên, tên thanh niên tới sau kia cười nói, “Chớ hoảng, chớ hoảng, tao không phải tới để cứu nó, thấy nó bị xử tao còn rất khoái nữa là đằng khác.”

“Mày sủa cái gì thế hả? Nore?” Marcia cắn răng rít, “Thằng ôn chết tiệt! Geoffrey sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Nore chỉ dửng dưng cười, “Mày không chịu nghe lời chỉ đạo của Benjamin, tự tiện vồ mồi, có nó thuyết phục Geoffrey, tao cũng chẳng phải bận tâm lo lắng quá. Chờ bọn nó giết mày xong, tao sẽ chém bọn nó từng dao từng dao báo thù cho mày mà, đầu lưỡi với bông cúc nhỏ của thằng nhóc này tao cũng sẽ xẻo gọn rồi chôn chung với mày.”

Tay Jude run bần bật, kêu lên, “Khoan đã, chúng tôi không có ý muốn giết hắn, chỉ cần anh thả chúng tôi đi… Chúng tôi, đồng thời thả hắn.”

Nore hơi nhíu mày, hỏi vặn, “Giờ mày đang đòi đàm phán với tao đó ư?”

Lúc này trời đã tạnh mưa, ánh trăng ló dạng khiến đêm tối trở nên sáng tỏ.

Diện mạo của thanh niên tên Nore kia hiện ra, ngũ quan của hắn thoạt nhìn rất rõ rệt, tóc đen, có vẻ là người Ý, phong độ của hắn gợi cho người ta tưởng đến hắn là một nhà diễn thuyết chuyên nghiệp hoặc là một chuyên gia đàm phán.

“Đúng… Đúng vậy.”

“Thế thì mày phải bỏ súng xuống trước đã, tao không thích bị kẻ khác chĩa súng vào mà kỳ kèo bắt đàm phán đâu.”

“Không được bỏ súng xuống!” Mạc Tử Mộc vội quát.

“Tên đó không phải đang ở trong tay cậu sao? Chúng ta chỉ cần đàm phán với họ xong là có thể trở về mà.” Jude quay đầu nhìn Mạc Tử Mộc, cố thuyết phục cậu.

“Cẩn thận!” Mạc Tử Mộc thét lên, tên Nore ban nãy hẵng còn cách rất xa, thoắt cái đã nhảy đến trước mặt Jude rồi. Hắn vung tới một cú đấm, thanh súng ngắm trên tay Jude lập tức bị hất bay đi.

Mạc Tử Mộc “A!” một tiếng, lòng đầy kinh hoảng, nhoáng trong một cái nháy mắt, bên cậu cũng xảy ra biến cố, Marcia đột nhiên chuyển động, giáng lên mặt cậu một cái tát nảy lửa, kính của Mạc Tử Mộc văng đi, người cũng bị ngã dúi dụi xuống đất.

Marcia xoay ngoắt người chế ngự cậu, Mạc Tử Mộc nâng đầu húc mạnh về phía cằm gã, húc đến mồm miệng Marcia chảy ròng ròng toàn máu tươi. Hành động đó chọc cho Marcia càng thịnh nộ dữ tợn, nện một cú lên bụng Mạc Tử Mộc rồi dồn dập đánh mạnh mấy đòn nữa, mãi đến lúc Mạc Tử Mộc cuộn mình không còn nhúc nhích, gã mới nổi giận đùng đùng xách Mạc Tử Mộc lên. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Mạc Tử Mộc, lúc bấy giờ động tác của Marcia bị đình trệ. Gã sửng sốt vài giây, sau đó bỗng dưng kích động mà cười như điên, “Nore… Mày xem tao vớ được gì này?”

“Không phải là một thằng bốn mắt sao?” Nore chỉ mỉm cười mà nhìn Jude đang run cầm cập không ngừng trên đất.

“Không… Không…” Marica lay đầu quầy quậy, lào thào tấm tắc, “Là một người đẹp, một mỹ nhân phương Đông mà mày tuyệt đối không tưởng tượng ra nổi.”

Từ xa Nore hơi liếc thử qua, đoạn nhấc súng đi về phía Marcia và Mạc Tử Mộc. Đến gần, dưới ánh trăng, Mạc Tử Mộc vẫn đang khép hờ đôi mắt. Hắn thoáng nhìn, hơi hơi phân vân, sau cùng tán thưởng, “Quả là cực phẩm.”

“Nó là của tao.” Marcia kéo khóa quần xuống, hổn hển nói, “Những đứa khác cho mày hết. Ơn Chúa, thật may là không đi cùng với cái thằng Kuusou biến thái kia, nếu không người đẹp này cũng sẽ bị hắn mổ bụng như mổ ếch, thế thì tiếc bỏ mẹ.”

Nore hơi nhíu mày, nhắc nhở, “Mày không định làm phía sau của nó đấy chứ? Mày có biết Geoffrey rất thích mấy con mồi châu Á không hả, đảo Mammon này chẳng có nhiều đâu.”

Marcia tiếp tục cởi áo, để lộ cơ thể cường tráng, gã cúi đầu xuống, liếm một bên mặt của Mạc Tử Mộc, sốt ruột ré, “Tao đếch quan tâm, mẹ kiếp, không phải chính mày đã nói bọn Trung Quốc có một câu tục ngữ, ba mươi giây *** có thể đáng giá hơn trăm nghìn USD đó sao?” (=)))))))

Nore bó tay sửa lời gã, “Là một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng.”

Marica hít sâu một hơi, rin rít, “Vì thứ này, có phải chi một triệu USD tao cũng bằng lòng.” Gã cởi áo Mạc Tử Mộc ra quăng sang một bên, toan cởi luôn cả quần cậu.

Đôi mày của Nore nhíu tít lại, mở miệng cảnh báo, “Marica, Geoffrey bảo tao nhắn với mày là…”

Marica dường như rất để ý kẻ có cái tên Geoffrey, theo phản xạ gã hơi nghiêng người qua nghe Nore chuyển lời của kẻ đó, chỉ trong nháy mắt như thế, không trung truyền đến tiếng rít, một thứ gì đó như đầu kim nhọn hoắt đâm vào sau lưng Marcia.

Marica rú lên thê thảm, thân hình Nore vụt lóe, nâng Marica đã bị thương dậy, đỡ hắn rút lui vào trong bụi rậm um tùm.

Marcia không ngớt chửi rủa, “Mẹ kiếp mày làm cái chó gì thế… Mau… Xử lý bọn nó, làm qué có thợ săn nào lại đi trốn con mồi hả.”

Nore vẫn chỉ cười, “Tình thế đã ngoài tầm kiểm soát, để lần sau đến săn tiếp đê. Thợ săn cũng có lúc bị con mồi đuổi mà.”

Mũi giùi kia đâm rất sâu vào lưng gã khiến gã căn bản không còn sức để vùng vẫy cho nổi, đành phải để mặc Nore kéo mạnh bỏ chạy.

Bọn chúng vừa đi khỏi, Tommy và Tom mới nhảy ra từ bụi cây gần đó, đỡ Mạc Tử Mộc đang ngã trên đất dậy.

“Cậu không sao chứ!” Tommy giúp Mạc Tử Mộc mặc áo vào, nhìn thấy cây Thánh giá trên áo cậu bèn đùa, “Nơi này là Mammon, là thế giới của Lucifer, mấy thứ thuộc về Chúa chẳng xài được đâu.”

Mạc Tử Mộc đã lấy lại ý thức, cậu nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo mình rồi mới tìm kính đeo vào lại, nói ngắn gọn hai tiếng cám ơn.

Tom quay sang nhìn Jude đang thút tha thút thít, cười đến là lạnh, “Thằng phế vật này nữa, hoặc là ở lại chỗ này làm mồi cho sói, hoặc là nhanh chân đứng lên đi!”

Jude ngó cậu ta, ngọ nguậy vài phát, vẫn không đứng dậy được.

Tommy nhíu mày, bảo, “Giúp nó đi Tom, nơi đây không ở lại lâu được!”

Tom không hề cam tâm tình nguyện mà bước đến, cũng không vươn tay ra mà chỉ đứng một chỗ, Jude ngưng nức nở, cố gắng nắm lấy tay Tom chậm rãi đứng lên.

Tommy nói, “Không biết những tên đó có tới nữa không, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

Tom bất mãn phải dìu Jude, trong khi Jude tập tễnh gần như là bị cậu ta tha đi, Mạc Tử Mộc và Tommy đi ở đằng trước. May là lúc này đã vượt qua được nguy hiểm, thật không ngờ bọn cậu lại có thể bình an mà trở về Mammon.

Bốn người đứng trên đỉnh núi, dưới ánh bình minh nhìn về phía biển Caribbean xanh thẳm. Hồi lâu sau, Tom mới mở miệng, “Mẹ nó chứ, may mắn quá đi mà.”

Tommy đáp lời, “Ừ, vì chúng ta đều sống sót.”

Lần này Tom chỉ chậc miệng, phá lệ không phản bác gì.

Đúng vậy, nếu nghiêm túc mà nhìn lại, giả sử Mạc Tử Mộc bỏ lại Jude giống Tom và Tommy, Marcia sẽ không vì nó mà bị khống chế.

Và giả sử Tom và Tommy không vòng trở lại, vậy bọn cậu lại càng không có cơ hội phản kích thợ săn.

Kết cục cuối cùng có lẽ cả bốn người đều sẽ bị đám thợ săn giết chết.

Bất luận có thế nào đi nữa, đây là một trận trốn giết kinh hồn nhưng vô cùng may mắn.

Bọn cậu đụng phải tên Marcia háo sắc, cùng với Nore dường như không quá ham giết chóc, ngay đến cảnh ngục khi mở cửa cho bọn cậu cũng phải có chút giật mình.


Tối hôm qua cảnh ngục nhìn bọn cậu không khác gì nhìn xác chết, buổi sáng gặp lại bọn cậu lại cứ như đang nhìn loài động vật cấp thấp đã bị tuyên bố tuyệt chủng, gã đó nỗ lực duy trì thái độ ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống với bọn cậu, nhưng không thể không dao động trước năng lực sinh tồn dũng mãnh của động vật.

Bốn người trở lại nhà giam, có thể cảm nhận được không khí phấn kích bột phát trong ấy, thật khó tin bọn cậu lại nhận được rầm rộ tiếng vỗ tay.

Đôi khi, giữa kẻ yếu và kẻ mạnh, có thể thôn tính tiêu diệt kẻ yếu tan tác là thắng lợi của kẻ mạnh, nhưng có thể thoát chết khỏi nanh vuốt của kẻ mạnh, cho dù chẳng khác gì chó chết chủ phải rông lang thang nhưng cũng đã được xem như là thắng lợi của kẻ yếu.

Thắng lợi lần này, có người coi như là sự khích lệ lớn lao, cũng có người coi đó là nỗi sỉ nhục cực độ.

Tea Bag tóc đỏ tặc tặc lưỡi, “Hờ hờ, bận bịu đến độ không phát hiện hóa ra khu C có một bé em xinh đẹp.”

“Đại ca có hứng thú?” Tên phía sau gã cười hỏi.

Tea Bag không đáp, chỉ liếm môi.

Tommy và Mạc Tử Mộc nhanh chân trở về phòng giam bọn cậu, sắc mặt của Tom hồng hào mà hất hất tay tỏ ý Jude cứ líu ríu đi đứng không tiện lui sang một bên đi.

Sau khi kỳ Hunter mùa đông chấm dứt, năm mới rất nhanh đã kéo đến.

Đêm trước Lễ Tạ ơn, Mạc Tử Mộc nhờ cung cấp mấy tập phim AV cho nhóm đại ca khu A nên được phép dùng di động một lát.

Cậu gọi đến số của người trợ dưỡng ở Áo, điện thoại đầu kia chưa nói gì đã nức nở, “Seven đáng thương của bà…”

“Grace thân yêu, bà đừng khóc, sẽ không tốt cho mắt bà đâu.” Mạc Tử Mộc bật cười, cậu cố lui vào nơi kín đáo nhất của thư viện, ngồi trên một bệ cửa sổ. Thư viện được xây cạnh vách núi nên chẳng sợ có kẻ nào dám chạy trốn từ đây, dẫu vậy ở hướng này có thể quan sát được gần hết bờ biển của khu vực cảnh giới, bao gồm cả cảng.

Mạc Tử Mộc che ống nghe đi, để tránh tiếng rên rỉ ứ á từ máy tính lọt vào tai người đang nghe máy.

“Bà có chuyển quyền trợ dưỡng của cháu cho người khác không ạ?”

“Hở, không! Cháu là cục cưng của bà, sao bà có thể giao cháu cho người khác chứ.”

Mạc Tử Mộc thoáng mỉm cười, giây phút này vẻ mặt của cậu thoạt nhìn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, cậu thấp giọng nói, “Cháu cám ơn bà.”

Tán gẫu với bà chủ thuê nhà Grace vài câu, rồi cậuđóng di động lại, nặng nề mà thở hắt một hơi. Vừa quay mặt đã đụng ngay Ivan đang đứng trước mình, chóp mũi cậu gần như hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi nóng Ivan thở ra mang theo mùi thuốc lá dễ ngửi, Mạc Tử Mộc nhảy vội xuống cửa sổ, hỏi han, “Đại ca Ivan, xem xong rồi à?”

Đôi mày của Ivan nhíu lại, “Dạo này xem ngán rồi, có thứ hay ho nào khác để coi không?”

Ngẫm nghĩ một lát, Mạc Tử Mộc thử đề nghị, “Vậy xem phim võ thuật Trung Quốc được không?”

“Hử, kiểu Ngọa Hổ Tàng Long(4) ấy á?”

“Không, có mấy phim truyền thống hơn nữa.”

Thế là bắt đầu từ ngày đó, thời gian một tiếng bật AV biến thành thời gian coi phim chưởng. Tuy rằng đám tù nhân này không hiểu tiếng Quảng Đông(5) nhưng cũng may đều có thể xem hiểu phụ đề, có điều Mạc Tử Mộc vẫn không được phép rời khỏi đó, phòng có khi phụ đề tiếng Anh nào đó không hiểu, bọn chúng cần cậu để mà còn giải thích.

Xem xong Thư Kiếm Ân Thù Lục(6) rồi, Ivan biếng nhác bình luận, “Bullshit thật, giang hồ lũ Tung Của mạnh hơn chúng ta.”

Xem xong Anh Hùng Xạ Điêu, Ivan lại phán một câu với với Sticks, “Chả trách đàn bà Tàu đua nhau đi yêu mấy thằng Mỹ hết cả.”

Tuy thái độ Ivan có vẻ rất hài lòng, nhưng đám tù nhân khác của khu A thì cứ nhao nhao đòi mở lại AV.

Ivan ngoảnh đầu hỏi, “Cưng này, nhã nhặn hơn theo đuổi thì gọi là gì nhở…”

Mạc Tử Mộc khép lại trang sách đang đọc, “Engage in chăng?” (engage in = thu hút (sự chú ý…); giành được (tình cảm…))

Ivan hơi đảo mắt, thở dài một hơi và cảm khái, “Đúng là từ hay, quả nhiên là dân ăn học có khác. Không giống lũ hỗn tạp bỏ mẹ chúng mày, đã côn đồ lại còn vô học, chỉ biết engage in ***ing you, phải giống như Seven ấy, biết theo đuổi thứ khác!”

Mạc Tử Mộc nghe đến đó, đỡ không nổi mà bị trượt tay, sách liền rơi xuống đất. Song vẫn tỏ ra rất bình thường, cậu nhặt sách lên, tiếp đó lại rất bình thường mở lại trang sách, cúi đầu chịu đựng nốt một tiếng đồng hồ thiếu muối này.

Sau khi Mạc Tử Mộc tắm xong, Jude lân la đến gần. Dường như đã hiểu được Mạc Tử Mộc lạnh nhạt kỳ thực mới là người dễ mềm lòng nhất, nên giờ đây nó dù là sau lưng hay trước mặt đều lẽo đẽo bám đuôi Mạc Tử Mộc. Ngoại trừ thư viện nó không được phép vào, còn lại gần như Mạc Tử Mộc đi đến đâu nó dính theo đến đó.

“Ah người đẹp bé bỏng ” Bọn cậu còn chưa bước ra khỏi cửa, Tea Bag mang ý cười xấu xa chặn trước cửa phòng tắm.

Vốn Jude từng bị tập kích mấy lần nhưng ít nhiều những lúc đó đều không thuận lợi, hơn nữa khu B khu C dù sao cũng tách biệt rõ ràng, bọn Tea Bag có muốn giở trò cũng đâu dễ.

Còn hôm nay rõ ràng Tea Bag đã có suy tính mà dẫn người đến chặn nó cả rồi, Jude hốt hoảng trốn sau lưng Mạc Tử Mộc.

“Ê bốn mắt, biến ra ngoài đi, hay là muốn ở lại chơi chung hửm?” Tea Bag khùng khục cười, theo ý gã hiển nhiên là muốn cả Mạc Tử Mộc cũng cùng tham gia đùa chơi, nhưng thằng lỏi Mạc Tử Mộc này có vẻ rất được đại ca khu A hứng thú, gã cũng không sẵn lòng vì một thằng bốn mắt mà gây thù chuốc oán với đám người khu A.

“Cả hai chúng tôi sẽ cùng tránh khỏi đại ca Tea Bag!” Mạc Tử Mộc bình tĩnh đáp trả lại gã.

Cậu vừa dợm bước được vài bước đã bị Tea Bag chặn lại, gã lành lạnh cười, “Bốn mắt, đừng tưởng có Ivan làm chỗ dựa là có thể làm càn quá trớn được. Hắn chả thích thú gì với hoa cúc, bảo vệ mày đến mức nào còn chưa nói rõ được đâu. Thả mày đi, là tao nể mặt mũi hắn. Còn nếu có thực sự trở mặt, tao chơi mày, hắn cũng chưa chắc sẽ khó dễ tao đâu.”

Mạc Tử Mộc hạ tầm nhìn, trong khi Tea Bag lạnh lùng đe, “Rốt cuộc là mày đi hay là không đi nào?”

Lời của gã vừa dứt, mấy thằng to con sặc mùi đói khát đứng sau gã tức tốc bao vây bọn cậu, cặp mắt chúng đỏ ngầu, nuốt nước bọt ừng ực, có vẻ bọn chúng đều rất sẵn lòng chia sẻ con mồi với nhau.

Thật lâu sau đó, Mạc Tử Mộc mới ngẩng đầu liếc qua Jude. Tea Bag đã gần như không còn kiên nhẫn mà cam đoan, “Mày yên tâm đê, tụi tao chỉ chơi với người đẹp này một lát, sẽ không thương hại gì đến cái mạng của nó.”

“Chỉ được phép một mình anh làm thôi.” Mạc Tử Mộc hơi im lìm hồi chốc rồi thản nhiên mở miệng.

Jude cực độ sợ hãi, lắp bắp, “Không, tôi không muốn đâu, Seven.”

Mạc Tử Mộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Tea Bag, nói tiếp, “Nếu không anh cứ thử đánh cược một phen xem Ivan có trở mặt với anh hay không!”

Cách cặp kính cận, Tea Bag nhìn xoáy vào đôi mắt kia, ánh mắt bắn ra từ cặp kính chưa nói tới lợi hại cũng đã đủ khiến gã bị thẹn quá hóa giận. Ánh mắt ấy không quá buốt lạnh mà lại tựa ánh trăng, có vương theo độ ấm, thế nhưng nhìn đến vẫn khiến người ta lạnh lẽo đến cùng cực.


Thế là Tea Bag bị ảo não một cách bất chợt, ngay đến gã cũng không nói rõ được nguyên do là gì, cứ như thể nuốt phải thiệt thòi nào đó nhưng lại không cách nào biểu đạt được ra.

“Shit!” Tea Bag để lộ vẻ mặt bất lực, vươn tay tóm lấy Jude kéo đi. Jude sống chết oang oang hét ầm ỹ, Tea Bag đẩy ngã nó rồi nắm một chân kéo tuột vào phòng tắm luôn.

“Tôi chờ cậu ngoài cửa.” Mạc Tử Mộc nhắn một tiếng, đoạn nhấc chân bước ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra tiếng ré thảm thiết. Mạc Tử Mộc tựa hờ lưng lên bức tường bên ngoài, mà bên trong cứ liên tục vọng ra toàn những từ ngữ tục tĩu, cùng với cả tiếng cười cợt nhả của lũ người.

Một tiếng đồng hồ sau, Tea Bag đi ra đầy thỏa mãn. Gã bảo với Mạc Tử Mộc, “Sau này nó sẽ do tao bảo lãnh, hiểu chưa?”

Mạc Tử Mộc cúi đầu, lướt qua mặt gã tiến vào phòng tắm.

Chỉ thấy Jude *** sấp trên ghế, khắp người là hỗn hợp trắng đỏ của dịch thể và máu. Mạc Tử Mộc đỡ cậu ta dậy, mở vòi nước, giúp cậu ta rửa sạch mấy thứ ô uế trên người.

“Lần thứ hai.” Jude thẫn thờ nói.

“Gì?”

“Đây là lần thứ hai cậu để người khác cưỡng hiếp tôi.”

Mạc Tử Mộc lặng yên trong chốc lát, hỏi ngắn gọn, “Cậu muốn tôi xin lỗi cậu ư?”

Jude quay ngoắt qua the thé quát, “Tôi đã tưởng rằng cậu là người sạch sẽ duy nhất trong cái chốn dơ bẩn này, cậu sẽ không bán đứng người khác, sẽ không tùy tiện vứt bỏ người khác, tôi đã tưởng rằng cậu nhất định sẽ cứu tôi đấy!”

“Cậu sai rồi, không ai có thể cứu được cậu cả, ở trong này chỉ có cậu có thể tự cứu lấy bản thân thôi.” Mạc Tử Mộc thản nhiên đáp lại như thế.

Jude ngó cậu suốt một chốc, mới bảo, “Cậu nói đúng.” Cậu ta hất Mạc Tử Mộc đang dìu mình ra, khập khiễng bước ra ngoài.

Mạc Tử Mộc quay đầu, theo cậu ta ra cửa, vừa vặn Ivan đang dẫn bè lũ của hắn đi ngang qua. Trông thấy tình trạng thảm hại của Jude, hắn liền cười phơ phớ, “Tea Bag thật đúng là không dằn nén nổi cô đơn nhỉ, thật không biết mặt sau của đàn ông có quái chi hay để mà làm.” Vừa đảo mắt thấy Mạc Tử Mộc đi ra theo, hắn đánh giá từ đầu xuống chân của Mạc Tử Mộc, lại bật cười, “Khá đấy, mày không rước phiền toái cho tao, Tea Bag sẽ không gây phiền toái với mày.”

Hắn nói rồi lại dẫn bọn đàn em vênh váo bỏ đi, Mạc Tử Mộc nhắm mắt, vì ý nghĩ hoang đường trong một khắc vừa nãy của mình mà thở dài. Bản thân mới rồi thế mà lại có một loại thôi thúc, hy vọng Ivan có thể bất ngờ xuất hiện, bản thân mình sẽ không phải làm ra hành vi bán đứng người như vừa rồi.

Nỗi ám ảnh về Donald cứ luôn bao trùm lấy cậu. Mạc Tử Mộc bèn tìm đến Norton, xin gã đừng sắp xếp cho cậu gặp Donald nữa.

“Thế nhưng, Seven ạ, Donald sẽ vì một buổi tối với cậu mà sẵn sàng vung ra một trăm nghìn USD… Một trăm nghìn đấy, tiền lắm lúc chính là thứ như thế đó, dung tục không chịu được, nhưng cậu vẫn cứ phải cúi đầu trước nó mà thôi.” Norton tràn ngập cảm khái mà nói.

Mạc Tử Mộc hơi hơi trầm ngâm, bèn hỏi, “Không biết, nếu phải lựa chọn giữa nghệ thuật của ông và một trăm nghìn USD, ông sẽ chọn thứ nào?”

“Cái gì?” Norton ngẩng phắt đầu lên.

Mạc Tử Mộc cởi bỏ áo ngoài của cậu. Vốn dĩ cậu đã rất có khí chất nên dù là động tác cởi y phục thôi cũng trông sao mà ưu nhã. Sau khi Mạc Tử Mộc cởi hết quần áo liền xoay người sang chỗ khác, để lộ hình xăm trên mông, cậu bảo, “Tôi nghĩ theo phác họa của ông, nơi của Chúa cứu thế sống lại hẳn là nằm bên trong rãnh đùi của tôi, vị trí này ước chừng cần đến sự phối hợp của tôi đúng không nào. Nếu tôi nói… tôi đồng ý phối hợp, ông sẽ không vì thứ dung tục không chịu nổi kia mà cúi đầu chứ?”

Ánh mắt Norton dừng trên hình xăm nọ, hít một hơi thật sâu. Gò mông hoàn mỹ của Mạc Tử Mộc kết hợp với hình xăm tinh xảo kia tạo thành một sức hấp dẫn khiến người ta khó có thể gọi tên được.

“Ít nhất… là trước lúc làm xong cả hình xăm, sẽ không đồng ý, được chứ?”

“Thành giao!” Giọng Norton đã trở nên khản đặc, “Những lúc cậu trần trụi thế này giàu sức thuyết phục lắm đấy.”

Mạc Tử Mộc mỉm cười, cúi người nhặt quần áo lên, từng chiếc từng chiếc mặc lại lên người rồi mới gọn lỏn, “Quyết định thế nhé.”

Norton nhìn bóng dáng Mạc Tử Mộc bình thản đi ra, bấy giờ mới thở phào một cái, âm thầm ca ngợi, “Vẻ ngoài xinh đẹp là một loại vận may, nếu thời điểm tốt thì đó là tài sản đồ sộ, thời điểm không tốt thì lại là số kiếp. Seven, cậu nói xem là cậu nắm được tài sản nhiều hơn, hay là số kiếp nhiều hơn đây hả?”

Lúc Mạc Tử Mộc trở lại phòng giam, thấy trên lan can bảo hộ và các cửa phòng giam đều chật ních người. Đã thành lệ, mỗi khi nhà tù xảy ra chuyện gì, các phạm nhân lại thích xúm xụm với nhau như thế.

Đại ca khu C đỏ mặt tía tai đứng trên tầng hai, mặt Tommy ngập ngụa giận dữ trong khi Jude trắng bệch không khác gì xác chết, còn Tom thì chả thấy bóng dáng đâu cả.

Mạc Tử Mộc nhảy lên hai ba bậc cầu thang cùng lúc, nhanh chóng chạy tới tầng hai.

Tea Bag thõng tay, ngấm ngầm bảo, “Tiết mục biểu diễn của năm mới thôi mà, Mụn Nhọt mày sẽ không đến mức không chịu nể mặt mũi như thế chứ?”

Mụn Nhọt không đáp, nhưng Tommy thì lập tức xen vô, “Mụn Nhọt, nếu anh em khu C mà mày không bảo vệ được, vậy phắn khỏi đài đi cho rồi!”

Ông vừa nói dứt, tiếng huýt gió tới tấp rộ lên, đám tù nhân lại lôi mấy vật cứng ra gõ ầm ầm lên song sắt.

Thảng thấy tình thế không ổn, Mụn Nhọt vội phân trần, “Tea Bag, khu B chúng mày muốn biểu diễn kê gian thì để hàng ngũ khu B chúng mày tự đi mà làm, việc gì người của khu C bọn tao cũng phải ra quân chớ?”

Tea Bag tỏ vẻ rất chi là lấy làm quái lạ, “Tới giờ tiết mục này đều là làm với người đẹp nhất trong nhà tù, tục lệ từ xưa tới giờ của Mammon đã là thế, Ivan, mày nói xem có chuẩn không?”

Ivan hơi nhăn trán, tiếp lời gã, “Ờ đúng đấy, Tea Bag mở đường cho mấy trò hay hớm vậy an ủi cơn đói khát của toàn thể, bõ công nó tâm sức như thế, Mụn Nhọt mày không nên sây nồ ”

Tea Bag được Ivan ủng hộ, có vẻ thêm đắc ý, càng được đà lấn tới, “Theo đúng tục lệ, nó đã làm chuyện đó rồi, lại chưa có Partner, hoàn toàn là người thích hợp để lựa chọn, phải không nào?”

Mụn Nhọt căng mặt đến đỏ bừng, Tommy thì sầm mặt, còn mặt Jude thì u ám như tro tàn. Mạc Tử Mộc cau đôi mày lại, thấy Tom núp trong phòng giam ngoắc ngoắc với cậu. Cậu vừa định qua đó, đột nhiên nghe Jude hét ầm lên, “Khoan đã!” Đôi mắt bình thường nhìn như nho nhã yếu ớt của nó đột nhiên trở nên đỏ sậm, cắn răng mà rằng, “Tôi không phải là người đẹp nhất nhà giam đâu.” Nó bất thình lình xoay người, vươn tay giật kính của Mạc Tử Mộc xuống.

Mạc Tử Mộc bất ngờ không kịp phòng bị, vẻ mặt kinh sợ ngẩn ra, nhưng ngay khi cặp kính to cồng kềnh kia vừa được tháo xuống cũng là lúc dung mạo xinh đẹp thanh thuần của cậu bị trưng ra rõ mồn một, dù khoảng cách có xa đến đâu cũng có thể nhìn ra được đây là một thiếu niên có vẻ ngoài đẹp lắm.

Không mắt xanh tóc vàng, khuôn mặt của cậu thanh khiết và quyến rũ một cách lãng mạn còn hơn cả những bức tranh thủy mặc của phương Đông, huyền bí, hấp dẫn đến khó lòng miêu tả nổi.

Mạc Tử Mộc mạnh tay đoạt kính lại, Jude nhìn gằm gằm vào cậu, cắn môi, trong mắt chớp lóe hàm ý khiêu khích, nó nói lớn, “Cậu ta đâm cảnh ngục là vì tên đó bán cậu ta cho kẻ muốn làm chuyện đó với cậu ta, cậu ta cũng không có Partner, tất thảy đều phù hợp quy định chứ hả!”

Tommy tát ngã ngay nó xuống đất, chửi to, “Mẹ kiếp mày mất trí rồi.”

Jude ngã trên đất thét lên dữ dội, “Dựa vào cái gì tôi phải đi biểu diễn bị người ta cưỡng ***, dựa vào cái gì cậu ta chả thèm đếm xỉa đến bất kỳ điều gì hết?”

Mạc Tử Mộc đeo lại đôi kính, tay cậu không vững được mà hơi hơi run rẩy. Cậu không thể nói rõ được trong lòng mình là phẫn nộ hay là buồn bã, cho bản thân, hay là cho người mình đã từng nhiều lần bảo vệ.

Tommy hung bạo đá cậu ta một quả, Jude đau đến co quắp lại trên đất mà vẫn không chịu ngừng nức nở, “Các người có thể bỏ lại tôi, cũng không dám bỏ lại cậu ta, vì cậu ta có chỗ dựa vững chắc, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tôi luôn bị người ta ức hiếp?”

Mạc Tử Mộc khép mắt, xoay lưng đi vào phòng giam, Tom ở bên trong nhỏ giọng rủa xả, “Hãm thế không biết! Tôi đã sớm biết thằng chết tiệt đó là con chó hết thuốc chữa mà.”

Nhà giam náo nhiệt bao nhiêu lâu, Tea Bag mới cao giọng nói, “Ố ồ quả nhiên là cực phẩm!” Đoạn quay sang bảo với Ivan, “Tao nhớ nó từng nói nó không phải là người của mày đúng không!”

Ivan gãi gãi đôi mày rậm, đáp lại câu hỏi của gã, “Đúng là có chuyện đó, tao cũng không có hứng thú với hoa cúc như mày đâu.”

Tea Bag cười khằng khặc quái dị hai tiếng, “Mày đã không phản đối, vậy sẽ là nó.”

Ivan bực bội nạt, “Chẳng lẽ tao lại đi trái khoáy tục lệ của nhà tù chắc?”

Dù cho đối với tên tội phạm như Ivan vốn dĩ cậu chẳng hề ôm hy vọng gì, nhưng vừa nghe hắn nói như thế, Mạc Tử Mộc trong lòng không khỏi chùng xuống, thất thểu tựa vào tường. Tiếng chuông bên ngoài vang lên, báo hiệu thời gian tự do hoạt động đã chấm dứt.

Tommy đen mặt bước vào, Jude cũng lủi vào theo. Tom giơ tay tính choảng nó thì đột nhiên chạm phải từ nó một ánh mắt độc ác, cậu ta không khỏi sửng sốt, cộng thêm bên tai lại có tiếng Mạc Tử Mộc vang lên lạnh lùng, “Không cần phải đánh cậu ta nữa, chỉ có điều tôi sẽ không còn chấp nhận cậu ta là đồng minh của tôi.”

Tom chợt thấy ánh mắt đó của Jude có chút khiến cậu ta hoảng sợ, thế là cậu ta thu tay lại, chỉ dữ dằn phán gọn lỏn, “Me too!”


Bốn người lập tức rơi vào yên lặng, còn Mạc Tử Mộc thì hầu như cả đêm trằn trọc.

Hôm sau, cậu phát hiện toàn bộ đều bất thường, hình như cậu đã trở thành con mồi của tất cả những kẻ có hứng thú với nam giới trong nhà giam.

Bọn chúng dùng ánh mắt tràn ngập đói khát mà chòng chọc ngoáy ngó cậu, cứ như một đám sói đói có thể ngoạm cậu tới chỗ tối bất cứ lúc nào. Thực tế, quả thật là chỉ nội một buổi sáng thôi mà cậu đã mấy lần bị quấy rối ***.

Có một lần, một tên tù nhân bất ngờ mó tay lên đũng quần cậu. Nhìn Mạc Tử Mộc chật vật trốn tránh, Tea Bag tặc lưỡi cười cợt, “Pretty, muốn trốn vào lòng anh không?”

Mạc Tử Mộc sầm mặt, không thèm để  ý đến gã, quay sang cùng Tom đang đến chắn giúp cậu rời đi, Tea Bag nhìn theo bóng cậu bật lên mấy tiếng cười lạnh.

Tom vừa đi vừa bất mãn, “Mẹ kiếp, mấy ngày này cậu cứ trốn vào phòng giam đi, bị thằng hèn kia đổ tội sang cho như vậy, chỉ sợ lũ yêu râu xanh đó thằng nào thằng nấy đều muốn lột quần cậu ra thôi…” Cậu ta nhác quay đầu đã thấy Mạc Tử Mộc đi thẳng về phía khu A, không khỏi ngỡ ngàng bật hỏi, “Ê đi đâu đấy?”

“Đi tìm Ivan.” Mạc Tử Mộc vừa đi vừa thản nhiên đáp lại.

Phòng giam của Ivan áng chừng thoải mái hơn phòng giam bình thường rất nhiều, tuy rằng cấu trúc cũng tương tự nhau nhưng bên trong lại có hẳn một phòng tắm riêng nữa.

Lúc Mạc Tử Mộc đi tới, Ivan đang uống rượu chơi bài với đám Sticks, thấy Mạc Tử Mộc tiến vào, cặp mắt hai mí dài và sâu của hắn liếc lên, con ngươi bàng bạc dửng dưng quét qua Mạc Tử Mộc rồi lại chau mày nhìn xuống bài của hắn, mồm tiện hỏi, “Chuyện gì?”

Mạc Tử Mộc hơi hạ tầm nhìn, đột nhiên như đã hạ quyết tâm, cậu nói, “Tôi có việc muốn nói riêng với anh.”

Ivan chỉ xem bài trong tay, sau đó gập chúng lại, nạt với lũ tay sai của hắn, “Mịa, bài xấu bỏ bố, lần sau chơi tiếp đi!”

Bọn Sticks mất hứng quăng bài trong tay lên bàn, gườm gườm qua Mạc Tử Mộc rồi lấc cấc chen nhau ra cửa.

“Nói được chưa? Chuyện gì?”

Mạc Tử Mộc bước tới cửa, qua lớp song ngó được mấy cặp mắt đang chĩa về đây, bèn quay qua kéo lấy drap giường màu trắng, mắc nó lên cửa.

“Này, này!” Ivan rú lên, “Mày đang làm gì đấy? Mày có hiểu làm thế nghĩa là gì không hả?”(7)

Mạc Tử Mộc quay đầu sang, tháo kính xuống, cậu bảo, “Tôi hiểu mà. Tôi muốn làm Partner của anh.”

1. Gậy như ý là vật đại diện cho quyền lực mà ngày xưa các vị quan lại vua chúa luôn sở hữu. Nó là vật khí rất quan trọng trong phong thủy chuyên dùng để củng cố địa vị và quyền lực, chống lại kẻ tiểu nhân; tăng thêm công danh, uy quyền, sự tôn nghiêm cho người sở hữu; được mạ vàng, kèm thêm những viên ngọc nên cát khí của nó rất lớn, không những hoá giải được hung khí của sao Ngũ Hoàng, Nhị Hắc vốn gây tai họa mà còn đem lại uy quyền và công danh tài lộc. Ý nghĩa “như ý” của nó là sự hài lòng với những gì mình đạt được và cầu mong sự ổn định, vững bền.

2. Nấm linh chi (tiếng Anh: Lingzhi mushroom) có tên khoa học là Ganoderma Lucidum, thuộc họ nấm lim (Ganodermataceae). Linh chi còn có những tên khác như Tiên thảo, Nấm trường thọ, Vạn niên nhung. …

nấm và cái đầu nấm được ví von với chân núi Mammon ^3^

Từ ngàn xưa linh chi là một loại dược thảo linh thiêng kỳ bí, đựợc biết dưới các tên Cỏ Ngàn Năm, Cỏ Thần Tiên… đựơc các bậc hoàng đế tín nhiệm, nay rõ ra là một loại nấm quý, được dùng nhiều ở Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan… và nhất là ở Trung Quốc.

Nấm linh chi là một dược liệu mà con người từ xa xưa đã biết dùng làm thuốc. Trong Thần Nông Bản Thảo xếp linh chi vào loại siêu thượng phẩm hơn cả nhân sâm; trong Bản Thảo Cương Mục coi Linh chi là loại thuốc quý, có tác dụng bảo can (bảo vệ gan), giải độc, cường tâm, kiện não (bổ óc), tiêu đờm, lợi niệu, ích vị (bổ dạ dày); gần đây các nhà khoa học Trung Quốc và Nhật phát hiện nấm linh chi còn có tác dụng phòng và chống ung thư, chống lão hóa làm tăng tuổi thọ.

3. Tia hồng ngoại là bức xạ điện từ có bước sóng dài hơn ánh sáng khả kiến nhưng ngắn hơn tia bức xạ vi ba. Tên “hồng ngoại” có nghĩa là “ngoài mức đỏ”, màu đỏ là màu sắc có bước sóng dài nhất trong ánh sáng thường. Tia hồng ngoại không thể nhìn thấy được như ánh sáng thường bởi mắt ngườithông thường.

Tia hồng ngoại có thể được phân chia thành ba vùng theo bước sóng, trong khoảng từ 700 nm tới 0,1 mm.

Mọi vật có nhiệt độ lớn hơn 0oK đều phát ra tia hồng ngoại.

Tia hồng ngoại có tính chất cơ bản sau:

tác dụng nhiệt

có thể gây ra hiện tượng quang điện trong ở chất bán dẫn

có thể tác dụng lên một số kính ảnh đặc biệt.

có thể biến điệu như sóng điện từ cao tần

gây ra hiện tượng quang điện trong ở một số chất bán dẫn

Ứng dụng:

phát nhiệt

truyền thông

đo nhiệt độ >> đây là ứng dụng tia hồng ngoại mà đám Hunter sử dụng trong chap này, việc thu nhận và đo đạc tia hồng ngoại có thể giúp xác định nhiệt độ của vật từ xa, nếu chúng là nguồn phát ra các tia thu được.

4. Ngọa Hổ Tàng Long (tựa bằng tiếng Anh: Crouching Tiger, Hidden Dragon; tiếng Trung: 臥虎藏龍) là một bộ phim của đạo diễn Lý An thực hiện năm 2000, dựa theo nguyên tác tiểu thuyết võ hiệp cùng tên của nhà văn Vương Độ Lư. Năm 2002 bộ phim Ngọa Hổ Tàng Long đã trở thành một hiện tượng trong làng điện ảnh thế giới với 4 giải Oscar và số doanh thu khổng lồ 130 triệu USD. Phim đã được đề cử 10 giải Oscar và đã đoạt được 4 giải.

Nội dung:

Câu chuyện bắt đầu từ thanh bảo kiếm Lục Mệnh đã có hơn 400 năm tung hoành giang hồ, mà chủ nhân gần đây của nó là Lý Mộ Bạch – một cao thủ phái Võ Đang có thể xem là thiên hạ vô địch hiện nay. Dự định rút lui giang hồ, Lý Mộ Bạch đã trao tặng Luc Mệnh kiếm cho Tề lão gia ở kinh thành, tuy nhiên thanh kiếm đã bị một kẻ võ công cao siêu đánh cắp. Có mặt ở hiện trường lúc đó, và đã từng giao đấu với kẻ trộm là nữ hiệp Du Tú Liên – chủ nhân của Thái Dương Tiêu Cục. Tên trộm nhờ đồng bọn trợ giúp, Du Tú Liên đã không thể bắt được hắn. Đối tượng mà Du Tú Liên nghi ngờ nhất là tiểu thư của tuần phủ đại nhân – Ngọc Kiều Long…

5. Tiếng Quảng Đông

đây nhá, Trung Quốc không chỉ có một hệ thống tiếng Trung mà nó còn được phân ra thành các tiếng khác tùy theo vùng miền, ví dụ như tiếng Quan Thoại, tiếng Ngô và cả tiếng Quảng Đông nữa.

Tiếng Quan Thoại (hay biết phổ biến hơn là tiếng Mandarin ý:”D) là thứ tiếng phổ biến nhất và sử dụng rộng rãi nhất Trung Quốc lẫn trên thế giới (coi nó là ngôn ngữ chính cũng được), trong khi tiếng Quảng Đông (hay tiếng Cantonese ^ ^”)là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao; nó cũng được dùng bởi một số Hoa kiều sống ở Đông Nam Á và các nơi khác trên thế giới.

lấy một ví dụ sự khác nhau này chẳng hạn cái tên A Minh, sẽ được phân ra thành hai cách đọc, tiếng Quảng Đông đọc là a mính, còn tiếng Quan Thoại là a mình :”D (cái này là hồi đi Hồng Kông tớ mới được biết, vì khi sang đó tớ nói tiếng Quan Thoại, và hầu như người bên đó rất khó để nghe được tớ nói gì:)) nhất là khi tớ lại phát âm hơi bị… kém =))))

vùng nói tiếng Quảng Đông chính là vùng có màu đỏ ấy:

tiện nhắn luôn bạn nào muốn học tiếng Trung thì chọn học tiếng Quan Thoại (Mandarin, hay các trường hay gọi là tiếng phổ thông ấy) và học giản thể trước, nếu bắt đầu từ học phồn thể thì sẽ rất khó khăn và rất dễ nản đó nha ^___^

6. Thư Kiếm Ân Thù Lục là một tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được đăng trên Tân vãn báo của Hồng Kông từ ngày 08/02/1955 đến ngày 05/09/1956. Đây là tác phẩm đầu tay trong thể loại tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn này mở đầu cho một loạt tác phẩm nổi danh sau này.

Cũng giống như các tác phẩm cùng thể loại khác của mình, Kim Dung đặt câu truyện trong bối cảnh lịch sử cụ thể. Ở đây là vương triều Càn Long nhà Thanh. Mâu thuẫn của nó xoay quanh cuộc đấu tranh giữa hai lực lượng: triều đình Mãn Thanh với lực lượng phản Thanh Hồng Hoa hội và bộ tộc người Hồi chống xâm lược. Truyện ca ngợi tình yêu thiết tha trong sáng giữa Trần Gia Lạc con nuôi của Tổng đà chủ Hồng Hoa hội (sau này kế tục địa vị của cha nuôi làm Tổng đà chủ) và Hương Hương công chúa, lòng quả cảm hào hiệp của những anh hùng Hồng Hoa hội và người Hồi yêu nước.

đánh nhau ầm ầm trong phạm vi rộng rãi mang tính chất rối rắm phức tạp >> hèn chi anh Ivan thốt ra cái câu đấy:))))

vì phiên bản của phim này rất nhiều nên thôi cho tớ ngừng vụ này đi ^3^ nhưng có lẽ phiên bản mà anh Ivan xem là bản phim của năm 2002:”D

7. Mắc drap giường màu trắng lên cửa phòng giam

Nếu ai xem Vượt Ngục thì chắc là biết rồi, còn nếu ai chưa biết thì hành động đó coi như là một lệ bất thành văn, mỗi khi bạn tù muốn xxx với nhau thì sẽ mắc drap giường chắn cửa để tỏ ý rằng đang làm chuyện ấy ^3^ đó là lý do mỗi lần Micheal Scofield của Vượt Ngục muốn chui vào đào hầm vượt ngục từ chỗ bệ rửa mặt trong phòng, để tránh bị các tù nhân khác lẫn cảnh ngục soi mói và phát hiện thì toàn bắt anh bạn cùng phòng là Sucre lấy drap giường lên che cửa, và anh Sucre lần nào lần nấy đều ức lắm (vì bị hiểu lầm, mà anh thì có chị người yêu xinh ơi là xinh rồi) nhưng cũng đành cắn răng mà chịu đựng vì sự nghiệp vượt ngục về với người yêu:)))))))

thành ra anh Ivan mới rú lên như hâm thế đó =)))))



từ chap này sẽ cố gắng tiến độ ít nhất là 1 tuần 2 chap ^___^

Ivan à, cưng đáng yêu quá à >3< (nói xong câu này bị Ivan vật cho nát người =)))) P/s: xin nhắn luôn để sau này các bạn khỏi shock, rằng thì mà là, Nore chính là Lâm Long trong Bóng Tối Ngăn Trở đấy ạ @[email protected]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận