Khoảnh khắc ấy, trong đầu Mạc Tử Mộc ùn ùn xoay đảo ngàn vạn cớ thoái thác, thế nhưng không hề có biện pháp nào có thể ứng phó triệt để với Ivan.
Mạc Tử Mộc bỗng ý thức được, cậu còn hiểu biết quá sơ sài về kẻ địch lớn mạnh đang tiềm ẩn ngay bên cạnh này, đến nỗi không thể nào tìm ra cách để đối phó hắn lúc khẩn cấp. Cậu vừa nâng tầm mắt lên đã phát hiện gương mặt Ivan ở ngay trước mặt, theo phản xạ cậu bị giật mình, cuống quýt rụt lùi lại, Ivan tiện đà giữ cổ tay cậu, ngăn trở động tác lùi của cậu.
“Đừng sợ, Seven, anh giữ bí mật cho em.” Ánh mắt bất cần đời thường ngày của Ivan hiện tại lại được thay thế bằng một sự tình tứ bồng bềnh, Mạc Tử Mộc thoáng chốc ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh cậu trấn tĩnh lại. Dịu dàng với cậu mà nói đều là cái bẫy, cậu đã từng sa xuống nó một lần, sẽ không còn lần nào cậu tin vào nó nữa đâu, vả lại con người trước mắt này luôn luôn thông thạo tính toán, hắn cho gì nhất định sẽ đòi đủ.
Chớp mắt ấy, Ivan cảm giác như hắn đã bắt được Mạc Tử Mộc rồi tức khắc lại vuột mất, dẫu có là kẻ độ lượng như Ivan cũng không khỏi thầm thở dài trong lòng, song hắn lại treo lên môi nụ cười thường trực, “Bé à, em không nên làm vậy…” Hắn vừa xoa mơn ngón tay dài nhỏ của Mạc Tử Mộc vừa nhẹ nhàng, “Em nên ở một căn phong an tĩnh mới đúng, viết nhạc, chơi đàn, trước cửa có sông Danube chảy qua, trong phòng là hoa tươi nở rộ… Đào hầm xung quanh Mammon này không hợp hình tượng em chút nào hết.”
Sắc mặt Mạc Tử Mộc tái nhợt hẳn, “Anh mặc sức đi tố cáo tôi đi, nhưng anh đừng hòng lôi nó ra uy hiếp tôi.”
Ivan bật cười há há, hắn khấp khởi hàng lông mày cười trêu cậu, “Kìa Seven… Anh có uy hiếp em đâu?” Đôi mắt cười cười ẩn ý như đang nhắc nhở lại sự khởi đầu giữa họ, chính tay Mạc Tử Mộc mắc tấm drap giường, chính Mạc Tử Mộc nói tôi muốn làm Partner của anh, chính Mạc Tử Mộc nói quan hệ bọn họ là Lover. Kể cả Mạc Tử Mộc không cam tâm tình nguyện, cậu cũng không thể không thừa nhận những điều ấy đều là từ cậu mà ra, hơn nữa Ivan còn chưa một lần thốt ra lời uy hiếp cậu.
Mạc Tử Mộc cười khẩy, vành môi đậm hình kéo lên thành một đường nhếch càng tăng thêm vẻ kiên cường cho sự êm dịu của thiếu niên. Mạc Tử Mộc không phản đối, cậu nhận thức rõ, nếu so trò xỏ lá ba que thì cậu căn bản không phải đối thủ của gã lưu manh trời sinh này. Ivan chỉ đủng đỉnh bảo, “Bé yêu, là do em nói Start trước thì đừng có nói Stop. Anh chưa kêu dừng, em vẫn là của anh. Anh có quyền hưởng thụ cơ thể em, em cũng có, anh có thể hỏi chuyện riêng của em, em cũng có thể, bởi vì chúng ta bình đẳng, anh có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn cho em và chăm sóc cuộc sống thường nhật của em.”
Mạc Tử Mộc yên lặng hồi chốc, sau đó thản nhiên lên tiếng, “Nếu tôi có thể hỏi mọi việc riêng tư của anh, như vậy anh có thể trả lời tôi, chừng nào nhà tù bạo động không?”
Ivan mỉm cười, có rất nhiều điểm Mạc Tử Mộc hoàn toàn khác biệt hắn, nhưng ở vài phương diện nào đó thì tư tưởng lớn đụng nhau cực kỳ, cả hai đều tỉ mẩn suy tính, không quan trọng hóa hơn thua trước mắt. Hắn chỉ nói, “Nó không phải việc riêng tư, nhưng mà vì em đã hỏi rồi nên anh vẫn trả lời em. Miễn là em không manh động thiếu suy nghĩ, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em.”
Có một tên cảnh ngục đi tới, Ivan bèn đứng dậy, “Anh ra ngoài có việc.”
Cửa phòng giam xoạch mở, Ivan rời đi theo tên cảnh ngục. Mạc Tử Mộc tựa vào song sắt lẳng lặng rũ mắt, theo tiếng bước chân ngày một xa khuất của hai người kia, trên môi cậu chầm chậm vẽ lên một nụ cười, mi mắt nhấc, rèm mi dài liền lộ ra ý cười lạnh lẽo.
11:35
Berwick xuất hiện, hắn đáp cho Mạc Tử Mộc một vẻ mặt phức tạp trước, rồi sau mới mở phòng giam, “Nhãi con, Công tước Donald đề nghị gặp mày.”
Mạc Tử Mộc đứng lên khỏi giường, thần sắc điềm nhiên, theo chân Berwick ra khỏi nhà giam chính để tiến vào phòng thăm hỏi.
Mammon là một nhà tù cũ rích, gần như giữ lại tất cả những gì cổ xưa nhất của nhà tù cũ, từ phong tục, máu đẫm, tàn bạo, thức ăn dở òm, cho đến cả lưới sắt treo trong phòng thăm hỏi. Donald phong độ ngồi mặt bên ngoài tấm lưới, Mạc Tử Mộc đi đến, ngồi xuống đối diện ông ta.
Donald mỉm cười, “Seven, lâu không gặp.”
Mạc Tử Mộc hờ hững đáp trả, “Tôi cũng chẳng thiết thấy cái mặt ông.”
Donald thở dài nhè nhẹ, “Seven, con vẫn thế. Vào tù hơn nửa năm rồi, ta tưởng cái góc sắc nhọn luôn tự cho mình là đúng của con đã bị mài mòn đi ít nhiều rồi chứ.”
“Tôi nói thật thôi.” Từ đầu chí cuối, Mạc Tử Mộc không hề nhìn thẳng Donald mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay kia. Trên ngón tay có đeo chiếc nhẫn đá đen, lấp loáng liên tục trước mắt cậu, từ đó gợi lại biết bao nhiêu ký ức thống khổ. Chính bàn tay ấy đã bế Mạc Tử Mộc bấy giờ đang mất gần hết ý thức, đặt trên chiếc giường tội ác; cũng là nó, trong gian phòng nào đó của Mammon đã hỗ trợ Donald cưỡng bức cậu. Ngón tay kia gõ lên mặt bàn, mang theo sự tự tại của kẻ bễ nghễ ngồi trên cao, mà hiện thời chủ nhân của nó lại đang nhàn nhã trách móc cậu không chịu dễ bảo.
Mạc Tử Mộc cảm thụ có gì đó đang từ từ sinh sôi trong lòng, cậu chậm rãi nhấc tầm mắt, bắt đầu nhìn thẳng Donald, trong quá khứ cậu luôn luôn sợ hãi phải nhìn thẳng ông ta. Mọi đứa bé không có cha đều luôn ảo tưởng mình có một người cha anh dũng vô địch thuở nhỏ, Mạc Tử Mộc cũng thế, hình tượng huy hoàng do Mạc Tử Mộc tự vẽ nên ấy khiến cậu không dám nhìn thẳng Donald. Cậu sợ phải đối mặt với người cha coi cậu là đối tượng để xâm phạm ***, ông ta không chỉ cưỡng hiếp cậu mà còn làm chuyện đó cùng với một người anh cùng cha khác mẹ của cậu nữa.
Mạc Tử Mộc trông vào mắt Donald, bỗng nhiên cậu vỡ vạc tại sao Donald có thể thích làm gì cậu thì làm cũng được, trong khi cậu ngay cả nhìn thẳng ông ta thôi cũng đã khiếp hãi. Bởi lẽ trong mắt cậu, Donald là người cha cùng huyết thống, là người cha cậu không thể thoái thác; còn Donald chưa từng chấp thuận rằng Mạc Tử Mộc là đứa con do chính tinh của ông ta tạo thành.
Cậu nhoẻn cười.
Cõi lòng Donald lại xốn xang, cảm nhận về Mạc Tử Mộc lúc ban đầu với ông ta chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà ông ta rất muốn có. Cậu gợi cảm, cậu xinh đẹp, và cậu còn giàu khí chất. Trò chơi *** hoang đường căn bản là chuyện thường ngày ở huyện của giới quý tộc, ông ta thường xuyên cùng Kiefer chơi đùa với một người mẫu hoặc một nam ngôi sao xinh đẹp, có khi là cả thục nữ danh môn. Kiefer biết ông ta thích Mạc Tử Mộc, thế là bỏ không ít công sức tóm được Mạc Tử Mộc, chuyện gì phải đến sẽ đến, thành ra mới có trò chơi ba người.
Khi Donald chứng kiến cảnh Kiefer sấp trên người Mạc Tử Mộc, ông ta cồn cào khác thường, cảm giác này loáng thoáng như là món đồ gì đó bị vấy bẩn, và thế là ông ta cứ canh cánh suy nghĩ nhức nhối đó suốt một đêm điên cuồng. Vì trong lòng khó chịu nên xong việc, ông ta rời khỏi căn phòng kia ngay, mà phát súng buổi sáng hôm sau của Mạc Tử Mộc, ý niệm đầu tiên hiện trong đầu ông ta không phải thương con trai mà lại là phấn khởi, như là đang trở về mối tình đầu.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra tại sao ngay từ ban đầu gặp gỡ ông ta đã thích đứa bé này rồi, vì rằng Mạc Tử Mộc là kết tinh của vạn vạn những đối lập, ví dụ như khí chất của cậu vừa gợi cảm mà vừa ngây thơ, vừa trầm lặng mà vừa linh động, cậu là một thiếu niên chính trực, nhưng phảng phất trên người cậu vẫn tồn tại đôi chút tà khí ẩn hiện.
Đúng là sự tà khí ấy, mới có thể làm cho đôi cánh đen mọc ra trên thân thể thuần khiết của thiên thần, rực rỡ hơn bao giờ hết, tựa như nụ cười giây lát mới nãy của Mạc Tử Mộc.
Ở Mạc Tử Mộc vẫn hằng hiện hữu sự mê hoặc như vậy, khiến Donald nơm nớp những lưỡng lự bất an giữa được và mất.
Theo đổi thay của thời gian, Donald càng lúc càng cảm thấy mình trở nên vướng bận vì Mạc Tử Mộc, hệt như bản thân lún sâu vào tình yêu mê mẩn. Dù cho lời hẹn cuối tuần rặt toàn bị Norton trớt quớt tảng lờ đi, ông ta vẫn không kiềm chế được, hễ đến cuối tuần là sẽ bỏ qua hết mọi thứ để lao đến biển Caribbean.
“Seven, chính ra mà nói, về bên ta không hề khó khăn như con mường tượng đâu, chí ít cũng khá khẩm hơn tình cảnh con bây giờ.” Donald sát lại gần tấm lưới, cách qua những lỗ hổng lưới sắt đan cài, có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của thiếu niên. Ông ta lại bổ sung, “Nếu không phải vì con đã vào đường cùng rồi thì đâu cần bảo gã cảnh ngục kia tới xin ta năm mươi nghìn USD chứ, đúng không? Nhưng Seven à, ở trong tù, năm mươi nghìn USD mới chỉ là bắt đầu và tuyệt đối không thể là kết thúc, lần sau, lần sau nữa, con biết làm gì đây?”
“Ông Donald, nghe nói ông có sở thích sưu tầm?” Seven hờ hững đặt câu hỏi.
“Ừ. Có thể nói là một trong những nhà sưu tầm lớn nhất cả châu Âu, thậm chí cả thế giới cũng chưa chắc có năm người trên tầm ta được.” Đành rằng sửng sốt vì Mạc Tử Mộc tự dưng hỏi một vấn đề chả liên quan, nhưng đó lại là mặt làm ông ta kiêu hãnh, vậy nên tán gẫu đề tài này với Mạc Tử Mộc cũng làm ông ta vui vẻ.
“Tin đồn là ông có bức tượng thần Mithra(1)?”
Donald mỉm cười, “Chính xác ta có bức tượng ấy, không phải đồn, nó có xuất xứ từ Pergamon(2), còn cổ xưa hơn rất nhiều so với những vật phẩm La Mã trong Viện bảo tàng Anh(3) cơ.”
“Bảo tàng Anh quốc muốn thuê hợp đồng bức tượng này của ông, nguyên nhân để ông từ chối là gì?”
“Thần Ánh sáng… Mithra tất nhiên phải hợp ở hang động hơn.” Donald phì cười, “Càng quý giá thì càng phải cất giữ thích hợp mới tốt…” Đoạn, con ngươi màu xanh lơ của ông ta tò mò nhìn Mạc Tử Mộc, “Sao nào, khi không con lại quan tâm đến bức tượng ấy thế?”
“Tôi thích ý nghĩa của nó.” Mạc Tử Mộc điềm đạm đáp, hóa ra người đàn ông này đã hoàn toàn quên bẵng kỷ niệm ông ta dẫn Lý Mạc đi thăm thú nơi cất chứa Mithra, trong căn mật thất chập choạng mà sáng chói đấy, có Lý Mạc và ông ta.
“Seven, con thật có mắt nhìn. Được thần Ánh sáng ban ơn mới có thể bước đi trên con đường sáng sủa, được hưởng thân phận và địa vị. Seven, hy vọng mắt nhìn của con của thể giúp con đưa ra được lựa chọn đúng đắn.”
Mạc Tử Mộc không trả lời, cậu chỉ giữ im lặng.
Lý Mạc rất hay miêu tả bức tượng kia cho cậu nghe, bà tái hiện nó qua lời kể sinh động y như nó đang ngay trước mắt, “Ngài cầm trong tay thanh kiếm, vọt đến đâm thẳng vào cổ con trâu, máu con trâu chảy ra ào ào, nhưng dáng vẻ ngoái đầu ngài nhìn mẹ lại cực kỳ bình tĩnh. Mọi người đều nói máu con trâu của Mithra có thể mang đến sinh mệnh mới. Lúc ấy mẹ đã nghĩ, nếu mẹ cũng có một sinh mệnh mới, nó cũng sẽ đẹp y như ngài Mithra. Nè Seven, con xem, con đẹp hệt như ngài vậy.”
“Nếu con thích, ta có thể viết di chúc để lại nó cho con.” Một câu bổ sung của Donald bất thần vang lên, ngắt quãng dòng hồi tưởng của Mạc Tử Mộc.
Cậu bèn cười, bảo với ông ta, “Ông hào phóng quá, nhưng mà giờ ông vẫn còn đang sống, tôi lấy gì để trao đổi món quà sau khi chết của ông đây?”
Donald đặt bàn tay trái được bảo dưỡng tốt của ông ta lên tay phải, trầm giọng giảng giải, “Thực tế thì, Seven, con hãy ngẫm chút, chỉ cần con ở bên ta, ta có thể đưa con làm người thừa kế hạng nhất. Seven, ta không phải một kẻ tục tằn ưa khoe mẽ rằng ta giàu có cỡ nào, nhưng Seven, nếu con làm người thừa kế của ta, con sẽ có ba tòa lâu đài cổ, châu báu quý giá nhiều không đếm xuể, cùng căn phòng cất chứa trị giá hàng trăm triệu bảng Anh.”
“Giàu quá…” Mạc Tử Mộc kín đáo thở dài, hình ảnh cậu và Lý Mạc còm cõi vật lộn từng hào mỗi ngày như một thước phim quay chậm lại tái hiện trở lại, sau cùng về lại vẻ thản nhiên, cậu cất tiếng, “Điều kiện ông đưa quả thực hấp dẫn, có điều với tôi mà nói cũng chưa biết thế nào…”
Donald có phần vội vàng đỡ lời ngay, “Seven, ta đang nghiêm túc.”
Mạc Tử Mộc vỏn vẹn bảo, “Thế này đi, ông lấy danh nghĩa của tôi cho bảo tàng Anh thuê bức tượng…”
Donald hơi hơi do dự, rồi nhanh chóng cười nhận, “Không có gì khó khăn cả, ta lập tức cử người liên lạc với bảo tàng Anh quốc giờ đây, họ ắt hẳn sẽ mừng rối rít cho mà xem.”
“Tôi muốn ông đích thân hộ tống nó.” Mạc Tử Mộc bình thản nói tiếp, “Tôi muốn cuối tuần này, phải được nghe tin nó đang được trưng bày trong Viện bảo tàng Anh quốc.”
Lông mày nhíu lại, nhưng Donald vẫn đồng ý, “Được.”
Lúc này Mạc Tử Mộc đứng lên, đề cập vấn đề cuối cùng, “Mặt khác, tôi cần ít tiền.”
“Cần bao nhiêu?” Donald cười hỏi, tâm tình luôn phong ba bất ổn của ông ta đến đây mới dịu chút lại. Như bao kẻ có tiền khác, ông ta tin vào sức mạnh vật chất, dù cho người trước mắt là Seven chăng nữa, cũng sẽ có lúc cậu buộc phải khuất phục trước sức mạnh này.
“Ông có bao nhiêu?” Bàn tay để trên bàn của Mạc Tử Mộc chụm lại một chỗ, chừng như đang túng quẫn.
Donald mở chiếc ví da, lấy hết dollar trong đó ra, rất mực ung dung trao cho Seven.
Mạc Tử Mộc nhận lấy, thấp giọng nói, “Cám ơn.” Rồi toan rời đi.
“Seven.” Donald gọi giật cậu, ông ta giao hai bàn tay vào nhau, nhắn nhủ, “Chủ Nhật này ta sẽ nói chuyện với con.”
Đôi mắt Mạc Tử Mộc thoáng lập lòe, cậu đáp ngắn gọn, “Tùy ông.”
Donald trông theo bóng cậu, ông ta vừa đi ra cửa vừa gọi điện thoại.
Đối phương nghe tin Donald muốn đưa pho tượng cổ trị giá mấy triệu bảng chuyển giao ngay cho bảo tàng Anh quốc, không khỏi cả kinh kêu lên, “Cha, sao tự nhiên lại thế?”
Donald chau tít hai đầu lông mày, “Kiefer, làm theo lời ta đi, chuẩn bị sẵn sàng tượng, ta sắp lên máy bay về rồi đây.” Ông ta cúp máy, lại gọi một cuộc điện thoại khác, “Thay ta liên lạc với người kia, ta muốn biết tường tận mọi động thái trong tù của Seven.” Khựng một chút, rồi ông ta lại dặn, “Báo cho cả Johnson, ta muốn sửa di chúc…Ừm nó đúng là bằng lòng trò chuyện… Vừa hay trái lại, ta cho rằng nó đang miễn cưỡng với ta, lối tư duy của thằng bé này thật chẳng giống ai mà.”
Kết thúc cuộc gọi, ông ta mới men theo con đường núi gập ghềnh của Mammon xuống dưới.
Donald cau có mặt mày đi cùng vệ sĩ xuống, đường đi lầy lội đúng chất Mammon lại làm quần và giày sạch sẽ của ông ta nhớp nháp, đành hít sâu một hơi, ông ta tin chẳng bao lâu nữa sẽ không cần phải đi con đường chết tiệt này nữa rồi.
12:15
Mạc Tử Mộc trở về cùng Berwick, thái độ gã ta cũng chẳng vì năm mươi nghìn USD mà cải thiện nhiều lắm.
Lúc vào cửa nhà giam chính, Mạc Tử Mộc ngoảnh đầu gọi, “Boss, nếu bạn cùng phòng tôi đêm nay không tham gia Hunter, ngài tự tìm được người thay thế, phải không?”
Cặp mắt ngựa lồi của gã hung hãn trừng trộ cậu, “Tao khiến mày bảo ban tao phải làm gì đấy à?”
“Thứ cho tôi lắm mồm, Boss, nếu người đang giao dịch là giám ngục Adolf, tôi sẽ không hỏi nhiều thế đâu!”
“Mày có ý gì?! Mày đang cười vào mũi tao?!” Lửa giận Berwick bốc lên ngun ngút.
“Nó là sự thật!” Mạc Tử Mộc từ tốn đính chính, “Không phải tôi nói năng lực của ngài, thưa Boss, về mặt năng lực, tôi tin ngài ấy cùng Boss ngài đây khi cần thiết thì không đáng nhắc tới, song trưởng ngục Adolf so với ngài… Biết nói thế nào giờ nhỉ, bề thế sâu hơn, cho nên trọng lượng lời nói ở chỗ Boss Norton càng nặng!”
Nghe xong mấy lời này là Berwick thoải mái trở lại nhưng vẫn râm rẩm khó chịu, giống như một cơn ngứa nếu gãi không đúng chỗ, sẽ vừa ngứa vừa uất đến khó chịu nổi. Gã đè giọng mà gầm gừ, “Thằng nhãi, mày chớ có ma cô mất dạy trước mặt tao, mày định xúi bẩy mối quan hệ của các cấp trên đấy à?!”
“Không dám!” Mạc Tử Mộc nói nhỏ, “Mỗi tội tiền này do Công tước Donald chi, mà ông ta lại là bạn cũ của trưởng ngục Norton… Ngài thu tiền ông ta nhưng không hoàn thành công chuyện cho ông ta, hậu quả cỡ nào, chắc ngài rõ hơn tôi mà.”
Tới nước này hai tròng mắt Berwick thiếu điều lòi ra hẳn, Mạc Tử Mộc chỉ an nhàn phân tích, “Nếu là tôi, tôi sẽ không nhận tiền của vị quý tộc đen tối này, có lần một cảnh sát nào đó cố tình tịch thu biển số xe ông ta, ông ta đã tìm cách là cho vị cảnh sát đó táng gia bại sản. Người đó cầm phải năm mươi USD của ông ta, còn ngài cầm bao nhiêu nào?”
Màu mặt Berwick thế là trắng bợt, Mạc Tử Mộc hiểu lời vừa rồi của cậu đã thành công đè áp lực lên gã ta rồi. Kaspersky có một câu nói rất chuẩn, phần lớn người ở Mammon đều là vì tiền tài, nhưng thứ Berwick khoái là cảm giác quyền lực được chi phối kẻ khác, mà trong mắt Mạc Tử Mộc, Berwick cùng lắm chỉ là một con cho gác cửa. Đối với một con chó, sủa âu ẩu với một gã ăn xin không chỉ thể hiện nhiệm vụ của nó, quan trọng hơn là thể hiện quan niệm của nó —— quan niệm giai cấp của nó. Thành thử Berwick không hề khúm núm trước tiền tài, chẳng qua bởi vì gã đã khúm núm trước quyền thế.
“Tao sẽ nghĩ biện pháp.” Berwick cắn răng phun ra một câu lấy lệ.
Chuông reo lên, Mạc Tử Mộc giơ tay hỏi, “Boss, tôi đến nhà ăn luôn nhé?”
Berwick đang bị ngổn ngang trăm mối tơ vò trong lòng, cáu kỉnh xùy xùy tay với cậu, Mạc Tử Mộc bèn đút tay vào túi quần thong thả bước đi.
Cậu vào nhà ăn, lập tức rẽ qua phòng 204 khu C, Tom nhấp nhổm ngó cậu, chưa thèm đợi Mạc Tử Mộc ngồi ngay ngắn đã vội vã hỏi ngay, “Giải quyết xong chuyện bọn tôi chưa?”
Mạc Tử Mộc ngó quanh quất nhà ăn thử, không thấy Ivan, chỉ có Sticks đang tụ vạ với mấy kẻ quen mặt, Jude chắc vẫn đang ở chỗ Mike, nhưng Tea Bag thì đã kiếm được một em mới cũng đèm đẹp rồi, mà trông vẻ mặt hắn áng chừng lại không vui cho lắm.
Mạc Tử Mộc xiên một miếng khoai tây, kể, “Tôi dùng năm mươi nghìn USD mua lại mọi người từ tay Berwick.”
Tommy liền cau chặt mày, “Berwick mà chịu cho cậu khất á?”
Mạc Tử Mộc im một lúc, mới bảo, “Tôi kêu Donald đưa tiền.”
Nhất thời ba người còn lại cùng bàn đều vì xấu hổ mà yên lặng, mãi sau là thằng Tom lên tiếng trước, “Xong xuôi phi vụ là ngon rồi, đằng nào cuối tuần này chúng ta cũng tẩu, đến lúc đó sẽ tìm thằng cha già khú kia tính nợ sau.”
Mạc Tử Mộc nhét một miếng khoai nguội ngắt nguội ngơ vào mồm, “Tôi chưa cho rằng đã xong đâu, Berwick dễ không phải là người có quyền quyết định người được chọn cho Hunter. Adolf là một gã bộp chộp, tôi dám chắc gã ta đã cẩn thận quyết định backup khi gã ta tạm thời vắng mặt, và chắc chắn cũng sẽ không tốt bụng tha thứ cho ai tự tiện thay đổi danh sách Hunter.”
Cơ mặt Tom cứng đờ lại, lắp bắp, “Trắng phớ ra là bọn tôi vẫn phải tham gia cái đêm Hunter khỉ gió hả?”
“Sợ là vậy.” Mạc Tử Mộc lôi đồng hồ ra xem, “Hai mươi phút nữa là giờ ăn cơm của khu D, thời gian nghỉ trùng với chúng ta khoảng mười phút, trong thời gian này Tom phải chui vào đường hầm, tìm bằng được chai rượu.”
“Nhưng mà vụ Hunter thì sao đây???” Tom sốt sắng.
“Yên nào, Tom.” Tommy chùng giọng nhắc, “Seven đã cố hết sức rồi, nếu không cậu ta tuyệt đối không nhờ vả đến ông bố đâu.”
Jack ngồi cạnh cũng lải nhải khuyên bảo Tom miết.
“Shit!” Tom ủ rũ tự chửi, lo âu rối bòng bong trong lòng không chịu nghe bạn bè khuyên nhủ.
Mạc Tử Mộc hít sâu một hơi, “Người bên khu D không thích lo chuyện bao đồng, các tầng thì chỉ có tầng dưới cùng là phòng giam, muốn tìm phòng giam mà chỉ có một giường cũng không khó, chỉ cần cậu lanh lẹ, hẳn không vấn đề gì.”
Tom lầu bà lầu bầu, “Nói thì dễ lắm, mười phút, tìm phòng, lại còn mở cửa, tìm rượu, rồi lại phải bò ra.”
Mạc Tử Mộc dặn dò, “Ưu tiên an toàn bản thân trước, nhớ, nếu không đủ thời gian hoặc có gì nguy hiểm, phải bỏ ngay. Không gì là không được, chúng ta sẽ có cách khác để che giấu, Adolf không có chứng cứ cụ thể mà cậu cũng đâu có liên can Hatch, gã ta chưa chắc đã khẳng định là do cậu bày trò.”
12:45
Mạc Tử Mộc đi khỏi cùng Tommy trước, vừa rời khỏi chỗ ngồi đã phát hiện có mấy kẻ bám đuôi, Tommy báo, “Đúng là có kẻ theo dõi.”
Mạc Tử Mộc không ý kiến nhiều nhặn, trong tay cầm chặt đồng hồ, mỗi một giây đồng hồ đánh mình chuyển động lại giống như đang quả tim cậu đang nện thình thịch.
Ban nãy cậu nói ung dung thế cũng là vì trấn an Tom thôi, nhưng nửa chai rượu ấy kiểu gì thì kiểu nhất quyết phải lấy lại kỳ được, bằng không cái nơi Mammon này, với tính tình Adolf, gã sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mặc xác có phải Tom thật không, nhất định Adolf sẽ giết chết cậu chàng, và hậu quả là toàn bộ nhóm cậu sẽ bại lộ.
Tommy hỏi, “Seven, đang nghĩ gì thế…”
Mạc Tử Mộc chầm chậm dừng tầm mắt trên mặt Tommy…
12:58
Tommy thầm thì gọi, “Tom, Tom ơi!”
Cửa thông gió thư viện im phăng phắc không một tiếng động, hiển nhiên Tom vẫn chưa thuân lợi tìm được rượu để chui về hầm.
Kể cả Tommy có trưng biểu tình gì nhưng lúc này, trán ông vẫn không khỏi rịn mồ hôi.
Từng giây từng giây đồng hồ một nảy lên, cửa thông gió vẫn lặng ngắt, ánh mắt Mạc Tử Mộc lia về phía cửa, cậu bỗng đề xuất, “Ông Jack, sang bên đó đi, xung đột một trận với Tea Bag, càng ầm ĩ càng tốt.”
Áng chừng Jack cũng thức thời rằng hiện giờ đang là mấu chốt quyết định sống còn, lão ta liền trở nên gan dạ đặc biệt, vừa nghe Seven phân công đã hoạt bát đi ra ngoài cửa.
Lão đi sang đầu bên kia sân thể dục, cái xác vĩ đại của lão làm mọi ánh nhìn đều phải quay lại nhìn tò tò, có điều thư viện dạo gần đây như kiểu thành phạm vi thế lực của phòng 204 khu C rồi, thành thử cũng chả mấy ai lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Khổ người thì ú ụ, nhưng trong tù, không ai là không biết lão là một người lành tính an phận, bao nhiều người gọi đùa lão là Nục Nịch, lão đều gọi sao thì nghe thế hết. Còn chưa đi ra xa hẳn khỏi thư viện đã gặp ngay Tea Bag đang ôm ấp Partner mới hú ha hú hí.
Tướng tá đồ sộ của lão ấy thế là quệnh quạng đâm ầm vào Tea Bag, lực va nhau rõ mạnh tới nỗi làm Tea Bag phải lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
Jack sợ không để đâu cho hết, “Đại… đại, đại ca Tea Bag, xin lỗi, xin lỗi.”
Cơn tức giận tích tu bấy nhiêu lâu nay của Tea Bag như đã tìm được một khe hở để bạo phát, gã rống lớn, “Lão béo trời đánh thánh vật, dám đụng tao?”
Cả người Jack run bần bật do sợ, kể cả lão còn cao hơn Tea Bag hẳn một cái đầu, khổ người cũng bự con hơn Tea Bag, thế mà trước mặt Tea Bag lại rúm ró hết cả lại, thịt mỡ rung lên, môi dày trắng bệch, thoạt nhìn đúng là đang khiếp hãi Tea Bag cực đỉnh.
Gạt tay mỹ thiếu niên chạy tới đỡ mình qua một bên, Tea Bag hầm hầm tẩn Jack một trận nhừ từ, mỗi một nắm đấm thụi xuống đều dã man, song bị cách lớp mỡ dày ụ của Jack thì xem chừng rất khó đánh được đến gân mới chả cốt. Với cái tình huống hiện tại này, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống Tea Bag đang choảng Jack mà càng giống như đang đấm lưng cho Jack thì đúng hơn.
Đám người hóng hớt quây xem mỗi lúc một đông, còi cảnh ngục inh ỏi tứ phía cũng không ngăn cản được hứng thú xem kịch vui của toàn thể.
Khác với các nhà tù khác, ẩu đả và giết chóc chính là truyền thống Mammon, bởi vậy trừ phi vạn bất đắc dĩ quá thì cảnh vệ trên các tháp canh mới buộc phải nổ súng cảnh cáo.
Jack y chang một con hổ khổng lồ, còn Tea Bag thì loi choi như một con bọ chét, nhảy tới nhảy lui hung hãn mấy cũng chỉ lay được có dăm ba cọng lông con hổ, đám tù nhân vây xem xung quanh dần dần thậm thụt nhau cười trộm. Cơn phẫn uất của Tea Bag thế là lại càng bốc lên vô pháp vãn hồi, hệt như cơn hồng thủy ầm ầm lụt lội, tay gã nháng lên, sáng loáng một mũi dao nhọn hoắt.
Tất cả đều hô lên sợ hãi như thể tiết mục máu me của nhà tù thanh bình lại sắp được trình diễn, Jack sưng phù run run thật lâu, rồi chót cùng không chịu nổi sự đe dọa trầm trọng cỡ này, lão mất hết chống đỡ, nặng nề ngã bịch xuống đất, cơ thể với sức nặng mấy trăm cân rung cho mặt đất như bị chạy qua một cơn động đất nhẹ, bụi mù tung tứ tán.
“Amen, lão ấy xỉu rồi…”
“Phải rồi, Nục Nịch bị bệnh tim mà, hình như lại tái phát.”
Tea Bag đương tính xông tới cho Jack lãnh một dao, nhưng bắt gặp cảnh Jack run rẩy tay chân nằm sõng sượt, mồm sùi bọt mép, cơn giận chừng như lui đi đáng kể.
Lúc này mấy cha cảnh ngục mới ưỡn ẹo xuất hiện, giải tán đám đông đang đứng xem bằng dùi cui, Tommy không rõ từ đâu bất chợt xông ra gào, “Boss, Jack bị đánh, lão ấy cần cấp cứu.”
Nhìn mặt Berwick rõ ràng là đang cả giận, “Hãm tài, ai cho bầy chuột lâu nhâu chúng mày đánh lộn nhau đấy hả, cút về nhà giam hết cả lũ chúng mày đi, đã nghe thấy tiếng chuông chưaaaa!” Đoạn gã trỏ tay vào Tommy cùng mấy tên cảnh ngục khác, “Lôi lão béo chết tiệt đến phòng y tế.”
Tea Bag sớm đã mất hút, Berwick hùng hùng hổ hổ xua tất cả tù nhân vào trong nhà giam chính.
Cả đoàn lũ lượt chui trở về nhà giam, Berwick vẫn cáu tiết đi loanh quanh khoảng đất bằng, đột nhiên gã sực nhớ, phòng 204 khu C vừa to chuyện gì vậy, thế mà lại không hề thấy bóng Mạc Tử Mộc đâu.
Đành rằng gã Berwick biến thái, nhưng biến thái luôn có linh cảm rất nhạy, trực giác Berwick cho thấy hình như phòng 204 khu C đang lén lút tiến hành việc gì đó, mà tất cả mớ lùng nhùng này đều xoay xung quanh con người được nhận nhiều sự ưu ái – Mạc Tử Mộc. Gã liền nhấc chân đi thẳng về hướng phòng giam của Mạc Tử Mộc và Ivan.
1:15
Cái mặt Berwick ló ra tại phòng giam một người nọ, bên trong vắng hoe làm gã trong nháy mắt như chộp được thứ gì.
“Mày ở đâu, 94941?”
“Boss tìm tôi ạ?” Mạc Tử Mộc bình tĩnh bước ra từ sau bức tường phòng tắm, đầu tóc ướt sũng giống như vừa gội.
Máu sôi vừa trào lên của Berwick tức thì ỉu xìu, “Trưa trật trưa hoang mà đi tắm á?”
Mạc Tử Mộc đến gần gã, làn da cậu so với người da trắng cũng không phải là trắng quá mà là một màu sắc nhàn nhạt như màu mật đường, nay vương thêm nước ấm mà nhuộm một tầng hồng hào. Berwick bất giác cảm thấy dung mạo Mạc Tử Mộc quả thật xuất sắc chứ không phải lời đồn khoa trương quá độ như lâu nay gã vẫn nhầm tưởng.
“Boss, tại tôi nghe phong thanh rằng nước ban ngày là nước chuyển từ đất liền, không phải nước biển chưng cất. Ôi ngài biết đấy, nước biển làm da người ngứa ghê cơ, khó chịu kinh khủng.” Mạc Tử Mộc than vãn.
Con ngươi ngựa lồi to như hai con ốc của Berwick đảo một phát, gã ta khịt mũi, “Ba lăng nhăng, nước đâu ra mà đổi được?!”
“Thế hóa ra không phải à?” Mạc Tử Mộc hơi chau mày lại, sau rồi cười nói, “Xem ra tôi ăn quả lừa rồi… Boss, khi không ngài kiểm tra phòng tôi, hay là ngài đã kiếm được người tạm thời sẽ làm bạn cùng phòng thay thế của tôi?”
Nhất thời Berwick tắc nghẹn, cảm giác như vừa lọt chân vào một vũng bùn. Mạc Tử Mộc trông ra có vẻ rất ngoan ngoãn mà lại cứ ẩn ẩn mùi vị đáng sợ kểu gì đó, đây chẳng phải là một tù nhân có thể tùy ý bị xâu xé bất cứ lúc nào đấy ư? Berwick bị trỗi lên một cơn khốn khó.
Mạc Tử Mộc nhìn lướt qua ngón tay thuôn dài của mình, cậu gợi đề tài trước, “Boss, sáu giờ Hunter đêm nay sẽ bắt đầu, nhưng trước hai giờ ngài cần đưa danh sách cho trưởng ngục Norton, không phải sao?”
“Tao biết rồi!” Berwick hậm hực gắt một câu, mắt hằn tơ máu đỏ sọng càng thêm phần hống hách hung ác, nhưng Mạc Tử Mộc cũng nhìn chăm chăm lại ông ta. Con chó có dữ mấy cũng phải sợ khi mắt người lườm thẳng, đương nhiên Berwick cũng không ngoại lệ.
“Ngài biết đấy…” Mạc Tử Mộc chầm chậm mở lời, “Có lẽ tôi có thể thuyết phục thẳng với Boss Norton!” Lại bổ sung, “Nếu tôi là ngài, tôi sẽ tìm ai đó nghĩ cách xử lý giúp mình chuyện mà mình không mó tay vào được.”
Berwick cuối cùng mất kiềm chế, gã hằn học rít khẽ, “Mày biết được tao không mó tay được vào?”
Khóe môi Mạc Tử Mộc cong lên, cậu cười nhẹ, “Ra là Boss tự xử lý được ư? Thưa giám ngục Berwick, xin hãy tin tưởng thành ý của tôi, chúng ta đều muốn giải quyết dứt điểm, ngài muốn giữ chặt được số tiền năm mươi nghìn USD, tôi thì muốn bạn bè an toàn. Ngài hãy đưa tôi tới văn phòng trưởng ngục, hãy cùng hoàn thành nốt phiên giao dịch này, được không? Thành giao?”
“Thành giao!” Berwick đối diện cùng Mạc Tử Mộc suốt một hồi, rốt cuộc trước cái nhìn kiên định của cậu, đầu gã hạ xuống.
1:35
Mạc Tử Mộc băng qua sân thể dục đi về phía đầu bên kia nhà tù, trước sau cậu chỉ một mực im lặng. Dọc đường ngậm mồm cùng cậu, Berwick cũng không thấy có điểm gì khác thường. Nhưng khi tầm mắt gã chạm đến bóng dáng dong dỏng của cậu, lòng gã lổn nhổn những tư vị khác nhau, thật giống như giữa đỉnh điểm cái lạnh của mùa đông bưng lên một cốc nước đá mà uống, lục phế ngũ tạng đều thắt chẹt lại, thế nhưng lại không thể tả cho ai, chỉ có thể tự mình am hiểu cái mùi vị ấy.
“Thằng nhỏ này rõ lập dị.” Berwick âm thầm kết luận một câu trong lòng. Cậu ta dường như yếu ớt đến độ ngay cả sự trong sạch của mình cũng không có cách nào gìn giữ, mỗi một kẻ mạnh hơn đều có thể ức hiếp cậu ta, thế nhưng trong bọn họ lại luôn ẩn chứa một nỗi dục vọng không tài nào dằn nén pha tạp với tôn kính dành cho cậu ta. Norton cũng thế, ngay cả vị Công tước Donald kia cũng thế nốt, tất cả họ tựa hồ đều cực kỳ coi trọng cậu ta. Cũng vì xuất phát nguồn từ sự suy xét này nên Berwick cũng dành cho Mạc Tử Mộc vài ba phần tin tưởng.
Norton không dùng thư ký, văn phòng ông ta chỉ độc một quản gia, ông già này nhác thấy Mạc Tử Mộc liền gọi, “Cậu đến sớm bốn tiếng đồng hồ.”
“Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với Boss Norton…” Hơi chau mày, cậu hỏi, “Trưởng ngục Norton không có ở đây ạ?”
Ông quản gia chỉ thoáng im lìm, sau rồi đáp, “Ngài ấy đang nghỉ trưa, hai giờ sẽ đến.”
“Nghỉ trưa, à phải, trưởng ngục là người rất chú trọng sức khỏe mà.” Mạc Tử Mộc điềm đạm tiếp lời.
Berwick cứ cảm giác ngữ điệu Mạc Tử Mộc đang trào phúng sao sao đó, trong khi nhìn kỹ mặt cậu thì lại như hoàn toàn không hề có ý đó.
“Cảnh ngục Berwick, chúng ta ngồi tạm nói chuyện đi vậy. Kể chuyện ngài ở California đi, ắt hẳn sầm uất hơn nơi này nhiều, đúng chứ? Tôi còn thấy bảo chỗ ngài rất đông phụ nữ Mexico.” Lời của cậu vừa thốt ra khỏi miệng, như chọc đúng chỗ của Berwick, thế là gã ta cũng buột mồm, “Đám đàn bà đó ngon ăn hơn chắc đám đàn bà Mỹ.”
Nghe thấy mấy lời lỗ mãng như thế từ cuộc đối thoại giữa hai người bọn cậu, ông quản gia đầy mùi Anh quốc chỉ hừ lạnh, đoạn phẩy tay bỏ đi luôn.
Berwick láng máng ngượng ngập, căn bản để một người thân cận với Norton nay mất hứng với mình như thế, gã không khỏi có đôi chút lăn tăn.
Norton là thái giám, điều nay ai cũng biết, Mammon lại nằm biệt lập tít một nẻo, thành thử một tên khá cuồng dục như Berwick bao lâu nay đói khát khó nhịn, đâm ra câu hỏi mới nãy của Mạc Tử Mộc làm gã bất ngờ, gã ta chưa suy nghĩ nhiều nhặn đã vênh váo tung hê ngay sự thật ra với vẻ đắc ý khôn xiết.
Tự dưng lòng lại nghi ngờ phải chăng Mạc Tử Mộc cố tình gài bẫy gã, nghĩ thế, gã chợt thấy từ đầu chí cuối mọi thứ đều hết sức quái gở, một Mạc Tử Mộc trầm tính lạnh lùng không giống một kẻ chịu đi bàn luận về chủ đề này, từ nãy đến giờ, cậu như thể đang mánh khóe gì đó để xoay gã lòng vòng.
Berwick cũng không phải bị tàn não, nên nhớ công việc hàng năm của gã luôn phải đấu trí đấu sức với đông đảo tội phạm. Đầu gã xẹt đùng cái giống hệt chớp lửa, gã thình lình ngộ ra, đúng rồi, số người vắng phòng 204 khu C không phải chỉ có một, mà là hai người. Hẵng còn một đứa không nên vắng mặt, cái đứa đáng lý phải xuất hiện nhất, cái thằng Tom y chang con mèo hoang láo liên xung quanh.
Gã ta liền chồm dậy phóng ra ngoài với tốc độ như tên lửa, chạy như điên về nhà giam chính.
Mạc Tử Mộc không chậm trễ thêm, tức khắc đi vào phòng làm việc của Norton.
1:53
Norton đứng trước tấm gương lớn, thắt gọn cravat, sau đó mở cửa xuống lầu, giờ đến lúc ông ta cần xem xét danh sát người cho Hunter đêm nay.
Mỗi lúc ấy, ông ta vừa mừng vừa rầu.
Mừng vì có ai ở Mammon chết đi, là túi ông ta lại xúng xính.
Mà rầu thì vì, cứ kỳ vọng được nhiều hơn, mà thực tế thu vào thì rõ hẻo.
Thôi dù sao cũng không mất tiền nộp thuế, Norton dí dỏm tự nghĩ, ông ta nện chân xuống từng bậc từng bậc thang gỗ hồ đào Mammon để đi xuống.
Song song thời điểm này, Mạc Tử Mộc dưới lầu đang đi qua dãy hành lang mang phong cách Baroque, hai bên đầy ắp những nghệ thuật da người đặc biệt của Norton, dưới chân là thảm dày đỏ chót, bước chân cậu lao đi thật mau mà lại êm ru, cơ hồ không phát ra động tĩnh.
Khi Norton thong dong rẽ ở chỗ ngoặt cầu thang, ông ta tiện tay vuốt vuốt tóc mai, lúc nào không có ai nhìn là phải chỉn chu lại bề ngoài, thế mới là phong độ quý tộc thực thụ, Norton tự nhủ.
Mạc Tử Mộc thành thạo bật máy tính, đồng thời bật luôn cả thiết bị mạng. Máy vi tính Norton mua thuộc kiểu cũ, rõ ràng ông ta không định tốn kém quá nhiều cho máy tính như cho ẩm thực. Thức ăn của ông ta cứ phải thay đổi theo ngày, nhưng máy tính lại hoàn toàn không có gì đổi mới hết. Mạc Tử Mộc kiên nhẫn chờ giao diện làm việc mở, hên cái là bởi lý do đồng dạng, cho nên máy tính Norton rỗng tuếch.
1:55
Giày da đế mềm của Norton đặt lên bậc cầu thang cuối cùng, mặt trời hôm nay thật là huy hoàng à nha.
Mammon giờ đang vào mùa khô, dẫu cho chỉ có một tháng ngắn ngủi, nhưng sau bao nhiều ngày mưa ướt rượt được gặp một khoảng trời quang đãng thế này, thật là làm lòng người phấn chấn hết sức, tỷ như Norton hiện tại.
Ngón tay thon dài của Mạc Tử Mộc gõ lên mặt bàn, hình vẽ đang từ từ từng chút một được thành hình, các hệ thống đều rất khô khan, một khi bạn vẫn chưa thể sửa chữa nó cũng không nhất thiết phải răm rắp theo quy luật vận hành của nó.
1:57
Norton ho khụ cái đánh tiếng, ông quản gia lập tức có mặt, cẩn thận bưng tới một bình trà.
Trà chiều cũng là một trong số những thói quen Norton, hồng trà Anh quốc, bỏ thêm nửa viên đường.
Chưa phải Norton chưa từng uống thử trà xanh Trung Quốc, nhưng cái vị chát chát kiểu đó thật sự không thể uống lâu dài quanh năm, đâm ra ông ta đành phải ngậm ngùi.
Trà được đặt trên bàn gỗ cổ điển thời Louis XIV(4), Norton dễ chịu ngả lưng trên chiếc ghế đồng bộ.
Kỳ thật nếu bàn về thoải mái thì phải kể đến sofa Mỹ, nhưng tính về phong cách quý tộc thì hãy còn thua xa chiếc ghế vương triều Bourbone(5), áng chừng đôi khi Norton cũng không hẳn là không chịu nhún nhường.
Mạc Tử Mộc xâm nhập máy tính từ cửa sau, tay cậu gõ như bay trên bàn phím, và trong lúc chờ kết nối, ngón tay cậu gập lại đặt lên môi, cắn nhẹ.
1:58
Norton hớp một ngụm trà, ông quản gia bèn báo cáo, “Căn nãy có Berwick tới.”
Norton ừ, hỏi, “Danh sách đâu?”
Quản gia đáp, “Không thấy anh ta đưa đến, nhưng mà anh ta có dẫn theo Seven.”
Norton liền nhíu mày, công nhận là gã Adolf cục súc, song khi giao cho làm việc thì gã tuyệt nhiên không lắm trò như vậy.
Màn hình máy tính đang chờ tiến hành tỉnh lược các số, xoắn vào, rồi lại bày ra. Mạc Tử Mộc liếm môi.
1:59
“Người đâu rồi?” Norton hỏi ngay.
Berwick thở phì phò chạy ào vào, lông mày Norton tít tắp nhăn nhúm, cặp mắt ngựa lồi của Berwick kinh hoàng quét khắp chung quanh, bởi đang khẩn cấp nên mắt gã lại như lồi thêm ra mấy phần.
Norton thấy tởm, cả gã mồm rộng lẫn gã mắt ngựa này thật làm cho người ta muốn nôn mửa, ông ta nhất quyết sau này thuê ai thì phải trải qua một buổi phỏng vấn mới được.
“Tôi… Tôi để nó… ở lại đây.” Berwick lúng túng như gà mắc thóc.
Chính thế, cái giây phút hắn gặp vẻ mặt rõ là ngơ ngác của thằng Tom trong phòng 204 khu C, Berwick liền giác ngộ gã đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn nhất trong đời —— gã dám để Mạc Tử Mộc ở lại một mình trong văn phòng trưởng ngục.
Đành rằng Mạc Tử Mộc đã vô số lần ở lại đó một mình, cơ mà người để cậu lại là Norton chứ không phải gã.
Norton ‘soạt’ phát đứng lên, ông quản gia cuống quýt, “Tôi… Không thấy nó đi đâu cả.”
Norton ngoảnh mặt nhìn vào bên trong, nơi tận cùng sâu nhất sau tấm thảm lót màu đỏ thanh nhã trải thật dài.
2:00
Norton tức thì đi nhanh về hướng sâu trong cùng kia, sau đó đẩy mạnh cửa văn phòng ra.
1. Mithra được coi là vị thần Ánh sáng, thần Mặt trời của người Ba Tư cổ đại và tôn giáo La Mã cổ.
Mithra cũng được sinh ra từ Đức Mẹ Đồng Trinh như Jesus, là vị thần được tính ngang hàng như Jesus.
Thần Mithra là vị thần có địa vị cao nhất, được cho là thần giúp đỡ sức mạnh của sự tốt, thiện chống lại sức mạnh của sự xấu, cái ác. Cuộc đời của Jesus cũng được phỏng lại rất nhiều từ sự tích thần Mithra. Có nhiều sử sách còn nói chúa Jesus là hậu thân của Mithra (Mithra tái sinh). Thần Mithra cũng có 12 đệ tử, cũng làm nhiều phép màu. Giáo lý trong Kinh Thánh được tìm thấy rất nhiều bắt nguồn từ sự tích của thần Mithra. Một vài tài liệu từ toà Thánh Thiên Chúa giáo cũng công nhận sự giống nhau giữa Jesus và Mithra.
Bức tượng này không phải bức tượng xuất xứ Pergamon như trong truyện đâu, nhưng theo lời kể của Lý Mạc thì nó chuẩn xác là một Mithra như này nè:
2. Pergamon (hay Pergamum) là tên di tích cổ nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ, được trích dẫn trong sách Khải Huyền là một trong bảy nhà thờ của châu Á.
Pergamon là nơi phát hiện ra tượng thần Mithra sớm nhất.
3. Viện bảo tàng Anh (British Museum) là một viện bảo tàng văn hóa và lịch sử loài người ở London. Với trên 7 triệu vật thể hiện có, Viện bảo tàng Anh là một trong những viện bảo tàng lớn nhất thế giới, minh họa đầy đủ lịch sử văn hóa loài người từ nguyên thủy đến hiện tại.
4. Thời Louis XIV: 14/05/1643 – 01/09/1715
Các phong cách Louis XIV được đánh dấu bởi sự cẩn trọng, vĩ đại, hiệu ứng mạnh mẽ, trang trí xa hoa nhưng không quá nhiều, và tay nghề hoàn hảo.
Về phong cách, đồ nội thất Louis XIV có chân tương tự bậc hoặc bệ, và sau đó có chân cong. Bàn nhỏ, bàn tròn, bàn hình chữ nhật và bàn consol trở nên phổ biến. Các chi tiết chạm trổ thường được mạ vàng. Khắc và khảm được sử dụng nhiều trên mặt tủ, mặt bàn.
Đây một đống đồ nội thất Louis XIV luôn chứ chả riêng gì cái bàn vs cái ghế =.,=
5. Bourbon là một Hoàng gia châu Âu, là một nhánh của Vương triều Capetian. Các vua nhà Bourbon ban đầu trị vì hai nước Navarre và Pháp trong thế kỷ 16. Giữa thế kỷ 18, các thành viên của Vương triều Bourbon cũng nắm giữ ngai vàng các xứ Tây Ban Nha, Napoli, Sicilia, và Parma. Ngày nay, các quân vương triều Bourbon hãy còn cai trị ở Tây Ban Nha và Luxembourg.
Các quốc vương triều Bourbon trị vì xứ Navarre (từ năm 1555) và nước Pháp (từ năm 1589) cho tới khi nền quân chủ bị phế bỏ trong cơn bão Đại cách mạng Pháp vào năm 1792. Vào năm 1814, họ trung hưng trong một thời gian ngắn, và vào năm 1815 thì họ hoàn toàn trung hưng, song cuộc Cách mạng Tháng Bảy đã lật đổ hoàn toàn nhánh trưởng của Vương triều Bourbon vào năm 1830.
Ghế Bourbon ‘____’
–
sao thấy cảnh ẻm xin tiền bố cũng dễ thương, cảnh ẻm cắn tay cũng dễ thương, làm gì cũng dễ thương T-T hay là do con người ta yêu ai rồi thì người đó làm gì cũng thấy dễ thương nhỉ T-T ôi ôi, im in loveee, Tiểu Bảy, em đã cứu chị khỏi cơn khát tình mang tên Kobayakawa Shinichi T-T
Hậu trường chương này, địa điểm là một quán trà sữa nào đó:
Hy: Em Bảy xin tiền bố cơ, dễ thương cực, ẻm đứng lên bảo bố Tôi đang cần tiền – Cần bao nhiêu – Ông có bao nhiêu, xong cha Donald rút ví lôi hết tiền cho em *diễn tả động tác* em Bảy: Cám ơn ông, như kiểu xin tiền xong sướng, Cám ơn bố ấy:)))) dễ thương dã man:)))))
Sịp: Cám ơn ông và cám ơn bố khác nhau một trời một vực đấy =)))))))
Hy: Tôi đang cần tiền – Cần bao nhiêu – Ông có bao nhiêu – *đưa tiền* – Con cám ơn bố. =))))))))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...