Seven

Dung Thanh mở một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn Byzantine(1) kiểu cổ, hắn hơi lặng, thế rồi nói, “Chưa kể em nghe anh đã mua chiếc nhẫn này.”

Mạc Tử Mộc đưa mắt nhìn chiếc nhẫn, trên nó có chạm trổ cảnh đám cưới nơi Thánh địa, còn rất ít nhẫn Byzantine mang phong cách miêu tả thế này, hệt như một cuốn sử thi chầm chậm lật từng trang giấy. Lần đầu tiên Mạc Tử Mộc trông thấy nó là ở buổi bán đấu giá Ý, cậu đã thổ lộ với Dung Thanh rằng, “Ai mà tặng em cái nhẫn đấy, em sẽ mời người ấy đi du lịch Trung Quốc luôn.”

Tính Mạc Tử Mộc xưa nay luôn lạnh nhạt, nhưng trong ván cờ tình cảm nọ, cậu đã xao động trước người kia từ lâu, thế nên cậu luôn mải miết theo đuổi bước chân Dung Thanh. Một Dung Thanh cứ như gần như xa vậy khiến Mạc Tử Mộc đã có lúc bỏ đi tất thảy tự tôn, chỉ mong mỏi có thể bước đến gần hắn hơn nữa, gần hơn nữa, dẫu là đòi hỏi chiếc nhẫn hay mời Dung Thanh cùng đi một chuyến du lịch xa riêng tư, âu cũng đều hoàn toàn là do cá tính hành động của cậu.

Thế nhưng lúc ấy Dung Thanh lại chỉ mỉm cười, “Đeo nhẫn quý quá chỉ e không tiện giữ thôi.”

Một câu bâng quơ như thế đúng ngay lúc Mạc Tử Mộc đang dồn hết dũng khí ám chỉ, nhất thời bối rối hết sức, mặt cậu đỏ ửng lên, trong khi đó Dung Thanh nhìn như vẫn rất bình thản lại ma xui quỷ khiến mua chiếc nhẫn này sau đó, cũng bởi chiếc nhẫn tường tỏ cho Dung Thanh ý thức được hắn đang chệch khỏi mục đích ban đầu của hắn, sự khủng hoảng phảng phất lẫn sự áy náy với Mai Lâm giục giã hắn phải nhanh chóng kết thúc kế hoạch.

Giả như lúc ấy Dung Thanh nói với Mạc Tử Mộc hắn đã mua chiếc nhẫn này rồi, thế thì mọi chuyện sẽ khác, họ sẽ du lịch Trung Quốc, tối thiểu mưu đồ báo thù của Dung Thanh cũng sẽ hoãn lại, rồi nửa năm sau Lâm Lâm trở về, Mạc Tử Mộc căn bản sẽ không thể nào biết thuở ban đầu của bọn cậu té ra lại chỉ là một âm mưu.

Mạc Tử Mộc thu đường nhìn lại, hời hợt cất tiếng hỏi, “Anh có biết tôi hối hận vì chuyện gì không?”

Có chút gì đó chua chát trào lên trong tâm khảm hắn, Dung Thanh ngập ngừng, “Hối hận vì đã quen biết anh, hoặc là hối hận đã đến Caribbean ư?”

Ánh mắt Mạc Tử Mộc lưu lạc về một nơi xa triền miên, cậu nói với giọng điệu an bình nhất mà cậu có, “Điều làm tôi hối hận, chính là đáng ra tôi không nên dồn tâm dồn sức trao tình yêu cho một người, huyễn hoặc về một hạnh phúc mai sau… Tôi mới chỉ mười tám tuổi, mà cả đời này, nhờ anh ban tặng, dễ khi tôi chẳng còn dám yêu ai nữa, mất hết tin yêu, cũng lỡ lạc mọi tình cảm thân tình. Cuộc sống của tôi rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu mà đã mất trắng. Lẽ nào đó không phải mục đích trả thù của anh hay sao?” Đến đây, cậu đứng dậy, “Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nói với anh đừng gặp lại nhau nữa, Dung Thanh.”

Cậu toan bỏ đi, bất ngờ cổ tay bị Dung Thanh giữ lại, bàn tay hắn gắt gao nắm chặt nhưng ánh mắt lại đặt tại một nơi khác, “Chúng mình kết hôn đi.” Dung Thanh nói, giọng khản đặc.

Hồ ở Venice(2) khoác trên mình tấm áo xanh biêng biếc, ngày ngày đều ngập tràn dương quang vàng rực rỡ lấp loáng trên mặt nước, phản chiếu những màu sắc huy hoàng, tựa như những món sản phẩm chế tác bằng thủy tinh nhiều màu trưng bày ven đường vậy. Dung Thanh dắt tay cậu, tránh cho cậu cứ mải mê xem mà va phải du khách đang lên lên xuống xuống thuyền Gondola(3), đó là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa hai người, bàn tay Dung Thanh cũng mạnh mẽ như là hiện tại. Hoài niệm ngọt ngào như miếng thủy tinh nhiều màu tuyệt đẹp, lung linh mà dễ vỡ, tựa thể một sự dối trá xinh đẹp không chịu nổi bất cứ nỗi trăn trở nào.

Để rồi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vệt nước còn lưu lại đâu chỉ là mỗi nuối tiếc thôi đâu, mảng ký ức ràng rỡ đã vện sâu trong tâm hồn thành một lớp thủy tinh vụn, chỉ cần thoáng rạo rực những nhung nhớ là sẽ bị đâm chích đau đến nghẹt thở. Mạc Tử Mộc dùng sức vặn bung những ngón tay Dung Thanh, dứt khoát xoay lưng rời đi.

Sau giờ thông khí là ăn tối, Mạc Tử Mộc lập tức bước về phía nhà giam chính, hiện tại cậu chỉ mong được ngủ một giấc.

Dáng vẻ mệt nhoài tràn ra từ tận cốt tủy của cậu khiến Ivan chú ý, vốn đang biết điều được vài ngày, tự dưng lúc này Ivan chặn đường cậu lại thật có phần khiến cậu cảm thấy khó lường.

“Tránh ra!” Mạc Tử Mộc lạnh nhạt bảo.

“Kể anh nghe, em xảy ra chuyện gì đi?” Ivan thoáng chau mày, định bụng nhấc tay rờ lên trán Mạc Tử Mộc.

Mạc Tử Mộc nghiêng đầu né khỏi, sượt qua tầm tay hắn, cậu ngoái mặt gọi, “Giám ngục Berwick, có người chặn đường tôi.”

Lần đầu tiên cậu sử dụng đặc quyền được Norton ưu đãi, Berwick vung vẩy cái dùi cui bước đến từ phía xa xa, cặp mắt xám lạnh của Ivan xoáy vào biểu cảm mỏi mệt, bi thương rồi lại chuyển sang lạnh lùng của Mạc Tử Mộc, hắn chỉ mỉm cười xoa xoa cằm.

Đột ngột có mấy tên phạm nhân đi về hướng Berwick, vài kẻ cùng chụm vô tấn công, bao vây Berwick lại chính giữa.

“Lũ mất dạy, thôi ngay!” Berwick trầy trật hò hét, hiện trường loạn um lên.

Ivan đè Mạc Tử Mộc lại, hôn cậu, luồng thở mang mùi thuốc lá và mùi đàn ông nồng tựa như tấm lưới phủ trùm Mạc Tử Mộc, hơi ấm con người lãng đãng ôm lấy Mạc Tử Mộc đang run rẩy, trong cậu chợt trỗi lên một sự hốt hoảng vô cớ.

Ước chừng lúc Mạc Tử Mộc sắp hết thở nổi, Ivan mới buông môi cậu ra, vòng tay quanh cậu cười tà tà, “Có phải thấy tốt hơn nhiều không?”

Mạc Tử Mộc rũ mi mắt, không hề báo trước, cậu nâng chân hung hăng húc lên đũng quần Ivan, cú này bất ngờ quá không kịp đề phòng, Ivan bị cậu chọi đúng chỗ bấy yếu nhất, kể cả tốc độ phản ứng của hắn nhanh bao nhiêu, có vội lui lại rồi cũng vẫn bị đầu gối Mạc Tử Mộc tông trúng, đau tưởng chừng chết được.

Ivan xưa nay luôn lông bông, thực tế dù là ở mafia New York trước kia hay là Mammon hiện tại, hắn đều là người quyền uy tột bậc, e rằng cả đời này chưa từng bao giờ phải chịu mất mặt kiểu vậy.

Biến cố chớp nhoáng làm toàn bộ tù nhân có mặt tại sân thể dục đều ngây ra quan sát biến, thậm chí đám người đang a lô xô Berwick cũng sựng tay lại.

“Tránh xa tôi ra, biết chưa?” Mạc Tử Mộc nhân cơ hội giãy ra khỏi tay Ivan, thẳng thừng bỏ đi. Mà đi chưa được dăm bước, từ sau lưng vọng đến tiếng Ivan cố nghiến răng nhịn đau gọi tên cậu.

Mạc Tử Mộc thong thả quay người thấy Ivan mặt mũi nghiêm nghị trừng cậu, còn đang chờ lời tuyên bố trả thù của hắn thì Ivan lại giơ tay phải lên, hẳn hoi phát thề, “Seven, Ivan anh thề với trời, sẽ có ngày anh nhốt được em trong vòng tay anh, cho em tối nào cũng đòi lên giường anh ngủ.”

Mạc Tử Mộc gằm đầu cười khẽ, đoạn hất mắt thản nhiên đáp, “Cứ cùng chờ xem!” Dứt câu liền hiên ngang rời đi.

Đối lập với biến cố bên này của Mạc Tử Mộc, đường hầm bên Tom có vẻ thuận lợi hết sức, cậu ta và Tommy đã suôn sẻ đục được tường xi măng, con đường từ thư viện đã được thông thuận sang khu D, và may mắn thay, tìm được luôn cả cửa thông gió phòng xử lý rác nữa rồi.

“Thứ Tư này là ngày khu B dọn vệ sinh, lúc ấy chúng ta trộm oxy già được á.” Tom lầm thầm, “Mà tôi vẫn mù tịt, cậu cần oxy già mí lị thuốc muối làm gì hử? Mắc công tôi trộm ở nhà bếp về rồi thì cậu giải đáp hộ bọn tôi nhá.”

Mạc Tử Mộc đón lấy lọ nhựa đựng đầy oxy già lẫn một gói bột nho nhỏ, cậu lấy Whiskey xin từ chỗ Ivan về rót ra tí chút vào cái lọ, đồng thời dốc cả gói bột vào, mạnh tay lắc đều để trộn ba thứ. Cậu vớ lấy cái nĩa ăn từ tay Tommy, chọc mạnh mấy nhát vô miệng lọ rồi mới đứng dậy, viết một hàng chữ lên tường, xong cậu thu tay lại kêu, “Tắt đèn đi!”

Tom nhìn vết nước, tò mò tắt phựt đèn, theo bóng tối ập xuống là một loạt con chữ hiện ra trên bức tường phòng giam đen thui, khác hẳn dung mạo trói gà không chặt của Mạc Tử Mộc, chữ cậu viết vô cùng cứng cáp và hùng hồn, ánh ra lớp huỳnh quang màu xanh lá cây. Tom giật mình đến suýt hú ra tiếng, mồm miệng lắp bắp, “Seven, cậu đúng là thiên tài!”

“Phản ứng hóa học thôi.” Mạc Tử Mộc vỏn vẹn đáp.

“Nhưng mà… chữ này có nghĩa gì thế?” Jack hiếu kỳ hỏi.


“Là chữ Latin, Veni, Vidi, Vici, đã đến, đã thấy, đã chinh phục.(4)” Mạc Tử Mộc chăm chú nhìn dòng chữ nọ, đoạn bật đèn, ánh sáng phút chốc bừng lên, hàng chữ phiếm màu xanh lục lại trở thành vết nước bình thường như cũ.

Tom thế là giác ngộ, “Chúng ta chỉ việc gài thứ thuốc này vào các túi rác, trời tối chúng sẽ chỉ dẫn dọc đường cho chúng ta, chúng ta sẽ biết ngay hôm ấy rốt cuộc nên đi đường nào.” Giọng nói cậu ta bất thần run cầm cập, “Chỉ cần đến được bến tàu, trong tình huống đang dỡ hàng với bỏ rác lộn xộn, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội lẻn vào trốn tại khoang thuyền. Tôi biết thuyền tạp hóa Mammon có một khoang chứa nước ngọt đấy, nước chúng ta uống là nước mưa với nước biển đã chưng cất, còn nhóm cảnh ngục thì đều là nước ngọt được vận chuyển trên thuyền tới.”

“Mammon mưa rất nhiều!” Tommy bổ sung ý kiến.

“Thế thì chỉ có đi vào mùa xuân, có một tháng mùa khô trong mùa này ở Mammon!”

Tommy lại nêu nhận định, “Mà muốn chuyển đủ số lượng lớn hàng hóa và nước ngọt như thế lên núi phải dựa vào sức người hoàn toàn. Núi Mammon không hề có đường cái, đó là nguyên nhân các tù nhân bấy nhiêu năm qua chưa từng vượt ngục thành công, bởi lẽ Mammon không có đường nào đi được cả.”

Tom hưng phấn chà tay lia lịa, rồi tự nhiên Tommy hỏi, “Jack đi kiểu gì?”

Mọi người cả loạt im lìm, với cái hình thể khổng lồ cỡ Jack chớ nói chui vào khoang thuyền, có khi vừa ló mặt thôi đã bị nhận diện mất tiêu.

Như tự ý thức được mình là gánh nặng, vành môi dày bự của Jack không ngừng lẩm bẩm, “Đừng bỏ tui lại, đừng bỏ tui lại, Seven.”

Mạc Tử Mộc hít sâu một hơi, nói nhỏ, “Tôi sẽ dẫn ông cùng đi.”

Tom ngao ngán méo xệch miệng, Tommy chỉ vỗ vỗ vai Mạc Tử Mộc, không nói gì.

Nhà tù Mammon thật y chang mọi quốc gia nằm ở Bắc bán cầu, ngủ chưa được bao lâu trời đã sáng, mặt trời chả mấy chốc chói chang trên cao. Qua thời gian ăn sáng, Berwick gượng ép đứng trực nơi cửa, theo dõi tốp năm tốp ba các nhóm tù nhân di chuyển từ nhà giam chính ra ngoài thông khí.

Tội ác ẩn giấu suốt bao lâu nay ở Mammon làm gã kinh hãi không nhẹ, nhưng mà những khoản thù lao đã mụ mị gã quên hết sạch sự mạo hiểm trong đó, chưa kể cảm giác ưu việt được nắm quyền sinh sát trong tay hình như lại càng tăng phồng lá gan ác độc của gã. Bởi thế, việc phải lút cút đi canh chừng hộ tống cho một thằng nhóc tù phạm làm gã bất mãn cùng cực, khi gã thấy Mạc Tử Mộc đi về phía mình, gần như theo phản xạ, gã còn thấy rất chi ngứa mắt.

“Boss, tôi thấy không khỏe lắm, tức ngực, bị ho, sợ là do bệnh cảm đợt trước chưa khỏi hẳn, tôi đến phòng y tế được không…”

Berwick trừng trộ cặp mắt ngựa lồi của gã, xấc xược ra giọng, “Seven, mày nghĩ cái thân mày quý giá lắm hử? Cảm tí tẹo từ hơn nửa tháng trước mà đến giờ vẫn chưa khỏi á? Mày đừng tưởng được lòng trưởng ngục cái là tự ảo tưởng mình là nhân vật nào tầm cỡ lắm chứ!”

Mạc Tử Mộc cười khổ giơ tay ho húng hắng hai tiếng, “Bác sĩ Mike có chẩn đoán tôi bị viêm phổi, tôi không to tát nó quá, giờ bôi ra lâu như này rồi chẳng biết liệu có lây không…”

Mắt ngựa thao láo lóe ra vẻ vừa uất vừa sợ, Berwick đẩy Mạc Tử Mộc ra bằng dùi cui, gắt gỏng, “Tiên sư, mày đi trước đi!”

Mạc Tử Mộc ngoan ngoãn lùi hai bước, đi về phía phòng y tế.

Mike không lấy làm ngạc nhiên lắm khi gặp lại Mạc Tử Mộc, con người luôn khuất phục hiện thực, đấy là chân lý anh ta đã vô số lần chứng kiến tận mắt tại Mammon.

“Phiền anh chuyển lời cho Geoffrey là tôi muốn gặp hắn!”

“Một câu thế thôi à?” Mike tốt bụng gợi ý, “Dù sao cậu cũng đã một lần quá cứng rắn…”

Mạc Tử Mộc nở nụ cười, ánh sáng trong phòng y tế luôn sáng rỡ, xuyên thấu một lớp kính, Mike vẫn còn thể tường tận trông thấy con ngươi màu xanh sẫm nọ hệt như một hồ nước lấp loáng ánh sáng xanh lá cây, mỹ lệ thay một vẻ đẹp rực rỡ và tự tin tràn trề, lực mê hoặc ấy bức cho con người ta phải ngột ngạt.

“Anh có thể nhắn là, Seven muốn hỏi Geoffrey một câu, hỏi hắn đã yêu thầm tôi được bao lâu rồi? Nếu hắn không muốn trả lời câu hỏi này, tôi đây cũng đã tường tỏ đáp án.” Lời cậu thốt ra nhẹ nhàng, cằm Mike xém chừng suýt rớt xuống đất.

Gã Berwick lề mề bấy giờ mới lù lù mặt ở cửa lớn, gã cộc lốc qua cánh cửa, “Mike, thằng oắt đó có mắc bệnh phổi truyền nhiễm không?”

Mike lướt đường nhìn qua Mạc Tử Mộc, trả lời, “Không đâu, chuyện nhỏ thôi.”

“Shit!” Berwick lầu bầu chửi, rõ ràng nhẹ người đi không ít.

Mike chùng giọng thì thầm, “Seven, đừng nên chọc giận Geoffrey, cậu có hiểu rằng cậu đang ở Mammon hay không, hậu quả sẽ rất trầm trọng đó.”

“Anh hãy thay tôi chuyển lời, hắn chưa từng bao giờ có thể làm tôi cúi đầu cả, quá khứ chưa từng, hiện tại chưa từng, mà tương lai… cũng thế thôi!” Đảo khẽ mắt qua anh ta, Mạc Tử Mộc liền thuận tay cầm lấy một tờ ghi chép trên bàn, gấp nó thành một chiếc máy bay giấy, đoạn phóng mạnh nó đi, chiếc máy bay bay vù qua khung cửa sổ cạnh bên Mike, bay ra bên ngoài cao cao vách núi.

“Tôi và anh không chung quan điểm, vì anh tồn tại bên trong thế giới, còn tôi hiện hữu bên ngoài thế giới, anh cứ hẹn Geoffrey cho tôi như vậy đi!” Cậu bước tới cửa thì ngoái đầu lại cười, “Tuy ngắm cầu vồng qua cửa kính sẽ khác xa so với đứng ngắm giữa thinh không, nhưng cầu vồng vẫn là cầu vồng, tranh của anh đẹp đấy!” Bỏ lại một câu như thế xong liền rời đi.

Mike thoáng chốc sững sờ, vô thức tầm mắt chuyển qua cánh máy bên giấy chao lượn ngoài cửa sổ, chiếc máy bay ấy thế mà lại thuận gió bay đi rất xa rất xa, rõ ràng còn có thể tiếp tục bay xa hơn nữa, mà tấm vải che giá gỗ nơi góc phòng tự lúc nào đã tuột xuống, lộ ra bức vẽ cầu vồng sau mưa. Đành rằng mỗi một cơn mưa qua đi, cầu vồng lại nở ở Mammon rất nhiều, thế nhưng bức vẽ cầu vồng này lại vẫn chưa thể hoàn thiện. Ừ thì cầu vồng vẫn là cầu vồng, song bản thân anh ta có lẽ nên dành một lần để ngắm nhìn cầu vồng giữa ***g lộng thinh không mới đúng.

Mạc Tử Mộc rời khỏi phòng y tế, phóng mắt quan sát quần thể kiến trúc Mammon qua tấm lưới kẽm gai, hoành tráng và đồ sộ, có ai ngờ chúng lại chỉ được xây lên từ những thứ không qua nổi khảo nghiệm. Nắng vàng lan tràn trên mặt biển Caribbean, Mạc Tử Mộc nheo mắt, bên kia tấm lưới là Tom cùng Tommy đang vẫy tay gọi cậu, dưới chân họ là chùm hoa dại Mạc Tử Mộc trồng, hiện đã nở hoa, tim tím một khoảng.

Mạc Tử Mộc dời chân đi về phía bọn họ.

“Thằng Hatch lại lén uống sạch một ly Whiskey kìa.” Tom nhảy chồm chồm như đang tập đấm bốc, ánh mắt quanh quất khắp chung quanh, xầm xì với Mạc Tử Mộc.

Mạc Tử Mộc cười cười, Tom lại hỏi, “Tại sao cho thằng Hatch uống rượu?”

Mạc Tử Mộc không đáp, chỉ quay qua hái một bông hoa tím, kề bên chóp mũi ngửi, sau rồi cậu xòe tay, đóa hoa màu tím liền thả mình bay theo làn gió.


“Mammon có đưa phạm nhân bị bệnh đi cấp cứu bao giờ không?” Ngón tay thuôn mảnh của Mạc Tử Mộc đan lên tấm lưới sắt.

“Mơ đê!” Tom cười nắc nẻ, “Có cơ hội vậy thì sẽ la liệt đứa giả vờ tự làm mình bị thương. Kể có là phạm nhân khu D chăng nữa cũng phải làm thủ tục xin xỏ lâu lắc, thằng già Norton mới chịu cho chúng nó ra ngoài cứu chữa. Mấy vụ cấp cứu, Mike thử mấy đứa rồi, có điều anh ta chỉ cần tù nhân không phải chết vì Mammon là được, mà là chết vì không đủ dụng cụ khám chữa.”

Mạc Tử Mộc hơi hạ tầm mắt, “Nếu kẻ đó là Hatch thì sao?”

Tommy bỗng lĩnh ngộ, “Thảo nào, tôi từng hỏi cậu lý do muốn trồng mao địa hoàng(5)!”

“Mố, mố?” Tom bổ nhào tới, “Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa á?”

Tommy cũng ngắt một bông hoa, giải thích cho cậu chàng, “Là loại hoa dại này này, có tên mao địa hoàng, độc tính rất mạnh, ăn lầm sẽ bị đau tim ngay.”

Tom bàng hoàng nhón lấy đóa hoa, “Seven, cậu cũng nhìn xa trông rộng thật… Nhưng mà đưa Hatch đi cấp cứu thì lợi lộc điểm gì chứ?”

Tommy bèn trả lời thay Mạc Tử Mộc, “Nếu là Hatch, gã Adolf sẽ bắt buộc phải luồn cửa sau, ém nhẹm Norton để đưa Hatch đi chữa trị, mà phương pháp tối ưu nhất sẽ là… thuyền tạp hóa.”

Mạc Tử Mộc cũng cầm lấy bông hoa, “Thuyền tạp hóa thì không có cảnh ngục, có nghĩa nhất thiết phải có hai cảnh ngục của nhà tù Mammon đi theo.”

Tommy cười bảo, “Thằng kia thì chưa biết, nhưng Adolf kiểu gì thì kiểu cũng sẽ phải đi một chuyến. Như vậy, Hatch và Adolf vắng mặt thì sẽ không còn ai nghi ngờ thời gian cập bến của thuyền tạp hóa nữa.”

“Chúng ta trà trộn vào đám phạm nhân khu D cũng sẽ khó bị phát hiện!” Tom hí hửng.

Hít thật sâu một hơi, Mạc Tử Mộc kết luận, “Vô luận thế nào, thứ Bảy này chúng ta sẽ chạy!”

Bữa tối vẫn diễn ra ở nơi của Norton, danh sách ngày hôm nay quả thực đã có sự tiến triển đột phá, đại để là Norton đã chuẩn bị sẵn để quyết định chấm dứt hợp tác với mình, Mạc Tử Mộc lạnh te mặt mày, âm thầm cười mỉm.

“Seven, nếu cậu có nguyện vọng nào đó thì trước hết cậu sẽ thực hiện việc gì?” Lần đầu tiên Norton dành ra ngoại lệ, chủ động bắt chuyện trong bữa tiệc tối.

“Nguyện vọng à…” Mạc Tử Mộc bỏ cái ly trong tay xuống, chu đáo suy nghĩ chốc lát mới cười đáp, “Không dám mơ xa, giờ chỉ mong trước khi đi ngủ được nghe nhạc giao hưởng là mỹ mãn rồi.”

“Ồ… Nhạc giao hưởng, cậu thích ai nào…” Norton nhấc tay vẻ cảm thấy rất hứng thú.

Mạc Tử Mộc nhẹ cười, “Tôi thích Litszt(6), Faust Symphony(7) của ông ấy là một trong những bản giao hưởng tôi thích nhất.”

“Chủ nghĩa lãng mạn, chủ nghĩa lãng mạn, những con người trẻ tuổi, đều luôn thích Paganini, Liszt…” Norton trưng lên một biểu tình lịch thiệp mà tán thưởng, “Tôi thì chuộng nhạc cổ điển hơn, nhưng mà vừa hay Faust Symphony cậu nói tôi đây cũng rất yêu thích, rất rất yêu thích.”

Đoạn ông ta đứng dậy, lấy ra một cái đĩa hát lớn xoay vòng tròn trên tay, cười đắc ý với Mạc Tử Mộc, sau đó ông ta đặt nó vào một cái máy hát hiệu Victor kiểu cổ điển của Mỹ(8). Nhạc cất lên, một Faust rối mòng, một Faust bất an mãi mãi chạy trên con đường truy đuổi. Chàng không thể nói chàng thỏa mãn với bất kỳ mến yêu nào của chàng, không thể thỏa mãn, chỉ cần chàng thốt ra một câu “Xin hãy để tôi dừng lại một chốc thôi!”, con quỷ sẽ xé rách không trung thu hồi khế ước giữa Faust và nó, chàng sẽ mãi mãi rơi vào địa ngục.(9)

Hai người cùng im lặng lắng nghe bản giao hưởng, Norton nhắm nghiền mắt bày ra dáng vẻ như là đã hoàn toàn chìm đắm vào dòng nhạc, mãi hai mươi phút sau, Norton mới dừng máy hát. Mạc Tử Mộc mở lớn mắt ý hỏi, Norton chỉ thở dài một hơi, “Nên làm việc đi, cậu trai trẻ ạ, lại đây nào, lần sau nghe tiếp.”

Mạc Tử Mộc đứng dậy, đi theo Norton vào văn phòng, rờ rẫm một hồi rồi Norton mới vào, tay cầm theo một quyển ghi chép, đến tận lúc này Mạc Tử Mộc ngầm hiểu, vở kịch hay cuối cùng cũng chịu mở màn.

Norton lật quyển sổ, chỉ vào một trang danh sách, “Seven, tìm hết trong danh sách này cậu cần khoảng bao nhiêu lâu?”

Người thuộc danh sách không nhiều, cũng chỉ tầm chục, nhưng Mạc Tiểu Mộc rõ những kẻ này hàng năm đều mua đứt mấy chục người từ Mammon, cậu bèn bảo, “Ước chừng hai tuần… Nhưng nếu làm cả tối nữa thì trước cuối tuần là có thể hoàn thành.”

Ánh mắt Norton giật giật, “Vậy làm suốt đêm luôn đi… Hai ta đều muốn thoát sớm được chừng nào tốt chừng ấy mà, đúng không, Seven?”

Mạc Tử Mộc chớm ngước mặt đã chạm mắt với cái liếc ám chỉ của Norton, cậu cười tủm tỉm, “Ông nói đúng, Boss, chúng ta đều muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Số liệu trên màn hình liên tiếp chuyển động, những cái tên người từ từ bện thành một tấm lưới, trên đường chảy của mỗi một sợi lưới đều là những khoản tiền được tính bằng đơn vị nghìn tỷ. Mỗi lần công việc kết thúc, Norton sẽ cẩn thận dời tư liệu qua một ổ cứng di động(10) rồi mới format lại toàn bộ máy tính, ngắt mạng. Mạc Tử Mộc cung cấp cho ông ta thật sự rất nhiều, nhiều đến độ cơ hồ ông ta cảm giác đã nắm được tới tay một thế lực triệt để bực nhất, bởi mọi thứ đằng sau đồng tiền luôn là bí mật, đặc biệt khi đó là tiền đen.

Đường nhìn Mạc Tử Mộc lia qua những cái tên này, mỗi cái tên đều tương đương với mấy trăm ID, và cũng là tương đương với mấy trăm mạng tù phạm.

Thoắt chốc đêm khuya đã sập xuống, Mạc Tử Mộc tháo kính, có vẻ vô cùng mệt mỏi, cậu day day hai đầu lông mày mình.

Mắt cậu từng vì cái chết của mẹ mà có thời hóa mù, về sau thị lực được hồi phục, bác sĩ khuyên cậu đeo kính để giảm bớt căng thẳng cho mắt, thế là kể từ đó cậu đã quen dùng kính để che giấu màu mắt kỳ lạ lẫn tướng mạo.

Norton ngồi trên chiếc ghế bập bênh(11) phía đối diện, tay bưng ly rượu, mắt thì dõi trên người Mạc Tử Mộc.

Có một điều rõ rệt rằng Mạc Tử Mộc quyến rũ cực kỳ, dẫu là một gã đàn ông giới tính bình thường cũng đều phải xốn xang trước cậu.


Giá như Norton có thể giống như tên đàn ông giới tính bình thường ấy, vậy thì quả quyết ông ta có thể tận tình hưởng thụ thiên đường cơ thể Mạc Tử Mộc, đáng tiếc ông ta lại không phải. Ở Mammon này ông ta tựa một Đế vương, thao túng tất cả mọi người, không gì là ông ta không chi phối được. Thế nhưng Mạc Tử Mộc lại như thành quả Chúa cố tình phái tới để trêu cợt ông ta, để làm cho ông ta hiểu, bàn tay chi phối tất cả chỉ có Chúa.

Do đó giờ phút này, sâu trong nội tâm ông ta đang lâm râm một tư vị khó tả, cũng như chàng Faust dù có gặp gỡ được yêu thích của chàng cũng không được phép nói thỏa mãn, vĩnh viễn phải chịu cơn tra tấn thèm muốn tột đỉnh. Cảm giác Norton dành cho Mạc Tử Mộc rất hỗn trộn, ban đầu là coi cậu như một thằng bé có thể khinh nhờn đùa bỡn, Donalt cũng được, Dung Thanh cũng được, chẳng qua cũng đều chỉ là những khách làng chơi suồng sã chơi đùa cậu. Ấy vậy mà biểu hiện của Mạc Tử Mộc lại khiến ông ta kinh ngạc không thôi, trí tuệ, trình độ xuất sắc, và còn cả tinh thần trọng nghĩa của cậu nữa, cứ làm ông ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chót cùng cậu cũng đã giành được sự ca tụng từ Norton. Rồi đến khi ông ta nhận ra trong lòng đã bị Mạc Tử Mộc chiếm giữ một mảng nho nhỏ, trùng hợp cũng là thời điểm ông ta tính toán phải diệt trừ cậu.

Đối với việc giữ bí mật, Norton chả tin tưởng ai đang sống, huống hồ đó lại còn là một Mạc Tử Mộc có thế lực hùng mạnh làm hậu thuẫn.

Nghĩa khí của cậu hệt như một thanh kiếm, sắc nhọn đâm thủng quả tim Norton, đồng thời cũng đâm thủng lá gan ông ta.

Thế mà khi Norton phát hiện mình đang đấu tranh tinh thần, ông ta lại ngẫm nghĩ biện pháp thuyết phục mình hãy giữ Mạc Tử Mộc lại.

Lúc này ánh mắt Mạc Tử Mộc đang nán trên một cái tên —— Bonanno, số lượng lớn tư liệu cho thấy gia tộc mafia Mỹ gốc Ý này chính là người mua lớn nhất của Mammon, một ý niệm kinh khủng vụt lên trong óc Mạc Tử Mộc. Tuy rằng cậu đã gồng sức giấu giếm sự bàng hoàng của mình, song đáy mắt vẫn lóe lên một tia sợ hãi, trong khi ánh mắt Norton sau trước đều chưa từng rời khỏi cậu lấy một khắc.

Norton đứng lên, Mạc Tử Mộc bấy giờ đã khôi phục trạng thái tập trung làm việc. Ông ta đứng sau lưng cậu một hồi rồi mới xác nhận, “Seven, cậu đoán đúng đấy, Ivan là người trung gian của gia tộc Bonanno.”

Lòng bàn tay Mạc Tử Mộc thoáng tứa mồ hôi, ai mà ngờ Ivan lại là người trung gian của đối tượng khách hàng mua lớn nhất mà cậu bày kế, còn cậu thế mà vẫn lấy hắn ra làm lá chắn. Cứ nghĩ đến mình gần như đã sượt qua nguy hiểm ngay bên cạnh, cậu thở hắt một hơi. Đáng lý cậu nên biết từ sớm, rằng cái bộ dạng lôm ca lôm côm của Ivan vốn dĩ chỉ là tấm mặt nạ, mà bộ mặt thật của hắn đã bị tố giác qua chính cặp mắt màu xám lạnh lẽo kia.

Tối ấy, Mạc Tử Mộc lôi ra tấm bùa hộ mệnh hình con rắn bằng bạc. Mặc dù Ivan có kêu cậu dùng xong hãy trả, nhưng hắn lại chưa bao giờ mở miệng đòi. Mạc Tử Mộc tuy không xài đến nhưng tiềm thức vẫn mách bảo cậu, nó là một thứ rất hữu dụng, vậy nên cũng không có chủ động đem trả Ivan. Từ xa xưa trong thần thoại phương Tây, rắn tượng trưng cho dục vọng – nguồn gốc của vạn vật, con rắn uốn quanh Thánh giá là dấu hiệu của luyện kim thuật phương Tây, đại biểu ý nghĩa vạn vật thế giới đều chuyển động vòng tròn. Đã mấy lúc Mạc Tử Mộc không sao hiểu nổi tác dụng của tấm bùa, giờ thì cậu đã hiểu, nó là dấu hiệu của dòng dõi Bonanno.

Nếu không phải thời điểm đó cậu chạm trán gã háo sắc người Colombia kia, có lẽ gã đó đã nhanh mắt phát hiện được phần tay áo cậu có kẹp dấu hiệu của Ivan, thế thì cái người tên Nore đó, xem chừng đúng là vì đã trông thấy tấm bùa này nên mới dễ dàng buông tha bọn cậu vậy. Giả sử cậu vẫn một mực sử dụng tấm bùa, có khi đám Geoffrey cũng phát giác.

Mạc Tử Mộc tựa lưng vào tường, cậu biết đây là tín vật cực kỳ quan trọng của Ivan. Cái ngày mà hắn trao nó cho cậu cũng đã đưa cậu vào trong vòng phạm vi bảo hộ của hắn, đồng thời cũng tuyên bố với các thế lực khác: Cậu thuộc quyền sở hữu của hắn. Thế nhưng một khi rò rỉ dấu hiệu này cũng không thua kém với rò rỉ bí mật gia tộc Bonnano hoặc là thân phận thực của hắn là bao, dấu hiệu này cũng không phải chỉ để nói một tiếng Hello trớt quớt với các thế lực khác, mà nó hàm ý cảnh cáo, đe dọa. Hóa ra từ thật lâu thật lâu trước kia, hắn đã trù tính cả rồi, hắn can đảm đi đảm nhận mạo hiểm, bởi vì xong xuôi hắn sẽ được hồi báo. Một cái bẫy đã được bố trí biết bao lâu nay lại khiến cho người sa chân vào không tài nào hận hắn được, thậm chí láng máng còn biết ơn hắn.

Mạc Tử Mộc phủ tay lên đầu gối, cậu giác ngộ bản thân đã quên bẵng mất một việc, bên cạnh cậu đang ẩn tàng một kình địch. Ivan hiện đang hứng thú với cậu, biết đâu sẽ còn lằng nhằng với cậu một thời gian, nhưng khi sự hứng thú của hắn rồi sẽ có lúc nhạt dần, hắn sẽ dần dần quên đi một người là cậu. Có điều, trong trường hợp chạm đến quyền lợi cơ bản của gia tộc Bonanno, Ivan sẽ bày ra phản ứng thế nào còn khó có thể đoán định.

Mạc Tử Mộc nhắm mắt, dù có thế nào chăng nữa, ván bài thứ Bảy cùng Geoffrey là vô cùng hệ trọng, cậu thừa hiểu tính Geoffrey hiếu thắng cực kỳ, bản thân cậu nói với hắn bằng cái giọng đó, hắn chắc chắn sẽ hận không thể tự tay giết chết cậu để chứng minh với toàn thể, hắn khinh bỉ cậu, hắn tuyệt đối chưa từng rung động trước cậu.

Dung Thanh là một người tưởng chừng lành tính, song cũng là một người tột độ kiên quyết, không nói hai lời, tất nhiên khi hắn có được hồ sơ chính thức, hắn sẽ nhanh chóng tìm cách đưa cậu tới Florida, mà hiển nhiên Mammon đời nào chịu để một đứa còn sống sờ sờ đi khỏi cái địa ngục này cho được? Norton liệu có dám liều lĩnh mạo phạm Dung Thanh, trừ khử cậu trước hay không? Đáp án là có. Vậy nên trăm phần trăm Geoffrey chính là cái cớ tốt nhất cho ông ta.

Không còn gì ăn khớp với lợi ích của Norton bằng cách để Geoffrey giết cậu trong đêm Hunter, đâm ra Mạc Tử Mộc mới có thể yêu cầu hoàn thành công việc trước cuối tuần. Cậu tự ném cho Norton một thời cơ thích hợp, và cậu tin ông ta cũng chớp lấy cái thời cơ này. Mạc Tử Mộc mở mắt, phòng giam tối om lẩn quẩn tiếng giày da đi lại không ngừng truyền từ bên ngoài của cảnh ngục, mỗi một bước lại như nhắc nhở tình cảnh tù ngục của cậu.

Thời gian thông khí buổi sáng, bọn cậu tiến đến gần rào sắt. Tom nhay nháy mắt với cậu, Mạc Tử Mộc bèn lia đường nhìn theo, bắt gặp đoàn người đang đẩy thùng oxy già vào nhà ăn.

Ba người Mạc Tử Mộc, Tom và Tommy cùng liếc mắt sang nhau, “Hôm nay lấy trộm oxy già.”

Tầm ăn cơm trưa, Tommy che đậy cho Tom đi thó oxy già, Jack được Tom an bài chắn giữa đường, hễ ai muốn vào sau bếp đều phải đi vòng qua một lão béo ục ịch, thật quá ư là một chướng ngại vật số dzách. Nước oxy già bị lén đổi sang thùng nước tẩy tại phòng bếp, nhờ vậy thằng Tom làm trong bếp có thể thuận lợi ăn trộm bất cứ lúc nào. Mạc Tử Mộc cắm cúi ăn cơm trong nhà ăn, cậu rõ một điều rằng bản thân quá mức thu hút, vậy nên ở yên trong nhà ăn là tốt nhất.

Cơm trưa của Mammon vẫn chán đời như cũ, khoai tây nghiền không có nước béo thành thử ăn khô ơi là khô, các nhóm phạm nhân vừa ăn vừa rủa xả, còn Mạc Tử Mộc ngồi một mình dựa vào cửa sổ lại như không bận tâm nhiều lắm, thong thả đút từng thìa khoai tây nghiền vào miệng.

Trước mắt chợt nhoáng lên, có người đặt mông ngồi xuống phía đối diện.

Tea Bag để đĩa của gã trước mặt cậu, cười nhếch.

Mạc Tử Mộc chỉ thoáng ngước mắt nhìn qua gã và Jude cạnh gã cứ sắc lẻm lườm nguýt cậu một cái, không ý kiến, lại cúi đầu ăn cơm.

Tea Bag bốc một vốc khoai nhét vào mồm, đoạn liếm ngón tay, “Seven, bạn mày đâu hết rồi?”

Mạc Tử Mộc thờ ờ đáp, “Đi lấy đồ ăn rồi.” Cậu lướt nhìn nhà ăn, không liệu được là không thấy bóng dáng Berwick đâu, mà Ivan thì đang đưa lưng ngược lại hướng cậu, nói chuyện chăm chú, hoàn toàn không có ý quan sát sang bên này.

Tea Bag bồn chồn cười khằng khặc, “Nghe xem, đi lấy đồ ăn… Tự chừng nào mà nhà bếp Mammon cho phép phòng 204 khu C chúng mày ăn suất cao cấp thế hả? Trong khi ngày nào bọn tao cũng phải nhai mấy thứ như cứt thì chúng mày được ăn sung mặc sướng…” Gã ngoái đầu sai phái đàn em, “Đi đi, xem thằng Tom vớ được món gì ngon nào, chúng ta cùng hưởng thụ.”

Mạc Tử Mộc đáp thìa vào trong bát, “Đại ca Tea Bag, tôi đã đắc tội gì anh?”

Tea Bag nhếch mép, gí sát vào cậu, hít hà, “Người đẹp, cáu ư?”

Lại được thể Jude đứng bên mai mỉa, “Seven không biết giận đâu, nếu cậu ta giận thì mười phần, chín phần là muốn lôi kéo sự chú ý của người khác.”

Tea Bag càng thấy hứng, kề vào thêm sát sạt, “Ồ, thế nói tao biết, tại sao muốn lôi kéo sự chú ý của tao?” Mắt chạm đến da mặt mịn màng sáng trơn của Mạc Tử Mộc, gã đưa tay sờ lên tay cậu, cọ cọ ngón tay vào mu bàn tay cậu, “Có phải đã nhận ra thằng Ivan Gay nửa mùa kia rốt cuộc không thỏa mãn được mày hửm?”

Bàn tay nhớp nháp của gã làm Mạc Tử Môn ghê tởm, cậu mau chóng rụt tay về, nghiêng mặt sang một bên, mắt đăm đắm nhìn vào chiếc đĩa, không hề đối đáp.

Tea Bag cười lạnh, thế rồi đứng dậy, “Chúng tay hãy cùng xem xem tột cùng thì thằng Tom giở trò quỷ tha ma bắt gì trong nhà bếp thôi nào.”

Gã đứng dậy đi về hướng nhà bếp, Mạc Tử Mộc không thể không lập tức đứng dậy duổi theo. Bước chân Tea Bag và Jude nhanh thoăn thoắt, Mạc Tử Mộc vừa thò chân được vào cửa sau nhà bếp thì đột nhiên ở đâu ra có kẻ bịt mồm cậu lại, sặc sụa mùi ether(12) xộc thẳng vào mũi.

1. Nhẫn Byzantine kiểu cổ

Byzantine là là một đế quốc tồn tại từ năm 330 đến năm 1453, đóng đô ở Constantinopolis. Phong cách kiến trúc Byzantine hồi đó nổi bật với kết cấu vòm hình tròn đặc biệt, tăng độ phức tạp hình học, gạch và thạch cao đã được sử dụng ngoài việc đá trong trang trí của các cấu trúc quan trọng công cộng, các trật tự cổ điển đã được sử dụng tự do hơn, ghép thay thế trang trí chạm khắc, mái vòm phức tạp dựa trên cầu tàu lớn, và cửa sổ ánh sáng lọc qua tấm mỏng thạch cao tuyết hoa nhẹ nhàng để chiếu sáng nội thất.

Không tìm được thông tin về nhẫn Byzantine nên tớ tìm sang phong cách cổ đại của Byzantine hồi đó, đọc như trên thì có thể hình dung ra được phần nào phong cách chiếc nhẫn rồi đúng không ^__^

còn để minh họa sao cho hợp nhất với chiếc nhẫn trong truyện, tớ nghĩ nó như thế này (nhưng thay hình cô gái trên mặt nhẫn là hình đám cưới ở Thánh địa à nha:”DDD):

2. Venice thường gọi “thành phố của các kênh đào” và La Serenissima, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venice ở Ý.

Hồ ở Venice:

3. Thuyền Gondola


Hàng nghìn năm qua, những chiếc thuyền Gondola cong cong duyên dáng vẫn là hình ảnh biểu trưng đầy gợi cảm của thành phố Venice vốn nổi tiếng bởi kiến trúc trên mặt nước. 

Thành phố Venice được biết đến là thành phố trên sông nổi tiếng thế giới với những dòng kênh và những chiếc thuyền truyền thống Gondola. Với cấu trúc không cân xứng, một bên cong ra nhiều hơn bên kia, chiếc Gondola có chiều dài trung bình khoảng 11 mét và chiều ngang khoảng 1,5 mét, được cấu tạo gồm 280 mảnh gỗ rời khép kín vào nhau, thường là bằng gỗ Pak, trừ bộ phận tựa mái chèo bằng gỗ Walnit rất cứng rắn, và chiếc mái chèo nhẹ nhàng bằng gỗ Beech cho dễ sử dụng. Khoang thuyền được chia thành những chỗ ngồi nhất định. 

Kỹ thuật đóng chiếc Gondola ngày nay chỉ còn nằm trong tay một số thợ đóng tàu thủ công chuyên nghiệp và sau khi đóng xong, chiếc Gondola sẽ được sơn phết bằng 7 lớp sơn đen bóng láng đặc biệt. Ban đầu Gondola có những hình dáng và nhiều màu sắc khác nhau, nhưng về sau không biết vì lý do gì mà người ta thống nhất chỉ sơn một màu đen tuyền. Ngoài ra để thêm phần thẩm mỹ, mỗi đầu mũi chiếc Gondola được gắn thêm 6 cái răng bằng kim loại, thép sáng bóng đặc trưng cho 6 khu phố của thành phố Venice. 

Người chèo Gondola gọi là Gondoliere, trong bộ y phục thủy thủ sọc carô, đội nón, thân hình cao lớn, đứng ngạo nghễ đằng sau đuôi thuyền. Gondola len lỏi khắp các bờ kênh Venice, mở ra cho du khách thưởng ngoạn những khung trời, góc cầu hay tòa nhà rong phủ. Những gondoliere trong mùa cao điểm có thể kiếm gần 500 Euro (tức là hơn 10 triệu đồng) mỗi ngày.  

Người Venice lại không đi bằng gondola, mà đi tàu bus và tàu taxi. Hai phương tiện này chỉ được phép chạy trên những sông lớn, không được vào những kênh đào nhỏ trong thị thành và cũng chia thành từng trạm chờ như xe bus. 

Ngày nay, đa số người dân ở Venice ngày nay đi lại bằng thuyền gắn máy. Gondola chủ  yếu được dùng để phục vụ du khách (ảnh), đám cưới, đám ma và các dịp lễ.

cái thuyền trong ảnh minh họa cho hồ ở Venice cũng là thuyền Gondola ý:”DDD

4. “Veni, Vidi, Vici” (Đã đến, đã thấy, đã chinh phục)

Đây là một câu nói bất hủ của Julius Caesar – một lãnh tụ quân sự và chính trị của La Mã và là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử thế giới. Ông đóng một vai trò then chốt trong sự chuyển đổi Cộng hòa La Mã thành Đế chế La Mã.

Vēnī, vīdī, và vīcī là những dạng thức chia ở thời hoàn thành cho ngôi thứ nhất của ba động từ Latin: venìre, vidére, và vincère.

Trong cuộc nội chiến, sau khi trải qua những tháng đầu năm 47 TCN ở Ai Cập, Caesar đến Trung Đông, nơi ông tiêu diệt quân đội của vua Pharnaces II xứ Pontos trong trận Zela, buộc Pharnaces II phải bỏ chạy;thắng lợi của ông nhanh chóng và trọn vẹn đến nỗi ông đã ghi lại nó trong chỉ ba chữ: “Veni, Vidi, Vici” (Đã đến, đã thấy, đã chinh phục). Ghi nhận này trở nên bất hủ trong nền lịch sử quân sự.

Ngày nay, câu nói bất hủ của Caesar có thể áp dụng được cho nhiều việc lắm chứ không chỉ để gây chiến. Các biến thể khác nhau của “Veni, Vidi, Vici” thường được sử dụng trong âm nhạc, nghệ thuật, văn chương và các thứ giải trí khác.

Ngoài lề về ông Caesar một tí:))

Ông Caesar này dù có nhiều vợ hay nhiều con cháu cùng với những tình nhân nổi tiếng cỡ Nữ hoàng Cleopatra VII, Servilla Caepionis – mẹ của Brutus, hay Nữ hoàng Eunoe của xứ Mauretania, ông vẫn bị vu rằng ông bị đồng tính luyến ái, nhiều nhất là chuyện ông cặp kè với Nicomedes IV xứ Bithynia, và Octavian (theo lời buộc tội của Marcus Antony, nhưng lịch sử nói đây là một lời vu khống). Xã hội La Mã không chú ý lắm đền vấn đề này. Thật vậy, họ không đếm xỉa tới vấn đề giới trong các quan hệ kiểu trên.

Từng có lời kể rằng một số người lính đã từng chế giễu Caesar bằng cách gát các câu có nội dung như sau: “Caesar đã chinh phục xứ Gaule; nhưng Nicomedes đã chinh phục Caesar mất rồi.” hoặc “Bây giờ Caesar làm lễ diễu binh chiến thắng, vì ngài chinh phạt xứ Gaul. Nicomedes không thắng trận, dù ngài chinh phạt Caesar.”

Lại có tin đồn ông và Nicomedes từng có mối quan hệ đồng giới khi ông mới bắt đầu sự nghiệp của mình. Theo Cicero, Bibulus, Gaius Memmius từng có một số chính khách tìm cách hạ nhục Caesar bằng cách lôi chuyện này ra. Đây có thể chỉ là những đòn tung hoả mù sau khi ông bị ám sát. Caesar, theo Cassius Dio, đã phủ nhận nó bằng cách tuyên thệ.

ờ thì bẩu là vu khống, cơ mà sự thật thì biết thế nào:))

5. Mao địa hoàng là một loài cây mọc thành những lùm cây nhỏ cao chỉ khoảng 50cm. Ngọn cây có thể dài gấp 3 lần so với thân gốc và nảy ra những nụ hoa chuông màu tím rất đẹp. Chính vì sự xinh xắn của cây và sự sặc sỡ của hoa mà chúng rất hay được trồng làm cảnh ở các nước phương Tây, tại các vị trí ven cửa ra vào.

Mao địa hoàng là loại cây có một hoạt chất siêu mạnh để điều trị bệnh suy tim. Và đó chính là sợi dây kết nối loại cây mao địa hoàng với y học của nhân loại.

Sở dĩ cây có tác dụng như thế là vì nó chứa trong thân mình một hoạt chất vô cùng quý. Đó là các glycosid cường tim. Chúng có các loại như digitoxin, digoxin, digitoxingenin, digoxinenin…. Đây là những hoạt chất siêu mạnh với tế bào cơ tim. Nó có khả năng kích thích tế bào cơ tim co bóp khỏe để đủ sức tống đẩy máu ra khỏi tim, một điều mà người ta đang hết sức chờ đợi trong điều trị suy tim. Hiện nay chưa có loại thuốc nào “địch” được nó.

Song bên cạnh sự hữu ích đến vô vàn như thế, người ta thật không thể ngờ được nó lại có những “hồ sơ chết” ngay trong thân cây. Nó có thể cứu người ngay tức khắc nhưng cũng có thể giết người chỉ trong vài phút. Chính vì tác dụng chốt giữ canxi trong tế bào mà cây có thể gây tử vong cho người bệnh. Người ta phát hiện ra rằng: không chỉ lá mà toàn bộ thân cây cũng như hoa và hạt đều có thể gây tử vong. Theo những tính toán cụ thể, người ta ước lượng liều gây chết của cây là từ 2-5g lá cây tươi. Liều lượng này có thể gây chết một người đàn ông khỏe mạnh nặng 50-70kg. Nếu chúng ta vô tình ăn phải lá cây, thân cây hay là uống nước sắc, nước chiết của cây thì chỉ cần 2g dịch chiết, 2g lá tươi hoặc 5g lá khô thì biến chứng xảy ra là tệ hại. Gần như 100% nạn nhân tử vong.

6. Franz Liszt (22/10/1811 – 31/07/1886) là một nhạc sĩ chơi piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là người biểu diễn có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19, đặc biệt là nhờ có kỹ thuật điêu luyện trên bàn phím. Ngày nay ông vẫn được xem như là một trong những nghệ sĩ Piano lớn nhất từ trước đến nay.

7. Faust Symphony (hay A Faust Symphony in three character pictures, S.108) được soạn nhạc bởi Franz Liszt, lấy cảm hứng từ bộ phim câu chuyện của Goethe. Bản giao hưởng được biểu diễn lần đầu ở Weimar ngày 05/09/1857 cho lễ khánh thành Đài tưởng niệm Goethe-Schiller ở đó.

Nghe onl ở đây nha, thật ra thì vì em Bảy được nghe có 20′ thành ra mn nghe bản Faust I thôi là đủ rồi:))

8. Máy hát hiệu Victor của Mỹ kiểu cổ điển:

Công ty máy nói Victor (1901 – 1929, ủa sập rồi à o.O) của Mỹ là một trong những công ty sản xuất máy hát và đĩa hát lớn nhất thời điểm đó, trụ sở chính được đặt ở Camden, New Jersey, được sáng lập bởi Eldridge R. Johnson.

Logo của công ty (vầy nên mới còn một cái tên “iu” nữa là chó ngửi kèn:)))))):

9. Ờm cái đoạn nhì nhùng ấy nó là từ nội dung của Faust – tác phẩm kịch của thi sĩ, nhà soạn kịch, tiểu thuyết gia, nhà khoa học, chính khách, nhà triết học Đức lỗi lạc Johann Wolfgang Goethe (1749-1832). Tác phẩm gồm hai phần, phần I được xuất bản vào năm 1806, phần II được Goethe nhuận sắc và hoàn thành vào 1832, trước khi tác giả từ giã cõi đời.

Faust đã được chuyển thể thành nhiều bản phim.

Nội dung:

Nhân vật trung tâm của tác phẩm là Faust, một học giả thông minh, tài giỏi trong chế độ phong kiến, là một người luôn miệt mài nghiên cứu khoa học. Phòng làm việc của chàng là hàng lô những dụng cụ nghiên cứu và sách vở chất đến trần nhà. Faust đã học qua tất cả các khoa của trường đại học, đỗ tiến sĩ và làm giáo sư mười năm liền. Danh tiếng lừng lẫy, song kiểm điểm lại chàng thú nhận mình vẫn “thông minh như cũ” và những hiểu biết của chàng quá hữu hạn so với bao điều bí mật chưa tìm ra được trong vũ trụ. Sách vở nhà trường không giúp chàng hiểu được cội nguồn của vạn vật và những mối quan hệ bên trong của chúng. Chàng chán ngấy lối học kinh viện trong trường đại học với những “lý thuyết màu xám ngắt”, muốn rời bỏ nó để tìm về “cây vàng của cuộc đời tươi xanh”. Đã có lúc chàng định uống thuốc độc tự tử.

Faust mong muốn có một sức mạnh huyền bí nào đó mà nhờ nó chàng có thể thỏa mãn khát vọng khám phá tận cùng của tri thức. Với quyển sách hướng dẫn ma thuật, chàng đã từng gọi thần đất đến với mình, nhưng thần đất làm chàng hoảng sợ.

Chàng có một viên trợ giáo là Vacne, một gã sinh đồ khô khan và quen tầm chương trích cú làm chàng chán ngấy. Một hôm cùng gã đi ra miền quê dạo chơi nhân ngày lễ Phục sinh, chàng bắt gặp quỷ Mephixto đội lốt một con chó đen. Nó theo chàng về nhà và hứa sẽ giúp chàng thỏa mãn mọi điều chàng khát khao, nhưng nếu thua cuộc chàng phải trút linh hồn cho quỷ để chịu kiếp nô lệ ngàn đời. Giữa quỷ và người lập tức diễn ra một sự thách thức: Faust tự đề ra cho mình kế hoạch không ngừng nỗ lực vươn lên để làm giàu vốn tri thức về xã hội và thiên nhiên, “muốn tìm tuyệt độ cao siêu, muốn dò tận cùng bí mật”, lại muốn “chứa vào lòng mọi bi, hoan, thiện, ác của trần gian”. Nhưng nếu quỷ có thể ngăn được không cho chàng thực hiện được điều đó, làm chàng thỏa mãn với chính mình, mê hoặc được chàng bằng lạc thú thấp hèn thì chàng thua cuộc.

Từ đó, quỷ tìm mọi cách quyến rũ Faust, đưa Faust đến với các cuộc chè chén trong giới sinh viên, dùng pháp thuật làm Faust trẻ lại và bố trí cho Faust gặp nàng Gretsen, một cô gái xinh đẹp và trong trắng, với ý định để chàng vui với tình yêu mà từ bỏ kế hoạch tiếp tục hành trình khám phá khoa học. Tình yêu say đắm giữa hai người bị quỷ chi phối khiến họ gặp biết bao khổ cực, oan trái: mẹ, anh trai của Gretsen bị quỷ mượn tay Faust giết chết, con của Faust và Gretsen vừa sinh cũng bị giết. Chính quyền phong kiến bắt giam và xử tử Gretsen.

Faust tìm cách cứu Gretsen thoát khỏi lao tù nhưng không được do nàng cự tuyệt bỏ trốn. Rời khỏi nhà tù, chàng ngủ trên bãi cỏ đầy hoa dại, bầy tiên nữ ca hát của chàng làm chàng quên hết đau buồn, lòng trào dâng hối hận và muốn hăng say hoạt động trở lại. Chàng cùng quỷ đến kinh đô, giúp vua chế tạo ra tiền giấy trang trải mọi khoản chi tiêu nợ nần. Rồi chàng dùng phép thuật tìm về thế giới Hy Lạp cổ, chung sống với nữ thần Helen. Hai người sinh được một đứa con trai nhưng vì nó quá nghịch ngợm nên đã bay lên trời, Helen vợ chàng cũng bay theo con. Faust lại quay về phương Bắc giúp vua dẹp tan giặc ngoại xâm, giữ yên bờ cõi và được vua thưởng công cho một khu đất hoang hóa bên bờ biển. Khi đó Faust đã trăm tuổi, quỷ lo sợ Faust chiến thắng bèn làm mắt chàng bị mù, nhưng Faust vẫn nỗ lực chiêu mộ dân chúng đến khai phá, cải tạo thiên nhiên. Trước khi chết, Faust đã dự cảm được rồi đây “một nhân loại tự do sẽ sống trên mảnh đất tự do” mà họ đã khai phá đó.

1o. Ổ cứng di động hay ổ cứng gắn ngoài giống 1 cái ổ cứng máy tính bình thường, dùng để lưu trữ dữ liệu, dung lượng ổ cưng lớn, mà cũng giống 1 cái USB có thể mang đi mang lại và giao tiếp vs máy tính bằng cổng USB.

11. Ghế bập bênh

ghế kiểu này này ;3;

12. Ether: thuốc gây mê và làm giãn cơ, Việt Nam mình hay đọc là Ête ý:”D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui