Sesshomaru & Rin Story

Bà Kaede nắm chặt cây cung của mình hết mức có thể, cố gắng nắm bắt tuyên bố của Rin để hiểu và lý do với những gì của cô - tình yêu vô vọng của một đứa trẻ. Mặc dù vậy cái nhìn mà cô gái thể hiện ra lúc này, bà Kaede chắc chắn mình đã từng nhìn thấy, nhưng không thể nhớ được ở đâu.

"Ai da," bà gật đầu. "Ta biết tình cảm của cháu dành cho Sesshomaru-sama là..."

Lời bà lại ngừng giữa chừng lần nữa.

"Sesshomaru," Rin sửa lại, vẻ mặt cương nghị của cô không hề lay chuyển.

"Cháu yêu Sesshomaru."

Chính là nó; như thể cơn gió bất chợt mang theo cùng ký ức bị lãng quên mà bà Kaede đã bỏ qua. Cái nhìn chằm chằm đầy tinh thần của Rin đưa bà trở lại thời kỳ mình còn là người phụ nữ với mái tóc hoa râm vẫn còn rất trẻ và rất bối rối trước quyết định kỳ quặc của chị gái mình khi từ bỏ vị trí là nữ pháp sư của ngôi làng. Khi đối mặt với Kikyo trong cái đêm đó, bà Kaede nhìn thấy ánh mắt của Rin phản chiếu lại đúng ánh mắt của chị gái bà khi chị bà đã lặng lẽ bày tỏ cam kết với Inuyasha. Bà Kaede biết rằng dù cho có nói đến bất kỳ người đàn ông nào khác thì cũng sẽ chỉ truyền từ tai nọ sang tai kia mà thôi; cô bé Rin của bà không còn là đứa trẻ nữa và cảm xúc của con bé đã được định hình.

Cái tin đó không làm giảm bớt mối quan tâm của bà dành cho cô; Bà lão pháp sư đã nghe qua rất rất nhiều chuyện đáng tiếc xoay quanh hành động của Inuyasha hay là Jinenji. Những khó khăn họ phải vượt qua, và trên hết là những đau khổ mà họ phải chịu đựng khi mất cha mẹ trên đường đi. Có một vài bán yêu lang thang ở các nơi, bà Kaede đã đặt vị trí của mình như là một nữ pháp sư lên hàng ngũ để suy luận ra rằng không ai trong số những sinh vật đáng thương đó có được sự ủng hộ của cả hai cha mẹ để dẫn lối cho họ. Bà lão già đã biết chính xác tại sao lại như thế, để rồi tự hỏi liệu Rin có quên được cuộc sống khốc liệt phải đưa ra cho những người tìm kiếm mối quan hệ không thể chối cãi với những sinh vật không bị ràng buộc bởi cùng một thế giới.

"Nhưng, cháu biết bà nói đúng," lời tuyên bố bất ngờ của Rin, một cụm từ khiến bà Kaede sững sờ khi cô gái đồng hành của bà lại tiếp tục đổ thêm vào những lo lắng ẩn giấu trong trái tim của cô gái trẻ. "Cháu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cuối cùng thì vẫn còn rất nhiều điều cháu không biết về ngài. Những điều về tham vọng trong quá khứ, về tương lai của ngài mà cháu không nên bận tâm đến nhưng cháu...cháu có thể không bao giờ biết ngài có một người mẹ mà người ấy không phải là người xuất hiện ở gần cháu và Jaken đã nói cho cháu biết cha ngài đã qua đời từ lâu..."

Rin đứng lên, đôi môi cô vẫn còn ngập ngừng và giờ cơ thể cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc thể hiện ra những nỗi khó khăn riêng của mình. Cô đi qua đi lại trước tầm mắt của người đang ngồi lắng nghe cô nói; tay cô vẽ lên những hình ảnh ngẫu nhiên trong không khí trong lúc cô nói chuyện, và đôi mắt cô đảo liên tục từ hướng này sang hướng khác.

"Cháu yêu nó...Nó giống như một giấc mơ vậy, cháu...cháu đã không hề biết gì về thế giới bên ngoài chừng nào chúng cháu vẫn còn quanh quẩn bên nhau và...và cháu đã từng nghĩ chúng cháu có thể tạo ra cuộc sống từ sự thiếu hiểu biết đó, nhưng mà...cháu chưa bao giờ lại thấy mình sai lầm đến thế...tối nay thế giới đã khiến cháu hiểu ra."

Rin liếm môi nhẹ một cái; đôi mắt cô chớp chớp khi cô ngước đầu lên nhìn bầu trời.

"Có quá nhiều sự khác biệt khiết chúng cháu tách biệt nhau hoàn toàn; đó là địa vị của chúng cháu trong cuộc sống này, giống loài của chúng ta...và sự tử vong của chúng ta. Ngài gánh vác niềm tự hào có thể cạnh tranh với tất cả các lãnh chúa khác trong thế giới, còn ở đây cháu chỉ gánh trên vai nhưng chiếc giỏ tre và thùng nước. Cháu thực sự là yếu ớt khi so sánh với những người khác...Cháu thiếu hẳn sự quyết đoán như chị Sango và khả năng tâm linh như chị Kagome, cháu chợt nhận ra rằng nhiều kẻ sẽ tận dụng sự an toàn của cháu để lợi dụng ngài. Ngài có thể sẻ đôi đất làm hai mảnh nếu ngài muốn; trên mặt đất có thể bị nhuốm đỏ bởi bất kỳ dòng máu nào mà ngài chọn, nhưng cháu đã từng nhìn thấy cách ngài rút thanh kiếm của mình ra vì cháu...Làm sao cháu lại mù quáng đến độ không nhận ra những rắc rối mà cháu đã tạo ra cho ngài?"


Rin hít vào một hơi thật sâu, "Cháu không thích nghi ngờ sức mạnh của ngài...ngài muốn cháu sống hết mình theo cách cháu muốn, và cháu cũng muốn điều tương tự như thế cho ngài..."

Những ngón tay cô khẽ cuộn lại, và đôi môi cô bắt đầu run rẩy khi nói.

"Ngài sống không cần cháu, bà biết không bà?" Rin gượng cười, "Bà có tin là cháu chưa bao giờ từng nghĩ nhiều về vấn đề này cho tới tận tối nay không bà? Cả đời cháu hẳn phải là cơn gió nhẹ thoảng qua ngài...Cháu đã từng chỉ nghĩ về việc cháu sẽ buồn như thế nào lúc dõi theo gương mặt vẫn còn trẻ trung của ngài, trong khi phản chiếu lại của cháu thì hiện ra hình ảnh ai đó đang gợi nhớ và dần dần già đi....cứ nghĩ cháu đã muốn ngài ở bên cạnh mình mãi mãi."

Cô chẳng thể ngăn nổi cổ họng đang khô khốc như muốn nứt ra của mình; thanh âm của cô thấp dần, "Cháu tàn nhẫn quá không khi đòi hỏi ngài là mãi mãi mà chính cháu lại chẳng thể giữ nổi..."

Một giọt lệ ẩm ướt lăn dài trên má cô, "Thật tàn nhẫn làm sao...bởi cháu chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của ngài nếu ngài nhìn thấy làn da cháu - cơ thể cháu xấu xí đi trước mặt ngài." Rin di chuyển ánh mắt khỏi những ngôi sao đang nằm rải rác đến người bảo hộ của mình, người đang nhìn lại cô với ánh mắt chán chường, "Để rồi chứng kiến sự bất lực khi phải nhìn cái chết của cháu rời xa ngài."

Những giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mắt cô; tay cô không buồn đưa lên để lau chúng đi.

"Ngài ấy nói đúng..."

Cô vẫn gắng gượng đứng vững cho đến khi nỗi u ám nơi con tim khiến Rin đau đớn quỳ gục xuống đất lần nữa; Hai gò má ẩm ướt của cô ngay lập tức tìm đến sự an ủi trên đùi người bảo hộ khi giọng cô gần như chỉ còn là tiếng thì thào.

"Điều này là tốt hơn cả."

Bà Kaede tiếp tục quan sát mà không ngắt ngang lời cô; Những suy nghĩ trước đây của bà về việc Rin có nhận thức được những khó khăn sẽ xảy đến với lời thú nhận của mình dường như đã được giải quyết hay chưa, bà lão tự mắng mình vì đã quá nghi ngờ về sự trưởng thành của Rin. Dẫu vậy, chẳng hề mấy hài lòng trong việc nghe những gì cô đang nói ra những lời đầy hứa hẹn; không phải vì nó liên quan đến những giọt lệ của cô - nỗi buồn của cô. Đây không phải là cách bà muốn cô gái trẻ tìm ra quyết tâm của mình, bà Kaede đã lường trước sự thật vọng trong lòng và thậm chí đã nhìn thấy trước việc quay đầu lại với ý tưởng lấy chồng của con người, nhưng bà thầm tưởng tượng thời gian sẽ làm giảm đi phần nào tính cách bướng bỉnh của cô và rồi đến năm sau đó, mối quan tâm của bà lão về tương lai gia đình của Rin sẽ được giải quyết với một cuộc hôn nhân.

Lúc này, khi bà nhìn thấy những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống đất, bà lão pháp sư không thể không cảm thấy bắt buộc - thay vào đó - nâng cao hi vọng trong mình. Những ngón tay nhăn nhúm của bà xoa lên mái tóc đen khi tay bà vuốt ve tóc cô, giống như cách bà vẫn làm cách đây nhiều năm lúc Rin lần đầu tiên được bà chăm sóc. Tiếng khóc nức nở của cô là một giai điệu đau buồn thường nghe thấy, nhưng không bao giờ dễ dàng nhìn thấy. Ngay cả bây giờ, khi bà Kaede cảm thấy hơi ẩm thấm qua lớp vải của lớp quần áo dưới cùng mặc trên người, gương mặt nhu mì nữ tính đó vẫn cứ che giấu khỏi tầm nhìn. Trong khoảnh khắc đó, Rin biết ơn, chính bà Kaede đã tìm thấy cô; cô muốn được ở bên người mà cô không phải ước để được đứng ngang hàng. Kagome và Sango, trong khi cùng đồng cảm như họ đã từng; cô đã từng hi vọng một ngày nào đó họ nhìn đứa trẻ trong quá khứ từng đi theo họ như một con gà con. Còn giờ thì Rin mong muốn họ không phải nhìn thấy cô gái 16 tuổi trong tình trạng đáng xấu hổ đang quỳ gối khóc lóc như thế này.

"Giờ thì," Bà Kaede thì thầm khi đôi tay bà ngừng vuốt ve tóc cô thay vào đó bà vỗ nhẹ lên đầu cô. Bà di chuyển đầu gối, cuối cùng ra hiệu cho Rin ngẩng đầu lên khỏi lòng mình, lúc cô ngẩng lên cũng là lúc bà nhấc ngón tay già nua lên lau đi những giọt lệ còn đọng trên mặt cô. "Bởi yêu cầu để biết là rất ít; dường như cháu đã hiểu hoàn cảnh của hắn rõ hơn bất kỳ ai."


"Có lẽ vậy," cô thút thít, "Dẫu vậy, vẫn đau lắm bà ạ." Cô thả lỏng người khi đứng thẳng lên; bộ Kimono của cô bây giờ đã lấm tấm vết bẩn.

"Đó là cháu đã hiểu thực tế là thế nào," là câu hồi đáp của bà Kaede; tay bà nâng cầm Rin lên cho đến khi cả hai người cùng nhìn thẳng vào mắt nhau, "Tình yêu cháu dành cho Sesshomaru...là có thật." Lần đầu tiên bà lão pháp sư nghiêm túc thừa nhận cảm xúc của Rin; không còn cho nó hiện diện như một sự mê đắm của trẻ con đối với cô. Lời bà nói dường như đã để lại dấu ấn, và sau một hồi suy ngẫm về những lời nói đó, Rin đã sớm nhấc đầu gối lên khỏi mặt đất.

"Cháu không biết từ đây đi nơi nào nữa?"

Có phải cô nên theo hắn như cô tự nhủ không?

Có phải cô nên ở lại cũng như cô tự nhủ không?

"Sau khi xem xết tất cả, cháu có thực sự mong ước không bao giờ gặp lại hắn nữa không?"

Rin suy nghĩ về câu hỏi, cho đến khi cuối cùng cô lắc đầu không tán thành, "Cháu không biết còn có cái gì khiến cháu sợ hãi hơn nữa, gặp lại ngài hoặc không bao giờ gặp lại ngài nữa."

"Hắn có muốn trở thành con người không," bà Kaede tò mò hỏi, chợt nhớ tới chị gái Kikyo đã tìm thấy sự cứu rỗi trong chuyện tình lãng mạn của mình với giải pháp biến Inuyasha thành một con người hoàn toàn thông qua viên ngọc Tứ hồn. "Nếu hắn là con người, ước mơ về một cuộc sống bên nhau sẽ không có sự can thiệp nào." Câu hỏi dường như khiến Rin mất cảnh giác, nhưng thay vì nhìn cô gái trẻ lại chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, bà Kaede thay vào đó lại chứng kiến tia sáng ánh lên trong mắt cô, bà cứ ngỡ mình thấy Kagome.

"Cháu yêu ngài như một yêu quái." Rin nở nụ cười tinh tế, lý do cho sự thay đổi đột ngột trên môi cô mà bà Kaede không hiểu được, "Cháu biết ơn vì ngài chính ngài."

Một tâm lý khác hẳn với Kikyo, và trong khi tấm lòng tốt đẹp của Kagome thường tỏa sáng từ trái tim cô - Rin đã thể hiện ra đức tính duy nhất riêng mình có. Bà Kaede tưởng tượng người ta sẽ phải là duy nhất để yêu một người không hề thân thiện như Sesshomaru. Bà lão cảm thấy không còn lời nào để thuyết phục cô gái trẻ của mình đi theo tiếng gọi trái tim, thay vào đó, bà tin chắc Rin sẽ tự mình đi đến kết luận đó. Thực tế của vấn đề là cô đã biết yêu, và bất kể những nghi ngờ lấn át cô, không gì có thể thay đổi được điều đó.

"Vậy thì ta không còn gì để nói nữa," bà gõ nhẹ lên gò má cô và rồi dùng cây cung làm đòn bẩy để nhấc mình lên khỏi khúc gỗ. Bà biết những gì mình kết luận dường như không giải quyết được sự không chắc chắn kéo dài trong đôi mắt nâu hạnh nhân đó. Đó là lý do tại sao sau khi tuyên bố trở về túp lều, bà Kaede không thể không dừng bước, và rồi gọi một lần nữa cô gái trẻ người vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.


"Rin," Bà Kaede thu hút sự chú ý của cô; bóng lưng bà quay mặt về phía cô, "Mặc dù ta phải thừa nhận sự hỗ trợ đắc lực của hắn trong việc tiêu diệt Naraku, cùng sự bảo vệ dù là bất đắc dĩ của hắn với ngôi làng này trong thời kỳ hỗn loạn đó....không có gì là bí mật với tên Lãnh chúa yêu quái đó không phải là người ta muốn có được trong trái tim cháu. Bà lão già này đã từng chứng kiến một số chuyện, và nghe thấy những kết cục đáng tiếc hơn nhiều cho những ai cứ mãi cố gắng và hoàn thành những gì cả hai nhận ra từ lúc bắt đầu. Ta không muốn cháu phải trải qua bất cứ điều gì ta đã từng nghe đến..."

Rin ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, nhìn bóng lưng còng của bà Kaede. Cô luôn biết về sự không mấy thoải mái của người bảo hộ đối với những khao khát trong trái tim cô, nhưng không bao giờ đổ lỗi cho bà chỉ bởi không thể tìm thấy được sự an ủi trong tình cảnh này. Bà Kaede luôn luôn giữ chính kiến của mình, nghĩ rằng hành động của mình đã cho đi quá đủ. Bà chưa bao giờ nói bất cứ điều gì đau lòng về Sesshomaru-sama, và miêu tả của Inuyasha về 'chuyện cũ' hắn đã làm thế nào nhiều năm về trước trước khi bà có thể tin tưởng hắn, đã mang đến cho Rin biết bao nhiêu hi vọng rồi đến một ngày bà Kaede sẽ nhìn thấy ở Sesshomaru nhiều điều khác hơn là một bằng hữu có ích...nếu như thậm chí bà đã từng nhìn thấy hơn như thế.

"Ta thường tự hỏi liệu hắn có từng kể cho cháu nghe về cái đêm xảy ra sau khi cháu bị cảm lạnh nghiêm trọng do ra ngoài trong trận bão tuyết đó hay không. Sự sợ hãi của ta đã che mờ phán đoán của mình, chính điều này đã can thiệp vào các vấn đề cá nhân của cháu."

Điều tiết lộ - không cần phải nói - đã khiến Rin quay sang nhìn bà Kaede với ánh mắt hoàn toàn hoài nghi.

"Tám lần," bà lão tiếp tục trước khi cô gái trẻ có cơ hội hỏi bà, "Tám lần ta đã phải mời hắn ra khỏi nhà của chúng ta, nói dối về việc cháu đã có một ngày dài làm việc và cần nghỉ ngơi như thế nào, hay cháu đã bận rộn với những vấn đề khác như thế nào."

Rin chết lặng; suy nghĩ trước đây của cô cho rằng bà Kaede không bao giờ chen vào giữa họ đã hoàn toàn sụp đổ, Rin không chịu nổi sự khó chịu khi biết những vấn đề riêng tư của mình đã bị can thiệp, "Cháu không bao giờ biết...tại sao bà lại nói với ngài như thế - tại sao bà lại làm thế!?"

Bà Kaede quay đầu lại đưa ra cái nhìn xin lỗi, "Hãy tha thứ cho bà lão già ngốc nghếch này. Trước khi cháu quyết định mình sẽ làm gì tiếp theo, cháu phải biết..."

"Tám lần ta mời hắn đi, và cả tám lần hắn đều quay lại; tất cả là vì cháu..."

Nỗi thất vọng của Rin tan biến như ngọn lửa bùng cháy; miệng cô hé mở khi cô lắng nghe.

"Lẽ ra ta nên hi vọng hắn sẽ kiên trì nhưng tên bán yêu kia mà hắn không hề yêu cầu," bà Kaede đối mặt với cô, cảm thấy cô gái trẻ đứng trước mặt mình đây không phải là người duy nhất đáng được xin lỗi. Sesshomaru có mọi quyền khiến Rin tức giận với bà, nhưng - trước sự ngạc nhiên của bà lão pháp sư - hắn đã bỏ qua chuyện đó. Đơn phương suy nghĩ khiến bào lão muốn bật cười; hắn mang trái tim của Rin - dĩ nhiên hắn sẽ không quá tệ bạc với đồng loại. "Ta tin rằng cả hai đã dành thời gian bên nhau những đêm đó trên mái nhà. Càng ít can thiệp vào ta càng nghe thấy những thanh âm của hạnh phúc."

"Cháu cháu...chúng cháu chỉ ngồi ngắm sao thôi." Rin bẽn lẽn trả lời khi những ngón tay của cô xoắn lấy những sợi tóc; cô đỏ mặt, tự hỏi liệu bà Kaede có nghĩ họ còn làm điều gì khác không - một điều gì đó ít ngây thơ hơn. "Tại sao bà lại nói với cháu chuyện này?" cô hỏi.

Tiếng nói của bà Kaede vang lên, "Bởi vì nếu ta - là người phụ nữ mà hắn đủ tin tưởng để giữ trọn lấy thì - chẳng có gì ngăn nổi hắn muốn được nhìn thấy cháu, Rin ạ."

Màu phấn hồng xuất hiện trên gò má cô gái trẻ đang lắng nghe là tất cả những gì bà Kaede cần tiếp tục.


"Vì thì cũng chẳng có linh cảm chết chóc nào có thể giữ hắn khỏi cháu cả."

Bà thấy Rin bối rối trước lời phát biểu của mình; một chân cô thậm chí còn lùi lại khi nâng một tay đặt lên ngực mình - chiếc vòng cổ rất có thể vẫn còn nằm trong lòng bàn tay cô. "Nhưng là thế nào bà..."

"Giờ là lần thứ hai hắn rời xa cháu..." là những lời truyền cảm hứng cuối cùng của bà Kaede, "Vậy nên, cần phải có lý do cho hai lần hắn hắn sẽ quay trở lại."

Bà Kaede bỗng hé ra nụ cười đầy hi vọng; người mà bà mong mỏi sẽ được nhân đôi trên gương mặt cô gái trẻ chưa thể bắt điều hiểu được hết mức độ nghiêm trọng điều mà cô đã trót yêu. Rin tiếp tục nhìn chằm chằm vào bà; đôi mắt bà pha trộn sự lạc quan. Sự thật được nói ra từ người đồng hành của cô với những lời khích lệ không mang ý nghĩa nhiều lắm nhìn từ góc độ logic, nhưng cô càng nghĩ về nó, cô càng phải tự nhắc nhở bản thân rằng hầu như không có bất kỳ điều gì là hợp lý khi đi yêu một tên yêu quái.

"Cảm ơn bà," cô nở nụ cười pha lẫn chút mệt mỏi, "Kaede-sama." Điều tiếp theo cô biết là người bảo hộ của mình tiếp tục bước đi chậm rãi từng bước ngắn về phía căn lều của họ; có vẻ như bây giờ chỉ còn hai người họ - điều đó thật tuyệt vời cho Rin. Cô lại ngồi xuống khúc gỗ mục lần nữa; lần này lưng cô quay lại với ngọn lửa và mắt cô dõi theo mỗi bước đi của bà Kaede cho đến khi cô đã chắn chắn bà lão đã về nhà an toàn. Tâm trí cô vẫn còn chạy qua những xúc cảm rung động, nhưng lúc này đây cô biết mình sẽ không đi đâu tối nay.

Sesshomaru-sama....

Cuộc trò chuyện đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên hết tất cả còn lại chỉ càng làm cô nhớ nhung hắn nhiều hơn. Dẫu vậy, nhưng sự kiện xảy ra tối nay vẫn cào xét con tim cô; ngay cả khi bà Kaede đã nói thêm nhiều điều thì vẫn còn đâu đó nhiều mảnh ghép để nối lại...

Mắt cô nhìn về phái bên kia khúc gỗ để thấy Tenseiga vẫn đang dựa vào nó; nhắc về những điều cần phải lựa chọn.

Hai tay cô đưa xuống và nắm lấy cái vỏ bọc nặng nề; kề từ lúc cô cô độc bên đống lửa, cô nhớ lại Kirara cứ xuất hiện một cách đáng kinh ngạc, và cứ gầm gừ suốt cả buổi - dường như là do - thanh kiếm. Có lẽ, vì đó là thanh kiếm yêu quái kỳ lạ, Rin suy luận, để rồi cuối cùng thuyết phục được mèo yêu quái nhỏ bé quay trở lại để canh chừng chủ nhân của nó. Rin cân nhắc về vấn đề này, tập trung vào thanh kiếm hơn là người sử dụng nó; hay do vậy mà cô đã cố gắng.

Bàn tay cô như có cám dỗ đưa tay đến nắm chặt vào thanh kiếm; bản thân nó thật ấm áp khi chạm vào, hai mắt cô nhắm lại cảm nhận được lớp kim loại thô ráp hẳn đã phải chịu áp lực trong lòng bàn tay hắn; những ngón tay cô không thể không vuốt ve những điểm đặc biệt đó. Cuối cùng cô cũng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ của nó một cách dễ dàng đến đáng ngạc nhiên, nhưng phải cần đến cả hai tay để đỡ lấy trọng lượng một khi cô giữ chuôi kiếm song song với thân mình; lưỡi kiếm phản chiếu một nửa gương mặt cô và cô thấy vẻ mệt mỏi dưới mắt mình; cùng gò má ửng đỏ bối rối.

Cô cũng nhìn thấy một thứ khác.

Ở đó trong ngọn lửa - hay đúng hơn là đối diện với ngọn lửa - đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cô mãnh liệt. Ánh lửa tiết lộ nhiều hơn về hắn; chiếc áo giáp, thanh kiếm trắng bên hông, mái tóc ánh lên màu lửa mà cô đã quá quen thuộc.

Cuối cùng, một giọng nói trầm trầm truyền đến tai cô; tên cô vang lên với với tiếng thì thầm khi cô say đắm suy tư trước hình ảnh phản chiếu của hắn.

"Rin"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận