Sesshomaru & Rin Story

WINTER ANGEL (THIÊN THẦN MÙA ĐÔNG)

__________

Bầu trời trắng xóa tựa mặt đất; hàng cây bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng và cánh đồng cỏ xanh giờ đây một lần nữa bị chôn vùi trong băng tuyết lạnh lẽo của trời đông trong khi những bông tuyết rơi nhè nhẹ chỉ có một lần để thay thế vai trò của đám lá mùa thu. Một mùa có cả những khoảng thời gian của các trận bão tuyết chết người khắc nghiệt cùng với phong cảnh trắng mịn tuyệt đẹp của nó. Một mùa với đặc tính không thể đoán trước được như vậy không chỉ thu hút một mà hai cặp mắt hồ vàng.

"Có vẻ như năm nay mùa đông về sớm hơn," một giọng nữ cất lên khi đưa bàn tay mịn màng với móng vuốt ra để bắt lấy một bông tuyết tinh khôi. "Phải không Sesshomaru?" Sự im lặng là tất cả câu trả lời được đưa ra, nhưng người hỏi câu hỏi không cho phép âm thanh yên ắng như vậy bao trùm khoảng không vốn đã im lìm.

"Không cần phải phớt lờ mẹ của ngươi, ta vốn đã biết ngươi thích thú thế nào với mùa này. Nó chính là mùa ngươi được sinh ra," bà nói chuyện khi ngắm nhìn những bông tuyết bị thổi vào bên trong cánh cửa lâu đài nhất quyết bám lại trên đầu, mái tóc bạch kim của con trai mình cũng rất giống với tuyết vậy. Trắng và mềm mại; chỉ là tựa như tuyết, nhưng hắn là con đẻ của bà vậy nên tại sao lại không nên để cho hắn hiện ra một vẻ đẹp như thế chứ.

"Huh, ta sẽ chẳng bao giờ hình dung được mẹ là người nhớ được việc cỏn con đó," hắn cuối cùng cũng trả lời, sau khi thấy rất cần phải suy nghĩ về chuyện đó nếu như người phụ nữ phía sau hắn thậm chí còn có đáng để cho hắn mở lời. "Giờ đây ta đã biết ta có những khoảnh khắc của mình," bà nói với hai bàn tay đột ngột chạm vào nơi trái tim. "Nhưng người mẹ kiểu gì mà quên được sự ra đời của đứa con mình chứ?"

Một khoảng lặng khác bao trùm lấy không gian, và trong thời gian này vị Đại phu nhân cho phép mình có quyền tự hào "chú cún con" cùng lối cư xử ít nói là cá tính của hắn. "Nếu ngươi sắp sửa đi, dựa trên sự hiện diện không được mời đến của ta, ngươi có lẽ cũng muốn nói cho ta biết chuyện gì đã mang ngươi đến đây vậy," bà nói ra cùng đôi mắt và khuôn mặt biểu hiện một cái nhìn chán nản như bình thường. "Nếu có bất kỳ tin tức liên quan đến các nước khác, ngươi biết là ta sẽ thông báo cho ngươi ngay."

Đôi mắt người mẹ quay lại nhìn thấy con trai đang ngồi giam mình trong gian trà thất chính của lâu đài, đang viết cái gì đó trên những cuộn giấy mới tinh ai mà biết được. Bà có thể nói rằng áo giáp vẫn còn trên người hắn vậy là hắn không có dự định ở lại lâu, và cho dù đôi ủng đã được tháo ra nhưng chúng ở gần bên nên bà hiểu đó là dấu hiệu cho thấy hắn đã lên kế hoạch để khởi hành rất sớm.

Bà quan sát cổ tay hắn sử dụng cây bút viết nên những nét chữ uốn lượn khúc chiết, bà hồ như cảm thấy nhẹ nhõm bởi những năm tháng ngao du dài đằng đẵng đã không làm giảm đi kĩ năng viết thư pháp của hắn. Mặc dù bà không nhìn được hắn đang viết chữ gì, bà có thể nói chỉ là dựa vào bàn tay hắn để luận ra chữ viết tay của hắn vẫn còn rất đẹp. Bà thấy hài lòng bởi biết rằng bản năng chiến đấu đã không làm mất đi chất quý tộc phong nhã của hắn mà bà hi vọng một ngày sẽ dùng đến nó cho lý do chính trị.
1


"Mẹ ngươi đang phát mệt rồi đó Sesshomaru, chuyện gì đã thu hút được sự chú ý của ngươi để ngươi thấy cần phải đi một chuyến về nhà hả?" bà cất tiếng hỏi rồi nhấc mình khỏi ngai vàng để tiếp cận hắn từ phía sau, "bản năng người mẹ" mách với bà rằng hắn sẽ không nói ra bất cứ điều gì trừ khi bà tự mình tìm hiểu. Tấm áo lụa phủ kín bước chân đi lướt qua gian phòng tatami (N/D: Tatami là một loại chiếu được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản nên được gọi là phòng tatami) đặc biệt bước những bước dài đến phía sau hắn để xem chuyện gì đưa hắn tới đây.

"Giao đồ hả?" bà nói trong khi cúi đầu xuống ngang bằng với hắn. Hàng lông mày tao nhã khẽ giật nhẹ trước tính hiếu kỳ và tò mò của người mẹ. Bàn tay nắm chặt cây bút hơn, còn vị Đại phu nhân dịch đầu ra rồi ngồi lên tấm nệm mềm tại vị trí đối diện với chiếc bàn. "Ngươi muốn việc giao đồ được thực hiện, thật là một điều kỳ lạ để làm khi mà ngươi có thể chọn lựa bất cứ thứ gì ngươi cần tại vài nơi cư trú của con người."

"Chẳng có việc gì cần làm với họ cả," hắn trả lời với sự điềm tĩnh như hắn có thể trong khi đặt cây bút xuống và để cho mùi mực viết nồng nặc này khô lại. "Điều đó chưa bao giờ ngăn cản ngươi trước đây," vị Đại phu nhân đề cập khiến con trai mình cau mày lần nữa. "À, ta chắc là với thời tiết có là gì, thì một năm cũng sắp kết thúc. Nếu có thứ gì đó đã có được sự chấp thuận, bắt mắt ngươi, thậm chí có lẽ không ở trong tầm tay nữa. Do đó, như vậy ta đi đến kết luận là phải giao đồ cá nhân." Vị Đại phu nhân cười nhếch miệng khi đôi mắt đứa con trai nheo lại cho bà cái nhìn đầy khó chịu đáng hổ thẹn tương tự cha hắn mà bà đã quen nhìn thấy bởi bà đã nêu ra rõ ràng, đọc ra được tâm tư hắn.

"Đừng trừng mắt nhìn ta," bà nhanh chóng mỉm cười. "Ta đủ hiểu con trai mình để biết lần duy nhất nó cảm thấy cần phải mua thứ gì đó là khi có liên quan đến cô gái loài người."

Đôi mắt màu hổ phách càng nheo lại hơn, trên đôi môi nhợt nhạt bắt đầu tạo thành cái bĩu môi rất trẻ con. "Như ta đã nói, đừng có trừng mắt với ta," vị Phu nhân nhắc lại rồi ra hiệu cho tên người hầu gần đó rót thêm ít trà cho mình. Với vài ngụm đầu tiên bà đã uống hết phần trà còn lại, chăm chú nhìn con trai làm việc. Mặc dù bà có thể kể tên một danh sách những điều thú vị hơn nhiều để làm bà tạm hài lòng, với một câu trả lời hắn đưa cho bà lúc bà hỏi về các cuộc tuần tra và nếu hắn vẫn chưa hẳn nhận lời bất cứ mối quan hệ đối tác nào.

Tất nhiên, câu trả lời là thế, được đưa ra như sau, "....không"

"Thật xấu hổ. Ngươi phải biết là ta nhận được nhiều lời cầu hôn, bọn họ đều có con gái rất hứng thú để gặp mặt ngươi. Ta tin ít ra ngươi có thể tìm được một người."

"Ta không có hứng," hắn mở miệng, mắt rời khỏi tờ giấy. Lần này đến người mẹ phải trừng mắt. Khó chịu làm sao, bà ngẫm nghĩ, giống y cha nó. Bởi sự căng thẳng đang tồn tại giữa họ, bà thấy tốt nhất bỏ qua cuộc đối thoại này và tìm một chủ đề mới.

"Vậy lần này ngươi mua cho con bé cái gì?" bà đặt câu hỏi cùng với tâm trí chủ đề này hoàn toàn trong tầm tay.


Bà nhắm mắt lại chuẩn bị để nghe giọng nam trung mượt mà buông ra những lời rằng đó không phải việc của bà hay không có điều gì với bà ra sao, nhưng thay vì thế bà nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cũng như tiếng ủng gõ trên sàn gỗ. Bà mở mắt ra thì thấy Sesshomaru đang ngồi cạnh phòng trong khi buộc nốt phần dây ủng còn lại. Nếu như hắn ít tuổi hơn hay ít tôn quý thì bà sẽ nguyền rủa rằng đây là một trong những khoảnh khắc lưỡi hắn dính chặt trước bà, nhưng thay vì bà giải quyết được chuyện với hắn thì hắn lại đang hoàn toàn quay lưng lại phía bà lờ đi mọi điều cuối cùng bà nói.

"Phái vài tên hầu thực hiện nốt việc giao đồ còn lại," hắn ra lệnh trước khi bước đến cầu thang nơi hắn chỉ bước vài bước xuống cho đến lúc chân hắn bắt đầu lơ lửng trong không trung.

Vị phu nhân nhấp thêm ngụm trà nữa, dõi theo đứa con trai bướng bỉnh bay lẫn vào trong những đám mây, vào lúc hắn khuất khỏi tầm nhìn thì đôi mắt hồ vàng của bà dừng lại trên cuộn giấy cùng tất cả chỉ thị cần thiết để thực hiện ý muốn của hắn.

Đôi bàn tay đầy vuốt của bà cẩn thận nhấc tờ giấy lên đọc qua nội dung trên đó về việc hắn chính xác muốn cái gì và hắn muốn việc đó được thực hiện chính xác ra làm sao. Mắt bà đảo qua một lượt mọi chi tiết mô tả hắn có trong đầu.
1

Không xa khỏi lâu đài, Sesshomaru đáp hạ xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng cùng hai chiếc ủng đen của mình tạo ra âm thanh lạo xạo trên lớp băng khi hắn nhìn lên tầng mây. Trở về nhà để thực hiện việc giao đồ của hắn đã không được lên kế hoạch một cách chính xác, nhưng hắn biết trong mệnh lệnh đã yêu cầu có thứ cần giao đến một địa chỉ không liên quan đến vùng rừng núi, và kể từ khi việc này được hoàn thành bởi tên yêu quái đủ tiêu chuẩn, ngôi làng con người nơi Rin ở đã không hề phát hiện ra.

Dù thậm chí khá đau cho hắn để nghĩ về việc đó, hắn thừa biết điều mà bà nói rõ ràng là đúng. Đó là sự thật, sắp đến cuối năm nên những mẫu trang phục họa tiết hắn có thể nhận thấy chẳng là gì nếu so sánh với những thứ hắn đã có được trước đó trong năm. Mọi thứ hắn tìm được là những thứ không ai mua lại trong năm và rõ ràng hắn có thể hiểu lý do vì sao dù cho kẻ bán là con người hay yêu quái.

Hắn biết một món quà được đặt làm theo ý mình đã xong sẽ giúp giải quyết tốt vấn đề của hắn, hắn cũng biết hiển nhiên chỉ có một lựa chọn và nó sẽ được gửi đến tòa lâu đài của gia đình hắn. Trường hợp khác, hắn sẽ có nó được giao đến; tảng đá thứ ba từ bên trái...hắn nghĩ không.

Cuộc tuần tra mùa đông sắp kết thúc cùng với chỉ một phần rất nhỏ trong sức mạnh của hắn thì mọi tên yêu quái trong vùng hoặc bị kết liễu hoặc chỉ cần đưa ra một cái nhìn thoáng qua. Lãnh thổ của hắn đã được kiểm soát tốt, mọi chuyện giữa yêu quái và con người có vẻ như khá yên bình như nó có thể có. Cũng đã vài tuần kể từ lần cuối hắn gặp Rin trong chuyến viếng thăm vào ngày thu, và để Jaken lại phía sau khiến cho cuộc tuần tra của hắn đi nhanh hơn bởi hắn gần như thấm mệt giữa không gian im lìm.

Hắn hi vọng món quà của mình được chuyển đến Rin trước khi hắn quay trở về gặp cô. Sau một thời gian không được nhìn thấy nụ cười ấm áp hay gọi tên hắn đầy hạnh phúc của cô hắn nhận ra mình đang bay đi nhanh hơn cả dự định. Hắn vẫn còn vài vùng đất để trinh sát cho tới khi hắn quay về nhường chỗ cho lý do là hắn có món quà được đặt làm vậy nên Rin sẽ không nghi ngờ gì lúc hắn trở về. Hắn đã vắng mặt khá lâu, nhưng đó không phải là lựa chọn của hắn, và theo như những gì sắp xảy ra cho hắn và Rin thì mùa đông này sẽ là thời gian họ bên nhau.


Vị Đại phu nhân uống hết chỗ trà còn lại trước khi bà cuộn lại tờ giấy rồi mới đưa nó cho tên hầu cận gần đó. "Có đồ này cần giao đi ngay lập tức," bà ra lệnh, tên người hầu kính cẩn cúi chào trước khi rời đi.

Bà bước lại phía ngai vàng để ngồi xuống và ngắm nhìn phần còn sót lại của những bông tuyết rơi, nghĩ về món quà của con trai mình đã đặt làm. "Ít ra nó có khẩu vị giác quan tốt của ta."

~~~o0o~~~

Chiếc lưỡi hồng chìa ra để thử hứng lấy bông tuyết đang rơi trong khi một cô gái làng giản dị khẽ nhướng mày bối rối. "Có phải cậu còn ít tuổi để làm việc đó hả Rin?" Saki cất tiếng hỏi lúc theo dõi người bạn mình đang làm một việc như trẻ con. Thực tình, cô đã qua tuổi 16 chuẩn bị bước sang tuổi 17, và việc cô đang làm điều ngớ ngẩn thế kia chỉ mang lại hình ảnh của một đứa bé gái lên 8.

"À tại mùa đông chỉ đến một lần trong năm," Rin nói như bị nghẹt tiếng bởi cái lưỡi của mình. "Và mình đã nói phải tận hưởng nó như là điều tuyệt nhất cậu có thể," cô kết thúc câu nói, một bông tuyết đậu lại nơi đầu lưỡi. Saki trông theo một cách thích thú khi Rin hứng được một bông tuyết xấu xí rồi cũng thè lưỡi của mình ra để thử vận may, nhưng cuối cùng chỉ có tuyết đọng lại trên mắt cô. "Mình sẽ nhường lại cái trò ngớ ngẩn này cho cậu," cô vừa nói vừa dụi mắt khiến Rin bật cười ha hả.

"Cảm ơn đã mời mình ra ngoài này," Rin nói rồi nhìn lướt qua xung quanh.

Một khu chợ quê nhỏ; một vài mẫu đất lớn hơn ngôi làng nơi cô sống, và khoảnh cách giữa hai chỗ đó không quá xa như nó có thể có. Khu chợ tuy nhỏ nhưng rất thiết thực. Ở khắp mọi nơi Rin thấy mọi người rảo bước và mua đồ từ những người bán hàng địa phương, họ đang bán với giá rẻ để kiếm tiền nhanh chóng.

Thông thường Rin sẽ không tham gia vào việc mua sắm khi mà kiểu việc này chủ yếu là Kagome hay một trong những phụ nữ khác của làng làm, nhưng lúc Saki đề cập cha mẹ cô ấy đã yêu cầu cô ấy đi mua ít đồ thực phẩm, Rin là người đầu tiên hỏi nếu cô ấy cần hỗ trợ. "Không vấn đề gì," bạn cô đáp lại. "Chính mình mới là người cần cảm ơn cậu. Mình thậm chí còn không biết đến một nửa thứ đồ trong danh sách này."

Rin thực ra thấy buồn cười vì rằng Saki là người lớn tuổi hơn, nhưng bên cạnh việc nấu ăn cô ấy không biết một cái gì khác nữa. Cô ấy vẫn còn phải học hỏi nhiều về sự khác nhau của các loại rau và cách chọn ra sản phẩm tốt nhất mặc dù những gì đang được bày bán chỉ được coi là hàng thải cũ hàng năm trời. Cho dù vậy, thực phẩm là thực phẩm và tất cả mọi người cần có nó trong mùa đông.

"Khách nhà cậu thế nào rồi?" Saki cất tiếng hỏi, mắt bắt đầu ngắm qua các loại lụa khác nhau của một người bán hàng. Rin chán nản thở dài; cô thậm chí không biết bắt đầu từ đâu khi nói đến Ami.


Ami; cô gái trẻ trung hồn nhiên mà Rin đã tự mình cứu chỉ vài tuần trước với sự hỗ trợ của Sesshomaru theo cách của hắn. Cô đã cứu mạng sống cô bé và còn đề nghị để cô bé ở lại nhà của mình cho tới xuân sang thời điểm mà Ami có thể lại bắt đầu cuộc hành trình của mình. Dù vậy cô bé đến với cô thật khó khăn, không bao gồm cả chuyện cô gái trẻ tuổi có tình cảm vô vọng với Sesshomaru. Bất kể lý do gì thì Rin không hiểu sao Ami cũng quan tâm đến Sesshomaru nhiều như cô có, nhưng thấy cô bé không phải là mối đe dọa. Đặc biết là từ khi cô biết rằng vị Lãnh chúa thậm chí còn không nhớ nổi tên cô bé nói gì đến có chung cảm xúc với cô bé ấy.

Rin vui mừng khi biết điều đó.

Rất khó để nói với cô gái cho dù bà Kaede đã từng đề cập rằng cô bé "chỉ giống như cháu ngày cháu còn nhỏ" chả là Rin thấy trông thì có lẽ vậy, nhưng hoàn toàn không có cái kiểu ỉ ôi than vãn từng có như bà Kaede bảo.

Cô ta từ chối mọi đề nghị Rin đưa ra và bảo là một người như cô ta không phải làm việc nhà, và mỗi phút khác nếu cô bé không kêu ca về thời tiết lạnh giá cô sẽ quấy rầy Rin bằng cách nói Jaken là lão đầy tớ xấu xa nhất từng sống. Điều này tất nhiên dẫn đến việc Jaken phàn nàn rằng lão chỉ phục vụ Chúa tể lão để sau đó khiến cho cả ba người họ cảm thấy chán nản hơn về sự vắng mặt lâu dài của hắn.

Rin sẽ cho đi bất cứ thứ gì để hoàng tử băng giá của mình trở lại dù cô biết vẫn còn rất nhiều việc để làm cho tới khi hắn đến. Vài tuần qua Rin thấy chỉ có cách duy nhất để khiến Ami giúp đỡ với việc nấu ăn là gợi ý rằng Sesshomaru bị hấp dẫn bởi người phụ nữ biết nấu ăn ngon, và cách duy nhất để cô bé giúp dọn dẹp với tuyên bố là Sesshomaru luôn nghĩ rằng một cô gái sạch sẽ là một cô gái ngoan.

Nếu Rin biết đó là những điều đã làm cho cô gái tuổi vị thành niên này chuyển động cô sẽ nói dối một thời gian dài lúc trước dẫu Ami nấu ăn cũng tệ như Jaken và cái kiểu dọn dẹp của cô bé là giấu tất cả bụi bẩn dưới tấm chăn futon. Đó chính là mọi công việc đang tiếp diễn.

Công việc duy nhất về phần cô là kéo được cái mỏ nhọn lớn của Jaken ngậm lại, và hi vọng vị Lãnh chúa sẽ không phát hiện ra những lời nói dối nho nhỏ của mình. Ami cộng với Jaken khiến cô làm việc gấp hai lần cũng nhiều như trước kia kể từ khi biết bà Kaede lại bị đau gối và cả lưng cô hiểu bà cần được giúp đỡ.

"Nó thực sự là một câu chuyện dài nhưng...," Rin trả lời rồi trông thấy Saki đang giơ lên một tấm lụa đặc biệt thượng hạng ướm vào người mình. "Này, có phải cậu thậm chí vẫn lắng nghe không đấy," Rin hét lên khiến cô bạn bị ngắt quãng bất cứ hình ảnh tưởng tượng nào đang có.

"Xin lỗi, nhưng tại cậu nghĩ câu trả lời lâu quá," cô nói rồi xoay người lại với tấm lụa vẫn quấn trên người. "Dù vậy không phải nó rất đẹp sao," cô hỏi, chỉ vào tấm lụa xanh thiên thanh được trang trí với màu vàng ánh kim ở hai bên. Rin thở dài, một giọt mồ hôi nhỏ từ trên đầu xuống.

Những lúc như thế này, cô có cảm giác cô bạn mình chỉ lựa bừa thay vì chọn kỹ lưỡng. Ý niệm nho nhỏ này cũng giải thích tại sao cuối cùng cô lại là người phải mang vác tất cả những chiếc hộp và túi xách.

Rin thở dài thườn thượt, để mặc Saki ở lại tự huyễn hoặc mình trong vẻ đẹp của cô ấy trong khi bản thân cô phải đứng để xem xét các nông sản gần đó nếu họ có bất cứ loại rau củ tươi ngon nào cho bữa tối. "Thực lòng mà nói Rin ạ, mình thậm chí không thể hình dung ra được có chàng trai nào nhìn mình khi mình mặc thứ kỳ quái này," Sakin than vãn lúc lật lên lật xuống chiếc áo tơi của mình. Rin cũng có một cái và trong khi Saki nói đúng bởi chúng cực kỳ khó chịu và ngứa ngáy, chúng giữ cho tuyết không bám vào làn da họ cũng như giữ họ khỏi giá lạnh nhiều như chúng có thể. Rin đi đôi giày cỏ mà Sango đã làm cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui